Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 332

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lý Thiên Mặc nhíu mày nhìn anh, ý bảo anh nói tiếp.
Tào duệ nói: “Cậu biết Ninh Hạ và Giang Quân chứ?” Đột nhiên Tào Duệ vểnh môi cười, anh ôm bả vai Lý Thiên Mặc nhíu mày nhìn anh: “Anh em, có thể bảo anh Giang Quân đích thân ký tên cho tôi không? Anh ấy là nam thân của tôi.”
“Phốc xuy ---” Lý Thiên Mặc không nhịn được, phun nguyên hớp nước ra ngoài. Cũng may chỉ là phun vào ly....
Lôi Niểu Niểu vội vàng vỗ lưng cho anh, Lý Thiên Mặc cầm khăn giấy lau miệng: “Khụ khụ ---”
Anh buồn cười nhìn Tào Duệ nói: “Cậu còn có nam thần? Tôi vẫn nghĩ cậu là thẳng chứ!”
Tào duệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẳng nam không thể có nam thần sao? Giang Quân là thần tượng của tôi, mạnh mẽ thiết huyết! Là thần tượng của mổi người đàn ông có giấc mộng quân nhân chứ?”
Lý Thiên Mặc gật đầu: “Vậy cũng đúng, Tôi cũng thần tượng anh quân của tôi.”
Lý Thiên Mặc kỳ quái: “Cậu thấy hình ở đâu? Sao tôi không nhớ mình từng chụp hình chung với anh Quân?”
Tào duệ liếc anh: “Trí nhớ gì chứ!”
Tào Duệ mở máy tính trên bàn làm việc ra, lục soát danh sách của Ninh Hạ.
“Cậu xem!”
“A!” Lôi Niểu Niểu nói: “Đây là hôn lễ của anh Đình và chị dâu”
Lúc đó hôn lễ rất long trọng, mời rất nhiều truyền thông tham gia, cũng không tính là bí mật gì. Cho nên, Ninh Hạ đăng lên cũng là một chuyện rất bình thường.
Lý Thiên Mặc hỏi Tào Duệ: “Sao đột nhiên cậu lại tìm ra tấm hình này?”
Ánh mắt Lý Thiên Mặc vô cùng sắc bén, dường như anh đã tìm được điểm đột phá.
Tào Duệ nói: “Hôm qua A Đạt nói, trong tấm hình này có người là anh ruột của em ấy.”
Trong lòng Lý Thiên Mặc giật mình, nhưng bên ngoài lại rất bình tĩnh.
Lý Thiên Mặc cười, cố ý trêu ghẹo nói: “Trong hình này có ba người đàn ông, đều là rễ phụ. Không nghĩ tới, làm rễ phụ còn xảy ra chuyện.”
Lý Thiên Mặc chỉ chỉ mình: “Không thể nào là tôi...” Anh chỉ chỉ Giang Quân: “Cũng không thể là anh Quân...” Ba mẹ anh quân đều là lão cán bộ quân khu, chỉ có một con trai.
Đột nhiên ngón tay của Lý Thiên Mặc dừng lại, anh nhìn tiểu Bát.... không thể nào là anh Tám chứ?
Nói thật, anh vẫn không quá hiểu thân phận của anh tám.
Chỉ biết anh làm nghiên cứu khoa học, thân phận vô cùng thần bí. tính cách của anh tám là cái loại thật nghịch ngợm, mto65 chút cũng không ngột ngạt. Ngày đó bọn họ đánh bài xì phé, chơi bắt mười cơ, anh và anh tám còn cùng nhau một đội, rất là vui vẻ.
Mặc dù, anh là bạn của anh tám, nhưng mà, liên quan đến tin tức thân phận của anh tám lại hoàn toàn không biết gì cả.
Chuyện này, phải mau chóng thông báo anh Đình và tiểu Vi.
Lý Thiên Mặc hơi do dự, Tào duệ cười nói: “Không sai. A Đạt nói, vị đeo mắt kiếng này là anh ruột cô ấy.”
Lôi Niểu Niểu vô cùng kinh ngạc! Cô nhìn Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc giả vờ như bừng tỉnh hiểu ra: “À.... vị rễ phụ này, tôi thật là không quen lắm.”
Lý Thiên Mặc nói: “Ký tên cái gì, tôi nghĩ cách giúp anh. Hôm nay anh làm quen hoàn cảnh trước, tôi giới thiệu nhân viên cho anh quen biết.”
Tào Duệ gật đầu nói: “Được.”
Ba người từ phòng làm việc đi ra, Lý Thiên Mặc lập tức gọi điện thoại cho Diệp Đình: “Anh, em có chuyện gấp muốn gặp anh, nói trong điện thoại không tiện.”
Diệp Đình nói: “Em đến nhà anh.”
“Được!” Lý Thiên Mặc kéo Lôi Niểu Niểu chạy thẳng tới trang viên biệt thự của Diệp Đình.
Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu vào cửa trang viên, xa xa đã nhìn thấy nóc trang viên, cũng treo khí cầu....
“Phốc ----” Lôi Niểu Niểu che miệng cười: “thật là vui mừng nha... không nghĩ tới anh Đình và chị đâu lại, lại.... trẻ con như vậy....”
Lý Thiên Mặc đậu xe ở viện trước, Diệp đình và Lăng Vi đã ra cửa đón bọn họ.
Lôi Niểu Niểu chỉ những khí cầu đủ màu sắc kia cười không ngừng: “Chị đâu, sao chị và anh của em lại ngây thơ như vậy? Một biệt thự uy nghiêm như vậy.... lại để hai người biến thành khu vui chơi trẻ con....”
Lăng Vi xách eo, dậm chân nói: “Những khí cầu kia đều là ông treo!”
Lôi niểu Niểu giật mình: “Là ông Diệp, hay là ông nội em?”
Lăng Vi cười cổ quái: “Nhất định là hai vị lão gia tử cùng nhau! Hai lão ngoan đồng! À đúng, còn có ông Nhan, ba anh em họ treo những khí cầu này mất nửa tháng.”
Trong đầu Lôi Niểu Niểu nghĩ: “Ba người bọn họ thật rãnh rồi....”
Lăng Vi cũng cảm thấy buồn cười.
Cô lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Phía sau còn nữa, đảm bảo làm các người mù mắt!”
Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu đi theo sau.
Đoàn đường này.... trời của tôi ơi... đều là hoa, cỏ... xe đồ chơi, nhìn liền biết ngay là gia đình có đứa bé.
Trên mặt Lôi Niểu Niểu tràn đầy biểu tình “em đồng tình hai người”
Cô nhìn Lăng vi và diệp Đình nín cười nói: “Ông nội của chúng ta, thật đúng là chưa hết tính trẻ con! Có thể làm nhà lớn như vậy thành bộ dạng này.... em cũng thật là phục bọn họ. Như bây giờ, làm sao chiêu đãi khách đây? Ha ha ha.... có lẽ người ta còn cho rằng anh Đình bị bệnh thần kinh đâu....”
Diệp Đình đen mặt, không lên tiếng.
Lăng Vi ôm bụng cười lớn nói: “Ha ha, còn chưa hết đâu, phía sau còn nữa! Em đi ra phía sau liền biết, những thứ này còn chưa phải là món để cho em hỏng mất!”
“Phía sau cón có thứ càng....... mấy thứ này?” Lôi Niểu Niểu còn chưa nói hết lời liền nhìn thấy.... mấy cánh cửa đối diện hồ bơi phía sau, từng hàng từng hàng tã lót theo gió phấp phới.... ↖(^ω^)↗
Những tấm vải đỏ bay a bay, thật giống như nói: “Mọi người khỏe, em là cái tã lót! em dùng để đi tiểu, không phải để đi đại tiện nha!”
“Phốc ---- ha ha ha....” Lý Thiên Mặc và Lôi niểu Niểu cùng nhau cười phun: “Sao lại còn có vải đỏ? Thời đại gì rồi chứ?”
Lôi Niểu Niểu ngồi chồm hỗm dưới đất cười không đứng dậy được.
Lý Thiên Mặc nói: “Bây giờ không phải dùng tã giấy sao? ai lại còn dùng cái này chứ?”
Sắc mặt Diệp Đình càng đen hơn mấy phần.
Lăng Vi nói: “Còn không phải là ý kiến của các ông chứ!”
LĂng Vi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất là lão gia tử Nhan của chúng ta, thế nào cũng phải nói.... đứa vé phải dùng tã lót để đi tiểu, như vậy mới.... có phúc gì đó. Trời ạ.... chị muốn cười điên rồi! Ông nội của chúng ta còn nhảy cao ủng hộ. Đúng đúng! Phải dùng tấm vải đỏ đó! Vui mừng!”
Lăng Vi cười ra nước mắt, sắc mặt diệp Đình càng đen hơn.
Lôi Niểu Niểu đau bụng: “Chị đâu, ông nội làm như vậy, chị cũng chiều ý à?”
Lăng Vi nói: “Bọn họ vui mừng mà, cứ theo ý bọn họ đi.”
Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc cười muốn điên rồi, ba lão gia tử cũng quá có “sáng ý” chứ, cả người đều có “vi khuẩn nghệ thuật”!
Làm trang viên biệt thự của đường đường đại tổng tài của Đỉnh Phong quốc tế làm dế nhĩ như vậy...
Lý Thiên Mặc hỏi Diệp Đình: “Anh Đình, bây giờ anh đều không đi công ty sao?”
Trên mặt Diệp Đình tràn đầy trầm ổn, anh đương nhiên nói: “Công ty đã lên quỹ đạo cũng không cần quản lý nhiều. Chỉ cần không phát triển nghiệp vụ mới sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì.”
Lý Thiên Mặc bội phục nói: “Anh Đình, anh vả tiểu Vi ngày ngảy ở nhà chăm con sao?”
Diệp Đình kiêu ngạo cười: “Đời người, quý nhất là cái gì em biết không?”
Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc đều nhìn anh, Diệp Đình nghiêm túc nói: “Người, cả đời quý nhất là từng giai đoạn mình nên làm gì. Người ở tuổi thanh xuân, liền phải cố gắng phấn đấu, người về già, liền phải buông tay hưởng thụ. Bây giờ những gì cần phấn đấu anh đã phấn đấu xong hết rồi, phải dành nhiều thời gian ở cùng đứa bé. Con lớn lên chỉ có vài năm, đi qua, sẽ không trở về được nữa.”
“A.... thật có triết lý.” Lôi Niểu Niểu khen nói: “Anh Đình, anh thật là người thông thái! Em cảm thấy anh nói rất đúng. Tiền, vật chất, muốn nhiều cũng vô ích! Đủ dùng là được mà! Đứa bé, thoáng chút đã trưởng thành, chờ bé lớn lên, lên tiểu học, trung học, anh còn muốn ở chung với người ta người ta cũng không thẻm để ý anh. Chờ lên đại học, sau khi kết hôn sinh con, càng không gặp mặt được.”
Lăng vi nói: “Anh nhìn xem, Niểu Niểu thật có ngộ tính!” Cô cười nói với Lôi Niểu Niểu: “Nhất định em cũng sẽ là một người mẹ tốt.”
Nháy mắt sắc mặt Lôi Niểu Niểu đỏ bừng: “Còn sớm đâu! em không nóng nảy!”
Lý Thiên Mặc “khụ khụ”: “Chúng ta vẫn là đi phòng làm việc nói chuyện chính đi, chuyện mà hôm nay em muốn nói rất quan trọng.”
Diệp đình cùng Lăng Vi vội vàng dẫn hai người vào phòng làm việc.
Lý Thiên Mặc mở máy tính của Diệp Đình lên, dò hình bên trong. Anh lặp lại lời của Tào Duệ nói lúc nãy với Diệp Đình và Lăng Vi.
“Tiểu Bát?” Diệp Đình rất kinh ngạc....: “A Đạt nói, tiểu bát là anh trai cô ấy?”
Lý Thiên Mặc nói: “Ý của A Đạt là, những thứ này đầu là suy đoán của cô ấy, cô suy đoán như vậy chủ yếu là mẹ cô ấy thường xuyên nhìn tấm hình này.”
Diệp Đình nói: “Lời của A Đạt nói không thể chính xác. Tiểu bát là anh ruột cô ấy? Quá nhiều điểm khả nghi.”
Diệp Đình gõ bàn nói: “Nhưng mà, những lời này của cô ấy lại vô cùng quan trọng. Các người suy nghĩ, tại sao Hạ Bạch Mai lại thường xuyên nhìn những hình này?”
Lăng Vi nói: “Trước chúng ta đừng nói vì sao bà ta nhìn những tấm hình này, chúng ta tính toán thời gian.”
Lăng Vi cầm cây Pu't trên bàn lên mở chốt, viết lên giấy nói: “Chúng ta từ từ chải vuốt.”
Cô nói: “Lần trước mẹ của Lý Khắc Gia nói dì Bạch Bình gặp nguy hiểm đến nhà dì. Khi đó, dì Bạch Bình là đang có thai. Có lẽ là chừng ba tháng. Sau đó, Hạ Bạch Mai cũng đến, cũng là đang mang thai.”
Lăng vi bảo Diệp Đình viết sinh nhật của tiểu Bát lên tờ giấy, Diệp Đình nói: “Sinh nhật thật sự của tiểu bát không quá giống với tài liệu em ấy công khai.”
Ngày anh viết, là lớn hơn tài liệu mà tiểu Bát công khai một tháng.
Lăng vi lại ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Mặc: “Sinh nhật của A Đạt là bao nhiêu?”
Lý Thiên Mặc nói: “Mình không biết, chưa từng hỏi qua.”
Mặc dù A Đạt là đội viên của anh, nhưng mà, anh không thể nào biết sinh nhật của tất cả đội viên chứ.
Diệp Đình gõ trên bàm phím: “Sinh nhật của A Đạt nhỏ hơn tiểu Bát...... nửa tháng. Cũng chính là giống y như sinh nhật giả của tiểu Bát.”
“Cái này thì kỳ lạ rồi!”
Lôi Niểu Niểu lập tức nói: “Bọn họ có vẻ như là anh em, nhưng lại không phải!”
Cô kích động nói: “Sinh nhật thật sự của bọn họ là chênh lệch nửa tháng! Bất cứ người phụ nữ có thai nào cũng không thể sinh một đứa bé xong lại cách nửa tháng mới sinh đứa thứ hai. Như vậy tuyệt đối không thể nào! Đứa bé ở trong bụng nửa tháng đã ૮ɦếƭ ngộp từ sớm!”
“Nhất định hai người bọn họ không phải anh em ruột!” Lăng Vi gõ Pu't thép lên bàn.
Diệp Đình nói: “Nếu như A Đạt là con của Hạ Bạch Mai, như vậy nhất định tiểu Bát không phải con của Hạ Bạch Mai. Mà Hạ Bạch Mai chú ý tiểu Bát.... còn nhiều hơn chú ý con gái mình..... cũng quá kỳ quái! Sao bà ta có thể vô duyên vô cớ chú ý tiểu Bát? Trừ khi.... tiểu Bát là...”
“Con của dì Bạch Bình!” Lăng Vi cừa nói lời này ra, Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu đều hít sâu một hơi.
Mặc dù diệp Đình nghĩ như vậy, nhưng mà, lời này anh lại có chút không nói ra miệng được.
Thân thế của tiểu Bát, anh vẫn là hiểu. Cha mẹ của thằng nhóc này, đều là giáo sư nghiên cứu khoa học cấp quốc gia. Bây giờ gây ra.... có vẻ như tiểu Bát không phải là con ruột của bọn họ vậy....
Lý Thiên Mặc vô cùng có cảm xúc, lúc Lý Vân Hào xuất hiện, thật ra anh có chút hỏng mất.... ba mẹ nuôi mình 22 năm, không phải cha mẹ ruột của mình.... ai cũng không biết lúc đó lòng của anh giống như bị hai cây kềm xé nát vậy!
Trong lòng Lăng Vi cũng hơi khó chịu, đột niên cô lật đổ giả thiết của mình, nói: “Cũng không nhất định là con của dì Bạch Bình, nói không chừng, sinh nhật.... chỉ là trùng hợp.”
Diệp Đình cầm Pu't thép, viết lên giấy nói: “Thời gian tiểu Bát ra đời, hơi quá trùng hợp.... bất quá, cũng không hoàn toàn chắc chắn, em ấy có quan hệ với dì Bạch Bình.”
Lý Thiên Mặc cũng biết Lăng vi và Diệp Đình cố ý nói như vậy, cho nên, anh không nói gì.
Chỉ có Lôi Niểu Niểu không tim không phổi, cô nhíu mày nói: “Em cảm giác, chắc anh Tám là con của dì Bạch Bình và chú Vương Dần. Nếu không, tại sao Hạ Bạch Mai lại chú ý anh tám như vậy? Nói không chừng, bà ta còn muốn hại anh tám đâu! Chỉ là chỗ anh Tám ở quá bí mật, nên bà ta không ra tay được!”
Mặc dù torng lòng ba người Lý Thiên Mặc, Diệp Đình và Lăng Vi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà, bọn họ không đành lòng nói ra. Tiểu Bát, từ nhỏ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, đột nhiên nói cho cậu, thân thế có biến, bọn họ sợ cậu không tiếp nhận nổi.
“A? Đúng rồi....” Đột nhiên Lôi Niểu Niểu hỏi Diệp Đình: “Anh tám của em.... không phải họ Vương sao? Chú Vương Dần cũng họ Vương....”
Lôi Niểu Niểu nhìn Diệp Đình hỏi: “Anh Đình, anh tám của em tên là gì?”
Mặc dù cô với anh tám rất thân, nhưng vẫn luôn kêu là anh tám, anh tám, cho tới bây giờ cũng không biết tên anh.
Diệp đình nhíu mày, anh cầm cây vút thép trên bàn viết ba chữ Vương Tử 璌*
*Một ký tự cổ
璌 Đọc ra hai âm.
Diệp đình viết xong, cũng cảm thấy đáp án này chính xác không sai....
Lăng Vi nhíu mày, Lý Thiên Mặc cũng nhíu mày.
Chỉ có Lôi Niểu Niểu chỉ cái chữ 璌 này nói: “Cái chữ này, không phải là một chữ Vương, thêm một chữ Dần sao? Vương Tử 璌... Tử 璌.... Tử 璌... Chính là con của chú Vương Dần mà! Các người nói có đúng không?”
“...”
Sao Lăng Vi, Diệp Đình và Lý Thiên Mặc không nhìn ra chứ. đột nhiên cảm thấy mọi chuyện thật nghiêm trọng.
Lăng Vi nói: “Chuyện này, nếu không nói cho tiểu Bát, sợ em ấy không có phòng bị. Lỡ như xảy ra nguy hiểm gì rồi sao? Bây giờ quan trọng nhất là, phải để cho em ấy cảnh giác.”
Diệp Đình gật đầu tán đồng: “Bây giờ anh gọi điện thoại cho tiểu Bát, anh nói trước bên anh xảy ra chúy tình trạng, có thể sẽ liên lụy đến em ấy, bảo em ấy cẩn thận chút.”
“Có thể.” Lăng Vi và Lý Thiên Mặc tương đối đồng ý ý kiến này. Trước khi chưa chắc chắn quan hệ của tiểu Bát và chú Vương Dần, bọn họ không tính nói cho cậu nhanh như vậy.
Lăng Vi còn nói: “Chuyện này, chúng ta nghe ý kiến của chú Vương Dần trước. Nếu như có cần thiết chúng ta làm giám định ADN cho chú Vương Dần và tiểu Bát. Nếu như bọn họ thật là cha con, cha ta hãy suy nghĩ cách nói sự thật cho tiểu Bát.”
Diệp Đình gật đầu nói: “Được, anh đi gọi điện thoại.”
Sau khi Diệp Đình đi ra ngoài, Lôi Niểu Niểu càng nghĩ càng H**g phấn, đột nhiên cảm thấy mình mở ra một bí mật lớn, mình thật là lợi hại.”
Cô lại cùng anh Định bọn họ tìm lại đứa bé giúp chú vương Dần! Đương nhiên, chưa chắc anh Tám là con của chú Vương Dần, nhưng mà, xem đầu mới bây giờ, cũng đã chắc chắn được tám, chín phần mười.
Diệp Đình nói tính nghiêm trọng của sự việc cho tiểu Bát, rồi lập tức gọi điện thoại cho Vương Dần. Ngày mai là ngày Hi Nhĩ Vương hành hình, pháp đình quốc tế không cho bất cứ ai thẩm vấn ông, chú Vương Dần đã nghẹn một bụng tức giận.
Hi Nhĩ Vương là do ông, Lôi Thiếu Triệt, Trần Bá Tích, Lý Vân Hào và Lôi Thiếu dục cùng các anh em bắt lại!
Bây giờ ngay cả quyền lực tra hỏi cũng không có!
Ông vì bắt Hi Nhĩ Vương, ẩn nấp torng hắc bang hơn mười năm!
Ông lần lượt báo cáo, nhưng pháp đình quốc tế lại không chịu phê chuẩn. Lôi Thiếu Dục rất áy náy, nhìn anh em mình vợ con ly tán, nhưng ông không giúp được gì. Pháp đình quốc tế không giống trong nước, Hoắc Ân bị giam trong nước sẽ được phê chuẩn rất nhanh. dù sao công lao của Vương Dần còn ở đó đâu.”
Nhưng mà, pháp đình quốc tế không thèm để ý những thứ này, cắn ૮ɦếƭ không cho thẩm vấn! Cho dù cầu xin cỡ nào, thái độ của bọn họ cũng vô cùng cứng rắn không cho thẩm vấn.
Hơn ba tháng, Vương Dần ăn không ngon ngủ không yên, nếp nhăn trên mặt và tóc bạc lại càng ngày càng nhiều.
Lúc ông nhận được điện thoại của Diệp Đình rất bất ngờ. diệp Đình rất ít khi gọi điện thoại cho ông, mỗi lần gọi điện thoại nhất định là chuyện lớn!
“Sao vậy? Có tiến triển gì mới?” Vương Dần nhận điện thoại, không nói câu khách sáo nào mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Đình biết ông gấp gáp cũng không nói nhảm nhiều mà trực tiếp: “Chú Vương, có đầu mối mới, đầu mối vô cùng quan trọng, nhưng mà, không tiện nói trong điện thoại, chú đến nhà của con. Con ở nhà chờ chú.”
“Được! Chú lập tức tới!” Vương Dần nắm áo khoác màu đen phủ lên trực tiếp lái xe chạy đến nhà Diệp Đình.
hi Nhĩ Vương bị giết mà nói, ông thật muốn tuyệt vọng! Rất có thể vĩnh viễn sẽ không biết tung tích của vợ con ông nữa!
Lúc này, đột nhiên diệp Đình gọi điện thoại nói có đầu mối, cái này làm cho ông vô cùng bất ngờ, cũng rất kích động. Chẳng qua không biết đầu mối mà Diệp Đình điều tra được là cái gì....
Hy vọng là chuyện tốt! Hy vọng là chuyện tốt!
Vương Dần vừa lái xe vừa lầm bầm trong lòng, hy vọng là chuyện tốt.... tay ông hơi run run, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, nhưng mà, lòng bàn tay ông lại đang đổ mồ hôi.
Trong mạch máu của ông giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, bây giờ trong lòng ông nóng cháy vô cùng.
Thậm chí ông không còn cách nào tập trung tinh thần lái xe. Từ nhà ông đến nhà Diệp Đình phải băng qua một mảnh thành phố lớn, xe trong thành phố nhiều vô cùng, bây giờ lại là giờ làm việc buổi sáng, kẹt xe rất đông!
Qua giao lộ thứ nhất, xe của ông đã bị kẹt mưới mấy phút.
Trong lòng ông nóng nảy, thật muốn từ trên đỉnh những chiếc xe này bay ra!
Thật vất cả lái xe ra khỏi giao lộ này, đều đường tiếp theo lại bị kẹt!
Vương Dần gấp đến toát ra lửa, lại là mười mấy phút mới qua một giao lộ, ông đã gấp đến mồ hôi đầy đầu: “Không thể lái xe, kẹt như vậy, chạy hơn một giờ cũng không đến được.”
Ông lái xe vào một siêu thị, đậu dưới hầm. Sau đó chạy lên một chiếc xe buýt.
Xe buýt có đường riêng, sẽ không bị kẹt. Ông vừa lên xe buýt vừa gọi điện thoại cho Diệp Đình, bảo anh đến trạm xe gần nhà đón ông.
Cho tới bây giờ Vương Dần cũng chưa từng đi xe buýt, trong túi ngay cả tiền lẻ cũng không có, giá trị tiền nhỏ nhất trong P0'p là năm mươi đồng.
Một nữ sinh nói: “Tiên sinh, tôi trả cho ngài đi.”
Nữ sinh này trả tiền dùm ông một lần. Người trên xe vô cùng nhiều, Vương Dần cản mọi người ở bên ngoài không để cho người khác ***ng vào cô. Trong lòng Vương Dần vô cùng cảm động, ngọn lửa nóng trong lòng lập tức dập tắt.
Làm sao Vương Dần có thể chiếm tiện nghi của một cô gái, mau chóng nhét tiền trong P0'p vào tay cô gái đó. tổng cộng có bảy, tám trăm đồng.
Cô gái nhỏ sợ đến mau chóng khoát tay: “Không cần không cần.” Mặt cô đỏ bừng vội vàng chạy ra cửa sau.
Vương Dần nhìn phù hiệu của cô, là học sinh của học viện nghệ thuật A đại, tên Bạch Tuyền.
Vương Dần nhìn cô thêm, vợ ông cũng họ Bạch, cho nên ông phá lệ có hảo cảm với người họ Bạch.
Vương Dần nhớ đứa bé này thật tốt bụng! Ông định lúc rãnh rỗi sẽ đi thăm cô gái này xem cô có chuyện gì muốn ông hỗ trợ hay không.
Vương Dần xuống xe buýt, Diệp Đình đã lái xe tới giao lộ chờ ông. Con đường đến nhà Diệp Đình không nhiều xe lắm.
Rất nhanh đã đến nhà Diệp Đình.
Vương Dần vừa đi vào phòng làm việc, thấy không chỉ có Diệp Đình và Lăng Vi ở, còn có Lý Thiên Mặc, Lôi Niểu Niểu....
Nháy mắt ông cảm thấy, chuyện hôm nay, có lẽ sẽ không nhỏ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc