Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 366

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Xuống trực thăng, Tiểu Bạch kéo tay cô lên một chiếc gia trưởng M1 (Lan Mị).
Xe này, là một trong những chiếc xe nội bộ của tập đoàn Lan Mị, chỉ có năm chiếc.
Lạc Y đột nhiên nghĩ đến... Chị dâu Tiểu Vi của anh trước kia là nhà thiết kế của Lan Mị, anh Đình còn là đại cổ đông của Lan Mị.
Gần đây Tiểu Bạch và chị dâu đang nói chuyện hợp tác, anh còn là nhà đầu tư góp vốn vào Long Đằng...
Nhìn chiếc xe này của Tiểu Bạch —— đột nhiên, trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ.
Không lẽ nào Tiểu Bạch là thiếu gia của tập đoàn Lan Mị chứ?
Cô bị cái ý nghĩ này làm cho sợ, Lan Mị là công ty chế tạo xe hơi đứng đầu thế giới. Gần đây, có thể cạnh tranh với Lan Mị chỉ có công ty chế tạo xe mới nổi Long Đằng a.
Tập đoàn Lan Mị, mặc dù lấy kinh doanh xe hơi làm chủ, nhưng ngoài ra, Lan Mị ờ còn có rất nhiều sản nghiệp khác.
Lạc Y đưa mắt từ cửa kiếng xe nhìn ra ngoài, cô thấy xe từ từ quẹo vào một trang viên...
Một màu trắng xóa, xe chạy qua một hồ nhân tạo phủ đầy tuyết trắng.
Rồi từ từ lái vào một lối đi dạo đầy bóng râm màu xanh. Mặc dù là mùa đông, gió và tuyết ở khắp nơi, nhưng cây xanh trên lối đi vẫn rất tươi tốt.
Lạc Y không biết loại cây lá xanh này, chỉ cảm thấy nó chịu lạnh thật tốt, trời lạnh như thế này, còn có thể đứng kiêu ngạo như vậy, cái này làm cho cô nhớ lại tuổi hàn ba hữu: Tùng, trúc, mai.
Đi tới cửa trang viên, quản gia cung kính ra nghênh tiếp.
Lạc Y thấy bên cạnh quản gia còn đứng bảy tám người trẻ tuổi, trong đó có một người là Hanh Lợi, cô đã từng gặp mặt.
Xe còn chưa dừng lại, Lạc Y hỏi anh: “Những người này là ai?”
Tiểu Bạch nói: “Một số là anh em chú bác, một số là cháu anh.”
“Nga,“ Lạc Y nhìn những người này cung cung kính kính đứng, đang hướng bọn họ hành hành lễ, cô tự hỏi: “Gia tộc này có phải là người hiện đại không?”
Nếu không, tại sao nhiều người đón tiếp anh như vậy.
Tiểu Bạch nói: “Đúng vậy, một năm gần đây anh mới tiếp quản công ty, đem chuyện làm ăn mở rộng không ít, giúp đỡ việc kinh doanh của bọn họ rất nhiều. Bọn họ nếm được ngon ngọt, tự nhiên muốn ủng hộ anh.”
Lạc Y khoác tay anh, cùng anh tay cầm tay, ở bên tai anh khen một tiếng: “Anh thật giỏi!”
Tiểu Bạch nhìn cô cười: “Ông xã em còn rất nhiều khía cạnh để cho em ca tụng a, từ từ anh sẽ cho em xem.”
Lạc Y vểnh môi cười, cái này là anh tự đề cao bản thân mình a! Thật là đáng yêu, hoàn toàn không giống như trụ cột của đại gia tộc.
Xe ngừng hẳn, quản gia đi tới mở cửa cho bọn họ, tiểu Bạch che chở Lạc Y xuống xe.”Chủ tịch! Hoan nghênh ngài trở lại!”
Anh em chú bác của Tiểu Bạch, có người cũng hơn bốn mươi tuổi, lại cung cung kính kính chào hỏi anh.Chứ đừng nói chi những người trẻ tuổi.
Tiểu Bạch không thể không gật đầu, quản gia hướng về phía mọi người giới thiệu: “Vị này là phu nhân chủ tịch Lạc Y.”
“Phu nhân!”
Lạc Y khẽ mỉm cười, gật đầu với bọn họ. Về khí thế nửa điểm không thua kém Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nắm tay Lạc Y, dẫn cô đi gặp ba anh. Có người sau lưng đang suy đoán: “Người phụ nữ này gia thế nhất định không đơn giản.”
Mới vừa rồi, chỉ nhìn cô khẽ gật đầu, liền biết người này nhất định xuất thân hiển hách.
Một người khác trong đầu nghĩ: “Phải mau sớm điều tra thân phận của người phụ nữ này,nếu không thể mang đến lợi ích cho gia tộc phải mau sớm diệt trừ!”
Tiểu Bạch bây giờ là người đứng đầu gia tộc, việc anh cưới vợ tất nhiên phải mang lại lợi ích cho gia tộc mới được.
Lạc Y không biết cô đã thành mối đe dọa trong mắt người khác. Ánh mắt Tiểu Bạch khinh thường quét qua bọn họ.
Quản gia dẫn bọn họ đi qua hành lang, tới trước một cánh cửa màu vàng.
Quản gia gõ cửa, Lạc Y không có nghe bên trong có người nói chuyện, nhưng là, cửa tự động từ từ mở ra.
Tiểu Bạch cầm tay Lạc Y, anh nắm lấy cánh tay của cô khoác vào tay mình.
Bọn họ đi vào một phòng khách nguy nga lộng lẫy, Lạc Y thấy một vị lão nhân khỏe mạnh ngồi trên ghế sa lon bên cạnh lò sưởi.
Đừng nghĩ Tiểu Bạch tuổi còn trẻ, ba anh tuổi tác đã ngoài sáu mươi.
Lão nhân gia này tóc nửa bạc, nếp nhăn không nhiều, ngũ quan thâm thúy, da trắng, nhìn qua giống như người hơn bốn mươi tuổi.
Tiểu Bạch dẫn Lạc Y đi vào trong.
Ông lão ngồi trên sofa, đang rũ mắt đọc báo.
Ông không nói gì, cũng không nhìn bọn họ, lại khiến Lạc Y cảm giác được trên người ông tỏa ra uy thế ép người.
Lạc Y đứng ở cửa, cách xa như vậy còn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
Cô kéo cánh tay Tiểu Bạch, nhìn ông lão kia, không muốn đi vào lắm.
Tiểu Bạch nắm tay cô, Lạc Y cảm nhận được lòng bàn tay Tiểu Bạch thật ấm áp, tựa như truyền sức mạnh vô tận cho cô.
Lạc Y trấn định, nắm lại tay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch và cô mười ngón tay đan vào nhau, dẫn cô đi tới cạnh ông lão, kêu một tiếng: “Ba.”
Lạc Y uốn gối chào hỏi ông lão. Ông lão giương mắt nhìn Lạc Y, phất tay bảo bọn họ đi ra ngoài.
Lạc Y vốn tưởng rằng sẽ bị vặn hỏi một phen, nhưng không nghĩ tới lại bị đuổi nhanh như vậy?
Ba Tiểu Bạch không quan tâm anh chút nào sao?
Vậy không phải gia tộc nhà giàu có đều thích quan hệ thông gia có lợi ích sao? Hôn sự của Tiểu Bạch, ba anh không hỏi nửa câu?
Lạc Y cảm thấy hơi kỳ quái.
Cô nhìn sang ông lão, lúc này, cô thấy khóe miệng kéo xuống. Biểu tình khinh thường, vẻ mặt lãnh đạm này làm tim Lạc Y giật mình mà ‘lộp bộp’!
Biểu tình này hiển nhiên là không thích cô lắm, nhưng lại không thể làm gì…
Lạc Y trong nháy mắt nghĩ tới chế độ quân chủ thời cổ đại… ông lão này đại khái là Thái Thượng Hoàng, quyền lực ở trong tay con trai Hoàng đế của mình, ông lão không có danh vọng, quyền lực cũng không, cho nên chỉ có thể nghe theo con trai mình định đoạt.
Lạc Y nghĩ có lẽ là vậy? Bây giờ là Tiểu Bạch nắm quyền, nên Tiểu Bạch muốn thế nào, không ai có thể xen vào.
Tuy không có ai can dự vào hôn sự của bọn họ là một chuyện vô cùng tốt, nhưng Lạc Y đột nhiên rất đau lòng cho Tiểu Bạch.
Gia đình này của anh cảm giác quá không có tình người rồi…
Tiểu Bạch không hề cảm thấy khó chịu, anh đã quen sống trong hoàn cảnh như vậy.
Tiểu Bạch nắm tay cô, nói bên tai cô: “Dẫn em vào phòng anh.”
Ánh mắt anh sáng ngời, giống như tinh thần đang tươi sáng.
Lòng hiếu kỳ của Lạc Y bị anh thu hút, phòng Tiểu Bạch là dạng gì? Cô thật sự muốn đi xem.
Tiểu Bạch kéo cô đi ra. Anh không ở tòa nhà này, anh kéo cô đi về hướng nam.
Bọn họ đạp tuyết trắng, nghe tiếng cót két dưới chân, Lạc Y nhìn khắp nơi.
Trước khi tới, cô thật sự không nghĩ đến nhà Tiểu Bạch… lại là như vậy…
Tiểu Bạch ôm cô, hỏi: “Lạnh không?”
Lạc Y muốn nói không lạnh, nhưng lại rụt bả vai, nói: “Lạnh…”
Cũng không phải nói thời tiết lạnh, chỉ cảm thấy tình cảm ngôi nhà này rất đạm bạc.
Khiến người ta không cảm nhận được ấm áp.
Không ngờ, anh lại trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy…
Tiểu Bạch *** choàng dài của mình khoác thêm cho cô, Lạc Y không muốn, cô cũng mặc áo choàng dài! Cô thật hối hận, tại sao phải nói lạnh?
“Chạy, chạy thì không lạnh, chạy mau!” Tiểu Bạch kéo cô chạy đi.
Lạc Y giữ áo choàng dài của anh, vừa chạy vừa cười. Đến lúc này, tâm tình mới thanh tĩnh lại.
Tiểu Bạch kéo cô chạy đến nhà kính trồng hoa.
Lạc Y nghi ngờ: “Anh ở đây?” Đây không phải là nhà kính trồng hoa?
Tiểu Bạch nói: “Anh không ở đây, anh đột nhiên nghĩ tới anh muốn tặng em vài món quà.”
Anh kéo cô đi vào nhà kính, Lạc Y ngửi thấy mùi thơm cả nhà kính.
Nhiều loại hoa tươi sặc sỡ, nhẹ nhàng sinh trưởng.
Tiểu Bạch bẻ một cành hoa hồng đỏ, quỳ gối trước mặt cô, biểu tình trịnh trọng nhìn cô.
Lạc Y cười ôn nhu với anh.
Anh nâng tay cô, đặt bên mép khẽ hôn, anh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt đầy ý cười của cô.
Anh nhìn cô thật sâu, nói: “Lạc Y, anh không phải hoàng tử, nhưng anh nguyện vĩnh viễn là kỵ sĩ của em. Anh sẽ dùng trái tim bảo vệ em đến cuối sinh mạng của anh, anh nguyện dùng tất cả tình yêu nhiệt huyết của anh bảo vệ em, dù giao sinh mạng của anh…”
Hốc mắt Lạc Y nhất thời đỏ bừng, cô nhận lấy hoa hồng đỏ trong tay anh, quở trách: “Em không muốn anh giao ra sinh mạng vì em, em muốn hai chúng ta ở bên nhau thật tốt.”
“Ừ, hai chúng ta sống thật tốt.” Tiểu Bạch đứng lên, vươn tay kéo cô vào trong ***.
Anh cúi người cắn môi cô, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tay khoác lên đầu vai anh, hôn nóng bỏng.
Xuyên qua nhà kính, Tiểu Bạch dẫn cô vào chỗ ở của anh.
Phía trước ngôi nhà ba tầng nguy nga là nhà kính hoa oải hương.
Tiểu Bạch nói: “Đây là mẹ tôi trồng, nhà kính trồng hoa này cũng là bà ấy thiết kế, đến mùa hè, mái vòm này sẽ mở ra, thủy tinh chung quanh nhà kính cũng sẽ mở ra, nên đến mùa hè, nhà kính này là kiểu mở cửa, đến mùa đông, những tấm thủy tinh này đóng lại, có thể tạo tác dụng giữ ấm.
Lạc Y rất thích thiết kế này, Tiểu Bạch nói bên tai cô: “Sau này, đây cũng là nhà của em.”
Lạc Y gật đầu, ấm lòng cười với anh.
“Đi, dẫn em về thăm nhà.” Tiểu Bạch nắm tay cô đi vào trong.
Đi vào phòng khách lầu một, Tiểu Bạch kéo cô tới trước dương cầm tam giác, anh và cô cùng ngồi tên ghế dương cầm, anh đánh đàn cho cô: “Hero”.
(Cho anh trở thành anh hùng của em
Nếu anh chạm vào môi em, phải chăng em sẽ mỉm cười, xin nói cho anh được không…
Có phải anh lún sâu vào tình yêu, anh mất lý trí rồi sao?
Anh không quan tâm những điều đó, tối nay anh ở bên em. Anh muốn trở thành anh hùng của em, bảo bối…)
Lạc Y tựa vào đầu vai anh, mặt đầy ý cười ngọt ngào, anh đột nhiên nắm tay cô, nói bên tai cô: “Dẫn em đến một nơi đẹp.”
Anh dẫn cô vào một căn phòng, Lạc Y thấy là một phòng suối nước nóng!
Lạc Y kinh ngạc nhìn khắp bốn phía, căn phòng vô cùng tao nhã, rèm cửa sổ tung bay, rất giống suối nước nóng bọn họ đi trước kia! Bể tắm cũng là hình trái tim…. Chẳng qua, bờ bể tắm trước mắt dùng cẩm thạch màu trắng, cực kỳ sang trọng.
Lạc Y nhìn nước bốc hơi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Tiểu Bạch muốn ngâm suối nước nóng mà cố ý xây một bể suối nước nóng?
Cô đang đánh giá xung quanh, bỗng cảm giác được hai bàn tay ôm eo cô, Tiểu Bạch đứng sau lưng cô, *** anh kề sát lưng cô.
Gò má anh vuốt cổ cô, hơi thở ấm nóng phả bên tóc mai cô.
Anh nói: “Lần trước ngâm suối nước nóng, vốn là… định đi cùng em…”
Lạc Y biết anh muốn nói gì, cô quay mặt đi, chứa ý cười nhìn anh.
Tiểu Bạch được khích lệ, liền cười nói: “Chúng ta bù một lần đi, anh thật mong đợi…”
Trong lòng Lạc Y tràn đầy ngọt ngào, cô xoay người, nhón chân lên hôn môi anh, đôi tay nhỏ bé cởi nút âu phục anh.
Cô vừa hôn anh vừa lầm bầm hỏi: “Cái bể này là mới xây? Cố ý xây?”
“Ừ…” Tiểu Bạch kéo dây kéo quần cô, gật đầu: “Xây vì em…”
Trong lòng Lạc Y như bị đổ mật.
Cô mím môi cười: “Muôn phần vinh hạng.” Cô *** khoác âu phục anh, ném lên kệ.
Tay nhỏ của cô lôi vạt áo sơ mi anh ra, từ từ đặt lên cơ bụng anh.
“Ưm…” Tay cô lạnh như băng, nhưng tựa như mang điện. Tiểu Bạch lập tức kích động không khống chế được.
Áo sơ mi anh rơi xuống, đá quần đi, cả người kề sát người cô, nh giơ tay kéo dây quấn trên vai cô xuống. Lạc Y thấy váy mình rơi xuống, bàn tay nóng bỏng của anh giữ eo cô, theo sức lực của anh, bắp chân nâng lên ôm eo anh.
Anh cứ ôm cô như thế, bước từng bậc thang vào suối nước nóng, mái tóc dài của cô ngâm trong nước, mềm như rong biển.
Anh hôn môi cô, ngón tay nhỏ dài vuốt gò má cô. Lạc Y cảm nhận được hơi thở anh nóng dọa người, giống như đun nước nóng bốc hơi.
Ngón tay anh trượt theo gò má cô, xuống xương quai xanh, Lạc Y nín thở, ngay cả thở cũng không thở nổi.
Không biết anh lấy một sợi dây chuyền từ đâu. Dây chuyền này là dây bạc kim nhỏ, mặt dây chhuyền là đá quý vàng nhạt, chất liệu giống như hổ phách.
Rất trong suốt, bên trong còn có một con bò cạp!
Lạc Y cực kỳ kinh ngạc, cô giơ tay, dùng ngón tay nâng miếng hổ phách sáng long lanh kia lên.
Cô nhìn chằm chằm một hồi, cực thích. Con bò cạp kia rất rõ ràng, hình thái trông rất sống động, nhưng hơi khác bò cạp cô đã thấy.
Tiểu Bạch hỏi cô: “Biết tại sao con bò cạp này lại ở bên trong không?”
Lạc Y lắc đầu, ngón tay Tiểu Bạch vuốt ve bề mặt hổ phách.
Anh nói: “Những thứ vàng óng này đều là nhựa cây dòng nước chảy xuống mấy chục triệu năm trước, những nhựa cây này tỏa mùi thơm, thu hút các loại côn trùng. Những nhựa cây này rất dính, sau khi côn trùng bị dính, nhựa cây bọc nó lại. Thông qua địa chất biến đổi mấy chục triệu năm, thế sự xoay vần, nhựa cây liền hình thành hổ phách. Con bò cạp em thấy thật ra là bò cạp mười triệu năm trước.”
Mắt Lạc Y lóe sáng, cô nhìn cẩn thận miếng hổ phách kia, quả thực càng nhìn càng thích.
Tiểu Bạch cầm sợi dây chuyền, nói sát bên tai cô: “Em đeo sợi dây chuyền này thì tình yêu của chúng ta sẽ tồn tại bên trong hổ phách, kiếp sau anh dựa vào nó để tìm được em.”
Lạc Y híp mắt cười với anh. Muốn nói anh ngây thơ, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được. Trong lòng ấm áp như có dòng suối đang chảy.
Tiểu Bạch đeo dây chuyền lên cổ cô, anh cúi đầu, khẽ hôn cổ cô.
Anh nói: “Đeo sợi dây chuyền này, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được tháo xuống.
Lạc Y kinh ngạc nhướng mày, không biết tại sao anh phải nói như vậy? Chẳng lẽ sợi dây chuyền này có ý nghĩa đặc biệt gì?
Lạc Y giơ sợi dây chuyền lên trước mắt nhìn kỹ. Cô sợ anh tặng tín vật quan trọng gì cho cô.
Cô muốn tháo xuống, Tiểu Bạch giữ tay cô: “Đừng tháo.”
Lạc Y ngước mắt nhìn vào mắt anh, cô nghiêm túc hỏi anh: “Sợi dây chuyền này vô cùng quan trọng với anh phải không?”
Tiểu Bạch nhìn cô, nói: “Không quan trọng bằng em.”
Hô hấp của Lạc Y rối loạn, tim đập thình thịch thình thịch, tiếng suối nước nóng chảy như làm nhạc đệm cho cô.
Cô nhìn anh chăm chú, ánh mắt anh cực kỳ nghiêm túc. Anh nắm tay cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được tháo nó xuống.”
“Được.” Lạc Y nhìn anh, muốn hỏi sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì. Nhưng cô còn chưa hỏi ra, anh chợt giữ ót cô, dùng sức hôn cô.
Cô sợ hết hồn, vội đưa tay ôm cổ anh, tay cô vỗ nước lên.
Anh không nhịn được mà hôn cô tựa như phát tiết, trong nháy mắt, trong phòng đầy K**h th**h.
Lạc Y ở đây hai ngày, tối hôm sau có một tiệc R*ợ*u, là gia tộc của Tiểu Bạch đặc biệt tổ chức vì cô.
Trong tiệc R*ợ*u, Lạc Y mặc đầm dài màu lam nhạt Tiểu Bạch chọn cho cô, cô trang điểm nhẹ, Pu'i tóc, vừa ra đại sảnh liền như nước biến dập dờn, trong nháy mắt thu hút tầm mắt mọi người.
Thứ nhất, Lạc Y thật sự quá đẹp, ngoài ra, cô là bạn gái người đương nhiệm Laroe.
Lạc Y khoác tay Tiểu Bạch ung dung đi vào đại sảnh, cô cảm nhận được có ánh mắt thiện ý, ví dụ như Henry và Luis.
Cũng có người đang cười với cô nhưng ánh mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo.
Tiểu Bạch lấy tư thái bảo vệ người, uy hiếp tất cả những người muốn gây chuyện.
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Lạc Y chính là mạng của tôi, ai động một cọng lông tơ của cô ấy, tôi sẽ cho người đó sống không bằng ૮ɦếƭ.”
Những lời này vốn không cần phải nói lộ liễu như vậy, nhưng có đôi lời không thể không nói. ‘Ngàn phòng vạn phòng, tặc trong nhà khó phòng’. Anh cũng không muốn Lạc Y gặp bất trắc gì.
Cả buổi tiệc, thái độ Tiểu Bạch cương quyết lạ thường, Lạc Y cảm thấy bầu không khí quá căng thẳng, tuy là tiệc R*ợ*u lại có tư thái gươm tuốt vỏ.
Welch và Lake vốn muốn động Lạc Y cũng không thể không từ bỏ ý niệm.
Bọn họ tạm thời không muốn lĩnh giáo thủ đoạn của Tiểu Bạch.
Hơn nữa, Tiểu Bạch và cô gái này cũng chưa chắc là tiến triển thật, yêu, lên giường là một chuyện, hôn nhân và gia đình là một chuyện khác.
Bọn họ tin Tiểu Bạch và cô gái này đều nhất thời H*m mu*n, qua thời kỳ đó, cho ít tiền đuổi đi liền chia tay.
Nếu Tiểu Bạch thật sự muốn tìm vợ, nhất định là danh môn vọng tộc gia thế hiển hách, mặc dù bọn họ không tra rõ thân phận cô gái này, nhưng hình như cũng không có bối cảnh đặc biệt gì.
Welch nói: “Phải nhanh tra rõ thân phận cô gái này!”

Rời khỏi sảnh tiệc, tất cả mọi người đều cung kính hành lễ với Lạc Y. Biểu tình Tiểu Bạch nhàn nhạt, tựa như vừa rồi chưa từng nói gì, thái độ lạnh lùng đi qua mọi người.
Ở đảo Avery năm ngày, Lạc Y đi tham quan nhà Tiểu Bạch một lần. Không phải cô muốn đi tham quan, mà là tiểu tử thúi Tiểu Bạch này rất thích ôm cô thử nghiệm cảm giác mới mẽ ở khắp nơi.
Anh nói ở chỗ khác nhau không có cảm giác giống nhau. Lạc Y hơi buồn bực, vì cô cảm thấy đàn ông thích thử nghiệm cảm giác mới mẽ hẳn rất đào hoa.
Hôm ấy, anh ôm cô, đặt cô lên kệ sách, Lạc Y không chịu. Cô bĩu môi không cho anh ***ng. Mặt Tiểu Bạch đầy lấy lòng nhìn cô, hỏi cô: “Sao thế?”
Lạc Y nói: “Em không thích đổi nhiều nơi như vậy, không có cảm giác an toàn.”
Tiểu Bạch nghi ngờ “à” một tiếng, nói: “Anh còn tưởng rằng em thích đấy, anh thấy em rất vui… Anh sợ em khó chịu, mới….”
Anh còn chưa nói hết, Lạc Y chợt bật cười, hỏi anh: “Anh cho rằng em thích như vậy?”
Tiểu Bạch nhìn cô, nói: “Anh luôn cho rằng em thích.”
Lạc Y vểnh môi, nhìn trần nhà, đột nhiên cười lên. Cô rũ mắt nhìn vào mắt anh, nói: “Được rồi, thật ra em rất thích.”
Dáng vẻ này của cô thiếu chút nữa câu hồn vía Tiểu Bạch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc