Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 315

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Niểu Niểu không biết có người nhìn bọn họ, Lý Thiên Mặc cũng đã sớm quên chuyện này.
Lôi Niểu Niểu thấy tìm được cơ hội bắt nạt Lý Thiên Mặc, lập tức động tay động chân, cô ấy nhất định phải thừa dịp này mò đủ tiện nghi!
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, lúc thì vỗ vào trên mặt anh ta, lúc thì Ϧóþ Ϧóþ cánh tay, lúc lại vặn lỗ tai của anh ta...
Lý Thiên Mặc lúc thì che mặt, lúc thì ôm cánh tay, lúc lại che kín lỗ tai.
“Ha ha ha...” Lôi Niểu Niểu cực kỳ phấn khích! Nhìn người đàn ông như anh bị cô bắt nạt mà không dám phản kháng, trong lòng cô ấy cực kỳ vui vẻ nha...
“Đàng hoàng chưa?” Lôi Niểu Niểu chống nạnh, làm ra vẻ như lão địa chủ.
Lý Thiên Mặc cố tình làm ra vẻ như cô vợ nhỏ, gật đầu: “Đã sớm đàng hoàng...”
Người một nhà ở đầu bên kia... che miệng cười. Lăng Vi trợn trắng mắt, vốn muốn tắt video, nhưng mà... con sâu tò mò trong lòng cô ấy đã sớm bị đánh thức rồi, cô ấy cũng muốn xem tiếp...
Đầu bên này, Lôi Niểu Niểu hài lòng cười “Hì hì”: “Vậy thì được, nếu anh đã tự sửa đổi, quay đầu làm bờ, em sẽ tha cho anh. Nói xong rồi, không lộn xộn nữa! Anh mau đi thiết kế nhân vật cho em đi!”
Lôi Niểu Niểu buông anh ta ra, ngồi đến bên cạnh, thu hồi chân lại.
Nhưng cô ấy vừa mới lấy chân ra, Lý Thiên Mặc đã chợt xoay mình, áp cô ấy ở phía dưới!
Lôi Niểu Niểu bị dọa sợ trợn to hai mắt: “Sao anh nói là không tính toán gì hết?”
Lý Thiên Mặc nói: “Anh đã đồng ý gì với em đâu, từ nãy tới giờ đều là em tự lẩm bà lẩm bẩm.”
“...” Lôi Niểu Niểu bỗng cảm thấy người đàn ông này thật là phúc hắc! Cô ấy nói cả một tràng, mà người ta chẳng đáp ứng lấy một câu!
Lôi Niểu Niểu đang bối rối, đột nhiên... cô ấy thấy Lý Thiên Mặc dán mặt tới... hơi thở đàn ông đột nhiên ập tới, làm cho cô đỏ mặt tim đập.
“Đừng làm rộn!” Cô ấy vội vàng giơ tay lên đẩy anh ta, nhưng sức của anh ta rất lớn, áp chế cô ấy gắt gao.
Lý Thiên Mặc nói ở bên tai cô ấy: “Chỉ em mới có thể nháo, còn anh lại không thể? Có đất nước nào lập ra điều khoản bá vương này không?”
“A ——đất nước này! Em quy định!”
Lý Thiên Mặc cười xấu xa, tay chân vòng qua áp lấy người cô áy, khiến cô ấy không thể nhúc nhích được. Lôi Niểu Niểu cảm thấy mình giống như con dê nhỏ đang đợi làm thịt.
Đầu bên kia, mọi người không nhìn thấy gì cả, nhưng có thể nghe được âm thanh... Lúc này, Lôi Thiếu Tu và dì Phương cũng đi tới...
Lôi lão gia ra dấu tay bảo bọn họ im lặng...
Lôi Thiếu Tu không hiểu chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy giọng nói của Lý Thiên Mặc truyền tới từ trong điện thoại di động.
Lý Thiên Mặc nói: “Em chưa từng nghe thấy câu nói này sao? Phong thủy luân lưu chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.”
Lôi Niểu Niểu cố tình hỏi anh ta: “Anh là Hà Đông, hay là Hà Tây?”
Lý Thiên Mặc nói: “Anh là Hà Tây, bởi vì em là sư tử Hà Đông hống mà...”
ĐM... Lôi Niểu Niểu trợn trắng mắt... cô ấy đang tự đào hố chôn mình sao?
Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm vào cô ấy từ trên cao, cô ấy cắn cắn môi, làm ra vẻ tội nghiệp nhìn anh ta: “Anh đè lên đùi em đau...” Lý Thiên Mặc không bị chiêu này của cô ấy đánh gụp: “Anh không ᴆụng vào chân em.”
“Anh nói không ᴆụng lần nữa thử xem?” Cô ấy nâng chân lên, cọ cọ vào chân anh ta.
Lý Thiên Mặc đột nhiên “Á “ lên... sao con nhóc này... có thể ồn ào như vậy?
Anh ta hít một hơi...
Lôi Niểu Niểu hoàn toàn không hiểu gì, không tim không phổi toét miệng cười: “Oh, Thiên Mặc... anh thật là đẹp trai...” Cô ấy thừa dịp anh ta hoảng hồn, vội vàng giơ tay lên đẩy cằm anh ta ra, một tay khác dùng sức nhéo mạnh vào cánh tay anh ta: “Mau dậy đi, còn phải làm việc nữa.”
Lý Thiên Mặc còn đang xuất thần, cô dùng sức nhéo tay anh ta, làm cả người anh ta đều nóng bừng lên, máu trong người cũng như muốn bốc cháy.
Tay nhỏ của cô vừa chạm vào người mình, anh ta cũng thấy như có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đang gằm nhấm mình. Tuy sức của cô ấy không lớn, nhưng lúc nhéo tay anh ta, lại như mang theo ma lực.
Nếu anh ta không sợ làm cô đau, anh ta đã sớm thu thập cô ấy một trăm lần rồi.
Lôi Niểu Niểu bất ngờ cắn vào trên bả vai anh ta.
“Á...” Cô ấy không dùng sức gì, nhưng cảm giác ngứa ngáy khiến Lý Thiên Mặc không chịu nổi...
Anh ta giữ lấy hai tay đang nhéo lung tung của cô, giữ chặt cổ tay cô ấy, cố định ở hai bên người cô ấy. Lôi Niều Niểu kêu lên: “Đau...”
ĐM... người một nhà ở đầu bên kia cùng ngẩng đầu lên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Lăng Vi thật sự rất muốn cười, cô nghĩ chắc không phải chuyện đó đâu, nhưng cái chữ “Đau” này, đúng là dụ cho người ta suy nghĩ lung tung...
Lý Thiên Mặc còn nói: “Được rồi... vừa rồi em đã chơi rất thoải mái rồi đúng không? Đến phiên anh chưa? Còn học cắn người, xương anh cứng lắm, em không sợ cắn hỏng răng hả?”
Lôi Niểu Niểu hơi nghiêng người không giãy giụa... cô ấy rụt cổ, cười nịnh hót: “Không sao không có chuyện gì. Răng của em rất khỏe... sức khỏe của em rất tốt... đi một hơi lên tầng năm cũng không cần nghỉ...”
Lý Thiên Mặc buồn cười, cái miệng này...
Lý Thiên Mặc đưa cánh tay đến bên miệng co ấy: “Em cắn tiếp đi, nếu không làm hai cái răng cửa của em rụng ra, anh tuyệt đối sẽ không kêu đau.”
Lôi Niểu Niểu cười to ha ha, cô ấy uốn éo người, muốn chạy nhưng lại không chạy khỏi.
Co ấy giả vờ tức giận hừ hừ nói: “Không phải chỉ nhéo anh hai cái thôi sao... em đâu có dùng sức đâu! Anh xem này, em nhéo nhẹ thế này, anh chắc chắn sẽ không đau đúng không? Hơn nữa, anh là đàn ông, có thể chèo thuyền trong bụng Tể tướng (*), anh sẽ không tính sổ với em, đúng không?”
(*)宰相肚里能撑船 -- Có thể chèo thuyền trong bụng tể tướng: trích từ câu “Cái trán của Tướng quân rộng đến mức có thể phi ngựa, cái bụng của Tể Tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền”.Ý nói, một người có tấm lòng rộng lớn mới có thể làm được việc lớn, mới có thể bao dung được những việc khó bao dung của thiên hạ.
Lý Thiên Mặc vẫn đè cô ấy, không thèm nhúc nhích. Hai mắt của cô ấy bỗng sáng lên nhìn chằm chằm vào anh ta: “À! Thâи áι... anh thật là đẹp trai... em rất thích anh... nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh này, sao lại đen vậy? Ai nha... em hôn một cái, sẽ không còn đen nữa.”
Lôi Niểu Niểu bất ngờ hôn lên trên mặt anh ta.
Biểu tình trên mặt Lý Thiên Mặc... đặc sắc đến nỗi làm cô đau cả bụng vì buồn cười.
Một lúc sau anh ta mới mỉm cười, Lôi Niểu Niểu vội vàng hừ hừ: “Mau buông em ra... bây giờ em đang đau lưng... cứ giữ nguyên một cái tư... thế như thế này... mỏi lưng lắm...”
“Phốc ——” Lăng Vi không nhịn được bật cười ra tiếng, cũng may cô kịp thời che miệng. Cô ấy nâng tầm mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người trong nhà… đều vô cùng đặc sắc.
Lý Thiên Mặc sợ làm đau cô ấy, nhanh chóng buông lỏng tay ra, Lôi Niểu Niểu lăn một vòng qua bên cạnh, thoát khỏi trói buộc của anh ta, cô ấy nhanh chân đạp một cước vào lưng anh ta!
“Bụp” Nhát đạp này khá mạnh...
“ĐM...” Lý Thiên Mặc che eo, trong lòng hối hận không nguôi: “Trúng mỹ nhân kế của em...”
Lôi Niểu Niểu vội vàng tới ôm anh ta: “Ha ha, em sai rồi, em sẽ bồi thường cho anh...”
Cô ấy bưng mặt anh ta lên, dịu dàng hôn lên.
Lý Thiên Mặc ôm lấy eo cô ấy, kéo cô ấy vào trong иgự¢: “Đừng lộn xộn... để anh ôm em một lát...” Niểu Niểu của anh ta đúng là làm người ta thích, làm trong lòng anh ta cực kỳ ngọt ngào, giống như có mấy chú nai con đang chạy loạn ở trong lòng anh ta.
Lôi Niểu Niểu khôn khéo để cho anh ta ôm, ngồi ở trên đùi anh ta, Lý Thiên Mặc hạnh phúc ôm chặt lấy cô ấy, chôn mặt ở trên cổ cô ấy, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô.
“Nhột quá...” Cô ấy cười khúc khích tránh né sang bên cạnh.
Hơi thở của anh ta giống như lông chim, chạm vào da thịt của cô, làm cho cô cười to “Ha ha“.
Lý Thiên Mặc nhắm mắt lại hôn lên trên cổ cô ấy, Lôi Niểu Niểu ôm lấy cổ cô ấy, tìm môi của anh, hôn lên.
Lúc này, hai người bọn họ đều ngồi, vừa vặn xuất hiện ở trong ống kính... Tất cả mọi người trong nhà đều thấy hai người đang hôn nhau say đắm!
“Ặc ——” Lôi lão gia che mắt.
Lăng Vi đưa tay muốn nhấn kết thúc cuộc trò chuyện, lại nghe thấy Lôi Niểu Niểu hét lên: “Anh muốn ăn em hả? Anh ᴆụng vào răng em rồi!”
Lôi Niểu Niểu tức giận hừ hừ che miệng lại: “Anh nhìn này, đã chảy máu rồi này!”
Lý Thiên Mặc trêu ghẹo nói: “Mau lấy chậu hứng đi. Mau mau, chảy ra bao nhiêu, em cứ uống về bấy nhiêu, đỡ cho em chảy máu quá nhiều, lại thiếu máu.”
“Ha ha ha ——” trong điện thoại di động, truyền tới tiếng cười phá lên như sấm!
Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu nhất thời bị dọa sợ hết hồn!
Ai đang cười vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Thiên Mặc nghiêng đầu... bỗng nhớ ra... anh ta chưa tắt điện thoại di dộng! Ôi trời ơi ——vừa rồi, anh ta và Niểu Niểu... ôi mẹ ơi... để cho người ta nhìn thấy hết rồi?!
Lôi Niểu Niểu dựng hết cả tóc gáy lên, cô ấy nhảy cỡn lên, chạy đến trước máy vi tính, nhìn lên màn hình điện thoại di động, trong nháy mắt...
“Á á á —— mấy người đều là người xấu!” Cũng may cô ấy và Lý Thiên Mặc không làm chuyện gì quá phận, nếu không... thật là xấu hổ!
Lôi Niểu Niểu tức đến nỗi muốn nổ tung, Lôi lão gia nói: “Chúng ta chẳng nhìn thấy gì cả, không đúng không đúng... Đã nhìn thấy một chút xíu.”
Lăng Vi lặng lẽ bổ sung thêm một câu ở trong lòng, cũng đúng mà... chỉ nghe thấy tiếng, quả thật không nhìn thấy bao nhiêu...
Lôi Niểu Niểu tức giận muốn điên lên, nhanh tay nhấn kết thúc cuộc trò chuyện!
“Lý Thiên Mặc —— em muốn Gi*t anh!” Lôi Niểu Niểu nhào qua giống như ác hổ.
Rốt cuộc Lý Thiên Mặc cũng được trải nghiệm cái gì gọi là “Sư tử Hà Đông hống “!
Nhưng anh ta cũng bối rối mà!
Anh ta và cô thân thiết với nhau như vậy tổng cộng hai lần... Lần thứ nhất bị một nữ sinh quay lại; lần thứ hai, bị người nhà nhìn thấy...
Sau này, anh ta còn dám thân thiết với cô ấy sao?
Trong lòng anh ta hình thành bóng mờ đấy, được không?
Anh ta đoán diện tích của bóng mờ trong lòng mình, chắc chắn phải lớn hơn hai chiếc bánh bao hấp!
Lôi Niểu Niểu nhào tới, cô ấy thật sự muốn liều mạng với anh ta. Lý Thiên Mặc không để cho cô thành công, trực tiếp áp đảo cô ấy.
Anh ta ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Không sao không sao, nhìn thì nhìn, anh cũng chẳng mất miếng thịt nào cả. Bọn họ quan tâm đến em mà thôi, sợ anh bắt nạt em.”
Lôi Niểu Niểu da mặt mỏng, cô ấy tức giận nói: “Anh đừng có mơ, bọn họ không quan tâm đến em đâu, bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi!”
Lý Thiên Mặc ôm cô ấy nói: “Bọn họ nhìn thấy được cái gì? Cứ để cho bọn họ nhìn thấy trước, chẳng nhìn được sau! Cho bọn họ tò mò đến ૮ɦếƭ!”
“Ha ha ——” Lôi Niểu Niểu nghe vậy cười phá lên: “Đúng đúng, để bọn họ khong nhìn được sau!” Cô ấy chợt ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Phía sau còn có cái gì? Anh còn muốn làm gì nữa?”
Lý Thiên Mặc cong môi cười, mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy không nói gì cả, Lôi Niểu Niểu hung dữ trợn mắt nhìn anh ta.
Lý Thiên Mặc nói: “Chắc chắn còn có phía sau, không phải tối hôm nay em sẽ không về ký túc xá sao? Em mà ngủ chung chăn với anh, anh không thể đảm bảo là mình không làm gì cả.”
Lôi Niểu Niểu nhấc chân, đạp lên trên đùi anh ta. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước kia, lúc em ở cùng anh, không phải anh cũng không làm gì sao?”
Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: “Không giống nhau, trước kia hai chúng ta chưa chính thức yêu nhau!”
Lôi Niểu Niểu chớp chớp mắt nói: “Có gì khác nhau sao?”
Lý Thiên Mặc nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên là khác rồi!”
Lôi Niểu Niểu cau mày, muốn bò dậy: “Vậy em muốn trở về...”
Lý Thiên Mặc buồn cườn, anh ta gập người cười như nắc nẻ: “Chọc em thôi, em mau đi ngủ đi. Anh là người như vậy sao?”
Lý Thiên Mặc đi tắt máy vi tính, tắt đèn. Lôi Niểu Niểu bỗng nói: “Đừng tắt máy vi tính —— em còn chưa học cách làm 3D Animation đâu! Ngày mai chắc chắn sẽ không qua được bài kiểm tra! Tối nay em phải học thâu đêm!”
Lý Thiên Mặc ôm lấy cô ấy, ấn cô ấy nằm xuống: “Ngày mai không thi, đổi thành ngày kia thi.”
“...” Lôi Niểu Niểu hừ bằng giọng mũi: “Ngày mai em phải nói cho hiệu trưởng biết, anh lấy việc công làm việc tư!”
Lý Thiên Mặc chợt nghĩ, cái miệng nhỏ của cô nói nhiều quá... anh ta vội vàng dùng miệng của mình chặn cô ấy lại, không để cho cô nói chuyện nữa...
Buổi tối hôm qua thật là thú vị. Lúc Lôi Niểu Niểu tỉnh dậy, thấy Lý Thiên Mặc đang ngủ rewwn ghế sa lon...
Cô ấy cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình, vẫn còn mặc chỉnh tề.
Cô ấy còn tưởng rằng tối qua có người nào đó nhúc nhích tà niệm, không ngờ rằng người này... Lại chủ động ngủ trên ghế sa lon?
Lý Thiên Mặc nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra nhìn cô ấy. Trong lòng đau khổ nghĩ... trước kia con nhóc này không đá người như vậy...
Tối hôm qua, anh ta vừa tới gần ôm cô ấy, cô ấy đã bắt đầu đá anh ta, đá anh ta rơi xuống trên đất mấy lần!
Ban thử nói xem, có ai đối mặt với cô gái mình thích, lại không muốn ôm?
ĐM... Ngược tâm... anh ta không muốn ngủ trên ghế sa lon đâu, nhưng anh ta phải thay cái mạng nhỏ của mình mà cân nhắc, cứ để cô đạp trúng mấy lần, chắc anh ta hỏng mất.
Lôi Niểu Niểu nín cười, đi đánh răng rửa mặt, lúc cô ấy đánh răng rửa mặt xong đi ra, bỗng nảy ra một suy nghĩ xấu xa, cô ấy mở điện thoại của Lý Thiên Mặc ra, video với Lăng Vi, sau đó nhờ Lăng Vi gọi tất cả người nhà của cô ấy đi ra.
Sáng sớm, Lôi lão gia đã dậy rồi, Lôi Niểu Niểu nghịch nghịch tóc nói: “Ông nội, tối hôm qua, cháu và Thiên Mặc chơi trò rất là thú vị, đáng tiếc mọi người đều không được thấy! Cháu đã quay lại rồi, mọi người có muốn cháu gửi qua cho mọi người xem không?”
Cô ấy vốn cho rằng ông nội mình sẽ “Xấu hổ”, ai có thể ngờ, hai mắt ông nội cô ấy sáng lên, chỉ còn kém mỗi nước vỗ tay vỗ tay: “Gửi đi! Cháu mau gửi qua đi! Ông sẽ ghi vào đĩa CD, giữ làm kỷ niệm cho các cháu!”
“Phốc ——” Lôi Niểu Niểu hộc máu, đạo hạnh của ông nội cô ấy quá sâu! Cây non mới mọc của cô áy liền héo.
Lý Thiên Mặc đánh răng rửa mặt xong đi ra, anh ta đi tới sau lưng Lôi Niểu Niểu, vòng tay ôm lấy eo cô, tỳ cằm ở hõm vai của cô ấy, cằm lún phút râu cọ tới cọ lui ở cổ cô ấy.
Lôi lão gia nhanh chóng bị làm cho mù mắt...
“Tít ——” Lôi lão gia nhấn kết thúc cuộc gọi.
“Ha ha ha...” Lôi Niểu Niểu vui vẻ tìm được phương pháp đối phó với đám bại hoại này! Cô ấy đột nhiên hiểu ra, thì ra lý do mình không bình thường, đều là... di truyền từ ông nội của cô ấy!
Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu cùng đi đến trường học, trong lớp học ngày hôm nay, Lý Thiên Mặc không nhắc đến chuyện kiểm tra, vẫn để cho mọi người tiếp tục luyện tập.
Ngày hôm sau, kiểm tra!
Có kết quả thiết kế 3D Animation, Lý Thiên Mặc bất ngờ kinh ngạc! Bởi vì, anh ta nhìn thấy nhân vật 3D Animation do Lý Khắc Gia tạo ra!
Nhân vật do Lý Khắc Gia phác họa ra là... một người phụ nữ, cầm một quyển sách, ngồi ở bên ngoài ban công. Ánh nắng chiều chiếu xuống, phủ một lớp ánh sáng vàng lên người phụ nữ này.
Người phụ nữ này nhìn ưu nhã, xinh đẹp, thành thục... mà điều làm Lý Thiên Mặc kinh ngạc là, sợi dây chuyền người phụ nữ này đeo trên cổ...
Mặc dù mặt dây chuyền được cất trong áo, không lộ ra, nhưng sợi dây chuyền này... thật sự giống y chang với sợi dây chuyển mặt đá đen của anh ta!
Lý Thiên Mặc cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ Lý Khắc Gia cũng đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này? Người trong bức họa này là ai? Là mẹ của Lý Khắc Gia hả?
Lý Thiên Mặc định tìm Lý Khắc Gia nói chuyện.
Nhưng lại không thích hợp để nói đến chuyện sợi dây chuyền trong phòng học của anh ta, bởi vì trong phòng học có rất nhiều người, không quá thích hợp thảo luận điều bí mật này ở trước mặt mọi người.
Nhưng nếu hẹn Lý Khắc Gia gặp mặt riêng, lại càng không ổn thỏa... nếu anh tá tự nhiên nói với Lý Khắc Gia: “Khắc Gia này, buổi tối cậu chờ tôi ở quán cà phê nhé. Tôi có chuyện muốn nói với cậu...” Còn không phải dọa Lý Khắc Gia sợ đến nỗi lông đều dựng đứng?
Lý Thiên Mặc suy nghĩ, nghĩ ra cách!
Ngày hôm sau, trong giờ học buổi chiều, Lý Thiên Mặc thông báo kết quả kiểm tra với mọi người. 18 hạt giống của khoa máy tính đều làm khá tốt, Lôi Niểu Niểu và Lý Khắc Gia kém hơn một chút.
Còn số người hiệu trưởng nhét thêm vào đều là trứng thối, mấy người này không có tài năng, lần kiểm tra đầu tiên, Lý Thiên Mặc thoáng nhẹ tay cho bọn họ 27s, không có một ai có thể thực hiện được. Làm phác thảo mô hình 3D, lại làm lung ta lung tung.
Lý Thiên Mặc vẫn tập trung đào tạo 20 hạt giống này.
Lúc tan học, Lý Thiên Mặc nói sẽ dạy kèm riêng cho Lý Khắc Gia và Lôi Niểu Niểu.
Lý Khắc Gia miên man suy nghĩ... thầy Lý đang muốn trả thù sao?
Lôi Niểu Niểu cười “Hì hì”, nói: “Em phải trở về phòng ngủ lấy ít đồ, hai người chờ em nhé.”
Lý Khắc Gia lo lắng!
Cậu ta chặn Lý Thiên Mặc ở trên hành lang, hơi xấu hổ hỏi: “Thầy Lý... thầy đang cố tình bảo em làm kỳ đà cản mũi hả? Video của thầy và Niểu Niểu huyên náo đến nỗi tất cả mọi người trong trường đều biết... bây giờ thầy bảo em làm bóng đèn, sao thầy trò trong trường học không khinh bỉ em cho được? Em cũng đã tự động rút lui rồi, thầy còn lấy em ra để trêu đùa...”
Lý Thiên Mặc “hả “: “Sao cậu nói nhiều vậy? Tôi bảo cậu và Niểu Niểu đến nhà tôi, là muốn dạy kèm riêng cho hai người, cậu không biết thành tích của mình sao? Thứ hai từ dưới đếm lên!”
Lý Khắc Gia đỏ mặt, người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên là Lôi Niểu Niểu... mặc dù cậu ta xếp trước Lôi Niểu Niểu, nhưng cũng không giỏi hơn cô ấy bao nhiêu.
Lý Khắc Gia cúi đầu, hơi ngượng ngùng.
Rất lâu sau, cậu ta mới mở miệng ra nói, cậu ta nói: “Em không sợ thầy suy nghĩ quá nhiều, em là sợ Niểu Niểu suy nghĩ nhiều...”
Cô ta nâng tầm mắt lên nhìn Lý Thiên Mặc, rồi nói tiếp: “Lúc trước em bày tỏ với Niểu Niểu, bị cô ấy cự tuyệt... nếu bây giờ em cắm một chân giữa hai người, em sợ cô ấy sẽ hiểu lầm em... em đã thật sự từ bỏ rồi, mặc dù em vẫn rất thích cô ấy, nhưng em không muốn khiến cô ấy cảm thấy khổ sở vì chuyện này, em chỉ hy vọng mỗi ngày cô ấy đều vui vẻ không buồn không lo.”
Lý Thiên Mặc gật đầu tán thưởng: “Không hổ là học khoa báo chí, miệng lưỡi rất nhanh nhẹn.”
Lý Khắc Gia muốn phun, cậu ta vốn còn đang buồn, lần này lại bị Lý Thiên Mặc nói đến dở khóc dở cười.
Lý Thiên Mặc nói: “Chúng ta đều là đàn ông, không quan tâm đến những thứ đó. Niểu Niểu lựa chọn ai, là tự do của cô ấy, là quyền lợi của cô ấy. Trong chúng ta, ai chung một chỗ với cô ấy, đều đừng để ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai chúng ta.”
Lý Khắc Gia muốn “囧” ૮ɦếƭ.
Cậu ta thầm nghĩ trong lòng: Thầy Lý, em và thầy có quan hệ gì đặc biệt sao? Tại sao em lại không biết?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc