Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 367

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lạc Y rất thích đi lang thang.
Mấy ngày nay, bọn họ đi dạo thành phố cổ xưa kết hợp với hiện đại.
Tiểu Bạch dẫn cô đi chơi khắp nơi, Lạc Y thích trượt tuyết nhất.
Gần trang viên Oro có một sân trượt tuyết nhỏ, mấy ngày nay, mỗi ngày Lạc Y đều tới đây trượt tuyết.
Mắt thấy sắp hết năm. Lạc Y vừa trượt tuyết vừa hỏi Tiểu Bạch: “Khi nào chúng ta về? Còn hai ngày nữa là 30 tết rồi, em muốn về cùng ba mẹ em.”
Tối 30, cô chưa từng ở bên ngoài, cô lớn như vậy, đều ăn tết ở nhà. Huống chi, mùa xuân trong nước chúng ta cũng không phải là ngày lễ của nước ngoài.
Hơn nữa, người nhà Tiểu Bạch không có chút tình cảm gì với anh, nếu hai ngươò họ ở đây thì quá vắng lạnh. Cô muốn cho Tiểu Bạch thể nghiệm chút ấm áp của gia đình.
Mặc dù lần trước anh đến nhà cô, mẹ cô còn đuổi anh ra ngaoì, nhưng sau khi tiếp xúc, mẹ cô cũng đã sớm bỏ tối theo sáng, hoàn toàn nghiêng phía về con rể của bà.
Tiểu Bạch cũng rất muốn đến nhà cô cùng ăn tết. Ba mẹ cô đều tốt vô cùng, đến lúc đó nhất định náo nhiệt lắm.
Tiểu Bạch nói: “Tối mai chúng ta đi đi, ngủ một giấc trên máy bay, mở mắt liền đến.” Anh vừa nói vừa cười thần thần bí bí, ánh mắt anh giảo hoạt xoay chuyển:”Anh còn có một chuyện quan trọng chưa làm xong.”
Lạc Y nhìn dáng vẻ kia của anh, cũng biết anh lại có ý xấu gì…
Có điều Tiểu Bạch sẽ không chôn sống cô, cô thoải mái đáp ứng: “Được!”
Nói xong, trượt tuyết, lao xuống sườn núi cao.
Tiểu Bạch nhìn cô trượt xuống, chợt nhiệt huyết dâng trào.
Động tác quét một vòng cung của Lạc Y thật đẹp, Tiểu Bạch không khỏi thầm khen cô, không nghĩ tới cô học nhanh như vậy, mới mấy ngày đã học tốt.
Lạc Y trượt tuyết, xông thẳng xuống, Tiểu Bạch đeo kính an toàn đuổi theo cô.
Lạc Y chợt thật vui vẻ, màn đêm buông xuống, bốn phía đều mở đèn, cô mới chịu đi ra ngoài.
Tiểu Bạch nhìn ra cô thích trượt tuyết, trong đầu nghĩ: Muốn trượt tuyết không khó, về làm một sườn núi cho cô trượt!
Chẳng qua… anh phải xây một căn phòng nhỏ cạnh sườn núi nha, chỗ tốt để anh có thể lăn lộn bất cứ lúc nào.
Ha ha ha —— Tiểu Bạch vừa nghĩ vừa cười, Lạc Y đột nhiên đi tới bên cạnh anh, hỏi anh: “Cười gì thế? Cười bỉ ổi như vậy?”
Tiểu Bạch nín cười, nói: “Không có gì không có gì.”
Lạc Y ngồi về chỗ mình, Tiểu Bạch liền ra lệnh cho trợ lý,b bảo anh ta đi mua một căn nhà, xem thử có thích hợp trượt tuyết hay không.
Lạc Y trượt tuyết mệt mỏi, dựa lưng vào ghế, đấm chân. Bộ đồ và giày trượt tuyết kia thật nặng.
Tiểu Bạch thấy cô đấm chân, liền bỏ laptop xuống, vươn tay kéo chân nhỏ của cô đặt trên đùi mình.
Ngón tay nhỏ dài của anh P0'p bắp chân cô, Lạc Y nhích người, ngồi dựa vào cửa, trực tiếp đặt chăn lên đùi anh.
Tiểu Bạch P0'p chân cho cô, Lạc Y “a ừ”, bắp chân hơi đau nhức.
Cô cảm nhận được Tiểu Bạch cứng đờ, ngay cả gương mặt tuấn tú cũng dần đỏ lên.
Lạc Y buồn cười nhìn anh, anh nghĩ đến gì? Tư tưởng người này không thuần khiết như vậy. Cô rất bình thường mà “ừ” một tiếng thôi mà!
Tiểu Bạch nhìn cô bật cười, Lạc Y cố ý dùng ngón chân cọ xát chân anh.
Chân Tiểu Bạch lập tức cứng còng.
Cô lại cố ý cà dây nịt anh, Tiểu Bạch ngừng thở, ngay cả mắt cũng không đúng rồi.
Anh đè chân cô, không cho cô lộn xộn. Tài xế còn ở trước, cô không sợ anh làm cô trên xe sao?
Mặc dù anh rất mong đợi, trong xe có cảm giác gì, anh quả thực muốn thử.
Anh tận lực nhẫn nại, nhưng dường như nha đầu này chắc chắn anh sẽ không làm gì cô trong xe, cô còn cố ý nháy mắt với anh, ý khiêu khích, chọc cả người Tiểu Bạch bốc lửa.
Tiểu Bạch hít sâu một hơi, bỗng nhiên hô: “Dừng xe.”
Giọng anh còn mang theo tia trầm thấp khàn khàn.
Tài xế không biết xảy ra chuyện gì, vội đạp thắng dừng xe, Tiểu Bạch nói với tài xế: “Đồng hồ đeo tay của tôi rơi trong tuyết, cậu đi tìm lại giúp tôi.”
“Dạ, tiên sinh.” Tài xế nổ máy xe lần nữa, anh ta cầm tay lái, định quay đầu, Tiểu Bạch dùng giọng đè nén nói: “Đi bộ đi.”
Hả? Tài xế ngây ngẩn! Ý của tiên sinh là… bảo anh ta đi bộ trở lại? Bên ngoài lạnh như vậy, tiên sinh nhà anh ta muốn anh ta ૮ɦếƭ rét sao?
Nhưng ngay lúc này, tài xế đột nhiên thấy hai người phía sau qua kính chiếu hậu, hình như… ách, tài xế trong nháy mắt hiểu rõ, vội xuống xe, đóng chặt cửa.
Anh ta làm bộ đi bộ một đoạn đường, sau đó gọi một chiếc taxi chờ ở gần đó.
Anh ta tính thời gian đi từ đây đến sân trượt tuyết, khoảng nửa giờ, từ sân trượt tuyết trở lại, phải thêm nửa giờ.
Anh ta chợt hiểu, tiên sinh nhà anh ta khỏe mạnh chừng một giờ.
Anh ta thanh toán tiền xe cho tài xế taxi, lẳng lặng ngồi chờ.
Đợi một giờ, lại đợi thêm mười mấy phút, anh ta mới xuống xe taxi.
Lúc đi về gần tới xe, anh ta thấy xe vẫn còn dao động, anh ta lại rút một *** đợi một hồi, xe rốt cuộc ngừng dao động.
Anh ta cho họ thời gian mặc quần áo, tài xế thật bội phục cơ trí của mình.
Đợi thật lâu, anh ta mới chậm rãi đi tới xe.
Nhưng mà, ngay lúc này, xe đột nhiên khởi động…
Tài xế chỉ ngây ngốc nhìn chiếc xe càng chạy càng xa, anh ta nhất thời mờ mịt, có phải ông chủ nhà anh ta quá kích động mà quên mất anh ta không!
Tài xế đau khổ chạy ngược lại, hy vọng xe taxi kia chưa đi!
Tiểu Bạch lái xe về sơn trang, thần thần bí bí nói với Lạc Y: “Tối nay cho em một niềm vui bất ngờ.”
“Niềm vui bất ngờ gì?” Lạc Y chuẩn bị về thu xếp hành lý, không nghĩ tới Tiểu Bạch còn chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cô?
Tiểu Bạch nói: “Lát nữa em biết.”
Tối nay anh sắp xếp một tiệc đính hôn. Anh cho Lạc Y danh phận, trước khi cử hành hôn lễ chính thức, anh muốn cho cô trở thành vị hôn thê của anh!
Trong tiệc R*ợ*u, lúc Tiểu Bạch tuyên bố cô là vị hôn thê của anh, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía họ. Tim Lạc Y chợt căng thẳng, thì ra chuyện rất quan trọng mà anh nói còn chưa làm lại là tiệc này.
Cô không quan tâm mà… nhưng Tiểu Bạch nghiêm túc như vậy. Lạc Y nắm tay Tiểu Bạch, cái này thật sự… quá vui mừng!
Tiệc này, hình như Henry còn vui hơn Tiểu Bạch! Aiyaya —— chú nhỏ của anh ta rốt cuộc là hoa có chủ rồi, anh ta sẽ có quyền thừa kế.
Bây giờ Henry chỉ hy vọng chú nhỏ của anh ta có thể thuận lợi ôm nhóc mập, đến lúc đó anh ta không chỉ có thể có được quyền thừa kế, còn có thể có thêm 5% cổ phần từ trong tay lão gia tử.
Bởi vì mẹ Tiểu Bạch sợ giữa gia tộc có tranh đấu, nên mới cố ý lập phần di chúc này, chính là vì bảo vệ Tiểu Bạch và vợ anh, còn có con của anh.
Nhưng phần di chúc này có tác dụng với Henry, Luis, nhưng không có quy định với thành viên khác trong gia tộc.
Đáy mắt Welch lướt qua tia lạnh: “Anh ta thật sự muốn kết hôn với người phụ nữ này?”
Tiểu Bạch mời Lạc Y nhảy điệu đầu tiên.
Tất cả mọi người xung quanh kinh ngạc! Bạch thiếu gia của bọn họ đính hôn với người phụ nữ kia?
Lúc đầu cho rằng, Tiểu Bạch chỉ chơi đùa với người phụ nữ này, không ngờ, anh lại yêu thật?
Ware nhìn Lạc Y chằm chằm, trong mắt lóe lên tia lạnh.
Lake nói: “Đã tra rõ thân phận của người phụ nữ này.” Anh lấy ra mấy tấm hình của Lạc Y, nói: “Cô ấy là thẩm phán, cha mẹ đều làm ở tòa án.”
Ware khẽ gật đầu, hạ giọng nói: “Thân phận người phụ nữ này không hiển hách.” Nếu như có gì ngoài ý muốn, sẽ không phiền phức.
Vì tiền trong ví bọn họ, bọn họ nhất định phải để Tiểu Bạch cưới một thế gia danh viện khác.
Hai người liếc nhìn nhau, Ware nguy hiểm híp mắt.
...
Sáng sớm hôm sau, Henry hẹn nhóm bạn của mình cùng đi chơi trượt tuyết. Henry vô cùng vui vẻ, để làm vui lòng thím nhỏ của anh, anh hào khí nói: “Hôm nay tất cả chi phí, tôi bao hết!”
Lạc Y vội vã về nhà, nào có tâm tư chơi đùa, cô không hề muốn đi chút nào.
Tiểu Bạch nhìn ra Lạc Y không quá hào hứng, bèn từ chối thay cô. Mà còn đi cùng những người này, sao Tiểu Bạch có thể yên lòng được?
Henry hậm hực nhún vai, hủy bỏ hành trình trượt tuyết hôm nay.
May mà bọn họ không đi trượt tuyết. Bắt đầu từ giữa trưa, tuyết không ngừng rơi. Nếu đi tr*ợ*u tuyết, không chừng cả đám đã bị vùi trong đống tuyết không tìm ra ai rồi.
Bởi vì gió tuyết quá lớn, đường đi bị phủ kín tuyết, xe không đi được. Cho nên bọn họ để máy bay trực thăng qua.
Trực thăng bay hơn nửa tiếng, Tiểu Bạch chợt cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý thuyết, máy bay chỉ bay khoảng nửa tiếng, sao giờ vẫn chưa hạ xuống?
Tiểu Bạch nhíu mày, anh khép văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Bên ngoài đen như mực không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Trong nháy mắt Tiểu Bạch cảm thấy không thích hợp! Sao bên ngoài lại có chút ánh đèn nào?
Bọn họ đi trực thăng vào thành phố, nên có tòa nhà mới đúng. Ít nhất cũng phải có ánh đèn!
“Sao vậy?” Lạc Y nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, hình như rất kinh ngạc.
Tiểu Bạch nói: “Sao trực thăng này lại bay lâu vậy, vẫn chưa đến nơi?” Anh vừa nói vừa đứng lên, đi đến phòng điều khiển.
Anh còn chưa đi đến cửa phòng điều khiển, trực thăng chợt lắc lư.
“Bộp ---------“ Cửa khoang trực thăng đột nhiên mở ra! Bên ngoài gió tuyết thổi vù vù, tất cả bay vào trong cabin.
Mẹ ơi ------ chuyện gì vậy?! Tiểu Bạch không đứng yên, lắc một cái, khó bên ngoài cực kỳ lớn, suýt cuốn anh ra ngoài.
“Tiểu Bạch, sao vậy?” Sao cửa khoang lại mở? Là cửa khoang hỏng? Hay có người cố ý điều khiển mở ra?
Lạc Y có lời muốn hỏi, nhưng gió xộc vào miệng, khiến cô không nói được gì.
Gió trong cabin rất lớn, tiếng gió gào thét lấp đi giọng nói của bọn họ.
Tiểu Bạch hét lên: “Anh đi xem chút ------“ Anh bắt lấy thanh cầm, di chuyển về phía phòng điều khiển.
Kết quả -------- Tiểu Bạch kinh ngạc! Anh nhìn thấy trong phòng điều khiển không có ai! Người điều khiển không biết từ lúc nào đã đi, tên đó nhảy dù trốn thoát!
Trực thăng mất đi khống chế, thân máy bay bắt đầu đung đưa mãnh liệt, trong nháy mắt Tiểu Bạch quay sang nhào lên Lạc Y.
Anh không có thời gian giải thích, cầm lấy dù nhảy, nhét vào *** cô: “Mau mặc vào!”
Lạc Y hoảng sợ nhìn anh, Tiểu Bạch lớn tiếng nói: “Mau mặc vào, đến cửa, nhảy -----------“
Lạc Y run run muốn nói, cô không biết a ---- nhưng, cô phát ra được dù chỉ nửa chữ!
Cô nắm chặt tay Tiểu Bạch. Tại sao lại như vậy? Vì sao đột nhiên lại biến thành như này?
Một chút phòng bị cũng không có, ban nãy còn yên bình, sao trực thăng đột nhiên xảy ra vấn đề?
Sự bất ngờ này, nhanh đến mức khiến cô không kịp phản ứng.
Tiểu Bạch ôm cô trấn an, trực thăng không ngừng chao đảo. Lạc Y nhìn thấy Tiểu Bạch lại đi tìm kiếm dù nhảy khác, nhưng... anh lật tới lật lui, vẫn không tìm thấy. Trong trực thăng chỉ có một dù nhảy -------
Những cái dù khác đâu rồi?
Đầu óc Tiểu Bạch trống rỗng, anh nhìn sang Lạc Y. Lạc Y đã không thể hít thở.
Trực thăng rung ầm ầm, Tiểu Bạch không thể kéo dài thêm nữa!
Nhảy ở tầng thấp vô cùng nguy hiểm, dù chậm một giây cũng có thể tan xương nát thịt.
Tiểu Bạch không hề do dự đeo dù nhảy vào cho Lạc Y, Lạc Y giãy dụa không chịu: “Em không đi, em muốn ở bên cạnh anh!”
Chỉ có một dù nhảy, sao cô có thể sống một mình được?!
Tiểu Bạch sốt ruột nhìn cô, anh nắm chặt tay Lạc Y, kiên quyết khoác dù nhảy vào người cô.
Anh thắt xong, dùng sức đẩy cô về phía cửa: “Đi mau ------- chậm nữa máy bay sẽ nổ tung!”
Lạc Y nắm chặ tay anh không buông, cô hoảng sợ nhìn thẳng vào mắt anh, run run nói: “Em muốn ở bên cạnh anh.”
Tiểu Bạch đưa tay đẩy cô: “Một dù nhảy không chịu được hai người.”
Anh đẩy cô đến cửa khoang: “Mau nhảy!”
“Không... không muốn! Em muốn ở bên anh.” Lạc Y nắm chặt cửa khoang. Nước mắt của cô chảy ra, cô thà cùng anh rơi xuống còn hơn.
Tiểu Bạch nhìn cô, đau khổ đến gần cô. Anh đưa tay đẩy tay cô ra: “Đi mau...”
Trong mắt anh đầy bi thương và luyến tiếc, ngón tay anh vuốt ve mặt cô, anh khẽ hôn lên môi cô. Đột nhiên ------ anh dùng sức đẩy cô.
“Không!” Lạc Y bị đẩy ra khỏi trực thăng.
“Phực -------“ Lúc cô rơi xuống, Tiểu Bạch giúp cô kéo dây dù ra, bảo đảm cô sẽ không trực tiếp rơi xuống đất.
“Không muốn! Tiểu Bạch ----------“
“Tiểu Bạch!” Nước mắt Lạc Y chảy thành sông.
Tiểu Bạch nhìn cô rơi xuống, đưa tay, vẫy tay với cô... Cô gái anh yêu, thật xin lỗi, chỉ có thể bảo vệ em đến đây...
Hi vọng em không bị thương, đối mặt thật tốt với cuộc sống này.
Anh yêu em.
“Tiểu Bạch ----------“ Không... Tiểu Bạch, em muốn đi cùng anh... nước mắt Lạc Y rơi như mưa, gió lạnh như dao cắt vào mặt cô, xung quanh lạnh lẽo như địa ngục.
Tiểu Bạch... anh sợ tối, mà lại không sợ ૮ɦếƭ!
Anh đã nói muốn làm kỵ sĩ bảo vệ em... Anh muốn làm người hùng của em.
“Nếu như anh chạm vào môi em, em có thể mỉm cười không, hãy nói cho anh được không...
Có phải anh đã hãm sâu vào tình yêu, anh đã đánh mất lý trí không?”
Lạc Y rơi xuống với tốc độ cực nhanh, tứ chi của cô đã mất đi tri giác, duy chỉ có bên tai văng vẳng lời tâm tình của anh...
“Lạc Y, anh không phải hoảng tử, nhưng anh nguyện mãi làm kỵ sĩ của em, anh nguyện dùng tất cả nhiệt tình của anh để yêu em, bảo vệ em, dù phải dâng lên sinh mệnh của anh...”
Không... em không cần sinh mạng của anh, em chỉ cần chúng ta ở bên nhau thật lâu!
Tiểu Bạch... Tiểu Bạch!
Khi Lạc Y rơi xuống đất, cả người rơi vào trong đống tuyết.
Cô đã sắp đông cứng.
Nhưng cô lại không hề muốn nhúc nhích.
Xung quanh tối đen như mực, đây là một rừng cây, hoang tàn vắng lặng.
Lạc Y ghé vào đống tuyết, cả người đau như muốn vỡ ra, nhất là trái tim như có một lỗ hổng lớn đang trào máu! Cô muốn xoay người nhìn xem trực thăng của Tiểu Bạch thế nào.
Nhưng, ngay cả ngón tay cô cũng không nhúc nhích nổi.
Cả người cô như ૮ɦếƭ lặng, các bộ phận của cơ thể không chịu sự chi phối của cô, ngay cả nước mắt cũng không bị khống chế rơi xuống.
Lạnh quá...
Cô sẽ ૮ɦếƭ ở đây sao? Nhưng, cô thật hối hận! Vì sao lại không được ở bên Tiểu Bạch?
Cô không muốn trơ trọi ૮ɦếƭ đi như thế, tại sao lại phải chia xa?
Cô cố gắng giật giật, cô muốn đi tìm Tiểu Bạch!
“Tín hiệu ở gần đây!”
“Bạch -------“
Lạc Y nghe thấy có người gọi tên Tiểu Bạch, tiếp theo, một đám người lao về phía cô, có người cầm đèn soi, có người cầm máy thăm dò, có người kêu: “Tín hiệu ở đây! Mau lên --------“
“Tiên sinh!”
“Tiên sinh -----------“
Bọn họ thấy Lạc Y đeo dù nhảy.
“Ở đây! Mau tới đây ------ tiên sinh ở đây!”
Nhưng, khi bọn họ nâng người lên, lại phát hiện... người này không phải Bạch tiên sinh...đây là, vị hôn thê của Bạch tiên sinh -------- Lạc Y nữ sĩ!
Lúc này, có người kinh ngạc nói: “Bạch tiên sinh.... Ngài ấy đưa dây chuyền hổ phách cho Lạc Y nữ sĩ?”
“Đừng nói mấy chuyện vô dụng này nữa!” Hắc Dực cả giận nói: “Mau cõng người lên! Tiên sinh đã giao dây chuyền cho phu nhân, vậy chúng ta phải cứu cô ấy!”
Tất cả mọi người bảo vệ Lạc Y, có người *** khoác ra, phủ lên người cô.
Có người xoa chân cho cô, để cô ấm lên, sợ cô bị đông cứng.
Thời tiết quá lạnh, lạnh đến nỗi run cả người.
Cả người Lạc Y đau nhức, cô giãy dụa nói: “Đi tìm Tiểu Bạch... Mau đi tìm Tiểu Bạch! Anh ấy không có dù nhảy -----“ Lạc Y đau đến nỗi như có vạn con dao xuyên qua tim.
Hắc Dực lập tức mệnh lệnh cho hai người hộ tống Lạc Y đi bệnh viện, anh nói với những người còn lại: “Mọi người cùng tôi đi tìm kiếm Bạch tiên sinh! Nhất định ngài ấy ở gần đây!”
Lạc Y được người đưa lên xe, Hắc Dực dẫn người lên xe khác, anh mở máy truyên tin.
Trong cơ thể Bạch tiên sinh có ba thiết bị theo dõi, bọn họ cho rằng tìm được thiết bị theo dõi hổ phách là có thể tìm được Bạch tiên sinh, không ngờ, ngài ấy lại đưa thứ đồ quý giá như vậy cho người khác.
Đây chính là bùa bảo mệnh, vậy mà ngài ấy lại... đưa cho người khác!
Còn ba thiết bị theo dõi khác, cũng hiển hiện ở một địa điểm, nhưng khoảng cách hơi xa. Bọn họ lập tức lái xe chạy về bên đó.
“Tín hiệu ở gần đây!” Thiết bị theo dõi lấp lóe, bọn họ tìm được khung trực thăng rơi vỡ.
“Ở bên kia! Nhanh --------------“ Thiết bị theo dõi cho thấy, trực thăng của Bạch tiên sinh rơi trong bụi tuyết gần đấy.
Bọn họ vội vã lao đến, nhìn điểm đỏ trên màn hình tìm phương hướng, Tiểu Bạch mặc đồ vét màu trắng, ở trong đống tuyết nên càng khó tìm hơn.
Đột nhiên, Hắc Dực kêu lên: “Ở đây! Ở đây!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc