Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 350

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Mẹ Vương Tử Âm là giáo sư Trần thấy dáng vẻ chồng mình dựng râu,trừng mắt, vội ‘khụ khụ’, bà dùng sức ho khan, lúc con trai không quay về, không biết là ai ngày nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ!
Giờ, người đã về, còn không cho người ta sắc mặt tốt?
Bà Trần chợt kêu ‘ai u...”: “Ôi cái eo của tôi... ác nữ A Đạt kia... dám quất vào eo tôi, khiến eo đau mấy ngày nay.”
Vương Tử Kỳ vội chạy đến xoa cho bà: “Bác, hay là chúng ta đến bệnh viện đi.”
Vừa nói vừa cắn môi tự trách, cha mẹ Tử Âm bị thương thật nghiêm trọng, anh với cô lại không hề nghĩ đến cha mẹ... ở khách sạn tận năm ngày.
Lúc này, Vương Tử Âm chợt nói: “Mẹ, mẹ đừng trêu cô ấy nữa. Chẳng phải sẽ đã nhắn tin bảo con ở khách sạn, đừng về vội sao?”
“Khụ khụ --------“ Giáo sư Trần nghẹn đỏ mặt.
Bà lăcđầu, vỗ tay Vương Tử Kỳ nói: “Xong rồi, xem như nuôi thằng con trai này không công, chỉ hướng về vợ, coi nhẹ mẹ.”
“Ha ha...” Vương Tử Kỳ chợt cười: “Không phải đâu! Anh ấy không phải người như thế! Anh ấy rất thương hai bác, đây là anh ấy cố ý xin phép nghỉ để về, hai bác đừng mắng anh ấy.”
BàTrần nói: “Nha, cô con dâu này không tệ chút nào, còn trừng mắt to mắt nhỏ với bác, biết nói chuyện cho chồng mình.”
“A...” Vương Tử Kỳ không biết nói gì thêm. Lúc này, Vương Tử Âm đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà, anh lấy cao đặc chế bôi cho ẹm, vừa nói với Vương Tử Kỳ: “Em đừng giống hai người họ, em đừng nhìn số tuổi lớn đùng của hai người họ, tính cách của hai người này cực kỳ trẻ cond dấy.”
Vương Tử Kỳ cong môi cười, cũng đưa tay dính chút cao, bôi lên vết thương cho bà Trần, Vương Tử Âm còn nói: “Dù em nhỏ tuổi hơn hai người họ, nhưng khi nói chuyện với bọn họ, nên nói đơn giản chút, em nói nghiêm túc quá, bọn họ nghe không hiểu đâu.”
“Ha ha ha ha...” Vương Tử Kỳ cười không ngừng, nào có ai nói cha mẹ mình như thế chứ.
Cô nhìn sang hai người, thấy hai người đang nhăn mặt.
Được a... giờ cô đã tin tưởng, đây đúng là một đôi vợ chồng đáng yêu! Cuộc sống thật tươi đẹp, sau này không cần lo có bố chồng, mẹ chồng khó tính!
Bà Trần chợt nói: “Hai con muốn kết hôn, chúng ta phải mời mọi người ăn bữa cơm để nói chuyện đúng không?”
Dù sao, cũng phải nói chuyện này cho Bạch Bình và Vương Dần biết.
Vương Tử Âm nói: “Được, để tối ngày mai đi. Hôm sau con phải đưa Tiểu Kỳ về nhà cô ấy.”
Hai vị giáo sư khẽ gật đầu, bắt đầu gọi điện thoại thông báo cho bạn bè.
Trong tiệc R*ợ*u, mọi người vô cùng vui vẻ. Nhất là Bạch Bình và Vương Dần, hai người cầm tay nhau, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Vương Dần nhìn hai người trẻ tuổi, không ngừng gật đầu.
Bạch Bình cũng thế, trong lòng kích động, nước mắt lấp lánh.
Giáo sư Trần qua ôm bà, Bạch Bình cũng nhìn bà mỉm cười.
Vào ban đêm, buổi tiệc kết thúc, lúc Bạch Bình và Vương Dần về đến nhà, phát hiện trước cửa nhà mình... đặt một bó hoa cẩm chướng và một bó hoa hướng dương.
Bạch Bình và Vương Dần liếc nhìn nhau.
Hoa cẩm chướng đại biểu cho tình yêu vĩ đại, thần thánh, hiền hòa.
Hoa hướng dương tượng trưng cho gia đình, người cha là trụ cột của gia đình. Hoa hướng dương đại biểu cho tình cảm nhiệt thành, tích cực, và ẩn tàng.
Bạch Bình và Vương Dần ôm hoa vào ***, nhìn nhau.
Hoa này, chẳng lẽ là...
- --------------------------
Vương Tử Âm đưa Tiểu Kỳ về nhà.
Cha Vương Tử Kỳ vừa nhìn thấy Vương Tử Âm, lập tức xù lông!
“Ơ! Là tên nhóc này à! Năm đó trêu chọc con gái tôi đến không còn hình người! Giờ đến nhà chúng tôi làm gì?”
Vương Tử Kỳ thấy sắc mặt cha cô không tốt, lập tức nhướng màu nói: “Cha muốn nửa đời sau của con sống trogn chùa, thì cứ việc đuổi anh ấy ra ngoài!”
“Ôi, đây là con rể cha sao? Ôi, quả nhiên là tuấn tú lịch sự!” Vương Tử Kỳ thấy cha mình lập tức vui vẻ ra mặt: “Con gái cha thích thì cha cũng thích! Vương Hữu Khang cha chính là người không có nguyên tắc như thế!”
Mẹ Vương cười không đi nổi.
Từ khi con gái bắt đầu lên địa học, liền dây dưa không dứt với chàng trai này...
Giờ thì tốt rồi, có thể thấy rõ chàng trai này thật lòng thích con gái bà.
Chỉ nhìn ánh mắt của cậu ta thôi, rõ ràng đã không giống trước kia. Trước kia, hai người này vừa nhìn thấy mặt nhau, thì nhất định phải cãi nhau ta sống ngươi ૮ɦếƭ mới chịu bỏ qua.
Giờ, hai người nhìn nhau, ngọt như bôi mật.
Rất tốt rất tốt!
Cha của Vương Tử Kỳ cũng cười không khép miệng lại được.
Ông vỗ bả vai Vương Tử Âm, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới: “Mau để cha được bế cháu gái! Ôi, ngoại hình nhìn rất đẹp trai! Xứng!”
Mẹ Vương Tử Kỳ cũng cắn răng nói: “Xứng! Rất xứng!”
...
Vương Tử Kỳ quýnh, nói: “Xứng thì xứng nha, sao phải cắn răng nghiến lợi? Mẹ đừng dọa Tử Âm nha!”
Hai ông bà già vội mời người vào nhà.
Cơm nước xong xuôi, Vương Tử Kỳ kéo anh lên trên tầng, hai người đứng trước cửa phòng cô, cô chợt nhỏ giọng hỏi: “Anh nhắm mắt lại.”
Vương Tử Âm nở nụ cười, hỏi cô: “Có bất ngờ à?”
Cô ‘hừ’ một tiếng: “Bảo anh nhắm thì anh nhắm, sao nói nhiều vậy!”
Vương Tử Âm nhắm mắt lại, thầm nghĩ... cô nương này thay đổi nhanh quá đi. Lúc chưa ở bên nhau thì ngày nào cũng như cái bánh bao, khi ở bên nhau thì lập tức biến thành cọp cái...
Cọp cái thì cọp cái, ai bảo anh thích chứ? Anh cũng không phải không biết tính cách cô là gì.
“Cạch”, cửa mở.
Cô kéo anh vào, ‘cách’ một tiếng, đomgs cửa.
Cô chợt ôm cổ anh, ghé vào tai anh nói: “Mời mở to mắt.”
Vương Tử Âm chầm chậm mở mắt, ông trời ơi...
Đập vào mắt anh... là tất cả ảnh chụp của anh! Hàng trăm hàng ngàn tấm ảnh dán đầy tường!
Anh chợt cảm thấy khủng pố, dựng tóc gáy: “Em dán nhiều hình anh như vậy làm gì? Ban đêm em đi ngủ không cảm thấy sợ à?”
Giờ, anh thật sự tin! Cô gái này thật lòng thích anh rất nhiều năm!
Vương Tử Kỳ bĩu môi, nói: “Dù sao... lúc chụp ảnh, em nghĩ: nếu hai chúng ta thành đôi, đây sẽ là kỷ niệm, nếu hai chúng ta không thành đôi, mỗi năm em sẽ cầm những bức hình này đi tế đàn... em sẽ đặt một bông hoa cúc lên mỗi bức hình...”
Vương Tử Âm không chỉ không tức giậm, còn buồn cười gần ૮ɦếƭ: “May mà anh yêu em, nếu không, mỗi năm anh sẽ tự dưng ૮ɦếƭ một lần...”
Anh biết, cô chỉ nói chơi, cô tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Cô, không nỡ.
Vương Tử Kỳ ôm cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú: “Anh không biết, mỗi lúc trời tối... em lại tưởng tượng anh có thể ôm em ngủ. Hôm nay, anh sẽ thực hiện cho em nhé.”
Cô vừa nói, vừa đưa tay cởi cúc áo sơ-mi của anh, bàn tay nhỏ của cô run rẩy dữ dội. Vương Tử Âm cười nói bên tai cô: “Mỗi lúc trời tối, em đều nghĩ làm cách nào để *** anh à?”
Mặt cô đỏ bừng lên: “Không phải! Xấu xa! Em nào có sắc như vậy?”
Tay của cô dừng lại, nhưng anh lại giữ chặt tay cô, dẫn dắt cô tiếp tục cởi cúc áo, anh nói bên tai cô: “Thế nhưng, rất nhiều đêm, anh tưởng tưởng, em làm chuyện bây giờ với anh.”
Cả cơ thể Vương Tử Kỳ nóng lên, hạnh phúc tới quá đột ngột, như thể bị một quả sầu riêng nện lên đầu!
...
“Tử Âm, Tử Kỳ -------- mau xuống đây, tất cả mọi người đang chờ hai đứa đấy.”
Hôm nay đã hẹn xong với mọi người, cùng đến nhà Lôi Đình ăn cơm.
“Tới đây --------“ Vương Tử Kỳ từ trên tầng nói vọng xuống.
“Tử Âm, Tử Âm, mau nhìn giúp em xem váy nào đẹp.” Vương Tử Kỳ lục tung tủ quần áo, buồn bực nói: “Ngây người ở căn cứ lâu như vậy, không mua được bộ quần áo nào! Suốt ngày mặc áo khoác trắng!”
Lực chú ý của Vương Tử Âm không hề đặt trên vấn đề của cô, anh rất không vui, bao giờ mới có thể gọi anh là chồng đây? Ban đầu anh rất vội đi đăng ký, nhưng do là thứ bảy nên bọn họ phải đợi đến ngày kia.
Vương Tử Kỳ không nghe thấy câu trả lời, cô quay đầu nhìn anh: “Em đang hỏi anh đó! Hôm nay em nên mặc váy nào?”
Vương Tử Âm nhìn cô chăm chăm, cười nói: “Em mặc cái gì cũng đẹp.”
“...” Vương Tử Kỳ đang định nổi giận, chợt cong môi cười, liếc nhìn anh, thầm nghĩ: ai bảo tên này EQ thấp? Chẳng phải rất biết nói chuyện sao?
Sau đó, cô nghe thấy nửa câu còn lại: “Em chỉ cần không để trần ra ngoài, mặc cái nào cũng được.”
Vương Tử Kỳ trợn mắt, cô có thể thu lại câu nói ban nãy được không? Mẹ kiếp! Quả nhiên là thiếu EQ! Còn thiếu nghiêm trọng là đằng khác!
Vương Tử Kỳ không hỏi anh nữa, lấy ra hai bộ váy, tay chân loay hoay. Cô đóng cửa tủ lại, đi đến trước gương thử, cô cầm trogn tay hai bộ váy, một trắng thuần, một vàng nhạt.
Cô muốn mặc màu trắng, hôm nay gặp gỡ nhiều người, cô không muốn quá chói mắt.
Lúc này, chợt nghe thấy Vương Tử Âm nói: “Mặc bộ vàng nhạt đi, rất hoạt bát, thích hợp với em hơn.”
Vương Tử Kỳ hơi sửng sốt, đã bao lâu cô không mặc quần áo màu sắc rực rỡ rồi?
“Sao? Nghĩ lung tung gì vậy? Muốn anh thay cho em hả?” Anh đột nhiên đứng sau lưng cô, hai tay vòng qua ôm lấy cô, cằm chống lên trán cô.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm tay anh, tức giận muốn cắn anh: “Tay anh đặt đâu đấy! Dưới nhà có bao người đang chờ cúng ta đấy, thành thật chút đi!”
Anh lưu luyến dời tay đi, giúp cô *** ngủ. Cô quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ửng hồng của anh, đột nhiên trêu anh: “Có phải anh... không muốn ra cửa không?”
Anh cho cô ánh mắt hiểu rõ, cánh tay vươn ra ghì chặt cô vào lòng. Cô bị anh chọc cho cười khánh khách, cô dùng sức giẫm mạnh lên chân anh.
Cô nhân lúc anh buông tay, ôm váy chạy cực nhanh vào phòng quay quần áo, cô khóa cửa lại, hô to: “Anh mau thay quần áo đi, bao người đang chờ bên dưới đây, em không muốn bị người ta nói là, “mau nhìn hai người này đi... ngày nào cũng lăn lộn không dứt, như dính vào nhau không thể tách rời vậy” đâu.”
Vương Tử Âm thầm nghĩ, đó chẳng phải chuyện bình thường sao?
Hai người thay quần áo xong, Vương Tử Âm nắm tay Vương Tử Kỳ, lúc đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy Lăng Vi đang nói chuyện với Bạch Bình trong phòng khách.
Bạch Bình nhìn thấy anh, cười dịu dàng: “Hoa rất đẹp, bác cảm ơn.”
Vương Tử Âm sửng sốt.
Cơ thể anh hơi cứng lại, rồi nhanh chóng gật đầu: “Rất vui vì bác đã thích.”
Bạch Bình bỗng run người, bà chỉ định thăm dò chút, không ngờ... hoa đó, thật sự là Tử Âm tặng bà?
Trái tim Bạch Bình nhảy thình thịch, đứa nhỏ này biết chân tướng rồi?
Nhưng, bước tiếp theo nên làm thế nào, bà chưa nghĩ ra!
Mắt thấy hốc mắt Bạch Bình đỏ lên, Lăng Vi vội nói: “Chúng ta lên đường thôi, Tiểu Đình còn đang chờ chúng ta.”
Lăng Vi vừa nói, vừa đẩy xe em bé.
Xe em bé Lăng Vi đẩy rất thú vị, là gồm hai khoang xe, xem ra đặc biệt chuẩn bị vì thai sinh đôi.
Bạch Bình bèn giúp cô đẩy xe.
Bọn họ cùng đến nhà Lôi Đình, trong phòng rất thoải mái dễ chịu, còn trải thảm sắc xanh, khiến cho người ta có cảm giác như đang ngồi trên bãi cỏ.
Ba bảo bảo vui chươi trên đồng cỏ.
Duệ Duệ và Đô Đô đã hơn bốn tháng, hai đứa rất hăng hái, mặc bỉm lăn khắp nơi.
Tiểu Mỹ Nhân mới hơn một tháng, còn chưa biết xoay người. Tiểu Mỹ Nhân nhìn hai người kia vui vẻ lăn quả lăn lại, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo: “Hừ, đợi hai tháng nữa, tôi cam đoan sẽ lăn vui hơn các cậu!”
Hình nhưu Duệ Duệ rất hứng thú với Tiểu Mỹ Nhân, vèo một cái nhào đến bên cạnh Tiểu Mỹ Nhân, gặm mặt Tiểu Mỹ Nhân. Ôi, miếng pho mát này không tệ a.
Duệ Duệ hôn Tiểu Mỹ Nhân mặt đầy nước bọt.
Tiểu Mỹ Nhân đưa tay đập bốp lên khuôn mặt núc thịt của Duệ Duệ.
Duệ Duệ sửng sốt, há mồm cắn một phát lên mặt Tiểu Mỹ Nhân, “Oa” một tiếng, Tiểu Mỹ Nhân gào lên.
Lăng Vi và Lôi Đình vội tách hai đứa ra, Đô Đô thấy Tiểu Mỹ Nhân gào lên, cô bé cũng khóc theo.
Lăng Vi vội ôm Đô Đô vào lòng.
Lôi Đình ôm Tiểu Mỹ Nhân, cười ngất: “Răng Duệ Duệ còn chưa dài ra đâu, sao có thể đau được? Đừng gào lên nữa.”
“Ha ha...” Mọi người cười phá lên.
Chốc lát sau, mấy đứa bé yên ổn, lại đặt xuống đất để bọn chúng tự chơi.
Mọi người ngồi một lúc, Lôi Đình nói: “Em vào phòng bếp nấu cơm.”
“Chị giúp em.” Lăng Vi và Tiểu Kỳ giúp Lôi Đình nấu cơm, trong phòng chỉ còn lại Bạch Bình và Vương Tử Âm.
Bạch Bình giả vờ lơ đãng hỏi anh: “Ở đơn vị vẫn thuận lợi chứ?”
Vương Tử Âm ngẩng đầu nhìn bà, thấy vẻ mặt bà đầy lo lắng, ánh mắt cháy bỏng, tha thiết, căng thẳng như sợ nói sai gì, lại vô cùng muốn biết cuộc sống của anh có thuận lợi không.
Loại cảm giác này khiến Vương Tử Âm xúc động. Anh khẽ gật đầu, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh: “Rất tốt...”
Nhưng, anh phát hiện, giọng anh hơi run run.
Bạch Bình ôn hòa nhìn anh, chợt nghe thấy anh nói: “Hai bác thì sao?” Vương Tử Âm nhướng mày, nhìn bà: “Vết thương của bác có khá hơn không?”
Bạch Bình sửng sốt, nhìn người mình, lúc này mới nhớ ra, anh biết chuyện bà bị bắt ở rừng mưa nhiệt đới.
Bà cười nói: “Bác không sao, bác đã quen rồi. Chút vết thương nhỏ này với bác mà nói, không là gì cả, bác...” Bà làm đặc công bao năm như vậy, chút vết thương ngoài da ấy, không là gì với bà.
Nhưng, bà không nói hết câu, bởi vì bà thấy Vương Tử Âm nhíu mày, nét mặt của anh rõ ràng rất đau lòng.
Bạch Bình chợt đứng dậy, muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Lúc này, Vương Tử Âm lấy một hộp thuốc bôi ra, anh nói: “Đây là thuốc trị thương ngoài da có tác dụng đặc biệt. Bác thử dùng xem sao.”
Bạch Bình nhận lấy lọ thuốc, hốc mắt nóng lên, lúc này Vương Dần đi đến.
Ông nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Bình như đang cố nén nước mắt.
Vương Tử Âm ngẩng đầu nhìn ông, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.
Đúng lục này, Duệ Duệ vô cùng phối hợp ‘bẹp’, ị ra.
Bạch Bình cười nói: “Duệ Duệ lại ị rồi! Mau tắm rửa thay tã cho thằng bé.”
Ba người bận rộn.
Bạch Bình nhẹ giọng hỏi: “Cháu và Tiểu Kỳ bao giờ kết hôn, có con vậy? Nếu hai đứa có con, cha mẹ cháu nhất định sẽ rất vui.”
Khi bà nói ba chữ ‘cha mẹ cháu’, cảm giác trong lòng rất khó chịu, nhưng lại cảm thấy không sai! Mặc kệ Vương Tử Âm có phải bà sinh hay không, giáo sư Trần và giáo sư Vương vẫn là cha mẹ của Vương Tử Âm!
Dù đứa trẻ này nguyện ý nhận bà là mẹ ruột, bà cũng không thể tình yêu của cha mẹ nuôi.
Vương Tử Âm gật đầu nói: “Đúng vậy, nhất định bọn họ sẽ rất vui.”
Anh nói xong, hơi dừng lại, nói tiếp: “Cháu và Tiểu Kỳ định cuối tháng kết hôn, bác và bác trai... hãy đến nhé.”
Mắt Bạch Bình rưng rưng, gật đầu: “Ừm, hai bác nhất định sẽ đến!”
Vương Tử Âm cười, Bạch Bình chợt nói: “Bác đã làm hai bộ quần áo giống nhau.”
Vương Dần đi đến, đưa tay ôm Bạch Bình vào ***. Bạch Bình vùi đầu vào *** ông.
Hồi lâu sau, Bạch Bình mới mới ép được nước mắt xuống.
Cuối tháng 11.
Vương gia có hỉ! Đing đing đing
Chú rể: Vương Tử Âm.
Cô dâu: Vương Tử Kỳ.
Lúc hôn lễ tiến hành...
Người chủ trì nhìn tên, thầm nghĩ: hai người này không phải anh em chứ? Ngay cả họ đệm cũng giống nhau luôn!
“Ôi mẹ ơi... đây là duyên phận gì vậy?”
Bạch Bình và Vương Dần đến tham gia hôn lễ, Bạch Bình đã thương lượng với bà Trần, muốn mặc quần áo giống nhau. Hai người đều mặc váy màu xanh đậm.
Vương Dần và giáo sư Vương cùng mặc tây trang màu đen.
Bạch Bình và Vương Dần được mời đến ghế chủ vị, ngồi cùng chỗ với giáo sư Trần và giáo sư Vương.
Lúc đầu ý của Bạch Bình và Vương Dần là không muốn nhận nhau công khai, bạn bè thân thiết biết là được rồi, nhưng giáo sư Trần và giáo sư Vương có ý là, bọn trẻ đã biết hết, vậy nhận nhau không có gì không thích hợp.
Tử Âm không phải trẻ con, làm việc trầm ổn, giáo sư Trần nói với Bạch Bình: “Bà phải tin tưởng năng lực chịu đựng của thằng bé, Tử Âm của chúng ta rất biết gánh vác. Bà yên tâm đi! Thằng bé này nhất định có thể xử lý tốt quan hệ của chúng ta. Không tin, bà thử khảo nghiệm nó xem.”
Bạch Bình kích động siết chặt nắm đấm, có thể nhận bà đã là không tồi rồi, còn khảo nghiệm gì nữa? Bà nào có tư cách đó...
Dự định ban đầu của bà là còn miễn cả nhận nhau luôn.
Giáo sư Trần nói tiếp: “Bà nghĩ vậy không đúng! Ơn sin***, ơn nuôi nhẹ. Bà đã đưa thằng bé đến với thế giới này, chịu đựng đau đớn sinh nở, đi dọa quỷ môn quan một vòng, mới cho nó được sinh mệnh. Mặc dù bà không bầu bạn với nó, nhưng bà luôn ngày ngày lo lắng, nhung nhớ nó, nếu thằng bé không nhận bà, tôi cũng không thèm nhận nó.”
Bạch Bình cố nén nước mắt, khẽ gật đầu.
Sau khi hôn lễ được định ra, Bạch Bình mất ngủ mấy ngày.
Luôn lo lắng sẽ xấu hổ trong hôn lễ.
Nhưng lại không ngờ, bầu không khí nhận nhau vô cùng tốt. Bạch Bình cảm thấy như đang nằm mơ.
Từ trước đến nay bà không dám nghĩ đến kết quả này!
Hơn hai mươi năm, bà thật sự không dám nghĩ, có một ngày con bà có thể mở miệng gọi bà ---- mẹ.
Vương Dần không ngừng gật đầu, vừa vui mừng, vừa kích động. Ông không nói gì nhiều, chỉ gật đầu lia lịa.
Giáo sư Trần và giáo sư Vương cảm thấy rất vui mừng, thằng bé Tử Âm này khống chế bầu không khí rất tốt, khiến tất cả mọi người ở đây không cảm thấy xấu hổ.
Không khí bữa tiệc rất ấm áp, làm người ta cảm động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc