Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 348

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lúc xe lăn bánh, cô còn thấy anh cau mày trừng cô.
Giống như muốn nói: “Tôi đi rồi cô vui lắm phải không? Cô nghĩ hay ho quá, chờ tôi về nhà rồi, cô gặp chuyện gì cũng đừng gọi cho tôi.”
Tiểu Kỳ nhìn xe dần đi, biến mất khỏi chỗ rẽ, cô vô cùng khó chịu…
Cô cũng muốn xin nghỉ, loại trợ lý bé nhỏ như cô không có thành tựu, cũng không có năng lực,xin nghỉ hai ngày cũng không sao, càng đừng nói là bốn tháng, huống hồ trong nhà Vương Tử đúng là có chuyện lớn.
Vương Tử quay đầu nhìn, không thể nào hiểu, rốt cuộc cô gái này hận anh bao nhiêu, chê phiền anh bao nhiêu… từ lúc vào đại học đã bắt đầu gây họa cho anh.
Sau đó lại tránh anh như rắn độc, dù tốt với cô một chút cô cũng như mọc phải thủy đậu…. cả người không yên, ngứa, gãi, đổ mồ hôi, mắc tiểu…
Anh cảm thấy mình sắp trở thành ôn dịch, vừa đến bên cạnh cô thì cô sẽ khó chịu đủ thể loại.
Vương Tử lấy mắt kính xuống, xoa xoa huyệt thái dương phát đau, thật sự rất đau đầu…
Không biết tại sao lại để bụng cô gái này như vậy, từ lần đầu tiên khai giảng đại học đã làm anh ngột ngạt, đủ lại tai hoa không sao hiểu nổi ập đến với anh.
Cả trường bao nhiêu người anh không nhớ chỉ nhớ mỗi cái tên Vương Tử Kỳ, nhiều hơn tên anh một chữ.
Cô gái này vô cùng gây chuyện, kiêu căng ngạo mạn, tính khi vô cùng ương ngạnh, là kiểu anh vô cùng chán ghét. Hơn nữa cô không có việc gì liền thích trêu chọc anh, làm cho anh càng thêm phản cảm.
Mỗi lần nhìn thấy cô liền hận không thể vê cô thành bóng mà ném xuống đất.
Nhưng mà chẳng hiểu làm sao, anh là nam sinh lý tính, thường ngày ngoại trừ học tập, làm thực nghiệm thì không làm gì khác cũng không tính có dây dưa với cô.
Con gái hả, không hiểu chuyện, thích gây sự là bình thường. Ai bảo thành tích của anh tốt, cô gái kia từng hợp tình hợp lý tới trước mặt anh nói: “Vì tên của hai chúng ta hơn kém nhau một chữ, tôi trở thành trò cười cho cả trường. Anh luôn thi đứng thứ nhất, thật không biết xấu hổ, có biết lúc tôi thi xếp đứng đầu tính từ dưới lên bị người ta chống hông cười nhạo khó chịu biết bao, mất mặt biết bao không?”
Lúc đó anh thật muốn đánh cô một trận, mình không biết cố gắng còn đi trách người khác? Có bản lĩnh thì thi đứng thứ nhất đi, không phải không ai chê cười cô nữa sao?
Tất cả anh đều nhịn.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng mà lâu lâu cô gái này lại tới gây họa cho anh một lần, sau đó phần lớn anh luôn bị cô hấp dẫn.
Ngày cô không xuất hiện thì cảm thấy cuộc sống có chút nhạt nhẽo..
Mỗi ngày thấy cô hoạt sắc sinh hương còn cảm thấy cô sống như vậy thật vui vẻ.
Nhưng mà đột nhiên có một ngày anh phát hiện mình kỳ lạ, có lẽ là lần cô bảo ba anh đổi tên cho anh..
Lúc đó anh giận đến dựng lông, anh chất vấn cô, đám chuyện xấu đó có phải cô làm hay không.
Lúc cô ngẩng đầu, đàng hoàng đáp lại anh mọt câu: “Là tôi làm đấy, thì sao nào?” Anh bị câu nói của cô suýt chút nữa thì ngã nhào.
Từ ngày đó, anh như bị ma chướng, khuôn mặt cô luôn lắc lư trước mặt anh.
Anh cảm thấy mình điên rồi! Đáng lẽ anh phải ghét cô mới đúng, phiền cô mới đúng, tính cách kiêu căng như thế, mỗi ngày không đánh tám lần thì thật xin lỗi cho khuôn mặt đáng đánh của cô.
Nhưng mà cô gái này đột nhiên ngã bệnh, có phải anh nói nặng lời quá hay không làm cô nghỉ học một học kì…
Anh tự nói với bản thân cô gái này rốt cuộc không làm phiền mày nữa, mày phải vui vẻ mới đúng, tính cách phiền chán như vậy bệnh cũng tốt, nhưng mà trong lòng lại vô cùng dày vò…
Đau đớn khó nhịn.
Vương Tử trong lòng cháy sạch khó chịu.
Anh cũng không hiểu rõ! Tại sao kiểu tính cách cô gái này lại làm cho anh nhớ mãi không quên?
Chứng kiến cô bị bệnh nửa năm, thật rất khó chịu. Nhưng là, anh chắc chắn anh là ghét cô. Cho nên, không thèm nghĩ về cô nương này nữa, mỗi ngày chịu đựng, chịu đựng đến ***g *** đều muốn nổ tung...
Anh cũng không biết mình mắc trúng gió độc gì, đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn ngắn. Bởi vì, mỗi ngày nhìn thấy dáng vẻ bị bệnh của cô, thật là *** anh muốn ૮ɦếƭ...
Anh không nhịn được, viết một tin nhắn ngắn. Từ ngày đó bắt đầu, cô tựa hồ lại sống đến giờ. Nhưng là tính tình của cô cũng thay đổi, làm chuyện gì đều giống như không quan tâm dáng vẻ.
Nói chuyện khí thế cũng yếu đi rất nhiều, ngay cả ánh mắt cũng không giống trước kia, mặt mày ủ dột.
Thật giống như một ông lão già nua nhìn thấu sự đời.
Anh nhìn dáng vẻ này của cô, thấy khó chịu thế nào! Thấy làm sao không được tự nhiên!
Anh phải nói cho cô! Lúc ấy, anh ôm cái ý nghĩ này, đi tìm cô, nói bổ túc cho cô học thêm.
Biểu tình của cô lúc ấy, anh bây giờ suy nghĩ lại đều cảm thấy buồn cười. Thật giống như anh đang thiếu tiền!
Nghĩ tới đây, *** lại bắt đầu nhói! Anh chủ động dạy thêm cho cô, vốn cho như vậy có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút, không đúng có thể phát hiện ưu điểm của đối phương, nói không chừng có thể chứng minh mình thích cô nương này.
Nếu không, làm gì lại muốn người ta.
Nhưng là, cái cô nương này! Anh nghiếng răng nghiến lợi, tại sao cô lại sợ anh như sợ quỷ, anh tới gần cô một chút, cô liền run run...
Cách cô còn có nửa mét xa đâu, cô giống như bị lửa thiêu ௱ôЛƓ, bên trái nữu nữu, bên phải nữu nữu, thật giống như anh cầm bật lửa đốt cô a.
Có một lần, anh ở cửa phòng học, nghe được trong phòng học có một nữ sinh nói: “Người đàn bà Vương Tử Kỳ này, tâm cơ cũng quá sâu đi! Cô ta dụ dỗ "Tiểu vương tử" có phải không? "Tiểu vương tử" bây giờ chỉ tìm cô làm thí nghiệm, giúp cô ta học thêm! Bọn họ có phải sống chung rồi hay không?”
Vương Tử nghe xong lời này, đột nhiên cảm giác trong lòng một trận ngọt ngào. Nguyên lai, mọi người đều biết anh muốn cùng ở chung một chỗ với cô? Có phải đã đến lúc bày tỏ rồi hay không?
Nhưng là, lúc này đột nhiên Vương Tử Kỳ từ cửa sổ bên kia nhảy ra nói: “Kéo xuống! Kéo xuống! Tha tôi, được không? Tôi và anh ta, làm sao có thể? Các cô đang suy nghĩ gì thế?”
Vương Tử không có đến lớp, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên anh cúp cua. Trong lòng quá khó chịu...
Cũng không hiểu rõ rốt cuộc mình là ghét cô nhiều hơn một chút, hay là thích cô nhiều hơn một chút.
Cứ như vậy qua hết cuộc sống đại học, người khác lảo đảo tìm việc làm, tìm đơn vị. Cũng có một bộ phận người tiếp tục học nghiên cứu. Anh vốn cũng muốn tiếp tục nghiên cứu, nhưng là, anh trực tiếp được mời đến quốc gia nhất quyền uy khoa nghiên bộ cửa. Thượng cấp nói, có thể vừa làm việc vừa nghiên cứu, học tiến sĩ, không hề mâu thuẫn.
Anh thấy đây là cơ hội tốt như vậy, cũng đồng ý.
Bạn học khác tốt nghiệp đều đến đây tìm việc, Vương Tử Kỳ thật giống như thở phào nhẹ nhõm! Có thể coi tốt nghiệp như là muốn thoát ly khỏi khổ ải.
Nhìn thấy biểu tình của cô, anh quá nháo tâm! Sau khi tốt nghiệp, bọn họ không có lý do gì gặp mặt, cô lại vui vẻ như vậy?
Vương Tử trong đầu nghĩ, cô gieo họa cho tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng không thể để cho cô thư thái như vậy!
Tiếp đến, anh liền xinh Thượng cấp cho cô làm trợ lý bên cạnh anh. Bọn họ lúc ở đại học, vốn chính là hợp tác. Mặc dù, quan hệ... Cũng cứ như vậy. Nhưng là, trình độ học vấn và lý lịch của cô nương này đều bày ở kia, làm trợ lý quả thật... Rất thích hợp.
Thượng cấp nhắm mắt gật đầu, bất đắc dĩ cho cô gái này vào.
Vương Tử có chút ão não, vốn nghĩ anh và cô cùng làm việc với nhau, tình cảm sẽ có điểm tiến triển tốt? Nhưng là... So với trước kia càng tệ hại hơn.
Bây giờ, cô ngay cả nói chuyện với anh, đều dè đặt. Lúc cô gái khác đến tìm anh nói chuyện, cô vội vàng tránh ra ngoài, giống như rất sợ làm kỳ đà cản mũi.
Thật ra thì anh cũng đã bày tỏ với cô ba lần! Anh sợ cô nghe không hiểu, cho nên, mỗi lần đều là trực tiếp nói cho cô, “Vương Tử Kỳ, tôi thích cô. Cô suy nghĩ như thế nào về chuyện này?”
Những lời này, anh thật nói ba lần.
Nhưng là, mỗi lần... Anh nói xong, cô đều dùng biểu tình “Anh thích biến tôi thành trò cười lắm sao?” tự chế giễu nhìn anh.
Cứ nghĩ đến cô nương này, Ruột gan Vương tử như bị hỏng bét vậy!
Anh thất tình... Thật giống như thất tình, trong lòng vô cùng khó chịu.
Về nhà lần này, chăm sóc ba mẹ đồng thời, cũng là lúc có thể làm rõ ràng mớ tình cảm hỗn loạn này...
Nếu quả thực không được, coi như bỏ đi. Buông tha cho người ta, cũng như giải thoát cho chính mình.
Trên đường về nhà, anh gọi điện thoại cho Diệp Đình.
Diệp Đình nghe anh nói về tới, lập tức nói: “Tối nay đến Đế Hào cho anh vui vẻ!”
Tối hôm nay tham gia tụ họp có rất nhiều người đặc biệt, sức khỏe của ba mẹ anh không có gì đáng ngại, đều là bị thương ngoài da, nuôi ít ngày là có thể khỏe.
Lạc Y tan việc, ngay cả quần áo cũng không thay.Trực tiếp mặc quần tây màu xám tro đi thẳng đến Đế Hào.
Cô vào cửa phượng hoàng, lập tức cảm giác bầu không khí có gì không đúng.
Không biết là do cô đa nghi, nhưng cô cảm giác... Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn cô chằm chằm.
Cô ngượng ngùng cười một tiếng, sờ lên đầu một cái, “Trên đầu tôi có cắm sừng sao?”
Nói xong, lại nhìn sau lưng một chút: “Cũng không không có đuôi nha... Mọi người đều nhìn tôi làm gì?”
Đoàn người “Ha ha” cười to. Lôi Lão gia nói: “Tới đây, tới đây, Lạc Y đại pháp quan, đến bên cạnh ông ngồi.”
Lạc Y ngồi xuống, mới biết... Bữa tiệc hôm nay, thật ra là một buổi xem mắt được sắp đặt trước...
Nhân vật chính trong buổi coi mắt này, là cô và... Vương Tử?
Lôi Lão Gia cố ý giữ lại vị trí bên cạnh ông cho cô. Toàn trường cũng chỉ có một vị trí như vậy.
Bên cạnh cô... Vương Tử cũng giống như cô, cau mày, hiển nhiên cũng là bị mắc bẫy.
Lạc Y rất phản đối coi mắt, nhưng đối phương là Vương Tử, cô ngược lại không làm sao từ chối...
Lần trước ở hôn lễ Lăng Vi và Diệp Đình, cô có ấn tượng với anh rất tốt.
Nếu là thật có thể phát triển, cô cũng vui vẻ. Chính là công việc của anh, phải giành thời gian dài ở căn cứ? Nếu như anh có ý định kết hôn, sẽ xin điều trở về làm việc chứ?
Lạc Y nghĩ như vậy, liền ngoẹo đầu, cười với Vương Tử một tiếng.
Vương Tử hách khí hướng cô gật đầu một cái.
Lạc Y vừa mới ngồi xuống, hai người còn chưa lên tiếng, liền nghe Lôi Lão Gia tử “Ha ha” cười một tiếng.
Ông nói: “Ai nha, chúng ta lần này là thật mạo hiểm... Thiếu chút nữa thì không thể trở lại. Chúng ta đã lớn tuổi rồi, cũng từng trãi hơn mấy chục năm, thật giao phó ở đó, cũng không có gì đáng tiếc. Chỉ đáng tiếc người tuổi trẻ, thời gian phía sau còn dài! Bây giờ nha, trong đại gia tộc chúng ta, chỉ còn lại cháu và Lạc Y vẫn chưa xếp đặt.”
Lão Gia Tử nói xong lời này, đoàn người ai cũng hiểu lòng, đều liếc sang Tiểu Bát và Lạc Y.
Ý tứ rất rõ ràng, hai ngươi hẳn là đến đối với con a! Tài tử giai nhân, trai tài gái sắc, rất xứng đôi!
Lạc Y cười xấu hổ, phát hiện Vương Tử Âm lại như không coi lời ông cụ ra gì. Anh đang cầm di động nhìn màn hình, bởi vì điện thoại anh đang rung.
Anh nhìn dãy số, lập tức ấn nghe.
“Tiểu Kỳ? Em đang ở cửa nhà anh?” Vương Tử Âm nhíu mày.
Vương Tử Âm đứng dậy, hỏi: “Em chạy tới đây làm gì? Sao em lại thế? Cái gì? Em từ chứ? Sao lại từ chức?”
Giọng điệu của anh vô cùng kinh khủng, người trong phòng đều kinh ngạc nhìn anh.
Vương Tử Âm không vui đi tới cửa, anh vừa đi vừa nói: “Chuyện em từ chức lớn như vậy mà nói với anh một tiếng sao? Anh đồng ý chưa?” Giọng điệu của anh như muốn ăn thịt người.
“Không cần nói gì nữa, anh qua đón em.”
Rất nhanh, Vương Tử Âm dẫn một cô gái vào. Lôi Niểu Niểu hét to lên: “Mỹ nữ --------“
Lôi Tuấn và Lăng Vi lập tức nhận ra cô, Lôi Tuấn nói: “Nha, đây chẳng phải trợ lý Tiểu Kỳ sao? Cô cũng nghỉ à?”
Vương Dần cũng nhận ra cô, cô gái này chính là cô gái lén hôn con trai ông...
Tiểu Kỳ vội khoát tay nói: “Tôi từ chức rồi.”
Lôi Tuấn “Ôi” một tiếng: “Công việc tốt như vậy, sao lại từ chức a?”
Nếu anh đoán không sai, hình như cô gái này thích tiểu Bát, nếu như từ chức... chẳng phải sau này không gặp được nhau nữa sao?
Tiểu Kỳ cắn môi, không trả lời. Ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao cô lại muốn từ chức.
Từ sai khi anh rời khỏi căn cứ, lòng của cô liền đi theo anh... Cả người cô tê liệt, như thể không có xương cốt.
Bước chân nhẹ bẫng, vẻ mặt hốt hoảng. Bốn tháng không gặp, có thể cô sẽ ૮ɦếƭ... cô nghĩ như vậy, bèn quyết định đến tìm anh! Nhưng, cấp trên lại không phê duyệt đơn xin nghỉ phép, cô đành đệ đơn từ chức.
Vương Tử Kỳ cắn môi, cúi đầu. Cô chính là người kém cỏi như thế, cô không thể bốn tháng không gặp được anh. Đừng nói là bốn tháng, chỉ mấy tiếng ngắn ngủi, cô cũng không chịu được... cô không biết liệu anh có đi ăn cơm, ca hát, hẹn hò với cô gái nào khác không... Nghĩ như vậy, lúc nộp đơn từ chức, chưa cần phê cuẩn, cô đã vội vã chạy đến cửa nhà anh.
Khi đệ đơn từ chức, cô cũng từng mâu thuẫn... Giờ từ chức, vậy sau này phải làm sao? Anh quay về làm việc, cô đã không thể trở về được nữa rồi.
Nhưng, cô nghĩ kĩ, lần này xem như đập nồi dìm thuyền đi!
Quyết tâm một lần, có thể được thì được, không được, vừa hay đã từ chức, sau này không cần gặp lại anh, cô có thể tùy tiện tìm một chỗ chữa thương, cô độc sống nốt quãng đời còn lại là được.
“Ôi, cháu gái, đến đây... đến bên cạnh ông này.”
Ông cụ Lôi gọi cô tới. Sảnh Phượng Hoàng này vô cùng lớn, có thể chức được mấy chục người.
Vương Tử Kỳ đi theo Vương Tử Âm đến trước bàn tròn, Vương Tử Âm vội bảo người đưa ghế cho cô.
Ghế này đặt ở bên trái Vương Tử Âm.
“Cháu chào chú, dì, em chào anh, chị.” Tiểu Kỳ chào hỏi đám người xong, ngồi xuống cạnh Vương Tử Âm, cô phát hiện, phía bên cạnh Vương Tử Âm là một cô gái rất xinh đẹp, rất có linh khí.
Tiểu Kỳ nở nụ cười với cô ấy, cô ấy nói: “Chào cô, tôi tên Lạc Y.”
Tiểu Kỳ nói: “Chào cô, tôi tên Vương Tử Kỳ.”
Cô nói xong, đám người chợt cười ha ha, ông cụ Lôi trêu chọc giáo sư Vương và giáo sư Trần: “Tên cô gái này chỉ khác Tử Âm của chúng ta một chữa nha. Chuyện gì vậy?”
Lôi Tuấn trả lời: “Chẳng lẽ là anh em thất lạc nhiều năm?”
Giáo sư Trần trừng Lôi Tuấn: “Nói càn nói bậy!”
Cái này vui nha. Vương Tử Kỳ cũng cười theo, cô nói: “Vấn đề này, cháu đã từng thảo luận với Vương Tử Âm, nhưng anh ấy lớn hơn cháu nửa năm, khẳng định không phải anh em!”
Ông cụ Lôi khẽ gật đầu, nghĩ đến chuyện giáo sư Trần và giáo sư Vương ủy thác cho ông hôm nay...
Bèn hỏi Tiểu Kỳ: “Cháu thấy Tử Âm thế nào?”
Nháy mắt mặt Vương Tử Kỳ đỏ lên, cô vội nói: “Anh ấy rất tốt ạ! Làm việc cẩn thận, đầu óc thông minh. Nghiêm cẩn, chăm chỉ, an tâm. Tạo cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.”
Lôi Niểu Niểu chợt nói: “Ông nội em không hỏi cái này, ông muốn hỏi chị, bát ca nhà em đối xử với chị như nào?”
“A?” Mặt tiểu Kỳ đỏ bừng. Cô làm bộ đưa tay quệt mũi, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh ấy với cháu... rất hung dữ... nếu cháu làm sai thí nghiệm, anh ấy hận không thể lột da cháu.”
Vừa nói, cô vừa hít thở sâu. Trái tim đập cực kỳ lợi hại! Mặt của cô như sắp nổ.
“Ồ? Lợi hại như vậy?” Lôi Tuấn hỏi cô: “Chỗ của hai người chẳng phải là đơn vị nghiên cứu khoa học lợi hại nhất quốc gia sao? Người có thể vào đó, nghe nói thần kinh não vô cùng phát triển, sao... em có thể làm sai thí nghiệm được?”
Trong nháy mắt Tiểu Kỳ: “...” Không phản bác được, cô vào bằng cửa sau nha...
Vương Tử Âm ho khan: “Làm thí nghiệm sẽ có lúc thất bại! Em hung dữ với cô ấy là muốn thái độ làm việc của ấy nghiêm túc hơn, không có ý gì khác!”
Đám người đều “à à à”... Không có ý gì khác? Là ý gì?
Tiểu Kỳ nhìn thấy dáng vẻ đam mê bát quái của mọi người, cô vội đánh trống lảng: “Chủ nhiệm Vương rất lợi hại, anh ấy là tiến sĩ nghiên cứu khoa học vô cùng lợi hại trong sở nghiên cứu của bọn em.”
“Ôi! Tiến sĩ Vương! Thất kính thất kính!” Lôi Tuấn nâng chén: “Nào, chúng ta cùng kính tiến sĩ Vương một ly! Lần này nếu không phải bác sĩ Vương cho chúng ta kỹ thuật tiên tiến, chúng ta sẽ không dễ dàng bắt được... cái kia, đúng không?”
Đám người cười ha ha nâng chén với Tiểu Bát.
Tiểu Bát vội khiêm tốc: “Anh Tuấn, anh cứ đùa em... Hôm nay tha cho em đi, đừng trêu em nữa.”
Mặt Tiểu Bát hơi đỏ.
“Vậy sao được chứ? Hôm nay em là nhân vật chính mà!” Lôi Tuấn quay sang bên cạnh: “Nhìn thấy chưa? Anh Đình em, tứ ca của em, anh Sênh của em, còn có Quân Dương, Tiểu Yến, Thiên Mặc, còn anh. Các anh em của em, đều đã có chủ nhân...”
Ông cụ Lôi cười to, nói: “Chỉ còn lại Tiểu Bát!”
Người trẻ tuổi đều thích gọi như vậy, ông cũng tham gia náo nhiệt, gọi Tiểu Btas.
Ông cụ Lôi nhìn Tiểu Kỳ và Tử Âm, thầm nghĩ, hai đứa trẻ này mà không có gì á? Nếu như có gì đó, mỗi ngày sớm chiều ở chung, đã sớm ở bên cạnh nhau rồi!
Cho nên, còn cần phải để Lạc Y dùng sức.
Ông cụ Lôi nói: “Các cháu đã yên bề hết rồi, chỉ còn lại hai người Tử Âm và Lạc Y bao giờ mới có tin đây? Lạc Y có bạn trai chưa?”
Lạc Y quẫn, nhíu mày nói: “Cháu không vội!”
“A.” Ông cụ Lôi hiểu rõ: “Vậy là không có.”
Ông lại nhìn sang Vương Tử Âm: “Tử Âm thì sao? Cháu và trợ lý của cháu là quan hệ bạn trai bạn gái à?”
Vương Tử Âm nhìn sang Vương Tử Kỳ, Vương Tử Kỳ cũng kinh hãi làm đổ chén trà, hai người đối mặt. Tim Vương Tử Kỳ đập rộn lên, nghe thấy anh nói: “Tạm thời không phải.”
Đại não của Vương Tử Kỳ thiếu dưỡng khí, ngay cả thở cũng khó khăn. Vương Tử Âm rót đầy chén trà cho cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc