Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 362

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lúc này Lạc Y ngắt lời ông ta: “Điều 271 Hiến pháp, tội lợi dụng chức vụ: Công ty, xí nghiệp hoặc là nhân viên đơn vị khác lợi dụng chức vụ để vụ lợi, mang tài sản phi pháp làm của riêng, mức nặng là dưới 5 năm tù có thời hạn hoặc tạm giam ngắn hạn, mức nặng nhất là 5 năm tù trở lên, công thêm tịch thu tài sản.”
Muốn chơi chiêu pháp luật với cô, không phải quá non rồi chứ?
Muốn lén đổi khái niệm cũng không hỏi xem chị đây có đồng ý hay không.
Vị giám đốc tài vụ nghẹn họng, Lạc Y lại nói: “Huống hồ luật kế toán ông nói sai ròi, sau này học tập phải nghiêm túc vào.”
Giám đốc tài vụ ngây ngốc, lúc này ông ta mới ngẩng đầu nhìn ánh mắt sắc bén của cô gái.
Cô gái từ từ đứng lên, biểu tình nghiêm túc đi tới trước bàn làm việc của ông chủ, cô vươn một ngón tay đè lại chức năng nhấn số trên màn hình, gọi đi, vi phạm pháp luật thì phải nghiêm trị.
Nháy mắt hai người kia tê liệt ngã xuống.
Lúc này còn thấy cô ấn Pu't ghi âm đặt lên bàn nói: “Những lời ông nói đều ở trong này.”
Lạc Y đứng bên cạnh Tiểu Bạch như chưa làm gì, vẻ mặt thản nhiên quay đầu nói với anh: “Em ở tiệm cafe dưới lầu chờ anh.”
Tiểu Bạch gật đầu nhìn bóng dáng cô ra ngoài.
Lạc Y biết sau đó Tiểu Bạch sẽ rất bận, vừa tiếp nhận công ty đột nhiên xảy ra chuyện này nhất định anh rất tức giận.
Lạc Y muốn gọi cho một người bạn luật sư của mình nhưng nghĩ đến nhất định Tiểu Bạch có đoàn luật sư của mình cô còn lo lắng gì nữa...
Cô cũng không biết thì ra bất tri bất giác chuyện của Tiểu Bạch lại khiến cô để bụng như vậy.
Lạc Y từ văn phòng t bra ngoài, thư kì và trợ lý cung kính chào hỏi với cô.
Lạc Y gật đầu với bọn họ, cô ưu nhã đi tới trước thang máy.
Ra khỏi tòa cao ốc công ty Tiểu Bạch, Lạc Y không phát hiện có ánh mắt khác thường nhìn cô cũng không có ai nghị luận sau lưng cô.
Xem ra thư kí nữ kia cũng không có thói quen khua môi múa mép.
Lạc Y lập tức thích bà ấy, người bên cạnh Tiểu Bạch đều khá tốt, trợ lý kia cũng không tệ.
Lạc Y ngồi chờ ở tiệm cafe một lúc sau đó lại đi siêu thị mua đồ.
Cô và Tiểu Bạch đến nhà cô cũng không thể tay không mà về chứ?
Cô đi dạo siêu thị cũng không biết mua gì, Tiểu Bạch gọi tới cô nghe thấy anh hỏi: “Em đang ở đâu.”
Lạc Y vội vàng nói: “Em đang ở siêu thị.”
Cô rõ ràng nghe thấy tiếng thở ra của anh, anh liền nói: “Chờ anh, anh qua ngay.”
Anh bận rộn làm việc sau đó nhanh chóng đến tiệm cafe tìm cô, kết quả anh tìm một vòng cũng không thấy người đâu.
Tiểu Bạch lái xe đi tìm cô, lúc tới siêu thị thì thấy cô đang đi dạo.
“Sao chưa mua gì vậy?” Tiểu Bạch duỗi tay cầm xe đẩy, lv dựa gần tay anh, hai người cùng nhau đẩy một xe không...
Lạc Y bĩu môi, nói: “Không biết mua cái gì.”
Tiểu Bạch ôm eo cô lại gần mình nói: “Vậy thì cứ đi dạo đã.”
Một tay anh đẩy xe mọt tay ôm cô nói thầm bên tai:”Vừa nãy hai tên quản lý kia có một tên dọa đái ra quần.”
Lạc Y nhịn không được cười ra tiếng.
Tiểu Bạch lại dán gần vành tai cô nói: “Làm tốt lắm.”
Lạc Y cười khen anh một tiếng: “Anh cũng không tệ, rất có mùi vị đàn ông.”
Tiểu Bạch sửng sốt, nói thật anh muốn nghe một câu khen ngợi nhất chính là câu này.
“Lại khen một lần nữa.” Anh chờ mong nhìn cô.
Lạc Y ước lượng nhón mũi chân thì thầm bên tai anh: “Lúc anh làm việc cô cùng đẹp trai.”
Trong lòng Tiểu Bạch vui vẻ, anh đứng đó lẳng lặng nhìn cô.
“Khen lần nữa đi.” Anh nhìn cô, Lạc Y mím môi cười với anh.
Cô nhìn anh nói: “Em cảm thấy em sắp không quen anh rồi, vừa nãy dáng vẻ kia của anh khí phách lại thông minh cơ trí, có quyết sách, đẹp trai đến nỗi khiến em muốn hạ gục anh.”
Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu.
Cô đang nói gì? Cô nói anh khí phách cơ trí có quyết sách, cô còn muốn hạ gục anh?
Rõ ràng Lạc Y cảm giác được cánh tay anh ôm eo cô đột nhiên buộc chặt.
Tiểu Bạch nhìn cô nói: “Đối diện có một khách sạn, hiện tại chúng ta qua đó sao? Mục hạ gục gì đó lúc nào anh cũng có thể phối hợp.”
Lạc Y buồn cười đấm anh: “Buổi tối nói sau.”
Lạc Y vừa ngước mắt nhìn thấy Tiểu Bạch cười có chút ***, biểu tĩnh kia của anh đáng yêu muốn ૮ɦếƭ.
Đột nhiên anh hỏi cô: “Anh đẹp trai thật sao?”
Lạc Y mím môi cười gật đầu: “Lúc làm việc vô cùng soái ca, nhất là lúc đối mặt với sự việc phát sinh, vô cùng vững vàng, bình tĩnh.”
Tiểu Bạch lập tức ôm eo cô kiêu ngạo: “Cũng không xem người đàn ông của em là ai.”
Lạc Y cười trừng anh, hùng hổ thôi mà cũng đáng yêu như vậy.
Tiểu Bạch vui đến lâng lâng, hai mắt sáng như sao hỏi cô: “Có phải đột nhiên phát hiện anh có rất nhiều ưu điểm đúng không?”
Lạc Y ôm eo anh, dán mặt vào *** anh, sau đó ngẩng đầu nói thầm bên tai anh: “Đúng thế.”
Tiểu Bạch không nghĩ tới người có tính cách như cô lại ở trước mặt công chúng ôm anh.
Anh kinh ngạc lại hạnh phúc nhanh chóng hỏi cô: “Còn phát hiện ra ưu điểm gì, nói nhanh xem.”
“Ừm...” Lạc Y nói: “Dáng người tốt này.” Nói xong gương mặt ửng đỏ.
Trong lòng Tiểu Bạch thật mỹ mãn như muốn bay lên trời, đột nhiên anh cúi người thì thầm bên tai cô: “Em đang đơn thuần khen dáng người anh tốt hay khen lực tự cường của anh đây?”
“Này, nói linh tinh cái gì đấy.” Lạc Y trừng anh, siêu thị có nhiều người như vậy.
Tiểu Bạch nhìn bộ dạng hờn dỗi của cô, trong lòng ngọt ngào. Anh cúi đầu hôn lên má cô, hiện tại anh thật muốn hung hăng hôn cô.
Lạc Y duỗi tay đẩy anh ra, oán trách trừng anh: “Đừng gây rộn nữa, đây là siêu thị đấy.” Nhiều người nhìn như vậy.
Hai người bọn họ đẹp trai xinh gái, vốn dĩ đã dễ gây chú ý rồi, lúc này còn ôm ôm ấp ấp anh anh em em càng gây chú ý hơn.
“Nhanh đi mua đồ đi.” Lạc Y nhanh chóng đẩy xe đi trước, cô mua mấy loại hoa quả sau đó cầm đi xếp hàng.
Tiểu Bạch nhìn xung quanh, lập tức đẩy xe đến hàng gia dụng, anh đi tới cầm một ấm nước màu đỏ rất đẹp mắt, lịch sự bỏ vào xe đẩy.
Sau đó lại cho một lò vi sóng vào xe, sau đó là quạt gió, nồi cơm điện, lò nướng, anh cầm từng cái bỏ vào xe.
Tiểu Bạch cứ thấy là cho vào mặc kệ có dùng tới hay không.
Đồ đạc ở nơi này rất đắt nhưng Tiểu Bạch chẳng để tâm đến giá cả, chất cao xe đẩy của hai người.
Lạc Y chọn xong hoa quả quay lại liền thấy Tiểu Bạch khuân vác, trong xe đã để nhiều như vậy rồi anh còn chọn thêm.
Lạc Y kỳ quái hỏi anh: “Anh chọn nhiều đồ gia dụng như vậy làm gì?”
Tiểu Bạch nói: “Tặng cho ba mẹ em đó.”
“Anh đến nhà em định mang mấy thứ này sao?” Lạc Y bật cười, th*** nhà cô lại đáng yêu rồi.
Cô vuốt tóc cười hỏi anh: “Anh định lần đầu tiên tới nhà em liền mang theo đống đồ gia dụng đó?”
“’Sao đâu, không phải rất tiện ích sao? Vô cùng thực dụng.” Tiểu Bạch vừa nói vừa gật đâu, càng nghĩ càng cảm thấy mình chọn mấy món đồ này rất có đạo lý.
Anh nói: “Có mấy thứ này lúc ba mẹ em làm việc nhà sẽ đỡ vất vả hơn. Bọn họ chăm sóc em nhiều năm như vậy thật vất vả. Anh hy vọng giảm bớt một chút gán*** cho bọn họ, th*** à, sau này em là phải do anh chăm sóc, hiếu thuận với ba mẹ em cũng là nên.”
Vẻ mặt Lạc Y đau khổ, cô rất muốn cười. Cô kéo tay áo anh nói: “Nhưng cũng không thể mua nhiều như vậy, mấy thứ này nhà em cũng có, nồi cơm điện, lò vi sóng không cần chứ?”
Tiểu Bạch vẫn nói: “Cũ có thể đổi mới, ba mẹ em dùng đồ mới, nhất định tâm tình sẽ rất vui vẻ, bọn họ vui vẻ nhất định sẽ khen anh, ôi chao, mau nhìn xem anh phóng khoáng đẹp trai chưa.”
Lạc Y phì cười, cười đau cả bụng.
Tiểu Bạch cười vui vẻ bày ra bộ dạng ‘nghe anh sẽ không sai đâu’.
Hai mắt cơ trí đó thật mê người.
Lúc này người bán hàng gia dụng đi tới hỗ trợ: “Tiên sinh, ngài còn muốn mua gì, chúng tôi có thể giao hàng tận nhà.”
Tiểu Bạch lại chọn máy giặt, còn điều hòa nữa: “Cái này, cái này.”
Lạc Y đè lại tay anh nói với người bán hàng: “Mấy thứ kia chúng tôi đều không cần nữa.”
Tiểu Bạch nhìn cô, Lạc Y nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên đi gặp ba mẹ em không thể mang theo mấy thứ này, anh muốn hù ૮ɦếƭ ba mẹ em sao?”
Người bán hàng nói: “Có sao đâu ạ, dù sao cũng là tâm ý, mua sớm mua muộn đều là mua.”
Tiểu Bạch gật đầu, Lạc Y nóng nảy: “Không được, kiên quyết không được, chỉ cần mua hoa quả chút thức ăn là được rồi, nếu anh còn đòi mua mấy thứ này em sẽ không mang anh về nhà nữa.”
Tiểu Bạch nhanh miệng nói: “Vậy nghe em, chuyện lớn của anh do em làm chủ.”
Người bán hàng không nhịn được cười ra tiếng, không nghĩ tới... lại gặp được người đàn ông bị vợ quản chặt.
Được rồi, người ta đã bảo không, cô cũng không còn cách nào nên đành để hàng lại chỗ cũ.
Tiểu Bạch ngăn cô ta: “Không cần, cô dựa theo địa chỉ này ngày mai mang qua.”
“Không phải nói không mua sao?” Lạc Y trừng anh.
Tiểu Bạch cười giải thích nói: “Hôm nay là lần đầu tiên gặp ba mẹ em, ngày mai chính là lần thứ hai gặp. Khi đó bọn họ khẳng định sẽ không bị dọa nữa.”
Lạc Y bị chọc cười: “Được rồi, vậy anh mua đi. Việc nhỏ của em do anh làm chủ.”
Trong lòng Lạc Y cảm giác ngọt ngào……
Ngọt giống như ngậm kẹo. Nếu anh đã có lòng vậy cô cần tôn trọng anh.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Bạch, phát hiện mình không có tiền đồ mà hoa si, tính cách của cô vốn dĩ không phải như vậy.
Trong lòng Lạc Y loạn thành một đoàn bởi vì cô phát hiện cô thật sự càng ngày càng thích Tiểu Bạch, chưa bao giờ có cảm giác này, tật muốn dính lấy anh.
Dù chỉ là nắm tay, ôm eo nói lời nhỏ nhẹ cũng có thể khiến cho trái tim cô đập loạn nhịp.
Lúc thì anh nghịch ngợm, lúc thì nghiêm túc, cô chẳng thế nào phân rõ ai mới chính là anh, nhưng mà mặc kệ anh như thế nào cô đều thích đến ૮ɦếƭ đi sống lại.
Hai người chọn xong đồ gia dụng, để nhân viên bán hàng giao hàng vào sáng ngày mai, Tiểu Bạch lại đi mua hai giỏ hoa quả, hoa tươi, TL và R*ợ*u, còn một ít thực phẩm dinh dưỡng nữa.
Từ siêu thị đi ra, bọn họ đặt đồ vào xe, đối diện siêu thị là một cửa hàng trang sức lớn, Tiểu Bạch kéo Lạc Y đi vào.
Lạc Y nhỏ giọng hỏi anh: “Đến đây làm gì?”
Tiểu Bạch nói: “Chúng ta mua nhẫn tình nhân đi.”
Lạc Y vươn tay: “Không phải có nhẫn đây sao?
Tiểu Bạch kéo cô đi vào, vừa đi vừa nói: “Đó là anh chọn nhưng không biết em có thích không, hiện tại em chọn cái em thích, anh tặng cho em.”
“Ôi không cân đâu.” Lạc Y giữ tay anh lại, gấp gáp nói: “Nhẫn đôi có một là đủ rồi, anh mua thì em sẽ thích. Lúc anh mua nhất định rất dụng tâm, em tin vào ánh mắt anh.”
Cô giơ tay mình lên, ngón giữa của cô đeo nhẫn cưới của anh đưa cho, là viên nhất tâm, cô biết anh giao trái tim anh cho cô.
“’Em rất thích chiếc nhẫn anh chọn.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn anh.
Tiểu Bạch cầm ngón tay cô, anh và cô mười ngón tay đan vào nhau.
Ngón giữa tay trái anh đeo một chiếc nhẫn, là một đôi với cái trên tay cô.
Chiếc nhẫn của anh không có kim cương, nhưng có khắc trái tim phía trên.
Lạc Y cười ngọt ngào, cô hôn lên đầu ngón tay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cả người giống như có dòng điện chạy loạn. Một nữ thần cao ngạo lạnh lùng ở trước mặt anh lại hoàn toàn tựa như một cô gái mới biết yêu, sao anh có thể không kích động!
Tiểu Bạch nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của cô, không kiềm được đến gần cô, khẽ hôn lên môi cô: “Được, vậy chúng ta là một đôi.”
“Ừ.” Lạc Y kiên định gật đầu, trong lòng lặng lẽ nói: “Đến ૮ɦếƭ không thay đổi, mãi là một đôi.”
Cô kéo anh từ trong tiệm châu báu ra ngoài, bọn họ cùng lái xe về thành phố Dung, đi gặp ba mẹ Lạc Y.
Tiêu Bạch chạy xe mấy giờ mới đến thành phố Dung, vì bên ngoài tuyết rơi nhiều, đường rất trơn, nên anh lại thật chậm.
Lúc về đến nhà đã mất hơn bốn giờ.
Nhà Lạc Y ở đại viện chánh pháp*, ba cô là một quan tòa, mẹ là Trưởng ban hành chính.
(*) Khu dân cư dành cho giới chính trị và pháp luật.
Lạc Y dẫn anh lên lầu ba. Hai người xách một đống đồ, Tiểu Bạch ôm bó hoa bách hợp đứng ở cửa.
Lạc Y gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Cửa vừa mở ra, Lạc Y đột nhiên thấy mẹ cô xụ mặt, nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn cô.
“Sao thế?” Lạc Y ngớ ra không nhúc nhích: “Tại sao mẹ tức giận như vậy?”
“Con còn có mặt mũi về cái nhà này?” Mẹ Lạc Y giơ tay tát mặt Lạc Y: “Chát ——”
Mặt Lạc Y bị tát nghiêng qua một bên.
Má trái cực đau! Lạc Y nhắm mắt, khóe miệng muốn nứt ra như dao cắt. Túi đồ trong tay cô rơi xuống đất.
Tiểu Bạch đứng sau cô, lúc này còn chưa đi vào. Anh chợt nghe tiếng chát vang dội, sắc mặt liền biến đổi, anh đẩy cửa ló đầu vào trong.
Còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, nghe thấy có người trách mắng: “Dì Lương của con tố cáo mẹ, nói con ở chung với đàn ông, có chuyện này hay không? Tin con ở tiểu khu kia đã lan truyền khắp nơi! Còn chưa kết hôn đã ngủ chung với đàn ông! Mẹ dạy con thế nào?”
Kỷ Mẫn giận đến cắn răng nghiến lợi, Lạc Y vểnh môi không lên tiếng.
Kỷ Mẫn chất vấn cô: “Cô và cậu ta mới quen biết mấy ngày? Con nói đi!”
Lạc Y không nói nên lời, Kỷ Mẫn giơ tay muốn tát cô, Tiểu Bạch bỗng vươn tay kéo Lạc Y ra sau, anh cản thay Lạc Y, cái tát này của Kỷ Mẫn trúng cánh tay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch che chở Lạc Y, nghiêm nghị đứng đấy, anh nói với mẹ Lạc Y: “Bất kể vì nguyên nhân gì, nếu dì thật sự muốn đánh cô ấy, xin đánh cháu.”
Kỷ Mẫn nhìn lướt qua anh, dáng dấp tên nhóc này giống như một hoa hoa công tử! Còn ôm một bó hoa? Khẳng định không phải người tốt! Kỷ Mẫn đưa tay ném hoa xuống đất, nổi giận: “Cậu cũng không phải do tôi sinh, tôi có lý do dì đánh cậu?”
Tiểu Bạch nhìn bách hợp rải đầy đất, không khỏi nhíu chặt mày.
“Tiểu Mẫn! Em đánh đứa nhỏ làm gì?” Nghe giọng Kỷ Nhu cả kinh chạy ra.
Ba Lạc Y cũng vội từ trong phòng khách chạy ra.
Kỷ Nhu là chị Kỷ Mẫn, cũng là dì cả của Lạc Y.
Kỷ Nhu cau mày, quát khẽ: “Lạc Y cũng bao lớn rồi! Hơn 20 tuổi, em nói đánh là đánh?”
Kỷ Mẫn cắn răng, tức giận nói: “Em đánh nó là nhẹ! Không thì sao, làm bậy với đàn ông! Em đánh lầm sao?”
Tiểu Bạch đứng thẳng lưng, anh hất cằm nói: “Lần này cháu tới thăm nhà là tới cầu hôn. Cháu hy vọng cưới Lạc Y làm vợ.”
Kỷ Mẫn hừ một tiếng, liếc mắt anh: “Quen biết mấy ngày đã dụ dỗ cô gái người ta lên giường! Cậu có thể là dạng gì tốt? Tôi sẽ gả con gái tôi cho cậu?”
“Mẹ ——” Lạc Y nổi giận! Cô kéo Tiểu Bạch ra, đối mặt với mẹ cô: “Con không phải trẻ con, anh ấy có phải đàn ông tốt hay không, tự con có năng lực phân biệt, anh ấy là dạng người gì, mẹ biết sao? Mẹ độc đoán kết luận anh ấy như vậy cũng quá không tôn trọng người khác rồi? Anh ấy là người thế nào, con rõ hơn mẹ! Mẹ không hỏi rõ trắng đen đã giơ tay đánh con ——”
“Thế nào? Vậy mẹ nói sao rồi sao?” Kỷ Mẫn trừng mắt: “Hai người rốt cuộc có ngủ hay không? Hai người rốt cuộc quen biết mấy ngày?”
Lạc Y không có lời nào đáp lại, Tiểu Bạch muốn nói chuyện, Kỷ Nhu nháy mắt ra dấu cho anh: “Tiểu Bạch, cháu đi về trước. Dì trò chuyện với họ.”
Ấn tượng của Kỷ Nhu với Tiểu Bạch rất tốt. Anh là bạn của Lăng Vi và Tiểu Tuấn, nhân phẩm khá tốt.
Kỷ Nhu cũng không nghĩ tới người đàn ông Kỷ Mẫn mắng không biết xấu hổ đó lại là Tiểu Bạch?
Thẳng đến lúc này, Kỷ Nhu nhìn thấy người trở về cùng Lạc Y là Tiểu Bạch, mới cảm giác được hiểu lầm lớn trong này!
Ba Lạc Y cũng tỏ ý Tiểu Bạch rời đi trước.
Nhưng Tiểu Bạch đứng yên không đi. Anh không muốn xa Lạc Y, cũng không muốn thấy cô bị ủy khuất.
Anh và Lạc Y quả thực chỉ chung sống mười ngày, cũng quả thực nằm ngủ cùng một cái chăn, đã làm, anh là đàn ông, anh chịu trách nhiệm, anh không trốn tránh gì!
Nếu không phải quơ gậy lên đầu bọn họ, vậy anh nhất định đứng thẳng che chở cô ở sau lưng.
Kỷ Mẫn cắn răng, giơ tay chỉ ngoài cửa: “Nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu, mời cậu đi ra ngoài!”
Tiểu Bạch dứt khoát nói: “Cháu tới cầu hôn, mặc dù thời gian cháu và Lạc Y ở bên nhau ngắn, nhưng chúng cháu biết bản thân chúng cháu đang làm gì. Cô ấy đã trưởng thành, cô ấy có quyền tự lựa chọn bạn đời!”
Lửa giận của Kỷ Mẫn liền bốc lên, bà trợn mắt nhìn Tiểu Bạch, trách mắng: “Nó chọn ai cũng không chọn cậu! Cậu nói đi, cậu đã lừa gạt bao nhiêu cô gái?! Cậu gieo họa nhân họa hại lên đầu con gái tôi!”
Tiểu Bạch đứng thẳng người, nói: “Cháu không có! Cháu không lừa gạt bất kỳ cô gái nào, trước giờ cháu chưa từng chạm vào phụ nữ khác! Cháu chỉ có một mình Lạc Y!”
“Cậu nói không có là không có?” Cậu xem tôi là đứa bé ba tuổi sao?!” Kỷ Mẫn giận đến muốn nổ, sao bà có thể tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của một thiếu gia đào hoa, con gái bà trẻ tuổi không hiểu chuyện, bị tên lừa gạt này lừa, bà sống nhiều năm như vậy, sao có thể tin tưởng những lời quỷ này!
Lúc này, Kỷ Nhu nói: “Chị tin tưởng lời Tiểu Bạch! Chị đã gặp đứa nhỏ này mấy lần, tính cách vô cùng tốt.”
Kỷ Mẫn nói: “Chị, chị mới gặp cậu ta mấy lần, chị cảm thấy cậu ta rất tốt? Chị không nghe lời những người kia lan truyền sao?”
Kỷ Nhu nói: “Lời những người bên ngoài mà em cũng tin? Em tình nguyện tin bọn họ, cũng không tin con gái của chính em?”
Hốc mắt Lạc Y đỏ bừng, có một giọt nước mắt rơi xuống.
Mặt Kỷ Mẫn đầy bi phẫn: “Người kia truyền sai sao? Em hỏi hai người quen biết mấy ngày, có thật sự bị người ta nói trúng không, hai người họ trả lời thế nào? Không phải có tật giật mình sao?”
Ba Lạc Y vội khuyên nhủ: “Bà cũng không hỏi rõ ngọn nguồn câu chuyện, chỉ bằng mấy cuộc điện thoại của Lương lão phu nhân đã chọc giận bà ngay cả con gái cũng không nhận?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc