Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 317

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trần Thục nói: “Lúc ấy tôi cảm thấy cô ấy hơi kỳ lạ, muốn kéo cô ấy qua hỏi. Nhưng cô ấy lập tức xoay người rời đi. Dáng vẻ như không thể nào đợi được nữa, tôi muốn đuổi theo cô ấy hỏi! Ngay cả áo khoác dài tôi cũng không mặc, chạy đuổi theo cô ấy tới tận cửa thôn. Nhưng chỉ thấy cô ấy lên một chiếc xe ở phía xa xa.”
Trần Thục nhìn về phía ngoài cửa sổ, như đang nhìn thấy lại cảnh tượng lúc ấy, bà ấy nói tiếp: “Lúc đó, trời đã vào đông, Ngoài trời cực kỳ lạnh, trời đông giá rét, lúc đó tôi còn chưa hết tháng ở cữ, bệnh phong thấp ở chân của tôi bây giờ, là di chứng lúc đó để lại...”
Bà ấy nâng lên tay, xoa xoa chân trái của mình.
Lý Khắc Gia vội vàng đưa tay đấm P0'p giúp bà ấy. Trần Thục rất vui vẻ, bà ấy vỗ vào tay của con trai mình, rồi nhìn về phía Vương Dần, bà ấy nói: “Những gì tôi biết… đại khái là như vậy...”
Vương Dần gật đầu nói cám ơn, mặc dù lượng thông tin Trần Thục nói ra không được nhiều, nhưng với ông ấy mà nói, tất cả đều là tin tức hữu dụng!
Bây giờ ông ấy đã biết, có lẽ vợ ông ấy không tự nguyện rời nhà đi! Có lẽ bà ấy là bị người nào đó theo dõi... Nói không chừng, là nhóm người của Hạ Bạch Mai ép bà ấy, không đi không được!
Lúc bà ấy rời đi, là dưới tình thế cấp bách, còn mang theo tín vật của ông ấy... Nói rõ bà ấy không nỡ bỏ!
Vương Dần cảm thấy trong lòng quặn đau! Rất đau... Bạch Bình chạy đi! Nửa đường bà ấy bị choáng váng ngã ở ven đường, được người nhà Trần gia cứu giúp, ai có thể ngờ... Hạ Bạch Mai có thể tìm được bà ấy...
Rốt cuộc… Hạ Bạch Mai này… là ai? Là nhằm vào ông ấy mà đến, hay là nhằm vào Bạch Bình mà đến?
Vương Dần nhắm mắt lại cẩn thận ngẫm nghĩ, ông ngẫm nghĩ đến tiền nhân hậu quả một lần...
Chắn chắn Hạ Bạch Mai này không nhằm vào ông ta mà đến, những kẻ thù ông ấy phải đối mặt đều là những tội phạm cấp quóc tế cực kỳ húng ác! Những kẻ thù biết thân phận của ông ấy, đều sẽ tấn công và trả thù ông ấy, chắc chắn sẽ *** người thân, đặc biệt là con ông ấy!
Mà, bây giờ... ông nghe ý của Trần Thục là, Bạch Bình là bị Hạ Bạch Mai mang đi. Thậm chí, Hạ Bạch Mai không tiếc đóng giả thành dáng vẻ của Bạch Bình, bắt Bạch Bình đi... phương pháp tốn sức như vậy, chắc chắn không phải là kẻ thù của ông ấy...
Vậy là ai? Vương Dần lập tức gọi điện thoại về đội, xin điều tra cái tên Hạ Bạch Mai này.
Rất nhanh, người trong đội gửi một tập tài liệu tất cả những gì liên quan đến cái tên “Hạ Bạch Mai” này.
Vương Dần cẩn thận đọc, gần như là tuổi tác không giống... Có người khoảng 70, có người khoảng 20, còn có người khoảng ba mươi tuổi nữa, duy chỉ có không có người hơn bốn mươi tuổi xấp xỉ tuổi của Bạch Bình. Mở rộng phạm vị điều tra hơn nữa, ngay cả lớn hơn vài tuổi, nhỏ hơn mấy tuổi cũng không có... những người còn lại cũng đều là người chênh lệch tuổi rất lớn.
Vương Dần chắc chắn, cái tên Hạ Bạch Mai này cũng không phải là tên thật. Là ai? Có hận thù lớn với Bạch Bình? Không tiếc lấy Bạch Bình để đổi lấy sự tự do cho mình?
Vương Dần cúi đầu xuống, ông ấy lấy tay che mặt, ông ấy buồn như đưa đám... mặc dù ông ấy và Bạch Bình yêu nhau, kết hôn... nhưng ông ấy không biết gì về bà... ngoài tính cách của bà ấy ra, ông không biết gì về thân phận và những gì bà ấy đã từng trải qua.
Ông ấy chỉ biết, bà là người phụ nữ ôn uyển, xinh đẹp... Ông ấy chỉ biết là, lần đầu tiên lúc bà nhìn thấy ông ấy, bà đã bị dáng vẻ mạnh mẽ của ông ấy cuốn hút, đây là lời bà ấy vẫn luôn… vẫn luôn nói, bà ấy có thể từ bỏ tất cả vì ông...
Bây giờ, ông ấy mới hơiz biết, thứ bà ấy từ bỏ “Tất cả” này... Cũng không đơn giản...
Rốt cuộc thân phận của bà ấy là gì? Bà ấy bị đưa trở về nhà mình? Có lẽ, không đơn giản như vậy? Nếu không tại sao “ Hạ Bạch Mai “ phải nói, dùng Bạch Bình để đổi lấy tự do của mình?
Vương Dần nghĩ thông suốt những điều này, ông ấy quyết định phải điều tra chuyện này cho tới cùng!
Ông ấy và Diệp Đình, Lăng Vi tạm biệt rồi rời đi. Hy vọng có thể mau sớm thẩm vấn Hoắc Ân, cái lão gia hỏa này có thể lấy được sợi dây chuyền, chắc chắn ông ta biết được nội tình trong chuyện này!
Hoắc Ân? Vương Dần chợt cả kinh! Ông ấy nhất thời hơi ngồi không yên. Hoắc Ân là người trong cuộc! Sao ông ta có được sợi dây chuyền này? Bạch Bình và ông ta có quan hệ như thế nào...
Thời gian Hoắc Ân lấy được sợi dây chuyền này... Là hai mươi mấy năm trước? Hay là mấy năm gần đây?
Nếu là... hai mươi mấy năm trước... Vậy sẽ không đơn giản!
Vương Dần cảm thấy da đầu của mình như tê dại! Mấy sợi dây chuyền này đều tượng trưng cho nhiệm vụ cơ mật! Mặc dù, nó có ý nghĩa cực kỳ lớn với bọn họ, nhưng cũng chỉ là tín vật phổ thông để lại cho người nhà mình...
Sao Hoắc Ân lại chú ý tới sợi dây chuyền này? Nếu không phải là người có sợi dây chuyền này, cũng sẽ không có ai chú ý tới sự tồn tại của những sợi dây chuyền này. Bởi vì, những sợi dây chuyền này chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt với người khác cả!
Vương Dần càng nghĩ càng kinh hãi, ôn ấy báo cáo xin lập tức thẩm vấn Hoắc AÂn, có lẽ chân tướng của chuyện này, càng đáng sợ hơn so với tưởng tượng của ông ấy rất nhiều!
Vương Dần trở về nơi ở của mình, ông đứng ngồi không yên. Thượng cấp nhận được báo cáo của ông ấy, lập tức soạn thảo văn kiện, nhưng thẩm vấn Hoắc Ân thật sự là chuyện rất khó khăn. Bởi vì, bây giờ Hoắc Ân đang bị chiến đội quốc tế giam giữ, không có chữ ký của tổng chỉ huy chiến đội quốc tế, bất kỳ ai cũng đều không thể thẩm vấn Hoắc Ân được.
Chuyện Vương Dần có thể làm… bây giờ… chỉ là chờ đợi!
Sau khi tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu. Lý Thiên Mặc đứng ở bên cạnh Lôi Niểu Niểu, anh ta cúi người thì thầm ở bên tai cô ấy: “Em có muốn cải thiện kỹ thuật hack của mình hay không?”
Đôi mắt của Lôi Niểu Niểu sáng qoắc lên, cô ấy dùng sức gật đầu. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt anh ta nói: “Muốn! Mau mau mau dạy em đi!”
Lý Thiên Mặc kéo cô ấy đến bên cạnh bàn máy vi tính, anh ta đè lên bả vai cô ấy, để cô ấy ngồi xuống trước.
Anh ta ngồi ở bên cạnh cô, cười nói: “Bây giờ anh sẽ dạy em làm cách nào lẻn vào cơ sở dữ liệu của chiến đội quốc tế.”
“A? Phốc —— Khụ...” Lôi Niểu Niểu bị dọa sợ hết hồn: “Cơ sở dữ liệu của chiến đội quốc tế?! Anh đang nghĩ mình chơi game hả!”
Lý Thiên Mặc giơ một Ng'n t lên lắc lắc ở trước mặt cô ấy, kiêu ngạo cười nói: “Vào cơ sở dữ liệu của bọn họ, không giống như chơi game.”
“ĐM... quá mạo hiểm!” Lôi Niểu Niểu biết kỹ thuật hack của anh ta rất giỏi, nhưng mà... đây chính là chiến đội quốc tế? Gan của anh ta lớn quá...
“Anh vào cơ sở dữ liệu của chiến đội quốc tế làm gì?” Lôi Niểu Niểu không hiểu.
Lý Thiên Mặc nói: “Nói không chừng trong cơ sở dữ liệu của chiến đội quốc tế có tài liệu của Bạch Bình và Hạ Bạch Mai.”
“Hả?” Lôi Niểu Niểu mở to hai mắt nhìn anh ta, không tưởng tượng nổi hỏi: “Tại sao? Bọn họ là gián điệp? Không đúng không đúng... bọn họ là đặc công?”
Lý Thiên Mặc không trả lời có phải hay không, anh ta nói: “Vào xem thì biết.”
Lý Thiên Mặc không tiếp tục dài dòng với cô ấy nữa, anh ta gọi điện thoại cho Diệp Đình, Diệp Đình kết nối video với anh ta.
Lý Thiên Mặc đặt điện thoại di động ở trên kệ điện thoại di động, vừa gõ bàn phím, vừa nói: “Anh Đình, nếu em không đoán sai, bây giờ anh đang muốn đột nhập vào cơ sở dữ liệu của chiến đội quốc tế?”
Diệp Đình nói: “Đã bắt đầu chuẩn bị, đang chờ cậu gọi điện thoại đến. Tôi tìm Hạ Bạch Mai, cậu tìm Bạch Bình.”
“Được!” Lý Thiên Mặc cũng biết Diệp Đình là người không ngồi yên chờ đợi được... anh vừa mới xuống tầng, tính toán thời gian, bây giờ mới lên xe... mà đã ngồi không yên rồi...
Lý Thiên Mặc nói với Lôi Niểu Niểu: “Em nhớ xem kỹ nhé, tốc độ của anh sẽ rất nhanh, em phải chú ý nhìn từng bước anh lẻn vào.”
Anh ta gõ vào bàn phím, nói: “Bây giờ phải đột phá được tường lửa của chiến đội quốc tế trước đã, sau đó sẽ tránh thoát khỏi tất cả tần sóng dò xét.”
“Được!” Lôi Niểu Niểu nghiêm túc! Xem ra bắt đầu động vào đao thật kiếm thật rồi!
Nhiệt huyết trong người cô ấy dâng trào, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhanh hơn —— giống như sắp ra chiến trường.
Lý Thiên Mặc chỉ dùng năm phút đã đột phá được vào tưởng lửa của chiến đội quốc tế.
Anh nói với Diệp Đình: “Anh, em vào đây.”
Diệp Đình nói: “Anh cũng vào. Giờ vào xem trước xem tần số là bao nhiêu, có quy luật không.”
Lý Thiên Mặc nói: “Được, em đi xem trước, anh ở trên xe không tiện. Anh chờ tin của em nhé.”
Diệp Đình lên tiếng “được”, bây giờ, anh ở trong xe, không lập tức xâm nhập vào kho dữ liệu. bởi vì, sợ có gì đột phá.
Nhỡ đâu dừng xe ngay, hoặc xóc nảy, một khi tay của anh bất ổn, không cẩn thận chạm vào sóng thăm dò của đối phương, vậy thì phiền toái...
Một khi đối phương phát động cảnh báo, rất có thể anh và Lý Thiên Mặc sẽ bị bắt!
Diệp Đình không hành động thiếu uy nghĩ, có Lý Thiên Mặc ở đây, vấn đề sẽ trở nên khác biệt.
Lý Thiên Mặc tránh phải tránh trái, gần như hai giây lại phải né một sóng! Cũng có sóng đánh vào anh, anh phải cắt đứt tín hiệu của mình!
Đợi khi sóng qua, anh lại tiếp tục đi về phía trước.
Lý Thiên Mặc dò xét như thế được một hồi, hai giây lóe lên, hai giây lóe lên, cứ thế đi trong tần số cao mười phút, đột nhiên -------
Sóng âm phát ra tiếng xoẹt xoẹt, gần như mỗi giây phải né một lần!
Trán Lý Thiên Mặc đổ mồ hôi, đột phá cường độ cao dài suốt mười phút vừa rồi đã khiến anh rất phú sức, tốc độ bây giờ còn nhanh gấp đôi ban nãy!
Mồ hôi của anh càng lúc càng nhiều, bởi vì, đại não con người dưới tình xuống phải tập trung tinh thần cao đó, chức năng các cơ quan khác sẽ tạm thời bị ức chế. Ví dụ như, anh đã không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì xung quanh.
Mồ hôi anh thuận theo trán chảy xuống, sắp nhỏ vào mắt!
Giờ tốc độ của sóng vô cùng nhanh! Ngay cả thời gian chớp mắt anh cũng không có, anh mở to hai mắt nhìn chằm chằm những sóng tần kia.
Lôi Niểu Niểu thấy mà nôn nóng, sợ mồ hôi rơi vào mắt anh, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của anh!
Nếu cảnh báo vang lên, khẳng định Lý Thiên Mặc sẽ bị bắt. Lôi Niểu Niểu cầm một tờ giấy, muốn lau mồ hôi cho anh, nhưng... cô lại không dám chạm vào anh.
Lúc này sức tập trung của Lý Thiên Mặc rất cao, bất kỳ động tác nhỏ nào của cô cũng có thể hù đến anh!
Lôi Niểu Niểu không dám làm động tác quá lớn, cô suy nghĩ bèn nghĩ ra một cách! Cô cuốn giấy ăn thành một sợi dài và mảnh, cô cầm một đầu giấy, vươn về phía khóe mắt anh, cô nhìn thấy giấy hút mồ hôi đi, mà giấy trong tay cô không hề chạm vào khuôn mặt anh!
Mồ hôi được hút đi! Không ảnh hưởng đến anh! Lôi Niểu Niểu kích động muốn hét to, cô muốn nhảy dựng lên! Cô vội vàng tiếp tục hút mồ hôi giúp anh.
Qua năm phút, âm thanh đánh máy của Lý Thiên Mặc mới dần chậm lại.
Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi! Năm phút vừa rồi, anh gần như không chớp mắt, lúc này, mắt sắp mù đến nơi!
“Thành công? Anh vào được rồi?” Lôi Niểu Niểu vô cùng H**g phấn, cô vội cầm khăn lau mồ hôi cho anh.
Lý Thiên Mặc nắm chặt tay cô, lúc này mới phát hiện, đầu mình đầy mồ hôi.
Anh cảm thấy kỳ lạ, sao mồ hôi không chảy vào trong mắt? Đang nghĩ ngợi, chợt nhìn thấy trong sọt rác có mấy cuộn giấy dài mảnh.
Anh lập tức hiểu ra, ban nãy cô luôn ở bên cạnh anh lau mồ hôi giúp anh... Còn là cách rất khéo léo, không quấy rầy đến anh...
Lý Thiên Mặc ấm lòng, anh đưa tay, kéo cô vào trong ***.
Cô ngồi trên đù* anh, Lý Thiên Mặc ông lấy cô, anh vuốt ve khuôn mặt cô, hôn một cái: “Cảm ơn em, vất vả rồi...”
Lôi Niểu Niểu kiêu ngạo cười: “Không khổ, anh nghỉ ngơi đi đã, lát nữa hãy tra tư liệu.”
“Ừm.” Lý Thiên Mặc mệt muốn ngất, giờ anh cần phải nghỉ ngơi. Anh đưa tay, giữ cằm cô, động tình hôn cô.
Vào thời khắc này, Lôi Niểu Niểu vô cùng dịu dàng, yếu đuối, như một vũng nước mềm oặt trong *** anh, mặc anh hôn cuồng dã.
Đối diện, Diệp Đình cố ý hắng giọng “khụ khụ”, nhắc nhở Lý Thiên Mặc... Người anh em, em còn mở video đấy, em lại quên rồi...
Lý Thiên Mặc lập tức: “...” Im lặng hỏi trời... Video! Video! Anh lại quên tắt video!
Lý Thiên Mặc thật muốn khóc lớn một trận! Anh ôm tim, dự đoán diện tích bóng ma trong lòng mình, đã mở rộng ra to bằng bốn cái bánh bao!
Lôi Niểu Niểu hừ một tiếng, đưa tay ấn nút tắt. Cô ngồi trên đù* anh, giữ chặt khuôn mặt anh, dùng sức cắn môi anh: “Đều tại anh! Gọi điện là được rồi, còn mở video làm gì? Mấy lần thân mật mà toàn bị người khác nhìn thấy! Huhu, sau này em còn mặt mũi nào mà nhìn mặt người khác?”
Lý Thiên Mặc bị cô cắn đau, nhưng rất muốn cười: “Lần sau anh sẽ chú ý...”
Lôi Niểu Niểu trừng mắt nhìn anh, điều chỉnh tư thế ngồi, dịch dịch trên đù* anh. Cơ thể Lý Thiên Mặc chợt cứng lại.
Lôi Niểu Niểu phát hiện... anh có gì đó là lạ: “Này? Sao anh đổ mồ hôi nhiều thế? Hình như còn căng thẳng hơn vừa rồi? Nha, sao mồ hôi càng lúc càng nhiều vậy?”
Lý Thiên Mặc nói: “Em không biết em đè lên cái gì của anh sao?” Lôi Niểu Niểu nhíu mày: “Em đè lên chỗ nào của anh?” Lý Thiên Mặc đỏ mặt, cả giận: “Em đè lên xương hông anh!” Anh hít sâu một hơi: “Em ngồi lên phía trước, đừng nói gì!”
Lôi Niểu Niểu dịch về phía trước... Lý Thiên Mặc ôm cô, dán mặt lên vai cô, mồ hôi thấm qua áo cô, anh vừa mệt vừa đau đầu. Lôi Niểu Niểu ngoan ngoãn để anh ôm, không nhúc nhích...
Cô cũng đau lòng choa nh nha. Năm phút vừa rồi, không biết anh ૮ɦếƭ bao nhiêu tế bào não.
Lý Thiên Mặc nghỉ ngơ một lúc, cảm thấy đầu không còn quá đau nữa. Anh ngẩng đầu hôn lên khuôn mặt cô: “Tiếp tục làm việc! anh không thể ở trong kho dữ liệu của bọn họ quá lâu, sẽ bị phát hiện!”
Anh gửi sóng tần cho Diệp Đình, Diệp Đình đã về đến nhà, đang chuẩn bị vào kho dữ liệu.
Lý Thiên Mặc điều tra tư liệu Bạch Bình trước tiên. Nếu như anh không nhầm, Bạch Bình này không phải đặc công thì cũng là gián điệp. Dù sao, trong chiến đội quốc tế khẳng định có tư liệu về bà ấy.
Lý Thiên Mặc gõ hai chữ Bạch Bình, không hề xuất hiện bất cứ dữ liệu gì, anh bèn điều chỉnh hình ảnh bức vẽ của Lý Khắc Gia, tiến hành quét mặt người.
“Tút tút ---“ Trên màn hình, chợt nhảy ra một dữ liệu.
“Có! Thật sự có!” Lôi Niểu Niểu vô cùng kích động! Cô nhìn dữ liệu kia, nhỏ giọng đọc: “Bạch Bình... SSS...” Có ý gì? Lôi Niểu Niểu nhìn không hiểu.
Lý Thiên Mặc nghĩ ngợi, nói: “Anh đoán, chắc là đặc công... Lát nữa hỏi anh Đình, khẳng định anh ấy hiểu.”
Lý Thiên Mặc không vội vã tìm Diệp Đình, vì giờ khẳng định Diệp Đình đang phá những sóng tần kia.
Một khi Diệp Đình thành công, chắc chắn sẽ liên hệ trước với anh.
Diệp Đình vẫn chưa nhắn tin lại. Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu tiếp tục tìm kiếm tư liệu khác.
Lôi Niểu Niểu cảm thấy rất khó tin: “Bà ấy thật sự tên là Bạch Bình a... Bà ấy nói thật với chú Vương!”
Lý Thiên Mặc không biết nên nói gì, đối với chuyện chú Vương, anh cũng không hiểu quá rõ.
Anh muốn tìm thêm nhiều tư liệu, nhưng, không tìm được bất cứ tin tức hữu dụng nào khác.
Xem ra công việc giữ bí mật của chiến đội Quốc Tế làm rất được!
Lý Thiên Mặc đột nhiên ghé sát vào tai Lôi Niểu Niểu: “Em nhìn hiểu không?”
Lôi Niểu Niểu trợn mắt: “Em đâu phải thần tiên! Dù em có hiểu rõ trình tự cũng không biết thao tác thế nào a!”
Lý Thiên Mặc đưa tay, chọt chọt cái mũi nhỏ của cô: “Đừng nóng nảy, mai anh cho em một chương trình tương tự, ngày nào em cũng luyện taoaj ở nhà. Luyện khoảng nửa năm, em sẽ làm được.”
“...” Trong nháy mắt Lôi Niểu Niểu muốn hỏng mất, cô liếc mắt nhìn anh: “Anh nói gì? Luyện nửa năm?”
Cô giơ tay, đếm đầu Ng'n t mình, rồi nhìn sang anh: “Anh chắc chắn? Với trí thông minh của em, không phải ba năm năm năm?”
“...” Lý Thiên Mặc nghiêm túc nhìn cô, anh cười nói: “Cũng không loại trừ khả năng này...”
“Phi ----“ Cô cắn răng nghiến lợi hừ một tiếng.
Khuôn mặt cô vì tức giận mà phình lên, vô cùng đáng yêu... lại thêm mái tóc ngắn mềm mại của cô che khuất chân mày lá liễu, khiến cô càng thêm linh động hoạt bát.
Lý Thiên Mặc không nhịn được hôn lên khuôn mặt cô một cái. Anh ngửi ngửi mùi thơm của cô: “Sao em lại thơm vậy chứ, thật muốn cắn một cái... có phải anh bị bệnh không?”
“Đúng!” Lôi Niểu Niểu chắc chắn gật đầu: “Anh không chỉ có bệnh, anh còn rất sắc!”
Lý Thiên Mặc lập tức không vui, oan uổng a! Anh mà sắc? Anh rất quân tử được không? Người con gái anh thích nũng nịu trong *** anh, có mấy người đàn ông có thể cầm được? Không khéo chỉ mấy phút đã đè cô xuống, ăn xong chùi mép!
Đừng nói là người mình thích, chỉ cần cô gái xa lạ đến ôm ấp yêu thương thôi, có bao nhiêu đàn ông kiềm chế được?
Kiểu người yêu ngồi trong lòng mà lòng vẫn không loạn như anh, rất khó tìm đấy có biết không?
Lý Thiên Mặc nghẹn khuất a...
Lúc này, Diệp Đình gọi điện thoại đến, hai người bật video. Diệp Đình chỉ dùng 12 phút là đã qua được giám sát của sóng tần. Bởi vì, Lý Thiên Mặc đã nói cho anh quy luật, cho nên anh nắm giữ được kỹ xảo, tốc độ khá nhanh.
Lý Thiên Mặc không bất ngờ, kỹ thuật của Diệp Đình rất ổn... dù không có anh mật báo, tốc độ của Diệp Đình không chừng cũng sẽ nhanh hơn anh.
Lôi Niểu Niểu lại kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi! Anh --- anh mới dùng có 12 phút mà? Lý Thiên Mặc còn phải dùng đến tận mười lăm phút nha!”
Diệp Đình rất không nể mặt nói: “Bởi vì, em ngồi trong *** cậu ấy.”
Lôi Niểu Niểu: “...” Ý anh là gì vậy... Cô làm ảnh hưởng đến Lý Thiên Mặc sao? Nhưng, lúc Lý Thiên Mặc đột phá tầng tầng sóng tần, cô không ngồi trong *** anh ấy nha!
Lôi Niểu Niểu không vui hừ một tiếng: “Có liên quan gì đến em chứ! Ban nãy anh ấy vào kho dữ liệu xong, em mới ngồi vào!”
Lúc này, đột nhiên nhìn thấy Lăng Vi xuất hiện trong màn hình, Lăng Vi cười với Lôi Niểu Niểu: “Thời gian dài cũng tốt. Thiên Mặc còn trẻ mà!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc