Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 373

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Tiểu Cầm có phải điên rồi hay không?
Lăng Tiêu nhìn cô chằm chằm, anh dùng ánh mắt hỏi cô: “Cô tới đây làm gì?”
Da đầu Lăng Tiêu đầu tê dại, cô ấy tại sao lại theo tới đây?
Tiểu Cầm thấy được Lăng Tiêu, trong mắt tràn đầy kinh hoàng! Cô thích Lăng Tiêu cũng đã hơn mấy năm... Cô một mực yên lặng theo dõi anh, cho tới bây giờ cũng không dám để cho anh biết.
Nửa tháng trước, cô phát hiện Lăng Tiêu có điểm không đúng. Đột nhiên dạo gần đây trong mắt nồng nặc tia lửa thù hận.
Cô cảm giác Lăng Tiêu sắp có chuyện xảy ra, cô liền âm thầm quan sát anh, cô phát hiện anh len lén đặt vé máy bay ra nước ngoài. Vừa mới bắt đầu, cô cảm thấy không có chuyện gì nguy hiểm, còn tưởng rằng anh là muốn đi ra nước ngoài giải sầu một chút.
Cô liền xin nghỉ, cũng len lén đặt vé cùng chuyến bay với anh.
Lúc lên máy bay, Lăng Tiêu căn bản không phát hiện là cô đang đi theo mình. Cô đi theo anh đến rất nhiều nơi, nhưng càng về sau cô càng không đuổi kịp anh. Cứ mãi đuổi theo anh trong thời gian dài như vậy, dẫn đến cô vừa mệt, tinh thần lại không tốt.
Lúc vào thị trấn A Mật, cô mất dấu của anh!
Tiểu Cầm rất sợ, ngày đó nửa đêm, Lăng Tiêu rõ ràng vẫn còn ở trong nhà khách, làm sao vừa mở mắt, lại không thấy anh?
Cô ở thị trấn này tìm anh khắp nơi, nhưng làm sao cũng không tìm thấy anh, cô đã ở đây nửa tháng, kỳ nghỉ cũng sắp hết. Cô cũng không biết có phải Lăng Tiêu đã trở về nước rồi hay không...
Cô suy nghĩ cả ngày, quyết định trước mắt cứ trở về nước xem thế nào, cái thị trấn nhỏ tồi tàn này, điện thoại di động cũng không thể dùng đến.
Giao thông cũng không có phương tiện, muốn từ nơi này trở về thành phố, phải đi rất xa mới có thể tới một trạm xe lửa cũ nát, trên xe lửa người cực kỳ nhiều, rõ ràng ở trong nước đi năm giờ là có thể đến một trạm dừng chân, ở chỗ này phải đi 26 giờ.
Tiểu Cầm xách cặp da, định trở về nước.
Lúc trước cô sợ bị Lăng Tiêu phát hiện, cô đã thay quần áo địa phương, trên mặt còn bôi cái chất đặc trưng địa phương để phòng côn trùng, dùng màu trắng cây tương để chống nắng.
Hôm nay, cô định ra sân bay, cho nên chỉ mặc quần áo của mình.
Ai có thể nghĩ, lần này có chuyện! Cô mới từ sở chiêu đãi đi ra, liền bị người ta theo dõi.
Cô hoàn toàn không ý thức được tình hình, bị người ta bịt miệng lại! Cánh tay cô cũng bị kiềm ở sau lưng, ngay cả giãy dụa cô cũng không thể, lại trực tiếp bị trói vào một vườn anh túc.
Tiểu Cầm hoảng sợ vô cùng, cô cảm giác được những người này có ý đồ xấu với cô! Cô run rẩy vùng vẫy, hoảng sợ rống to, ngay lúc này ——
Cô nhìn thấy Lăng Tiêu!
Mặc dù mặt Lăng Tiêu rất bẩn thiểu, nhưng là, ánh mắt của anh cô vĩnh viễn cũng không quên được, chỉ cần cô nhìn thấy ánh mắt đó là có thể biết đó là anh.
Tiểu Cầm mặt đầy nước mắt, cô thật sự hoảng sợ. Bị đám người này làm cho run run, trên mặt biểu tình run sợ biến dạng vặn vẹo.
Cô thấy vai trái Lăng Tiêu bị thương đầy máu, còn có sau ót của anh tất cả đều là máu!
“Bá ——” Quần áo Tiểu Cầm đột nhiên bị xé rách! Nhóm người kia miệng đầy dâm - uế những lời thô tục. “Á! Anh Tiêu ——” Tiểu Cầm hoảng sợ thét chói tai. Cặp mắt Lăng tiêu hừng đỏ, lập tức phóng tới, hung mãnh nhào về phía mấy tên lưu manh.
Mấy tên đó nắm lấy cánh tay và chân Tiểu Cầm, Lăng Tiêu lập tức đánh bay ba tên, anh vung tay phải lên: “Quang quang quang” mấy quyền nện lên đầu mấy tên còn lại.
Những tên đó không có sự phòng bị, Lăng Tiêu bất ngờ hung mãnh xông đến đánh bay cả đám.
Mấy tên đó lập tức nổi giận! Các cặp mắt bốc lửa rút S***g chỉa vào đầu Lăng Tiêu: “Ca ca” lên cò, tất cả S***g đều lên nòng.
Đỗ Ngạn đột nhiên rống lớn một tiếng: “Tất cả dừng tay cho tôi!” Anh nhanh chóng chạy vọt tới, tay trái xách cổ Lăng tiêu, tay phải nắm lấy cổ Tiểu Cầm!
Anh biểu tình ngấm ngầm liếc nhìn hai người, thanh âm vô cùng lạnh nói với đám người kia: “Hai người này nhất định là gian tế! Tôi phải mang về cho anh Ba thẩm vấn!”
Vừa nói, anh vừa kéo Lăng Tiêu và Tiểu Cầm lên xe.
Tiểu Cầm bị tay phải anh giữ chặt không thở nổi, cả khuôn mặt căng tím bầm. Cô cố gắng giãy giụa, Lăng Tiêu nâng lên cánh tay phải nhắm vào bụng Đỗ Ngạn đấm một cái.
“A ——” đau nhức làm cho Đỗ Ngạn bực bội hừ một tiếng, Anh ném Lăng Tiêu và Tiểu Cầm lên xe, cầm báng S***g “Bành bành” đánh hai người ngất xỉu.
Ra tay vô cùng ác độc!
Nửa điểm cũng không nhìn ra anh là đang cứu hai người. Đám người bắt Tiểu Cầm không ngừng nuốt nước miếng, gà mập dâng đến miệng mà không ăn được, mắt bọn họ đều là màu xanh, nhưng là “Độc nhãn” muốn đưa người đi, bọn họ không dám hành động, huống chi anh Ba nói muốn bắt gian tế, bọn họ ai cũng không dám nói nửa câu nói nhảm.
Mặc dù thấy thèm muốn ૮ɦếƭ, nhưng là phải nhịn xuống.
Đỗ Ngạn đưa Lăng Tiêu và Tiểu Cầm về chỗ ở, hai người vẫn con chưa tỉnh. Anh lập tức liên lạc với Diệp Đình: “Anh Đình, đã cứu được Lăng Tiêu. Nhưng vấn đề là lại có thêm một người phụ nữ!”
Lăng Vi liền vội vàng nói: “Là Tiểu Cầm!”
Cô nương này bắt đầu xin nghỉ kể từ ngày Lăng Tiêu mất tích, cũng đã hơn nửa tháng vẫn chưa về, cô tra xét ra kính ghi chép, cũng báo cảnh sát, phát hiện Tiểu Cầm và LăngTiêu cùng lên chung một chuyến bay.
Lăng Vi trong đầu nghĩ Lăng Tiêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể Tiểu Cầm cũng đang gặp chuyện, cô đang nóng lòng để cho tiểu tổ Ám ảnh tìm tung tích của hai người, không nghĩ tới tiểu Đỗ phát tới tin tức nói, đã tìm được hai người bọn họ!
Lăng Vi vội vàng nói với Diệp Đình: “Phải nhanh chóng ra lệnh tiểu tổ Ám ảnh và Tiểu Đỗ hội hợp! Đưa hai người bọn họ về nước trước rồi tính sau!”
Để cho Lăng Tiêu và Tiểu Cầm ở gần Độc Kiêu, quá nguy hiểm ——
Đỗ Ngạn nói: “Em có cách giúp bọn họ ra khỏi nơi này, anh Đình, anh để cho tiểu tổ Ám ảnh đến quán cơm Á Lợi ở thị trấn A Mật đợi em, lão bản kia là người của ta.”
“Được!” Diệp Đình cắt đứt tín hiệu, lập tức ra lệnh cho tiểu tổ Ám ảnh.
Tiểu tổ Ám ảnh có hai thành viên, mới vừa chui vào vườn anh túc, còn chưa kịp gặp Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đã bị Đỗ Ngạn đưa đi, lúc này bọn họ nhận được mệnh lệnh, lập tức trở lại thị trấn A Mật, đến quán cơm Á Lợi đợi Đỗ Ngạn.
Đỗ Ngạn từ dưới đáy vạc giường lôi ra một cái bao bố, anh đem bao bố mở ra, từ bên trong cầm ra thật nhiều “Mủ sang”, những “Mủ sang” này là đồ dùng hóa trang của anh, bây giờ anh phải cho hai người dùng!
Anh mới vừa dán dán “Mủ sang” lên mặt Lăng Tiêu và Tiểu Cầm, Lăng Tiêu đột nhiên khó khăn vặn vẹo một cái: “Ách...” Anh che sau ót, chậm rãi mở mắt.
Đỗ Ngạn vội vàng thấp giọng nói: “Anh Tiêu, em là người của anh Đình, bây giờ em đưa hai người ra ngoài, anh phải phối hợp với em.”
Lăng Tiêu đã sớm đoán ra anh là người của mình, mới vừa rồi anh đấm Đỗ Ngạn một cái, cũng là hai người đang diễn trò.
Lăng Tiêu lập tức gật đầu: “Được, cậu muốn tôi làm gì?”
Đỗ Ngạn nói: “Hai người phải giả vờ bị bệnh, làm bộ sinh mủ sang phải ૮ɦếƭ, em đưa hai người đi gặp tiểu tổ Ám ảnh.”
“Được!” Lăng Tiêu phủ xoa sau ót, đau đến kêu “Tê tê”, anh nhịn đau hỏi Đỗ Ngạn: “Diệp Đình nhận được tin tức của tôi sao?”
Đỗ Ngạn nói: “Nhận được, anh ấy nhận được tin tức của anh, mới liên lạc với em. Tiếp đến, chúng ta phát hiện Lô Khôn đang lên kế hoạch mấy cái âm mưu lớn!”
Lăng Tiêu lập tức hỏi anh: “Lô Khôn chính là Tiểu Ngũ đúng không?”
Đỗ Ngạn gật đầu. Lăng Tiêu như có điều suy nghĩ nói: “Tối hôm qua, tôi ở vườn anh túc nghe được một tin tức, có một người choáng váng, trong lúc vô tình nói, lão Tạp gần đây len lén mua rất nhiều hàng lậu, có người nghi ngờ là thuốc nổ uy lực cực lớn!”
Đỗ Ngạn kinh hãi.
Lần này ác đấu, Lô Khôn và lão Tạp... Còn chưa biết ai sống ai ૮ɦếƭ!
Lô Khôn và Lão Tạp đều âm thầm có động tác? Đỗ Ngạn lập tức gửi tin tức cho Diệp Đình.
Lúc này Diệp Đình đang được tổng chỉ huy chiến đội quốc tế mời đi mật đàm.
Lăng Vi ở nhà tiếp thu tín hiệu tiểu Đỗ gửi tới.
Đỗ Ngạn báo cáo tình huống với cô xong lập tức hóa trang cho tiểu Cầm và Lăng Tiêu. Lúc tiểu Cầm tỉnh, lập tức nhào vào trong *** Lăng Tiêu, cô thật bị hù ૮ɦếƭ: “Anh Tiêu, sao anh lại tới chỗ như vậy? Chúng ta đi nhanh đi, em sợ quá!”
Lăng Tiêu an ủi cô nói: “Đừng sợ, chúng ta lập tức liền đi.”
Đại khái tiểu Cầm đã đoán được Đỗ Ngạn là người mình, nên không hỏi nhiều nửa câu.
Đỗ Ngạn rất thưởng thức cô thức thời, anh cũng không giải thích thêm, cầm sợi dây ra muốn trói hai người.
Đến lúc muốn tròi tiểu Cầm, Đỗ Ngạn lắc đầu: “Quần áo này không được, quá sáng chói, cô phải đổi một bộ quần áo địa phương, tốt nhất là bẩn.
Tiểu Cầm lắc đầu nói: “Tôi không có...”
Đỗ Ngạn ném một bộ quần áo cho cô: “Cô thay cái này, bằng không lát nữa không dễ đưa hai người ra ngoài.”
Tiểu Cầm lúng túng muốn ૮ɦếƭ, bây giờ cô phải mặc quần áo của một người đàn ông? Nhưng mà, bây giờ cũng không phải lúc ngại ngùng, cô giùng giằng cầm quần áo lên quyết định thay.
Đỗ Ngạn xoay người ra ngoài cửa nói: “Tôi đi ra ngoài xem chút, sợ là có người tới.”
Ông vừa đi ra vừa tỏ ý Lăng Tiêu không nên ra.
Tiểu Cầm và Lăng Tiêu nhìn nhau, nháy mặt mặt của tiểu Cầm đỏ bừng... anh Tiêu không đi ra.... cô phải thay thế nào?
Lúc này, cô thấy Lăng Tiêu quay đầu lại. Đỗ Ngạn đi ra ngoài đóng cửa kỹ.
Tiểu Cầm sửa sang quần áo lại, hơi quấn quít, cô không muốn mặc áo của người đàn ông này.
Lăng Tiêu đưa lưng về phía cô, đột nhiên nghe cô nói sau lưng: “Anh Tiêu, nếu không anh mặc bộ này, em mặc của anh, được không?”
Lúc tiểu Cầm nói chuyện, cảm thấy mặt mình đỏ vô cùng, cô muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Cô cũng không tin mình có thể nói ra lời như vậy.
Mặt cô nóng bỏng, hai gò má bốc cháy đau đớn.
Lúc này, cô nghe được Lăng Tiêu nói: “Quần áo anh bẩn....”
Đầu óc tiểu Cầm còn chưa suy nghĩ thuận miệng nói: “Em không ngại anh!”
“...” Lăng Tiêu không nói nửa lời.
Tiểu Cầm ngừng thở, cô biết Lăng Tiêu đây là yên lặng coi thường mình, lại không nghĩ rằng tay của Lăng Tiêu thật sự đang động đậy....
Anh dùng tay phải cởi nút áo mình ra, anh vừa mở vừa nói: “Em mặc của anh cũng tốt, không dễ dàng bị người ta phát hiện là con gái, có thể tiết kiệm rất nhiều phiền toái.”
Anh *** áo ra ném cho cô.
Đầu tiểu Cầm quay vòng vòng, cô đã không biết anh đang nói cái gì.
Cô thấy Lăng tiêu ném quần áo cho mình liền không chút nghĩ ngợi trực tiếp *** áo ra, mau chóng thay quần áo của Lăng Tiêu. Trên vai trái quần áo của anh toàn là máu.... nhưng, lúc cô mặc lại không chút chần chừ. Trước kia anh giả làm ăn mày, quần áo muốn bẩn cỡ nào thì bẩn thế đó, cô thật hoài nghi tại sao mình không chê chút nào...
Tiểu Cầm mặc quần áo tử tế liền vội vàng đứng lên khoác quần áo của Đỗ Ngạn lên vai Lăng Tiêu.
Cô nhìn thấy lỗ tai Lăng Tiêu đỏ bừng, anh đưa tay kéo quần áo trên vai xuống, bởi vì vai trái bị thương, anh không dám động đậy chút nào, bả vai bên trái nhẹ nhàng nhúc nhích cũng sẽ đau đến đổ mồ hôi lạnh, anh cũng không biết lúc nãy làm sao *** áo ra được nữa.
Tiểu Cầm thấy anh rất tốn sức mặc quần áo, nháy mắt muốn tát mình hai cái! Đã là lúc nào rồi mà còn ngại này ngại kia!
Tiểu Cầm thật muốn P0'p ૮ɦếƭ mình! Lúc nãy cô chỉ muốn anh Tiêu ăn mặc sạch sẽ chút, anh bị thương rất dễ nhiễm trùng. Bộ quần áo kia của anh quá nhiều vi khuẩn, cô thà rằng tự mình ăn mặc bẩn chút cũng không muốn anh nhiễm trùng bị sốt.
Nhưng mà, bây giờ suy nghĩ, thật là quá ngu ngốc, anh sẽ đau bao nhiêu chứ....
Tiểu Cầm mau chóng chạy tới trước mặt đưa tay mặc quần áo giúp anh.
Lăng Tiêu không có ngăn cản, vô cùng phối hợp để cô mặc quần áo giùm.
Hai người thay quần áo xong gõ cửa bảo Đỗ Ngạn vào.
Lúc Đỗ Ngạn đi tới rõ ràng sửng sốt một hồi. Anh nhìn quần áo Lăng Tiêu, lại nhìn quần áo tiểu Cầm.
“...” Đỗ Ngạn đi tới, nhìn vết thương trên vai Lăng Tiêu nói: “Vết thương không quá nghiêm trọng, may mà không thương tổn đến xương.”
Lăng Tiêu gật đầu, Đỗ Ngạn còn nói: “Trước không xử lý vết thương cho cậu, nếu tôi xử lý vết thương cho cậu, rất dễ làm người ta hoài nghi, bây giờ chúng ta đi nhanh đi.”
Anh cột chắt hai tay bọn họ, lại bôi một ít “mủ” lên cổ và mặt bọn họ.
Đỗ Ngạn làm tóc tiểu Cầm ngổn ngang, còn bôi rất nhiều lọ đen lên mặt cô, lại ném một ít rễ cây và cỏ khô lên.
Cho đến khi nhìn giống một tên ăn mày mới ngừng tay.
Đỗ Ngạn mở cửa, nhìn ra ngoài. Chắc chắn bên ngoài không có người anh mới áp giải hai người từ trong cửa đi ra.
Chung quanh vô cùng yên tĩnh, lúc này còn chưa đến buổi trưa, tất cả mọi người đều bận rộn trong cương vị của mình. Lúc nãy Đỗ Ngạn mới lựa gạt một người canh phòng nhỏ đi, anh phải thừa dịp đưa hai người này ra trước khi người đó về.
Đỗ Ngạn áp giải hai người đi về phía xe. Chiếc xe phổ thông kia của anh ngừng ở bên ngoài vườn anh túc. Đỗ Ngạn áp giải hai người bọn họ nhỏ giọng nói: “Hai người phải giả vờ bệnh.”
Tiểu Cầm lập tức bắt đầu run run, thật giống như bị trúng gió vậy, mắt mũi nghiêng lệch, tứ chi co rút, làm Lăng Tiêu nhìn đến ngây người....
Tiểu Cầm vừa giả vờ vừa ***ng tay anh, ý bảo anh cũng nên học theo.
Lăng Tiêu đổ mồ hôi. Nhưng, không biết làm sao... anh cũng nhẹ run mấy cái.
Đỗ Ngạn không để ý bọn họ, cầm S***g áp giải bọn họ lên xe Jeep: “Nhanh! Đừng rề rề vậy!”
Mắt thấy đi tới bên cạnh xe.
Đột nhiên --- vào lúc này, Lạp Nỗ từ một con đường mòn đi ra: “Làm gì?” Đột nhiên Lạp Nỗ kéo S***g ra!
Lạp Nỗ lên nòng S***g, chỉa vào đầu Đỗ Ngạn!
Lăng Tiêu chợt giật mình, xảy ra chuyện gì? Người này phát hiện khả nghi, không phải chỉ anh và tiểu Cầm, mà là chỉ Đỗ Ngạn....
Không phải Đỗ Ngạn ẩn nấp mấy năm sao? Lại còn chưa được đối phương hoàn toàn tin tưởng!
Lòng nghi ngờ của người này cũng quá nặng rồi chứ?
Lăng Tiêu cảm thấy sau lưng lạnh cả người, cọng tóc cũng tê dại như bị điện giật vậy.
Đỗ Ngạn hơi bất đắc dĩ nói: “Hai người này là Hắc Tử bắt lại hái anh túc, nhưng mà hai người này mọc đầy mủ, mọi người đều sợ bị lây bệnh để tôi kéo hai người này ra đánh ૮ɦếƭ.”
Lạp Nỗ híp mắt nhìn sang hai người, tiểu Cầm giống như bị rút gân vậy, vừa trợn trắng mắt vừa ra sức co - rút.
Cô dựa vào trong *** Lăng tiêu run dữ dội hơn.
Đỗ Ngạn đập cây S***g vào lưng cô: “Mẹ kiếp ---” Anh mắng xong, còn không quên chán ghét phe phẫy lỗ mũi.
“Mủ” trên người hai người này thúi muốn ૮ɦếƭ!
S***g của Lạp Nỗ vẫn chỉ bọn họ, đột nhiên tiểu Cầm “Ói”....
“Mẹ nó! Mau cút ---” Lạp Nỗ tức giận lui về phía sau.
Sau đó vội vàng vẫy tay: “Mau cút!”
Đỗ Ngạn lập tức lấy S***g đập lên đầu bọn họ, ép hai người lên xe.
Tiểu Cầm vẫn luôn ói, Lăng Tiêu ở phía sau cũng ngây người, anh thật là bội phục tiểu Cầm sát đất.
Anh sợ tiểu Cầm iễn quá lố liền vội vàng cúi người xuống ép tiểu Cầm xuống xe.
Anh dùng chính mình ngăn cản bên trên tiểu Cầm, hai người co rút sau xe Jeep, cố gắng không lộ đầu ra.
Đỗ Ngạn lái xe, vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng mà, ngay tại lúc này, đột nhiên phía trước có một chiếc xe Jeep đã được cải trang chạy tới.
“Con mẹ nó! Xuống xe!”
“Ầm ----” S***g vang ép xe Đỗ Ngạn lại “Két ----” Tiếng thắng xe vô cùng chói tai vang lên, Lăng Tiêu ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe Jeep ngừng bên cạnh bọn họ, Đỗ Ngạn chỉ có thể đạp thắng gấp xe ngừng lại.
Lăng tiêu nhìn thấy, đó là chiếc xe đã bắt anh kia!
Nếu để người trên xe nhìn thấy anh, nói không chừng những người đó có thể nhận ra! Lăng Tiêu vội vàng cúi đầu. Hy vọng đối phương không nhìn thấy anh, nhưng mà, người trên xe kia đã mở cửa đi xuống.
“Ngẩng đầu!” Người nọ dùng S***g chỉ đấu Lăng Tiêu, hiển nhiên là biết bọn họ muốn chạy trốn! Nhất định là có người báo tin! Nhìn có vẻ như bọn họ đã bại lộ.... Lăng Tiêu không có ngẩng đầu, đột nhiên ---
“Ầm ----” S***g vang ---
...
Lúc này, Diệp Đình đang gặp mặt với tổng chỉ huy chiến đội quốc tế, hai người trao đổi tình báo mình đang nắm trong tay. Bởi vì mục tiêu giống nhau, hai người thuận lợi đạt thành hợp tác.
Lăng Vi ở nhà chờ tin tức của tiểu Đỗ, nhưng mà, sau khi bên tiểu Đỗ cắt đứt tín hiệu liền không có gửi tin tức đến nữa.
“Có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Lăng Vi lo lắng.
Mí mắt bên phải nhảy dựng.
Cô gọi cho tiểu tổ Ám Ảnh, tiểu tổ Ám Ảnh bào cáo bọn họ vẫn luôn chờ ở quán cơm đó, nhưng vẫn luôn không có chờ được người...
Lòng Lăng Vi như lửa đốt! Lập tức gọi điện thoại cho Diệp Đình.
Sau khi Diệp Đình nghe điện thoại nói cho cô: “Tối hôm nay sẽ hành động, em không cần chờ anh ăn cơm.”
Đầu Lăng vi lập tức “ông” vang lên, nhất định đã xảy ra chuyện, nhất định đã xảy ra chuyện lớn! Nếu không, sẽ không lập tức hành động.
Bên diệp Đình hiển nhiên vô cùng bận bịu, chỉ nói một câu như vậy liền cúp điện thoại.
Làm sao Lăng Vi có thể ngồi yên.
Lúc này, đột nhiên nhận được điện thoại của Kiệt Sâm: “Phu nhân! Người phụ nữ dưới lầu Long Đằng chúng ta không phải là ngài chứ?”
Lăng Vi chợt giật mình, người phụ nữ kia? Chẳng lẽ là Sở Minh Y tới? Làm sao nhanh như vậy? Không thể nào đâu, Sở Minh Y gầy thành dáng vẻ kia muốn giả trang cô làm sao có thể giống nhau được?
Lúc này, Kiệt Sâm gửi một tấm hình tới, người phụ nữ trong hình sáng chói, cách ăn mặc quả thật là giống cô như đúc!
Lăng vi thật cho là mình hoa mắt, cô lập tức mở video trong phòng khách Long Đằng.
Cô nhìn từ video, quả thật là rất giống rất giống! Nhưng mà cẩn thận nhìn vẫn có thể thấy đối phương đã trang điểm rất đậm.
Mặt của Sở Minh Y mạnh mẽ bị nhét cái gì đó vào làm cho trở nên đầy đặn, phấn trên mặt cô dày như tường thành, nhưng mà, cô mang kính mát lớn, quần áo hoàn toàn giống Lăng Vi. Nhìn từ xa, hoàn toàn có thể lấy giả làm thật....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc