Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 372

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Tít tít ——” Số điện thoại di động riêng của Diệp Đình bỗng vang lên.
Chỉ có người thân và bạn bè thân thiết của anh biết số điện thoại di động này. Đây không phải là số điện thoại công việc của anh.
Diệp Đình đang ngủ nhíu chặt mày lại, mở mắt ra.
Bây giờ là bốn, năm giờ sáng, trời còn chưa sáng, ai lại gửi tin nhắn cho anh ta vào lúc sáng sớm thế này?
Đầu anh rất đau, nhưng tiếng chuông này là tiếng chuông số điện thoại riêng của anh...
Anh sợ ai có việc gấp, liền xoay mình ngồi dậy.
Anh ta cầm điện thoại di động lên, híp mắt nhìn lên màn hình...
Lăng Vi ngủ ở bên cạnh anh, ngái ngủ hỏi anh: “Sao vậy?”
Cô đưa tay ôm lấy eo của anh, hông của anh bền chắc và có lực, lúc này lại cứng như khối sắt.
Lăng Vi không khỏi thất kinh: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô miễn cưỡng mở mắt ra, từ đôi mắt còn đang ngái ngủ, cô nhìn thấy sắc mặt của Diệp Đình cực kỳ không tốt.
“Có tin tức của anh tiểu Tiêu?” Lăng Vi mở mắt ra, lập tức giật mình. Anh tiểu Tiêu đã mất tích hơn mười ngày rồi, trong cơ thể anh tiểu Tiêu vốn có thiết bị theo dõi, nhưng bây giờ lại không tìm được tín hiệu của thiết bị theo dõi.
“Là Lăng Tiêu!” Diệp Đình hít một hơi thật sâu. Lăng Vi ngồi bật dậy, Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Là thiết bị theo dõi của anh tiểu Tiêu có tín hiệu? Ở chỗ nào?”
Diệp Đình lắc đầu nói: “Không phải, là anh ấy gửi tin nhắn về.”
“Hả? Em nhìn xem!”
Cô vẫn cho rằng thiết bị theo dõi của anh tiểu Tiêu bị phá hủy, sau đó, Diệp Đình nói: “Nơi cuối cùng Lăng Tiêu mất tích là một thành phố gần một rừng cây nằm ở gần khu vực tam giác vàng.”
Anh kết luận, Lăng Tiêu đã đi đến thủ phủ tam giác vàng nơi tín hiệu hoàn toàn bị che giấu.
Diệp Đình đã cử tiểu đội ám ảnh bí mật tìm kiếm ở gần đó, nhưng vẫn luôn không có tin tức truyền về.
Bây giờ, bỗng nhiên nhận được tin nhắn Lăng Tiêu gửi về... Lăng Vi nhìn chằm chằm vào màn hình, nín thở thấy: “Sở không ૮ɦếƭ.. giả trang thành tiểu Vi… chuyển hàng…hãm hại. Ngũ.”
Lăng Vi đọc tin nhắn, mồ hôi lạnh nhễ nhại cả người... Hiển nhiên lúc anh tiểu Tiêu viết tin nhắn này, là viết trong lúc cực kỳ cấp bách.
Bởi vì câu cú không được mạch lạc, nên chắc anh ta chỉ có thể dùng từ ngữ đơn giản nhất, biểu đạt rõ ràng chuyện này.
Lăng Vi lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Anh tiểu Tiêu thật sự đi tìm Sở Minh Y! Anh ấy phát hiện ra Sở Minh Y không ૮ɦếƭ! Còn phát hiện ra Sở Minh Y muốn đóng giả thành em, sau đó, vận chuyển MT để hãm hại em, còn cái chữ ngũ cuối cùng này...”
Cô ngước mắt lên nhìn về phía Diệp Đình, Diệp Đình đối mặt với cô, bọn họ đồng thanh nói ra: “Tiểu Ngũ...”
Diệp Đình nói: “Tiểu Ngũ muốn hành động, anh ta muốn lợi dụng Sở Minh Y để đối phó với chúng ta.”
Lăng Vi nói: “Trong này chắc chắn đã cất giấu một âm mưu lớn! Chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn, anh điều tra địa điểm gửi tin nhắn này đi. Nói không chừng có thể tìm được anh tiểu Tiêu.”
Diệp Đình gật đầu, vội vàng gọi điện thoại cho tiểu đội ám ảnh.
Anh khoác thêm áo khoác, xuống giường đi tới thư phòng, Lăng Vi cũng vội vàng bò dậy, đi theo.
Trong thư phòng, Diệp Đình ngồi trước màn hình máy vi tính, tìm kiếm nguồn gốc tín hiệu của tin nhắn này.
Rất nhanh, anh định vị được vị trí, anh nói với thành viên tiểu đội ám ảnh: “Các cậu mau chạy tới ngoại ô trấn a Mật, gần một đồng ruộng, tôi sẽ gửi địa điểm cho các cậu.”
“Dạ! Anh Đình!”
Rất nhanh, tiểu đội ám ảnh báo cáo nói: “Anh Đình, đã tìm được điện thoại di động của tiên sinh Lăng Tiêu.”
Lúc này, Diệp Đình đã nắm bắt được tình hình, anh nói: “Con đường này nằm ở phía tây trấn a Mật, phía đông có cánh đồng hoa anh túc lớn.Bây giờ các cậu hãy ẩn núp ở trong cánh đồng hoa anh túc, nhìn xem có thể tìm được Lăng Tiêu hay không. Bây giờ chính là mùa thu hoạch hoa anh túc, theo tôi suy đoán, Lăng Tiêu chắc chắn là bị đám người này bắt đi thu hoạch hoa anh túc! Thời gian rất cấp bách, các cậu phải hành động nhanh, thủ đoạn của những người đó vô cùng tàn nhẫn, một khi có người phản kháng, bọn họ sẽ đnáh gãy tay đánh gãy chân người phản kháng!”
Diệp Đình cắt đứt điện thoại, lập tức nói với Lăng Vi: “Chắc chắn lần này tiểu Ngũ còn có âm mưu khác nữa, chẳng qua là chúng ta không biết bây giờ anh ta muốn làm gì!”
Lăng Vi vòng hai tay ôm vai, thấp giọng hỏi anh: “Nhiều năm qua, nội gián anh cho nằm vùng ở bên cạnh anh ta có tin tức gì không?”
Diệp Đình suy nghĩ, quyết định liên lạc với “Độc nhãn“. Độc nhãn là tai mắt anh cài nằm vùng ở bên người tiểu Ngũ mấy năm trước.
Từ sau khi nhận nhiệm vụ này, độc nhãn chưa từng liên lạc với Diệp Đình, bởi vì sợ bại lộ, bọn họ ước định là, không tới thời khắc mấu chốt sẽ không liên lạc với nhau.
Diệp Đình ấn cảm biến.
Lúc ấy, thiết bị cảm biến này được tiểu Bát thiết kế.
Tiểu Bát nói bên trong thiết bị cảm biến này đã cài đặt hệ thống thu tín hiệu vệ tinh. Mặc kệ ở bên kia có bao nhiêu tháp che giấu tín hiệu, nó đều có thể tự động tìm tín hiệu và nhận chúng.
Diệp Đình vốn muốn nhờ tiểu Bát làm nhiều thiết bị cảm biến này, nhưng là tiểu Bát nói làm thiết bị này cực kỳ phức tạp, hơn nữa, bình thường bọn Diệp Đình đều rất ít khi đến những nơi như thế này, vì vậy không cần phải thay đổi thiết bị theo dõi.
Diệp Đình ấn nút thiết bị cảm ứng, thiết bị cảm ứng được cài ở vai trái của độc nhãn chấn động.
Lúc này, độc nhãn đang kiểm tra trên cánh đồng anh túc, vai trái của anh ta chấn động làm cả người anh ta chấn động mạnh! Anh ta biết anh Đình đang tìm mình!
Anh ta ẩn núp ở đây đã mấy năm, anh Đình chưa bao giờ liên lạc với anh ta. Bây giờ thiết bị cảm ứng đột nhiên chấn động, nói rõ anh Đình ca đang gặp phải rắc rối nào đó hoặc muốn biết tin tức quan trọng nào đó.
Độc nhãn không rời đi luôn, anh ta vẫn ra vẻ nghiêm túc kiểm tra cánh đồng anh túc, chờ sau khi kiểm tra xong một vòng, anh ta còn ra lệnh cho mấy tên cấp dưới theo thủ tục bình thường.
Đến khi anh ta làm xong tất cả những chuyện cần làm như bình thường, anh ta mới trở về chỗ ở của mình.
Chỗ ở của anh ta là một căn nhà gỗ được dựng cao, trong phòng có một tấm ván làm giường, đầu giường có một chiếc gương vỡ nhìn có vẻ như là hình lục giác. Ngoài những thứ này ra, gần như không còn thứ gì khác.
Độc nhãn vốn tên là Đỗ Ngạn. Bản thân anh ta không “Độc” như biệt danh của mình, sau khi anh ta lấy mảng sẹo giả trên mặt mình xuống, để lộ ra một gương mặt tuấn tú, da cũng không đen như vừa rồi. Cao một mét bảy lăm, nếu so sánh với những người ở vùng rừng rậm nhiệt đới này, thì anh ta cũng được coi là người có thân hình cao lớn.
Anh ta lấy lớp răng hỏng xuống, để lộ ra hàm răng trắng, sau khi anh ta rửa mặt, đánh răng, lại đeo lớp răng giả lên lần nữa, tránh cho có người ta đột nhiên xông vào, phát hiện ra anh ta đang hóa trang thì phiền phức.
Sau khi nhanh chóng hóa trang lại lần nữa, anh ta thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh một vòng, chắc chắn bên ngoài không có ai tới, anh ta mới lui về phía mép giường, lật miếng ván giường lên, lấy ra một chiếc máy phát tín hiệu.
Anh ta nhân mấy cái ở trên máy phát tín hiệu, gửi tín hiệu của cho anh Đình: “Nhận được.”
Tín hiệu ngắn ngủi được phát đi, đầu kia lập tức gửi lại tin nhắn: “ Gần đây Lô Khôn có hành động gì không? Tôi nhận được tin tức nói, Lô Khôn đang lợi dụng Sở Minh Y đóng giả thành chị dâu cậu để đối phó với chúng tôi.”
Lô Khôn chính là tiểu Ngũ, lúc bọn họ bàn luận về anh ta, đều gọi anh ta là Lô Khôn, trước khi chưa biết rõ về thân phận thực sự của tiểu Ngũ, Diệp Đình không muốn làm ô nhục cái danh hiệu “Tiểu Ngũ” này.
“Sở Minh Y?” Tiểu Đỗ chưa nghe thấy tên người phụ nữ này, nhưng anh ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Hình như gần đây Lô Khôn bắt một nhóm gái mại dâm, tới chuyển hàng cho anh ta.”
“ Đúng…” Diệp Đình lập tức nói: “Chính là những người phụ nữ này, Sở Minh Y chính là một trong số đó. Cô ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, có vẻ ngoài cực kỳ giống với chị dâu cậu, tôi đoán Lô Khôn chắc chắn muốn dùng Sở Minh Y để mưu hại tôi.”
“ À…” Đỗ Ngạn nói: “ Em nghe được một số thông tin về lần hành động tới đây, mục đích của Lô Khôn là muốn cho người phụ nữ kia trở về nước, sau đó nhân cơ hội chuyển MT vào một tập đoàn quốc tế, bởi vì tướng mạo giống nhau, người phụ nữ này sẽ đóng giả thành vợ của ông chủ tập đoàn đó, sao đó cô ta sẽ quay video hút MT để tống tiền ông chủ tập đoàn này. Em không ngờ rằng... mục tiêu của bọn họ lại là anh và chị dâu.”
Đỗ Ngạn gửi tin tức này, rõ ràng cảm giác được anh Đình bên kia dừng một lúc.
Một lúc lâu sao, anh Đình bên kia mới gửi tin tức tới: “Chỉ vì muốn tống tiền tôi? Liệu điều này có cần thiết không? Chuyện hẳn không đơn giản như vậy.”
Đỗ Ngạn suy nghĩ rồi nói: “Em nhớ tới một chuyện, khoảng thời gian gần đây lượng sản xuất MT ở chỗ này tăng gấp đôi bình thường, rõ ràng muốn xuất khẩu nhiều hơn trước kia. Nhưng theo em được biết... con đường xuất khẩu ra không được mở rộng, nếu Lô Khôn ngắm vào anh, em có một suy đoán to gan, Lô Khôn muốn lợi dụng lần âm mưu này, mượn đường vận tải tàu thuyền của anh để vận chuyển số lượng lớn hàng ra các nước khác? Đây tuyệt đối là một âm mưu lớn.”
Diệp Đình và Lăng Vi đọc xong tin này, đều cảm thấy lạnh toát cả sống lưng!
Suy đoán cuả tiểu Đỗ không phải là không có khả năng, có lẽ Sở Minh Y chỉ là phần mở đầu của kế hoạch, Lô Khôn muốn mượn dùng đường vận tải tàu thuyền của anh để vận chuyển MT, Lô Khôn không thể chỉ có một con cờ là Sở Mnh Y được, một khi anh ta đã đề ra kế hoạch thì sẽ tập trung vạch ra kế hoạch, còn cả sắp xếp cực kỳ cẩn thận nữa.
Diệp Đình muốn hỏi Lô Khôn còn có hành động gì khác nữa không, thì tín hiệu của tiểu Đỗ bên kia đã đột ngột bị cắt đứt!
Diệp Đình và Lăng Vi hai mắt nhìn nhau, suy đoán có lẽ bên Đỗ Ngạn phát hiện ra có người đang đến gần mình.
Lấy tính cảnh giác của Đỗ Ngạn, hẳn sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.
Diệp Đình lập tức liên lạc với đội trưởng chiến đội quốc tế. Anh không gửi thêm tín hiệu cho Đỗ Ngạn nữa, anh biết một khi tiểu Đỗ giải quyết xong phiền toái bên mình, chắc chắn sẽ liên lạc với anh trước tiên.
Đỗ ngạn đang liên lạc với Diệp Đình, đột nhiên nghe thấy xung quanh có tiếng “Bịch bịch xẹt xẹt”, anh ta lập tức cắt đứt tín hiệu truyền tin, nhanh chóng nhét máy truyền tin vào dưới gối, lấy chăn mỏng che kín. Đúng lúc này: “Két” cửa mở ra ——
Một đôi giày trắng dính đầy bùn bước vào trong phòng anh ta, Đỗ Ngạn không ngẩng đầu lên, cũng biết người đến là ai, người này tên là Kéo Nỗ, là một trong những người anh em Lô Khôn tín nhiệm nhất. Đứng hàng thứ ba.
Khoảng khắc lúc Kéo Nỗ bước vào kia, Đỗ Ngạn vừa mới giấu kỹ máy truyền tin. Anh ta sợ bại lộ máy truyền tin, lập tức ngồi vào trên giường, nhìn về phía Kéo Nộ đang đi tới.
“Trễ thế này rồi còn tới đây, sao vậy?” Đỗ Ngạn hỏi anh ta.
Kéo Nỗ giơ ngón tay lên, hút hai cái ở trên chóp mũi. Đỗ Ngạn lập tức hiểu ý của anh ta, anh ta muốn hút cái kia, nhưng lại không tìm được, nên tới chỗ Đỗ Ngạn tìm.
Đỗ ngạn lật chiếu đầu giường lên, lấy một túi giấy nhỏ ra ném cho anh ta. Kéo Nỗ nhận lấy túi giấy, cười gian tà với anh ta.
Kéo Nỗ không vội đi ngay, anh ta hơi cong khóe môi, hỏi: “Gần đây tìm được một đám gái điếm, khá là thú vị, cậu không ***ng vào hả?”
Đỗ Ngạn cố tình làm ra vẻ cười khổ nói: “Tôi nào dám đi, những người phụ nữ đó đều *** nhân cho mấy sếp lớn cả.”
Kéo Nỗ nháy mắt với anh ta, nói: “Quan tâm nhiều như vậy cái rắm! Muốn lên thì cứ lên! Nhưng người anh em này, tôi nhắc nhở cậu một câu, lúc lên những con chó cái này, phải cẩn thận nhiều vào, bởi vì, trong bụng của những con chó cái này đều cài bom. Cậu đừng chơi quá mức mà nổ tung xác.”
Đỗ Ngạn cả kinh! Dường như anh ta vừa biết được điều gì đó rất kinh khủng!
Sau khi Kéo Nỗ đi, Đỗ Ngạn lập tức kết nối với Diệp Đình: “ Anh Đình, mới vừa rồi em lấy được một tin tức, trong thân thể những cô gái kia đều bị cài bom! Em đoán lần này bọn họ qua đó, không chỉ muốn vận chuyển MT hãm hại tống tiền anh, mà nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là *** chị dâu! Để Sở Minh Y danh chính ngôn thuận thay thế chị dâu, ở bên cạnh anh.”
Diệp Đình lập tức giao phó cho anh ta: “Điều tra rõ thời gian và số lượng lô hàng Lô Khôn sắp giao dịch! Còn cả anh họ Lăng Tiêu của chị dâu cậu mất tích ở gần trấn a Mật, hai ngày tới đây cậu cố gắng chú ý đến hướng gió. Cậu không cần lo lắng cho tôi và chị dâu cậu bên này, tôi đã có biện pháp đối phó. Khoảng thời gian này, cậu nhất định phải cẩn thận gấp đôi!”
“Được! Em sẽ chú ý.”
Đỗ Ngạn kết thúc liên lạc với Diệp Đình, đặt lại máy truyền tin ở giữa lớp ghép vạc giường.
Trên đất rơi xuống một ít mạt gỗ, anh dùng mớ vải rách lau sạch toàn bộ, sau đó mới đi tìm Lạp Nỗ.
Bây giờ Lạp Nổ nhất định choáng váng, đi tìm anh ta nhất định sẽ có được thông tin hữu ích.
Đỗ Ngạn mang theo cây Pu't ghi âm, kẹp ở đai lưng. Bây giờ anh Đình và chị dâu đang gặp nguy hiểm, anh phải làm hết khả năng mới biết được hành động của Lô Khôn.
Anh vòng qua mấy khúc cua, đi tới bên ngoài nhà Lạp Nổ.
Quả nhiên giống như Đỗ Ngạn suy nghĩ, Lạp Nổ đã choáng váng, nước mũi, nước mắt cũng không khống chế được chảy xuống. Dáng vẻ vừa chán ghét vừa chật vật.
Trước phòng Lạp Nổ có treo một ngọn đèn Tiểu Hoàng, Đèn Tiểu Hoàng được treo trên đỉnh một tấm ván, gió thổi ngọn đèn liền lắc lư, lảo đảo. Đỗ Ngạn ở bên ngoài, cầm lên một cục đá, ném về phía đèn tiểu Hoàng: “Ba ——” một tiếng, đèn Tiểu Hoàng bị bể.
Lạp Nổ đột nhiên một tiếng rống to: “Ngô —— hắn mã đích!” Lạp Nổ trở mình, từ dưới gối rút ra một khẩu S***g.
Lúc này, Đỗ Ngạn vọt tới, đè Lạp Nổ xuống, tỏ ý anh ta không sao: “Anh Ba, đừng nóng, chỉ là bóng đèn nổ, em giúp anh sửa đèn là xong.”
Lạp Nổ lúc này mới chịu nằm yên, Đỗ Ngạn đưa tay nắm lấy đế đèn, anh nhẹ giọng hỏi Lạp Nổ: “Anh Ba, em phát hiện gần đây chúng ta sản xuất hàng mới so với trước kia nhiều gấp đôi! Chúng ta đang có làm ăn lớn gì sao? Anh em chúng ta có phải sắp phát tài rồi không?”
Lạp Nổ “A” một tiếng, mơ mơ màng màng nói: “Tiểu tử ngươi cũng thật thông minh... Lô hàng này rất có lợi, nếu có thể đi được trót lọt... Sau này chúng ta buổi tối cũng không cần ôm đàn bà ngủ, mà trực tiếp ôm vàng ngủ...”
Đỗ Ngạn thanh âm hưng phấn hỏi anh ta: “Anh Ba, Anh Ba, đại khái lúc nào có thể ra hàng?”
Lạp Nổ vung tay: “Nhanh thôi, chưa tới nửa tháng.”
Đỗ Ngạn lại có chút lo lắng hỏi: “Lô hàng lớn như vậy, có thể chuyển ra ngoài sao? Trước kia chúng ta không có tiêu thụ nhiều hàng như vậy.”
Lạp Nổ cười đắc ý, lúc này anh ta đã ngà ngà say, hoàn toàn không biết mình đang nói gì. Anh mạo khụt khịt mũi nói với Đỗ Ngạn: “Anh nói cho mày biết, chúng ta lần này tìm đại kim chủ! Còn có...” Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Đỗ Ngạn tới gần, Đỗ Ngạn cầm đế bóng đèn, đi tới bên cạnh Lạp Nổ, ngồi chồm hổm xuống.
Lạp Nỗ nói ở bên tai anh: “Đại ca chúng ta định ở nơi này hàng tháng để điều tra tên cẩu Lão Tạp súc sinh đó! Nếu hành động của chúng ta lần này thành công... Lão Tạp bị tiêu diệt! Hàng trong tay lão, chúng ta đều đổi tất cả ra ngoài, mày nói... Chúng ta... Ha ha... Khắp phòng đều là vàng sao! Người anh em!”
Ánh mắt Đỗ Ngạn thoáng qua một tia sáng, lão Tạp và Lô Khôn (tiểu Ngũ) là anh em ruột thịt. Lô Khôn *** chính cha ruột của lão ta, sau đó còn có hai người anh ruột.
Lô Khôn và lão Tạp, chính là hai ông trùm buôn thuốc phiện có thế lực mạnh nhất ở khu tam giác vàng này!
Không nghĩ tới, Lô Khôn (tiểu Ngũ) phải ra tay tiêu diệt lão Tạp! Nếu lần này *** lão Tạp, như vậy Lô Khôn ở tam giác vàng có thể coi như là ông trùm MT mạnh nhất khu này!
Đỗ Ngạn cố ý gấp gáp chăm chỉ hỏi Lạp Nổ: “Anh Ba, Khi nào chúng ta hành động? Anh em ta bây giờ liền muốn *** cái lão súc sinh đó!”
Lạp Nổ nói: “Đừng nóng nảy, vẫn còn nữa nửa tháng hãy cùng lão ta đợi! Tiểu tử ngươi cũng chuẩn bị trước... Đến lúc đó lập công, anh ba ngươi cũng coi là không bạc đãi ngươi...”
“Cám ơn anh Ba, không có anh Ba cũng sẽ không có em... Anh nghỉ ngơi trước, em đi lấy bóng đèn mới thay cho anh.”
Đỗ Ngạn có thể dễ dàng đi vào băng nhóm, hoàn toàn phải cảm ơn tên Lạp Nổ này, mấy năm trước, Lạp Nổ ra bên ngoài mua hàng, xe lật dưới chân núi, chân của Lạp Nổ cắm trên ghế, không rút ra được. Là Đỗ Ngạn kéo anh ta từ trong xe, Đỗ Ngạn cõng anh ta đi ba dặm đường mới tìm được một ngôi nhà. Ở đó, Đỗ Ngạn xử lý sơ vết thương cho anh ta, lại cõng anh ta đi năm cây số mới đến được một trạm y tế ở một thị trấn nhỏ, mới bảo vệ được cái chân của anh ta.
Trải qua mấy năm, Đỗ Ngạn mới từng bước từng bước đến gần bên người Lạp Nổ, mặc dù bây giờ anh tiếp xúc với rất nhiều nhân vật nồng cốt bên cạnh Lô Khôn, nhưng là, những quyết sách quan trọng anh không có tư cách tham dự.
Tất cả các nguồn tin tức của anh bây giờ, đều lấy từ Lạp Nổ. Mấy năm nay, cho tới bây giờ Đỗ Ngạn chưa bao giờ bán đứng Lạp Nổ, Lạp nổ càng ngày càng tin tưởng anh, trong tiềm thức, đối với anh đã bỏ qua một phần sự đề phòng.
Lạp Nổ cảm giác “Không làm hỏng đến việc lớn”, sẽ tiết lộ cho Đỗ Ngạn đôi chút.
Ví dụ như, lần này... Một mặt là anh ta choáng váng, không khống chế được, mặt khác, cảm thấy lời này không có sao, sớm muộn cũng phải nói cho các anh em biết chuyện. Ít nhất là không vượt qua nửa tháng, cho nên trước nửa tháng anh ta tiết lộ cho tên tiểu tử này cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng anh ta vạn lần không nghĩ tới, chính là trước thời hạn nửa tháng, sẽ có biến cố lớn làm thay đổi cả vùng tam giác vàng này!
Đỗ Ngạn từ phòng Lạp Nổ đi ra, lập tức liên lạc với Diệp Đình: “Anh Đình, em mới vừa thăm dò tin tức, Lô Khôn (tiểu Ngũ) sẽ ra tay tiêu diệt lão Tạp, thời gian khoảng nửa tháng nữa.”
Diệp Đình ánh mắt híp một cái: “Được... Anh lập tức bắt tay chuẩn bị.”
Diệp Đình trong lòng tính toán, nếu như Lô Khôn thật có thể *** lão Tạp, vậy tất cả hàng hóa trong tay lão Tạp đều rơi vào tay Lô Khôn, Lô Khôn sẽ toàn năng bắt vào tay trong! Như vậy... Lô khôn sau lưng tuyệt đối không đơn giản như bọn họ tưởng tượng!
Có lẽ so với việc hãm hại anh, giết Lăng Vi, mượn dùng tàu chở hàng, còn có âm mưu đáng sợ hơn đang chờ bọn họ!
Diệp Đình lập tức nói: “Tin tức vô cùng hữu dụng! Lô hàng của tên Lô Khôn khi nào xuất phát?”
Đỗ Ngạn trả lời nói: “Chưa tới nửa tháng.”
“Ừ” Diệp Đình tính toán một chút, Lô Khôn và lão Tạp ác đấu, quả thật phải cần thời gian ít nhất nửa tháng.
Diệp Đình trong đầu nghĩ, lần này Lô Khôn muốn cùng lão Tạp đấu đá “ngươi ૮ɦếƭ ta sống”, đây là chuyện sẽ sớm muộn xảy ra.
Hai người chống đối đã gần mười năm, phỏng đoán lần này là muốn “S***g thật dưới đáy thấy rõ”.
Đỗ Ngạn kết thúc nói chuyện điện thoại, đối nói Diệp Đình: “Ngày mai em sẽ đi tìm trong vườn xem anh trai của chị dâu có bị bắt tới đây hay không.”
Diệp Đình cắt đứt máy truyền tin, Lăng Vi nói: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Ngón tay Diệp Đình gõ lên bàn một cái nói: “Lấy tĩnh chế động.”
Lăng Vi nhìn về phía anh, ngược lại nhẹ nhàng nói “Lấy tĩnh chế động”...
Sau lưng sóng ngầm mãnh liệt, anh không muốn để cho cô phải lo lắng!
Lăng Vi rất lo lắng cho Lăng Tiêu, không biết anh bây giờ thế nào.
Thật may Diệp Đình đã bố trí “Độc nhãn” bên kia, nếu không hai mắt “bôi đen”, cái gì cái gì cũng không biết, đó mới thật sự là nguy hiểm!
Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Ngạn đi trong vườn tìm kiếm, anh chú ý đến mấy tên mới vừa bị bắt tới. Anh trai của chị dâu anh, là bị bắt vào, vậy anh nhất định là bị làm ăn mày. Bởi vì nông dân lân cận vùng này anh cũng khá quen thuộc, có người nào mới, anh nhìn một cái là có thể nhận ra.
Dựa theo mô tả của anh Đình về người đó, anh chú ý tới Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Nhưng mà, ngay tại lúc này —— đột nhiên nghe được trong vườn truyền tới tiếng hét kinh hoàng của một người phụ nữ.
Lăng Tiêu và Đỗ Ngạn đồng thời nghiêng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh. Bọn họ thấy một người phụ nữ ăn mặc hiện đại, đang bị một đám đàn ông lưu manh vây quanh một chỗ.
Mắt Lăng Tiêu trừng to! Tóc gáy anh như dựng lên, cô tới đây làm gì?
Người phụ nữ này —— là tiểu Cầm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc