Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 339

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lý Thiên Mặc liếc mắt nhìn Lão Hắc, Lão Hắc ngượng ngùng cười một tiếng: “Nhất định là trú lại đây…”
Súng của Lý Thiên Mặc hơi giật giật, Lão Hắc hừ một tiếng, nói tiếp: “Nhất định là trú lại đây… tương đối nguy hiểm! Lỡ như có tia sét nào không có mắt đánh xuống, chúng ta sẽ bị đốt thành tro ngày!”
Gã học theo cách Lăng Vi nói, nháy mắt ra dấu với đám đàn em xung quanh, ý bảo bọn chúng đừng có hành động thiếu suy nghĩ!
Anh chàng phiên dịch trẻ vừa dịch, vừa nhìn sang phía Vinh Phỉ, Vinh Phỉ động động ngón tay, ý bảo anh ta làm không tồi, thêm tiền!
Anh chàng phiên dịch nuốt nước miếng, dịch lại không sót một chữ.
Lăng Vi đứng cạnh xem cuộc vui, chỉ cảm thấy gã Lão Hắc này chọn Lý Thiên Mặc để đột phá, đúng là quá ngu xuẩn.
Lăng Vi vẫn khá hiểu tính cách của Lý Thiên Mặc, trong lòng cậu bạn này nhiều mưu trí lắm đấy!
Ai thua thiệt thì không biết, chứ cậu ấy tuyệt đối sẽ không bị lỗ đâu.
Đám người thấy Lão Hắc sửa lại lời, liền biết ngay là anh chàng Thiên Mặc này phát uy rồi.
Lý Thiên Mặc quay về phía mọi người cười một tiếng: “Đi nhanh lên đi, lúc nãy tao khảo sát qua rồi, sức gió ở phía trước chếch về bên trái khu vực này yếu hơn một chút, cho thấy bên trái phía trước có một núi nhỏ.
Lão Hắc bị dí súng sát người, chậm chạp đi về phía trước.
Bọn lâu la đã chuẩn bị phục kích sẵn ở xung quanh thấy lão đại của nhà mình đang ôm bả vai của một anh chàng, tiếp tục đi về phía trước?
“Không phải là lão đại nói… muốn trú lại ở đây, sau đó bảo chúng ta đánh lén sao?”
“Đúng mà, thế giờ là cái tình huống gì?”
Bọn lâu la rối rít không hiểu.
“Chuyện gì xảy ra?”
Cả đám lơ ngơ nhìn nhau, ai cũng không biết nên làm cái gì.
Trước kia, bọn chúng cũng thường xuyên dẫn người vào rừng, hầu như đều toàn động thủ tại đây.
Bởi vì theo như tốc độ đi, khi đến nơi này cũng đã chạng vạng tối rồi, trú đóng tại đây vốn chính là một chuyện vô cùng bình thường.
Huống chi thời tiết hôm nay lại còn sắp sửa mưa như trút nước! Trú đóng ở đây lại càng hợp lý hơn nữa. Sao lão đại lại chưa ra lệnh động thủ với đám người này?
“Tổ trưởng, làm thế nào bây giờ? Ra khỏi cánh rừng này cũng không thích hợp phục kích nữa!”
Tiểu tổ trưởng khoát tay một cái nói: “Vẫn là chờ lão đại ra lệnh đi. Có thể là lão đại tạm thời đổi chủ ý.”
Bọn lâu la tiếp tục đi theo.
Đi đầu tiên, Lý Thiên Mặc cầm máy khảo sát sức gió, bọn họ vẫn luôn đi về trước chếch sang hướng trái, quả nhiên nhìn thấy một ngọn núi nhỏ, ở một bên còn có một sơn động nhỏ, hiển nhiên là có người đã cố ý đào một cái động ở chỗ này.
Sắc mặt Lão Hắc đen như đít nồi, cái sơn động này chính là do các huynh đệ của gã đào ra…
Bởi vì bọn chúng hàng năm vẫn luôn ra ra vào vào khu rừng cho nên mới cố ý đào ra cái động núi này, vì muốn có một chỗ dừng chân, nếu như gặp phải mưa lớn như thác đổ cũng sẽ có một chỗ để tránh mưa.
Tình huống hiện giờ lại hoàn toàn trái ngược! Bây giờ gã phải dẫn đoàn người Diệp Đình vào sơn động này, các huynh đệ của gã sẽ không có có trú mưa nữa.
Lão Hắc nín một bụng lửa giận không phát ra được.
Lúc này, mưa to trút nước đã bắt đầu xối xả! Lão Hắc nhìn xung quanh một vòng, các huynh đệ của gã núp trong rừng cây đều ướt như chuột lột.
Nhìn ngược lại đoàn người Diệp Đình, bước chân nhẹ nhàng chui vào động núi, vừa nói vừa cười, đúng là tức ૮ɦếƭ người!
Diệp Đình bọn họ chui vào động tránh mưa, diện tích chỗ này cũng không nhỏ.
Đoàn người tháo hết túi đeo trên lưng xuống, đốt đuốc, Vinh Phỉ và Lôi Tuấn sợ trong động có rắn nên cầm đuốc soi chiếu khắp một vòng.
“Nơi này rất an toàn, mọi người nghỉ ngơi đi.”
Mười mất phút trước đám lâu la kia đều trốn tại đây, cho nên mấy thứ côn trùng rắn rết bên trong động đều đã bị chúng đuổi hết ra ngoài.
Lăng Vi cời áo mưa, tháo túi đeo lưng ném xuống đất. Cô tùy tiện ngồi xuống dựa vào túi đeo lưng, ha ha… tự nhiên kiếm được một cái động thật tiện nghi, phải hưởng thụ cho tốt một chút. Có tiện nghi mà không chiếm thì là quá ngu ấy! Trong động rất tối, mặc dù có đốt đuốc, nhưng cũng không thấy rõ được cái gì.
Lôi Tuấn phục trách tìm đồ ăn cho đoàn người.
Lý Thiên Mặc vãn đang cầm súng chĩa vào Lão Hắc, lúc này, Vinh Phỉ đến thay ca cho anh. Cách tay Lý Thiên Mặc cũng mỏi lắm rồi, nói thật, bảo anh chàng nổ súng thì chưa chắc anh ta đã biết ấy, còn lấy thứ đồ chơi này hù dọa người ấy à, thì anh chàng vẫn có thể thích ứng…
An Kỳ Nhi ngồi cạnh Vinh Phỉ, Vinh Phỉ đột nhiên nói: “Lần tới đừng có mà ngốc nghếch như vậy?”
“???” An Kỳ Nhi không biết anh đang nói gì, nhất thời không phản ứng kịp.
Vinh Phỉ dán sát vào lỗ tai cô: “vừa nãy, lúc Thiên Mặc bị dính vào vũng nước, em chạy đến làm cái gì? Anh kéo cậu ấy là bởi cậu ấy là anh em của anh, anh không thể nhìn thấy cậu ấy bị rơi vào đó được.”
Lúc đấy quả thực anh ta còn nghĩ rằng đấy là đầm lầy nữa kìa. Không nghĩ tới An Kỳ Nhi cũng chạy đến!
Thật may mắn đó cũng chỉ là một vũng nươc, nếu như thật sự là đầm lầy thì chắc chắn ba người họ sẽ đều mất mạng!
An Kỳ Nhi trợn mắt nhìn Vinh Phỉ một cái, cô vươn tay dùng sức ôm lấy cổ anh, kéo anh về phía mình.
Cô nhìn chăm chú vào mắt anh, nói: “Cậu ấy là anh em của anh, cho nên anh mới giơ tay cứu. Chẳng nhẽ không phải là anh em của em sao? Anh không phải là chồng em sao? Anh không đành lòng nhìn anh em minh bị vùi lấp trong đầm lầy, còn em nhìn đành lòng nhìn hai người ngã xuống đó chắc? Trong lòng anh em máu lạnh như thế à?”
Ánh mắt Vinh Phỉ hơi thẫm lại, anh cười cười ôm cô vào иgự¢ mình, dùng sức hôn một cái trên mặt cô: “Anh không có cái ý kia…” Anh cắn cắn môi cô, nói: “Anh ૮ɦếƭ, anh không sợ. Anh chỉ sợ em sẽ ૮ɦếƭ theo anh thôi.”
An Kỳ Nhi trợn mắt nhìn Vinh Phỉ: “Cùng ૮ɦếƭ thì có gì mà phải sợ? Ngược lại em chỉ sợ cảnh anh ૮ɦếƭ rồi mà còn mỗi mình em sống…”
“Được rồi được rồi, không nói nữa.” Vinh Phỉ ôm cô, động tình hôn cô.
“Đờ mờ! Ông đây xui xẻo vãi!” Lão Hắc ở bên cạnh tức đến mức trợn trắng mắt.
Vinh Phỉ nhíu mày một cái, tay phải cầm súng, đặt trên cằm Lão Hắc: “Cho mày lên tiếng đấy à?”
Lão Hắc liếc nhìn anh ta.
“Người anh em, mày không đứng đắn mà!” Vinh Phỉ cong khóe miệng cười một tiếng lạnh lùng, Lão Hắc chợt thấy run lập cập.
“Mày muốn làm gì? Muốn tự mình tìm ૮ɦếƭ à?” đám đàn em của Lão Hắc lập tức rút súng nhắm vào đầu Vinh Phỉ.
Tròng mắt đen của Vinh Phỉ trừng gã kia, họng súng gõ gõ vào cằm Lão Hắc.
Lão Hắc vội vàng giơ tay nói với đám đàn em: “Tất cả chớ động! Tất cả ngồi xuống!”
Gã sợ hãi dòm Vinh Phỉ: “Lão huynh à, có gì từ từ nói… súng đạn không có mắt mà…”
Vinh Phỉ bật cười, nói: “Đừng sợ, cây súng trong tay tao tổng cộng mới có sáu viên, bắn vào đầu mày còn thiếu một viên.”
Anh chàng phiên dịch không ngừng khoa tay múa chân phiên dịch cho Lão Hắc: “Anh ta nói, đầu anh có bảy cái lỗ, mà anh ta chỉ có bảy viên đạn, anh ta đang suy nghĩ hay là trước tiên nên làm mắt anh mù, hay là cho mũi tịt bây giờ.”
Lão Hắc nghe xong, sắc mặt lại tối thêm.
Lão Hắc tức giận không ngừng nghiến răng, khóe miệng lão co rút giật giật. Bọn đàn em trợn tròn mắt: “Lão đại! Chiến luôn với bọn nó!”
Gã này nói xong liền trừng mắt với anh chàng phiên dịch, anh chàng phiên dịch hơi rụt cổ, không dịch lại lời này cho Vinh Phỉ.
Lão Hắc làm bộ tức giận lầm bầm, nói với đám đàn em của gã: “Trước cứ chờ chút đã, thạt ra thì cái động này cũng là một đọa điểm phục kích khá tốt. chờ lát nữa mày liên lạc với các anh em, bảo bọn nó bao vây cái sơn động này lại, đến lúc đó chúng ta sẽ trong ứng ngoài hợp!”
Lũ đàn em của Lão Hắc gật đầu một cái: “Vâng, giờ em sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho bọn nó.”
Lão Hắc nói: “Mày con mẹ nó ngu thế? Giờ mày liên lạc với các anh em, đám người này cũng còn có phòng bị, chờ bọn chúng ăn uống no đủ, thấy uể oải rồi, thì mày hãy gửi tín hiệu cho anh em. Như vậy mới có thể đảm bảo không để lọt lưới!”
Lão Hắc trầm mặt, tỏ vẻ bọn mày đừng có hành động thiếu suy nghĩ.
Vinh Phỉ lại nhìn anh chàng phiên dịch một cái, anh chàng tùy tiện phiên dịch cho Vinh Phỉ nghe.
Bởi vì anh chàng phiên dịch này là Lão Hắc mời đến, trước đấy đã nhận đút lót rồi.
Sao mà Vinh Phỉ lại không biết.
Vinh Phỉ cười một tiếng, bảo An Kỳ Nhi thưởng cjo anh ta hai mươi tờ tiền giấy.
An Kỳ Nhi đếm đủ 20 tờ thưởng cho người phiên dịch. Anh chàng kia thèm đến mức con ngươi cũng sắp sửa rơi ra ngoài, không ngừng nuốt nuốt nước bọt!
Anh ta nhận tiền, không ngừng cúi người gật lia lịa với Vinh Phỉ: “Cám ơn thần tài! Cám ơn thần tài gia!”
Lão Hắc trừng mắt với người phiên dịch, anh ta ra dấu OK với gã, ý tứ chính là… bên ngoài thì tôi cầm tiền nghe theo người này, nhưng vẫn luôn theo sự chỉ huy của anh.
Vinh Phỉ ra vẻ như cái gì cũng không biết, rộng rãi cười một tiếng. Anh khoát tay với người phiên dịch kia, thờ ơ nói: “chút tiền cỏn con này chẳng là cái gì cả, cậu cứ làm cho tốt đi, lúc về cho cậu hai cây vàng!”
Vinh Phỉ bày ra dáng vẻ ‘ông đây là người có tiền’.
Anh chàng phiên dịch mắt nổ đom đóm, chỉ hận không thể quỳ xuống liếm đầu ngón chân của Vinh Phỉ.
Diệp Đình và Lăng Vi ở bên cạnh cười nhạt, Lăng Vi nói: “Người phiên dịch này không phải là người của Lão Hắc sao? Nhanh như vậy đã thành người của tứ ca rồi.”
Diệp Đình nói: “Em nhìn thử tứ ca ma xem, cả người đều atrn ra khí thế ‘ta là người có tiền’ khí tức cường đại, ai mà chẳng nịnh bợ? Huống chi suốt cả đoạn đường tứ ca vẫn thưởng cho cậu ta, không thấy đâu dáng vẻ thiếu tiền.”
“Nào, đi ăn cái gì đi.” Lôi Tuấn mở ra ba hộp thịt bữa trưa ra, đoàn người tranh nhau ăn.
Sáu người Lão Hắc chỉ có thể nhìn, đói bụng đến mức nuốt nước bọt ừng ực, nhưng Lão Hắc không lên tiếng, bọn chúng cũng không dám lôi đồ ra ăn.
“Ăn ngon! Ăn ngon! Thật đúng là thơm!” Lăng Vi cầm dĩa, xiên một miếng thịt lớn bỏ vào trong miệng.
“Ưm… thơm thật…” cho đến giờ vẫn chưa từng cảm thấy đồ hộp ăn ngon như vậy!
Bởi vì quá đói lại mệt cho nên lúc này đừng có nói là đồ hộp, cho dù là lá cây, đến lúc đói hoa cả mắt bọn họ cũng có thể nhai như thường.
Đoàn người ăn đến mức thích thú.
Lão Hắc vừa nghiến răng, vừa nuốt nước miếng, đi đường suốt một ngày ai mà chẳng mệt mỏi, ai mà chẳng đói? Nhưng mà tên khốn họ Vinh kia vẫn luôn chĩa súng vào gã, gã không dám lộn xộn.
Các huynh đệ của gã cũng giương mắt dòm, bụng chúng cũng kêu ùng ục.
Lý Thiên Mặc cố ý xiên một miếng lớn đưa cho Vinh Phỉ và skn: “Tứ ca, thịt hộp này mua không tồi đâu, mùi vị này… thật là thơm!”
Lý Thiên Mặc cố ý quơ quơ trước mặt Lão Hắc, mùi thơm kia khiến Lão Hắc vẫn luôn không ngừng nuốt nước bọt.
Đói vãi! Lão Hắc thèm ăn, chỉ hận không thể há miệng nuốt luôn miếng thịt kia.
Lúc này, Vinh Phỉ đã cầm lấy dĩa xiên một miếng thịt, anh xử lý nhanh gọn một miếng, ngay tức khắc Lão Hắc liền thấy sụp đổ luôn rồi!
Gã cảm thấy mình sắp té xỉu đến nơi! Vừa đói vừa tức!
Lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng bước chân dồn dập.
“Ai?” Lôi Tuấn lập tức nhảy bật lên, anh giơ cây đuốc chiếu ra phía ngoài?
Chẳng lẽ kẻ địch muốn vây công sơn động? Hẳn là sẽ không nhanh như vậy chứ?
Lôi Tuấn cầm cây đuốc, đi tra ngoài xem xét một chút, hóa ra là Giang Quân!
Giang Quân dẫn theo thành viên trong đội của mình chạy nhanh về phía này, trong tay họ có mang theo súng, gióng như là lúc nào cũng có thể khai chiến ngay được vậy!
Lôi Tuấn giật mình, đây là thế nào? Chẳng lẽ Quân ca gặp phải mai phục? Bọn họ sẽ không ác đấu với người ta ở bên ngoài rồi chứ?
Thế nhưng không nghe thấy tiếng súng mà!
Giang Quân mang theo người của anh ta, nhanh chóng vọt về hướng sơn động.
Giang Quân vẫn luôn đuổi theo phía sau họ, mấy lần bị ngắt tín hiệu nhưng về phương hướng thì bọn họ vẫn có thể nắm rõ.
Lúc có tín hiệu lại, Giang Quân liền phát hiện Diệp Đình bọn họ giống như hơi lệch đi rồi? Nghiêng về phía trước nhưng chếch bên trái.
Anh ta cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng dẫn người vọt tới.
Trên mặt Giang Quân đầy vẻ khẩn trương! Nhưng khi hìn rõ người giơ cây đuốc thò đầu ra, anh ta lập tức tỉnh táo lại.
“What the… bọn họ không sao!” Một đội viên trong đội Giang Quân mắng một tiếng, đoàn người vội vàng thu súng lại
Giang Quân chạy đến cửa sơn động phát hiện mấy người bên trong đang vô cùng thích thú sưởi ấm, ăn đồ đóng hộp, anh ta lắc đầu, tức đến phát cười. Cả đoạn đường này bọn họ liều mạng chạy sợ đoàn người này xảy ra nguy hiểm, thế mà đoàn người này ngược lại vẫn tốt, ung dung tự tại…
Giang Quân làm bộ không quen biết họ, cẩn thận từng tí, cũng không lâp tức vào sơn động.
Lăng Vi nói: “Bằng hữu, mấy người đi du lịch sao?”
Giang Quân không lên tiếng.
Lăng Vi nháy mắt với anh chàng phiên dịch, anh ta liền dùng tiếng anh hỏi: “Cô ấy hỏi các người tới rừng mưa nhiệt đới làm gì?”
Giang Quân vẫn không nói chuyện.
Diệp Đình vẫy vẫy tay với Giang Quân, tỏ ý bọn họ không cần khách khí đâu.
Giang Quân và đội viên của mình vẫn không vào sơn động, bọn họ dính mưa ở bên ngoài, thật sự có chút không chống đỡ nổi, một lúc sau mới lần lượt lê bước đi vào.
Đám người Giang Quân ngồi một lúc sau đó cũng lấy đồ ra ăn.
Thứ họ mang theo cũng là thịt… còn có cả lương khô.
Mùi thịt kia khiến hai mắt Lão Hắc thèm ăn cũng biến thành màu đen.
Giang Quân vừa ăn, vừa cảnh giác quan sát đám người Diệp Đình, Vinh Phỉ, Lão Hắc.
Anh ta thấy Lão Hắc đói bụng đến mức ánh mắt long sòng sọc luôn rồi, cố ý xiên một miếng thịt giơ đến trước mặt Lão Hắc.
Giang Quân hơi hất cằm một cái, tỏ ý bảo gã ăn đi.
Lão Hắc ngay cả suy nghĩ đâm đầu vào tường cũng có luôn rồi, con mẹ nó! Sau lưng gã vẫn còn có cây súng đây này! Gã dám ăn sao?
Vinh Phỉ buồn cười, nói: “Người ta cho rồi thì mày cứ ăn đi! Ở nhà bám cha mẹ, ra ngoài dựa bạn be! Người ta cho mày mà mày còn khách khách khí khí cái gì?”
Lão Hắc tức muốn ૮ɦếƭ, phẩy tay với Giang Quân một cái, sau đó quay mặt sang một bên, làm bộ không nhìn thấy.
Lũ đàn em của Lão Hắc sắp không thể ngồi yên được nữa! Loại uất ức này bọn chúng không chịu nổi!
Lão Hắc phát hiện đám đàn em của gã muốn móc súng, gã liền vội vàng nháy mắt ra dấu: “Chờ thời cơ!”
Mục tiêu cuối cùng của bọn chúng chính là cùng các anh em bên ngoài trong ứng ngoài hợp!
Nếu động thủ lúc này bọn chúng chắc chắn sẽ thua thiệt, đối phương bảy người, mà bọn chúng mới có sáu.
Hơn nữa, đám người mới tới cũng là sáu người, nói không chừng hai cái nhóm này là một hội!
Bây giờ mà không nhẫn thì rất có thể bọn chúng sẽ bị làm thịt!
Mặt Lão Hắc đầy hung dữ, trừng mắt với đám đàn em!
Anh chàng phiên dịch giả vơ ca hát, báo tin cho bọn chúng: “Lão đại bảo phải nhẫn nại nha… không nhẫn được thì chúng ta đều phải ૮ɦếƭ ấy a… đợi các anh em bên ngoài mai phục cho tốt lá la… là la động thủ sau há…”
Vinh Phỉ đá một cước vào sau lưng anh ta: “Ngươi hát cái cái thứ quỷ gì thế?”
Anh chàng phiên dịch ‘ối’ một tiếng, giơ tay sờ eo mình, đột nhiên thấy Vinh Phỉ đưa cho mình hai tờ tiền giấy, Vinh Phỉ cười một cái nói: “Hát không tệ, thưởng. Đây là ca khúc địa phương à? Giống kiểu 18 điệu sờ đúng không?”
Anh chàng phiên dịch vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, tương tự mười tám điệu sờ… một sờ sờ bàn tay nhỏ, hai lần sờ đến cánh tay…”
Lý Thiên Mặc, Diệp Đình, Lôi Tuấn ngồi chung một chỗ, ba người họ ai cũng bận việc riêng của mình. Lý Thiên Mặc phụ trách lục soát, dò xét tín hiệu, Diệp Đình phụ trách bố trí nhiệm vụ cho tiểu tổ Ám Ảnh.
Lôi Tuấn phụ trách ở cửa quan sát tình hình kẻ địch.
Lăng Vi và Vương dần cản trở tầm mắt mọi người, không để cho nhóm người kia thấy Diệp Đình và Lý Thiên Mặc đang bận rộn chuyện gì.
Qua chừng hai tiếng sau, khoảng hơn sáu giờ tối, trời đã đen như mực.
Lão Hắc nháy mắt ra dấu với đám đàn em.
Đám đàn em của Lão Hắc giả bộ ra ngoài đi tiểu, phát hiện hiệu cho các anh em của mình, ý bảo bọn chúng hãy lập tức tra tay! Bao vây sơn động!
Đến bắt ba ba trong rọ đi thôi!
Lăng Vi tựa vào иgự¢ Diệp Đình, có vẻ mệt rã rời.
Lão Hắc thấy thời cơ chín muồi, liền nháy mắt ra dấu cho đám đàn em.
Kẻ kia vừa mới đi ra khỏi sơn động về phía bên cạnh được mười mấy thước, liền mở ra mấy quả đạn khói. Bởi vì tín hiệu trong rừng không được tốt, lúc được lúc mất, cho nên mỗi lần bọn chúng hành động đều luôn dùng thứ đạn khói này.
Nhưng mà bên ngoài đang mưa to, hiệu quả của đạn khói cũng rõ ràng, nên gã chơi một lúc mấy quả.
Gã sợ đám anh em không thấy được tín hiệu liền nhanh chóng gửi tin cho cả đám: “Chuẩn bị hành động! Lập tức vây công sơn động!”
Cũng không để ý xem ai nhận được ai không, dù sao nếu có người nhận được thì đương nhiên sẽ truyền mệnh lệnh đi.
Lôi Tuấn thấy đàn em của Lão Hắc ra khỏi sơn động, trong lòng anh biết rõ, kẻ địch sắp sửa muốn hành động rồi.
Anh ra dấu tay với Diệp Đình và Lý Thiên Mặc.
Diệp Đình thông báo chp Giang Quân, Giang Quân không tiếng động gật đầu một cái, Lý Thiên Mặc ném cho Vinh Phỉ một điếu thuốc.
Vinh Phỉ biết kẻ địch muốn đánh lén.
Mặc dù Lăng Vi và Vương Dần đang giả vờ ngủ, nhìn qua trông có vẻ rất mẹt mỏi, nhưng thực ra bọ họ vẫn không hề thả lỏng, vẫn luôn giữ vững cảnh giác.
Bên ngoài, cơn mưa trút nước: “rào rào” che giấu tất cả âm thanh.
“Pằng pằng ——” tiếng súng bỗng nhiên vang lên!
Lão Hắc nghe được tiếng súng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng ngay sau đó gã liền giơ súng bắn rơi cây đuốc xuống đất, mấy tên đàn em của gã cũng đạp đổ đuốc trong sơn động, nháy mắt cả sơn động liền đen ngòm!
“Pằng ——” đột nhiên một viên đạn bắn về phía Diệp Đình. “ Phực ——” Diệp Đình nghiêng người né sang bên cạnh nhưng viên đạn vẫn bắn trúng иgự¢ trái anh! “Hự…” Diệp Đình thống khổ ôm lấy иgự¢ mình.
“Đình ca ——”
“Chồng!” Lăng Vi nhào đến cạnh anh, đỡ đạn hộ anh: “Phựt phựt” hai phát súng nữa nã thẳng vào sau lưng Lăng Vi!
“Đờ mờ!” Vinh Phỉ gấp đến độ ánh mắt cũng đỏ bừng! “Đoàng đoàng đoàng…” Một chuỗi đạn liên tiếp bắn ra. Đám người Giang Quân cũng đồng thời nổ súng.
Đám người Lăng Vi ôm đầu chạy loạn, trong nháy mắt có hai kẻ bị thương, một kẻ gục.
Đồng thời phía cửa sơn động lại có người xông vào: “Đoàng đoàng đoàng ——”
“Đoàng đoàng đoàng ——” đám đàn em của Lão Hắc cũng liều mạng giơ súng bắn càn quét!
Đám người Giang Quân một người kiềm một kẻ, trong nháy mắt lại có ba kẻ bị đánh gục.
“Đoàng đoàng đoàng ——”
Giang Quân nổ súng về phía Lão Hắc, Lão Hắc kéo một đứa đàn em đã ૮ɦếƭ ngăn phía trước mình.
“Phựt..” Một phát, viên đạn xuyên vào người gã kia, máu tươi phun khắp nơi.
Lão Hắc không thả tay, từ đầu đến cuối đều lôi bọn đàn em ra đỡ đạn cho mình! Con mẹ nó!
Gã biết ngay là hai nhóm này chung hội mà! Cũng may mà gã đã sớm chuẩn bị!
Anh em bên ngoài đã đánh đến cửa hang. 45 người đối phó 13 người, mặc dfu đàn em của gã đã ngã mấy người, nhưng đám bên ngoài xông vào mới là chủ lực! Ba mươi mấy người, bắn loạn xạ cũng có thể quét ૮ɦếƭ bọn người này!
Gã vốn định khống chế những người này trước, lấy thuốc giải đã, nhưng giờ nhìn lại, mười mấy kẻ này cũng không phải hiền lành gì, nếu không Gi*t ૮ɦếƭ thì gã cũng đừng hòng sống!
Cho nên gã chỉ cần để lại một người sống, lại ép đối phương giao thuốc giả ra là được rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc