Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 378

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, Diệp Thần được mời đi tham gia hội ký giả.
Các ký giả hỏi: “Xin hỏi Diệp Thần, có người nói cậu có thể nổi tiếng như vậy.... toàn dựa vào chỗ dựa sau lưng, còn có người nói lời ca cùng bài hát mà cậu sáng tác là nhờ người ta viết, xin hỏi cậu trả lời làm sao?”
Diệp Thần liếc anh, lãnh đạm nói: “Ai viết được như vậy, anh hẹn tới giúp tôi, tôi muốn mấy chục người.”
“....”
Lúc này lại có người nói: “Xin hỏi Thần Thần, có người nói cậu ngay cả trung cấp dệ nhị cũng chưa từng học, nói cậu không có tư chất, cậu trả lời thế nào?”
Trong đầu Diệp Thần nghĩ, tiểu gia mới biết chữ đã học được hack mật mã, 9 tuổi trang web “Miêu Kiểm” đã bắt đầu to lớn, 11 tuổi đã học xong chương trình học cấp một đại học, 13 tuổi học xong chương trình học cấp hai đại học, 16 tuổi tốt nghiệp đại học ở trường X, trước sinh nhật 18 tuổi đã cầm bằng thạc sĩ ở trường X.
Chỉ bất quá không công khai với bên ngoài, nói tôi chưa từng đi học há chẳng phải cậu ngay cả tốt nghiệp tiểu học cũng không được?
Diệp Thần lười trả lời những lời này, một khi tiết lộ trình độ học vấn của mình, không tránh được lại trở thành miệng lưỡi của người khác.
Cậu ca hát, nhảy múa làm sao sáng.... chủ yếu là vì một câu nói của đứa bé kia. Cậu cũng không phải là để lấy lòng những ký giả này.
Diệp Thần tùy tiện trả lời vài vấn đề liền đúng dậy rời đi, Cử động này của cậu không khỏi lại để cho mọi người nói anh kiêu ngạo.
Diệp Thần vừa mới quay lại chỗ ở tại khách sạn, còn chưa quẹt thể xong đã nghe có người gõ cửa sổ của cậu!
Diệp Thần giật mình, cậu ở là tầng 25! Ai lại ở bên ngoài gõ cửa sổ của cậu?
Chẳng lẻ là ma? Hay là người nhện?
Diệp Thần khép cửa lại, không có mở đèn! Cậu lặng lẽ đi tới cạnh cừa sổ! Vén màn cửa sổ, xuyên thấu qua khẽ hở nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một cô gái tóc tai bù xù moi khung cửa sổ vẫy tay với cậu!
Bên ngoài một mảnh đen nhánh, trong phòng cũng không có mở đèn, bất thình lình thấy một nữ sinh tóc tai bù xù, thật là rất dọa người!
Diệp Thần mở to mắt, chỉ thấy cô gái này lảo đảo lắc lư muốn té xuống!
Cậu vội vàng kéo cửa sổ ra nắm tay áo cô gái kia: “Cô điên rồi? Mau đi về nhà!”
Người ái mộ nhiệt tình anh đã thấy, mặc dù không ít người liều mạng, nhưng mà, leo lầu cao như vậy tới gặp anh, thật đúng là lần đầu tiên thấy.
Cô gái kia thấy anh mở cửa sổ ra liền vội vàng chui đầu vào trong. Bình thường Diệp Thần rất là cảnh giác, anh sẽ không tùy tiện để cho người khác vào phòng của mình, nhưng mà cô gái náy rất đặc biệt giống như quen biết, lập tức thò đầu nhỏ từ cửa sổ chui vào.
Lúc này, đột nhiên Diệp Thần nghe có người gõ cửa: “Thần Thần, chúng tôi là ký giả đài truyền hình Tân Ngu, được mời tới phỏng vấn.”
Đột nhiên Diệp Thần nhìn sang nữ sinh kia, bây giờ anh rất hoài nghi cô gái này.... có phải có người cố ý hãm hại cậu không?
Vừa kết thúc buổi diễn, trong phòng cậu có thêm một cô gái! Hôm nay cậu mới vừa trưởng thành, đã không kịp đợi ngủ với phụ nữ như vậy.....
Cậu không quan tâm người khác nói thế nào, nhưng mà, để cô gái kia thấy, cô ấy sẽ nhìn cậu ra sao?
Anh lựa chọn mở buổi diễn cuối cùng ở Lãnh thành, chính là hy vọng cô gái kia có thể đến nghe cậu ca hát....
Suy nghĩ thật ngây thơ, cũng không phải rất thích cô gái kia, chỉ là lúc đó cậu đã hứa hẹn, chính anh nghiêm túc dùng hết sức hoàn thành, hiện tại, có lẽ cô gái kia đã quên cậu từ sớm rồi chứ?
Bên ngoài, tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh. Diệp Thần nhìn cô gái kia chằm chằm, chân mày cũng nhíu chặt.
Cô gái kia cũng sợ hãi, gương mặt nhỏ xinh trắng bệch, đôi môi anh đào cũng bị cô cắn sắp chảy máu, cô nhìn ánh mắt anh chằm chằm, tỏ ra rất kích động.
Nhưng mà, đột nhiên cô tỉnh táo lại, móc một tờ giấy torng túi ra, muốn nhét vào tay Diệp Thần, nhưng lại không dám.
Trong phòng vô cùng tối, Diệp Thần cũng không biết cô muốn biểu đạt cái gì.
Nhưng mà, cậu biết rõ cô gái này đã sợ đến không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô giùng giằng, do dự, đột nhiên không biết dũng khí cực lớn từ đâu ra, để cho cô nhanh chóng nhét tờ giấy vào trong tay anh.
Tiếng cãi vả ngoài cửa càng lúc càng lớn: “Có phải Thần Thần xảy ra chuyện gì hay không? Lâu như vậy còn không mở cửa? Xảy ra chuyện gì? NMhanh đi kêu giám đốc!”
Lúc này, có người gọi giám đốc tới đang cầm chìa khóa đi mở cửa, cô gái kia mặt đầy khủng hoảng chân cùng tay run rẩy vội vàng leo xuống bệ cửa sổ, cô lại muốn bò từ cửa sổ để trốn.
Diệp Thần ngừng thở, nhanh chóng chạy tới kéo cô: “Quá nguy hiểm! Đi từ cửa! Đừng leo cửa sổ nữa!”
Cô gái lắc đầu nhỏ giọng nói: “Như vậy sẽ làm cho mọi người hiểu lầm anh!”
Diệp Thần nói: “Tôi không sợ hiểu lầm, cô mau xuống!”
Cô bé kia kiên quyết không chịu, cô dùng sức vung tay cậu ra nhanh chóng bò ra ngoài, theo đường ống leo lên ân thượng nhỏ bên cạnh.
Tóc của Diệp Thần cũng dựng lên, cậu sợ cô gái kia trượt tay té xuống, vội vàng leo lên bệ cửa sổ, cậu vừa muốn leo lên bệ cửa sổ đi ra ngoài, cửa chính mở ra.
Cậu lại ngẩng đầu, chỉ thấy cô gái kia đã leo đến lầu cuối, cô phất phất tay áy náy cúi chào anh: “Quấy rầy anh, xin lỗi....”
Nói xong, cô dần dần biến mất torng màn đêm.
Diệp Thần tiếp nhận phỏng vấn xong, dạy dỗ người phụ tá một lúc! Đây là biện pháp an ninh gì! Một học sinh trung học cũng có thể bò vào, lỡ như là người xấu thì sao?
Đương nhiên, cho tới bây giờ cậu cũng không biết cô gái này bò vào là để làm gì.
Cậu đuổi phụ tá đi, mở tờ giấy cô gái kia đưa cho cậu ra, nhờ đèn tường hoàng hôn, cậu thấy cô gái kia viết xốc xếch chữ to “Mượn”!
Diệp Thần sững sốt: “....” Đây là ý gì?
Lại không phải thư tỏ tình... Mượn, mẹ nó là có ý gì?
Cậu theo ánh đèn nhìn xuống, dưới đáy chữ mượn có một hàng chữ nhỏ: “Trân trọng mượn ba trăm ngàn từ Diệp Thần tiên sinh, trong vòng ba năm nhất định sẽ trả. Dưới đáy ký tên: Mạc Khinh Hàn“....
Nháy mắt Diệp Thần cảm thấy máu toàn thân đều đông lại!
Cậu sững sốt, là cô ấy!
Lúc nãy cậu không có nhận ra cô, chỉ là cảm thấy quen thuộc khó hiểu, thì ra, thật là cô....
Thật lâu sau, Diệp Thần mới hồi phục lại, cô gái này còn nhớ anh! Nhưng mà, tại sao cô phải mượn tiền của anh?
Còn ngốc đến đẩy tờ giấy cho anh, chưa lấy tiền đã đi mất!
Diệp Thần ngồi trên ghế, nhìn đi nhìn lại lá thư này. Cô là gặp được chuyện gì khó xử sao?
Hơn nửa đêm leo lầu tới tìm cậu, là ôm chút hy vọng gì với cậu chứ?
Đột nhiên, Diệp Thần ra một quyết định ---
Anh cầm lấy điện thoại gọi cho phụ tá: “hủy bỏ tất cả hành trình sau này.”
“À” Phụ tá đáp, giật mình cảm thấy không đúng, đột nhiên --- anh kêu lớn “A?”
Diệp Thần lặp lại một lần: “Lập tức hủy bỏ tất cả hành trình sau này! Làm minh tinh quá nhàm chán, tôi phải trở về đi học!”
Phụ tá: “...” Trong lòng mười ngàn chữ “mẹ nó” gào thét chạy qua.
Diệp đại gia, biết ngài có tiền, tự do phóng khoáng, nhưng mà..... ngài có biết những thương hội quảng cáo ký hiệp ước với chúng ta sẽ nổ không? Ngài có biết những đạo diễn tìm ngài đóng phim sẽ đuổi Gi*t ngài sao?
Diệp Thần mở cửa cho phụ tá đi vào. Phụ tá run run rẩy rẩy đi tới.
Diệp Thần cầm một xấp chi phiếu ra “rào rào rào” viết mười mấy tấm chi phiếu.
Cậu đưa chi phiếu cho phụ tá nói: “Còn có những thứ tiền bội ước kia, anh cũng thống kê ra cho tôi. Bất đầu từ ngày mai tôi không phải là minh tinh.”
Diệp Thần phất tay, bảo anh đi ra ngoài. Phụ tá đứng trước cửa mặt đầy ngây ngẩn.
Diệp Thần mở máy tính ra, điều tra danh sách học sinh của tất cả trường học cấp 2 trong Lãnh thành.
Thời gian mấy giây, cậu đã phong tỏa ---- Tên của Mạc Khinh Hàn, lớp mười một trường thí nghiệm trung học đệ nhị Lãnh thành.
Đây là một khu trường học cấp hai nổi tiếng.
Bây giờ vẫn là kỳ nghỉ hè, đến tháng chín tựu trường, cô gái này sẽ học lớp mười hai, năm nay cô cũng 17 tuổi, theo như tuổi tác bình thường quả thật nên học trung học cấp 2.
Còn chưa tới 18 tuổi đã lấy bằng thạc sĩ giống như cậu vậy căn bản là không có mấy ai.
diệp Thần ở nhàm chán, cầm điện thoại đi động trong tay xoay vòng vòng.
Cậu nhíu chặt mày, gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường trung học cấp 2 của Lãnh thành.
....
Ngày một tháng chín, Diệp Thần đi tới trường trung học cấp 2 của Lãnh thành ----
Nó tới làm gì?
“Phốc --- ha ha.....”
Cha mẹ Diệp Thần là Diệp Đình và Lăng Vi đều cảm giác, đứa bé này điên rồi!
Đứa con thiên tài đáng yêu, lãnh khốc, dẹp trai 18 tuổi đã lấy được bằng thạc sĩ của bọn họ bây giờ phải trở về học trung học cấp 2....
Học - lại - ba - cấp - nữa!
Lớp mười hai, Diệp Thần vàng được đặt tên là --- Lâm Nghệ Phong, ngồi ở hàng cuối cùng.
Dựa theo hiệu trưởng đặc biệt dặn dò, Khinh Hàn được sắp xếp ngồi chung bàn với Diệp Thần!
Ngày thứ nhất tựu trường, Diệp Thần tới đặc biệt sớm, cậu giống như học sinh phổ thông vậy, một mình lái xe vào sân trường, kết quả.... đoạn đường này ----
“Diệp Thần! Chồng Diệp Thần! Đó không phải Diệp Thần sao? Sao anh ấy lại tới trường học của chúng ta?”
Lúc này, hiệu trưởng đại nhân đang đứng ngoài cửa chờ lớn giọng rống lên: “Lâm Nghệ Phong!”
Diệp Thần quay đầu nhìn sang hiệu trưởng, bạn học xung quanh lại nổ: “Đó không phải Diệp Thần.... sao lại giống như vậy chứ! Trời ạ, quá giống!”
Trong nghi thức thăng kỳ, Diệp Thần lấy thân phận học sinh chuyển trường giới thiệu mình với mọi người, đừng hỏi vì sao lại đổi tên Lâm Nghệ Phong, chính cậu cũng không muốn.
Chữ ở giữa kia còn rất khó viết: “Nghệ, đọc yi bốn thanh.”
Diệp Thần trở lại lớp mười hai, lúc cậu đi vào phòng học các bạn học lại nổ: “Trời ạ, mình muốn ૮ɦếƭ! Quá đẹp trai.....”
Diệp Thần không thèm để ý đến, chỉ thấy Khinh Hàng ngồi ở bàn cuối cùng, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt tươi cười vặn vẹo thành một cục.... có vẻ như rất buồn rầu.
Cho đến khi Diệp Thần ngồi bên cạnh cô, cô mới ngước đầu quét cậu. Cô xem tạo hình này của cậu đột nhiên muốn đập đầu.
Cô nhìn mặt cậu chăm chú, từ trán đến lông mày, đến ánh mắt, lỗ mũi đến môi, rồi đến càm, giống như rada vậy, quét xem tới lui.
Lúc này Diệp Thần đổi một kiểu tóc, vốn là tóc hơi quăn bât giờ duổi thẳng cắt ngắn, da cậu rất trắng, cặp mắt hoa đào, môi đỏ răng trắng, càm nhọn, gương mặt vô cùng hoàn mỹ.
Không phải là Diệp Thần sao? Sao lại nói mình là Lâm Nghệ Phong!
Cho dù là sinh đôi, cũng không có giống vậy chứ?
Mạc Khinh Hàn khẩn trương nuốt nước miếng, Diệp Thần là nam thần của cô, đột nhiên ngồi chung bàn với cô, không khẩn trương mới lạ....
Mặc dù, tên không giống nhau, nhưng mà mặt giống như vậy cô cũng khẩn trương!
Lên giờ học một ngày, bọn họ ai cũng không chủ động nói chuyện với đối phương.
Đến lúc sắp tan học, Lâm Nghệ Phong đang ngồi cùng bàn với cô..... đột nhiên nói: “Mạc Khinh Hàn, em đang viết cái gì?”
Mạc Khinh Hàn nhìn cậu.
Chàng trai này rất tuấn tú, rất khốc, rất coi thường người, cho tới bây giờ cũng không mở miệng nói câu nào.
Mạc Khinh Hàn nhìn mặt cậu, liền vô cùng khẩn trương.... luôn cảm giác cậu là Diệp Thần.
Nếu mà cậu cũng lăn lộn vòng truyền hình như Diệp Thần nhất định cũng sẽ nổi như Diệp Thần vậy!
Lúc này, cậu đang tập viết ba chữ “Lâm Nghệ Phong” trên quyển sổ.
Ba chữ này rất khí phách, nét 乃út mạnh mẽ có lực, vô cùng tiêu sái như nước chảy mây trôi vậy.
“Lâm Nghệ Phong....” Mạc Khinh Hàn cười, mượn thơ của Lý Bạch khen một câu: “Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý. Tên của anh thật không tệ.” Nghệ, hàm nghĩa là bay lên! Tên này rộng rãi nho nhã vô cùng.
Lâm Nghệ Phong liếc cô, buồn cười nói: “Hai ta ngồi cùng bàn cả ngày bây giờ mới phát hiện tên của tôi tốt?”
Trong lòng lại âm thầm suy nghĩ: “Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý. Để cho cô ấy nói, đột nhiên cảm thấy tên của mình thật soái thật kiêu ngạo.”
Mạc Khinh Hàn không để ý đến cậu, lại quay đầu về nhìn quyển sổ của mình chằm chằm, sau đó viết viết viết lên sổ.
“Rốt cuộc em đang viết gì vậy?” Diệp Thần thật tò mò.
Cô gái này bắt đầu từ buổi sáng, thầy giáo giảng bài cô cũng không nghe, tay che che vở, cúi đầu viết lia lịa.
Thời gian cả ngày, cô đã viết bản thảo nửa xấp giấy.
Diệp Thần càng tò mò, cô càng ngăn không cho anh nhìn.
Mãi đến khi sắp tan học, cô mới đặt 乃út xuống, cô như kẻ trộm, nhanh chóng nhét giấy vào balo, Diệp Thần muốn nhân cơ hội nhìn cũng không được.
“Đinh ------“ Tiếng chuông tan học vang lên.
Diệp Thần hơi bần thần... vậy mà anh lại trở thành học sinh cấp ba. Lúc này, phụ tá Ellen của anh gửi tin nhắn tới, thông báo chương trình học tiến sĩ của anh sắp bắt đầu.
Diệp Thần nhanh chóng nhắn lại: “Đưa sách đến đây.”
Ellen ngớ người: “Cậu không muốn lên lớp sao? Cậu muốn... tự học?”
Diệp Thần nhắn lại: “Ừ.”
“...” Trợ lý Ellen rất muốn mắng anh: “Cậu có biết thầy giáo chương trình học này khó hẹn lắm không? Cậu không thể nói không học là không học được! cậu có biết bao người đang xếp hàng chờ không! Cậu có biết tốn bao nhiêu sức lực không! Tự học rất tốn sức, cậu đâu phải không biết!”
Nhưng, những lời này anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng, bảo anh ta nói ra... anh ta không dám.
Anh ta nhắn lại một chữ “À.” Sau đó thành thành thật đưa hai hòm sách cho Diệp Thần.
Ellen nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy tự học lãng phí rất nhiều thời gian của Boss.
Hay là... anh ta đi nghe giảng, anh ta có thể ghi âm lại bài giảng của giáo sư, sau đó chờ khi nào boss rảnh rỗi thì nghe, như thế sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, cũng có thể nghe hiểu được.
Ellen đưa sách cho Diệp Thần xong, anh ta cầm máy ghi âm, mua vé máy bay, chuẩn bị sáng sớm mai đi nghe chương trình học tiến sĩ...
Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Thần cũng làm bộ thu dọn đồ đạc.
Mặc dù động tác này, anh thấy thật... ngây thơ!
Trong phòng học, có không ít nữ sinh thu dọn xong đồ không về nhà ngay, tất cả đều nhìn Diệp Thần.
Có mấy cô gái, cậu ᴆụng mình mình ᴆụng cậu, ý là ‘cậu mau nói chuyện với cậu ấy’, người kia thì nhăn mặt ‘Cậu đi đi’.
Diệp Thần không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng rất lạnh, hoàn toàn là dáng vẻ ‘Tôi không muốn nói chuyện với các cậu’.
Mấy nữ sinh xoắn xuýt một hồi, không dám lên bắt chuyện với anh, cuối cùng đùn đẩy nhau đi ra khỏi phòng học.
Các bạn học lục tục ra ngoài. Diệp Thần ngồi chỗ gần cửa sổ, không vội đi.
Cô gái ngồi cùng bàn với anh cũng thu dọn xong đồ, đột nhiên quay đầu nhìn anh.
Diệp Thần cũng nhìn cô chằm chằm, hai người nhìn nhau một lúc, Diệp Thần cười hỏi cô: “Tiểu Hàn Hàn, có chuyện gì vậy?”
“Phụt -------“ Mạc Khinh Hàn phun máu, không ngờ anh nhẫn nhịn hồi lâu, lại nói một câu như vậy, còn nữa... Tiểu Hàn Hàn là cái quỷ gì, hai người bọn họ mới ngồi cùng bàn một ngày, có quen thuộc như vậy sao?
Cô tức giận lườm anh một cái.
Lúc này, sắc trời vừa vặn chiếu lên mặt anh, như phủ một tầng ánh sáng, giống y đúc anh Diệp Thần của cô, vô cùng lóa mắt.
Mạc Khinh Hàn chầm chậm giương mắt, tiếp cận khuôn mặt anh. Cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, lúc đó để cô gặp được Diệp Thần, khi đó anh cực kỳ ngầu, cô còn thề son sắt bảo anh sau khi lớn hãy cưới cô.
Ngẫm lại thấy buồn cười, Diệp Thần đã là đại minh tinh, cô chỉ là một học sinh cấp ba bình thường. Giấc mơ này, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng, cô có cảm giác thần kỳ là... ông trời đưa một nam sinh có ngoại hình y hệt Diệp Thần đến trước mặt cô.
Nếu không phải tên khác nhau, nếu không phải hốc mắt bên trái của Lâm Nghệ Phong có vết sẹo nhỏ, cô thật sự cho rằng người đang ngồi trước mặt là Diệp Thần.
Có điều, ngẫm lại không thể a, Diệp Thần là đại minh tinh, sao có thể chạy đến chỗ nhỏ này của bọn họ để học được.
Dù lớn lên giống, cũng tuyệt đối không thể nào.
Mạc Khinh Hàn nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào của anh, cô thở dài, thì thầm nói: “Nếu cậu là Diệp Thần thì tốt.”
Có điều, haizzz... có lẽ anh đã quên cô gái năm đó rồi.
Nếu không, hôm đó cô cố ý chạy đi gặp anh, anh sẽ không không nhận ra cô. Còn có, thật hối hận, hôm đó không nên nghĩ đến vay tiền...
Cô liên tục thở dài như oán phụ. Lông mày thanh tú nhíu chặt.
Diệp Thần không nói gì, đột nhiên nhìn thấy trong ngăn bàn của cô có một tấm áp phích.
Tấm áp phích này, là tấm áp phích album đầu tiên của anh.
Đã gần ba năm...
Không ngờ, cô vẫn còn giữ.
Ánh mắt Diệp Thần chợt ôn hòa nhìn cô, cười cười. Anh chợt xích lại gần cô, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Có phải cậu thích tôi không?”
Hô hấp của Mạc Khinh Hàn xiết chặt. Cơ thể của cô không tự giác lui về sau.
Cô dùng sức lườm anh, ánh mắt như vô cùng ghét bỏ.
Cô nói: “Diệp Thần là thần tượng của mình, từ nhỏ mình đã thích anh ấy. Từ khi mình sáu tuổi, mình đã muốn làm vợ anh ấy. Cậu không phải Diệp Thần, sao mình phải thích cậu!”
Diệp Thần chỉ mặt mình, nói: “Cậu thấy mình không giống Diệp Thần à?”
Mạc Khinh Hàn cong môi, cười có thâm ý: “Giống, rất giống, có điều... cậu nhất định không phải anh ấy, mình hiểu anh ấy rất rõ.”
“Cậu hiểu rõ gì về anh ta? Qua những tin tức lá cải à?” Diệp Thần lắc đầu, nói: “Những cái đó rất có thể là giả, có thể cậu cho rằng cậu hiểu rõ Diệp Thần, căn phải không phải con người thật của anh ta.”
Mạc Khinh Hàn đập balo lên vai anh, cắn môi nói: “Nói với cậu cậu cũng không hiểu đâu! Trên báo luôn nói Diệp Thần thích đồ hàng hiệu, còn nói tính cách anh ấy không tốt, nhưng mình không cảm thấy thế chút nào. Anh ấy là một người rất hiền lành, hữu cầu tất ứng, mà anh ấy thì rất trọng lời hứa.”
Diệp Thần nhướng mày, nhìn cô: “Cậu thật sự nhìn thấy anh ta như vậy?”
Mạc Khinh Hàn cảm thấy tên này có hơi hùng hổ dọa người, cô không muốn trả lời cậu ta!
Nhưng trong lòng buồn buồn, vì sao dáng dấp của cậu ấy và Diệp Thần lại giống nhau đến thế? Nếu nói tiếp với cậu ấy, cô sẽ không hề nghi ngờ cho rằng Diệp Thần chính là cậu ấy mất!
Mạc Khinh Hàn lặng lẽ đi trên sân trường, Diệp Thần đi theo sau cô, ánh trời chiều hắt lên thần hình yểu điệu của cô.
Diệp Thần chợt thích cuộc sống này, không sóng gió, không ồn ào náo nhiệt. Vô cùng thanh bình, có cảm giác chân thực.
Mạc Khinh Hàn ra khỏi trường. Cô không về thẳng nhà, mà đi đến một siêu thị làm thêm, làm việc ở siêu thị hai tiếng, lại đến quán bar làm thêm.
Diệp Thần luôn đi theo sau cô, muốn hiểu thêm về công việc của cô.
Anh theo cô đi vào quán bar.
Đây là một quán bar xa hoa.
Dưới ánh đèn bảy màu là màn nhảy múa điên loạn, âm nhạc đinh tai nhức óc!
Diệp Thần thấy cô đi vào một căn phòng thay quần áo, tiếp đó... cô thay bộ quần áo em gái bán rượu màu đỏ.
Diệp Thần nhíu mày, cuộc sống của cô đã túng quẫn đến mức này rồi? Mới 17 tuổi mà đã phải làm nhiều công việc kiếm tiền như vậy?
Còn nữa, lúc trước cô tìm vay anh ba mươi vạn là để làm gì?
Anh cần phải điều tra xem...
Diệp Thần tìm một góc vắng ngồi xuống.
Anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho trợ lý. Nhưng điện thoại của trợ lý lại tắt máy.
Ban đầu muốn để nhóm Bóng Đêm đi điều tra, nhưng anh không muốn để cha mẹ anh biết quá nhiều về động tĩnh của anh.
Diệp Thần quyết định tự mình ra tay, nhưng laptop của anh không thể tùy tiện mang đến trường học, anh quay đầu nhìn thấy bên cạnh quầy rượu có một phòng nghỉ ngơi, bên trong có thể uống trà, đọc sách, cũng có máy tính để dùng.
Anh đi đến, giao tiền, ngồi trước máy tính. Anh vừa ngồi xuống, máy tính còn chưa bật lên, mấy nữ sinh đã đi đến trước mắt anh, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, nhìn anh chằm chằm: “Diệp Thần?!”
“Diệp Thần ----- có thể ký tên cho em không? Anh là Diệp Thần sao?”
Diệp Thần không trả lời, anh hất cằm về phía thẻ căn cước đặt trên mặt bàn.
Bên trên ghi tên là: Lâm Nghệ Phong.
Mấy cô gái nhìn kỹ CMT của anh, vừa cẩn thận quan sát anh, Diệp Thần có thay đổi một số chỗ, tỉ như hốc mắt bên trái có vết sẹo nhỏ, lỗ tai bên trái nốt ruồi nhỏ, mắt và mũi, thợ trang điểm cũng đánh tối cho anh.
“Không phải... cậu ta không phải Diệp Thần, nhưng nhìn rất giống a!”
“Quả thật rất giống!” Sau khi mấy cô gái kia đi, trong phòng nghỉ vẫn có rất nhiều người nhìn Diệp Thần, anh không quan tâm tiếp tục làm chuyện của mình, những người kia cũng không nhìn anh nữa.
Kinh nghiệm nhiều năm nói cho anh biết ------- bạn càng che che giấu giấu, thì càng khiến người ta hoài nghi.
Anh ngồi ở vị trí hẻo lánh nhất, gõ gõ trên bàn phím, nhập một chuỗi ký tự.
Vừa mới xác nhận Lương thành, tin của Mạc Khinh Hàn xong, đột nhiên nghe thấy bên quầy bar truyền đến tiếng gào.
Trong tiếng âm nhạc ồn ào, mấy thanh niên lưu manh nhuộm tóc ba bốn màu, vây quanh Mạc Khinh Hàn, kêu to: “Uống mau, uống mau, không uống thì rót!”
“Uống mau lên! Uống xong làm ấm giường cho anh đây...”
Nói xong, một tràng cười vang lên.
Mạc Khinh Hàn bị người ta cứng rắn ép uống một cốc bia, trong dạ dày như dời sông lấp biển.
Cô che miệng. Diệp Thần đứng bật dậy, tròng mắt đen của anh bừng bừng lửa giận, đạp ghế, bước nhanh đi vào quán bar bên cạnh.
Lúc này, mấy tên côn đồ vẫn vây quanh Mạc Khinh Hàn, một tên túm lấy cổ tay cô, muốn rót tiếp: “Ôi, em gái tửu lượng không tệ a! Thêm chén nữa nào!”
Mạc Khinh Hàn dùng sức đẩy bọn họ, lui về sau.
“Chạy cái gì?” Tên kia đưa tay bắt lấy cô: “Đến đây, em gái, anh phục vụ em uống chén rượu này, uống xong làm ấm giường cho anh đi! Ha ha ha--------“
Khi tên tóc vàng kia đang định nhét rượu vào miệng cô, cô chợt mở to mắt, nghiêm nghị quát: “Cút đi -------------“
Diệp Thần đang chạy lên tầng hai, đột nhiên nghe thấy cô nóng nảy quát!
Mấy tên lưu manh kia như thấy quỷ dò xét cô. Ánh mắt ban nãy của con nhóc này là ánh mắt gì? Tàn độc, băng lãnh, như muốn Gi*t người!
Ban nãy còn không dám đánh trả, không dám cãi lại, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, sao đột nhiên đổi tính rồi?
“A...! Con điếm thối này, dám nói với ông đây như vậy hả? Ấn nó xuống cho tao! Không cho mày nếm mùi đau khổ thì không biết sự lợi hại của Long ca tao!”
“Chát ---------“ Mạc Khinh Hàn chợt đưa tay ra, tát lên mặt tên tóc vàng kia!
Tên tự xưng là Long ca bị cú tát này khiến cho mặt đỏ bừng! Mạc Khinh Hàn híp mắt nhìn thẳng tên đó, không hề sợ hãi nắm chặt nắm đấm.
Gân xanh trên trán tên kia nhảy lên như giun. Trong quán bar rất nhiều người nhìn bọn họ.
Diệp Thần đi từng bước lên.
Tất cả người xung quanh đều xem náo nhiệt, hát cũng không hát, uống cũng không uống, tất cả đều nghển cổ nhìn về phía bọn họ.
Tên tự xưng là Long ca, trong nháy mắt cảm thấy mất hết mặt mũi, hắn hung tợn híp mắt, vung tay về phía Mạc Khinh Hàn ---------
Đột nhiên ------- “Ầm” một phát, Diệp Thần đạp bay tên vô lại kia!
Anh kéo Mạc Khinh Hàn ra sau lưng, ánh mắt cực lạnh nhìn chằm chằm mấy tên lưu manh trước mắt.
Cú đá sấm sét vừa rồi khiến tất cả mọi người chấn động! Tất độc ra chân của tên này quá nhanh!
Vả lại, nhìn rất giống một minh tinh nào đó... Lúc này, bất chợt bốn phương tám hướng của quán rượu được mười mấy vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh.
Diệp Thần híp mắt, ra hiệu cho họ đừng nhúc nhích. Anh cười lạnh nhìn mấy tên côn đồ trước mặt.
Mấy tên lưu manh như bị Diệp Thần hạ pháp, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Khí thế của tên nhóc này, ép người ta hít thở không thông.
Diệp Thần quay đầu nói với Mạc Khinh Hàn: “Đi thay quần áo rồi đi cùng mình.”
Mạc Khinh Hàn nhanh chóng đi về phía phòng thay quần áo.
Trong lòng đầy khuất nhục... không thể nói với ai. Nhưng, cảnh tượng thế này, có thể nói cô... đã hơi quen thuộc...
Cô thay xong quần áo đi ra, Diệp Thần giữ chặt tay cô, đi ra khỏi quán bar. Tay của cô thật lạnh, rất gầy.
Mấy tên côn đồ sau lưng còn muốn sinh sự, Diệp Thần thoáng nhìn sau lưng, mấy tên kia lại không dám tiến đến nữa.
Diệp Thần kéo cô lên một chiếc taxi, mấy chiếc xe thương vụ màu đen sau lưng theo sát bọn họ.
Tài xế taxi nhìn gương chiếu hậu, bị dọa sửng sốt: “Ôi mẹ ơi... Tôi hỏi này, có phải hai người chọc phải xã hội đen không?”
Diệp Thần nhìn ra sau...
Anh nhắn tin: “Cút ra xa chút cho tôi!”
Sợ người khác không nhìn thấy đúng không?!
“Cái đó... Cảm ơn...” Mạc Khinh Hàn muốn nói gì đó, nhưng... haizz, được rồi! Mệt quá không muốn nói chuyện.
Tài xế lái xe đến đầu ngõ nhà cô. Cô rất do dự, không muốn anh nhìn thấy tình cảnh nhà cô.
Từ trong cửa sổ xe nhìn ra, xa xa là cha mẹ cô, mẹ cô đang đứng ở cửa, dễ thấy là đang chờ cô.
Khi Diệp Thần nhìn thấy cha cô, nhíu mày.
Cơ thể cha cô rất gầy, gầy đến nỗi... chỉ cần một trận gió to là có thể thổi gục ông. Mặc dù gầy đến đáng sợ, mặt thì lại sưng phù, chân đau đến nỗi đi đường cũng tốn sức.
Anh nhìn sang Mạc Khinh Hàn, nói với Mạc Khinh Hàn: “Là nhiễm trùng tiểu đường...”
Cô đỏ mắt, xuống xe. Bước nhanh đến trước mặt cha cô, cầm lấy bàn tay khô gầy của ông, trái tim khổ sở muốn ૮ɦếƭ!
“Cha ------- chúng ta đi bệnh viện đi! Con có tiền lương.” Hôm nay cô đi bán rượu, được tiền boa 100 đồng. Cô thật sự không muốn đi chỗ đó, nhưng hết cách rồi, chỗ đó kiếm tiền nhanh hơn chỗ khác.
Cả một tuần lễ, cô đã kiếm được 400 đồng, đủ làm một lần lọc máu.
Bệnh nhiễm trùng tiểu đường này, không thể tiểu như người bình thường, chỉ có thể tiến hành lọc máu. Người bình thường, mỗi ngày tiểu bao lần? Ít nhất 5,6 lần! Mà cha cô một tuần mới lọc máu hai lần, nước tiểu không ra được, dẫn đến cả người sưng phù...
Một tuần lễ, mới được tiểu hai lần! Nỗi đau đó, không ai có thể hiểu được.
Trái tim Mạc Khinh Hàn quặn đau, đôi mắt như bị kim châm, nước mắt rơi xuống. Cô không muốn mất đi cha.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc