Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 328

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lý Thiên Mặc dẫn cô đến chỗ thang lầu. Bên thang máy quá nhiều người, anh không muốn chen lấn.
Lôi Niểu Niểu bị anh kéo, đi từng bước từng bước theo.
Lý Thiên Mặc vừa kéo cô lên lầu vừa nhìn cô chằm chằm nói: “Tình trạng của em tốt như vậy, nhất định không phải cảm mạo nóng sốt.”
Đôi mắt đen sắc bén của anh quét cô một lần, anh nói: “Vô duyên vô cớ chạy đến bệnh viện, nhất định là sợ mang thai đúng không?”
Lôi Niểu Niểu ngây người, đột nhiên cảm giác được anh dùng sức nắm tay cô, lại nghe anh nói: “Em sẽ không mang thai, thời kỳ an toàn của em anh còn biết rõ hơn em nữa.”
“A? Gì?” Lôi Niểu Niểu sợ hãi giương mắt nhìn anh chăm chú. Lý Thiên Mặc vô cùng nghiêm túc nói: “Anh tính được rất chuẩn, sẽ không sai. Không phải thời kỳ an toàn của em anh sẽ đặc biệt chú ý. Em không phát hiện sao?”
“Phốc ---” Lôi Niểu Niểu bị sét đánh bốc khói đến cháy khét.... thật may là đi thang lầu, bên cạnh không có người. Bằng không, cô nhất định sẽ đập đầu vào tường.
Nháy mắt Lôi Niểu Niểu hoài nghi mình có phải phụ nữ hay không, thời kỳ an toàn cái gì cô hoàn toàn không biết nha! Một người đàn ông như anh lại biết cái này? Còn tính toán nữa?
Còn còn còn.... tính toát chính xác....
Lý Thiên Mặc kéo tay cô, đi tới cừa phòng hóa nghiệm lầu ba, hỏi cô: “Là lấy báo cáo ở đây đúng không?”
“Ừ...” Cô cắn môI, gật đầu. Đột nhiên anh cười: “Uổng công vô ích!”
Anh vừa nói vừa nhéo mặt cô: “Nếu anh không đoán sai, kinh nguyệt của em, đang.... trên đường đến thăm em.”
“Gì?” Lôi Niểu Niểu sợ hãi che bụng, lời nói của anh quá đáng sợ! Anh còn có thể tính ra? Cô còn không biết mình lúc nào sẽ tới, anh lại biết kinh nguyệt của cô đang trên đường đến?
Sao cô lại cứ cảm thấy không tin! Tháng này cô đã chậm rất nhiều ngày đâu! Kinh nguyệt của cô vẫn luôn không có quy luật, chính cô cũng không cách nào chắc chắn, anh lại có thể thuận miệng nói ra.
Lôi Niểu Niểu khinh thường bĩu môi, Lý Thiên Mặc đi đến cửa sổ phòng hóa nghiệm nói với bác sĩ: “Bác sĩ, ngài khỏe. Tôi là tới lấy báo cáo của Lôi Niểu Niểu.”
“Được, xin chờ.”
Báo cáo còn chưa lấy ra, đột nhiên Lôi Niểu Niểu cảm thấy bụng nóng lên. Cô khom người xuống ôm bụng nói: “Em mắc vệ sinh.”
Lý Thiên Mặc kéo cô lại, sau đó, nhét một món đồ vào tay cô: “Mag cái này đi.”
Lôi Niểu Niểu cúi đầu, tầm mắt xẹt qua món đồ mà anh lén lút đưa cho.... con mẹ nó nha! Anh lén lút đưa cho cô cái gì vậy nha?
Băng, băng, băng... vệ sinh! Anh còn mang theo vật này? Lôi Niểu Niểu hoàn toàn bị sét đánh cháy khét!
Lý Thiên Mặc nói: “Hai ngày này là "ngày may mắn" của em, anh sợ em không có chuẩn bị.”
“...” Lôi Niểu Niểu không nói nha.... cô phải khen anh quan tâm tỉ mỉ sao?
Cô vội vàng nhét băng vệ sinh vào túi đeo lưng, nói thật, cô không có chuẩn bị cái này....
Cô đỏ mặt, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, ai nha mẹ ơi.... người đàn ông này, thật.... làm cho cô không ứng phó kịp!
Lôi Niểu Niểu khinh bĩ mình dùng thành ngữ bậy, nhưng mà, bây giờ tâm tình của cô thật sự là như vậy! Bởi vì, bi kịch phát hiện, cô vừa mới vào nhà vệ sinh, ngồi xuống, kinh nguyệt thật sự tới thăm!
“૮ɦếƭ tiệt ---” CÓ giỏi như vậy sao? Anh, anh, anh, anh.... làm sao anh tính ra?
Nháy mắt Lôi Niểu Niểu ngây ngẩn, trong đầu có một con người nhỏ đang ngạo kiều khoanh tay, kiêu ngạo hừ lạnh nói: “Để cho anh đoán đúng rồi chứ? Để cho anh đoán đúng rồi chứ? Còn có ai?! Đường đường hacker cao cấp thế giới, tốc độ tay vô địch, não lực cao chót vót, ngay cả thời kỳ kinh nguyệt, thời kỳ an toàn của vợ mình còn không tính được thì còn mặt mũi gì nữa?”
Lôi Niểu Niểu che mặt, có phải cô đã sống uổng lắm rồi hay không? Cô là phụ nữ! Ngày tháng của chính mình còn không hiểu! Nhưng mà, rõ ràng tháng này đã chậm nha!
Tức ૮ɦếƭ! Lôi Niểu Niểu từ nhà vệ sinh đi ra, đã ngây ngẩn đến không tìm ra đường.
Lý Thiên Mặc cầm báo cáo giám định, mặt đầy bình tĩnh đi về phía cô, anh nhìn cô, nhướng mày cười.
Biểu tình “bạn trai em là thần cơ diệu toán” trên mặt của anh chọc cho cô thật muốn đánh anh một trận!
Lôi Niểu Niểu cười miễn cưỡng: “Sao anh biết là ngày hôm nay? Rõ ràng tháng này đã chậm rất nhiều ngày.”
Lý Thiên Mặc nghiêm túc nhìn cô nói: “Cũng không có trễ bao nhiêu. Anh biết tháng thứ nhất kinh nguyệt em là sáu ngày, thời gian lâu hơn người bình thường. Cho nên, lần thứ hai em tới là 34 ngày sau. Lần thứ hai, em lại là sáu ngày, cho nên, thời gian lại lui lại.”
Lôi Niểu Niểu thật là say say, có thể không nghiêm túc thảo luận vấn đề làm người khác đỏ mặt như vậy hay không nha!
“Má ơi--- đừng nói! Em biết em biết, là em tính sai rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lôi Niểu Niểu đỏ bừng. Cô nhìn xung quanh, trong hành lang có không ít người đang nhìn bọn họ đâu!
Lôi Niểu Niểu thật say, trò chuyện cái này ngay trước mặt mọi người, thật là tốt sao?
Trời ạ, mất mặt muốn ૮ɦếƭ! Tìm một “thần cơ diệu toán” làm chồng, đúng thật là một chuyện.... dọa người!
Anh quan tâm như vậy, tỉ mỉ.... như vậy, làm cho đầu cô hơi choáng váng, cô vội vàng nói sang chuyện khác: “Sáng sớm hôm nay, ba em đến.” Cô nói chuyện hồi sáng cho Lý Thiên Mặc nghe, Lý Thiên Mặc nhíu mày nói: “Em không thể nói chuyện với ba em như vậy, người có thể để cho em tùy tiện nổi giận đều là rất quan tâm em. Em suy nghĩ, em làm như vậy là đúng sao?”
Lôi Niểu Niểu biết mình không đúng, bĩu môi không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, cô dời tầm mắt. Đưa tay ςướק báo cáo về, kết quả, trong báo cáo viết rõ ràng, cô thật.... không có mang thai!
Nói nhảm.... bà dì đã tới, muốn làm giả cũng không thể nào nha!
Lôi Niểu Niểu cảm thấy cả người không tốt, đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện, cô nhíu mày nhìn sang Lý Thiên Mặc.
Có hơi kỳ quái hỏi: “Sao anh biết tháng thứ nhất em có sáu ngày?”
Khi đó, hai người bọn họ còn không quen thuộc nha! Đột nhiên cô nâng cánh tay lên ngửi áo mình, chẳng lẽ có mùi? Để cho anh ngửi ra chứ?
Trời ạ... sắc mặt Lôi Niểu Niểu đỏ bừng.
Lúc này, Lý Thiên Mặc nói bên tai của cô: “Tháng đó, em có sáu ngày không thích ra cửa. Đi bộ cũng không nhảy nhảy nhót nhót, cho nên, rất rõ ràng.”
“Ngô --- đừng nói” Nháy mắt Lôi Niểu Niểu giơ tay lên che miệng anh.
Quá đáng sợ! Người đàn ông này quá đáng sợ! Đây là sức quan sát, lực nhìn rõ gì vậy chứ?!
Quen biết anh lâu như vậy, bây giờ cô mới biết anh lại có thể tỉ mỉ đến mức độ này?
Có phải cô hiểu anh, đã hơi trễ?
Cô sợ hải chà sát da gà trên tay, ngoẹo đầu nhìn anh: “Anh còn biết cái gì?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô chăm chú. Nghiêm túc nói: “Còn biết em mấy giờ sẽ nói mớ, mấy giờ sẽ đạp chăn. Còn biết tần số mà em không nhịn được gọi ra tiếng, còn biết....”
“A! Đừng nói! Được rồi được rồi, em biết!” Lôi Niểu Niểu lại che miệng anh. Mẹ ơi.... lại để cho anh nói thêm chút nữa, cô còn muốn sống nữa hay không?
Lôi Niểu Niểu 囧 ૮ɦếƭ, cô đã muốn độn thổ!
Cũng may, lúc này ba gọi điện thoại đến cứu cô, cô nhận cuộc gọi liền nghe cha cô vội vã nói: “Niểu Niểu nha, ba và chú Vương đã ở dưới lầu bệnh viện, con ở lầu mấy?”
“A! Con lập tức xuống!” Lôi Niểu Niểu vội vàng xé báo cáo giám định ném vào thùng rác.
Nói chuyện với Lý Đại hiệp thật là làm cho cô chân cũng run run. Sai rồi, là bụng rút gân....
Lôi Niểu Niểu bị Lý Thiên Mặc lôi xuống lầu, cô nhẹ tênh, đi đường cũng lắc lư.
Dưới lầu, Vương Dần mặt đầy vội vàng.
Ông đi tới, gấp gáp hỏi: “Người ở đâu? Niểu Niểu, mau dẫn chú đi xem.”
Đi tới cửa 5011, Lôi Niểu Niểu thấy Tào Duệ đang cầm khăn lông trắng lau mặt cho người phụ nữ đó.
Tóc của bà vô cùng ít, lại rất khô héo, túi vải thưa sau ót, thật giống như mới làm giải phẫu xong không lâu.
Tào Duệ thấy ngoài cửa có mấy người đi tới, anh từ từ giương mắt nhìn qua.
Anh thấy Lôi Niểu Niểu và Lôi Thiếu Tu liền không nhịn được sững sốt.
Lúc này, đột nhiên Vương Dần xông vào phòng bệnh, ông nhìn người nằm trên giường bệnh chăm chú, chợt giật mình!
Nhưng mà, ngay sau đó ông lắc đầu: “Không phải cô ấy....” Ông nhìn mặt bà chằm chằm, chưa có nhìn kỹ đã chắc chắn nói: “Cô ấy không phải Bạch Bình!”
“Ông là ai? Đến đây làm gì?” Tào Duệ không vui nói: “Đây là phòng bệnh, không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào!”
Lúc này, Lôi Thiếu Tu giải thích nói: “Tiểu Duệ, con đừng nóng giận. Chú Vương đây cũng là chiến hữu cũ của chú.”
Ông muốn nói, mẹ con... là một người quen cũ của chú Vương.
Nhưng mà, nói đến đây, Lôi Thiếu Tu nghẹn lời. Ông nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, đột nhiên phát hiện không đúng: “Tiểu Duệ, sao con lại gọi cô ấy là.... mẹ?”
Mẹ của Tào Duệ là Dương Vũ, căn bản không phải người phụ nữ này nha!
Ông và lão Tào là bạn cũ nhiều năm, lão Tào đổi vợ lúc nào sao ông không biết....
Tào Duệ nhíu mày, hiển nhiên không muốn nhắc tới.
Nhưng, anh vẫn là nói: “Ba và mẹ con đã sớm ở riêng. Sau khi nhà chúng con dọn đi không bao lâu, hai người bọn họ liền chia tay. Bởi vì quân nhân không thể ly dị, cho nên, ba con không công khai với bên ngoài, hai người bọn họ ở riêng lâu dài, giống như là ly dị, chỉ là không làm thủ tục. Vị này, là mẹ kế của con, sau khi ba và mẹ con chia tay không lâu, mẹ đã vào nhà con ở, cũng đã mười năm.”
Đột nhiên Lôi Thiếu Tu hỏi: “Mẹ kế của con, tên là gì?”
Mặc dù Tào Duệ không muốn trả lời, nhưng vẫn nói: “Mẹ tên Trần Song.”
“Trần Song?!” Chợt Vương Dần giật mình, bởi vì lần trước mẹ của Lý Khắc Gia đã nói, Trần Song là cô em nhà bà đã cứu kia!
Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc liếc mắt nhìn nhau, Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói: “Mẹ của Lý Khắc Gia là Trần Thục, dì nói em gái dì là Trần Song.”
Lôi Thiếu Tu cũng rất kinh ngạc, ông lập tức nghĩ đến, người này có phải người phụ nữ tự xưng là “Hạ Bạch Mai” đó không?
Hiển nhiên Vương Dần cũng nghĩ đến điểm này! Bởi vì, người phụ nữ này quả thật không phải Bạch Bình, mặc dù ông và Bạch Bình chỉ mới kết hôn ba tháng, nhưng mà, ông nhất định sẽ không nhận lầm vợ của mình!
Người phụ nữ trên giường bệnh này, thân thể xác xơ, gầy như que củi, mặt mũi khô cằn.
Mặc dù dáng vẻ của bà rất giống Bạch Bình, nhưng mà chi tiết mi mắt vẫn có thể phân biệt ra được không phải một người.
Người phụ nữ này, gầy đến chỉ còn lại bộ xương, giống như da thịt đều bị hút khô vậy.
Tình huống của bà, không hề giống như loại bệnh bình thường.
Vương Dần rất quen thuộc loại chứng bệnh này... đột nhiên ông mở to mắt.
Vương Dần nhìn Tào Duệ hỏi anh: “Mẹ con bị bệnh gì?”
Tào Duệ nói: “Con không rõ ràng lắm mẹ bị bệnh gì, mỗi lần bệnh viện chẩn đoán đều không giống nhau. Nhưng mà, phần lớn bác sĩ đều cho rằng não mẹ có vấn đề, cho nên, mấy tháng trước mẹ mới làm giải phẫu não, hai tháng gần đây mẹ vẫn luôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, mấy ngày nay mới vừa chuyển ra.”
Lôi Thiếu Tu nói: “Giá của phòng bệnh ICU vô cùng đắt tiền, hơn hai tháng....”
Tào Duệ biết ông muốn nói gì, anh gật đầu không có nói dối: “Tất cả tiền dành dụm của con và ba đều xài hết.”
Lôi Thiếu Tu lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong Ϧóþ da của mình ra đưa cho anh: “Con dùng thẻ này trước, lo bệnh cho mẹ con quan trọng hơn.”
Tào Duệ ngẩng đầu nhìn Lôi Thiếu Tu, lại nhìn Lôi Niểu Niểu. đột nhiên anh cười khổ.
Nhưng mà, Tào Duệ không có từ chối, anh lễ phép nhận lấy thẻ ngân hàng,trịnh trọng nói: “Cám ơn chú Lôi, tiền, con sẽ trả lại cho chú.”
Lôi Thiếu Tu gật đầu: “Cái này không gấp, mẹ con đã hôn mê bao lâu? Lúc nào cô ấy mới có thể tỉnh lại. Mọi người có chút chuyện xưa muốn hỏi cô ấy.”
Tào Duệ khó xử lắc đầu.
Anh nói: “Con cũng không rõ lắm khi nào mẹ mới tỉnh lại. Từ sau khi mẹ bị bệnh này vẫn luôn mơ mơ màng màng. Trước kia một người tốt cỡ nào đột nhiên ngã bệnh, còn chưa điều tra ra nguyên nhân. Con cũng thật là bó tay hết cách với chứng bệnh này của mẹ!”
Lôi Thiếu Tu bảo anh đừng kích động.
“Lão Vương, ra ngoài nói chuyện.” Lôi Thiếu Tu kéo Vương Dần ra cửa.
Biểu cảm của Vương Dần rất khó xem! Tràn đầy sát khí nói: “Tôi đã nhìn thấy bệnh độc này!”
“Ông thấy rồi?” Lôi Thiếu Tu nhìn ông chằm chằm hỏi: “Đây là vi khuẩn gì?”
Vương Dần nói: “Đây là vi khuẩn mà Ám Dạ đế quốc thường dùng! Là một loại vi khuẩn được trồng trong đầu người để phòng ngừa phản bội!”
“Ý của ông là, chủ nhân của Ám Dạ đế quốc trồng vào đầu của những cấp dưới, để phòng ngửa họ phản bội, một khi có người bị bắt, hoặc là có hai lòng, bọn họ sẽ lập tức kích hoạt vi khuẩn? Để cho những người này ૮ɦếƭ oan ૮ɦếƭ uổng?”
“Không sai.” Vương Dần gật đầu, đột nhiên ông cảm thấy cả người lạnh như băng.
Nếu quả thật như vậy....
Trong đầu người phụ nữ này bị Ám Dạ đế quốc trồng vi khuẩn... như vậy nhất định bà đã từng bị Ám Dạ dế quốc khống chế!
Mà, người phụ nữ này từng bắt Bạch Bình đi.
Vương Dần càng ngĩ càng kinh hãi.
Rất có thể.... Bạch Bình là bị người phụ nữ này bắt đưa đi Ám Dạ đế quốc làm trao đổi.
Cái suy luận này.... thật là quá trùng hợp.... giống với lời Hoắc Ân nói đến kinh người!
Vương Dần kinh hãi nhìn Lôi Thiếu Tu, chẳng lẽ đây là sự thật?
“Nhất định Bạch Bình là bị Ám Dạ đế quốc khống chế...”
Lời của Vương Dần, làm cho Lôi Thiếu Tu chấn động mạnh!
Nếu Bạch Bình bị Ám Dạ đế quốc khống chế, còn có thể sống đến bây giờ sao?
Như vậy có phải đứa bé trong bụng bà cũng đã..... không còn?
Dù sao, không có người đàn ông nào nguyện ý nuôi con cho người phụ nữ của mình! Huống chi, lại là người đàn ông có địa vị như Hi Nhĩ Vương vậy!
Mặc dù Vương Dần không có nói thẳng là Hi Nhĩ Vương khống chế Bạch Bình, nhưng từ trong lời khai của Hoắc Ân, không khó đoán ra.... cái suy đoán đáng sợ này, có thể là sự thật.
Lôi Thiếu Tu an ủi ông nói: “Bây giờ ra kết luận có chút sớm. Hay là chúng ta chờ người phụ nữ này tỉnh rồi hãy nói.”
Cả người Vương Dần vô cùng hoảng hốt.
Ông ngàn vạn lần không nghĩ tới, vợ của mình vậy mà sẽ có quan hệ với Hi Nhĩ Vương!
Ông biết nhất định bà đã che giấu thân phận, nhưng mà.... ông thật không nghĩ tới, bà sẽ lại là một đặc công SSS, lại là mục tiêu của Hi Nhĩ Vương, thế lực hắc đạo lớn nhất quốc tế!
Vương Dần hơi không tiếp nhận nổi, bởi vì mười năm qua, ông vẫn luôn mai phục ở Ám Dạ đế quốc! Vợ của ông đã từng cách ông gần như vậy, mười năm qua, bọn họ vẫn luôn gần như vậy. Nhưng ông lại không biết gì cả....
Loại cảm giác thất bại cùng đau tim này, thật.... làm cho ông đau đớn như bị khoan tim chảy huyết lệ!
Hốc mắt Vương Dần đỏ bừng, xung quanh người cũng bị lệ khí vây quanh.
Bây giờ, phải để cho người phụ nữ này tỉnh lại, phải mau chóng thẩm vấn Hi Nhĩ Vương.
Vương Dần nói với Lôi Thiếu Tu: “Tôi không trở về đế đô nữa, ở nơi này trông nom. tôi phải nghĩ cách để cho người phụ nữ này mở miệng nói chuyện. Ngày tháng Hi Nhĩ Vương bị xử bắn còn có mười mấy ngày, quá cấp bách, lỡ như tôi không có lấy được phê chuẩn trước lúc đó, có lẽ đời này tôi cũng không tìm được Bạch Bình! Bây giờ tôi, phải làm cho người phụ này tỉnh lại nói chuyện. Tôi phải hỏi cô ta, có phải thật sự đã bán đứng Bạch Bình không!”
Lôi Thiếu Tu cũng nóng lòng như ông vậy, ông vỗ bả vai Vương Dần: “Được, ông ở đây trông nom. Nhất định phải để cho người phụ nữ này nói ra sự thật. Tôi phải trở về thương lượng với anh cả, làm cho anh ấy cũng đưa ra một phần báo cáo lại thẩm vấn hi Nhĩ Vương.”
“Được!”
Vương Dần cùng Lôi Thiếu Tu đi trở về phòng bệnh.
Vương Dần nói rõ tình huống với Tào Duệ, ông nói: “Bệnh của mẹ con vô cùng phức tạp, chú sẽ vẫn luôn ở đây trông nom, còn có các phương diện chữa trị, con cũng đừng quá lo lắng, chú sẽ nghĩ cách cho cô ấy được trị liệu tốt nhất.”
Tào Duệ vốn là hết cách phân thân, đột nhiên nghe được Vương Dần chủ động chăm sóc người bệnh....
Anh hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Vương Dần, biểu tình của Vương Dần rất nghiêm túc.
Vốn là trong lòng Tào Duệ hơi mâu thuẫn, nhưng cũng không biết tại sao, nhìn ánh mắt kiên định đó của Vương Dần, anh liền không nói ra lời từ chối được.
Tào Duệ như có điều suy nghĩ gật đầu: “Được rồi, có ngài ở nơi này hỗ trợ con cũng có thể đi ra ngoài kiếm tiền. Nếu không, thật sự là cùng đường mạt lộ.”
Lôi Thiếu Tu hỏi Tào Duệ: “Ba con đâu? Sao không thấy ông ấy tới?”
Tào duệ nói: “Ba trở về quê quán mượn tiền, ba không quá muốn cho chiến hữu của ba biết, cho nên, không nói với mọi người.”
Lôi Thiếu Tu tương đối có thể hiểu tâm tình của lão Tào, người phụ nữ này không phải vợ cả của ông, chuyện này hơn mười năm lão Tào không tiết lộ chút nào, bây giờ, càng không muốn để cho bọn họ biết.
Lúc rời khỏi phòng bệnh, Lôi Thiếu Tu thở dài.
Trong hành lang, đột nhiên Lôi Niểu Niểu ôm cánh tay ông. Cô cười hì hì nói: “Ba, lúc trước.... con nói chuyện với ba, thái độ không tốt lắm, ba đừng giận con nha....”
Lôi Thiếu Tu nhìn cô đột nhiên vui vẻ: “Ai nha, đây là Niểu Niểu nhà chúng ta sao? Vậy mà cũng biết nói xin lỗi?”
Lôi Niểu Niểu le lưỡi nhìn ông: “Sao vậy? Con nói xin lỗi với ba, ba còn nói nhiều như vậy! Hừ ---”
Lôi Thiếu Tu thương cô con gái này chỉ còn kém nâng cô lên tới trời cao, bây giờ nhìn thấy con gái nũng nịu với ông, nháy mắt cảm thấy thế giới thật tốt đẹp.
Lôi Thiếu tu nhìn Lôi Niểu Niểu hỏi cô: “Sao đột nhiên lại không đến thời kỳ mãn kinh trước thời hạn rồi? Sáng sớm hôm nay giống như ăn thuốc nổ vậy, sao bây giờ lại giống con cừu non thế?”
Lôi niểu niểu cười hì hì.
Cô nhìn Lý Thiên Mặc, nhất thời gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô nói: “Dù sao bây giờ cũng không sao, đột nhiên tâm tình rất buông lỏng.”
Đột nhiên cô thở dài nói: “Bây giờ con chỉ hy vọng chú Vương Dần có thể sớm tìm được người nhà....”
Lúc nãy cô nhìn thấy ánh mắt chú Vương vô cùng tịch mịch, đột nhiên liền đau lòng ba cô.
Còn có anh Thiên Mặc nói cô không được nói chuyện với ba như vậy.
Sáng sớm hôm nay, cô còn tức giận với ba như vậy, thật là đáng đánh đòn nha! Lúc ấy cô cũng rất hối hận.... cũng chỉ có ba nuông chiều cô, đổi thành cha người khác có lẽ đã sớm ra tay đánh ૮ɦếƭ.
Ba cô còn chưa từng đánh cô đâu, thật là người ba tốt! Lôi Niểu Niểu ôm cánh tay ông chặt hơn.
Lôi Niểu Niểu cùng Lý Thiên Mặc đưa Lôi Thiếu Tu đi phi trường.
Sau khi Lôi Thiếu Tu lên máy bay, đột nhiên Lý Thiên Mặc xoa xoa bả vai trái....
Những ngày gần đây, Lôi Niểu Niểu đều gối lên cánh tay anh ngủ...
Anh cảm giác, cánh tay này của anh, có thể sẽ bị phế bỏ.... bắp thịt chua xót đau nhức, bây giờ ngay cả động đậy cũng đau muốn ૮ɦếƭ.
Vốn là, chuyện không có gì cả.
Nhưng mà, để cho anh buồn bực là, đội viên trong chiến đội anh phát hiện gần đây trạng thái của anh luôn không tập trung, nhất là tốc độ tay --- chậm hơn lúc trước không phải chỉ nửa điểm một điểm nha!
Buổi tối, lúc Lý Thiên Mặc tranh tài, bởi vì cánh tay cứng ngắc, bị đối thủ bỏ rơi không chỉ một trăm con phố....
Các đội viên chiến đội L-G không nhịn được nữa: “Lão đại! Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải ngủ một đêm sao? Đến nỗi để cho tốc độ tay của anh chậm thành như vậy? Chị dây quá mạnh mẽ đè nặng làm tay trái anh như vậy đúng không?”
“Cút ---” Lý Thiên Mặc đóng tin nhắn chiến đội lại.
Anh nhìn Lôi Niểu Niểu, Lôi Niểu Niểu đang dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.
Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ giải thích nói: “Em ngày ngày gối cánh tay anh ngủ, bây giờ anh ngay cả nhúc nhích cũng rất đau.”
Lôi Niểu Niểu bừng tỉnh hiểu ra, cô lập tức nói: “Vậy thì sau này em đổi lại ngủ bên phải đi!”
.....
Nói giống như chưa nói vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc