Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 313

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Ừm, lĩnh hội được thì tốt...” Lôi Thiếu Tu yên tâm thở phào một hơi: “Được rồi, hai đứa cố gắng nhé --------“
“Tút -------“ Lôi Niểu Niểu ấn nút cúp máy!
Tức ૮ɦếƭ cô! Lôi Niểu Niểu khó chịu a ------- cha cô muốn làm gì vậy, không ngăn cản thì thôi, còn châm ngòi thổi gió!
Chủ yếu là.... bên cạnh còn có một bạn học, đang đứng đấy...
Cúp điện thoại, Lý Thiên Mặc nhìn Lý Khắc Gia: “Xem náo nhiệt đủ chưa? Nghe rõ chưa?”
“Nha... nghe rõ rồi...” Lý Khắc Gia khẽ gật đầu, tự động tự giác quay người đi ra ngoài.
Khi cậu đi đến ngoài cửa, thuận tay đóng cửa lại. Trái tim, chợt như bị thứ gì chặn lại... đôi mắt cũng cay cay...
Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc, hai người họ đã sớm quen biết, ngay cả người trong nhà cũng đồng ý để bọn họ bên nhau, dù có con, trong nhà cũng có người bế... đây là tin tưởng lớn cỡ nào a?
Lý Khắc Gia khó chịu, muốn đi, nhưng lại không nhấc nổi chân... đột nhiên, nghe thấy ở trong cửa Lôi Niểu Niểu lớn tiếng kêu: “Em không muốn ở với anh! Anh hùa với cha bắt nạt em!”
Giọng Lý Thiên Mặc truyền đến: “Không thì dẹp, em vừa lười vừa tùy hứng, tính tình lại ương bướng!”
“Anh nói gì? Anh lặp lại lần nữa xem?” Hiển nhiên Lôi Niểu Niểu rất tức giận, “Bịch -----“, như kiểu tiếng hai người ngã xuống, không biết có phải là Lôi Niểu Niểu đẩy ngã Lý Thiên Mặc không.
Tiếp theo, liền nghe thấy Lôi Niểu Niểu ‘ôi’ một tiếng: “Anh đè ૮ɦếƭ em rồi! Mau dậy đi ----- Em còn chưa đánh được boss đâu...”
“A a a...”
Sau đó, bên trong lại truyền ra tiếng rè rè, tiếng máy tính khởi động...
Lý Khắc Gia phát hiện mình thật sự ngốc... cậu đứng ngoài cửa nhà người ta nghe gì vậy?
Nhìn tình hình này, dù Lôi Niểu Niểu ở đây, hai người cũng sẽ không xảy ra chuyện gì không thể tha thứ, huống chi... cậu không có tư cách quản người ta!
Lý Khắc Gia lê bước chân nặng nề đi xuống dưới, cậu đi không xa, ngồi ở đài phun nước gần dưới lầu nhà Lý Thiên Mặc.
Nửa tiếng sau, khoảng chín rưỡi, đèn nhà Lý Thiên Mặc chợt tắt...
Lý Khắc Gia cực kỳ khó chịu, trong lòng đau quá! Đau như bị dao cắt...
Ngay cả đứng cậu cũng không đứng lên nổi... cậu thích Lôi Niểu Niểu lắm a! Khi biết cô yêu người khác, trái tim cậu đau như muốn nứt ra!
Đúng lúc này, Lý Khắc Gia đột nhiên nhìn thấy ở chỗ cửa chung cư, Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc đi ra...
Lý Thiên Mặc mở cửa cho cô, Lôi Niểu Niểu nhún nhảy đi từ cửa ra. Cô đổi sang áo ngắn tay, quần đù*, vô cùng hoạt bát.
Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới đi lấy xe. Lôi Niểu Niểu đứng đấy đá cục đá, vừa chờ anh. Lý Khắc Gia không đi đến, cậu ở bên kia đài phun nước, Lôi Niểu Niểu không thấy cậu.
Chốc lát sau, Lý Thiên Mặc mở cửa xe ra, trong xe mở loại nhạc heavy metal mà Lôi Niểu Niểu thích nhất, bài “Don’t cry” của Guns N’ Roses.
Lý Khắc Gia lại muốn khóc...
Lý Thiên Mặc xuống xe mở cửa cho cô, Lôi Niểu Niểu như con chim nhỏ lên xe. Lý Thiên Mặc thắt dây an toàn cho cô, anh bật đèn trước xe, cười nói cô, rồi mới nổ máy đi.
Lý Thiên Mặc dừng xe trước cổng trường học, anh kéo tay cô, cùng cô dạo bước trên con đường rừng trong trường.
“Lạnh không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Lúc đầu cô muốn nói không lạnh, bất chợt nhăn nhó nói: “Lạnh!”, thầm nghĩ, còn không mau ôm em!
Lý Thiên Mặc đi đến gần cô, muốn *** khoác! Lôi Niểu Niểu lại túm lấy tay anh, quấn quanh bờ vai cô, để anh ôm cô.
Lý Thiên Mặc: “...”
Anh nghĩ ngợi, nói: “Đây là sân trường...”
Để người ta trông thấy, sợ sẽ có người nói này nói nọ về cô. Lôi Niểu Niểu hất cằm nói: “Sợ gì? Cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng a!”
Lôi Niểu Niểu cắn môi, huých cùi chỏ vào anh. Tên đầu gỗ này, không chỉ động với anh thì anh cũng vờ như không biết! Đáng giận...
Lôi Niểu Niểu thầm nghĩ, cũng may cô là người tâm cơ a...
Lôi Niểu Niểu dựa vào *** anh, đi rất chậm, không lanh lợi như ngày thường. Hình như vì để ở bên anh lâu hơn, nên cố ý đi chậm lại...
Lý Thiên Mặc kéo tay cô, phối hợp với bước đi của cô, chậm rãi mà khoan thai.
Còn chưa tới mười giờ, cô không muốn lên phòng nhanh như thế, bèn kéo anh đi dạo khắp nơi, sau ký túc có một hồ nước, cô kéo anh đi đến dưới cây liễu.
Không khí trong trường rất trong lành, thỉnh thoảng trong khu vườn vang lên tiếng ếch kêu, tiếng dế mèn.
Lôi Niểu Niểu chợt nỏi: “Anh nghe nha, tiếng ếch xanh kêu thật dễ nghe a.” Ồm ộp ồm ộp.
“...”
Lý Thiên Mặc nói: “Đúng nha, thật dễ nghe...” Trong lòng thầm nghĩ: em nói gì cũng đúng... thật ra, giọng của em còn dễ nghe hơn.
Lôi Niểu Niểu ha ha cười to.
Cô còn nói: “Không chỉ êm tai, còn thật đáng yêu...”
Lý Thiên Mặc chăm chú gật đầu, cô cười rất vui, lanh lợi sống động, quả thực rất đáng yêu: “Đúng, anh cũng cảm thấy vậy.”
Lôi Niểu Niểu cong lưng cười như một đóa hoa, đột nhiên cảm thấy hôm nay Lý Thiên Mặc thật đáng yêu, không giống trước lắm, cô vô cùng vui vẻ nói: “Anh còn đáng yêu hơn ếch...”
“...”
Đây là... kiểu ví von gì vậy... có thể lấy vật tham chiếu tốt hơn không?
Lý Thiên Mặc chợt nghĩ đến bát ca... Lúc trước anh còn chế giễu Tiểu Bát là rùa đen, không ngờ... anh cũng rơi vào hố này!
Lôi Niểu Niểu vui vẻ ngồi xuống, đưa tay vọc nước. Lý Thiên Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, cầm tay cô...
Lôi Niểu Niểu muốn hôn anh, lại sợ bị người khác nhìn thấy. Cô chợt quay đầu, hôn nhanh lên khuôn mặt tuấn tú của anh một cái, rồi cười sung sướng chạy ra xa.
Lý Thiên Mặc ngẩng đầu, hít thở không khí... Lồng *** nóng đến sắp nổ tung! Đầu cũng choáng váng, không ngờ tình yêu có thể khiến con người ta chuếnh choáng như thế.
Anh đưa cô đến dưới ký túc xá, cô nhảy nhót lên từng bậc thang... cô mở cửa ra, quay đầu nhìn thoáng qua anh. Anh lưu luyến không rời vẫy tay với cô.
Lôi Niểu Niểu lắc lắc điện thoại trong tay, hôn gió với anh...
Lý Thiên Mặc chỉ cần đứng vậy nhìn cô cũng cảm thấy sức sống tỏa ra bốn phía.
Anh dường như có thể cảm giác từng tế bào đang kêu gào vui sướng.
Lôi Niểu Niểu chạy lên thang, lên tầng hai, cô từ cửa sổ nhìn ra ngoài... thấy anh vẫn chưa đi, còn luôn ngẩng đầu nhìn về phía phòng cô.
Lôi Niểu Niểu gửi tin nhắn cho anh: “Mau về nhà đi, về nhà rồi nhắn tin cho em.”
Lý Thiên Mặc lấy di động ra, ngoan ngoãn nhắn lại “Được” cho cô.
Lôi Niểu Niểu không vào thẳng phòng, mà đứng bên cửa sổ nhìn anh, anh vẫn đứng đó không đi.
Lôi Niểu Niểu nóng lòng, lạch bạch chạy xuống lầu, cô chạy ra khỏi ký túc xá, dọa Lý Thiên Mặc giật mình.
Cô vội vã chạy tới đẩy anh: “Đi mau a! Sắp khóa cổng rồi, anh không đi là không về được đâu!”
Lý Thiên Mặc vẫn không nỡ đi... ngày đầu tiên yêu nhau, còn chưa nếm đủ tư vị mà...
Lôi Niểu Niểu đưa tay đẩy anh: “Nhanh đi đi, đâu phải ngày mai không gặp nhau nữa!”
Thấy anh vẫn không nỡ đi, cô bèn kiễng chân, hôn lên môi anh.
Lục Tâm Tinh mới từ bên ngoài về, nhìn thấy dưới ký túc xá có hai người đang hôn nhau, cô lập tức trợn to mắt.
Đó là hoa khôi lớp cô... Lôi Niểu Niểu! Đèn dưới ký túc không tối. Cô nhìn thấy rất rõ...
Người đàn ông kia là ai? Anh ta nghiêng mặt không thấy rõ...
Lục Tâm Tinh hung tợn trừng mắt nhìn Lôi Niểu Niểu, trong lòng mắng: tiện nữ Lôi Niểu Niểu này, không chỉ từ chối nam thần Lý Khắc Gia của cô ta, còn hại Lý Khắc Gia mất mặt trước mặt mọi người, còn bị phạt viết bản kiểm điểm 15000 chữ.
Hôm nay cô ta phải viết cả ngày! Từ sáng sớm đến tối, giúp Lý Khắc Gia viết kiểm điểm, viết đến tận giờ vẫn chưa xong!
Lôi Niểu Niểu lại còn dám hẹn hò với người đàn ông khác? Còn hôn hít người ta! Không biết xấu hổ! Cô ta vất vả viết bản kiểm điểm cả ngày trời, dựa vào đâu mà Lôi Niểu Niểu có thể hẹn hò với người đàn ông khác?!
Lục Tâm Tinh đang định đến gần, chợt nhìn thấy người đàn ông kia... chính là thầy Lý mới tới! Ôi mẹ ơi! Lôi Niểu Niểu đúng là đồ tâm cơ! Khó trách từ chối Lý Khắc Gia, hóa ra là đã đáp lên được thầy giáo đẹp trai!
Lửa giận trong lòng Lục Tâm Tinh phừng phừng, cô ta không đi lên trước nữa.
Đưa tay lấy điện thoại ra, quay video hai người. Đèn dưới lầu vẫn rất sáng, vẫn có thể quay được vẻ mặt say mê của hai người kia.
Lúc này, Lôi Niểu Niểu đang giữ vai Lý Thiên Mặc, cô nhấc mũi chân, hôn lên môi anh.
Cô vô cùng nghịch ngợm, như đang chơi trò chơi, dán lên môi anh, như đang khiêu vũ.
Hô hấp của Lý Thiên Mặc nóng lên, loạn tiết tấu. Anh đưa tay ôm chặt cô, muốn nụ hôn này sâu hơn.
Cô lại đưa tay đẩy anh: “Mau về thôi, quá muộn rồi.” Lý Thiên Mặc nhìn cô chăm chú, không nỡ đi, nhưng vẫn phải cất bước tách ra với cô, anh bước từng bước chậm rãi về phía trước.
Nữ sinh ở góc hẻo lánh đã sớm cất kỹ điện thoại. Cô ta còn đang do dự có nên chào hỏi thầy Lý không...
Nhưng, lúc này Lý Thiên Mặc đi ngang qua cô ta, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho cô ta, như thể không hề nhìn thấy cô ta.
Nữ sinh kia ‘hừ’ một tiếng, chạy lên lầu, cô ta muốn đăng video lên website trường! Nhưng, sắp tắt đèn rồi, cô ta quyết định sáng ngày mai sẽ đăng!
Một mình Lý Thiên Mặc dạo bước trong sân trường, anh không muốn về nhà...
Trong nhà không có cô, cảm giác trống rỗng... Trường học chuẩn bị ký túc xá giáo sư cho anh, anh dự định hôm nay ở lại trong trường, có thể gần cô hơn chút, buổi sáng ngày mai còn được gặp mặt sớm hơn...
Sáng sớm hôm sau, Lôi Niểu Niểu còn chưa tỉnh ngủ, chợt nhận được tin nhắn của Lý Thiên Mặc: “Xuống cầm bữa sáng.”
“A...” Lôi Niểu Niểu chạy đến ban công nhìn xuống... Lý Thiên Mặc đang cầm trong tay hai phần bánh bao, sữa đậu nành chờ cô.
Tóc Lôi Niểu Niểu còn đang chổng ngược lên, cô tùy tiện cầm nước vuốt vuốt hai lần, vọt xuống dưới lầu.
Lý Thiên Mặc đưa bánh bao và sữa đậu nành trong tay cho cô: “Đây là cho em và Lôi Chân, lát nữa anh đi ăn với hiệu trưởng.”
“Nha...” Trong lòng Lôi Niểu Niểu ấm áp, anh đi ăn tiệc với hiệu trường mà còn mua bữa sáng cho cô và Lôi Chân... thật biết quan tâm...
A? Mua cho cô là được rồi nha, sao còn mua cho Lôi Chân?
Kết quả, Lôi Niểu Niểu nhanh chóng biết đáp án! Cô cầm bữa sáng về phòng, Lôi Chân bèn không ngừng khen ngợi Lý Thiên Mặc a!
Lôi Niểu Niểu thầm nghĩ, Lý Thiên Mặc, anh giỏi thật... còn biết mua chuộc lòng người...
Hiệu trưởng dẫn Lý Thiên Mặc đi tham quan nhà ăn giáo sư, còn có phó hiệu trưởng, chủ nhiệm các khoa đến ăn bữa sáng trong nhà ăn.
Lúc này, một giáo sư nữ đang lướt diễn đàn bỗng “A...” một tiếng: “Thầy Lý, người trong video là thầy phải không?”
Hiệu trưởng trừng bà ấy: “Sao lại nói to thế?” Không khí đang rất yên tĩnh, đám người bị tiếng “A...” của giáo sư này làm cho giật nảy mình.
Giáo sư nữ kia áy náy cười cười, đưa di động cho Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc nhận lấy di động, thấy cảnh đêm qua... là Lôi Niểu Niểu kiễng chân, hôn anh.
Sắc mặt Lý Thiên Mặc không dễ coi chút nào, đây là đang quay lén anh à?! Người đăng video dùng nick giả, đây là không muốn để bị bắt à?
Lý Thiên Mặc cười lạnh, tra IP... là việc chẳng có chút hàm lượng kỹ thuật nào cả.
Hiệu trưởng ngồi cạnh anh, nghiêng đầu nhìn màn hình. Ông nhìn thấy cảnh cực kỳ bỏng mắt này “khụ khụ” -------- khung cảnh lãng mạn trong sân trường hiện lên, thầy giáo đẹp trai thâm tình ôm hôn nữ sinh xinh đẹp.
Phó hiệu trưởng ngồi một bên khác cũng nhìn thấy, ông nhìn hiệu trưởng, hiệu trưởng hầm hừ nói: “Giờ học sinh đều không chăm chỉ học hành vậy!”
Phó hiệu trưởng vội vàng hòa giải: “Đúng rồi! Ôm ôm hôn hôn ngay trong sân trường! Quá không ra thể thống gì! Thầy Lý, thầy cũng phải chú ý hình tượng nhé... thầy trò yêu nhau, mặc dù trường học không ngăn cản, nhưng bị học sinh nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt...”
Không đợi Lý Thiên Mặc nói gì, hiệu trưởng đột nhiên trừng mắt: “Ông nói gì thế? Ý tôi là, sinh viên bây giờ thật không tưởng tượng nổi, còn biết quay lén! Tuổi còn nhỏ mà đã lệch lạc! Sinh viên như vậy giờ không giáo dục cho tốt, sau này ra xã hội chẳng phải sẽ làm mấy chuyện trộm cắp sao!”
“A?” Phó hiệu trưởng ngớ người... giáo sư nữ ngồi bên cạnh ông cũng phun cháo ra, phun hết lên mặt phó hiệu trưởng...
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi --------“ Giáo sư nữ kia sợ đến choáng váng! Vội cầm giấy lau cho phó hiệu trưởng... Trong lòng gào thét: ôi mẹ ơi, hiệu trưởng ngài thật quá bất công! Mà còn bất công đến trình độ này... Dù Lý Thiên Mặc là thần tiên cũng không thể thiên vị vậy nha!
Phó hiệu trưởng tức muốn hộc máu... bị hiệu trưởng hố còn chưa tính, còn bị phun cháo vào mặt!
Ông đang định đứng dậy đi rửa mặt, lại nghe thấy hiệu trưởng nói: “Mau xóa bài post này đi!”
Lý Thiên Mặc đưa tay ngăn hiệu trưởng.
Lý Thiên Mặc nghiêm túc nói: “Khoan đã!”
Các giáo sư và hiệu trưởng đều cho rằng anh muốn xử lý sinh viên này, không ngờ...
Lý Thiên Mặc vừa nói, vừa lấy di động ra, anh mở diễn đàn trường, đăng nhập nick giáo sư của mình, sau đó...
Ấn vào video... download...
“...” Các giáo sư choáng váng... hành động gì vậy! Không hiểu nổi a...
Lý Thiên Mặc nói: “Dữ liệu này rất quý báu, tôi cần phải lưu lại làm kỷ niệm...”
Đây là video ngày đầu tiên anh và Niểu Niểu yêu nhau, anh phải lưu giữ lại.
Phó hiệu trưởng nhìn anh chòng chọc, vẻ mặt “trời ơi, quả nhiên là quái thai”.
Hiệu trưởng cau mày, vẻ mặt “trời ơi, tôi không biết cậu lại quái thai đến vậy”.
Những giáo sư khác cũng ngơ ngác, vẻ mặt “trời ơi, thành phố quá kỳ quặc, tôi muốn về nông thôn”.
Lý Thiên Mặc vừa tải video, vừa nói với hiệu trưởng: “Trang web của trường thật chậm a...”
Hiệu trưởng: “...”
Lý Thiên Mặc mở 3G, tải xong video, anh nhìn kĩ, nói: “Ánh sáng không tốt lắm, điện thoại của cô gái này chắc hàng dỏm đây...”
Phó hiệu trưởng: “...”
Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, các vị giáo sư hai mặt nhìn nhau, thấy Lý Thiên Mặc mở laptop ra, mở phần mềm gì đó...
Bắt đầu... không coi ai ra gì... chỉnh video...
Ôi mẹ ơi…
Các thầy giáo đều sắp điên rồi! Thầy Lý cũng quá bình tĩnh rồi? Bên dưới có mấy trăm bình luận…
Hiệu trưởng rất tức giận: “Video này là ai đăng? Thật không thể tưởng tượng nổi!”
Lúc này, Lý Thiên Mặc ngẩng đầu nhìn Hiệu trưởng, tùy ý gõ bàn phím, liền phong tỏa được người tình nghi.
Phó hiệu trưởng ở bên cạnh thấy máy vi tính hiện ra IP: “Lầu 9, phòng nữ sinh 3183…”
Lúc Lục Tâm Tinh bị kéo đi ra, mặt đầy mờ mịt… Khi đăng ký cô ta cố ý đăng ký tên khác… Tại sao lại bị người khác biết được chứ?
Hiệu trưởng giáo dục cô ta một buổi, không thoát khỏi bản kiểm điểm 15 ngàn chữ!
Lục Tâm Tinh bực bội! Cô ta vừa viết bản kiểm điểm hơn 15 ngàn chữ cho Lý Khắc Gia! Viết đến mức sắp nôn, bảo cô ta làm sao viết tiếp đây?
Trong phòng làm việc Hiệu tưởng, Lục Tâm Tinh không phục: “Hiệu trưởng! Lý Thiên Mặc là thầy giáo lại thân mật với nữ sinh dưới lầu ký túc xá, ảnh hưởng này cũng quá tệ đúng không? Thầy không phạt thầy ấy, ngược lại phạt em? Có phải hơi quá đáng rồi không?”
Hiệu trưởng còn chưa lên tiếng, cô trưởng khoa giáo vụ đã nói: “Luật pháp quy định chỉ cần sinh viên tới tuổi kết hôn là có thể kết hôn, kết hôn cũng cho, không nói không cho yêu đương.”
“…” Lục Tâm Tinh nín thở, đây là chuyện gì? Hại người không thành, ngược lại đổ chậu phân lên đầu mình!
Hiệu trưởng phất phất tay, bảo cô ta đi ra ngoài. Lý Thiên Mặc còn đang chuyên tâm sửa đồ…
Chờ anh sửa xong, ngẩng đầu nói với Hiệu trưởng: “Có thể xóa hình đó rồi.”
Hiệu trưởng vung tay xóa hình.
Kết quả… khiến ông hộc máu là… Lý Thiên Mặc dùng tài khoản giáo viên đăng hình, sửa lại status —— đây mới gọi là duy mỹ, thầy giáo đẹp trai và nữ sinh xinh đẹp thâm tình ôm hôn trong công minh liêm khiết…
Hiệu trưởng: “…”
Công minh liêm khiết… cái gì… Hiểu trưởng chỉ cảm thấy huyết áp tăng vọt lên!
Nữ trưởng khoa kia tò mò! Khó chịu mở bài đăng: “Wow!” Trong nháy mắt mở lên, màn hình hiện ra mưa hoa đào…
Sau đó, trong video, chung quanh Lý Thiên Mặc và Lôi Niễu Niễu đều nở rộ đủ loại hoa tươi, đủ màu sắc.
Ánh sáng cũng chỉnh vừa, ánh đèn sáng hơn trước một ít, mặt người càng rõ, càng đẹp.
“Wow! Đây là kỹ thuật gì?” Cũng quá trâu rồi? Nữ trưởng khoa lập tức muốn tìm Lý Thiên Mặc bái sư học đạo!
Lôi Niễu Niễu vẫn còn ở trong phòng ngủ gặm bánh bao, WeChat bọn họ chợt bùng nổ!
“Niễu Niễu —— nói yêu đương? Sao không tuyên bố với bọn mình?”
“Không phải chứ? Mình không nhìn lầm chứ? Anh đẹp trai kia… lại là thầy Lý của chúng ta?”
“Trời ơi trời ơi! Tại sao là thầy Lý! Thầy ấy là nam thần của mình má Mình muốn tự đâm hai mắt!”
Lý Thiên Mặc là thầy giáo mới, nhưng sinh viên đối với anh đều không xa lạ gì.
Lý Thiên Mặc vốn là thiên thần của khoa công nghệ thông tin đại học Yến, bây giờ trở lại làm thầy, tới tiết anh liền có không ít sinh viên vây xem.
Nhất là nữ sinh, bát quát lan truyền, tên Lý Thiên Mặc trong nháy mắt vang khắp toàn trường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc