Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 377

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lão Tạp đạp trúng nút ấn kích nổ, ánh mắt ông lạnh lẽo nhìn mọi người.
Ông âm lãnh chờ đợi nổ, nhưng mà....
Lựu đạn lại chậm chạp không nổ ----
Lão Tạp nhìn xung quanh, mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống, sao lựu đạn không nổ?
Chẳng lẽ dây dẫn bị đứt? Hay là, chưa đạp trúng trang bị kích nổ?
Mặt ông tràn đầy khi*p sợ cúi đầu xác nhận, ông quả thật đã đạp cái nút bấm đó! Nhưng mà.... tại sao không có động tĩnh?
“Lão Tạp, tại sao lựu đạn của ông không nổ?” Bên tai Lão Tạp truyền đến giọng nói thanh thúy của một cô gái.
Lăng Vi cười với ông, giơ tay lên chỉ chỉ ra sau lưng.
Lão Tạp chợt quay đầu, nhìn thấy mấy nhân viên mặc quần áo gỡ bom đi về phía ông.
Đội viên dẫn đầu đội ngũ tháo bom kia tháo nón sắt trên mặt mình xuống, Lăng Vi vẫy vẫy tay với anh: “Anh Sanh, tốc độ của anh thật là nhanh! Em không phục ai cả, chỉ phục mình anh!”
Mấy lần đại chiến, tất cả đều là anh Sanh ra tay, phá hủy lựu đạn của đối phương. Ha ha.... suy nghĩ đều cảm thấy thật thoải mái!
Tần Sanh soái khí nhíu mày nhìn cô, tỏ ý chỉ là chuyện nhỏ.
Lăng Vi nhìn Lão Tạp, còn không quên bỏ đá xuống giếng: “Chúng tôi đã sớm đoán được ông muốn tìm Lô Khôn tới, cho nên, trong khoảng thời gian Lô Khôn tới này chính là lúc mà các đội viên tháo bom kia hành động, không nghĩ tới chứ?”
Lão Tạp giật mình lui về phía sau nửa bước.
Lục Quân lập tức ra lệnh: “ςướק hết tất cả νũ кнí, Mα túч trong kho! Giải Lão Tạp đi!”
Nhưng mà, ngay tại lúc này, Lão Tạp vẫn còn đang bị còng tay đột nhiên mò ra một cây súng lục trên bàn đá. Tay phải của ông đã hư, lúc này, ông dùng tay trái, nhắm tiểu Ngũ bắn ra một phát “Ầm!”
Diệp Đình mắt thấy Lão Tạp rút súng, anh đã đẩy tiểu Ngũ ra, nhưng mà ---- lúc này, đột nhiên Lăng Vi xông lại ôm lấy Diệp Đình, cô dùng thân thể mình chắn trước người anh.
Viên đạn giống như một con rắn độc há to miệng với tư thế đoạt mạng bay về phía trước “vèo”, ngay tại lúc này “Phốc ---” đột nhiên viên đạn ghim vào иgự¢ trái của Bạch Lộ! Xảy ra chuyện gì?
Mọi người kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Bạch Lộ lắc lư ngã xuống... máu, giống như suối phun từ trên áo chảy xuống....
Mới lúc nãy, Bạch Lộ thấy Lão Tạp rút súng cô lập tức xông lại dùng thân thể mình cản đạn!
Cô giang hai cánh tay, dùng thân thể mình ngăn cản trước tiểu Ngũ, Diệp Đình và Lăng Vi.
“Bạch Lộ ----”
“Bạch Lộ ----”
“Mau đưa cô ấy đi bệnh viện!”
Bạch Lộ trúng một viên đạn vào иgự¢, trực tiếp rơi vào hôn mê, trong lòng Lăng Vi yên lặng cầu nguyện.... hy vọng cô không có chuyện gì!
Bệnh viện cách nơi này quá xa, Lục quân lập tức điều động trực thăng đưa Bạch Lộ đi cứu chữa.
Bên đây bắt Lão Tạp, bên ngoài, thế lực của Lão Tạp cũng đã sụp đổ tan rã. Thế lực còn sót lại của “Lô Khôn” bắt đầu nội đấu.
Trong lúc nhất thời, Tam Giác Vàng gió tanh mưa máu --- toàn bộ hệ thống chế tạo, buôn bán Mα túч đều tan vỡ!
Đây là một cuộc chiến đấu giang khổ!
Bao nhiêu chiến sĩ anh dũng đổ máu hy sinh trên chiến trường diệt trừ Mα túч.
Bọn họ không thể nào giống như nhân vật chính trong sách, một lần lại một lần tránh thoát nguy cơ.
Trước mộ các liệt sĩ, tất cả mọi người tháo mũ cúi chào, thắng lợi như vậy không dễ đến, chúng ta nên quý trọng nhiều hơn.
Là ai để cho chúng ta ở trong phòng không gió không bão không buồn không lo lớn lên?
Là ai che mưa chắn gió, ngăn cản tai nạn vì chúng ta, không có bọn họ ở tiền tuyến bảo vệ hòa bình, không sợ sinh tử, nào có chúng ta yên ổn hiện nay, năm tháng yên tĩnh tốt đẹp?
Mời các vị trân trọng -----
Một năm sau khi hành động....
Rốt cuộc vết thương của Bạch Lộ đã khôi phục.
Tháng chín thu, tiểu Ngũ cùng Bạch Lộ bù lại buổi hôn lễ đã trễ mười năm này.
Nhân viên tham gia buổi hôn lễ hôn nay, trừ người nhà Bạch Lộ, còn có một đám bạn tốt là Diệp Đình, đáng giá giới thiệu nhất là một người bạn cũ của Vương Dần.
Người bạn cũ này tên là Ngũ Thế Thành, là cha của tiểu Ngũ! Ông cũng là một trong bảy thành viên tiểu tổ có bảy sợi dây chuyền kia.
Vốn là, lúc bọn họ ẩn nấp ở Ám Dạ đế quốc, cho là Ngũ Thế Thành hy sinh.
Ai có thể nghĩ, sau khi ông bị người đuổi Gi*t đã nhảy vào biển khơi, sau khi ông rơi vào biển khơi đầu bị thương nặng tạm thời ngất xỉu.
Chủ thuyền đã cứu ông họ Bạch, Bạch tiên sinh thấy ông còn một hơi thở liền cứu ông dậy mang về nước.
Sau khi Ngũ Thế Thành tỉnh lại, bác sĩ chẩn đoán ông tạm thời mất trí nhớ, ở tại Bạch gia nghỉ ngơi.
NHà của Bạch gia cũng không phải giàu có, cuộc sống bình bình đạm đạm thật ấm áp, con gái nhỏ của Bạch gia là Bạch Tuyền vô cùng hiểu chuyện, thường xuyên giúp ông nhớ lại chuyện trước kia, cô gái nhỏ vô cùng hy vọng ông mau chóng hồi phục, nhanh chóng đoàn tụ với người nhà của mình.
Ngũ Thế Thành không nhớ được gì cả, quả thật quá đáng thương.....
Bạch Tuyền nghĩ đủ mọi cách giúp ông.
Ngày này, cô đang ở torng thư viện của trường học lat655 xem sách về đề tài quân sự, bởi vì cô phát hiện mỗi lần chú Ngũ nói chuyện đều nghiêm túc như quân nhân vậy. Có lúc còn nói một ít thuật ngữ quân sự.
Cho nên, cô nghĩ..... cho ông đọc một ít sách về đề tài quân sự, không chừng có thể trợ giúp trí nhớ cho ông.
Bạch Tuyền đang lật sách, đột nhiên có người kêu cô: “Bạch Tuyền, có một vị tiên sinh họ Vương tìm cậu.”
Bạch Tuyền nhíu mày, tiên sinh họ Vương? Ai vậy?
Cô từ thư viện đi ra, bước tới phòng khách của trường học.
Cô không có trực tiếp đi vào, chỉ đứng bên ngoài cửa nhìn vào.
Vương Dần vừa thấy liền nhận ra cô.
“Cô gái nhỏ, con quên chú rồi? Lần trước đi xe buýt, không phải con trả tiền thay chú sao? Chú vẫn muốn tới thăm con, xem con có chuyện gì cần giúp không, chú sẽ dùng hết toàn lực làm giúp con.”
Bạch Tuyền trợn to mắt nhìn ông, cô khoát tay nói: “Không cần..... chỉ là nhấc tay mà thôi, chút chuyện nhỏ như vậy mà ngài còn để trong lòng.”
Vương Dần nói: “Bây giờ chú mới về hưu, ở nhà cũng không có chuyện gì làm. Đột nhiên có người giúp chú, chú liền nghĩ, cô gái nhỏ con thật hiền lành, không thể phụ lòng ý tốt của con.”
Bạch Tuyền nói: “Thật sự không cần, con phải lập tức trở về nhà ăn cơm. Con đi nha!”
Cô gái nhỏ chưa chờ ông nói chuyện liền trực tiếp chạy ra cửa trường lên xe buýt.
Vương Dần vội vàng lái xe theo. Một đường đến cửa nhà cô, đột nhiên ----
Vương Dần gặp được Ngũ Thế Thành!
Có đúng lúc hay không? Chính là trùng hợp như vậy! Càng đúng dịp là... Ngũ Thế Thành là cha ruột của tiểu Ngũ --- cho đến khi tiểu Ngũ hoàn thành nhiệm vụ trở lại, trong lúc vô tình Diệp Đình phát hiện dây chuyền của anh, Vương Dần mới biết con trai của Vương Thế Thành là tiểu Ngũ!
Từ nhỏ tiểu Ngũ đã bị đưa đến quân giáo, anh không biết cha mẹ mình là ai.
Đột nhiên, từ trên trời rơi xuống một người cha, để cho anh không biết làm sao.
Anh ẩn núp bên doanh địch mười năm, nhìn hết người lừa ta gạt.... nói thật, anh quá cần quan tâm, quá cần ấm áp....
Từ thế giới tàn khốc đó trở lại, tiểu Ngũ dường như trở lại vòng tay của mẹ.... Anh không chỉ có người vợ yêu anh như mạng, còn có một người cha thân cận đáng kính, còn có nhiều bạn bè yêu anh quan tâm anh như vậy.
Sau khi tiểu Ngũ và Ngũ Thế Thành nhận nhau, Vương Dần mang bọn họ đi Bạch gia nói cám ơn.
Ai - nghĩ - tới -----
Tiểu Ngũ vừa vào cửa liền ngây ngẩn....
Bạch gia này..... không phải là nhà Bạch Lộ sao?
Bạch Tuyền, chính là em gái của Bạch Lộ! Trước, người cứu Ngũ Thế Thành trở về, lại là cha của Bạch Lộ.
Vương Dần kể xong những chuyện này, mọi người cùng hô to “quá thần kỳ”!
Chuyện trên thế gian này, còn có chuyện nào trùng hợp hơn chuyện này sao?
Đoàn người cười to nháo loạn ở hôn lễ của tiểu Ngũ và Bạch Lộ!
Bên bờ cát náo nhiệt, nhi*p ảnh gia bày xong máy chụp hình.
Trước ống kính, Lăng Vi nói với đoàn người: “Lại đây lại đây, chúng ta cùng kêu "quả cà" ---”
Các bạn bè cũng cười lên “Ha ha”, ngay tại lúc mọi người kêu "quả cà", đột nhiên tiểu Duệ Duệ xách eo, đi tới hàng đầu đứng: “Kêu quả cà cái gì? Phải kêu Duệ Duệ! Tiểu gia chính là thông minh (duệ) như vậy!”
Một tòa doanh trai huấn luyện.
Lăng Vi, Diệp Đình cùng Vinh Phỉ phụ trách cùng bọn nhỏ làm huấn luyện thử.
Duệ Duệ cùng Đô Đô bảy tuổi. Tiểu mỹ nữ nhà Lôi Đình cũng sắp bảy tuổi.
Đản Đàn cùng Tần Tử Hào năm tuổi rưỡi.
Con trai của Vinh Phỉ cùng con gái Hàn Yến --- Vinh Dịch Phàm (dễ dàng phiền) cùng Hàn Thiền (chế giễu) năm tuổi.
Con trai Mộc Quân Dương cùng con gái nhà Lý Thiên Mặc - Mộc Phong, Lý Đào bốn tuổi bảy tháng.
Lúc hai đứa bé ra đời vô cùng hài hước. Lúc Lôi Niểu Niểu phát hiện mang thai, Chính Hiền trở về kiểm tra.... kinh hỉ phát hiện mình cũng mang thai.
Lôi Niểu Niểu vào bệnh viện, chờ ngày sinh tới, đứa trẻ vừa có động tĩnh Chính Hiền bên kia cũng vào phòng sinh.
Hai người này giống như đã hẹn trước vậy, đều đau mười giờ, dường như là đồng thời sinh con ra. Có thể con trai tương đối tranh cường háo thắng.... Cho nên, Mộc Phong ra trước Lý Đào chừng hai phút.
TRên mặt Lăng Vi tràn đầy xấu xa nói: “Duyên nhận ---- cụ thể là duyên phận gì, tự mình nghĩ ----”
Không phải Lý Thiên Mặc đã từng cái gì đó Chính Hiền sao....
Con gái của tiểu Bát gia --- Vương Đóa, bốn tuổi, còn có con trai của tiểu Bạch và Lạc Y --- Bạch Lạc... cũng là bốn tuổi.
11 người bạn nhỏ đều cùng nhịp kêu khẩu hiệu: “Trời đất bao la, ba con lớn nhất! Lớn hơn ba con, đó là mẹ con!”
Lăng Vi nhướng mày: “Ai dạy các con?”
Người bạn nhỏ đồng thanh nói: “Ba tuấn!”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, mắng chửi anh một trận: “Vậy cũng nói được? Dạy bọn nhỏ như thế nào, tôi nói cho cậu trốn cũng vô dụng! Nhất định Hạ Tiểu Hi sẽ thu dọn cậu!”
Lôi Tuấn khổ sở....
Trước kia, không phải anh chép thơ của Lăng Vi chọc ghẹo Hạ Tiểu Hi sao.... sau đó, bị Hạ Tiểu Hi phát hiện. Hạ tiểu Hi tức giận cho anh quỳ bàn giặt đồ.
Kết quả, Lôi Tuấn vỗ иgự¢ đảm bảo với Hạ tiểu Hi: “Anh thật viết cho em! Chính anh viết, anh khẳng định không có copy! Ngày mai được không? Em xem biểu hiện của anh!”
Lôi Tuấn chân thành thề đảm bảo, Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn anh: “Trước tha anh không ૮ɦếƭ, ngày mai xem biểu hiện của anh!” Vừa nói vừa lắc dây nịt da trongtay.
Tối hôm đó, Hạ Tiểu Hi đều không cho anh vào phòng ngủ, Lôi Tuấn giả vờ tội nghiệp ngủ ghế sa lon một đêm.
Chỉ một đêm, anh đã bắt đầu nhớ....
Không phải thơ tình sao? Không phải tình ca sao? Có gì đặc biệt hơn người!
Đột nhiên ---- “có linh cảm!”
Lôi tuấn vội vàng cầm 乃út viết: “A ----”
A.... A cái gì?
Đúng đúng: “A --- em là ánh mặt trời của anh, em là giọt mưa của anh ---- em là gió của anh, anh là bụi của em....”
Ai! Lôi Tuấn thở dài, vò tờ giấy lại ném vào thùng rác.
Đây là chuyện gì nha, anh là một người đàn ông “mạnh mẽ”, sao có đầu óc viết thơ tình chứ!
Lôi Tuấn phiền lòng....
Ngày buổi tối thứ hai, Hạ tiểu Hi xách bàn giặt quần áo ra ngoài ném xuống đất “lạch cạch”: “Lại đây! Để em nghe xem anh viết cái thứ gì.”
TRên mặt Lôi Tuấn đỏ bừng, anh thẹn thùng che mặt: “Ai nha, do anh viết quá tốt! Nên anh mới phát hiện mình có tài hoa như vậy!”
Lôi Tuấn lấy một tờ giấy trong túi thận trọng mở ra...
Lúc này, Lăng Vi, Tạp Nhã, Lôi Đình, Đào Hoa, Lôi Niểu Niểu kêu Hạ Tiểu Hi đi ra ăn chung.
Hạ tiểu Hi đáp, cầm tờ giấy ra cửa....
Trên bàn ăn, Hạ Tiểu Hi lấy tờ giấy ra xem. Cô vừa cầm vừa bĩu môi nói với Lăng Vi: “Đây là thơ tình Lôi Tuấn viết chio em, em nhìn xem so với luận văn của học sinh tiểu học thì thế nào.”
Cô mở tờ giấy ra, nhẹ giọng thì thầm: “Chuối tây bên ngoài màn cửa chọc ngựa bay, vòng cửa chọc đồng xanh! Mà anh đi ngang qua trấn nhỏ ở Giang Nam kia, chọc em.... ở trong bức tranh thủy mặc, em bị giấu sâu trong chỗ màu mực kia....”
“Sao lại quen tai như vậy?” Lôi Niểu Niểu nháy mắt, như có điều suy nghĩ.
Dạ Tiểu Hi nhìn kỹ cười nói: “Anh chàng xấu xa, viết còn thật tình thơ ý họa.”
Cô nhớ lại tấm hình Lôi Tuấn chụp kia, rất nhiều năm trước, cô đi đến trấn nhỏ ở Giang Nam du lịch, Lôi Tuấn chụp lén một tấm bóng lưng cô đang mặc chiếc váy đỏ, chống cây dù....
Chỉ là đoạn thơ ngắn, nhưng lại hợp với ý cảnh hôm đó.
Hạ Tiểu Hi thật vui mừng, không nghĩ tới Lôi Tuấn còn nhớ.... còn viết câu từ tốt như vậy.
Lúc này, điện thoại của Lôi Niểu Niểu truyền đến tiếng nhạc êm ái.
Sau đó, Lôi Niểu Niểu hát theo: “Bầu trời màu xanh chờ mưa đến, mà anh đang đợi em....”
Cô vừa mới hát hai câu, đột nhiên nhìn tờ giấy trong tay Hạ Tiểu Hi....
Lôi Niểu Niểu ngay thẳng nói với Hạ Tiểu Hi: “Chị dâu nhỏ, chị chắc chắn hai câu này.... là anh Tuấn của em viết sao?”
Lúc này, mọi người cũng vểnh tai nghe lời ca, sau - đó! Hạ Tiểu Hi ngạc nhiên phát hiện: “Đây không phải là lời ca sao? Đây là "Thanh Hoa Từ" của Chu Kiệt Luân mà! Hai câu Lôi Tuấn viết sao lại thành lời ca chứ!”
Đào Hoa chợt vỗ bàn: “Ai nha, mình còn nói, sao lại quen vậy đâu....”
Nháy mắt Lôi Đình cảm thấy, anh của cô ---- tên xấu xa!
Tạp Nhã rút tờ giấy ra cười nói: “Tình thơ ý họa là Chu Đổng, không phải Lôi Tuấn nhà cậu....”
A nha nha nha ----
Hạ Tiểu Hi nổi giận, ςướק tờ giấy lại xé nát bét “bá bá bá”!
Lôi Tuấn! Con heo này! Anh ૮ɦếƭ chắc!
Cả người Hạ tiểu Hi bốc lửa, nổi giận đùng đùng lên xe về nha --- trong lòng mắng mười ngàn lần: “Lôi Tuấn! Mi lừa gạt bà thật vui? Bà cho mi ngủ ghế sa lon một năm!”
Hạ Tiểu Hi tức muốn ૮ɦếƭ, xe đến nhà Lôi Tuấn, Lăng Vi, Tạp Nhã, Đào Hoa cùng cô từ gara đi ra.
Lôi Niểu Niểu cảm thấy mình đã gây họa! Cô chính là miệng thiếu, làm gì nói cho chị dâu chứ.... anh Tuấn, em thật xin lỗi anh! A di đà phật....
Ngay tại lúc này!
Hạ tiểu Hi còn chưa về đến cửa nhà, trong bóng đêm đen nhánh, đột nhiên cô ---- thấy trước cửa nhà có vẻ như có một người phụ nữ đang đứng!
“Được nha! Cuộc sống này không cách nào sống nổi nữa, chưa gì đã..... mang cả đàn bà về rồi!”
Trong lòng Lăng Vi “lộp bộp” giật mình! Trong đầu nghĩ, Lôi Tuấn.... mi liền chơi đi, cho dù Hạ Tiểu Hi không thu dọn mi, bà cũng tuyệt đối không bỏ qua cho mi.
Tạp Nhã cùng Đào Hoa nổi giận!
Mấy người phụ nữ nhào tới cửa biệt thự của Lôi Tuấn “Phốc ---” Đào Hoa là người thứ nhất không nhịn được cười phun....
Người đứng trước cửa không phải đàn bà gì.... mà là bức tranh của Hạ Tiểu Hi.
Một bức tranh.... Hạ Tiểu Hi mặc váy đỏ, cầm một cây dù giấy dầu màu xanh, bước chậm torng mưa nhỏ, cả bức tranh đều lộ ra vẻ điềm tĩnh thản nhiên.
Cô đi rất ung dung, giống như là mỹ nhân cổ trang từ trong bức tranh đi ra vậy, cây dù của cô hơi nâng lên, giống như là đang cảm thán cảnh đẹp qua đi tan như làn khói trong mưa.
Mấy người Lăng vi củng nhìn ngây người: “Tiểu Hi, quá đẹp.....”
Ngay cả Lăng Vi quen biết với Hạ Tiểu Hi nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy.
Lúc này, Lôi Tuấn từ trong phòng khách đi ra, anh mặc một bộ áo dài xanh.... trong tay còn xách một túi xách cổ xưa....
“Phốc --- ha ha ha ha ha....” Lôi Niểu Niểu cười phun: “Anh Tuấn, anh đây là đang làm trò gì thế?”
Lôi Tuấn nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tiểu Hi, anh nói sát bên tai cô: “Đi lại chốn cũ.”
Sau đó, hai người bọn họ đi, không thèm để ý đến đứa bé. Ném Đản Đản cho Lăng Vi và Diệp Đình.
Lăng vi suy nghĩ, được! Gom góp hết tất cả lại làm một lần tập huấn.
Chỉ như vậy, mới có lần tập huấn này.
Trong thao trường lớn, bọn nhỏ dắt tay lớn giọng gào to: “Trời đất bao la, ba con lớn nhất! Lớn hơn ba con, đó là mẹ con!”
Lăng Vi giả vờ không quen biết những đứa bé này.
Bởi vì, bất cứ ai đi ngang qua bọn họ, cũng sẽ liếc mắt nhìn qua bên này.
Mỗi một đứa bé và người lớn đi ngang qua bọn họ đều là 囧 trong 囧...
*
Trong lần tập huấn này, Duệ Duệ quen rất nhiều bạn tốt.
Một người trong đó là cô bé cột hai bím tóc rất đáng yêu, ngồi ở bên cạnh bé. Dáng vẻ của bé gái rất dễ thương, làm tất cả bé trai cũng nhìn bé chằm chằm.
Duệ Duệ mặt đầy nghiêm túc ngồi bên cạnh đống lửa, bé gái ngồi bên cạnh hỏi: “Cậu từ nơi nào đến vậy?”
Duệ Duệ khốc khốc nói: “Giang thành.”
Cô bé cười lúm đồng tiền nói: “Mình từ Lãnh thành tới, ba và mẹ đi cùng mình.”
BÉ lại hỏi: “Cậu mấy tuổi rồi? Mình sáu tuổi rưỡi!”
Trên mặt Duệ Duệ khốc khốc nói: “Bảy tuổi.”
Cô bé lập tức ngọt ngào kêu: “Anh, anh tên là gì? Tên thường gọi của em là Điềm Điềm, tên thật là Khinh Hàn.”
Duệ Duệ vô cùng khốc nói: “Tên thường gọi của anh là Duệ Duệ, tên thật là Diệp Thần.”
Lúc này, người chủ trì doanh trại mời Duệ Duệ khiêu vũ, ca hát cho mọi người. Duệ Duệ nhảy một điệu nhảy.
Lập tức hạ vai, trượt bước, động tác vô cùng đẹp trai! Bé nhảy xong một điệu, người chủ trì hỏi bé có thể hát một bài “Hữu nghị thiên trường địa cửu” không?
Duệ Duệ gật đầu, dùng giọng hát thanh thúy của mình hát bài “Hữu nghị thiên trường địa cửu“....
Lúc Duệ duệ trở lại chỗ ngồi, cô bé bên cạnh đầy mắt trái tim nhìn bé.
Bé gái híp mắt cười nói: “Anh Duệ Duệ, anh hát thật là dễ nghe! Anh lớn lên sẽ làm ca sĩ sao?”
Duệ Duệ khốc khốc: “Ừ.“.
Bé gái lại cười híp mắt nói: “Anh Duệ duệ, anh nhảy cũng rất đẹp! Anh có thể vừa ca hát vừa nhảy!”
Duệ Duệ cong môi, khốc khốc: “Ừ.“.
Bé gái còn nói: “Anh Duệ Duệ, anh thật là đẹp trai, lớn lên anh sẽ cưới em làm vợ chứ?”
Duệ Duệ nhìn bé, khốc khốc đáp: “Ừ.”
“....”
Vinh Phỉ ở bên cạnh cười lăn lộn, con mẹ nó.... thằng nhóc xấu xa! Mới bảy tuổi đã biết tán gái!
Anh phải sắp ba mươi mới có vợ đâu! Ai! Trường giang sóng sau đè sóng trước!
*
Ngày sinh nhật mười tám tuổi của Duệ Duệ “Ca nhạc lưu động của Diệp Thần” cử hành một lần cuối cùng ở Lãnh thành.
Buổi diễn xướng bắt đầu vào bảy giờ tối.
Buổi sáng, bên ngoài buổi diễn, cũng đã bị người ái mộ bao vây nước chảy cũng không lọt.
Diệp Thần quá nổi, dáng vẻ lại lãnh khốc đẹp trai! Ca hát dễ nghe, còn tự mình sáng tác, từ 15 tuổi cậu đã tự mình luyện tập, mỗi ca khúc cậu tập đều là do chính mình sáng tác, chỉ có vài bài là do bạn tặng.
Còn dư lại mấy chục bài hát đều là do chính cậu sáng tác.
Diệp Thần, học sinh sáng chói nhất! Mê đảo ngàn vạn thiếu nữ!
Hội biểu diễn, cử hành vô cùng thành công, tình cảnh náo động vô cùng, những người ái mộ đều giơ bàng hô to: “Diệp Thần ---- Diệp Thần! Diệp Thần ----”
“Chồng Diệp Thần ---- Em yêu anh! Em không phải anh sẽ không lấy chồng!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc