Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 347

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Ồ, biết ngay các người rất có cốt khí mà.” Người đàn bà nở nụ cười.
“Nếu đã có cốt khí như vậy vậy thì giải quyết từng người đi.”
Diệp Khanh, Kỷ Nhu, Phương Di, Lôi Đình, Lôi Niễu Nhiễu nháy mắt bị súng dí vào đầu.
Lúc này đột nhiên Lôi Niễu Niễu gào lên: “Đình Ca, chị dâu, Thiên Mặc, em không sợ ૮ɦếƭ… mội người cũng đừng sợi, làm người không thể có ngạo khí nhưng không thể không ngông nghênh, người Lôi gia chúng ta có cốt khí, chúng ta không thể để người trong nhà mất mặt được.”
Nháy mắt hốc mắt Lý Thiên Mặc ửng đỏ, Lôi Niễu Niễu lại gào lên: “૮ɦếƭ thì sao chứ, vậy thì người một nhà chúng ta cùng ૮ɦếƭ coi như ông trời hậu đãi rồi.”
Lăng Vi hét lên: “Đừng nói linh tinh, ai ૮ɦếƭ cũng không phải chúng ta ૮ɦếƭ.”
“Ầ…” trên người có tiếng súng bắn lén, sau đó một ông già bị áp giải ra… Lôi lão gia.
Lôi lão gia từ trong cửa đi ra, ông đứng đầu lan can nhìn thoáng phía dưới cười ảm đảm: “Xem như đủ người.”
Người đàn bà trên đài đột nhiên nói: “Vẫn chưa tính là đủ.”
Âm thanh của cô ta vừa dứt, người truyền tin vỗ tay một cái: “Oa, oa, oa…”
“Là Duệ Duệ, Đô Đô và tiểu Mỹ.”
Bọn chúng bắt lấy đứa bé của Lăng Vi và Lôi Đình, hai chân Lăng Vi mềm nhũn, nước mắt trào lên, Diệp Đình duỗi tay ôm cô.
Lôi Đình khóc nát tâm can: “Tiện nhân, tao muốn Gi*t mày, tao muốn Gi*t mày.”
Ba đứa bé vừa sinh ra không lâu bị treo trên không trung, thân thể bé nhỏ không ngừng lắc lư, tiếng khóc làm người ta đau như bị dao cắt.
Lôi lão gia gấp hỏa công tâm nháy mắt nôn ra ngụm máu, khóe mắt như muốn nứt ra, cắn răng hét người đàn bà trên đài: “Lôi gia ta nhiều đời trung lương, người đàn bà độc ác như cô sẽ bị sét đánh tuyệt hậu.”
Bắt con trai, con dâu, cháu trai, cháu dâu của ông hiện tại cả chắt trai chắt ngoại đều bắt.
Đúng là khinh người quá đáng.
“…” Lúc này Diệp Đình tiến lên bắt một phát súng.
Sắc mặt anh nghiêm túc, ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng.
Người đàn bà cười lạnh: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, anh cho là anh còn có lợi thế gì, đứa bé nhà anh đều nằm trong tay tôi.”
Đột nhiên Diệp Đình híp mắt.
Cánh tay anh vung lên, toàn bộ quân sĩ cầm súng ở cung điện đều nhắm ngay người đàn bà trên đài.
A Đạt cả kinh, cô ta lấy mặt nạ xuống nhìn bốn phương tám hướng, vậy mà đám người này đều phản bội phản chiến? Không thể nào, rõ ràng những người này đều là tử sĩ cô ta tin tưởng nhất.
Lúc này Diệp Đình mới nở nụ cười.
Sau đó chỉ thấy Lôi Thiếu Dục từ cánh cửa khác đi ra, giọng nói bình tĩnh: “Từ lúc chúng ta vây bắt tên thủ lĩnh đã bày ra thiên la địa võng. Vì nhổ tận gốc Dạ đế quốc khối u ác tính này mà chúng ta đổi hết từng tên tử sĩ bên cạnh các người.”
A Đạt tức giận mắng: “Ông cho là ông khống chế được đám người này thì có thể uy Hi*p được tôi? Ông sẽ không ngu ngốc cho rằng tôi chỉ có chút não thế chứ”
A Đạt quay đầu chỉ thấy người bên cạnh cô ta cũng lấy mặt nạ xuống sau đó kéo ra người trên mặt, cũng là giả.
Mặt nạ trong tay a Đạt rơi xuống đất, cô ta không dám tin mở to mắt mình, thối lui đến vị trí lan can, cô ta nhìn thấy mọi người đều nhắm súng vào đầu cô ta.
Còn có mấy trăm họng súng xung quanh đều nhắm mỗi mình cô ta.
A Đạt ác độc trừng mắt: “Dù tính tôi ૮ɦếƭ thì Dạ đế quốc còn có nhiều cọc ngầm, các người không thể thực hiện được.”
Lăng Vi hất cằm cười vui vẻ: “Hôm nay đúng là để cô thất vọng rồi.”
Lúc này Lý Thiên Mặc và tiểu Bát cùng nhau tiến lên.
Lăng Vi nói: “Trò hay phải xem tận mắt, mời cô đừng nháy mắt.”
Sau đó bên trong cung điện xuất hiện hình ảnh lập thể… toàn bộ tin tức khắp nơi trên thế giới, tất cả các kênh tin tức đều bị gián đoạn.
Tất cả các kênh của truyền hình quốc gia đều bị người ta cài vào sự kiện tập kích bắt cóc.
Trên tivi đổi thành tình hình cung điện, mọi người lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Bởi vì giờ phút này dân chúng đang xem tin tức vừa lúc nhìn thấy mấy chục người bị thế lực xã hội đen Dạ đế quốc bắt cóc.
Giữa không trung còn treo ba đứa bé và hai người gia…
Hai người già trên người đều là máu mà ba đứa bé đều đang khóc thảm thiết.
Là ai ác độc như vậy?
Toàn bộ mọi người xem tin tức đều phẫn nộ và đồng tình chưa bao giờ có, loại u ác tính này phải nhổ, quân đội không làm được thì để bọn họ biến đi.
Trong tin tức còn có người đang nói, đó chính là Vương Tử. Anh ta dùng ngôn ngữ quốc tế giảng giải cho mọi người Dạ đế quốc bắt cóc ba mẹ anh ta, là hai bị giáo sư bình thường.
Sau đó anh ta và một nhóm bạn ra sức đi cứu kết quả bị mấy trăm người dí súng vào đầu.
A Đạt phẫn nộ: “Làm sao có thể, tôi đã chắn hết tín hiệu của cung điện, chỉ bằng kĩ thuật của các người làm sao có thể công phá tường lửa của tôi?”
Lần trước cô ta cố ý kiểm tra năng lực của Diệp Đình và Lý Thiên Mặc, lần đó cô ta cố ý để cho bọn họ tấn công tường lửa của cô ta, sau đó truy tung ngược lại là một xem thực lực thật sự của bọn họ, cô ta vẫn vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng mà…
“Làm sao tín hiệu có thể truyền ra?”
A Đạt cảm thấy da đầu run lên, những người này làm sao có thể làm được? Cô ta che chắn vô số phòng tuyến bên trong cung điện.
Diệp Đình và Lý Thiên Mặc đứng đó, bọn họ không hề chạm tới máy tính nhưng mà người bên ngoài làm sao nhận được tín hiệu?
Lăng Vi không để ý tới cô ta, vẫy tay làm cho người ta hạ hai vị giáo sư và bảo bảo xuống. Lôi Đình từ trên lầu lao xuống, cô vừa mới biết Đình ca và chị dâu đã có chuẩn bị, vừa nãy cô bị hù ૮ɦếƭ rồi.
Lăng Vi ôm lấy tiểu Mỹ, cả trái tim muốn tan nát.
Diệp Đình cùng Lăng Vi ôm lấy Duệ Duệ và Đô Đô, ba đứa bé khóc oa oa, Lăng Vi hận không thể cho a Đạt thiên đao vạn quả.
A Đạt vẫn ngẩn ra.
Lăng Vi nói: “Vẫn chưa hiểu ra sao?”
Cô chỉ vào xung quanh: “Xung quanh tòa cung điện của cô bị chúng ta sắp xếp mấy chục dụng cụ thu tín hiệu.”
“Cái gì? Các người làm vào lúc nào?” A Đạt hoàn toàn không tin nổi.
Hai mắt mày lam của cô ta mở to nhìn Lăng Vi, Lăng Vi nói: “Cô cho là chúng tôi ngu ngốc như vậy hôm nay mới phát hiện Phật tượng thứ năm sao?”
Lăng Vi cười khinh miệt: “Lúc chúng tôi vừa đến đã phát hiện ra rồi. Sở dĩ không ‘đoán’ nhanh như vậy là vì muốn lừa được ‘tiểu phiên dịch’ người báo tin của cô mà thôi.”
Lăng Vi xoay tay bắt lấy tiểu phiên dịch, sau đó nhìn hắn ta, ác độc nói: “Không phải anh truyền tin cho a Đạt sao? Truyền không tệ đâu, chúng tôi đều hy vọng anh báo toàn bộ cho cô ta, chuyện này có thể thành công, công lao của anh không nhỏ đâu.”
Tiểu phiên dịch hoảng sợ rụt đầu, hắn ta không ngừng xua tay: “Tôi truyền tin cho cô ta là vì cô ta đồng ý với tôi có thể báo thù cho người nhà của tôi, tên ác nhân này bị rắn độc cắn ૮ɦếƭ là A Đạt âm thầm trợ giúp, nhưng ác nhân này thiêu đốt toàn bộ bộ lạc của chúng tôi.”
Lăng Vi lại gần anh ta, tiểu phiên dịch nói: “Trước khi tôi báo thù, tôi thật sự truyền tin cho cô ta, nhưng mà sau khi tên ác nhân kia bị báo ứng, tôi không còn truyền tin cho cô ta nữa.”
Lăng Vi buông cổ áo tên phiên dịch ra.
Bởi vì hắn ta nói đúng, hắn đạt được hứa hẹn của mình cũng không mật báo chuyện gì với a Đạt nữa. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không làm khó xử hắn.
Tiểu phiên dịch thấy sắc mặt Lăng Vi hòa hoãn nhưng vẫn từng bước rời khỏi vòng bảo vệ, vẻ mặt xấu hổ đứng một mình trong góc.
Lúc này đột nhiên a Đạt giơ súng bắn vào đầu tiểu phiên dịch: “Hấn nhất là loại người cỏ đầu tường như mày.”
Cỏ đầu tường: Ý chỉ người không có lập trường, gió chiều nào che chiều đó.
Tiểu phiên dịch thầm biết mình ૮ɦếƭ chắc rồi.
Nhưng mà lúc hắn vừa lùi ra, Lăng Vi và Lôi Tuấn duỗi tay kéo hắn trở lại.
Tiểu phiên dịch nghe vèo một tiếng, viên đạn phá không sượt qua lỗ tai hắn ta.
Giống như tình hình lúc nãy của Lý Thiên Mặc vậy, viên đạn sượt qua hắn cắm vào mặt đất, a Đạt tức giận phát cuồng.
Lúc này Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi tới.
An Kỳ Nhi giơ thủ thế ok cho mọi người tỏ vẻ cô đã hoàn thành, không có việc gì.
A Đạt nhíu mày.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn a Đạt: “Cô cho rằng anh Tư và chị dâu An Kỳ của tôi vì bệnh cấp tính mới rời khỏi nơi này sao? Haha...’
Cô lạnh lùng cười, khiến a Đạt sởn tóc gáy.
Lăng Vi nói: “Chị dâu an Kỳ của tôi căn bản không bị bệnh, túi máu trắng kia ở bệnh viện vốn dĩ là men sữa bò mà vị bác sĩ kia chính là người của chúng tôi.”
Sắc mặt a Đạt nháy mắt đen lại.
Lúc này An Kỳ Nhi rất phối hợp lắc bình sữa bò trong tay.
Lăng Vi lạnh giọng nói: “A Tư và chị dâu giả vờ bệnh rời khỏi bệnh viện là chuyện chúng tôi thương lượng từ lâu rồi.”
Cô nhìn a Đạt nói: “Bọn họ rời đi trước chính là để máy bay trực thăng mang đồ tới cho chúng tôi. Đương nhiên không chỉ là đồ ăn nước uống mà còn có mấy cái túi bên trong đều là máy tăng tín hiệu và thu tín hiệu được thu nhỏ. Mấy thứ nay đều là thành quả của giáo sư Vương phòng nghiên cứu nước chúng tôi nghiên cứu ra, cô muốn lắm đúng không?”
Lăng Vi cố ý nói: “Cô muốn cũng không lấy được đâu.”
A Đạt tức giận tái mét cả mặt mày: “Đồ đê tiện các người.”
“Ôi sao lại nói những lời này chứ?” Lăng Vi lắc lắc ngón tay: “Đê tiện thì ai so được với cô đây?”
Lăng Vi cho cô ta ánh mắt xem thường: “Cô dấu tai mắt vì tiếp cận chúng tôi, vì dụ chúng tôi vào bẫy mà ngay cả mẹ mình cũng Gi*t.”
Trong mắt a Đạt lộ ra hung dữ, gương mặt dữ tợn.
Sắc mặt Lăng Vi càng lạnh hơn, cô ngẩng đầu chất vấn cô ta: “A Đạt, cô dám nói virut trong người mẹ cô không phải là kíp nổ? Năm tháng trước cô lật đổ ba mình ngồi lên vị trí Hill vương. Ba tháng trước mẹ cô bị bệnh, nếu không phải cô tự tay cho kíp nổ vào trong người bà ấy thì sao bà ấy có thể nằm trên giường không dậy nổi?”
Sắc mặt a Đạt trắng bệch, phảng phất như máu trong người đều bị rút cạn.
Lăng Vi còn nói: “Loại ác độc như cô ngay cả mẹ ruột mình cũng Gi*t được thì cô còn mặt mũi sống trên đời này sao?”
Lăng Vi nói: “Vốn nghĩ bắt được Hill vương chân chính còn phải tốn chút công phu, còn phải cmar ơn cô xử lý xong ông ta, tự mình là thủ lĩnh Dạ đế quốc... haha... đáng tiếc ௱ôЛƓ cô còn chưa ngồi nóng thì đã bị bắt sống. Hom nay không thể giữ cô lại được đâu a Đạt.”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi nói ba chữa xin lỗi cô dù ai cũng biết cô đang nói mát.
Đội trưởng đội quốc tế đặc biệt ra lệnh một tiếng: “Bắt cô ta và Hill vương cho tôi, mang đi.”
Thành viên đội đặc chiến nhanh chóng xông lên huyền đài xốc miếng vải đen lên thì phát hiện Hill vương đã ૮ɦếƭ...
Thành viên đội đặc chiến lập tức chế trụ a Đạt.
A Đạt ngây ngốc bị người ta kiềm ૮ɦếƭ cánh tay, đầu bị ép xuống.
Cô ta không phục, Dạ đế quốc sáng lập công lao rất lớn từ cô ta, làm thủ lĩnh của Dạ đế quốc là vị trí cô ta nên có.
Vốn còn cho rằng lợi dụng chiến đội quốc tế để lật đổ Hill vương thì cô ta có thể trở thành bá chú thế lực bóng tối, lại không nghĩ tới cô ta ở vị trí này ngắn ngủi năm tháng... đã bị hất đi. Hiện tại chút thế lực cuối cùng của Dạ đế quốc cũng đã sụp đổ....
Đoàn người tụ lại khó nén khỏi kích động, Lôi lão gia lắc đầu cảm than, có cảm giác như vừa được sống lại, nếu không phải tụi nhỏ nhạy bén... hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Đúng thật là cuộc đấu làm cho người ta chấn động kinh tâm, cảnh tượng kinh tâm động phách như thé đột nhiên gióng trống khua chiêng không đánh mà thắng.
Ai có thể nghĩ tới Hill vương lại chẳng tốn một viên đạn cũng bắt được, nhưng mà những ai phát hiện bí mật này đều phải hy sinh.
Bạch Chỉ và Vương Dần đỡ nhau xin lỗi hai vị giáo sư, nếu không phải bọn họ thì hai vị giáo sư cũng không chịu khổ như vậy.
Hai giáo sư lắc đầu, giáo sư Trần nói: “Không tính là gì... chúng tôi không sao hết... chỉ cần đứa bé không sao là tốt rồi.”
Trong lòng Bạch Chỉ rất thống khổ lại cảm thấy hổ thẹn.
Bà nhìn Vương Dần áy náy nói: “A Dần, con của chúng ta đã lớn... nhưng mà em chưa một lần làm tẫn trách nhiệm của người mẹ, từ lúc đứa bé sinh ra đã gửi nhờ hai vị giáo sư nuôi nấng... em thật có lỗi với con, cũng có lỗi với hai giáo sư. Nhưng mà hiện tại anh đã trở về, em không biết nên đối mặt với anh như thế nào... bởi vì từ đầu đến cuối em chưa nghĩ tới sẽ nhận lại đứa bé này.”
Vương Dần nói: “Em không cần áy náy với anh, nếu con đã gửi cho hai giáo sư anh cũng không nói một lời nào, chỉ cần con tốt, hai vị giáo sư khỏe mạnh, chúng ta hạnh phúc, ai làm ba mẹ của đứa bé anh đều không có ý kiến gì.”
Giáo sư Vương và giáo sư Trần lắc đầu, giáo sư Trần nói: “Không sao, chúng tôi không phải người lắm miệng, thương yêu đứa bé không một chút suy nghĩ, chúng tôi có thể từ từ nói cho nó.”
Đúng lúc này Vương Tử yên lặng đóng màn hình lớn...
A Đạt bị bắt, anh ta gửi hình ảnh qua, muốn hỏi ba mẹ có bị thương nặng hay không.
Lại không nghĩ tới... mình lại nghe được lời như vậy...
Ba mẹ anh ta... hai người đó... lại là Bạch Chỉ và Vương … Dần…
Hốc mắt chua xót, anh ta nhắm mắt vùi mặt vào lòng bàn tay, mười ngón tay luồn vào tóc, không thể tin vào sự thật mà anh ta nghe thấy.
Nhưng mà… cái tên Vương Dần đã chứng minh tất cả.
Khó trách từ bé đến lớn mỗi lần mình nghe ba mẹ gọi tên mình đều nghiêm túc nói cho mình rằng: “Tên của con chính là mạng của con, không ai có tư cách thay đổi.”
Vương Tử hít một hơi thật sâu, cầm báo cáo trên mặt bàn, đây là báo cáo anh ta xin nghỉ.
Ba mẹ bị bắt cóc làm anh ta đột nhiên sợ hãi.
Trong giây lát ý thức được thời gian mình làm bạn với ba mẹ thật ít ỏi, cho nên ở trong báo cáo nói tỉ mỉ quá trình bắt cóc lần này.
Anh ta muốn nghỉ nửa năm về ở bên cạnh ba mẹ.
Vương Tử nắm chặt phần báo cáo, trong đầu on gong.
Ba mẹ anh ta… không phải là Vương Văn Lâm, cũng không phải là Trần Thu đồng. Mà là…… Bạch Chỉ và Vương Dần!
Vương Tử cảm giác vừa nóng vừa lạnh.
Tiểu Kỳ đi vào nhìn thấy anh vẫn luôn đổ mồ hôi.
Cô đi tới duỗi tay sờ trán anh, kinh hãi: “Anh sốt rồi.” Cô sốt ruột rót một ly nước ấm: “Nhanh uống nước đi.”
Mấy ngày nay anh vất vả, thân thể hư nhược, lại lo lắng hãi hung, cô sợ anh bị bệnh mất.
Vương Tử ngước mắt nhìn cô nói cảm ơn.
Cô trừng anh một cái: “Còn nói cảm ơn làm gì.” Nói xong lại cảm thấy thái độ mình hơi sai sai liền vội vàng thu liễm, cố ý cau mày nói: “Tôi sợ anh bị bệnh lại lây sang tôi… nhanh uống thuốc đi, căn phòng này chỉ có hai chúng tôi, tôi cũng không tốt được chỗ nào….”
Cô không giám biểu hiện quá tốt với cô, bởi vì cô phát hiện mỗi lần có nữ sinh biểu hiện thái độ quan tâm đặc biệt với anh, anh đều trực tiếp nói với người đó sau này không nên xuất hiện trước mặt anh.
Tuy cô là trợ lý của anh nhưng cũng sẽ cẩn thận không ᴆụng đến điểm mấu chốt của anh.
Vương Tử nhìn cô, thấy cô không còn kiên nhẫn thúc giục anh uống thuốc.
Ánh mắt anh tối lại, gật đầu uống thuốc vào lại như nhớ tới gì đó.
Anh đưa báo cáo cho cô nói: “Tôi muốn xin nghỉ nửa năm không biết cấp trên phê chuẩn hay không. Cô giúp tôi nộp báo cáo lên, dù sao lần này chúng ta hoàn thành nhiệm vụ nghiên cứu khoa học từ sớm, các thực nghiệm khác tôi vẫn chưa nhận, có lẽ kỳ nghỉ sẽ thuận lợi phê duyệt.”
Sau đó đưa báo cáo vào tay cô.
Vương Tử Kỳ mở to mắt, cô rất muốn nổi trận lôi đình, nửa năm? Nghỉ nửa năm, không phải nữa năm cô sẽ không nhìn thấy anh sao?
Nhưng mà hiện tại cô lại… cô làm bộ như không có việc gì: “Được, tôi lập tức đi nộp.”
Xoay người đi ra ngoài vừa muốn rơi nước mắt… sao không có tiền đồ vậy chứ. Nửa năm không thấy anh… cô làm sao bây giờ?
Thật muốn xé rách tờ giấy này, càng muốn quấy rối anh, trực tiếp làm hỏng báo cáo để cấp trên bác đơn của anh.
Nhưng mà nhìn báo cáo anh viết muốn về chăm sóc ba mẹ bị thương, hốc mắt cô lại đỏ lên, lau nước mắt nơi khóe mắt, cắn răng đi nộp.
Lần hành động này cô có tham dự.
Vương Tử sốt ruột bao nhiêu không phải cô không biết, anh nôn nóng, dày vò cô đều nhìn trong mắt đau trong lòng.
Mặc dù nửa năm không được nhìn thấy anh cô cũng không muốn làm anh thất vọng.
Cấp trên hạ chỉ thị cho anh nghĩ 4 tháng.
Vương Tử Kỳ nhìn anh rời đi…
Trước khi anh đi đột nhiên quay đầu hỏi cô: “Muốn ăn gì tôi mang lên cho cô?”
Cô vội vàng xua tay: “Không cần, không cần.” Tuy trong lòng muốn hét to cái gì cũng được nhưng lời này lại không dám nói ra.
Sợ người ta khách khí với cô, nếu cô nói vậy không phải làm khó người ta sao? Đến lúc đó còn phải nhớ mua quà vặt cho cô.
Chờ anh trở lại đi làm mang về cho cô còn được, nếu quên không mua thì càng xấu hổ hơn…
Vương Tử Kỳ hít một hơi thầm nghĩ: Vốn anh chẳng để chuyện của cô ở trong lòng, may mà không muốn gì hết, không cần hy vọng xa vời thì sẽ không dễ bị tổn thương.
Yêu thầm nhiều năm như vậy cô hiểu sâu đạo lý đó.
“Vậy tôi đi đây.” Anh lên xe chuẩn bị rời khỏi trụ sở. Cô mỉm cười vẫy tay với anh: “Đi nhanh đi, đi nhanh đi, anh đi tôi càng nhàn rỗi, không ai sai tôi làm việc cả.”
Anh nhìn cô một hồi, không biết vì sao lại đen mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc