Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 346

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Đoàn người một đường tiến về phía trước, Trong tay Lăng Vi cầm cây nến, bởi vì sợ trước mặt không có không khí, nếu như cây nến đột nhiên bị tắt, bọn họ sẽ không tiến về phía trước.
“Ai? Đó không phải là phi hành khí sao?”
Màu trắng bạc của phi hành khí nằm trên đất ngay trước mặt, Diệp Đình đưa tay ngăn mọi người tiến về phía trước: “Khoan hãy đi.”
Trong tay Lăng Vi cầm khúc gỗ, cô trói cây nến ở phía trên cây gỗ đưa về phía trước, cây nến không có bị tắt: “Phía trước có dưỡng khí.”
Diệp Đình cầm tay Lăng Vi cùng nhau tiến về phía trước. Hai người vừa đi vừa quan sát trên, dưới, trái, phải. Không có phát hiện bất kỳ lỗ thủng hay cơ quan gì, Lý Thiên Mặc đi theo phía sau bọn họ.
Lý Thiên Mặc nói: “Nơi này không có tín hiệu! Hèn chi phi hành khí rơi trên mặt đất. Hai người nhìn màn ảnh này, hoàn toàn không bắt được bất kỳ tín hiệu nào.”
Đột nhiên mất tín hiệu, làm cho đoàn người vô cùng khẩn trương.
Lý Thiên Mặc giật giật tín hiệu tăng cường khí, vẫn vô dụng.
“Hoàn toàn không có tín hiệu, Chúng ta cũng không liên lạc được với anh Bát.”
Đội trưởng đội đặc chiến nói: “Chúng ta cứ đi về phía trước, xem thử phía trước có gì!”
Anh quay đầu, nói với đội viên của mình: “Nhiệm vụ của chúng ta là không quay đầu lại. Không cứu được Bạch Bình và hai vị giáo sư, nếu chúng ta quay đầu chẳng khác nào nhiệm vụ thất bại!”
“Dạ! Đội trưởng!”
“Mọi người phải cẩn thận! Chú ý xung quanh có rắn độc hay độc trùng gì không!”
Lôi tuấn “Tê “ một tiếng, nói: “Làm ơn đừng nhắc tới rắn độc...” Cảnh tượng ngày đó quả thật rất đấng sợ, chỉ là nghĩ thôi cũng cảm thấy kinh khủng…
Lý Thiên Mặc hít một hơi nói: “Tôi bây giờ cũng không sợ rắn độc, tôi chỉ sợ có loài động vật nào đó trong hang mà chúng ta chưa thấy, hình dạng kỳ quái, nếu đột nhiên nhảy đến trước mặt tôi, có thể tôi sẽ bị hù ૮ɦếƭ mất.”
Lăng Vi nói: “Cậu đi ta phía tôi, cậu sợ cái gì. Quái vật có xuất hiện, cũng là tôi trước. Tôi là người lớn như thế, ăn một mình tôi, cũng đủ tiêu hóa hai ngày, hai ngày còn không đủ thời gian chạy ra ngoài sao?”
Đoàn người một bên chửi rủa, một bên lại tiếp tục đi về phía trước, cũng không biết đi bao xa, dưỡng khí cũng đủ để hít thở, hình như còn cảm giác được có những làn gió nhẹ thổi qua lại.
“Có phải đi đến cửa ra rồi hay không?” Vương Dần trước giờ không lên tiếng, đột nhiên đi tới phía trước, ông đưa tay, đi về trước dò xét dò.
Ông nói: “Mọi người có cảm giác được không, hình như gió càng ngày càng lớn.
“Đúng vậy,“ Lôi Tuấn cũng bắt chước cảm nhận, anh suy đoán nói: “Phía trước nhất định là có lỗ thông hơi! Có phải chúng ta đã đi đên cuối hang động?”
Nhưng là, bọn họ lại đi rất lâu, không chỉ không đi tới cuối hang động, mà giống như càng đi càng không cảm giác được.
Bởi vì, chiều rộng lối đi này... Càng ngày càng hẹp...
Độ cao, càng ngày càng thấp.
Bởi vì, trước… năm sáu người cùng đi, bây giờ hai người mới có thể xếp thành hàng.
Độ cao lúc trước cũng rất cao, bây giờ Diệp Đình đi bộ cũng muốn khom người…
“Chỗ này quá ngột ngạt!” Lôi Tuấn ồn ào nói: “Lối đi này là ý gì? Ăn xén nguyên vật liệu sao? Tại sao càng ngày càng hẹp? Có phải A Đạt không trả tiền cho công nhân? Công nhân bỏ đi, không đào hang cho cô ta?”
Lôi Tuấn là cố ý nói như vậy, đoàn người đều biết anh muốn cho mọi người thoải mái một chút.
Nhưng là, loại cảm giác bị áp bách, thật là làm cho người ta muốn nghẹt thở!
Càng ngày cảm càng giác khó chịu, khiến cho người ta như càng ngày càng tan vỡ.
Vương Dần nói: “Có thể đây là chiến thuât của kẻ thù, làm cho chúng ta càng ngày càng khẩn trương, tiêu hao sức lực và sức chiến đấu của chúng ta, như vậy tính cảnh giác của chúng ta sẽ hạ xuống rất nhiều.”
Lúc này, đội trưởng đội đặc chiến đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên dừng lại bàn bạc kế hoạch một chút.”
Đoàn người đều dừng lại, nhìn về anh ta.
Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, biểu tình của đội trưởng đội đặc chiến nghiêm nghị lạ thường.
Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Đình nói: “Ở phía trước có gì chúng ta còn chưa biết, tôi cảm thấy... Anh tốt nhất nên đưa người người của anh trở về, tôi cùng và các đội viên của tôi sẽ đi cứu người.”
Diệp Đình nhìn về phía trước quan sát, không biết lối đi trước mặt này dài bao lâu, bên trong càng ngày càng hẹp, càng ngày càng thấp. Nếu như, đi tới cuối cùng, chiều rộng lối đi hẹp chỉ đủ cho một người, bọn họ như vậy nhiều người làm thế nào?
Chỉ thêm trễ nãi thời gian cứu người!
Diệp Đình suy nghĩ, cùng đoàn người suy nghĩ, anh nói với đội trưởng đội đặc chiến: “Các anh cứ đi vào trước, chúng tôi ở nơi này đợi.”
Dẫu sao so với sự chuyên nghiệp bọn họ, VK hoàn hảo, kinh nghiệm tác chiến cũng phong phú.
Đội trưởng đội đặc chiến gật đầu: “Được, chín người chúng tôi đi vào trước. Như vậy tốc độ hành quân sẽ nhanh hơn gấp mấy lần. Mọi người ở nơi này chờ.”
Anh ta lại quay sang Giang Quân nói: “Anh cũng chờ ở ngoài đây. Nơi này giao cho anh phụ trách.”
“Được!”
Đội trưởng đội đặc chiến lấy ra một vòng tròn bằng kim loại đeo ở ngang hông.
Anh ta nói với ba tên đội viên đặc chiến khác: “Các anh cầm đầu sợi dây thừng này, nếu như có tình huống gì, tôi sẽ kéo giây động sợi dây thừng.”
“Dạ! Đội trưởng!”
Ba tên đội viên đặc chiến này, là theo Giang Quân đứng đợi ở nơi này.
Sợi dây thừng sẽ theo khoảng cách mà kéo dài ra.
Anh ta cho ba tên đặc chiến đội viên ở lại, cũng biết chỉ thị để kéo kẻ địch.
Đội trưởng đội đặc chiến nhanh chóng dẫn đội viên đi vào phía trong.
Lăng Vi đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy hành động lần này, thật làm cho da đầu cô tê dại.
Trước mặt, còn không biết có điều gì đáng sợ đang đợi bọn họ.
Qua gần một giờ đồng hồ, đột nhiên đội trưởng đội đặc chiến kéo sợi dây.
Đoàn người lập tức hỏi: “Thế nào? Đội trưởng là ý gì?”
Đội viên đặc chiến nói: “Bọn họ đại khái tìm được cửa ra, cái ý này là, phía trước an toàn, có thể tiến về trước!”
“Được! Đi mau!” Đoàn người nhanh chóng tiến về phía trước.
Đi hơn mười phút, đột nhiên thấy phía trước sáng tỏ thông suốt —— một cung điện to lớn ở trước mắt...
Mặc dù cung điện rất u ám, nhưng rường cột chạm trổ vô cùng khí phái!
Toàn bộ cung điện khắp nơi đều chạm trổ mặt quỷ đáng sợ. Lý Thiên Mặc chỉ những hình mặt quỷ nói: “Cái này hay giống như là... mặt nạ Hill King...”
Vương Dần khẳng định nói: “Đúng là mặt nạ Hill King!”
Lăng Vi hít một hơi, nói: “Nơi này là "cung điện Hill King" sao?”
Đây thật sự là “cung điện Hill King”! Toàn bộ cung điện âm u kinh khủng, những hình mặt quỷ kia giống như bay tới bay lui ngay bên cạnh.
Lăng Vi dựa vào *** của Diệp Đình, Diệp Đình giang tay ôm cô.
“Chúng tôi đã lục soát khắp nơi, không phát hiện gì!” Đội trưởng đội đặc chiến dò xét bốn phía, lúc này, anh ta đi nhanh trở lại nói: “Cung điện này bên trong không có gì cả. Chúng ta phải cứu người, không biết bọn họ bị giấu ở nơi nào?”
“Chúng ta tìm thêm một chút!” Diệp Đình ôm Lăng Vi, hai người vừa muốn động.
Đột nhiên —— ngay lúc này, phía trên đỉnh đầu truyền tới “Ngô ngô “ âm thanh kinh khủng.
“Có người ở phía trên!”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, lúc này, toàn bộ cung điện đột nhiên có ánh đuốc sáng lên, người ẩn núp từ trong các cửa cung điện tràn vào.
Toàn bộ đại điện có ba tầng phù đài, mỗi một tầng rộng hai mét, có người cầm đuốc, có người cầm S***g trường, mỗi người cầm một thứ, nghiêm chỉnh đứng đầy ba tầng phù đài.
Lăng Vi ngẩng đầu lên nhìn, toàn bộ đại điện hình tròn, bốn phương tám hướng đầy người.
Mấy trăm khẩu S***g chỉa thẳng vào đầu bọn họ.
Diệp Đình, Lôi Tuấn, Lý Thiên Mặc ngăn Lăng Li ở sau lưng. Tiểu phiên dịch sợ hãi trốn phía sau Lăng Vi. Tiểu tổ Bóng Tối lập tức bảo vệ đoàn người ở chính giữa, đội viên đặc chiến đứng ở ngoài cùng.
Giang Quân đứng thẳng tắp trước đầu tất cả mọi người.
Anh nghễnh đầu, trực tiếp đứng đối diện với những người trên phù đài.
“Hoan nghênh các vị...” Âm thanh một người đàn bà truyền tới. Người này từ từ trong một cánh cửa tối đen đi ra. Cô ta đi đến đài cao nhất.
Cô mang bao tay màu đen, cô ta đưa tay sửa sang lại nón lá rộng vành màu đen. Làm tất cả mọi người kinh ngạc chính là cô ta mang mặt nạ Hill King màu vàng!
Lý Thiên Mặc kinh ngạc nói: “Âm thanh này là A Đạt!”
Cô đang giả làm Hill King? Hay là... Chính cô là Hill King?
Đoàn người ngay lập tức khiếp sợ! A Đạt đeo mặt nạ Hill King...
Nhưng là, đã trải qua bao nhiêu chuyện trong những ngày qua, thật ra thì trong lòng bọn họ đã sớm chuẩn bị.
Lúc này, Diệp Đình cao giọng hướng lên hỏi: “Đây là cách các người chào đón khách sao?”
Người đàn bà cười một tiếng: “Nếu không thì sao? Phải mang tám kiệu lớn tới đón các ngươi sao? Tôi cho các người giữ lại nhiều người như vậy, thật không uổng công tôi coi trọng các ngươi. Tốc độ của các người, so với dự đoán của tôi nhanh hơn rất nhiều.”
Lăng Vi không nhịn được người đàn bà này nói nói nhiều như vậy, cô cười nói: “Cô cho là cô đội nón lá rộng vành, đeo mặt nạ Hill King, cô có thể trở thành Hill King sao? Người ta là đại nhân vật, lời nói cũng đặc biệt tiết kiệm, ai giống như cô đắc ba đắc ba, không xong không có.”
Người đàn bà phía trên, rõ ràng âm trầm xuống. Bởi vì Lăng Vi cảm giác được, sát khí từ phía trên bay đến.
Từ bên trong mặt nạ lộ ra cặp mắt kia, sâu kín màu xanh nước biển!
Trong ánh mắt của người đàn bà tràn đầy hung ác, tràn đầy sát khí!
Lăng Vi nói: “Tôi nhớ A Đạt là mắt đen chứ? Làm sao bây giờ biến thành màu xanh nước biển?”
“Yêu?” Lôi Tuấn cố ý nói: “Cô không phải mang theo mỹ đồng (*) chứ?”
... Đoàn người thật là say say! Trong lúc nghiêm túc như vậy, không muốn cười cũng không được?
(*) len đeo mắt.
Lăng Vi cũng không để ý nhiều như vậy, cô cố ý chọc tức người đàn bà kia nói: “Nhị Tuấn, Cậu không cần nói nhiều như vậy! Cách xa như vậy, căn bản là không thể thấy rõ ánh mắt cô ta? Mắt cô ta màu xanh nhất định là cô ta cố ý làm như vậy để tạo thêm uy lực đe dọa chúng ta!”
“Ai mẹ...” Lôi Tuấn vỗ bắp đù*, nói: “Chị dâu, chị nói rất có lý!”
Lăng Vi còn nói: “Cũng không nhất định, cũng có thể là mắt to người ta to, quá tụ cạn sạch.”
Lăng Vi vừa nói, vừa cười lên.
Cô nhìn lên phía trên trên, nói: “Hill King này còn thật yêu xú mỹ, nói không chừng, chúng ta thấy A Đạt cũng là dùng mặt giả. Bằng không làm gì phải mang mặt nạ, nhất định là xấu xí đến người không nhận ra, mới mang mặt nạ như vậy.”
“Đúng vậy!” Lôi Tuấn tiếp tục nói: “Giống như chị dâu ta, còn có vợ ta, còn có em gái ta tất cả xinh đẹp như vậy, không cần phải mang mặt nạ. Cũng chỉ những thứ kia oai dưa rách táo trông xấu xí mới dùng mặt nạ.”
“Đúng vậy! Nếu không phải xấu xí người không nhận ra, ai lại dùng mặt nạ chứ.”
Hai người bọn họ nói tiếng trung, bọn người cầm S***g phía trên đều nghe không hiểu. Nhưng người đàn bà mang mặt nạ, tất cả đều lọt vào tai!
Cô ta âm ngoan híp mắt một cái.
Lúc này, Diệp Đình đột nhiên móc ra từ trong lòng *** một viên dạ minh châu, anh nói với tiểu phiên dịch: “Đây là thần tài gia để lại cho anh, anh ấy nói nếu anh lão lão thật thật không quấy rối, anh ấy sẽ để cho tôi đưa hạt châu này cho anh.”
Tểu phiên dịch mê tiền ánh mắt lập tức lóe sáng, anh ta giơ tay lên ở trên y phục lau mồ hôi, anh ta nhìn chằm chằm viên dạ minh châu, nuốt nước miếng nói: “Nói đi, anh muốn tôi làm gì?”
Diệp Đình đối với anh ta vừa lòng, cười một tiếng, đem dạ minh châu thả vào trong tay anh ta, nói: “Anh hãy dịch những lời vừa rồi của vợ ta và anh em của ta cho những người phía trên kia nghe.”
“Thỏa đáng!” Tiểu phiên dịch đặt viên dạ minh châu ở trong túi, tay anh ta không chịu lấy ra, một mực ở trong túi nắm chặc viên dạ minh châu, giống như rất sợ bi ai trộm mất.
Tiểu phiên dịch hắn giọng, dùng địa mật ngữ phương, cao giọng chống đầu nói: “Hill King là người xấu xí, nếu không tại sao phải mang mặt nạ!”
“Ca ca ca ——” tất cả bọn người đều đem S***g trong tay lên nòng!
“A nha!” Tiểu phiên dịch sợ hãi trốn phía sau Lăng Vi. Anh ta kéo quần áo Lăng Vi nói: “Cô nương, cô gặp người không quen, sở gả không thuộc mình a! Cô nhìn một chút... Là anh ta kêu tôi nói, nói xong liền chọc giận những người phía trên! Cô xem…chẳng phải tự mình gây họa rồi sao?!”
Người phiên dịch sợ hãi cúi người rụt cổ.
“Ầm…”
Đột nhiên tiếng S***g vang lên, một viên đạn bắn trúng bên chân Giang Quân.
Giang Quân không hề sợ hãi, ngẩng đầu kêu lên: “Cô mang chúng tôi đến đây rồi, nói điều kiện của cô đi.”
Vị đội trưởng đội đặc chiến nói: “Cô bắt người kia rồi hả? Cô không nên tổn thương bọn họ, có yêu cầu gì thì nói ra đi.”
“Ầm…” đang nói chuyện, đột nhiên vị đội trưởng kia bị bắn vào đầu gối.
“Á…” vị đội trưởng kia hét lên liền gục ngã.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!”
“Tôi không sao, đỡ tôi đứng lên.”
Anh chất vấn người đàn bà kia: “Dù hôm nay cô muốn giết chúng tôi thì cũng phải để chúng tôi nhìn thấy người đã chứ?”
Người đàn bà mang theo mặt nạ Hill vương khinh thường, động ngón tay một cái, người đeo mặt nạ màu bạc ở bên cạnh đè một cái nút.
Lúc này mọi người nhìn thấy trên nóc cung điện mở một cánh cửa sổ, từ bên trong thả xuống ba dây treo…
Bạch Chỉ và hai giáo sư bị dây thừng buộc eo thả từ trên không xuống, cả người đều là máu, quần áo rách rưới hiển nhiên bị roi đánh.
Đột nhiên Vương Dần hét lên: “Bạch Chỉ…”
Bạch Chỉ đang nhắm mắt đột nhiên nghe thấy có người hét tên mình, bà đột nhiên mở mắt ra.
Bà cau mày nhìn xuống, trong sự mờ ảo bà nhìn thấy phía dưới có mấy chục người, còn có một người đàn ông từ bên trong chạy ra đi tới đầu hàng gọi: “Bạch Chỉ…”
“A Dần…” Bạch Chỉ yếu ớt gọi ông một tiếng, bà không nhìn thấy rõ mặt ông nhưng mà bà vẫn nhớ rõ âm thanh của ông, tuy hai mươi mấy năm qua bà chưa nghe nhưng… ông vừa nói bà liền biết là ông.”
“Ầm - -” lại một tiếng S***g vang lên! Sợi dây buộc lấy Bạch Chỉ đột nhiên bị cắt đứt.
Bạch Chỉ từ trên độ cao 5m rơi xuống…
“A Chỉ…” vương Dần như phát điên hét lên, nhảy ngược tới, Bạch Chỉ thẳng tắp rơi vào lòng ông, Vương Dần bị ép xuống lăn vài vòng mới dừng lại.
“Chỉ…” hai người kinh ngạc nhìn đối phương, nhiều năm không gặp và bọn họ đã già… hốc mắt Bạch Chỉ đầy nước mắt.
Vương Dần nhanh chóng cởi bỏ dây thừng cho bà.
Hai tay ông nắm chặt vai bà, chỉ một khoảnh khắc đó ông không dám lại gần bà… ông sợ bà không quen ông, sợ bà hận không nhiều năm không đi tìm bà.
Nhưng mà Bạch Chỉ không hề do dự đưa tay ôm ông, đẫm nước mắt nức nở trên đầu vai ông: “Huhu..a Dần…” Bà khóc như một cô gái… nhiều năm chiến đấu ma luyện đã mài bà thành ý chí sắt đá, nhưng mà đối mặt với người đàn ông này mới có thể khiến bà dịu dàng từ tận đáy lòng.
Vương Dần duỗi tay ôm bà, vuốt ve tóc bà, dịu dàng nói bên tai bà: “Ông xã đã tới, đừng khóc, ông xã mang em về nhà.”
“Hu hu... Vâng...” Bà vừa khóc vừa gật đầu, những lời này bà chờ hai mươi mấy năm…
Hai mươi mấy năm không có một ngày không nhớ.
Bà biết thân phận bà hông thể trải qua như người bình thường nhưng mà vẫn hy vọng xa vời… hy vọng xa vời được cùng người đàn ông bà yêu nắm tay đi hết cuộc đời… nhưng mà ai nghĩ tới người đàn ông bà yêu vẫn không phải là người bình thường.
Từ lúc bà nhìn thấy chiếc vòng cổ màu đỏ bà liền biết bà đã gả cho người đàn ông mang trong mình sứ mệnh trọng đại.
Tuy bà không biết nhiệm vụ cụ thể của người đeo vòng cổ màu đỏ nhưgn mà bà biết sợi dây này nhất định chứa bí mật làm người ta sợ hãi, không giống suy nghĩ bình thường.
Quả nhiên bà đoán đúng.
Vương Dần ôm bà, nói nhỏ bên tai bà: “Rất nhớ em.”
Nước mắt của bà lại mãnh liệt trào ra.
Ông xoa tóc bà hỏi: “Hill vương chân chính là ai, có tổn thương đến em không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Không có.” Bà quay đầu chỉ vào phía sau người kia, đoàn người nhìn thấy một chiếc hộp chứa cánh tay và chân bị cắt.
Bạch Chỉ chỉ vào người đàn ông ở trong bình: “Đó là Hill vương cũ, hiện tại chính là người đàn bà này. Cô ta đoạt vị trí của cha mình, cưa đứt hai tay hai chân của ông ta đặt vào bình, còn ném đầy giòi và rắn vào trong. Cô ta cắt đứt dây thanh quản của cha mình vì không muốn nghe tiếng kêu thảm thiết đau đớn của ông ta.”
“Ưmmm.” Người đàn ông kia như xác khô, bộ dạng khủng pố làm người ta không dám nhìn thêm một chút.
Người đàn bà kia lạnh lẽo nhìn qua, đám người lập tức dùng tấm vải đen che đi người kia.
Sau đó liếc mọi người lạnh lẽo nói: “Nếu hôm nay đã tới thì nói thẳng cho các người, nếu không phải năm tháng trước các người vây quét cha ta, ta vẫn không thể bắt được lão già kia, đúng là phải cảm ơn các người hỗ trợ.”
Cô ta nhìn thoáng qua bên cạnh sau đó các cửa từ bốn phương tám hướng áp giải mấy người đàn bà.
Mấy người đàn bà bị trói bị người đẩy ra ngoài.
Lăng Vi ngẩng đầu liền thấy hai người bị áp tại lâu hai thì một người chính là… Diệp Khanh!
Từ cánh cửa khác chính là… Kỷ Nhu.
Sau dó Phương Di, Lôi Đình, Lôi Niễu… bọn họ bị ép ra ngoài.
Thế cục lập tức khẩn trương.
Ánh mắt Diệp Đình lạnh lẽo, Lý Thiên Mặt gào lên: “A Đạt, đồ tiện nhân này, cô bắt bọn họ làm gì?”
Người truyền tin của Hll vương trầm thấp nói: “Ai cho phép mày nói chuyện như vậy với Hill vương?” Noí xong ná một phát S***g về phía Lý Thiên Mặc.
Diệp Đình đẩy Lý Thiên Mặc ra, đạn sượt qua bả vai anh ta, nguy hiểm làm cho người ta hít thở không thông.
Người đàn bà mang theo mặt nạ Hill vương lạnh giọng nói: “Bắt đám đàn bà này quá dễ dàng, dẫn đám người các ngươi mắc câu mới là khó.”
Cô ta nhẹ nhàng giơ tay lên, người truyền tin nhận lệnh ấn một cái nút.
Trong cung điện có ba người nữ bị áp giải ra… Lôi Thiếu Triệt, Lý Vân Hào, Trần Bá Tích.
Người đàn bà cười lạnh nói: “Bảy kẻ có sợi dây chuyền thì đã ૮ɦếƭ ba, hiện tại còn bốn, còn một người đằng dưới, bắt lại cho tôi.”
“Rầm rầm” tiếng bước chân truyền đến, đám người cầm S***g tiến lên.
Người đàn bà cười cười: “Dẫn đám người kia tới thật khiến chúng ta vất vả một phen. Các người đừng tưởng rằng các người quan trọng thế nào, bắt các người chỉ là một lợi thế trao đổi mà thôi.
Sau đó nói ra âm mưu lần này… muốn viện nghiên cứu khoa học kĩ thuật… có trung tâm nghiên cứu kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới càng hữu ích hơn bất cứ tiền tài và quyền lực.
Nháy mắt Lăng Vi tức giận, đám người này quá đê tiện, lợi dùng bọn họ để đổi lấy vô số thành quả của các tiền bối nghiên cứu.
“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách! Chúng ta hôm nay cho dù ૮ɦếƭ tại đây cũng không thể trở thành lợi thế cho chó trao đổi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc