Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 318

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trong nháy mắt Lý Thiên Mặc, Diệp Đình... hiểu rõ ý cô. Hai người nhìn nhau, sắc mặt Lý Thiên Mặc đỏ bừng! Diệp Đình quay sang hỏi Lăng Vi: “Bà xã đại nhân, em muốn khiếu nại anh? Chê anh lớn tuổi rồi?”
Diệp Đình đưa tay, chỉ chỉ mái tóc ngắn của mình, không hài lòng nói: “Chẳng phải em cạo cho anh mái tóc này sao! Giờ còn chê anh?”
“Ha ha ha -------“ Lăng Vi cười muốn ૮ɦếƭ rồi: “Đều tại em, tại em! Mau để tóc dài đi, kiểu tóc ban đầu vẫn là đẹp mắt nhất.”
Lôi Niểu Niểu ngơ ngác, hoàn toàn nghe không hiểu a a a ------ Lý Thiên Mặc trợn trắng mắt, nhìn lên trần nhà, a? Đèn trần nhà anh thật đẹp a...
Lôi Niểu Niểu sốt ruột: “Đại ca! Chẳng phải anh đang tra tư liệu sao? Bọn em đã tra được Bạch Bình, còn hai người thì sao?”
Lôi Niểu Niểu gửi hai chữ “Bạch Bình” cho Diệp Đình, cô nói: “Vợ của chú Vương là chữ “Bình*” này, không phải chữ “Bình*” này.”
*Bình 1: 苹, Bình 2萍
Lăng Vi nhìn chữ này, nói: “Đây chẳng phải Bình trong ‘quả táo’ sao?”
*Quả táo là苹果, nghĩa là chữ Bình 1
Lôi Niểu Niểu ngớ người: “Thật sao? Ôi mẹ ơi! Hình như là vậy! Ha ha ha... Nếu chị không nói, em còn không phát hiện ra là bình trong quả táo...”
“...” ba người khác... đã bó tay với cô rồi, Lôi Niểu Niểu vốn là cô nhóc thông minh, hôm nay lại bị sao vậy? Trí thông minh bị Lý Thiên Mặc ăn rồi sao?”
Diệp Đình tìm “Hạ Bạch Mai”khá là phiền toái, không tìm được bất cứ tin tức hữu dụng gì về “Hạ Bạch Mai”.
Nhận dạng mặt người cũng vô dụng, bởi vì khi “Hạ Bạch Mai” xuất hiện, đều lấy dáng vẻ Bạch Bình xuất hiện.
“Làm sao bây giờ?” Lôi Niểu Niểu đau đầu, hình như rơi vào thế bí rồi.
Diệp Đình chợt nói: “Anh tra biệt danh này một chút.. Nếu như Bạch Bình là đặc công, vậy nhất định có thể tra được mật mã liên quan tới bà ấy!”
Trước kia Diệp Đình từng là đội viên đặc chiến của chiến đội Quốc Tế, anh hiểu rất rõ hệ thống của chiến đội Quốc Tế!
Tốc độ của anh cực kỳ nhanh, bắt đầu lục soát biệt danh, đột nhiên ----- một biệt danh khiến anh chú ý.
Trên màn hình của anh xuất hiện rất nhiều đoạn mã, Lăng Vi xem không hiểu.
“Tất cả cái này là gì nha?” Lăng Vi cầm điện thoại chiếu vào màn hình máy tính, chụp đoạn mã trên màn hình. Lý Thiên Mặc mà Lôi Niểu Niểu nhìn, vẻ mặt Lôi Niểu Niểu tuyệt vọng: “Đây là thứ gì?”
Lý Thiên Mặc nói: “Đây là dấu hiệu danh hiệu đặc công!” Anh xoa cằm: “Anh Đình, đang tìm biệt danh của Bạch Bình.”
Lôi Niểu Niểu và Lăng Vi đều cảm thấy rất thần kỳ, hai người bọn họ đến gần màn hình, nhìn kĩ.
Lúc này, Diệp Đình vô cùng chawmc hú, anh quét từng dãy dấu hiệu, vô cùng cẩn thận.
Anh vừa nhìn, vừa tính toán trong đầu.
Anh nhắn cho Lý Thiên Mặc: “Tìm xem có ba chữ ‘Hạ Bạch Mai’ này không.”
Hai người bắt đầu loại trừ trên diện rộng, Lý Thiên Mặc rất quen thuộc với dấu hiệu, anh và Diệp Đình phân công hợp tác, Lôi Niểu Niểu chợt nói: “A? hình như em có thể xem hiểu ký tự này!”
Cô đã trải qua luyện tập dấu hiệu kỳ nghỉ hè, mặc dù rất nhiều ký tự tổ hợp lại với nhau cô biết, nhưng cô vẫn xem hiểu một số chữ cái.
Cô cũng tìm theo. Diệp Đình chợt nói: “Anh hiểu rồi ---- Hạ Bạch Mai ----- nghĩa là dấu hiệu đã qua đời!”
Đúng lúc này, Lý Thiên Mặc cũng tìm ra! Anh chỉ vào một tổ hợp dấu hiệu trên màn hình, nói: “Bạch Bình – ૮ɦếƭ – Hạ Bạch Mai!”
Lôi Niểu Niểu bị dọa nổi da gà: “Hạ Bạch Mai? Chẳng lẽ... ăn mừng Bạch Bình không còn nữa? “Mai” đồng âm với “không còn”* a! Là ý nói... ăn mừng bà ấy đã ૮ɦếƭ! Nhưng, bà ấy ૮ɦếƭ rồi, tại sao còn phải ăn mừng? Bà ấy không phải đặc công sao?”
*Trong tiếng trung, ‘không có, không còn’ đọc là ‘mei’, ‘mai’ cũng đọc là ‘mei’.
“Chiến đội Quốc Tế bị điên sao? Đặc công của mình ૮ɦếƭ, sao lại muốn chúc mừng?” Lôi Niểu Niểu thật sự không thể tin được!
“Đây là tình cảnh gì vậy?” Lôi Niểu Niểu không rõ: “Bạch Bình ૮ɦếƭ rồi, chiến đội Quốc Tế lại muốn chúc mừng? Chẳng lẽ bà ấy là gián điệp.”
“Cũng không hoàn toàn như em nghĩ.” Diệp Đình giải thích nói: “Dựa theo lệ cũ của chiến đội Quốc tế, danh hiệu này... là sau khi Bạch Bình hi sinh vì nhiệm vụ, được xưng là “Hạ Bạch Mai”, dấu hiệu của việc Bạch Bình đã hi sinh vì nhiệm vụ của tổ chức.”
Lăng Vi lắc đầu, cảm thấy khó tin: “Đáng sợ! Thật là đáng sợ... người phụ nữ này hận Bạch Bình đến nhường nào? Bạch Bình ૮ɦếƭ rồi, bà ấy còn vui đến nỗi muốn đốt pháo! Dám đưa ra dấu hiệu như này!”
Lúc này, Lý Thiên Mặc chợt hỏi: “Bạch Bình thật sự ૮ɦếƭ rồi sao?”
Đám người nhìn Diệp Đình. Diệp Đình nghĩ nghĩ, nói: “Không nhất định, Bạch Bình nhận được dấu hiệu hi sinh vì nhiệm vụ, cho thấy sau khi Bạch Bình rời khỏi Trần gia, tiếp tục nhận nhiệm vụ đặc thù nào đó. Sau khi bà ấy nhận nhiệm vụ, rất khó suy đoán tình hình tiếp theo.”
“Đúng.” Lăng Vi nói: “Người phụ nữ kia rất hi vọng Bạch Bình ૮ɦếƭ, nhưng, sau đó Bạch Bình xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết.”
Lý Thiên Mặc nói: “Chúng ta mau nói cho chú Vương biết đi, sẽ rất có ích với chú ấy!”
“Đúng đúng.” Lôi Niểu Niểu lên tiếng: “Mau nói cho chú Vương.”
Diệp Đình liên hệ với Vương Dần, hai người nói chuyện trắng đêm, mạch suy nghĩ của Vương Dần dần rõ ràng, mặc kệ con đường phía trước khó đi cỡ nào, ông cũng nhất định phải tìm được vợ con mình, dù vợ ông đã không còn trên nhân thế, ông cũng phải tìm ra chân tướng!
Mắt thấy còn một tuần nữa là đến tháng 11, còn nửa tháng nữa là đến cuộc tranh tài. Bởi vì vòng đấu loại định vào mùng tám tháng 10, nghỉ kết thúc ngày đầu tiên.
“Ôi mẹ ơi... Sắp thi đấu rồi, thật căng thẳng a!” Trong khoảng thời gian này Lôi Niểu Niểu học hành rất chăm chỉ, tan học thảo luận “Bạch Lộ vi sương” với Lý Khắc Gia.
Giờ cả hai bọn họ đều mê bộ truyện tranh này, theo Lý Thiên Mặc làm rất nhiều mô hình nhân vật, còn làm cả khung cảnh.
Lý Thiên Mặc dự định tự mình thành lập công ty game, anh muốn biến “Bạch Lộ vi sương” thành game cổ điển mang đậm phong cách Trung Quốc, hi vọng sau khi đưa trò chơi này ra thị trường, có thể vang dội toàn cầu!
Đáng ăn mừng chính là, giờ Lý Thiên Mặc không hề thiếu nhân lực, đàn em lúc trước của Lý Thiên Mặc đều là cao thủ chế tác anime. Giờ đều rất nổi tiếng trong giới, mà còn có đoàn đội của mình.
Lần này Lý Thiên Mặc thành lập phòng làm việc của mình, trực tiếp mời các bạn bè của mình tham gia. Trong đó, có tên Hàn Phi Tử theo đuổi Lôi Niểu Niểu mãi không được...
Lý Thiên Mặc là người dồi dào ý tưởng, anh thường xuyên bị những ý nghĩ của mình làm cho rung động. Anh em của anh cũng biết bản lĩnh của anh, cho nên, đều sẵn lòng đi theo anh.
Lý Thiên Mặc thảo luận các chi tiết của “Bạch Lộ vi sương” với tất cả anh em, mọi người đều vô cùng có lòng tin với trò chơi sắp ra mắt này! Bọn họ tin tưởng vững chắc, nhất định có thể đưa trò chơi này lên đỉnh núi!
Quan trọng nhất chính là, Diệp Đình đã đạt thành hợp tác với Lý Thiên Mặc. Đỉnh Phong đã rót cổ phần cho “Mặc Nhiễm”, Mặc Nhiễm chính là phòng làm việc của Lý Thiên Mặc.
Phòng làm việc nằm ở tầng 16 của công ty game Diệp Đình. Lúc đầu ý của Lý Thiên Mặc là đưa Mặc Nhiễm vào dưới trướng Đỉnh Phong, nhưng Diệp Đình kiên trì để Lý Thiên Mặc lập nghiệp độc lập.
Lý Thiên Mặc rất vui vì Diệp Đình ủng hộ mình, giờ anh cần nhất là bộc lộ tất cả ý tưởng tuyệt diệu trong đầu mình ra, anh cần phải có một khoảng trời của riêng mình, nếu như bên trên có Diệp Đình đè ép, thì không thể thực hiện được!
Hiện tại, phòng làm việc của Lý Thiên Mặc làm việc độc lập! Bất kể là quyết sách gì cũng do anh quyết định!
Lôi Niểu Niểu và Lý Khắc Gia, còn có nhóm 18 cao thủ máy tính ngày nào cũng bận bộn trong công ty game của Lý Thiên Mặc.
Hôm nay, người trong phòng làm việc cực kỳ nhiều, Lăng Vi và Diệp Đình cũng đến đây, bọn họ thảo luận kịch bản với Lý Thiên Mặc.
Hoa Thiếu Càn được Lý Thiên Mặc mời làm tổng thanh gia nghệ thuật! Các bạn học thấy Hoa Thiếu Càn đến, như thể thấy thiên thần, vô cùng hưng phấn!
Thái Tử Du chậc lưỡi: “Thầy Lý, thầy quá trâu bò! Hoa Thần mà thầy cũng mời được... thầy thật lợi hại!”
Lý Thiên Mặc thầm nghĩ... Hoa Thiếu Càn rất khó mời, ai có thể mời được anh ta chứ... là anh ta nguyện ý tới. Ai bảo bọn họ là đàn anh chứ, a ha ha...
Giờ anh đang ở sơ kỳ lập nghiệp, các bạn bè của anh, ai mà chẳng ra sức hỗ trợ anh chứ.
Hoa Thiếu Càn không đến phòng của Diệp Đình, anh ta làm anime với một đám người trong phòng.
Anh ngồi cạnh Hàn Phi, hai người nghiên cứu làm sao cho cảnh dạo đầu được đẹp mắt, hùng vĩ hơn.
Lúc này, đám Lôi Niểu Niểu tan học, hơn hai mươi người, chen chúc vào trong phòng làm việc.
“Chào Hoa Thần!”
“Chào Hoa Thần!” Bây giờ đám người nhìn thấy Hoa Thiếu Càn, đã không còn kích động như ban đầu, thần tiên dù gặp nhiều cũng phải bình tĩnh...
Đám người chào hỏi anh xong, vây quanh Hàn Phi. Giờ bọn họ thích xem Hàn Phi làm cảnh nhất.
“A? Anh Hàn! Hóa ra cảnh này có thể làm được như vậy?” Thái Tử Du rất ngạc nhiên!
Ở trường bọn họ cũng dạy làm cảnh, nhưng... nhìn người ta tạo ra khung cảnh rộng lớn, trong nháy mắt cảm giác thứ mình làm chẳng khác gì trò trẻ con!
Thái Tử Du vốn học giỏi, lập tức liền học theo. Những bạn học khác cũng thế, trái một tầng, phải một tầng... quây kín Hàn Phi và Hoa Thiếu Càn.
Hàn Phi dáng dấp đẹp trai, nhưng lúc này lại mặt đỏ tía tai!
Anh nóng a! 18 đứa trẻ to xác quây quanh anh, anh sắp không kiềm chế nổi nữa rồi!
Hàn Phi thở hổn hển, anh nói với đám người: “Tất cả mọi người giải tán, giải tán. Các cậu vây quanh tôi như thế, tôi sắp tắt thở rồi! Mẹ nó!”
Đột nhiên ------
Vẻ mặt Hàn Phi cứng lại, anh hô lên: “Các anh em! Các anh em... ai đánh rắm vậy? Thối thế?”
Ôi mẹ ơi... Hàn Phi muốn điên rồi... Lập tức bịt mũi.
Kết quả, chỉ thấy Thái Tử Du... yếu ớt giơ tay lên: “Tôi đánh... hôm nay ăn sủi cảo rau hẹ, uống sữa đậu nành... còn bị tiêu chảy...”
“Phụt!” Trời đất ơi!
Hoa Thiếu Càn ở bên cạnh Thái Tử Du lập tức cảm thấy không xong...
Rau hẹ... vì sao lại là rau hẹ! Lúc anh gặp Lôi Đình, anh cũng bị hứng mùi rắm rau hẹ này, hun cho không muốn nhận cha mẹ!
“Phụt -------“
“Khụ khụ --- thối quá!” đám người vội tản đi...
Hàn Phi đẩy đám người ra, chạy đến bên cửa sổ, há to miệng, hít thở không khí.
Anh vừa thở, vừa quạt gió trước mũi.
Hoa Thiếu Càn cũng đi đến cửa sổ, sắc mặt hơi đen... Anh bị mệnh gì vậy... có nợ nần gì với rắm rau hẹ à?
Lúc này, Lôi Đình chợt đi đến.
Lôi Đình từ phòng làm việc của Lý Thiên Mặc đi ra.
Lúc này, cô thấy trên mặt Thái Tử Du tràn đầy xin lỗi.
Còn nữa, doán người vừa nhục nhã Thái Tử Du vừa cười “ha ha“.
“Sao vậy? Đang nói chuyện gì vậy?” Cả đám người không làm việc, ở đây chọc ghẹo cái gì?
Cô ôm bụng, đi về phía trước.
Bụng của cô rất lớn. Dự trù tháng mười là đến ngày sinh, là chỉ còn chưa tới nửa tháng.
Hoa Thiếu Kiền thấy Lôi Đình đi vào liền nhắc nhở cô: “Đừng vào...”
Nhưng mà, Lôi Đình đã vào rồi: “Mẹ ơi! Sao lại thúi như vậy?”
Lôi Đình vội vàng che lỗ mũi. Đột nhiên ---
Cô “ai nha”, sau đó nhíu mày.... cả người cũng cứng lại... cô đưa tay che bụng, hơi khom người, giống như bụng có vẻ đau....
“Chị Đình, chị sao vậy?”
Đám học sinh và Lôi Đình đều thân. Vào lúc này, thấy cô vẫn luôn khom người, có vẻ như đứng không vững, bạn học ở gần vội vàng đỡ cô dậy.
Hoa Thiếu Kiền bị dọa sợ! Nhanh chóng sãi bước đến bên cạnh Lôi Đình. Lôi Đình nắm tay anh, môi hơi run nói: “Chồng.... có lẽ em sắp sinh!”
“Mẹ ơi!” Đột nhiên Thái Tử Du hét chói tai “A”!
Sau đó, anh toét miệng, cười ác độc: “Chị Đình! Thật xin lỗi! Em không nghĩ tới, một cái rắm của mình, sẽ làm đứa bé phải nhào ra nha!”
Mẹ nó ơi, tiểu bảo bào của chị Đình, sao có thể không bình tĩnh như vậy nha!
Nháy mắt Thái Tử Du bị một đám người bao vây, Hoa Thiếu Kiền gấp đến nỗi đổ mồ hôi liên tục, anh lập tức cúi người ẵm Lôi Đình lên: “Nhường một chút, mau nhường một chút!” Bước chân Hoa Thiếu Kiền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hàn Phi hô to về phía phòng làm việc: “Lão Mặc! Lão Mặc! --- Anh Đình, chị dâu! Chị đình sắp sinh rồi! Các người mau ra đây nha!”
“A? Sao vậy?” Lý Thiên Mặc từ phòng làm việc lao ra, Diệp Đình, Lăng Vi, Lôi Niểu Niểu cũng chạy ra theo.
Lăng Vi gấp gáp hỏi:“Là tiểu Đình sắp sinh sao? Xảy ra chuyện gì?”
Hàn Phi liền vội vàng nói: “Đúng! Hoa tổng đã ôm chị ấy đi bệnh viện, mới vừa ra!”
“Mau mau mau ---” Lăng Vi kéo Diệp Đình chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua Thái Tử Du, Lăng Vi nhíu mày: “Mùi gì vậy....”
Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu cũng chạy tới: “A....”
Thái Tử Du bị mọi người đánh thành “đầu heo”, anh ôm đầu nói: “Xin lỗi.... thật không nghĩ tới tôi đánh rắm lại có công hiểu để người ta sinh sớm.”
....
“Cậu hay lắm, còn không biết xấu hổ nói ra!” Đoàn người lại đè anh ra đánh!
Bây giờ, thật không có thời gian trò chuyện với anh, Diệp Đình cùng Lăng Vi nhanh chóng đuổi theo Hoa Thiếu Kiền.
Lý Thiên Mặc bảo các anh em tiếp tục làm việc, anh cùng Lôi Niểu Niểu đuổi theo đi bệnh viện.
Bên ngoài phòng sinh, Hoa Thiếu Kiền lo lắng đi tới đi lui. Mặc dù Lôi Đình đã đủ tháng, nhưng mà, anh vẫn rất lo lắng.
Trong đầu Hoa Thiếu Kiền đều là các loại tình trạng nguy hiểm mà Lôi Đình sẽ gặp! Đứa bé không sinhr a được thì làm sao? Lúc sinh con đau như vậy..... tiểu Đình không chịu nổi thì thế nào?
Tiếng kêu tê tâm liệt phế trong phòng sanh làm cho Hoa Thiếu Kiền đau khổ đến sắp nổ tung! Anh giống như con kiến bò trên chảo nóng bị nóng chân vậy, không ngừng di chuyển vòng vòng.
Vẻ trầm ổn, tĩnh táo trước kia không biết đã chạy đi đâu hết rồi.
Anh quá khẩn trương! Không ngừng gãi đầu ôm иgự¢, mỗi kêu bên trong phòng sinh đều làm anh run run.
Lôi Niểu Niểu sợ đến mặt mũi trắng bệch: “Chị đình, sao lại kêu.... thảm như vậy nha?”
Lăng Vi nháy mắt ra dấu cho Lý Thiên Mặc: “Cậu mang Niểu Niểu về nhà trước.” Chuyện sinh con này chưa từng trải qua tốt nhất là đừng nhìn miễn cho bị hù dọa.
Lý Thiên Mặc vội vàng ôm Lôi Niểu Niểu, Lăng Vi dặn dò anh: “Thiên Mặc, cậu mau gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, mình mới vừa thông báo cho chú Thiếu Triệt, bây giờ còn phải gọi điện thoại cho cha, mẹ, còn có chú hai nữa.”
Diệp Đình đang gọi điện thoại cho ông, bọn họ phải thông báo cho tất cả.
Lý Thiên Mặc kéo Lôi Niểu Niểu đi, vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Lôi Tuấn.
Điện thoại của Lôi Tuấn vẫn không có gọi được, lúc nãy trên đường tới, bọn họ vẫn gọi liên tục. Ai biết tên Lôi Tuấn này đang nói chuyện với ai đâu, thời gian lâu như vậy còn chưa có nói xong!
Lý Thiên Mặc nhấn kết thúc cuộc gọi, lập tức lại gọi cho Hạ Tiểu Hi, điện thoại của Hạ Tiểu Hi cũng đang bận, có thể hiểu được..... hai người bọn họ đang nấu cháo điện thoại.
“Hay là đi công ty tìm bọn họ đi!” Lôi Niểu Niểu gấp gáp nhìn đồng hồ đeo tay: “Cũng hơn sáu giờ, hẳn là anh hai của em đã tan việc?”
Lý Thiên Mặc lái xe quay đầu nói: “Vậy đi nhà anh ấy trước.”
Lý Thiên Mặc lái xe đến trước cửa nhà Lôi Tuấn, vô cùng trùng hợp là, Lôi Tuấn vừa lái xe trở về!
“Anh hai!” Lôi Niểu Niểu mở cửa xe, ngăn cản xe Lôi Tuấn lại: “Chị Đình sắp sinh rồi! Mau vào bệnh viện đi!”
Lúc này, Hạ Tiểu Hi từ trong cửa chạy đến, vốn là cô muốn cùng Lôi Tuấn đi ăn cơm, lúc nãy hai người vẫn đang thảo luận nên đi nhà hàng nào....
Hạ Tiểu Hi còn chưa biết, thấy Lôi Niểu Niểu cùng Lý Thiên Mặc ở ngoài cửa liền vội vàng nói: “Hai người tới rồi? Vừa lúc! Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm!”
“Còn ăn cơm sao!” Lôi Niểu Niểu gấp gáp nói: “Chị dâu nhỏ, chị Đình sắp sinh rồi!”
“A?!” Hạ Tiểu Hi há to mồm, vô cùng kinh ngạc: “Nhanh như vậy?” Hạ Tiểu Hi vội vàng lên xe của Lý Thiên Mặc, Lôi Tuấn đã ngồi ghế trợ lái.
Hạ Tiểu Hi và Lôi Niểu Niểu ngồi ở phía sau, Hạ Tiểu Hi xóe ngón tay ra đếm: “Không đúng nha! Sao tiểu Đình sinh nhanh như vậy? Còn chưa tới ngày sinh mà! Hẳn là còn hơn nửa tháng chứ? Chẳng lẽ chị tính sai rồi?”
Lôi Niểu Niểu gấp đến không ngừng cắn răng: “Ai nha! Chị đừng tính! Không phải tính sai rồi, là.... em có một người bạn học, là Thái Tử Du.... cậu ấy đánh rắm, làm bảo bối của em muốn tắt thở! Không cẩn thận, đứa nhỏ liền không nhịn được, phá cung!”
Hạ Tiểu Hi vô cùng ngạc nhiên nhìn Lôi Niểu Niểu: “Em hiểu thật nhiều.... còn biết phá cung?”
Hạ Tiểu Hi nói câu này xong, đột nhiên cảm thấy không thích hợp... đột nhiên cô kịp phản ứng lại.... bị một cái rắm làm sắp sinh?
Hạ Tiểu Hi cười to: “Ha ha ha.... em nói gì? Đứa bé này, là bị một cái rắm đánh văng ra ngoài?”
Lôi Niểu Niểu đỡ trán, cái chỉ số thông minh.;... phản xạ này của chị dâu nhỏ....
Thật là không chữa được!
Lúc này, Lôi Tuấn đã cười đến sắp điên rồi: “Đáng đời! Ai bảo trước kia nó luôn làm vậy với Hoa Thiếu Kiền, hừ hừ --- bây giờ, để cho nó cảm nhận một chút, kết quả bị người ta làm như vậy nó như thế nào!”
Hạ Tiểu Hi giơ ngón tay đánh lên đầu Lôi Tuấn: “Đó là em gái anh! Có ai nói như anh vậy sao? Anh làm anh cái kiểu gì vậy? Hài người không phải một mẹ sinh ra à?”
Lôi Tuấn che đầu, muốn nín cười, nhưng mà làm sao cũng không nhịn được.
Anh lau khóe miệng nói: “Cũng không phải, hai tụi anh thật là không phải một mẹ sinh!”
Hạ Tiểu Hi trợn trắng mắt, nói chuyện cùng cái tên ngu ngốc, mệt lòng!
Đột nhiên Lôi Tuấn nghĩ tới cái gì, anh quay người qua nhìn ra phía sau, trên mặt tràn đầy bất mãn dòm Hạ Tiểu Hi: “Em nhìn tiểu Vi cùng tiểu Đình người ta, người ta cũng đã sinh hai đứa bé, em thì sao? Còn chưa có thai nữa là, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ Tiểu Hi trợn trắng mắt nhìn anh: “Trách em sao? Em cũng đâu có uống thuốc, lại không có phòng tránh, sao em biết vì sao mình không mang thai được!”
Lôi Niểu Niểu che mặt: “Anh, chị dâu.... hai người trò chuyện riêng, có thể về nhà rồi trò chuyện tiếp được không.... em vẫn còn nhỏ nha nha nha ---”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc