Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 349

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Tạm, thời, không phải... mấy chữ này, như có thâm ý khác nha!
Đám người ngẫm nghĩ.
Vương Tử Kỳ xấu hổ cúi đầu uống trà, hận không thể nấp ra sau lưng Vương Tử Âm.
Cô càng lúc càng đỏ mặt, thời gian trôi qua còn đổ mồ hôi, đang quẫn đến không tìm được đường ra, Vương Tử Âm chợt đưa một tờ giấy qua.
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy giấy, lau mồ hôi.
Vương Tử Kỳ vừa uống trà, vừa nhìn thoáng qua Lạc Y, giờ cô đã biết rõ.... Đây là một đại hội xem mặt, mà nhân vật chính là Vương Tử Kỳ và Lạc Y.
Trong lòng cô rất khó chịu... không biết là trà đắng, miệng đắng, hay lòng đắng, mà không nuốt trôi nước trà này.
Ông cụ Lôi hỏi tiếp: “Tiểu Bát có sốt ruột không? Cháu nghĩ sao? Giờ đã trưởng thành rồi, đã hai mươi lăm, có không ít người bằng tuổi cháu đã có con bế rồi đấy.”
Lúc này, Duệ Duệ, Đô Đô, còn có tiểu mỹ nhân, lập tức kêu a a, cha mẹ chúng ta đều là yêu sớm a.
Tiểu Bát nhìn liếc qua Vương Tử Kỳ, nói: “Cháu cũng rất sốt ruột... Nhưng cháu đã ra hiệu mấy lần, con gái nhà người ta vẫn không có phản ứng.”
“A? không thể nào? Tiểu Bát nhà ta thổ lộ mà không hề thành công? Còn là nhiều lần?”
Lôi Tuấn kinh hãi muốn vỗ bàn, Lôi Niểu Niểu vội kéo anh: “Nhị ca, nhị ca.. bình tĩnh bình tĩnh!”
Lôi Tuấn hỏi Tiểu Bát: “Nói vậy, Tiểu Bát,e m có người thích rồi?”
Vương Tử Âm sợ bọn họ nghĩ sai lệch, bèn gật đầu nói: “Phải, em có người thích!”
Vương Tử Kỳ miết môi, cúi đầu yên lặng uống trà.
Vương Tử Âm chợt quay sang, nhìn cô nói: “Anh nói em đó, sao lại không rõ vậy? Sao em không thể nhìn thẳng vào vấn đề của mình? Lúc làm thí nghiệm cũng thế, hỏi em sai chỗ nào thì em chỉ miết môi, không nói gì! Không thổ lộ với em thì chắc em cũng vờ như không biết quá.”
Vương Tử Kỳ che miệng, ngước mắt nhìn anh. Trong mắt cô đầy nước mắt.
Nét mặt của anh vô cùng nghiêm túc, không giống đang nói đùa. Có một giây cô đã cho rằng anh lấy cô làm bia đỡ đạn, bởi vì không muốn xem mặt, nên mới nói có người thích.
Nhưng nét mặt của anh rất kích động, như thể anh rất đau lòng không theo đuổi được người anh thích... nhưng, người anh nói, thật sự là cô sao? Vương Tử Kỳ hơi khó tin.
Cô nhìn trái nhìn phải, vì sao đám người lại nhìn cô vậy? Trái tim cô đập thình thích, đỏ mặt, phát sốt...
Cô lau khóe mắt, hỏi anh: “Anh nói em à?”
Vương Tử Âm cạn lời! Anh hung hăng ‘ừ’ một tiếng.
Đây là anh làm sáng tỏ trước hơn mười vị gia trưởng hả?!
Cô gái! Nếu cô không đồng ý, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa!
Vương Tử Kỳ chợt rơi nước mắt tí tách, cô đưa tay lau nước mắt, vừa cười vừa khóc nói: “Em nghe không hiểu, anh lặp lại lần nữa được không? Ban nãy là anh nói chuyện với em sao?”
Lạc Y không nhìn nổi nữa, cô nói với Vương Tử Kỳ: “Nếu cô hỏi lại, tôi cũng nghi ngờ anh ta nói tôi...”
Vương Tử Kỳ khẽ gật đầu: “Từ lúc bắt đầu tôi cũng cho rằng anh ấy nói cô...”
Mẹ ơi... Lăng Vi đỡ trán, bày tỏ đau lòng cho Tiểu Bát 3 giây.
Vương Tử Âm lau trán, giận đến đau đầu.
Lăng Vi lập tức hiểu rõ giữa hai người có chuyện gì...
Lăng Vi thầm nghĩ, phải cho hai người này thêm mồi lửa. Mặc dù tiểu Bát thích con gái nhà người ta, nhưng bình thường luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, dù thổ lộ cũng là đức hạnh ‘ông đây thích cô, cô mau tạ chủ long ân với tôi đi!” thế sao được a?
Khó trách con gái nhà người ta nghe thấy Tiểu Bát thổ lộ, còn cho là mình làm sai chuyện gì...
Cô gái này không dám hi vọng xa vời Tiểu Bát sẽ thích cô ấy! Cho nên đối mặt với tình cảnh lúc này, cô ấy hơi ngơ ngác.
“Anh em là tốt!” Lăng Vi gật đầu, thầm nghĩ, Tiểu Bát nhà chúng ta, vô cùng trong sáng đó!
Trước mặt nhiều người như vậy, không hề suy đoán mập mờ chút nào, trực tiếp thổ lộ với con người nhà người ta, chuyện này thật bá đạo!
Lôi Tuấn ở bên cạnh, tự động giơ ngón cái.
Lăng Vi thầm nghĩ, chuyện hôm nay, Tiểu Bát làm quá đẹp! Nếu hiểu lầm xem mặt không được làm rõ, Tiểu Bát sẽ ૮ɦếƭ oan!
Chuyện này, để cô quản!
Đôi mắt sáng của Lăng Vi đảo tròn, cô nói với Tiểu Kỳ: “Tiểu Kỳ, Tử Âm nói thích em. Chị biết cậu ấy thật lòng với em! Tiểu Bát nhà chị làm việc nghiêm cẩn, em cũng biết rồi. Cậu ấy sẽ không nói đùa chuyện này đâu.”
Lăng Vi thấy Vương Tử Kỳ chao đảo, nói tiếp: “Tiểu Kỳ, chẳng phải em cũng thích tiểu Bát nhà chị sao? Hôm đó em còn hôn trộm cậu ấy, mọi người đều nhìn thấy.”
“...”
Trên bàn chợt truyền đến tiếng hít không khí.
Nhất là Vương Tử Âm, gần như trợn mắt nhìn Vương Tử Kỳ. Như thể đang nói, em dám... hôn trộm anh? Em hôn trộm anh làm gì?
Tiểu Kỳ căng thẳng níu cánh tay anh, biểu cảm của anh, như thể đang muốn đánh cô vậy...
“Không phải... hôm ấy em, mẹ ơi, em muốn đi vệ sinh...”
Vương Tử Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô, nhưng sợ cô đang mót, bèn để cô đi vệ sinh.
Lăng Vi chợt nói: “Tiểu Kỳ, đừng vội, chị dâu tin tưởng em nhất định có thể nhịn được, nói rõ ràng với mọi người trước đã!”
“Phụt –“ Những người lớn tuổi trên bàn cơm bị sốc.
Tiểu Kỳ bình tĩnh lại, cô nhìn Lăng Vi nói: “Được.”
Lăng Vi hỏi cô: “Em thích Vương Tử Âm không? Em phải nói thật!”
Lăng Vi thấy cô ấy hơi xấu hổ, chắc cô ấy sợ nói trước mặt nhiều người.
Lăng Vi trịnh trọng nói với Vương Tử Kỳ: “Tiểu Kỳ, chị không phải hù dọa em. Lúc này, em phải suy nghĩ cho kĩ, câu nói này rất quan trọng. Thích, hoặc không thích, một hai chữ này, rất có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời còn lại của em và Vương Tử Âm.”
Vương Tử Kỳ hít sâu một hơi, cô cảm thấy máu trong người cháy rừng rực.
Cô nắm chặt nắm đấm, đứng dậy, vô cùng nghiêm túc nói: “Em thích Vương Tử Âm, rất thích.”
Cô nói xong, chợt đưa tay lên che mặt, bởi vì Vương Tử Âm ở bên phải nhìn cô, ánh mắt như thể muốn đốt cháy cô!
Vương Tử Âm chợt đứng bật dậy, cầm lấy tay cô. Cô nhìn sang anh, chỉ thấy đôi mắt đen của anh như có hai ngọn lửa rực cháy, anh nhìn cô chằm chằm, nét mặt của anh cực kỳ phức tạp.
Anh có chút không dám tin hỏi: “Chẳng phải em rất ghét anh sao? Ngày nào cũng giày vò anh, trông mong anh không tốt sao?”
Tiểu Kỳ nói: “Đó là chuyện của bao năm trước rồi... khi đó em cũng là vì thích anh nha... Anh không để ý đến em... nên em chỉ muốn khiến anh chú ý thôi...”
Tiểu Kỳ nói xong, phát hiện cả người mình đổ mồ hôi. Cô cảm giác mình bị thiêu đốt đến sắp nổ tung!
Cô nhìn thấy Vương Tử Âm đờ người, rõ ràng anh rất sửng sốt, như không dám tin cô vì muốn khiến anh chú ý mới hại anh.
Anh chợt nhíu mày, hỏi: “Vậy anh dạy bổ túc cho em, biểu hiện khi đó của em là gì? Anh cách xa em tận nửa mắt, em còn ngọ nguậy suốt, như thể rất khó chịu!”
Lúc này, không đợi Tiểu Kỳ nói gì, Lôi Niểu Niểu bỗng đứng dậy, kêu: “Mẹ ơi, lúc anh Thiên Mặc đến gần em, em cũng vậy nha. Ai da... em hận không thể cào tường!”
Lý Thiên Mặc mím mím môi, vẻ mặt bình tĩnh kéo Lôi Niểu Niểu ngồi xuống. Lôi Niểu Niểu lập tức xấu hổ che mặt, cô nói gì vậy...
Lăng Vi giải thích cho Tiểu Bát: “Con gái đều như vậy... nếu cô ấy thích em, khi em ở gần cô ấy, cô ấy sẽ căng thẳng.”
Tiểu Bát nhìn Lăng Vi, Lăng Vi cười với anh, như muốn nói: “Em trai ngốc, sao EQ thấp vậy.”
Còn có cô gái kia, còn thấp hơn cả Tiểu Bát...
Hai EQ thấp ở bên cạnh nhau, khó trách bao năm mà vẫn không hiểu rõ.
Tiểu Bát và Tiểu Kỳ nhìn thoáng qua nhau, thấy được vẻ mặt sét đánh của đối phương.
Mọi người không kìm được thấy... thú vị.
Giáo sư Vương và giáo sư Trần đập bàn. Hai người này vui, mọi người cũng cười lên.
Nhưng, không ai biết giáo sư Vương và giáo sư Trần cười cái gì.
Giáo sư Vương thầm nghĩ, đứa con trai này mặc dù là ông nuôi lớn, nhưng EQ nhất định là di truyền từ cha ruột cậu...
EQ của Bạch Bình rất cao, nhưng Vương Dần... khẳng định là âm điểm.
“Được rồi, đi thôi...” Ông cụ Lôi khoát tay áo: “Bọn nhỏ đã có chủ kiến của mình, vậy chúng ta đừng nhúng tay vào!”
Ông còn chưa nói hết câu, thấy tên nhóc kia chợt ép con gái người ta vào tường, bá đạo hôn. Bầu không khí nháy mắt tăng vọt!
Ở đây, trưởng bối bị mù mắt. Đám người còn chưa kịp nghĩ ra câu gì để hòa hoãn bầu không khí, đột nhiên nhìn thấy Vương Tử Âm kéo tay Tiểu Kỳ, bước nhanh ra ngoài.
Anh quay đầu nói với mọi người: “Em có lời muốn hỏi cô ấy, mọi người ăn cơm trước đi, không cần chờ em.”
Trong nháy mắt Lăng Vi phục Tiểu Bát sát đất, ôi, tốc độ này, không hổ là chế tạo tên lửa!
Vừa thổ lộ thành công, tên kia đã muốn khai hỏa a!
Sau khi hai người ra ngoài, vẻ mặt của mọi người, rất đặc sắc --------
Lôi Niểu Niểu giơ di động của cô ấy ra, chụp ảnh bọn họ: “Ha ha ha, mọi người nhìn biểu cảm của mọi người nảy!”
Lôi Niểu Niểu gửi ảnh chụp vào trong nhóm, nhóm này bao gồm tất cả mọi người.
Già, trẻ đều có.
Mọi người xem ảnh xong, đều vô cùng vui vẻ.
Giáo sư Trần ngượng ngùng nhìn Lạc Y.
Bà nói: “Y Y à, cháu xem... Hôm nay là hiểu lầm, thật ngại quá. Mọi người tưởng rằng Tử Âm không có bạn gái...”
Lạc Y vội nói: “Không sao đâu ạ! Như bác nói, lúc đầu anh ấy không có bạn gái, nhưng chẳng phải giờ đã có rồi sao?”
“Ha ha ---“ mọi người lại nở nụ cười. Lạc Y thật là một cô gái thông minh, biết thời biết thế.
Lôi Tuấn chợt nói: “Chúng ta có nên đi xem trộm không?”
Hạ Tiểu Hi cho anh một đấm: “Nói gì đó? Già rồi còn không đứng đắn!”
Vẻ mặt Lôi Niểu Niểu lại H**g phấn: “Đi đi, em tán thành xem lén!”
...
Vương Tử Âm mở cửa một căn phòng, đẩy Vương Tử Kỳ vào trong, dáng vẻ gấp gáp dọa Tiểu Kỳ run chân...
Trong phòng rất tối, rèm cửa không kéo. Cửa cũng khóa lại, thẻ phòng chưa bỏ vào, cho nên không có đèn sáng, trong bóng tối chỉ có hơi thở của đối phương vờn quanh.
Cơ thể của anh dán chặt lấy cô, kính mắt bị anh tháo xuống, không biết ném đi đâu.
Sau lưng Tiểu Kỳ chạm vào cửa, đằng trước anh áp bách như một ngọn núi.
Cơ thể của bọn họ dính chặt vào nhau. Cô không thể động đậy được, xung quanh toàn hơi thở của anh. Cảm nhận được nhịp tim anh đập thình thịch, hô hấp của cô như đốt lên hơi nóng, cả người cô đầy mồ hôi.
“Em thích anh sao?” Vương Tử Âm dán vào bên tai cô, quấn quýt si mê hỏi cô.
Bàn tay cô níu áo anh, cố hô hấp chút không khí. Giọng cô yếu ớt: “Thích, thích rất nhiều năm.”
Vương Tử Âm vừa giận vửa buồn cười: “Sao anh lại không cảm nhận được vậy?”
Tiểu Kỳ quay mặt đi, cắn môi nói: “Anh ngốc!”
Anh đưa tay giữ chặt cằm cô, môi anh dán lên môi cô, anh nói: “Thật quá may mắn, anh cũng thích em.”
Tiểu Kỳ cảm thấy choáng đầu, chân cô mềm nhũn, sắp không đứng vững được. Cô chờ câu nói này, chờ suốt bao năm, từ trước tới giờ không dám hi vọng xa vời, hốc mắt cô rất nóng, như muốn rơi lệ, cô cố nén nước mắt hỏi: “Em chưa từng dám nghĩ đến...”
“Vì sao lại không dám nghĩa? Chẳng phải anh đã làm rõ với em ba lần rồi sao? Nhưng, em lại không có chút phản ứng nào... mỗi lần anh đều nghĩ, đây là lần cuối cùng, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn đi hỏi em. Tính cả lần này, anh đã bày tỏ với em bốn lần. Nếu lần này em không đồng ý nữa, anh không biết liệu có còn lần sau không.”
Anh nói xong, cẩn thận nghĩ ngợi, nói: “Có lẽ vẫn sẽ có, bởi vì, anh không thể buông em được.”
Anh đang nói, chợt cảm thấy cô nức nở, cô nói: “Anh thổ lộ với em bao giờ? Sao em không biết?”
Vương Tử Âm cả giận: “Nói chuyện phải có tâm tí chứ? Anh không thổ lộ với em bao giờ?”
Anh vội vã nói: “Có một lần trong phòng học lớn, có rất nhiều bạn học, bọn họ hỏi em có phải thích anh không, lúc ấy em còn cãi nhau ầm ĩ với người ta. Lúc đó anh đi vào, thấy em nhếch miệng mắt đỏ bừng. Lúc ấy anh tức muốn nổ tung, anh đi đến bên cạnh em, nhìn thẳng vào mắt em nói, Vương Tử Kỳ, anh thích em, còn em thì sao? Em có thích anh không?”
Anh nói xong, bắt lấy hai cổ tay cô, đặt lên vai anh, để đối phương ôm anh, an*** nề hỏi: “Lúc ấy có phải anh nói vậy không?” tay anh P0'p eo cô, sợ cô nói không nhớ rõ.
Tiểu Kỳ cau mày, hỏi: “Vậy cũng tính là thổ lộ sao?”
Cô cảm thấy buồn cười: “Khi đó mọi người đang cãi nhau, ai lại đi cho rằng đó là thật nha! Khi đó em đang hợp tác với anh, em cho rằng anh cố ý nói vậy để giải vây cho em, dù sao người ta cũng nhắc đến tên anh, em tức giận vì anh...”
Tiểu Kỳ nghe thấy rõ anh hít sâu một hơi, lấy sự hiểu biết của cô về anh, cô biết tên này sắp xù lông, anh cả giận nói: “Vậy lần thứ hai? Lần thứ hai...”
Anh chưa nói xong, Tiểu Kỳ chợt dán lên mặt anh, nói: “Lãng phí bao năm như vậy, đừng ầm ĩ nữa, giờ em chỉ muốn hôn anh, em có thể... hôn anh không?”
“Ưm...” Đột nhiên, anh hôn cô! Cả cơ thể cả trái tim cô bị anh ôm lấy, anh hung mãnh bá đạo hôn cô.
Ở khách sạn ba ngày, Tiểu Kỳ cảm giác mình như đang nằm mơ...
Cô và anh, cứ thể ngủ cùng nhau, suốt ba ngày!
Nam sinh cô thầm mến bao năm, đột nhiên nói thích cô. Lúc đầu cô cảm thấy không thể tin được, nhưng, ba ngày này... nụ hôn của anh, vòng ôm của anh, bá đạo như vậy, dùng sức hư thế, như thể muốn ép khô bản thân dâng hiến hết cho cô.
Buổi sáng khi tỉnh dậy, Tiểu Kỳ chợt nghe thấy anh nói bên tai cô: “Anh và em về nhà lấy sổ hộ khẩu...”
Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến Tiểu Kỳ không nhịn được run rẩy.
Cô nhìn anh, không chắc chắn hỏi: “Anh... anh muốn... kết hôn với em?”
Vương Tử Âm nói: “Dĩ nhiên rồi?”
Tiểu Kỳ đột nhiên ngồi dậy, hai tay ôm mặt. Vương Tử Âm cho rằng cô đang vui, lại không ngờ là, cô lại khóc.
“Sao vậy?” Anh ôm cô: “Tại sao lại khóc? Đừng khóc đừng khóc, khóc lên nhìn rất xấu.”
Cô đẩy anh ra.
“...”
Cô quệt mũi, nhìn anh.
Cô mấp máy môi, nói: “Từ khi em bắt đầu thích anh, anh đã bá đạo như vậy, bất kể làm chuyện gì, đều không hỏi cảm nhận của người khác, chỉ cần anh vui, thì anh nhất định phải làm! Tỏ tình cũng thế, kết hôn cũng thế, đều là anh thích làm. Anh thích em, nhưng em cũng muốn được tôn trọng, em chợt cảm thấy hơi sợ hãi, nếu em thật sự gả cho anh, sau này em sẽ phải sống thế sao? Sống không có tôn nghiêm, sống không có giá trị, sống không có bản thân?”
Vương Tử Âm quả thực bị cô chọc tức, muốn đánh cô một trận. Anh nắm chặt bờ vai cô, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Sao em lại sống không có tôn nghiêm, không có giá trị, không có bản thân vậy? Anh nói muốn kết hôn với em, là vì anh đã xác định được em thích anh, biểu hiện mấy ngày nay của em nhiệt tình như vậy, anh khẳng định em cũng rất muốn ở bên cạnh anh, chẳng lẽ anh cảm nhận sai rồi?”
Cô hầm hừ quay mặt đi, anh chợt cười, nói: “Anh thích con người em, tính cách em như nào, anh cũng thích. Em không cần vì anh mà thay đổi bản thân. Thật ra, anh càng thích dáng vẻ lúc trước của em hơn, hồi trước con người em rất hoạt bát, lanh lợi.”
Vương Tử Kỳ chấn động, cô chậm rãi quay đầu nhìn anh, anh nở nụ cười nói: “Nước mũi chảy ra rồi kìa.”
Cô dùng sức véo tay anh.
Anh vừa cười vừa cầm khăn lau cho cô: “Tính tình đỏng đảnh chút cũng không có thì không tốt, đôi lúc cãi nhau tình cảm sẽ ấm lên. Luôn nhường nhịn chịu đựng, tình cảm sẽ phai nhạt.”
“Nói mò!” Cô cầm khăn tay lau nước mắt, nước mắt tràn ra nhiều hơn.
Anh đau lòng vươn tay ôm cô: “Coi như anh nói mò đi, nhưng câu nói đó của anh là thật, anh thích tính cách đỏng đảnh của em, anh thích nhìn dáng vẻ kiêu căng, ương ngạnh của em.”
Vương Tử Kỳ phì một tiếng, nín khóc mỉm cười: “Đây là anh đang khen em sao?!”
Vương Tử Âm ôm lấy cô từ đằng sau, cằm anh đặt lên vai cô, anh nói bên tai cô: “Anh chợt nghĩ đến một bài hát.”
Cô hít mũi, cười hỏi anh: “Bài hát gì?”
Anh cắn vành tai cô, giọng nói dễ nghe vang lên: “Không ngừng yêu em.”
Hai ngàu sau, Vương Tử Âm và Tiểu Kỳ cùng nhau về nhà. Bọn họ dự định ở nhà anh hai ngày, thuyết phục cha mẹ anh, rồi về nhà cô báo kết hôn.
Hai người tay trong tay về đến nhà.
Giáo sư Vương thầm nghĩ, cũng biết đường về nhà cơ đấy!
Ai nha, năng lực của con trai ông thật lớn a! May mà không sinh ở cổ đại, nếu không chẳng may làm Hoàng đế, khẳng định là hôn quân ngày ngày không tảo triều!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc