Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 345

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình suy nghĩ rồi nói: “Quả thật có thể thử một chút, cậu liên lạc với anh Tư, hỏi anh ấy có cách gì không.”
Tiểu Bát lập tức liên lạc với Vinh Phỉ.
Vinh Phỉ lập tức đồng ý: “Được! Chúng tôi sẽ đi đến nơi đó!”
Không quan trọng bằng cách gì, anh nhất định phải đưa An Kỳ Nhi lên trực thăng!
Cô bây giờ đau đến càng ngày càng mãnh liệt, nếu đi bộ trở về Ước khắc Trấn, anh thật không dám cam đoan, mạng nhỏ của cô có thể bị nguy hiểm hay không!
Vinh Phỉ chạy thật nhanh, thật giống như trên lưng không cõng ai.
Vinh Phỉ dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Bát, tiến về ao đầm phía trước.
Trực thăng từ vùng lân cận cũng đã đến.
Rất nhanh, Vinh Phỉ thấy được trực thăng, mọi người lấy nhánh cây làm thành thang dây, sau đó treo nhánh cây lên trên ngọn cây.
Đội trưởng tiểu tổ Bóng Tối nói: “Tứ gia, tôi lên trước, anh cõng chị dâu An Kỳ Nhi ở phía sau.
Sau đó anh nói với các tổ viên khác: “Tiểu Thất, cậu ở phía cuối che chở chị dâu. Bốn người chúng tôi đi trước. Những người khác đều ở phía dưới kéo dây thừng, tuyệt đối không thể để cho dây thừng tuột ra!”
“Dạ! Đội trưởng!
Đội trưởng tiểu tổ Bóng tối nhìn sang Lão Hắc và tiểu phiên dịch, toàn bộ trong đội ngũ, chỉ có hai người này là không xác định được, anh xem ra hai người giống như hai quả bom hẹn giờ vậy...
Nếu lúc bọn họ leo lên dây thừng, hai người này quấy rối, Anh Tư và An Kỳ Nhi nắm không chắc dây thừng, rơi xuống đầm, thì hai người khó đường thoát ૮ɦếƭ!
Vinh Phỉ lắc đầu, tỏ ý bảo anh đừng lo lắng.
Đội trưởng Bóng Tối không nói gì nữa, chỉ huy đoàn người hành động.
Lão Hắc và tiểu phiên dịch quả nhiên không có hành động gì, hai người đứng xa xa, giống như rất sợ người khác hoài nghi bọn họ.
Vinh Phỉ cõng An Kỳ Nhi khó khăn leo lên trực thăng, phía dưới đội viên cắt đứt dây thừng, để cho trực thăng cất cánh.
Trực thăng bay khỏi ao đầm, ném hết vật dụng xuống rừng. Tiểu tổ Bóng tối lập tức chạy tới, thu gom vật liệu, nhanh chóng trở lại vị trí khối đá bích.
Tiểu tổ Bóng Tối mang vật liệu trở lại, điều khiến cho Lăng Vi bất ngờ là Lão Hắc và tiểu phiên dịch cũng theo trở lại.
“Phu nhân, tiến triển như thế nào?” tiểu tổ Bóng Tối trở lại báo cáo, bọn họ chạy đến trước mặt Lăng Vi nhận nhiệm vụ.
Lăng Vi nói: “Lão Đại còn đang nghiên cứu cửa vào khối đá bích. Những người khác vẫn chưa tìm được tượng phật thứ năm. Các anh đem vật liệu chia cho mọi người, chia xong vật liệu tiếp tục đi tìm tượng phật.”
“Dạ! Phu nhân!”
Thời gian từng giờ trôi qua, thật là làm cho lòng người sốt ruột! Tiến triển của bọn họ đã rơi vào bế tắc. Đoàn người cũng sắp nản lòng, nhưng là, mãi vẫn không tìm được cửa vào!
Mười mấy cửa hang, bọn họ cũng không thể để ai đi thử, như vậy càng lãng phí thời gian.
Hơn nữa, cũng không xác định được bên trong cửa hang có nguy hiểm gì.
Lúc trời chạng vạng tối, đột nhiên Tiểu Kỳ nói với Vương Tử: “Vương chủ nhiệm, anh nhìn chỗ này thử, rất lạ.”
Vương Tử dựa người tới, nhìn vào màn ảnh một cái, không phát hiện có gì không đúng, anh hỏi: “Làm sao lại lạ chứ?”
Mặt Tiểu Kỳ và mặt anh cơ hồ chạm phải, cô đỏ mặt, khẩn trương nói: “Anh nhìn xem, toàn bộ cây cối xung quanh vách đá, nhiều loại đều có. Hơn nữa kém không đủ, các loại cây lẫn vào nhau mà sinh trưởng. Nhưng là, anh xem chỗ này: “Cô chỉ tay vào màn ảnh: “Anh nhìn xem, nơi này chỉ có duy nhất một loại cây. Không lạ sao?”
Vương Tử nhìn cẩn thận, thật đúng như vậy! Rừng mưa nhiệt đới rất đa dạng loại cây, mỗi một cây bên cạnh nhất định phải có loại cây khác, sinh trưởng lẫn lộn.
Chỗ này, bên trong năm mét, đều chỉ có một loại cây. Chi tiết nhỏ như vậy, anh thật là không để ý, không nghĩ tới bị Tiểu Kỳ phát hiện!
Anh nhanh chóng nói cho các anh em: “Mọi người nhìn đi, nơi này các loại cây đều rất giống nhau, rất giống được con người trồng trọt.”
Lăng Vi và Diệp Đình dẫn đoàn người đi tới chỗ Tiểu Kỳ nói, cẩn thận tìm ở xung quanh một chút. Quả thật giống như được con người trồng trọt.
Nhưng là, cũng không tìm thấy tượng phật.
Đêm càng lúc càng khuya, lại một ngày trôi qua, cứ chịu đựng như vậy cũng không phải là cách hay.
Buổi tối Lăng Vi không ngủ được, cô và Diệp Đình đi trông coi, Lôi Tuấn và Giang Quân cũng đi ra đứng gác.
Bọn họ bốn người tới lui bên trong khu vực năm mét, Lăng Vi nháo tâm, cô nhìn lên trời, vốn là muốn nhìn những ngôi sao, trăng sáng như hiểu một chút lòng người ưu tư, lại không nghĩ rằng, cô ngẩng đầu... Ánh mắt liền định trụ.
Diệp Đình thấy cô nhìn chằm chằm lên trời, anh cũng ngẩng đầu nhìn, cũng liền định trụ!
Lôi Tuấn và Giang Quân thấy kỳ lạ, hai người cũng đi lên nhìn, tiếp đến... Hai người cũng định trụ!
Chuyện gì xảy ra?
Lôi Tuấn mặt đầy ௱ôЛƓ lung hỏi: “Mọi người tại sao lại nhìn chằm chằm lên trời như thế? Nếu tôi không nhìn, chẳng phải là chỉ số thông minh của tôi quá thấp.”
Lăng Vi đột nhiên giơ tay, chỉ trên trời nói: “Đó không phải là tượng phật sao? Nhị Tuấn anh nhìn không ra à?”
Lôi Tuấn “A? “một tiếng: “Ở đâu?” Anh cố gắng tìm, khắp nơi tìm kiếm, cũng không nhìn thấy tượng phật.
Lăng Vi hơi sốt ruột, hỏi Diệp Đình: “Nhìn thấy không? Mấy ngọn cây kia, không phải làm thành một hình tượng phật sao?”
Diệp Đình gật đầu một cái: “Đúng, anh cũng thấy vậy.”
Giang Quân cũng nói: “ Đúng, tôi cũng nhìn thấy, nhưng tượng phật này có thể nói lên điều gì... Chúng ta bây giờ đã tìm được tượng phật thứ năm, nhưng tượng phật này và cái đó vách đá có quan hệ thế nào? Chúng ta vẫn là không có biện pháp chắc chắn cửa hang nào có thể vào, không phải sao?”
Lăng Vi nói: “Chúng ta nên hỏi Thiên Mặc và Tiểu Bát.”
Diệp Đình gọi Lý Thiên Mặc, hai người liên lạc với Tiểu Bát.
Ba người bắt đầu nghiên cứu tượng phật thứ năm vừa tìm được và khối đá bích có quan hệ gì?
Suốt cả một buổi tối, ba người cùng tính toán công thức, nhưng không có gì đột phá.
Đoàn người đầu óc quay cuồng, lúc này Vinh Phỉ phát tới tin tức nói: “An Kỳ Nhi bệnh tình rất nghiêm trọng!”
Ngày hôm qua trực thăng trực tiếp đưa bọn họ đi thành phố Nữu Lai, bác sỹ làm xét nghiệm máu cho An Kỳ Nhi, nhưng máu An Kỳ Nhi rút ra không phải màu đỏ, mà là trắng bạch!
Đoàn người lập tức sốt ruột, Vinh Phỉ nói: “Kiểm tra máu phát hiện tinh bột huyết thanh cao gấp sáu lần bình thường! Còn có mỡ môi cao gấp bốn lần!”
“Chuyện gì xảy ra? Đó là bệnh gì?” Đoàn người thất chủy bát thiệt hỏi.
Vinh Phỉ nói: “Kết quả kiểm tra nói là viêm di tuyến cấp tính nghiêm trọng, nhiều bộ phận chức năng suy kiệt.”
“Cái gì?” Nhiều bộ phận chức năng suy kiệt?
Tất cả mọi người đều bị giật mình, ý gì? Không phải là quá dọa người sao? Nhiều bộ phận chức năng suy kiệt? Như vậy không phải là không xong rồi sao?
Lăng Vi vội vàng nói: “Anh Tư, anh nhanh chóng liên lạc với Quân Dương! Có phải An Kỳ Nhi đã dùng thuốc gì có tác dụng phụ không? Ánh mắt An Kỳ Nhi tỏ ý, anh là bác sỹ hẳn biết dùng thuốc gì.”
“Ừ, Anh đã liên lạc Quân Dương, cậu ta bên kia cũng đang kiểm tra. Mọi người cũng đừng quá sốt ruột, chờ chị dâu ổn định lại, anh lập tức đưa cô ấy trở về nước.”
“Được!”
Kết thúc nói chuyện điện thoại, tất cả đoàn người đều lo lắng, Thượng Hỏa! Bạch Bình và hai vị giáo sư còn chưa cứu được, An Kỳ Nhi lại xảy ra chuyện!
Lăng Vi đang nháo tâm, đột nhiên nghe Diệp Đình kêu cô: “Bà xã, mau tới đây!”
“Thế nào?” Lăng Vi bị sợ hết hồn, lại xảy ra chuyện gì?
Lăng Vi chạy đến chỗ Diệp Đình. Diệp Đình giơ tay chỉ lên trên vách đá: “Em nhìn thử cái bóng đó một chút!”
Lăng Vi nhìn lên vách đá: “Thế nào?” Cô nhìn cẩn thận.
Phát hiện...Trên vách đá có một cái cửa hang là sáng, các cửa hang khác đều bị bóng của nhánh cây che tối, rất tối! Mười mấy cửa hang, chỉ có một cái là sáng!
“A! Tượng phật tứ năm là dùng chỗ này, ở chỗ này!” Lăng Vi nhìn chằm chằm cửa hang được chiếu sáng.
Trên đỉnh những cây đó có một lỗ hổng, ánh mặt trời là từ lỗ hổng này chiếu xuống.
Cái lỗ hổng này, là hình tượng phật thứ năm!
Lăng Vi nói: “Tượng phật này, thì ra là dùng ở chỗ này... Cửa hang kia nhất định là cửa vào a!”
Giang Quân và Lôi Tuấn cũng biết!
Tối hôm qua, lúc bọn họ phát hiện tượng phật thứ năm không có ánh mặt trời, cho nên, không nhìn thấy bóng mờ!
Mà hôm nay, đúng lúc ánh mặt trời theo cái đó khe hở nhánh cây chiếu xuống.
Mà ánh mặt trời chiếu qua cái khe hở kia, lại chiếu đúng vào một cái cửa hang động!
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi nói: “A Đạt này có phải bị bệnh thần kinh hay không... Loại này thiết kế cô cũng nghĩ ra được?”
Lý Thiên Mặc cũng gật đầu: “Đúng là bệnh thần kinh... Hoặc là bệnh tâm thần.”
Lúc này, Lão Hắc dòm cửa hang nói: “Trước kia, tôi nghe người ta nói qua, toàn bộ cấu tạo căn cứ hút máu, đều do một tay A Đạt thiết kế, rất nhiều người đều đồn cô là thiên tài.”
Lý Thiên Mặc nói: “Mọi người ở nơi này, cũng tôn sùng A Đạt là "Thần" sao?” Nghe giọng Lão Hắc nói chuyện, thật giống như rất sùng bái A Đạt.
Tểu phiên dịch không có phiên dịch những lời của Thiên Mặc, trực tiếp thay Lão Hắc trả lời: “Đúng vậy, toàn bộ nữu lai, quân lương, tài chính, còn có kinh tế, đều tôn sùng A Đạt.”
“...”
Đoàn người trố mắt nhìn nhau, nguyên lai A Đạt... Còn có loại năng lực này?
Cô lần trước còn nói xạo, vì kiếm tiền vé máy bay, phải tham gia mấy cuộc tranh tài...
Diệp Đình thấp giọng nói: “Suy đoán của chúng ta, đều nhất nhất ứng nghiệm. Con người A Đạt này tuyệt đối không đơn giản.”
“Đúng vậy, không sai...” Lý Thiên Mặc ngày càng tin rằng đầu óc của A Đạt và người bình thường không giống nhau.
Đầu cô ấy nhất định biến đổi khôn lường!
Lôi Tuấn chỉ cửa hang, nói: “Nếu tìm được cửa vào, chúng ta bây giờ đi vào thôi!”
Diệp Đình có chút lo lắng. Anh nói: “A Đạt này làm việc quỷ quyệt, xảo quyệt. Chúng ta bây giờ cũng không thể hoàn toàn chắc chắn cửa hang này an toàn hay không, mọi người đợi một chút, tôi và Thiên Mặc vào trước xem thử.”
Lý Thiên Mặc và Diệp Đình đặt một máy diêu cảm phi hành khí đi vào, phi hành khí bay rất xa, truyền về tin tức không nguy hiểm gì.
Nhưng là, không biết tại sao trong lúc bất chợt lại không có tín hiệu gì.
Diệp Đình nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Lý Thiên Mặc xua tay, tiếp tục bắt tín hiệu, anh nhìn Diệp Đình nói: “Bên trong hẳn không nguy hiểm gì, nhưng là lối đi quá dài, phi hành khí bay rất xa, tôi đoán có thể tín hiệu truyền không tới.”
“Có khả năng...” Diệp Đình vừa dứt lời, Tiểu Bát phát tới tín hiệu, anh phân tích số liệu tín liệu phi hành khí dò xét truyền về: “Hai anh xem thử, có giúp ích được gì hay không.”
Đoàn người cũng không ai lên tiếng, bởi vì có ba người đàn ông nghiên cứa khoa học ở đây thật sự là quá đáng sợ!
Tìm một cửa hang, cũng có thể dùng số liệu làm phân tích...
Trải qua mười mấy phút vận toán (operation), Lý Thiên Mặc gọi đoàn người lên đường: “Chúng ta vào cửa động này thử!”
“Là cửa động này sao? An toàn không?” Lôi Tuấn vội vả hỏi.
Diệp Đình nói: “Không thể hoàn toàn khẳng định an toàn, chỉ biết chắc được bảy phần.”
Anh đột nhiên nghiêng đầu nói với đoàn người: “Sống ૮ɦếƭ do số! Nếu ai không muốn đi vào, có thể ở lại bên ngoài, không bắt buộc!”
Tiểu tổ Bóng Tối cùng anh vào sanh ra tử vô số lần, nhất định là sẽ không lùi bước.
Chiến đội Quốc Tế, là thực hiện nhiệm vụ, bất kể có nguyện ý hay không cũng phải đi theo vào.
Đội trưởng chiến đội Quốc Tế nói: “Tôi đã ở chỗ này theo dõi truy tung khí, bộ đội cứu viện mới vừa liên lạc với tôi, nói bọn họ đại khái mười giờ sau có thể chạy tới nơi này.”
“Ừ! “Diệp Đình nói với anh ta: “ Chờ đội viên tới, không cần phải lập tức vào cửa động, cứ để cho bọn họ so sánh bóng râm ở các cửa hang. Bởi vì ánh sáng chiếu qua bóng cây sẽ thay đổi tùy lúc.
“Được!” Đội trưởng ra lệnh cho các bộ đội cứu viện, sau đó cùng Diệp Đình và đoàn người đồng loạt tiến vào vách đá sơn động.
Lão Hắc và tiểu phiên dịch do dự một chút.
Lão Hắc không có theo vào, lão sợ ૮ɦếƭ. Lão ta lui về phía sau, đứng ở bên ngoài hướng về phía đoàn người kêu: “Tôi ở nơi này đợi mọi người. Nếu như các ngươi đều ૮ɦếƭ ở bên trong, tôi sẽ đi tìm người giúp!”
Tiểu phiên dịch bỉu môi, anh do dự chốc lát, đưa chân muốn đi vào trong, nhưng là, dừng lại.
Anh ta phân vân mấy phút, một hồi đi trong cửa hang nhìn, một hồi lại lui về phía sau.
Cuối cùng, không biết là lý do gì thuyết phục chính anh, anh ta lại đi theo đoàn người vào trong.
Lão Hắc ở bên ngoài, liên tục lắc đầu: “Điên rồi! Điên hết rồi! Một đám người điên!”
Tiểu phiên dịch “Đặng đặng đặng” đuổi theo về phía trước.
Lăng Vi quay đầu nhìn thấy anh: “Yêu? Tại sao anh lại đi theo? Anh Tư Vinh không có ở đây, dạ minh châu anh ấy cũng mang đi rồi a...”
Tiểu phiên dịch lúng túng cười: “Tôi không thể có có cái khác để theo đuổi sao?”Vừa nói, anh ta vừa nhìn túi đeo lưng của Diệp Đình. Lăng Vi ngay lập tức liền hiểu... Đây là nhớ đến Diệp Đình?
... Đây thật sự là mê tiền đến không biết sợ ૮ɦếƭ!
Đoàn người cũng không nói thêm gì, năm người một tổ, đi trong sơn động.
Trong sơn động rất âm u lạnh lẽo, lối đi không phải là hẹp, có thể cùng lúc đi năm, sáu người.
Nhưng là u ám kinh khủng.
Làm người ta có cảm giác kỳ quái chính là, trong hang động này cũng không phải là quá tối, vách tường thật giống như có thể phản chiếu, rất kỳ lạ.
Diệp Đình nói: “Đây chính là A Đạt vận dụng nguyên lý quang học, khi bên ngoài ánh mặt trời chiếu đến cửa động, bên trong sẽ sinh ra một loại tác dụng quang học. Trùng rắn cái gì, cũng sẽ né tránh, sẽ không ra vào nơi này.”
“Thật sẽ không có rắn độc sao?” Lôi Tuấn một mực nhìn trái, nhìn phải, anh bị những con rắn độc kia dọa đến khíp vía.
Diệp Đình nói: “Chúng ta không phải bôi dịch đuổi rắn rồi sao?”
Có mấy đội viên đặc chiến, còn bôi hương liệu đuổi rắn.
Mặc dù là vậy, nhưng đoàn người cũng là cẩn thận đi về phía trước.
Bọn họ lại đi xuống dốc, Lôi Tuấn nói: “Phía trước có phải có cung điện dưới đất hay không?”
Lý Thiên Mặc cầm máy dẫn đường, anh nói: “Tín hiệu vẫn không có báo trở về, cái lối đi này rất dài.”
Lôi Tuấn nói: “Thiên Mặc, hay là để diêu cảm cái gì phi cơ nhỏ đi vào thăm dò đường một chút?”
Lý Thiên Mặc nói: “Đó là "Vô tuyến diêu cảm phi hành khí"!”
“Đúng đúng, là cái đó!”
Lý Thiên Mặc nói: “Mới vừa rồi tôi và anh Đình đã đặt một cái đi vào, nhưng tín hiệu ở nửa đường liền cắt đứt. Theo như tôi tính toán, chúng ta đi về phía trước năm trăm mét, là có thể nhìn thấy phi hành khí.”
Lôi Tuấn “Ai yêu” một tiếng: “Lối đi này dài như vậy sao?”
Lý Thiên Mặc nói: “Có thể không chỉ dài, tôi không biết phi hành khí tại sao đột nhiên lại không có tín hiệu, phía trước cũng không biết có nguy hiểm gì đang chờ chúng ta, mọi người nên cẩn thận một chút.”
Lăng Vi nói: “Chúng ta có vật liệu đầy đủ, coi như ở trong cái sơn động này thêm mấy ngày, cũng không vấn đề gì. Nếu phía trước không đúng, chúng ta lui ra ngoài, thử cửa hang khác.”
Lôi Tuấn đột nhiên nói: “Vạn vừa tiến đến đích cửa hang bị lấp kín thì sao?”
Ai yêu, cái miệng ăn mắm ăn muối này!
Tất cả đoàn người chỉ muốn giơ tay đấm cho Lôi Tuấn một trận. Mặc dù trong đầu ai nấy cũng đều có suy nghĩ này, nhưng không ai dám nói ra.
Nghĩ cái gì thì nói cái đó, một chút cũng không suy nghĩ, nói ra những lời này chỉ làm lòng người thêm lo lắng.
Đội trưởng đội đặc chiế nói: “Cửa hang bị chặn lại cũng không sợ, chúng ta vẫn còn bộ đội cứu viện, khoảng mười giờ sau là bọn họ có thể tới đây. Bọn họ biết chúng ta vào cửa hang thứ năm. Nếu như, bọn họ thấy cửa hang bị lấp, nhất định sẽ cho cửa hang nổ tung, để lại đường lui cho chúng ta.”
“Ừ.” Diệp Đình gật đầu: “Đi thôi, tiến về phía trước.”
Tiểu phiên dịch đột nhiên nói: “Mọi người cứ đi như vậy vào trong, không sợ A Đạt đặt bẫy gì các người sao?”
Diệp Đình và Lăng Vi cùng nhìn sang Tiểu phiên dịch.
Lăng Vi nhìn chằm chằm ánh mắt của anh ta, đột nhiên cười, nói: “Chúng ta dám đến, sẽ không sợ bị cô ấy đặt bẫy.”
Tiểu phiên dịch chép miệng... Thưởng thức những lời này của cô... Liệu cô có quá tự tin không?
Tểu phiên dịch còn nói: “Tôi và các ngươi đi chung lâu như vậy, tôi phát hiện các ngươi không có làm chuyện gì mờ ám? Mặc dù tôi có lúc không hiểu rõ, nhưng là, tôi cảm giác các ngươi giống như đang làm chuyện gì rất quan trọng.”
Lúc này, Giang Quân vỗ vai anh ta: “Chớ đoán mò, biết quá nhiều đối với anh không có lợi.”
“Nga hống hống, đối với đúng...” Tiểu phiên dịch liếc nhìn túi đeo lưng của Giang Quân,
Giang Quân mặt đầy nghiêm túc nói: “Đừng để ý tới túi của tôi! Trong túi xách của tôi không có gì đáng tiền!”
Giang Quân thấy ánh mắt giảo hoạt của anh ta vẫn đảo nhìn lung lung, Giang Quân đột nhiên từ bên hông lôi ra một bộ còng tay khác: “Anh muốn thử cái này một chút không?
“No——NoNo... Giang cảnh sát! Anh hiều lầm rồi, tôi chính là muốn giúp anh kiểm tra một chút xem thử túi đeo lưng của anh có kéo khóa kín không.”
Tiểu phiên dịch không dám đi chung với anh, cảnh sát kiểu gì, lại khi dễ người khác...
Anh ta đi tới bên cạnh Vương Dần, nhỏ giọng nói với Vương Dần: “Vợ ông bị bắt cóc, không biết bây giờ có nguy hiểm gì không...”
Vương Dần thở dài, đau lòng nói: “Bị tội nhất định là không cần nói, nhưng là tính mạng chắc không nguy hiểm gì, đám người này bắt chúng ta dẫn tới nơi này, nhất định là muốn nhiều hơn những gì bọn chúng có. Có lẽ ngay cả chúng ta chẳng qua cũng chỉ là con mồi.”
“...” Tiểu phiên dịch nháy mắt một cái, trong đầu nghĩ: Lão này mặc dù rất ít nói chuyện, nhưng là, tuyệt đối thâm sâu không lường. Cùng ông ta nói chuyện phiếm có chút đốt não...
Anh ta xem xét, vẫn là quyết định cùng đi với Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn nhìn anh ta, nói: “Nhìn ra tiểu gia ta có tiền đúng không?”
Tiểu phiên dịch trong đầu nghĩ, cũng chưa chắc là vậy... Nhiều tiền, ngu ngốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc