Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 333

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Chú Vương, chú tới rồi.” Diệp Đình vội vàng mời ông vào, bọn họ ngồi xuống ghế sa lon, Lăng Vi châm trà cho Vương Dần.
“Tin tức gì? Tìm chú gấp như vậy?” Vương Dần không thèm uống nước, đoạn đường này ông đi rất gấp, cổ áo cũng ướt nhẹp.
Diệp Đình trực tiếp cho ông nhìn tấm hình kia.
Diệp Đình cặn kẽ nói chuyện xảy ra lại một lần. Vương Dần nhìn cậu nhóc trong hình chăm chú, ánh mắt càng ngày càng sâu, ông không dám tin hỏi Diệp Đình: “Đứa bé này... tên Vương Tử 璌 sao?”
Trong lòng Vương Dần ngàn vạn suy nghĩ! Vương Tử 璌? Không phải ý là con của Vương Dần sao?
Cái này không thể không làm ông suy nghĩ nhiều....
Còn có sinh nhật lại trùng hợp như vậy, chủ yếu hơn là, vì sao Hạ Bạch Mai phải thường xuyên nhìn tấm hình này?
Nhiều chuyện kết hợp với nhau như vậy, làm cho ông không kích động cũng không được!
Vương Dần giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, ông cũng hơi bất ngờ mình lại kích động như vậy. Tính cách của ông là cực kỳ trầm ổn, ẩn núp ở hắc bang mười mấy năm cũng không có bại lộ mình, có thể tưởng tượng được sự nhẫn nại mà dẻo dai của ông mạnh cỡ nào.
Nhưng mà, hôm nay ông lại không khống chế được tâm tình của mình!
Ông nhìn hình của Vương Tử 璌, một lần lại một lần.
“Các con xem, hình dạng mặt mày, góc cạnh, còn có mi mắt rất giống chú nha.” Vương Dần càng nói càng kích động: “Bây giờ đứa bé này... ở nơi nào vậy? Chú có thể lén gặp nó không?”
Diệp Đình nói: “em ấy ở torng một trụ sở làm việc, bởi vì công việc của em ấy phải giữ bí mật rất chặt chẽ, cho nên, rất khó trở lại một lần. Lần trước chúng con thấy em ấy vẫn là ở hôn lễ của con và tiểu Vi.”
Vương Dần mạnh mẽ đè nỗi kích động trong lòng xuống, ông khẽ vuốt ve hình, trong lòng oán trách mình, ông cũng có tham gia hôn lễ của Diệp Đình và Lăng Vi. Nhưng mà, quá nhiều người, ông không có chú ý.
Ngón tay của Vương Dần vẫn luôn vuốt ve tấm hình, ông còn nói: “Đứa bé này có tiền đồ, để cho nó yện lặng cuộc sống đi, đừng nên quấy rầy nó...”
Cậu nhóc trong hình cười vô cùng rạng rỡ, nhìn liền biết là người không có phiền não, không có chuyện buồn.
Vương Dần nói: “Nếu cha mẹ của nó đối xử tốt với nó như vậy, vậy chú cũng không cần thiết phải làm xét nghiệm ADN... Chú chỉ cần ở sau lưng lặng lẽ nhìn nó, đã tốt lắm rồi.”
Ông nói vô cùng phiền muộn, nói xong, lại giương mắt nhìn Diệp Đình hỏi: “Đứa bé này.... Nó không biết tung tích của Bạch Bình đúng không?”
Diệp Đình suy nghĩ nói: “Hẳn là không biết, bất quá.... cũng không chắc lắm. Con tìm thời gian hỏi em ấy một chút đi.”
Hôm nay Vương Dần thật vui vẻ, mặc dù ông không có lại tiến thêm một bước kiểm tra xem đứa bé này có thật sự là máu mủ của ông không, Nhưng mà, phần cảm giác nồng nặc kia làm sao cũng không che giấu được.
Ông giữ lại tất cả hình của Vương Tử 璌 vào trong điện thoại di động, thêm mật mã.
Bây giờ, cho dù Hi Nhĩ Vương thật sự bị bắn ૮ɦếƭ, ông cũng không có tức giận như vậy, bởi vì, ông đã tìm lại được con!
Nếu Vương Tử 璌 là con của ông và Bạch Bình, ít nhất nói rõ.... Bạch Bình cũng không có bị Hi Nhĩ Vương khống chế! Bởi vì, hi Nhĩ Vương trời sinh tính hung tàn, sao có thể dễ dàng tha thứ người phụ nữ mình nhốt sinh con của người khác?
Bây giờ, Vương Tử 璌 đã lớn như vậy cũng không cảy ra chuyện bất ngờ gì, nói rõ.... sự tồn tại của cậu không có đưa tới sự chú ý của ai. Càng nói rõ, lúc Bạch Bình sinh con, là an toàn.
Lúc này, đột nhiên Lăng Vi nói: “Con cảm thấy.... vẫn nên làm giám định ADN thì tốt hơn.”
Cô nhìn Vương Dần nói: “Nếu như chắc chắn Vương Tử 璌 là con của chú, như vậy nói rõ có lẽ dì Bình không bị nhốt. Nói không chừng, sau khi Hạ Bạch Mai đổi dì đi thì dì đã trốn? Chú đừng quên, vợ chú là đặc công SSS. Trí tuệ của dì, cũng không phải người bình thường có thể so được.”
Diệp Đình cũng đồng ý thuyết pháp này, anh nói: “Lúc Hạ Bạch Mai đổi dì Bạch Bình đi, dì Bạch Bình mới mang thai ba, bốn tháng. Nếu như Hạ Bạch Mai lập tức giao dì Bạch Bình cho Hi Nhĩ Vương, đứa bé của dì ấy tuyệt đối không giữ lại được.”
Vương Dần cũng là nghĩ như vậy, ông tán đồng gật đầu nói: “Vậy thì lén lút làm giám định ADN đi, đừng quấy rấy đến Tử 璌, chúng ta lén lút giám định, hy vọng có thể chứng minh, Bạch Bình còn sống thật tốt.”
Vương Dần vuốt иgự¢, lòng ông thật là đau!
Diệp Đình nói: “Được, chuyện này giao cho con làm, nhưng mà... chắc chắn sẽ không rất nhanh. Bởi vì Tử 璌 không dễ gì mới đi ra một lần.”
Vương Dần gật đầu, đột nhiên lại nói: “Các con nói, những đầu mối này là bởi vì A Đạt hack hệ thống của Hạ Bạch Mai? Nếu có thể vào hệ thống của cô ta một lần nữa thì thật là tốt. Nhất định trong máy vi tính của cô ta còn những đầu mối khác.”
Diệp Đình nói: “Con đã hack vào xem từ sớm, tất cả dấu vết đều bị A Đạt loại trừ không còn chút nào. Có lẽ là cô ấy muốn bảo vệ mẹ mình, từ sau khi cô ấy làm hacker, mỗi ngày đều dọn dẹp máy vi tính cho mẹ mình, mưa gió không ngại, chưa từng bỏ sót ngày nào.”
Vương Dần lại hơi lo lắng: “Hạ Bạch Mai chú ý Tử 璌 như vậy, có phải muốn có hành động gì hay không? Chú đoán có lẽ thời gian gần đây cô ta mới chú ý đến Tử 璌, nếu không.... có lẽ cô ta đã sớm ra tay với Tử 璌. Bây giờ cô ta không động được Tử 璌, là bởi vì Tử 璌 đang ở căn cứ bí mật, được bảo vệ rất tốt.”
Lăng vi cùng Diệp đình đều đồng ý cái suy nghĩ này.
Lý Thiên Mặc cũng gật đầu.
Đột nhiên Lôi Niểu niểu nói: “Sao Hạ Bạch Mai lại biết sự tồn tại của Tử 璌 chứ? Nếu như bà ta vẫn luôn không biết tung tích của dì Bạch Bình, cũng không biết con của dì ở đâu, tại sao đột nhiên bà ta lại biết chứ?”
Đột nhiên trong đầu Lăng Vi xẹt qua tia sáng, cô bắt được điểm này lập tức nóng nảy nói: “Có phải Hạ Bạch Mai tìm được dì Bạch Bình không? Nhất định bà ta đã gặp dì Bạch Bình, mới phát hiện bí mật của dì Bạch Bình!”
Lăng Vi nói rất nhanh, đoán người đều nhìn cô chằm chằm.
Cô còn nói: “Dì Bạch Bình giao con cho người khác nuôi dưỡng, là vì nghĩ cho an toàn của con. Nhưng mà, nhất định dì ấy cũng nhớ con! Nhưng mà, tại sao dì ấy lại phải bại lộ chứ?”
Lăng Vi nhìn đoàn người một vòng, cuối cùng, cô nhìn Vương Dần chăm chú nói: “Bây giờ con có một suy đoán to gan...”
Cô đứng lên, đi lại bên cạnh bàn đọc sách, cầm cây 乃út và giấy trắng lên.
Cô vừa viết vừa đi về phía bàn trà.
Cô viết hai chữ, đưa cho mọi người xem.
Vương Dần là người thứ nhất nhìn thấy, Lăng Vi viết là “chú ý”
“Chú ý?”
Lăng Vi nói: “Tháng sáu năm nay, lần hỗn loạn lớn nhất quốc tế là gì? Là diệt trừ Ám Dạ đế quốc!”
Vương Dần lập tức nghĩ thông suốt, ông vội vả nói: “Hành động lần này, Bạch Bình đặc biệt chú ý.”
“Đúng!” Lăng vi nói: “Trình độ dì ấy chú ý chuyện này, nhất định không giống với dân chúng bình thường! Nói không chừng, dì ấy sẽ lợi dụng thân phận đặc công tiến vào sổ cư khố của chiến đội quốc tế nhìn tin tức nội bộ. Bởi vì, tin tức bên ngoài cũng không tỉ mỉ, hơn nữa, rất có thể không đúng sự thật.”
Diệp Đình nói: “Nếu dì ấy vào sổ cư khố của chiến đội quốc tế, rất dễ dàng bị bắt được. bởi vì, con gái của Hạ Bạch Mai, là một trong những hacker đứng đầu thế giới.”
Lăng vi nói: “Không sai! Nhất định A Đạt đang nói dối! Cô ấy nói chưa từng gặp Hi Nhĩ Vương, cô ấy nói mẹ trừ cho cô ấy tiền sinh sống ra cho tới bây giờ vẫn không gọi điện thoại cho cô ấy. Những lời này, tuyệt đối là giả!”
Lôi Niểu Niểu chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng trận.
A Đạt lại âm hiểm như vậy? Cô còn ở cùng một chiến đội đánh tranh giải với cô ta....
Lúc này, Lăng Vi còn nói: “A Đạt thật là nói láo liên thuyên. Không chỉ quan hệ của Hạ Bạch Mai với cô ta rất thân thiết, thậm chí, lúc bọn họ liên lạc với nhau Hi Nhĩ Vương cũng không phản đối, nói rõ.... những chuyện A Đạt làm này, đều là Hi Nhĩ Vương.... gợi ý! Nói như vậy.... ba tháng trước Hi Nhĩ Vương đã biết tung tích của dì Bạch Bình.”
“...”
“Bạch Bình nguy hiểm!” Vương Dần chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, ông run lập cập: “tiểu Vi, con phân tích rất đúng. A Đạt điều tra ra tung tích của Bạch Bình, Hi Nhĩ Vương không thể không biết. Nói không chừng, ba tháng trước Bạch Bình đã bị bọn họ bắt đi!”
Đột nhiên Diệp Đình giơ tay lên, ý bảo Vương Dần tỉnh táo. Diệp Đình nói: “Chú Vương, còn có một việc, rất kỳ quái.”
Vương Dần nhìn anh chăm chú, tỏ ý anh cứ nói tiếp.
Diệp Đình nói: “Chú Vương, chú đừng bi quan như vậy. Chú nghe con nói chuyện này trước.”
Đoàn người cũng nhìn Diệp Đình.
Diệp Đình suy nghĩ nói: “Con tính thời gian Hạ Bạch Mai mắc bệnh. Là sau khi hi Nhĩ Vương bị bắt. Các người có nghĩ tới không, Hi Nhõ Vương ở torng tù, ông ta không cách nào liên lạc với bên ngoài, trên người cũng không có trang bị kích phát, làm sao ông ta có thể kích phát vi khuẩn trong người Hạ Bạch Mai?”
Vương Dần chấn động mạnh, đột nhiên ánh mắt của ông trở nên sâu xa.
Vương Dần nói: “Cho nên, người trong tù, nhất định không phải Hi Nhĩ Vương! Nếu không, vi khuẩn trong cơ thể Hạ Bạch Mai sẽ không bị kích phát sau khi ông ta ngồi tù! Ông ta đang ngồi tù, căn bản là không có điều kiện đó! Hơn nữa, ông ta không có cách nào liên lạc với bên ngoài, cho nên, cũng không có cách để cho người khác đi kích phát vi khuẩn trong người Hạ Bạch Mai.”
“Đúng.” Diệp Đình nói: “Đây chính là lời con muốn nói. có lẽ Hi Nhĩ Vương chân chính không có bị bắt. Mà, ông ta kích phát vi khuẩn trong cơ thể Hạ Bạch Mai, đại khái là Hạ Bạch Mai làm việc không tốt! Hoặc là bà ta không có giá trị lợi dụng, Hi Nhĩ Vương không muốn để cho Hạ Bạch Mai mở miệng nói chuyện, cho nên kích phát vi khuẩn, để bà ta tự sinh tự diệt.”
Vương Dần che иgự¢ nói: “Nói như vậy..... bây giờ Bạch Bình, có thể còn chưa bị bắt. Nếu không, Hi Nhĩ Vương cũng sẽ không Gi*t Hạ Bạch Mai. Nếu như Hạ Bạch Mai bắt được Bạch Bình, đây tuyệt đối là một công lao lớn.”
Bây giờ nhìn lại, Hạ Bạch Mai bị Gi*t, đại khái là bởi vì Bạch Bình chạy thoát.
Vương Dần hít một hơi thật sâu.
Lôi Niểu Niểu đau lòng xoa xoa bả vai cho Vương Dần, nhất định bây giờ Chú Vương rất đau khổ....
Đột nhiên Lôi Niểu Niểu nói: “Nếu quả thật như vậy, có phải chú Vương cũng rất nguy hiểm hay không? Ngài ẩn núp ở Ám Dạ đế quốc lâu như vậy, Hi Nhĩ Vương không ૮ɦếƭ, ông ta sẽ đến Gi*t chú sao? Còn có bác con, chú ba của con, còn có bác Vân Hào, bác Trần, có thể cũng gặp nguy hiểm sao?”
Vương Dần vỗ vỗ tay của cô nói: “Con ngoan, đừng lo lắng, Lúc các chú mai phục ở Ám Dạ đế quốc đều có dịch dung. Các chú giả vờ là người ngoại quốc, lúc bắt Hi Nhĩ Vương các chú cũng không có bại lộ thân phận. điểm này con cứ yên tâm, các chú làm vô cùng cẩn thận. Bất quá.... Thiếu Triệt cùng Vân Hào đã bại lộ thân phận.”
Ông nhìn Diệp Đình nói: “Mau chóng báo cáo tình huống với ba của con, để cho anh ấy cẩn thận an toàn của Thiếu Triệt và Vân Hào.”
“Dạ!” Diệp Đình gật đầu.
Đoàn người trầm mặc một hồi, Lôi Niểu Niểu thở dài.
Cô nhíu mày nói: “Không có đầu mối khác sao? Chúng ta phải mau chóng tìm được dì Bạch Bình mới được! Cho dù dì ấy có bị bắt hay không, bây giờ nhất định sống rất không tốt. Lỡ như dì ấy bị bắt, nhất định đang bị nghiêm hình! Cho dù không có bị bắt, dì ấy trốn đông trốn tây không dám ra cửa cũng rất nguy hiểm. Hơn nữa, nhất định Hi Nhĩ Vương đang tìm dì ấy, dì Bạch Bình tùy thời đều sẽ có nguy hiểm tính mạng.”
Đoàn người ở đây đều nghĩ đến chuyện này, trong lòng gấp gáp.
Nhất là Vương Dần, mặc dù bên ngoài tĩnh táo, còn có thể cẩn thận suy tính vấn đề. Nhưng mà, lòng của ông đã sớm loạn thành một nùi!
Diệp Đình nói: “Bây giờ cũng không phải là hoàn toàn không có đầu mối.”
Anh đi tới bên cạnh bàn làm việc mở máy tính ra nói: “A Đạt có thể tìm được Bạch Bình, nói rõ nhất định trong máy tính cô ta có dấu vết. Người khác không có cách nào với cô ta, nhưng con và Thiên Mặc không đến nỗi không điều tra được nửa điểm đầu mối chứ!”
Diệp Đình rất bình tĩnh, nhưng giọng nói chuyện rất bá đạo, đôi mắt đen của anh thâm thúy nhìn máy tính, tràn đầy thông tuệ, không ai dám tranh.
Đột nhiên tim đập của đoàn người đập nhanh lên!
Lý Thiên Mặc cũng đi tới bên bàn đọc sách mở máy tính mình lên.
Diệp Đình nói: “Tôi phụ trách tu sửa văn kiện trong máy tính cô ta, anh phụ trách lục soát tin tức, sau khi lục soát xong lập tức thủ tiêu văn kiện tôi tu sửa.”
Lý Thiên Mặc gật đầu: “Không thành vấn đề, nhưng mà, làm khó là, máy tính của cô ta dường như không rời người. Muốn cho A Đạt hoàn toàn không phát hiện có chút khó khăn. Nếu không..... để Tào Duệ hẹn cô ta đi ra ăn một bữa cơm, thời gian họ ăn cơm hai chúng ta hợp lực hẳn là đủ.”
Diệp Đình cong môi cười, cho anh một ánh mắt tán thưởng.
Lúc này, Vương Dần đứng lên nói: “Tào Duệ không biết tình huống, chú sợ nó xảy ra chuyện không may, không bằng bây giờ chú đi bệnh viện, buổi trưa, chú cùng A Đạt đi ra ngoài ăn cơm, để cho Tào Duệ ở phòng bệnh trông chừng. Cho dù A Đạt mang máy tính, thời gian ăn cơm cũng đủ các con hành động.”
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Ý kiến này hay, chú Vương, chú có thể bí ẩn mang một máy quay phim theo, chúng con ở bên này xem A Đạt, một khi cô ta mở máy tính, chúng ta lập tức rút lui, như vậy sẽ không bị cô ta phát hiện.”
“Đúng! Có thể!” Vương Dần sửa sang lại quần áo nói: “Máy quay phim có thể giấu trong áo khoác của chú.”
Diệp Đình nói: “Không cần phiền toái như vậy, con có mấy bộ áo sơ mi nút áo đều có trang bị máy quay phim, là con cố ý đặt làm. Bởi vì con có rất nhiều trường hợp phải dùng đến. Bây giờ con đi lấy cho chú.”
Diệp Đình đứng dậy đi ra phòng làm việc. Chỉ chốc lát sau anh cầm một cái áo sơ mi vào.
Nút áo của bộ áo này đều làm bằng thủy tinh, trong cái nút áo thứ hai cất giấu máy thu hình.
Nút áo này làm không chê vào đâu được, hoàn toàn không nhìn ra bên trong có một máy quay phim.
Diệp Đình cố ý chọn một loại màu không rực rỡ.
Sau khi Vương Dần thay, một chút cũng không kỳ lạ, rất hợp.
Ông nói: “Bây giờ chú liền chạy đi bệnh viện.”
Vì tìm được Bạch Bình, bất cứ một đầu mối nào ông cũng không thể bỏ qua!
Sau khi Vương Dần đi, Diệp Đình cùng Lý Thiên Mặc ngồi bên cạnh máy tính, chờ đánh bất ngờ máy tính của A Đạt.
Lăng Vi cùng Lôi Niểu Niểu nhìn màn hình theo dõi chằm chằm, báo cáo tình huống cho bọn họ.
Vương Dần đi tới bệnh viện, A Đạt đang biên soạn số liệu.
Vương Dần không có chú ý cô nhiều, vẫn giống như bình thường vậy, gật đầu với cô liền ngồi đối diện với cô.
Không biết A Đạt đang bận rộn cái gì, đầu ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím.
Vương Dần nhìn chai nước biển chằm chằm, không nói câu nào.
Thẳng đến buổi trưa, lúc Tào Duệ tới, A Đạt mới chậm rãi ngừng lại. Cô khép máy vi tính nhìn Tào Duệ.
Tào Duệ nói với Vương Dần: “Chú Vương, chú đi ăn cơm đi. Con cùng A Đạt canh ở đây một hồi, chú đã canh tới giữa trưa rồi, khổ cực chú.”
Trong lòng Vương Dần suy nghĩ, ông phải cùng A Đạt ăn cơm, mới có thể tạo cơ hội cho Diệp Đình.
Nếu không, Diệp Đình không có cách nào hack máy tính của A Đạt....
Nhưng mà, nếu ông nói thẳng. Nhất định A Đạt và Tào Duệ sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Vương Dần làm việc luôn luôn cẩn thận, ông giả vờ thờ ơ cười một tiếng.
Khoác tay với Tào Duệ nói: “Hai con đi ăn đi, buổi chiều tiểu Duệ con còn phải đi làm, các con đi ăn trước. Chờ các con ăn xong rồi lại tới thay chú.”
Tào Duệ liền vội vàng nói: “Con còn chưa có đói đâu, nếu không, chú và A Đạt đi ăn trước đi, con ở đây cùng mẹ một lúc.”
Trong lòng Vương Dần vui mừng, vừa lúc ᴆụng lên họng súng của ông. nhưng, biểu tình của ông rất bình tĩnh, không có gì thay đổi.
Trong lòng Vương Dần nghĩ, với tính cách của A Đạt, chỉ sợ sẽ không đồng ý đi ăn cơm với ông.
Quả nhiên, A Đạt phòng bị nhìn Vương Dần, Vương Dần vội vàng nói: “Nếu không, chú đi ra ngoài mua về cho các con đi. Hai con cũng đừng đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh.”
Ông biết A Đạt là loại tính cách phản nghịch, càng không dể cho cô làm gì, cô càng muốn làm nó.
Vương Dần cố ý nói không cho cô ra ngoài. Quả nhiên nghe được A Đạt nói: “con muốn đi ra ngoài ăn, con muốn ăn bữa tiệc Pháp lớn, con muốn uống rượu!”
Cô có thèm rượu, đáng hận là, ở nhà Tào Duệ ngày ngày uống nước chanh, còn không thêm đá! Bây giờ cô chỉ muốn uống rượu, không cho cô uống rượu, sợ rằng cô sẽ ૮ɦếƭ!
Tào Duệ trợn mắt nhìn cô, người không lớn, còn nghiện rượu? Quá nhiều chuyện!
Tào Duệ lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Vương Dần, ý là bảo Vương Dần dùng tiền trong thẻ mời A Đạt ăn cơm.
Vương Dần suy nghĩ, cầm thẻ. Nếu như ông chối từ, sợ là Tào Duệ muốn đi theo đi.
Vương Dần cẩn thận để cho mọi việc rất thuận lợi.
Ông mang A Đạt tới một tiệm cơm Tây, phòng ăn Tây rất chú trọng lễ nghi, lúc ăn cơm, chắc chắn A Đạt sẽ không động vào máy tính. Diểm này, Vương Dần vô cùng hài lòng.
A Đạt bỏ máy tính của mình vào một Ϧóþ da màu lam. Người phục vụ đi tới lễ phép cúi người muốn cất cho cô. A Đạt từ chối, cô đặt máy tính của mình lên mặt bàn bên cạnh.
Vương Dần ngồi đối điện A Đạt, mỗi một động tác của A Đạt, Lăng Vi và Lôi Niểu Niểu đều nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi xác định trong thời gian ngắn A Đạt sẽ không ᴆụng máy tính nữa, Diệp Đình cùng Lý Thiên Mặc bắt đầu công phá bức tường lửa của A Đạt.
Phòng thủ của A Đạt vô cùng nghiêm mất, chính cô là hacker, đương nhiên biết làm sao chống đỡ người khác đánh lén.
Diệp Đình cùng Lý thiên Mặc lại dùng hơn mười phút, mới vô cùng tốn sức đánh đến bức tường lửa cuối cùng.
“Anh Đình, a Đạt cũng quá cẩn thận chứ? Không bình thường lắm. Cũng may, hôm nay là hai ta cùng nhau vào, nếu đổi thành em mà nói, sợ rằng phải dùng hai mươi mấy phút.” Đừng nói là một bữa cơm, cho dù là hoa cúc cũng đã lạnh!
Lý thiên Mặc vừa gõ bàn phím vừa nói: “Hệ thống máy tính của cô ta làm cũng quá phức tạp, còn khó vào hơn bức tường lửa của chiến đội quốc tế nữa.”
Diệp Đình cũng cảm thấy không bình thường, mặc dù A Đạt là hacker, có ý thức phòng bị, nhưng cô cũng quá phòng bị rồi chứ?
Quá mức cẩn thận, chính là khả nghi!
Lý Thiên Mặc nói: “Nhất định trong máy tính của cô ta có rất nhiều bí mật đặc biệt quan trọng!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc