Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 370

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Sắc mặt của Lăng Vi cũng chìm giống như nước, hình như hôm nay cô còn hôn vào chỗ dính phân đó?
Vạt áo sơ mi trước của Diệp Đình... Không phải là chỗ Duệ Duệ ỉa đùn vào sao?
Oh my god!
Diệp Đình và Lăng Vi gần như đồng thời muốn P0'p nát bà ✓ú như P0'p nát quả quýt.
Bà ✓ú rụt cổ lại, sao bà đột nhiên cảm thấy có vẻ như... sự tốt bụng của mình đã trở thành chuyện xấu?
Lăng Vi bày tỏ mình bị thương nặng: “Chồng, mau đỡ em trở về phòng, em không thể nào đứng vững được, chỉ có hôn hôn, ôm ôm, nhấc lên cao mới có thể an ủi ta trái tim mỏng manh đang bị tổn thương của em.”
*——*
Lúc Duệ Duệ và Đô Đô được mười một tháng, Duệ Duệ có thể đứng lên, tự đi được mười mấy bước.
Duệ Duệ cực kỳ nhanh, từ lúc được hai tháng tuổi, thằng nhóc này đã bắt đầu tự xoay mình.
Bé tự xoay mình, không bao giờ để cho người ta ***ng vào.
Ai ***ng vào bé liền lớn tiếng “Gào khóc“. Không giống với những đứa trẻ khác thích người lớn giúp đỡ. Duệ Duệ đều tự dựa vào mình, gào khóc dùng sức mình lật.
Bởi vì bé sinh non, lại là sinh đôi, nên không cứng cáp được bằng những đứa trẻ khác, nhưng bé theo rất nhanh. Con nhà người ta ba tháng mới có thể xoay mình, bé đã bắt đầu thử lật mình từ lúc mới hai tháng tuổi.
Bé rất thông minh, lúc những đứa bé khác trở mình, chân đều đạp về sau, nhưng những người đã từng làm mẹ đều biết, lúc con mình trở mình, đạp về phía sau sẽ không giúp ích được gì, không thể nào lật được.
Duệ Duệ tự nghĩ cách, bé nghiêng nửa bên người trước, sau đó đạp chân về sau, sau đó lập tức thu chân lại, rướn người về phía trước. Cứ như vậy, chân nhỏ có thể giúp lật người.
Tiếp tục dùng sức nữa, là có thể lật lại. Lúc bé không đủ sức, bé sẽ hét lên “A! Hắc! Y Y ——”, hét đến nỗi đỏ cả mặt.
Có lúc, Lăng Vi nhìn Duệ Duệ xoay mình, cô còn đặc biệt bị khích lệ.
Đứa nhỏ này cực kỳ thích dùng đầu óc, rất dẻo dai. Còn không chịu thua nữa.
Từ hai tháng tuổi, cô đã nhìn ra đầu mối.
Lăng Vi luôn nghĩ rằng đứa trẻ hai tháng tuổi sẽ chẳng làm được gì, nhưng cô đã bị Duệ Duệ làm cho xúc động.
Mà đứa trẻ mạnh mẽ này, còn là do cô sinh ra!
Cô vừa kích động, cũng vừa tự hào, ha ha... tính cách có nghị lực, không chịu thua là giống cô!
Mặc dù cha xấp nhỏ cũng là một người đàn ông kiên nghị, dũng cảm, nhưng Lăng Vi cố tình bỏ qua, hừ hừ.
Có lúc, Lăng Vi cũng cố tình cầm một chuông nhỏ để hấp dẫn sự chú ý của Duệ Duệ, cố tình dẫn bé xoay mình.
Thường thường những lúc này, Duệ Duệ sẽ “A, hắc! Y Y ——” lật qua quả chông.
Lăng Vi cực kỳ phấn khích khi thấy Duệ Duệ thiên tài đến vậy! Nhưng điều làm Lăng Vi buồn bã là...
Em gái của Duệ Duệ thì thôi rồi!
Đô Đô nhà cô à... cực kỳ lười... Lười tới trình độ nào hả? Để cô lấy một ví dụ nhé: lúc Duệ Duệ “A, hắc! Y Y —— “ học trở mình, Đô Đô thường mím miệng nhỏ lại, vui vẻ nằm ngủ.
Lúc Duệ Duệ đang học ngồi, Đô Đô vui vẻ nằm ngủ.
Duệ Duệ có thể bám vào ghế sa lon, bám vào bàn trà nhỏ đi bộ được rồi, Đô Đô vẫn đang vui vẻ nằm ngủ...
Duệ Duệ học bò, bé ngủ.
Duệ Duệ có thể tự mình đứng lên, hơn nữa còn đi được mấy bước. Quay đầu lại, em gái bé còn đang ngủ...
Lăng Vi hoài nghi, mình nuôi con heo hả?
Hai đứa bé này không thật sự là Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đầu thai đấy chứ?
Một là con khỉ, một thì ngoài ăn ra chính là ngủ.
Bây giờ cô cũng đã hoài nghi mình là Đường tăng, chồng mình là ngữa bạch long..
Ngay cả mọc răng, Duệ Duệ cũng nhanh hơn so với Đô Đô. Bốn tháng tuổi, Duệ Duệ mọc được hai chiếc răng.
Đến bảy tháng tuổi, Đô Đô mới mọc được hai chiếc răng.
Sau đó, lúc năm tháng tuổi, Duệ Duệ lại mọc thêm hai chiếc răng nữa.
Nhưng đến mười tháng tuổi, Đô Đô mới nhú thêm được một chiếc răng nữa.
Lăng Vi buồn rầu, đứa nhỏ này chậm phát triển quá... bé còn kém một chiếc răng!
Người ta đều mọc hai chiếc cùng lúc, bé lại chỉ mọc được một chiếc.
Đến lúc Đô Đô được bốn, năm tuổi; bé vẫn ít hơn so với người khác một chiếc răng.
Lăng Vi vẫn cảm thấy rất vui mừng, hoàn hảo là bé chỉ ít hơn so với người khác một cái răng, chứ nếu thiếu tâm nhãn hơn so với người khác, chắc cô thượng hỏa mất!
Duệ Duệ hơn một tuổi, đã biết nói chuyện. Duệ Duệ có thể nói rất nhiều rất nhiều chữ.
Đứa nhỏ này thông minh, lanh lợi làm cho người khác phải chậc lưỡi hít hà!
Trên căn bản Duệ Duệ muốn biểu đạt ý của mình, tất cả đều có thể chính xác biểu đạt ra ngoài.
“Mẹ, ba, ông nội, bà nội, heo lớn (cô), đại bùn (dì cả), câu cùng thiết thiết (giày cao gót), nồi nắp nồi nắp, rất nhiều đao (cà rem), bính khi (bánh bích quy)...”
Đô Đô cô em gái của Duệ Duệ, chỉ nói: “Mẹ, đói đói...”
Lăng Vi thật hoài nghi, hai đứa nhỏ này đều là từ trong bụng cô sanh ra sao?
Một đứa thông minh lanh lợi, một đứa ngây ngô khù khờ!
Cô thật nghĩ,có phải lúc cô sinh, y tá đã bế nhầm đứa trẻ hay không?
Đứa nhỏ Duệ Duệ này có lúc rất thông minh làm cho Lăng Vi cảm giác giống như người ngoài hành tinh.
Lúc Duệ Duệ lên hai tuổi, thuộc rất nhiều nhạc thiếu nhi, dám ở trước mặt người khác khiêu vũ, ca hát.
Đô Đô ngồi bên cạnh, giống như một đại gia ngồi trước một bàn thức ăn~
...
Duệ Duệ lên ba tuổi, đã biểu hiện giống như một đại nhân thành thục.
Lăng Vi liên lạc với Hạ Tiểu Hi, cô nói với Hạ Tiểu Hi: “Mình nghi ngờ Duệ Duệ của mình là một đứa trẻ chuyển kiếp tới, nó trưởng thành quá sớm làm mình có chút lo lắng.”
Hạ Tiểu Hi hỏi cô: “Là thế nào?”
Lăng Vi nói: “Mình dạy Duệ Duệ tô hình, mình dạy một lần, nó liền nhớ hết. Có một ngày, nó cầm những hình này tới hỏi mình. Nó cầm lên một hình tam giác, hỏi mình, đây là cái gì? Mình nói, đây là hình tam giác. Nó lại cầm lên một hình tròn hỏi mình, mình nói đây là hình tròn. Mình nghĩ là nó muốn cùng mình học tập, mình rất nghiêm túc dạy nó, kết quả, sau khi nó hỏi hết tất cả hình xong, hài lòng gật đầu một cái, sau đó, đưa tay sờ đầu mình, mặt đầy tán dương gật đầu, khen ngợi nói: Mẹ, mẹ đoán đúng hết a! Thật lợi hại! Khen ngợi, khen ngợi!”
Lăng Vi nói: “Lúc ấy, mình sững sốt một chút, đây là ý gì?”
Lăng Vi đột nhiên vui vẻ, nói: “Sau đó mình mới hiểu, thì ra là nó muốn thử mình a! Giống như mình hay kiểm tra nó vậy, lúc mình dạy nó, mình hỏi nó, nó sẽ rất nghiêm túc trả lời. Nếu nó đáp đúng, mình sẽ đưa tay sờ đầu nó một cái, tán dương nó, nói: Con biết hết rồi? Thật là giỏi! Khen ngợi khen ngợi!”
“Ha ha...” Hạ Tiểu Hi nói: “Duệ Duệ đứa bé này thật là thông minh! Thật là lợi hại, sao sao sao sao, thật là đáng yêu a a a a —— “
Lăng Vi còn nói: “Còn có một lần, mình cùng Duệ Duệ ăn cơm ở lầu một. Nó ăn xong trước, mình còn chưa ăn xong. Mình hỏi nó, sao con còn chưa lên lầu? Nó nói: Mẹ còn chưa ăn xong, con đợi mẹ. Mình thật cảm động! Thật là một đứa trẻ ấm áp, mình nói: Con không cần đợi mẹ, con lên lầu trước đi. Nó lại hỏi mình: Một mình mẹ ở phòng ăn, không sợ chứ? Nếu mẹ sợ, con sẽ ở đây với mẹ.”
“Ôi trời ơi...” Hạ Tiểu Hi thật ngưỡng mộ! Tại sao con trai của cô “Tiểu Đản Đản” ngoài ăn ra, chỉ biết khóc?
Con trai của Hạ Tiểu Hi, kêu là Tiểu Đản Đản. Bởi vì Lôi Tuấn có biệt danh là Đản Đản, cô có biệt danh là Phạn Phạn, cho nên hai người bọn họ đặt tên cho con là Tiểu Đản Đản.
Vốn là, Lôi Tuấn không quan trọng vấn đề này, con trai của hai người bọn họ hẳn gọi là Đản Đĩnh, Hạ Tiểu Hi sống ૮ɦếƭ không chịu. Nhất định phải bảo vệ thanh danh của con trai lớn nhà cô!
Lăng Vi còn chưa nói hết, cô tiếp tục cùng Hạ Tiểu Hi trò chuyện.
Lăng Vi nói: “Cơm nước xong, nó ngồi trên ghế chờ mình. Mình nói với nó, mình không sợ, bảo nó lên lầu trước, tắm rồi đi ngủ. Nó từ trên ghế nhảy xuống, một bên hỏi mình: Mẹ thật không sợ đúng không? mình nói mình không sợ. Nó vừa đi, vừa nói: Vậy con lên lầu trước, mẹ nên ngồi một chỗ, cũng không nên tùy tiện chơi đồ điện tử, những thứ đồ điện tử sờ vào sẽ ૮ɦếƭ. Nói xong, lúc này mới yên tâm đi lên lầu.”
“Thật là một đứa trẻ ấm áp! Thật là đáng yêu... Giống như một người đàn ông trưởng thành ngược lại xem cô như đứa trẻ vậy.”
Lăng Vi nói: “Đúng vậy, bây giờ hằng ngày ở nhà quét dọn. Ngày đó, nữ đầu bếp bị bệnh xin nghỉ, mình và Diệp Đình suy nghĩ ngày này ai sẽ nấu cơm đây. Sau đó... Tiểu Duệ Duệ nói: Để con nấu!”
“Ha ha ha ——” Hạ Tiểu Hi nói: “Thật là cục bông nha!”
Lăng Vi nói: “Đúng vậy, lúc đó mình rất kinh ngạc, nói: Con còn quá nhỏ, còn không đứng tới lò bếp. Con không thể làm được. Duệ Duệ đứng thẳng lưng, nói: Chờ con lớn lên, con sẽ nấu cơm cho ba mẹ, để cho ba mẹ nghỉ ngơi.”
“Ô ô ô... Thật tình cảm a!” Hạ Tiểu Hi nhét vào lòng: “Tại sao không phải là con trai mình...”
“Đinh đinh trống trơn” Tiểu Đản Đản nhà Hạ Tiểu Hi lật ngược tủ đồ chơi...
Hạ Tiểu Hi buồn rầu: “Cũng là đời sau của Lôi gia sao? Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?”
Lăng Vi nói: “Bởi vì mẹ và trẻ di truyền gien không giống nhau...”
Hạ Tiểu Hi nghiêm nghị: “LăngVi! Sau này mình và cô không thể cùng nhau tán gẫu vui vẻ nữa rồi! Cậu đây là đang muốn nói mình không thông minh đúng không.”
Lăng Vi nói: “Mình làm sao lại nghĩ như vậy chứ? Như vậy rõ ràng đã để người cười nhạo, được rồi?”
...
Hạ Tiểu Hi quyết định sau này cũng không muốn cùng Lăng Vi làm bạn, Vi Vi đả kích người cũng được đi, con trai cô còn khác biệt như vậy!!!
Lăng Vi nói: “Cho nên cũng có lúc cũng làm cho mình phải lo lắng.”
Hạ Tiểu Hi lập tức nôn nóng: “Nói nhanh lên, cậu lo lắng cái gì, nói ra, để mình nghe xem thử a.”
Lăng Vi nói: “Mọi người đều nói Duệ Duệ giống Diệp Đình, còn Đô Đô giống mình.”
Hạ Tiểu Hi nói: “Vậy thì có gì phải lo lắng?”
Lăng Vi soi gương nói: “Tại sao Đô Đô của chúng mình lại mập như vậy chứ? Một đứa bé mập mạp, một cánh tay cũng phân thành năm khất.”
Cô nói xong, liền gửi cho Tiểu Hi một tấm hình, cánh tay nhỏ của Đô Đô quả thật có năm khất... Quá mập!
Lăng Vi buồn buồn: “Đứa nhỏ này mập như vậy, lớn lên làm sao có thể chỉnh? Còn có thể gả ra ngoài sao?”
Hạ Tiểu Hi bày tỏ: “Tiểu Đản Đản của chúng mình không giúp được chị nó, mình có họ hàng, không cưới được...”
...
Duệ Duệ làm gì cũng tự mình làm, nếu không có Đô Đô, Lăng Vi cũng không biết Duệ Duệ lại thông minh đến như vậy...
Nhưng là, hồi đầu nhìn lại Đô Đô, Tiểu Mỹ Nhân, Tiểu Đản Đản, còn có Tần Sanh nhà Tần Tử Hào, cô cảm giác đứa trẻ Duệ Duệ này thật sự có chút khác biệt.
Mỗi lần Duệ Duệ làm cô ngạc nhiên, cô không thể không nhìn sang Đô Đô một cái.
Bọn họ là anh em sinh đôi, theo lý mà nói, anh thông minh như vậy, tình thương, chỉ số thông minh cũng cao như vậy, em gái cũng sẽ không thua kém!
Nhưng là, Đô Đô chỉ có một bộ dạng, chỉ cần cho ăn, đừng bắt nhúc nhích, để cho ngủ thật tốt, chính là trời sập xuống cũng không liên quan gì đến tuổi muội mập mạp này, Lăng Vi lại bắt đầu hoài nghi, lúc cô sinh con, nhất định là y tá bế nhầm con cô!
Nhưng là, có lúc Đô Đô cũng thông minh, dĩ nhiên sự thông minh của Đô Đô không giống như Duệ Duệ.
Đô Đô là rất biết suy nghĩ, làm sao có thể lừa gạt để nhận được nhiều quà vặt hơn, làm sao kiếm cớ có thể nằm lại trên giường không muốn đứng lên.
Lăng Vi trong đầu nghĩ, đôi lúc đứa nhỏ này cũng thông minh, lanh lợi để cho chô chậc lưỡi hít hà, đây chính là thành công muộn, chưa tới thời điểm đúng lúc.
Lúc Duệ Duệ bốn tuổi, Duệ Duệ cùng cậu Lăng Tiêu đi thăm mộ của vợ và con gái. Duệ Duệ ngồi bên canh mộ mợ và em gái Bối Lạp, thở dài một cái.
Ngón tay út Duệ Duệ khẽ vuốt lên tấm hình của mợ và em gái, rất thương cảm nói: “Mọi người lẻ loi nằm ở nơi này, con rất khó chịu.”
Nói xong, cả khuôn mặt nhỏ nhắn níu chung một chỗ, chân mày nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím chặc, ngay cả ánh mắt đều là vô cùng ưu buồn.
Lăng Tiêu cũng không thể tưởng tượng nổi đứa bé này lại có thể hiểu được cái gì là sinh tử...
Tiểu Duệ Duệ ôm Lăng Tiêu, gương mặt tuấn tú dựa vào cánh tay Lăng Tiêu.
Duệ Duệ nhìn mợ trong hình nói: “Cậu Lăng Tiêu mỗi ngày đều rất nhớ mọi người, nếu như mọi người vẫn còn sống thì thật tốt. Con hy vọng có người có thể chăm sóc cậu. Con cũng hy vọng mọi người có thể vui vẻ.”
Lời Duệ Duệ nói vô cùng chân thành, thật cảm động lòng người.
Lăng Tiêu nghe những lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp... Anh đưa tay ôm lấy Tiểu Duệ Duệ
Bàn tay Lăng Tiêu vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ Duệ, nói: “Mợ và em gái của con vẫn luôn không rời đi, họ vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Cậu có thể cảm giác được sự tồn tại của họ, giống như cậu lúc nào cũng ở bên cạnh họ vậy, cậu không cảm thấy cô đơn.”
Tiểu Duệ Duệ nói: “Nhưng con không nhìn thấy được bọn họ?”
Lăng Tiêu nói: “Bởi vì, họ ở trong lòng cậu.”
Đột nhiên hốc mắt Tiểu Duệ Duệ đỏ bừng, đưa tay ra ôm Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu xoa xoa đầu Duệ Duệ, trong đầu Lăng Tiêu luôn có một ý nghĩ. Anh muốn tự tay giết Sở Minh Y, người đàn bà độc ác đó, đã hại ૮ɦếƭ vợ anh và con anh.
Mặc dù người đàn bà này bị bắt ở tam giác vàng sống không bằng ૮ɦếƭ, nhưng từ đầu đến cuối Lăng Tiêu không quên được mối thù này.
Duệ Duệ và Tiểu Đông Ni thường xuyên cùng Lăng Tiêu đi thăm mộ, lúc này Đô Đô cũng đi theo.
Ông già Đô Đô hỏi: “Mợ và em gái, tại sao không bò ra ngoài? Cậu nhớ mọi người như vậy, tại sao mọi người không bò ra a?” Nói xong, liền ngồi vào lòng Lăng Tiêu, ngay cả đi bộ cũng không chịu tự mình đi.
Lăng Vi buồn rầu, tại sao cùng từ một bụng mẹ sinh ra, tình thương lại khác biệt lớn như vậy?
Cô và Diệp Đình cũng không có ít tình thương như vậy, cũng không có lười đến như vậy!
Đứa nhỏ này rốt cuộc có phải là Trư Bát Giới đầu thai hay không, cô bây giờ càng ngày càng hoài nghi.
Duệ Duệ và Đô Đô ở nhà trẻ, nhân duyên đặc biệt tốt. Cô giáo nói: “Duệ Duệ là dùng sự thông minh chinh phục bạn học, Đô Đô là dùng ăn uống chinh phục bạn học...”
Hai đứa trẻ lên hai tuổi liền bị đưa đi nhà trẻ. Vừa tựu trường đã được làm lớp trưởng.
Duệ Duệ ở trường học, được các bạn học trong trường gọi một tiếng “anh”...
Ca hát, khiêu vũ, đọc diễn cảm, đều là tấm gương cho những đứa trẻ khác. Hoạt động văn nghệ của trường, Duệ Duệ liền tham gia bốn tiết mục.
Mỗi một tiết mục đều là vai chính, bởi vì, động tác khiêu vũ của Duệ Duệ rất thích hợp, lại hăng hái, cô giáo liền cho Duệ Duệ ra sân, còn để Duệ Duệ đứng đầu đội hình.
Tất cả ánh sáng đều tập trung vào đứa trẻ này.
Đô Đô, mỗi lần chỉ tham gia một tiết mục, bởi vì mỗi đứa bé ít nhất phải tham gia một tiết mục, sau khi Đô Đô lên sân khấu, đứng trên sân khấu, cô bé cũng không khiêu vũ, chỉ đứng nhìn trời... Từ đầu tới cuối chỉ bày ra một bộ dáng vẻ “Mọi người nhảy sao nhảy, tiểu muội muội ta không có liên quan gì a “.
Cô giáo cũng bùn hoảng, cô đã từng hỏi Lăng Vi: “Hai đứa trẻ này là sinh đôi thật sao?”
Có điều làm Lăng Vi vui mừng là, từ sau khi Đô Đô đi nhà trẻ, người mập mạp “Vèo vèo “ giảm xuống.
Nguyên nhân chủ yếu là, Đô Đô chia hết đồ ăn của mình cho bạn học, chính cô bé lại không ăn... Kết quả dẫn đến —— Đô Đô gầy xuống nhanh chóng!
Lăng Vi sợ Đô Đô đói, về nhà tẩm bổ cho cô bé các loại, Đô Đô nhìn đồ ăn lại đem đồ ăn giấu kỹ, thứ hai mang chia cho các bạn học.
Sau đó... Đô đô ở trường trở thành... Một chị!
Lăng Vi trong đầu nghĩ, bất kể nói thế nào đi nữa, con gái cô cũng rất biết lôi kéo lòng người, điểm này tuyệt đối giống ba cô bé!
Lăng Tiêu một mực kế hoạch đi tam giác vàng, mấy năm nay, anh đã học tiếng bên đó, cũng đã quen thuộc phong tục tập quán địa phương.
Lúc này, Long Đằng cũng đã đi vào nề nếp, anh không có gì ràng buộc, ba của anh, Lăng Trí cũng đã tìm được một người bạn già, là một người tính cách ôn nhu, ưu nhã, là cô giáo mỹ thuật.
Bệnh tình của Tiểu Đông Ni cũng đã sớm bình phục. Lăng Tiêu ngửa mặt lên nhìn trời, đã đến lúc anh làm việc của anh.
...
Tam giác vàng, một thị trấn nhỏ nằm lân cận rừng mưa nhiệt đới, kinh tế nơi đây như bị bỏ rơi ở phía sau, khắp nơi đều là những ngôi nhà gỗ lụp xụp.
Đường xá nơi này nồng nặc mùi hôi thối, mùi hôi làm người ta muốn nôn mửa, khắp nơi đều là lưu manh và kỹ nữ.
Lăng Tiêu đổi lại quần áo rách rưới, mỗi ngày đều cùng ăn mày lăn lộn chung một chỗ. Anh nửa điểm cũng không quan tâm, chính anh cũng đã từng là ăn mày, làm sao lại chê cùng ăn mày làm bạn.
Trong tay anh cầm một tấm hình, trong hình là một người đàn bà, chính là người đàn bà ác độc đó —— Sở Minh Y! Lăng Tiêu hận cô ta thấu xương!
Người đàn bà ác độc này đã phóng hỏa, thiêu ૮ɦếƭ vợ và con gái của anh! Nếu như không có trận hỏa hoạn đó, cả nhà anh, ba người đã có thể cùng nhau sống hạnh phúc chung một chỗ đến bây giờ!
Người đàn bà này đã *** vợ con anh, cô ta nhất định phải bị bắn ૮ɦếƭ!
Mặc dù, cuộc sống bây giờ của cô ta so với bị bắn ૮ɦếƭ còn khổ sở hơn gấp ngàn vạn lần, nhưng Lăng Tiêu vẫn muốn chính tay bắn ૮ɦếƭ ả ta!
Nếu anh không tự tay *** người đàn bà này, anh cảm thấy hổ thẹn với vợ con anh.
Lăng Tiêu không biết người đàn bà này đang ở nơi nào, anh chẳng qua suy đoán nơi này tập trung nhiều thị trấn nhỏ là nơi tụ tập nhiều nhất các kỹ nữ.
Lăng Tiêu ở thị trấn nhỏ này nửa tháng, đột nhiên, có một ngày ——
Anh nhìn thấy một người có gương mặt rất quen thuộc, là Sở Minh Y! Người đàn bà ác độc này! Dù có đốt thành tro, anh cũng có thể nhận ra ả ta!
Lăng Tiêu nhìn chăm chú vào cô ta, lửa hận trong lòng anh như bùng lên hừng hực! Anh muốn ngay lập tức giết ả ta, Anh muốn người đàn bà này phải đền mạng cho vợ con anh!
Sở Minh Y rất gầy, giống như một cây que vậy, mặt đầy nếp nhăn, da khô héo. Cô ta thật không ૮ɦếƭ?
“Gika, ngươi đúng là đồ đê tiện! Còn anh ta lại muốn bỏ chạy!”
Sở Minh Y ở chỗ này kêu Gika, cả người cô ta sưng to, bầm tím, hiển nhiên là bị người ta đánh đập, sau lưng cô ta có một lão bà hung ác túm lấy tóc cô ta.
“Đứa nhỏ kia! Đã nhiều năm như vậy, còn muốn chạy trốn! Nếu không phải cái xác này vẫn còn có người thích, bà đã sớm quăng mày xuống sông làm mồi cho cá ăn!”
Lão bà hung dữ lôi Sở Minh Y, kiên quyết lôi cô ta trở về, cứ như vậy túm tóc kéo đi.
Sở Minh Y đau đớn gào khóc, nhưng là, không hề có chút sức lực kháng cự, cả người cô yếu ớt như đống lá cây vậy.
Cho dù Sở Minh Y đã xấu xí đến bộ dạng này, nhưng ở cái thị trấn nhỏ nơi đây, cô vẫn là loại kỹ nữ có giá.
Thậm chí, lúc Sở Minh Y vừa bị bán tới đây, đã từng trở thành kỹ nữ giao thiệp của toàn bộ đàn ông ở tam giác vàng này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc