Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 35

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Ông nhìn Lăng Vi nhung không nói gì.
Người già thích thanh tĩnh, vườn rau bên cạnh chân núi có một gian nhà gỗ để không. Nhà gỗ không bé, chừng 200m2, ba phòng ngủ còn có thư phòng, phòng khách rộng rãi, mùa hè mát mẻ thoải mái.
Diệp Đình sợ ông nhàm chán nên đưa việc cho ông làm nhưng ông lắc đầu từ chối. Ông nói: “Chú muốn yên tĩnh một thời gian, không muốn mệt mỏi thêm… Chú ở đây có thức ăn rồi, như vậy rất tốt.”
Ông là người biết ơn, biết cháu gái không có gì mà gả người như Diệp Đình, dĩ nhiên là ăn chùa ở đây. Ông là ông già, có chỗ ăn chỗ ở là được còn không biết xấu hổ mà đưa tay nhân trung tâm thương mại? Sắp tới còn không phải là cháu gái của mình trả nợ nhân tình hay sao?”
Loại chuyện này ông làm không được. Trước nghĩ ngơi ở đây, nhìn một thời gian nữa lại ra ngoài đi làm, không thể để cháu gái thêm phiền toái.
Lăng Vi thu xếp ổn thỏa cho chú, Diệp Đình và Lăng Vi cùng ông ở nhà gỗ nhỏ ăn bữa cơm nói chuyện phiếm.
Lăng Vi vẫn ngọt ngào cười nói, trong mắt Lăng Trí cũng đầy ý cười nhìn cô như nhìn con gái mình vậy.
Cho tới bây giờ Diệp Đình chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Vi cười như vậy. Trong mắt như hai vì sao, hạnh phúc muốn nhỏ ra nước…
Dưới gốc cây anh đào, Lăng Vi hái anh đào rửa rồi mang vào ăn. Diệp Đình cùng Lăng Trí uống trà chơi cờ tướng, Lăng Vi ngồi ăn anh đào.Diệp Đình đánh cờ, đi nhầm một bước. Lăng Trí phát hiện tâm tư của anh căn bản không đặt trên bàn cờ, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn Lăng Vi.
Lăng Trí cười một chút, làm như cái gì cũng không nhìn thấy.
Diệp Đình nhìn chằm chằm miệng nhỏ nhúc nhích của cô, tâm ý viên mãn, miệng nhỏ bị anh đào nhuộm đỏ vô cùng đáng yêu.
Lăng Vi hoàn toàn không phát hiện Diệp Đình đang nhìn mình, cô đặt một ghế xoa Ϧóþ.
Suy nghĩ một chút, lại đặt một ít chậu cảnh, hoa cỏ, dụng cụ pha trà, văn trướng, lại mua rất nhiều quần áo nam mặc mùa hè, chú thích ngâm chân, cô lại đặt một thùng gỗ lớn và dược liệu ngâm chân.
Sợ ông ở một mình nhàm chán, Lăng Vi lại đặt một máy thu thanh, DVD và một ít đĩa nhạc cũ, không biết mua gì cho ông giải buồn, may mắn đã chuẩn bị thẻ để ông muốn mua gì thì mua.
Mua xong đồ Lăng Vi kiểm tra tiền, hết sạch rồi…
Cô âm thầm mong tiền nhuận 乃út nhanh tới một chút… hiện tại cần tiêu tiền hơn cô càng phải kiếm tiền thêm mới được.
Cơm tối ba người bày lên bàn vuông dưới gốc cây.Lăng Trí ngồi chủ vị, Diệp Đình cùng Lăng Vi ngồi hai bên người ông.
Thức ăn hôm nay rất rất nhạt, là thức ăn Hoài Dương, chuyên chọn món không dầu mỡ của Hoài Dương.”
Chủ yếu cân nhắc Lăng Trí vừa về nhà chưa thích ứng được mùi dầu mỡ.
Lúc xới cơm, Lăng Vi chỉ xúc nửa bát cơm nhỏ, Diệp Đình nhìn qua bát của cô, đôi mắt ảm đạm. Anh quay đầu nhìn Lăng Trí nói: “Chú, thức ăn của Hoài Dương làm có mùi đậm đà không dầu mỡ, vị ngon mà không nhạt, chú nếm thử một chút xem có hợp khẩu vị hay không…”
Lăng Trí ăn vài miếng thức ăn, rất vui vẻ: “Để cháu phí tâm rồi...”
“Chú nói nói gì vậy, hiếu kính với chú cũng là nên làm.” Diệp Đình cười một chút, còn nói: “Thật ra thì, cháu cảm thấy... thức ăn Trung Hoa của chúng ta rất ngon, thật làm người ta thán phục! Trừ tám món ăn nổi danh ra thì ở mỗi tỉnh, thành phố thậm chí là trấn nhỏ đều có món ăn riêng, đồ ăn vặt và bánh ngọt. Thậm chí món ăn trước mặt, tất cả đều có hương pháp nấu ăn riêng, thức ăn khác biệt cũng có ảnh hưởng khác với thân thể, có thức ăn sẽ làm đầu óc con người phát triển không biết chú thấy thế nào?”
Lăng Trí có chút kinh ngạc, không biết Diệp Đình nói những lời này là có dụng ý gì?
Lăng Trí gật đầu một cái, đồng ý nói: “Cháu nói không sai, trong thức ăn có thể thu về rất nhiều dinh dưỡng.”
“Không sai!” Diệp Đình vừa nói, vừa dùng đôi đũa gặp cho Lăng Vi một miếng cá.
Diệp Đình nhìn Lăng Vi, ôn hòa nói: “Ăn cho ngon, ăn đủ thì mới đủ dinh dưỡng.”
“...” Lăng Vi hết ý kiến, kéo cả chú cô ra cô còn có thể không ăn sao?
Lăng Vi chịu đựng mùi cá, yên lặng ăn hết.
Diệp Đình nhìn cô ăn cá lại hỏi cô: “Biết ngũ cốc làm sao mà có không?”
Lăng Vi lắc đầu một cái, trong đầu nghĩ, dù sao không phải tôi trồng...
Diệp Đình nói: “Trước đây rất lâu, mọi người vẫn còn sống ở thời kỳ nguyên thủy lạc hậu săn thú, khi đó mọi người dựa vào việc ăn thú để duy trì cuộc sống. Thế nông nghiệp xuất hiện từ lúc nào?
Lăng Vi lắc đầu, mặt đầy lơ mơ nhìn anh, không biết tại sao đột nhiên anh nhắc tới cá...Diệp Đình nhìn cô chằm chằm từ từ nói: “Nông nghiệp xuất hiện, là sau này thủ lĩnh bộ lạc làm ra. Có một lần ông ấy nổi lửa nướng cá dùng một cây cỏ dại làm nguyên liệu, bỗng nhiên từ ben trong nhảy ra mấy hạt màu trắng… ông áy tò mò liền thuận tay nhặt lên cho vào miệngỒ ăn ngon vô cùng, thì ra đó là hạt giống cây…”
Lăng Vi nhìn anh, không nghĩ tới anh kể chuyện lại sinh động như vậy.
Diệp Đình lại nói: “Ông liền lấy không ít hạt giống làm thí nghiệm, tròng chúng trong đất, nhưng sau khi phát hiện cây kết trái có thứ ăn ngon thứ ăn không ngon… ông nản chí, trải qua lựa chọn lâu dài cuối cùng cũng chọn được thứ ngon dùng để trồng, ngũ cốc có từ lần đó…”
Nói xong còn xới thêm muống cơm nhỏ cho Lăng Vi.
Lăng Vi nhai cơm không biết có phải do tác dụng tâm lý không, quả nhiên ăn nhiều hơn một chút…
Một lúc sau cô ăn sạch cơm trong bát…
Lăng Trí cũng ăn no.
Diệp Đình nhìn bát của cô, hài lòng nhếch môi để cho người hầu dọn bàn.
Sau đó bày khay trà lên.
Diệp Đình cầm bình trà rót cho Lăng Trí, lại rót hai ly thả vào chỗ anh và Lăng Vi.
Diệp Đình cười nói: “Chú, chú nếm thử bánh ngọt này, là dùng lá trà làm ra, rất thơm ngon.”
“Vậy sao? Chú nếm một chút...”
Diệp Đình dùng kẹp gắp cho ông một miếng, lại gắp một miếng khác thả vào đĩa của Lăng Vi.
Lăng Vi nhìn chằm chằm bánh trà xanh bé nhỏ... không muốn ăn cho lắm vì cô ăn no rồi.
Lúc này lại nghe Diệp Đình hỏi cô: “Tiểu Vi biết lá trà làm sao mà có không?”
“...” Lăng Vi không muốn nói chuyện, không chừng có cái bẫy đang chờ cô đấy.
Đều là làm trò, người này phúc hắc như vậy…
Cả thế giới chẳng thắng nổi anh, chút công phu mèo quào của cô không có cách nào đấu với anh.
Lăng Vi rất tự biết mình.
Liền cười mím môi không nói.
Cô không nói gì không ảnh hưởng đến Diệp Đình phát huy,
Anh ôn hòa nói: “Trà là phát triển từ thời thần nông, đến Chu công, Đường, Tống, phồn vinh cho tới thời Nguyên, Minh, Thanh, đến nay có 5000 năm lịch sử.
Anh lại rót trà cho Lăng Trí mới nói tiếp: “Chúng ta sống ở đất Hoa Hạ này, văn hóa bác đại tinh thâm, từ đời Đường đã có Trà quyển kinh, là trứ danh một thời. Có sáu câu ca: Không tiện hoàng kim lôi, không tiện bạch ngọc ly, không tiện hướng vào tỉnh, không tiện mộ lên đài, ngàn tiện vạn tiện tây giang nước, từng hướng lại lăng dưới thành tới.”Anh nhìn Lăng Vi nói: “Là ý nói không hâm mộ vàng bạc, không hâm mộ ly làm bằng bạch ngọc, không hâm mộ vào triều làm quan, không hâm mộ giàu sang danh lợi, chỉ ham mộ cố hương Tây Giang chảy về Lăng thành.”
Nói xong lại nhìn Lăng Trí.
Lăng Trí gật đầu: “Không tệ không tệ, chú rất thích uống trà nhưng vẫn là lần đầu biết nhiều như vậy.”
Lăng Trí nhìn Lăng Vi, ánh mắt thương yêu, cười hiền hòa một tiếng, nói: “Tiểu Vi nha, miếng bánh trà ăn thật ngon. Cháu nếm thử một chút...”
Lăng Vi lặng lẽ ăn.
Nàng vỗ иgự¢ một cái, lúc này mới chống đỡ được.
Lúc này Diệp Đình mới hài lòng cười một tiếng, đưa một ly trà cho cô: “Làm trơn dạ dày...”
Lăng Vi bưng ly trà, quyết định, đời sau không muốn ăn cơm chung cùng Diệp Đình!
Bữa cơm này cô bị anh gài bẫy không biết bao nhiêu lần...
Ăn chung cơm tối, chờ đến 10h Lăng Trí mệt mỏi, Lăng Vi vẫn như cũ không nỡ rời đi.
Từ căn nhà gỗ nhỏ ra ngoài thì sắc trời đã tối.
Hai người bước đi trên con đường đá cuội, Lăng Vi đi lảo đảo, Diệp Đình nắm tay cô: “Cẩn thận.”
Đi về phía trước một đoạn, anh ấn mở chốt điện, hàng đèn đường sáng lên.
Hai người Lăng Vi nhìn mặt hồ yên tĩnh nhẹ nhàng nói: “Cám ơn...”
Diệp Đình nghiêng đầu nhìn cô, ánh trăng ௱ôЛƓ lung vẩy lên người cô, cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng trong như những vì sao.
Anh nhìn vào mắt cô hỏi: “Cám ơn cái gì?”
Cô dừng chân ngẩng đầu nhìn anh, chân thành nói: “Cảm ơn anh giúp em, cảm ơn ơn tiếp nhận chú em.”
Trong mắt cô đầy sự chân thành.
Diệp Đình không quen bộ dạng này của cô. Vốn còn định lấy lệ một cái nhấc tay mà thôi nhưng nhìn ánh mắt chân thành đó của cô, những lời lấy lẹ đó làm sao cũng không nói ra được.
Diệp Đình nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Lúc anh mới sinh ra thì mẹ đã mất… ba anh xem anh như kẻ thù, anh chưa bao giờ hưởng thụ tình thương của ba, của mẹ. Anh cũng không có chú dì, cho tới bây giờ cũng không biết chung ᴆụng với người thân như thế nào, không biết đó là cảm giác gì… hôm nay là em để cho anh biết.
Lăng Vi chấn động một cái!
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, còn nói: “Hôm nay em để cho anh biết được, Lăng Vi, em là vợ anh, chú em là chú của anh, anh hiếu thảo với chú không cần phải cảm ơn. Anh và ông ấy ở chung rất vui, thậm chí còn biết ông ấy đang tìm đề tài vì không muốn để anh cảm thấy cô đơn, anh không hề cảm thấy lúng túng ngược lại.. trong lòng rất cảm động.”
Đột nhiên ánh mắt Lăng Vi cay cay.Mặc dù ba mẹ mất sớm nhưng khi bọn họ còn sống đối với cô rất tốt. Ba mẹ hận không thể mang hết mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này cho cô.
Mà Diệp Đình không phải, cho tới bây giờ anh không biết cái gì là tình thân...
Anh chưa bao giờ cảm nhận sự ấm áp đó!
Lỗ mũi Lăng Vi ê ẩm, đột nhiên muốn ôm anh một cái.
“Diệp Đình...” âm thanh của cô hiếm khi nghe âm ái như vậy.
Diệp Đình cúi đầu nhìn cô.
Anh nhìn cô chỉ thấy cô giang hai tay ra…
Cô dịu dàng ôm eo anh, dán mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, lẳng lặng nghe trái tim anh đập.
“Bùm, bùm, bùm…” cô muốn nghe trái tim anh có đau hay không.
Lăng Vi dùng hết tất cả sự dịu dàng vốn có của mình ôm lấy anh.
Người đàn ông này như sắt thép, sét đánh cũng bất động, đúng là anh cần được người ta dịu dàng tiếp đãi.
Diệp Đình cứng người sau đó lại đưa tay ôm lấy cô, Ⱡồ₦g иgự¢ càng nóng như muốn thiêu đốt vậy.
Máu trong người như sôi trào, ánh mắt anh cũng nóng lên.
Đã bao nhiêu năm anh không còn nhớ … lần trước rơi nước mắt là lần nào. Nhưng vào lúc này, cô gái trong иgự¢ này lại khiến anh muốn rơi nước mắt.
Anh nâng cằm cô nhìn vào ánh mắt cô.
Tối nay cô dịu dàng như làn nước ấm.
Lồng иgự¢ anh căng tràn, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô vậy.
“Em đang đau lòng cho anh sao?” Hai chữ đau lòng này đối với anh mà nói là quá xa xỉ. Anh không phải không có bạn chi giao, ví như Lôi Tuấn, Lôi Đình, còn mấy người khác nữa. Nhưng bọn họ tốt với anh anh cũng có thể dùng mạng để đổi lấy.
Nhưng Lăng Vi thì khác, cô đau lòng làm cho anh hạnh phúc, làm cho anh cảm giác ngọt ngào. Khiến cho anh muốn đắm chìm trong đó mãi mãi không bước ra ngoài.
Anh nhìn chằm chằm đôi môi cô ra sức hôn lấy.Nhưng tình cảnh nảy quá mức tốt đẹp, quá mức yên tĩnh khiến cho anh không đành lòng phá hư.
Mà Lăng Vi… đang ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt run rẩy, khóe môi nhếch lên.. như đang cười, giống như không tiếng động mời chào anh vậy.
Ánh mắt anh trầm xuống, hai tay ôm chặt lấy cô cúi đầu hôn cô.
Không chờ cô phản ứng lại đã rút hết không khí bên trong miệng cô.
Choáng váng … trời đất quay cuồng...
Cô vô lực ôm lấy cổ anh, chỉ cảm thấy hai chân run rẩy đứng cũng không vững.
Hai tay anh ôm chặt lấy cô như muốn khảm cô vào người.
“Lăng Vi... Lăng Vi...” Anh bị vu oan...
Anh điên cuồng hôn cô.
Lăng Vi chỉ cảm thấy cả người xoay tròn, trong đầu cô trống rỗng lại như có pháo bông nổ tung.
Cô vươn lưỡi ra yếu ớt đáp lại.
Hơi thở của anh dần nặng nề, hôn càng mãnh liệt, nóng bỏng, bá đạo, xâm lược, giống như linh hồn bị anh hút đi vậy, tay chân cô mềm nhũn hoàn toàn không có sức chống đỡ.Anh ôm ngang cô về phòng ngủ, phòng tắm có đủ bồn tắm lớn, anh bá đạo ૮ởเ φµầɳ áo cô sau đó ném vào, còn mình cũng nhanh chóng ૮ởเ φµầɳ áo bước vào cạnh cô, bàn tay nóng bỏng sờ eo cô.
Cả người cô run rẩy.
“Đừng sợ, chuyện tốt đẹp nhất cần phải hưởng thụ…” Anh vuốt ve để trấn anh sự lo lắng và bất an của cô.
Móng tay cô bấm vào vai anh, thật sự không nghĩ tới một câu cảm ơn của mình lại đưa mình tới miệng anh.
Thật ra cô có chút cố kị, có chút sợ hãi.
Cố kị là... hôn nhân kết thúc, bọn họ mỗi người một nơi, sợ lãi nhỡ may phát sinh quan hệ, mang thai thì làm sao? Cô còn muốn đi thực tập, muốn làm chuyện phải làm.
Cô phân tâm khiến anh tức giận, hôn cô lại dùng sức cắn môi cô.
“Đây là cách trao đổi tình cảm bình thường giữa vợ chồng, đừng nghĩ quá nhiều.”
Lăng Vi lập tức tỉnh táo… cô chợt nghĩ tới hiện tại cô và anh là vợ chồng hợp pháp… cô là vợ hợp pháp của anh…
Hơn nữa cô đã 22 tuổi, cô biết mình đang làm gì.
Nụ hôn của anh ngày càng nóng bỏng, hô hấp rối loạn, bàn ta sờ lấy eo cô, vừa muốn đột phá thì có tiếng động.
Cả tòa trang viên vang lên tiếng còi báo động.
Chốc lát quản gia đi tới gõ cửa.
“Tiên sinh! Chỗ nhà gỗ nhỏ... Xảy ra chút bất ngờ —— “
“Cái gì? Cái gì bất ngờ? Chú tôi bị thương sao?” Lăng Vi gấp gáp nhảy cỡn lên.
Diệp Đình đè vào trong nước, quay đầu ra cửa hỏi: “Nguyên nhân gì?”
Quản gia ở bên ngoài nói: “Trước mắt còn không biết, hình như là Lăng tiên sinh muốn nấu đồ ăn, kết quả ngủ quên, phòng bếp lửa cháy, dẫn tới báo động.
“Phù...” Lăng Vi thở phào một cái.
Diệp Đình trấn an cô nói: “Vấn đề nhỏ, em ngủ trước đi, anh đi qua nhìn một chút.”
Anh đứng lên bọc một cái khăn tắm, nhanh chóng thay một bộ đồ ngủ đi ra ngoài.Lăng Vi làm sao có thể ngủ được, đổi quần áo, ba bước thành hai bước chạy tới căn nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ nhỏ đèn đuốc sáng choang, cách rất xa cũng có thể nghe mùi khét mà.
“Diệp Đình …” chạy đến nửa đường, thấy được Diệp Đình đang quay về.
Lăng Vi chạy lên, hỏi anh: “Chú em bị thương sao?”
“Không có, chẳng qua là đốt cháy nồi và máy hút khói, biện pháp diệt lửa ở đây rất tốt, vừa cháy đã có tiểu Thiền dập, hiện tại chú em đang nghỉ ngơi.”
“Không được, em muốn đi qua nhìn một chút.” Lăng Vi căn bản không thể yên tâm.
Cô chạy đến nhà gỗ nhỏ, nhìn xung quanh một chút, quả nhiên như Diệp Đình nói, không có chuyện gì lớn.
Hiển nhiên Lăng Trí rất mệt mỏi, đã ngủ rồi. người chăm sóc Lăng Trí ở chỗ này thấy Lăng Vi và Diệp Đình tới, áy náy xin lỗi: “Tiên sinh, phu nhân, thật xin lỗi, là tôi không chăm sóc cẩn thận cho Lăng tiên sinh.”
Lăng Vi đi tới nhẹ giọng nói: “Không sao, cô không sao là tốt rồi.”
Tiểu Thiến gật đầu nói: “Phu nhân cô đừng lo, không sao cả, vừa nãy Lăng tiên sinh rang đậu phộng quên tắt bếp liền đi ngủ.”
Vừa nói vừa đi tới phòng bếp bưng một nồi đậu rang đưa tới trước mặt Lăng Vi: “Phu nhân, hình như Lăng tiên sinh nói cô thích ăn đậu phộng nên cố ý làm cho cô… không nghĩ tới.”
… Lăng Vi lấy một hạt ném vào miệng, rất nóng, nóng làm cô rơi nước mắt.
Lăng Vi đi vào phòng ngủ nhìn Lăng Trí một cái, mặc dù cháy nhưng cô cảm nhận được tình thương của cba, cảm giác này... đột nhiên cô không muốn đi, muốn ở lại với chú.
Cô muốn ở lại chăm sóc ông, chú đã lớn tuổi, lại ngồi tù nhiều năm như vậy, trước kia ông sống trong nhung lụa, nhiều chuyện không cần phải làm.
Lăng Vi trực tiếp ngủ trong phòng khách, sắc mặt Diệp Đình khó coi đứng ngoài cửa, anh nhìn cô chằm chằm, một lúc sau thấy cô không chịu rời đi giống như muốn cắm rễ ở chỗ này, Diệp Đình mặt lạnh đi vào phòng xoay người khóa cửa lại ngồi xuống mép giường.
Lăng Vi giật mình nhìn anh…: “Chiếc giường này là giường đơn…”
Đừng nói hai người ngủ, một mình anh cũng đủ chật rồi.”
Anh không nói gì, cởi giày leo lên giường nằm, lại đưa tay tắt đèn tường.
Xoay người đối mặt với Lăng Vi, duỗi tay ôm cô vào lòng.
“…” Lăng Vi đẩy anh ra lại nghe anh nói: “Ngày mai em định mang đôi mắt thâm quầng này đi phỏng vấn sao? Ngủ không đủ chỉ số thông minh cũng sụt. Em cứ cứng đầu, còn không nhanh nghỉ ngơi. Anh ôm em là muốn em ngủ ngon giấc, còn không nhanh chóng cảm ơn anh một chút.”
“…” cảm ơn cả nhà anh đấy, anh cứng đầu, cả nhà anh mới cứng đầu.
Lăng Vi nhìn anh, mặc dù anh không thấy được nhưng cô vẫn hung hăng trừng anh một cái.
Cô xoay người đưa lưng về phía anh, bắp thịt trên người anh dính lấy, cô không thoải mái lại vặn vẹo người.
Cả người Diệp Đình khô nóng, nơi nào đó lại bắt đầu biến hóa.
Anh hít một hơi thật sâu: “Đừng lộn xộn.”Lăng Vi không nhịn được muốn mắng người: “Cả người anh cứng rắn như vậy phát đau.”
Diệp Đình cười ra tiếng cắn lỗ tai cô: “Anh còn có chỗ cứng hơn, đủ xé rách thân thể của em.”
Lăng Vi cắn răng, dùng cùi chỏ húc bụng anh.
Diệp Đình “ai ui “ một tiếng, cười nói: “Anh nói đùng má, em nghĩ sao vậy? Người như em luôn suy nghĩ xấu xa còn không chịu thừa nhận.”
“Anh mới có suy nghĩ xấu xa, miệng anh càng xấu hơn.”
“Phải không?” Diệp Đình chồm lên ngăn cô lại: “Em không nói thì anh cũng không biết… em vừa nói ngược lại là em nhắc nhở anh… miệng của anh còn có cách dùng khác.”
Vừa nói vừa cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi quấn lấy miệng cô hôn quên trời quên đất.
Lăng Vi đẩy anh ra: “Ngày mai còn có việc, đi ngủ sớm một chút...” Cô vừa buồn ngủ vừa nhức đầu.
Anh không để ý tới cô, đưa tay vào trong quần áo của cô, dùng sức nắn Ϧóþ.
Lăng Vi đẩy anh ra, sắc mặt đã có chút cứng ngắc. Diệp Đình đã đoán ra câu kế tiếp cô muốn nói gì, hợp đồng kết hôn...! Diệp Đình chặn miệng cô, không cho cô nói, bàn tay kia nắm lấy dù thế nào cũng phải đòi đủ tiện nghi.
Trước khi cô bùng nổ, Diệp Đình biết kiềm chế rút tay ra, buông tha cho cô sau đó đàng hoàng ôm cô ngủ: “Đi ngủ…” anh đặt cằm lên trán cô, cánh tay đôi chân quấn chặt lấy cô, cả người cô mềm mại như lông nhung.
Ôm cô như vậy thoải mái muốn ૮ɦếƭ.
Muốn ấm áp của cô, muốn hòa tan cô phải từ từ, dù sao anh cũng có cách.
*
Đại hội tuyển sinh, trải qua biến đổi bất ngờ, rốt cuộc triển khai ở Yến đại.
Lăng Vi dậy thật sớm.
Ăn điểm tâm xong, Diệp Đình đưa cô tới trường học.
Chiếc xe Maybach này dễ bị chú ý, Lăng Vi bảo tài xế dừng xe ở đầu hẻm Yến đại.
“Hôm nay anh bận rộn không vào cùng em được.”
Anh nói xong chỉ thấy Lăng Vi nhếch miệng cười như muốn nói “ai bảo anh đưa?”
Cô đưa tay muốn mở cửa xe, đột nhiên Diệp Đình kéo tay cô chỉ má trái mình tỏ ý muốn cô hôn anh một cái.
Lăng Vi nhìn anh vẻ mặt đầy khinh bỉ…
Tâm tình Diệp Đình khó chịu.
Mặt đen như đáy nồi.Lăng Vi bĩu môi cười một tiếng, ôm cổ anh một cái.
Diệp Đình cười hài lòng đang chờ cô hôn…
Lại không nghĩ rằng... Môi của cô chạm vào vành tai anh nói một câu: “Tối qua anh đạp em rơi xuống đất hai lần, bà cô em không bắt anh quỳ xin lỗi xem như tiện nghi cho anh, anh còn muốn chiếm tiện nghi của em, nghĩ đẹp quá.”
Nói xong còn nhướn mày cười với anh, sau đó buông tay xoay người vào trường.
Diệp Đình nhìn bóng lưng của cô bật cười.
Sao lại giống vợ chồng già tán tỉnh nhau vậy?
Haix, nhóc con này…
Hiểu rõ ánh mắt khiêu khích của cô, đột nhiên âm nhạc trong xe vang lên: “Ai biết... Yêu là cái gì, gặp nhau ngắn ngủi nhưng nhớ mãi không quên... Dùng hết thời gian cả đời, lại không học được quên đi...”
Diệp Đình trợn mắt nhìn Lôi Tuấn: “Lái xe!”
Lôi Tuấn nhe răng cười một tiếng: “bài hát Trung hoa “ danh bất hư truyền!
Tới hội trường tuyển chọn đại học Yến, Lăng Vi ôm tài liệu đi vào.
Bên trong người người tấp nập.
Thật đúng là… Ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có…
Lần này Laroe muốn tuyển dụng hai mươi mấy vị trí, cho nên sinh viên tới tham gia cực kỳ nhiều.
“Vi Vi —— Vi Vi!”
Một giọng nói say khướt truyền tới…
“Ọe …. Vi Vi… Sao bây giờ em mới đến…”
Lăng Vi nhìn theo giọng nói, thấy Hứa Tử Huân nhào tới như con chó điên! Anh ta ôm lấy cô, râu ria xồm xoàm, miệng hôi phả ra mùi rượu hôn lên mặt cô.
“Vi Vi, anh thật nhớ em… Trương Diệc Đình chính là một phụ nữ đanh đá! Anh chịu cô ta đủ rồi! Vi Vi, em trở lại đi… Chúng ta bên nhau…”
“Buông tay ——” Đôi mắt Lăng Vi phun ra lửa, gắng sức giãy giụa.
“Vi Vi… Em đừng nóng giận. Anh không làm chuyện có lỗi với em nữa, em tha thứ cho anh… Anh sai rồi! Em đánh anh! Em mắng anh! Em làm gì cũng được, đừng rời xa anh, anh thật sự rất yêu em…” Hứa Tử Huân ôm chặt Lăng Vi, mặc cô giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay.
Tài liệu trong иgự¢ Lăng Vi rơi đầy đất.
“Buông ra!!!” Mắt Lăng Vi đỏ lên!
“Anh không buông! Anh không buông —— Vi Vi, anh thật sự không thể rời xa em…”Mặt Hứa Tử Huân đỏ bừng, anh ta say khướt, hai tay kiềm chặt Lăng Vi như cây kềm.
Lăng Vi tức giận, lửa bùng cháy trong mắt.
Cô nhấc chân, hung ác đá vào bắp chân anh ta, Hứa Tử Huân bị đau, lui về sau nửa bước.
Lăng Vi vung tay, tát mặt anh ta!
Một bạt tai cực kỳ vang dội.
Tất cả bạn học xem náo nhiệt chung quanh không khỏi hít hơi lạnh, nữ thần băng sơn của bọn họ ra oai rồi!
Mặc dù Hứa Tử Huân bị tát nhất định rất đau, nhưng đại đa số người vẫn đứng về phía Lăng Vi.
Mọi người nhìn Hứa Tử Huân, má trái anh ta sưng vù, dấu tay đặc biệt rõ ràng.
Có thể thấy cái tát này của Lăng Vi dùng lực nhiều bao nhiêu…
Hứa Tử Huân là Phó chủ tịch Hội học sinh, cũng là nam thần trong lòng vô số thiếu nữ.
Nữ sinh đại học Yến không có ai không biết anh ta, trước kia anh ta tao nhã lịch sự, khiêm tốn lễ độ, hơn nữa Lăng Vi sẽ phối hợp quần áo cho anh ta, đi tới đâu, anh ta cũng là tiêu điểm nhất định.
Bây giờ thế nào…
Chán nản như con chó hoang, cả ngày uống rượu, than phiền, trên dưới toàn thên đều là năng lượng làm người ta siêu ghét…
Các nữ sinh oán hận Lăng Vi đều chuyển sang oán hận Trương Diệc Đình, nếu không phải người phụ nữ này quyến rũ nam thần của bọn họ, anh ta cũng sẽ không rơi đến nông nỗi này.Cho nên, nhiều giọng nói ủng hộ Lăng Vi hơn.
Không ít nam sinh xem náo nhiệt cũng cảm thấy đau lòng thay Lăng Vi.
“Hứa Tử Huân cũng quá bỉ ổi… Lúc phách lối, chưa từng nghĩ tới hôm nay? Bây giờ hối hận, muộn rồi…”
“Đúng đó, Lăng Vi tốt như vậy, Hứa Tử Huân bị mù, lại ở bên kỹ nữ đầy tâm cơ Trương Diệc Đình kia, tôi thật sự thấy không xứng thay Lăng Vi, cũng may Lăng Vi có mắt, đá tên cặn bã này.”
“Trương Diệc Đình cũng không phải thứ tốt gì! Không phải hai ngày trước còn bị tung hình lên mạng sao? Trương Diệc Đình cũng quá hỗn loạn, tiểu bạch thỏ, mèo hoang nhỏ gì lại thích chơi trò tự sướng ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ…”
“Đúng vậy! Tôi cũng thấy! Đúng là… làm đại học Yến chúng ta mất hết thể diện!
“Hứa Tử Huân và Trương Diệc Đình đều không phải thứ tốt! Cá thúi tìm tôm thối rữa! Một cặp tiện nhân!”
Hứa Tử Huân bị chỉ chỉ chỏ chỏ, nhất thời máu nóng lên não!
Anh ta tức giận xông lên kéo tay Lăng Vi.
“Đi —— Đi cùng anh! Chúng ta tìm một chỗ an tĩnh từ từ nói.”
“Tôi và anh không có gì đáng nói, buông tay!”
Lăng Vi dùng sức đẩy ra.
Hứa Tử Huân dính sát cô như keo dán sắt, Lăng Vi giận đến mức muốn một cước đạp ૮ɦếƭ anh ta.
“Hứa Tử Huân! Đừng làm tôi xem thường anh!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc