Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 316

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Nhưng Lý Thiên Mặc lại không nghĩ như vậy, từ sau khi anh ta nhìn thấy sợi dây chuyền kia, anh ta đã tự động cho Lý Khắc Gia vào hàng ngũ an hem của mình, mặc dù còn không biết sợi dây chuyền kia có quan hệ gì với Lý Khắc Gia hay không.
Lý Khắc Gia không từ chối nữa, đi cùng Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu, đến nhà của Lý Thiên Mặc.
Lần này ba người ở chung với nhau tốt hơn so với lần trước, vẫn là Lý Khắc Gia nấu cơm... Lý Thiên Mặc thu dọn nhà cửa, Lôi Niểu Niểu luyện tập.
Ba người cơm nước xong, lúc Lý Thiên Mặc giảng giải cho bọn họ, anh ta cố tình lấy nhân vật 3D do Lý Khắc Gia tạo ra làm ví dụ.
Lý Thiên Mặc nói: “Khắc Gia, cậu thiết kế nhân vật 3D này cực kỳ tốt, khí chất của người phụ nữ này hoàn toàn được làm nổi bật lên, ôn uyển, ưu nhã, thông minh. Đặc biệt là... ánh mặt trời này, như phủ một tầng ánh sáng vàng lên người cô ấy, khiến cho người ta cảm thấy bí ẩn, cảm thấy tĩnh lặng. Ý tưởng này thật sự rất hay.”
Lý Khắc Gia mỉm cười, không lên tiếng.
Lôi Niểu Niểu tò mò hỏi cậu ta: “Này? Lý Khắc Gia, người phụ nữ 3D này là ai vậy? Là mẹ cậu hả?”
Lý Khắc Gia lắc đầu nói: “Không phải, nà ấy là dì nhỏ của mình.”
Lý Thiên Mặc vuốt cằm, anh ta cẩn thận suy nghĩ, rồi dè dặt hỏi: “Trong tác phẩm này, cả bức họa đều nổi bật lên nhờ dì nhỏ của cậu, bà ấy chắc chắn là học giả có trí tuệ phải không?”
Lý Khắc Gia cười gật đầu nói: “Dì nhỏ của em hơi thần bí, em cũng không biết dì ấy làm cái gì. Dì ấy nói mình là nội trợ gia đình, nhưng em cảm giác không phải. Từ cử chỉ lời nói lúc dì ấy lơ đãng toát ra, còn cả cái cách suy nghĩ cân nhắc mọi chuyện, em cảm thấy dì nhỏ không đơn giản như lời gì nói.”
Lý Thiên Mặc vội vàng nói: “Nếu chúng ta nhờ dì nhỏ của em làm người mẫu, dì em có đồng ý không?”
Lý Khắc Gia lắc đầu nói: “Dì nhỏ của em xuất quỷ nhập thần lắm, đã nhiều năm rồi em không gặp dì ấy. Thật ra thì, số lần em và dì gặp mặt cũng không được quá mấy lần...”
Cậu ta suy nghĩ rồi xác định nói: “Từ sau khi em bắt đầu nhớ được, em chỉ gặp dì ấy có hai lần...”
“Hai lần?”
“Đúng: “Lý Khắc Gia gật đầu nói: “Dì nhỏ của em tới vô ảnh, đi vô tung, dì ấy rất ít khi trở lại. Hai lần đó đều là dì về thăm ông nội, bà nội em. Dì ấy đã mang về rất nhiều tiền. Bởi vì, ông nội bà nội em cực kỳ nhớ dì ấy, nên ông bà em bảo em vẽ hình dì nhỏ, dì nhỏ của em không có anh, em phải dựa vào trí nhớ vẽ lại. Vẽ nhiều, em cũng quen, lần này thầy ra đề làm đồ họa, trong tay em có nhiều tranh của dì nhỏ nhất, vì vậy em đã trực tiếp lấy nó làm nhân vật đồ họa.”
Lý Thiên Mặc gật đầu...
Lý Khắc Gia dường như nói rất nhiều, nhưng Lý Thiên Mặc không hài lòng lắm về kết quả lần trò chuyện này... Anh ta muốn biết nhiều tin tức liên quan tới người phụ nữ này hơn. Nhưng rõ ràng là Lý Khắc Gia không muốn nói quá nhiều về chuyện của dì mình.
Lý Thiên Mặc không còn cách nào hỏi nữa, Lý Khắc Gia đã có tâm tình cảnh giác.
Lý Thiên Mặc suy nghĩ, quyết định gửi hình ảnh 3D Animation này cho chú Vương Dần xem, nếu người phụ nữ bên trong thật sự là vợ của ông ấy, vậy cứ để ông ấy tự mình đến hỏi Lý Khắc Gia...
Năng lực học hỏi của Lý Khắc Gia và Lôi Niểu Niểu cực kỳ nhanh, hai người nghiêm túc học, chỉ cần nói qua bọn họ đã hiểu.
Rất nhanh, kỹ thuật thiết kế 3D Animation của hai người đã tăng lên một cấp bậc.
“Thầy ơi, nhân vật cổ đại thầy thiết kế nhìn đẹp thế!” Lý Khắc Gia chỉ vào bản thiết kế Mộ Dung Sương và Đông Phương Bạch, hai mắt của cậu ta sáng lên, nhìn có vẻ rất thích.
Lôi Niểu Niểu ςướק lời: “Đó là manga do chị dâu mình vẽ! Hai nhân vật này là nam chính và nữ chính trong truyện 《 Bạch Lộ Vi Sương 》, cậu đã đọc chưa?”
Lý Khắc Gia cực kỳ kinh ngạc: “Mình đã nghe qua! Quyển manga này khá nổi tiếng, có rất nhiều sinh viên trong trường chúng ta đọc quyển manga này. Nhưng mình không hứng thú với thể loại manga dành cho nữ này, vì vậy mình chưa đọc.”
Lôi Niểu Niểu nói: “Cậu nên xem đi! Quyển manga này không phải là manga dành cho thiếu nữ, nội dung bên trong rất hay và hài hước. Có rất nhiều bạn nam trong lớp chúng ta xem đấy.”
Lý Khắc Gia làm mặt quỷ, rõ ràng là không muốn xem lắm.
Lôi Niểu Niểu liền “xùy “: “Tôi thích xem, ngày nào tôi cũng chờ chương mới đến ngứa ngáy trong lòng!”
Lý Khắc Gia đảo đảo mắt.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Lôi Niểu Niểu, rồi quyết định muốn xem quyển manga này... nữ thần của cậu ta thích, cậu ta phải xem xem thế nào.
Lý Khắc Gia ôm máy vi tính, ngồi vào trên ghế sa lon, xem ‘Bạch Lộ Vi Sương’.
Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc tiếp tục bận rộn. Lý Thiên Mặc dựng cảnh cho Lăng Vi.
Cảnh anh ta đang làm, là cảnh Đông Phương Bạch và Mộ Dung Sương cùng trở về Dược Vương cốc, sau đó, Mộ Dung Sương được cầu hôn, lúc ấy Đông Phương Bạch đã hơi thích Mộ Dung Sương... Lý Thiên Mặc đã thiết kế biểu tình lúc đó của nam chính… cực kỳ xuất sắc...
Mặc dù chỉ là một phân cảnh nhỏ, nhưng Lý Thiên Mặc làm rất nghiêm túc. Chỉ một cảnh nhỏ như vậy cũng tốn của anh ta 2 tiếng đồng hồ.
Đến khi anh ta làm xong, phát hiện ra Lôi Niểu Niểu vẫn còn đang thiết kế nhân vật, cô ấy đã thiết kế xong mấy nhân vật, nhìn còn khá được.
Lý Thiên Mặc nghiêng đầu, thấy Lý Khắc Gia đang xem đến mê mẩn, thỉnh thoảng còn “Ha ha ha”: “Oa ha ha ha...” “ĐM —— cười đau cả bụng! Ha ha...” “Oa ha ha... buồn cười quá, mau đỡ đi, thế này vẫn còn cười được, ha ha ha...”
Lôi Niểu Niểu vừa thiết kế, vừa thảo luận với cậu ta: “Có phải nữ chính đang châm cứu cho con chuột hay không?” “Có phải đang đến đoạn nữ chính xuống núi, hố nam chính hay không?” “Có phải đang đến đoạn nam chính vốn phúc hắc cao lãnh đang tiện manh hay không?” “Có phải nhìn thấy con thảo nê mã(*)đi đại tiện ở chỗ đống cỏ khô Đại sư tỷ trốn hay không?”
(*)Caonima trong tiếng Trung giản thể là 草泥马 (Thảo nê mã) nghĩa đen dịch sát là ‘Ngựa cỏ bùn’ là một con vật tưởng tượng được cộng đồng mạng Trung Quốc đại lục dùng như một biểu tượng thách thức sự kiểm duyệt internet ngặt nghèo ở Trung Quốc. Hình ảnh của nó giống như con lạc đà không bướu Nam Mỹ (Alcapa). Tuy nhiên Caonima còn đồng âm (khác thanh điệu một chút) với câu chửi rất bậy và phổ biến trong tiếng Quan thoại (giống ‘Đê ma ma’ ở Việt Nam)
“Đúng đúng đúng!” Lý Khắc Gia cười đến nỗi ứa cả nước mắt, cậu ta vừa cười, vừa ôm bụng nói: “Ha ha ha... con thú cưng của nữ chính manh quá! Ôi trời ơi... cái con thảo nê mã này nhát gan như chuột... Còn có tính sạch sẽ nữa, đến đi đại tiện cũng phải đào hố trước đã...”
Lôi Niểu Niểu cười phá lên “Ha ha”: “Đúng vậy, mình cũng thích con thú cưng ngốc manh này.”
Lý Khắc Gia hứng thú với công việc thiết kế nhân vật trong ‘Bạch Lộ Vi Sương’ của Lý Thiên Mặc, cậu ta đang đọc manga, bỗng quyết định thiết kế nhân vật Đại sư tỷ.
Lý Thiên Mặc cũng muốn xem khả năng của cậu ta, nên để cậu ta nghiêm túc làm.
Lý Khắc Gia thiết kế xong, lại dựng cảnh đồ họa.
Câu ta dựng cảnh Đại sư tỷ đang dính phân trên đầu... Bên cạnh, con thảo nê mã đang cười ngốc manh...
Ngoài phân ra, trên tóc của Đại sư tỷ còn dính đầy rơm rạ... hình tượng đó cực kỳ buồn cười.
Sau đó, biểu tình đại sư tỷ cũng siêu cấp buồn cười, cô ta cắn răng cố nhịn không hét toáng lên, vẻ mặt như muốn nói “ĐM, ai có thể nói cho tôi biết sao cái chuồng ngựa này thối như vậy!“.
Cô ta đưa tay sờ *** đầu, thấy tay dính dính cái gì đó đưa lên mũi ngửi,... Sau đó, liền bị xông đến hôn mê, biểu tình của thảo nê mã lúc đó là... cười cực kỳ xuẩn manh...
“Ha ha ha...” ĐM, Lôi Niểu Niểu cười đau cả bụng, hình ảnh rất đẹp, đến nỗi cô ấy cũng không dám nhìn thẳng!
Lý Khắc Gia dựng xong cảnh 3D Animation này, đã là hơn bốn giờ sáng.
Lý Thiên Mặc đặc biệt hài lòng, đã sớm thúc giục cậu ta đi ngủ, nhưng nói thế nào thằng nhóc này cũng không chịu, nhất định phải làm xong mới ngủ.
Lôi Niểu Niểu cũng rất phấn khích, ba người cùng thức suốt đêm... mặc dù hình ảnh ba người ở trong phòng khách rất quỷ dị, nhưng bầu không khí lại rất hài hòa...
Lý Khắc Gia dựng xong cảnh này, mới mơ mơ màng màng đi ngủ. Lý Thiên Mặc thu dọn lại phòng khách, Lôi Niểu Niểu cũng đã buồn ngủ không chịu được, đi vào trong phòng ngủ của Lý Thiên Mặc ngủ.
Lý Thiên Mặc dựng xong phân cảnh nhỏ, cũng gửi luôn cả thiết kế nhân vật do Lý Khắc Gia và Lôi Niểu Niểu thiết kế cho Lăng Vi.
Anh ta nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ sáng... anh ta gửi đoạn 3D Animation người phụ nữ đeo sợi dây chuyền do Lý Khắc Gia làm cho Diệp Đình, nhờ Diệp Đình gởi cho chú Vương Dần, bởi vì anh ta không có phương thức liên lạc của chú Vương Dần.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Lý Thiên Mặc đi rửa mặt, rồi ngủ ở trên ghế sa lon.
Lúc Lý Khắc Gia tỉnh dậy, nhìn thấy thầy Lý đang ngủ ghế sa lon...
Nội tâm cậu ta gợn sóng không nhỏ, không ngờ rằng thầy Lý lão thật sự là người quân tử... mặc dù Lôi Niểu Niểu đang ở trong nhà anh ta, nhưng hai người đều không làm gì quá phận!
Lý Khắc Gia hơi thay ấn tượng về Lý Thiên Mặc.
Sau khi Lôi Niểu Niểu tỉnh lại, cô ấy làm động tác ra hiệu giữ im lặng với Lý Khắc Gia.
Hai người đánh răng rửa mặt xong, lặng lẽ trở về trường học, Lý Thiên Mặc không cần đến trường, lúc nào có giờ học thì lên lớp là được, hai người bọn họ muốn để anh ta ngủ thêm một lát, không đánh thức anh ta dậy.
Mười hai giờ trưa, Lý Thiên Mặc bị điện thoại của Diệp Đình đánh thức, Diệp Đình trầm giọng nói: “Thiên Mặc, tôi đã liên lạc với chú Vương Dần, chú ấy muốn hẹn Lý Khắc Gia gặp mặt.”
Lý Thiên Mặc còn chưa tỉnh ngủ, anh ta mơ mơ màng màng hỏi: “Chú Vương muốn hỏi gì sao?”
“Đúng: “Diệp Đình nói: “Ý của chú Vương là, muốn trực tiếp hỏi Lý Khắc Gia. Bởi vì... người phụ nữ trong đoạn 3D Animation đó, đúng là vợ của chú ấy!”
Lý Thiên Mặc lập tức tỉnh táo lại: “Thật? Vậy thì thật sự quá tốt rồi!”
Lý Thiên Mặc cực kỳ vui vẻ! Anh ta vội vàng nói: “Anh chờ đã, đừng vội. Chờ hai ngày tới đi, chờ thêm hai ngày nữa tôi sẽ sắp xếp để bọn họ gặp mặt, không bằng buổi tối đến nhà tôi đi. Anh và chú Vương cùng đến, các anh giả vờ làm khách, chờ hai người làm quen với Lý Khắc Gia xong, nói đến chuyện dây chuyền, cũng không quá đột ngột.”
Diệp Đình suy nghĩ rồi nói: “Có thể.”
Vốn không cần phải tốn sức như vậy, nhưng anh ta sợ nếu trực tiếp hẹn Lý Khắc Gia hỏi chuyện này, thằng nhóc này sẽ không nói thật.
Dù sao, bất cứ người nào đối diện với một người xa lạ, cũng sẽ cảnh giác.
Trước đó, lúc Lý Thiên Mặc hỏi Lý Khắc Gia, Lý Khắc Gia cũng ấp úng không muốn nói. Nếu bây giờ chú Vương Dần trực tiếp hẹn gặp Lý Khắc Gia, chắc chắn cậu ta sẽ không nói gì cả.
Hai ngày sau, Lý Thiên Mặc lại dạy kèm riêng cho Lý Khắc Gia và Lôi Niểu Niểu...
Vương Dần gấp đến độ ngày ngày ăn không ngon, ông cực kỳ muốn gặp Lý Khắc Gia, nhưng nếu hẹn quá đột ngột, sợ rằng sẽ làm Lý Khắc Gia cảm thấy kỳ quái, ông không thể không chờ hai ngày được.
Buổi tối, Lý Thiên Mặc mang Lý Khắc Gia và Lôi Niểu Niểu cùng về nhà, Lý Khắc Gia đã hoàn toàn nghiện manga《 Bạch Lộ Vi Sương 》, hai ngày qua, cậu ta đã dành thời gian xem hết bộ manga này!
Bây giờ cậu ta cũng giống như Lôi Niểu Niểu, đều là “Fan trung thành” của Lăng Vi, ngày ngày chờ chương mới đến ngứa ngáy trong lòng!
Lúc Diệp Đình, Lăng Vi và Vương Dần tới, Lý Khắc Gia vội vàng đứng lên nói: “Thầy có khách tới thăm, em xin phép trở về trường học trước.”
Vương Dần vội vàng xua xua tay: “Không cần không cần, chúng ta không có chuyện gì quan trọng cả. Cháu cứ ngồi lại đi, lát nữa chúng ta sẽ đi. Không thể trễ nải việc học của các cháu được.”
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Khắc Gia, Lý Khắc Gia cười khách khí với ông ta.
Lý Thiên Mặc nói: “Vậy thì cùng ăn cơm đi. Cơm nước xong, mọi người đi về cũng được.”
Lý Thiên Mặc vào phòng bếp nấu ăn, Lôi Niểu Niểu giới thiệu bọn họ với nhau. Lúc Lôi Niểu Niểu giới thiệu Diệp Đình, cô ấy nói: “Đây là anh họ tôi, Diệp Đình.”
Lý Khắc Gia bị dọa sợ đến nỗi thiếu chút nữa ngã nhào: “Tôi biết! Tổng tài quốc tế Đỉnh phong!”
Diệp Đình bắt tay với cậu ta, Lôi Niểu Niểu giới thiệu Lăng Vi, cô ấy nói: “Đây là chị dâu Lăng Vi của tôi, chính là tác giả bộ 《 Bạch Lộ Vi Sương 》.”
“Oh my god...” Lý Khắc Gia bắt tay Lăng Vi, dùng sức nắm, cậu ta nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, cực kỳ kích động nói: “Oh my god! Oh my god... mình đang thấy người thật! Thần tượng ơi, chị có thể ký tên cho em không?”
Lăng Vi mỉm cười, gật đầu nói: “Được...”
Lý Khắc Gia phấn khích muốn nhảy cỡn lên, cậu ta vui đến nỗi sắp cả mất lý trí!
Lôi Niểu Niểu đè Lý Khắc Gia lại, trịnh trọng giới thiệu Vương Dần! Đáng lẽ người nên được giới thiệu đầu tiên là Vương Dần, nhưng... để có thể kéo dài đề tài, Lôi Niểu Niểu cố tình giới thiệu chú Vương cuối cùng.
Lôi Niểu Niểu nghiêm túc nói: “Đây là chú Vương, là đồng đội của cha tôi, chú ấy đã tham gia rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm như diệt trừ băng nhóm buôn bán MT, chú ấy đã được nhận rất nhiều huân chương!”
Lý khắc gia chợt cảm thấy rất kính nể chú Vương Dần!
Bốn người ngồi nói chuyện phiếm ở trong phòng khách, Diệp Đình giả vờ hỏi Vương Dần tình hình tìm vợ tiến triển thế nào rồi...
Vương Dần thở dài, nói tình cảnh của mình, hai mươi mấy năm... Vợ con ly tán, vẫn luôn không có tin tức... rồi ông lại nhớ về hồi ức trong những năm tháng khó khăn trừ băng nhóm tội phạm buôn bán MT ở trong bộ đội diệt.
Lý Khắc Gia cảm thấy đau lòng, lau mồ hôi thay cho Vương Dần! Cậu ta thật sự hy vọng mình có thể đóng góp một phần sức lực, giúp chú Vương tìm được vợ và con.
Lý Thiên Mặc nấu bữa cơm này… hơn một tiếng đồng hồ... Vì để chú Vương và Lý Khắc Gia có thời gian trò chuyện lâu hơn, anh ta nấy rất nhiều món ăn!
Cuối cùng, lúc tất cả mọi người đều thật sự đói không chịu được, Lý Thiên Mặc mới không nấu nữa...
Trên bàn cơm, mọi người lại trò chuyện tiếp, Lý Khắc Gia “Đột nhiên” nhìn thấy sợi dây chuyền Diệp Đình đeo trên cổ: “Uả? Anh Diệp, sao em nhìn thấy sợi dây chuyền anh đang đeo trên cổ… quen quen?”
Diệp Đình cố tình đeo sợi dây chuyền này, tất cả mọi người trò chuyện hơn một giờ, không ai nhắc tới sợi dây chuyện này, vì muốn để Lý Khắc Gia tự phát hiện ra...
Rốt cuộc, sau lần thứ hai Diệp Đình “chỉnh lại” sợi dây chuyền, anh đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Lý Khắc Gia.
Vương Dần kích động nói: “Sao cháu lại thấy sợi dây chuyền này quen mắt?”
Thật ra thì tất cả mọi người đều biết dì nhỏ của Lý Khắc Gia có sợi dây chuyền này, nhưng tất cả mọi người đều giả vờ như không biết...
Lý Khắc Gia đối mặt với mấy lão du điều(*) này, chắc chắn cậu ta non khỏi cần bàn, nhanh chóng nói ra những lời trong miệng mình! Lý Khắc Gia là người rất đơn thuần... cậu ta nói: “Dì nhỏ của cháu cũng có một sợi dây chuyền như thế này...”
(*) Lão du điều: ngôn ngữ mạng ám chỉ những người có kinh nghiệm trong xã hội, có thể đối phó với những cạm bẫy trong xã hội.
Vương Dần kích động, ông ấy nhìn chằm chằm vào Lý Khắc Gia nói: “Không dối gạt cháu, chú cũng có một sợi dây chuyền như thế này! Năm đó, lúc vợ chú ra đi, chỉ mang theo sợi dây chuyền này... chú rất muốn tìm thấy bà ấy!”
Lý Khắc Gia kích động! Cậu ta vội vàng mở máy vi tính ra, cho bọn họ nhìn nhân vật 3D animation mà mình thiết kế!”Chú thử nhìn xem, chú có biết dì nhỏ của cháu hay không?”
Vương Dần nhìn thấy hình ảnh 3D animation, nhất thời kích động không nói ra lời... ông ấy thật sự rất kích động, mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ trong bức tranh này, ông ấy đều kích động không thể khống chế được mình.
Mặc dù là nhân vật 3D animation, nhưng là, khí chất và dáng vẻ của nhân vật 3D animation này, thật sự rất giống, hơn nữa thần thái của người trong tranh cực kỳ sống động!
Vương Dần nói: “Bà ấy chính là dì nhỏ của cháu? Bà... bà ấy chính là vợ chú!”
Lý Khắc Gia mặt đầy mộng! Cậu ta hơi không dám tin tưởng!
Lý Khắc Gia run rẩy nói: “Chú... là dượng nhỏ của cháu?”
Biểu tình của Vương Dần vô cùng phức tạp.
Nhưng Lý Khắc Gia lại cực kỳ phấn kích, cậu ta hét lớn: “Thật là trùng hợp! Thật là trùng hợp! Ôi trời ơi! Cháu lại... Mẹ ơi! Không được, không được, dượng nhỏ! Cháu phải gọi điện thoại cho mẹ cháu, cháu phải nói cho bà ấy biết, cháu tìm được dượng nhỏ!
Lý Khắc Gia khó che giấu được kích động, vội vàng gọi điện thoại cho cha mẹ cậu ta. Không tới nửa giờ sau, cha mẹ của Lý Khắc Gia, còn cả anh trai cỉa cậu ta cũng chạy tới.
“Ông là Vương tiên sinh?” Mẹ Trần Thục của Lý Khắc Gia hơi kinh ngạc, bà ấy nhìn Vương Dần trong chốc lát, rồi gật đầu nói: “Đúng! Rất giống với dáng vẻ em gái tôi đã miêu tả!”
Trần Thục hỏi ông ấy: “Vợ ông tên là gì?”
Vương Dần nói: “Bà ấy tên là Bạch Bình.”
Trần Thục nhíu mày: “Vậy thì không đúng rồi... Em gái tôi tên là Hạ Bạch Mai...”
Lý Khắc Gia kinh ngạc hỏi: “Mẹ! Dì nhỏ của con không phải tên là Trần Song hay sao?”
Trần Thục xua xua tay, nói: “Đó là tên giả của dì nhỏ con! Mẹ và cô ấy cũng không phải là chị em ruột... Hai mươi mấy năm trước, lúc cô ấy gặp rủi ro, cha mẹ của mẹ đã cứu cô ấy, vì vậy cô ấy đã nhận cha mẹ của mẹ là cha mẹ nuôi, lúc lúc đó cô ấy mới đổi tên gọi là Trần Song. Nhưng mà... cô ấy nói tên cô ấy là Hạ Bạch Mai! Chẳng lẽ... đấy cũng là tên giả? Hoặc là... cô ấy không phải là người ông muốn tìm...”
Vương Dần lập tức hỏi bà ấy: “Có phải lúc bà ấy gặp nguy hiểm, clà vòa năm XX hay không, ở gần thành phố Trực Vinh?”
Trần Thục suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc đó, tôi vừa mới sinh thằng con lớn, tôi đang trong tháng ở cữ... lúc cô ấy tới cũng đang mang thai.”
Vương Dần chợt cảm thấy tất cả máu trong người mình đều ngừng chảy!
Diệp Đình nói: “Dựa theo thời gian dì nói, còn cả địa điểm gặp mặt, cháu nghĩ là rất giống...”
Diệp Đình không nói hết lời, chính là để trong lòng Trần Thục có sự thay đổi.
Quả nhiên, Trần Thục suy nghĩ lại, gật đầu...” Quả thật thời gian và địa điểm đều trùng khớp. Hơn nữa, cô ấy cũng mang thai...”
Vương Dần lập tức hỏi bà ấy: “Bây giờ bà ấy ở đâu? Còn con của bà ấy thì sao?” Vương Dần cực kỳ kích động, ông ấy nắm lấy tay Trần Thục: “Đại tỷ! Tôi muốn gặp bà ấy!”
Ngọn lửa trong mắt Vương Dần bùng cháy lên như bị đốt lên!
Trần Thục nói: “Tôi cũng không tìm được cô ấy, cô ấy tới vô ảnh, đi vô tăm... sau khi cha mẹ tôi cứu cô ấy, cô ấy tỉnh lại, rồi rời đi, sau đó, cô ấy có trở lại một lần, mang theo rất nhiều tiền đến. Cô ấy nói, đứa con cô ấy không được sinh ra... đứa bé bị sinh non... Về sau nữa, cho đến khi cha mẹ tôi qua đời, cô ấy túc trực bên quan tài cùng chúng tôi cả buổi tối, sau đó không thấy trở lại nữa.”
Biểu tình của Vương Dần tràn đầy cô đơn...
Ông ấy trầm mặc một lúc, như có điều suy nghĩ nói: “Không giống với tính cách của cô ấy lắm... Bạch Bình mà tôi biết là người phụ nữ cực kỳ hiếu thuận... Lấy tính cách của bà ấy, tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo(*). Vợ chồng cụ Trần đã cứu mạng bà ấy... bà ấy không thể không báo đáp được. Hơn nữa, bà ấy không phải là người coi nặng tiền tài, sao có thể lấy "Tiền" để báo đáp ân nhân cứu mạng của mình được chứ? Lấy hieur biết của tôi với Bạch Bình đ, bà ấy sẽ chọn bầu bạn ở bên người hai cụ, mà không phải là rời đi, sau đó mang tiền trở lại đưa cho người...”
(*)Tích thủy chi ânđươngdũng tuyền tương báo: sơ lược là: làm ơn thì chỉ bằng một giọt nước nhỏ, cònbáoơn đền ơn người khác như một dòng suối
Trần Thục cả kinh, nói: “Ông nói không sai! Lúc chúng tôi mới cứu cô ấy, quả thật cô ấy rất có hiếu tâm, đối xử với cha mẹ tôi cực kỳ tốt. Cũng rất tốt với tôi. Chỉ là... Sau đó, trước khi cô ấy đi... cô ấy bỗng trở nên hơi kỳ lạ... Lúc đó, cô ấy đang có thai, rất yếu ớt... Chúng tôi không hỏi tên thật của cô ấy, vẫn gọi cô ấy là tiểu Song, tiểu Song. Đến lúc cô ấy rời đi, cô ấy chợt nhìn thẳng vào mắt tôi, nói với tôi là: Chúc mừng tôi đi, tôi muốn lấy lại tự do lần nữa.”
Trần Thục nói: “Lúc ấy tôi cảm tháy rất kỳ quái! Tôi thầm nghĩ trong đầu: Có phải tiểu Song điên rồi hay không? Ánh mắt của cô ấy rất kỳ lạ! Tôi liền hỏi cô ấy, "Tiểu Song, em sao vậy?" Cô ấy đột nhiên quay đầu, mỉm cười với tôi, rồi nói: Tôi không gọi là Trần Song, tôi tên là Hạ Bạch Mai! Chính là ngày hôm đó, tôi mới biết tên thật của cô ấy...”
Lăng Vi nói: “Sao cháu cảm giác... dì đang nói đến hai người?”
Cô nhìn về phia mọi người, Vương Dần cũng gật đầu, nói: “Bạch Bình và Hạ Bạch Mai, chắc chắn không phải là một người... có thể người mà gia đình chị cứu là Bạch Bình, nhưng người sau đó... chắc chắn không phải...”
Ông ấy thầm nghĩ trong lòng, có phải người tên Hạ Bạch Mai đã mang Bạch Bình đi đâu mất? Rồi treo đầu heo bán thịt chó?
Ông ấy càng nghĩ càng kinh hãi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc