Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 310

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Vương Dần ngớ người! Nếu vợ mình thật sự rời nhà, vì sao không mang theo sổ tiết kiệm?
Kỳ quái là... vợ ông chỉ cầm theo sợi dây màu đỏ kia...
Bà ấy không lấy tiền? Chỉ cầm một sợi dây chuyền?
Bà ấy sống một mình bên ngoài, không cần tiền sao? Bà ấy đang mang thai, sao có thể ra ngoài làm việc?
Đội trưởng còn gấp gáp hơn ông! Đội trưởng đã tìm bà ấy hai tháng, nhưng người như bốc hơi khỏi nhân gian... cũng không nghe nói bị bắt cóc, nếu như bị bắt cóc, ít nhất bọn ςướק cũng sẽ đòi tiền chuộc a! Nhưng hoàn toàn không có, vô cùng yên ắng!
Không biết bà ấy đã đi đâu? Nếu bà ấy ra ngoài ở trọ, ít nhất cũng cần phải cầm chứng minh thư đăng ký, hoàn toàn không có!
Vương Dần càng nghĩ càng ngơ ngác... Ông bắt đầu cùng đội trưởng điều tra hướng đi của vợ mình, nhưng chẳng khác gì giỏ trúc múc nước... công dã tràng! Kết quả điều tra của ông cũng không có chút tiến triển nào, hoàn toàn không có chút manh mối!
Sau đó mỗi khi làm nhiệm vụ, Vương Dần luôn tìm kiếm vợ và con mình. Nhưng vợ của ông không hề có chút tin tức nào...
Lúc ấy hi vọng duy nhất của Vương Dần là tìm được vợ con mình.
Đám người cũng sốt ruột thay ông, ông là công thần quốc gia, quốc gia tìm người cho ông, nhưng không thể tìm ra. Vương Dần thầm nghĩ: nếu như vợ con ông chưa ૮ɦếƭ... chắc là đang trốn ở trên mặt trăng.
Nhưng, giờ sợi dây chuyền này lại xuất hiện, người vẫn không tìm được... điều này quá kỳ lạ, điều trước mắt Vương Dần cần làm, là thẩm vấn Hoắc Ân.
Lăng Vi thấu hiểu cảm thụ của Vương Dần, cô bàn với Diệp Đình: “Chồng, có thể phê chuẩn việc chú Vương xin phỏng vấn Hoắc Ân không? Lão quỷ kia biết rất nhiều bí mật, không phải ai cũng có thể phỏng vấn a?”
Diệp Đình nói: “Khó mà nói... thân phận của Vương Dần rất đặc thù, cấp trên sẽ cân nhắc.”
Lăng Vi thở dài, nói: “Bây giờ em, cực kỳ, cực kỳ hi vọng chú Vương Dần có thể tìm được vợ con của mình.
Ai mà không hi vọng gia đình của chú được đoàn tụ chứ...
Nhưng vì Hoắc Ân là trọng phạm, nên trình tự xét duyệt khá phức tạp. Muốn thẩm vấn Hoắc Ân, phải trải qua hai tháng làm thủ tục.
Vương Dần không nóng nảy, đã chờ hơn 20 năm, giờ chờ thêm 2 tháng thì có là gì?
Giờ ông cũng đã rút lui, mỗi ngày cùng Trần Bá Tích ở căn cứ chăm sóc An Kỳ Nhi, ông coi An Kỳ Nhi như con gái mình.
Lý Vân Hào cũng ở căn cứ, bởi vì vết thương bị đạn bắn trên đùi chưa tốt, ông phải ngồi xe lăn. Lăng Vi phê chuẩn cho Lý Thiên Mặc không cần làm việc đúng giờ, chỉ cần anh đến giải quyết khi công ty có vấn đề là được.
Lý Thiên Mặc bèn ở lại căn cứ chăm sóc Lý Vân Hào. Hai người này... cả ngày chỉ nhìn nhau cười ha ha...
Lý Vân Hào rất lo lắng cho Lý Thiên Mặc.. bệnh tình của ông thế nào, trong lòng ông vô cùng rõ ràng, giờ ông uống thuốc Quân Dương phối cho ông, đầu tỉnh táo hơn nhiều, ông dần hồi tưởng lại từng màn bị King Lear khống chế lúc trước...
Vì chất K**h th**h tuyến bì trong cơ thể ông bài tiết quá nhiều, dẫn tới thường xuyên hậm hực, mới khiến kẻ thù có cơ hội lợi dụng.
Loại thuốc King Lear dùng với ông, không có tác dụng gì với người thường, nhưng... loại thuốc này, dùng trên người ông, có thể khiến ông sinh ra vô số ảo giác...
Đầu bếp của Lý Vân Hào bị thu mua, cho nên mỗi khi King Lear muốn dùng Lý Vân Hào cản S***g, sẽ lệnh cho đầu bếp cho thêm thuốc vào trong đồ ăn của Lý Vân Hào.
Giờ Lý Vân Hào chỉ lo lắng Lý Thiên Mặc bị di truyền ‘bệnh trầm cảm’ này, mà tính cách Lý Thiên Mặc cũng thể hiện ra, thường xuyên vô duyên vô cớ không muốn nói chuyện, kết quả kiểm tra của Quân Dương cũng cho thấy trong cơ thể Lý Thiên Mặc cũng có chất kích tố tuyến bì bài tiết quá nhiều.
Lý Vân Hào đốc thúc Lý Thiên Mặc uống thuốc đều đặn, sau đó, bùi ngùi thở dài: “Thiên Mặc à, con đừng cứ vùi mình bên cạnh lão già như cha, con nha, phải mau đi yêu đương, cha chỉ hi vọng con nhanh chóng kết hôn, con hạnh phúc thì cha mới hạnh phúc...”
Lý Thiên Mặc thành thật gật đầu: “Vậy con sẽ đi yêu đương.”
Tháng chín, các học sinh khai giảng.
Lý Thiên Mặc đi ra khỏi căn cứ, đến trường học Lôi Niểu Niểu tìm cô.
Cả kỳ nghỉ hè này Lôi Niểu Niểu đều ở nhà Lý Thiên Mặc học kỹ thuật hacker.
Mấy ngày trước, hai người họ cãi nhau, cũng là vì cô mãi không qua được phần thi hacker cuối...
Lôi Niểu Niểu phẫn nộ, vỗ bàn Lý Thiên Mặc, hung tợn nói: “Em muốn chia tay với anh!”
Lúc ấy Lý Thiên Mặc ngơ người...: “Hai chúng ta còn chưa nói yêu nhau mà... chia tay cái gì cơ?”
Lôi Niểu Niểu hào khí nói: “Em mặc kệ! Dù sao em cũng muốn tuyệt giao với anh! Nói chia tay chẳng phải có vẻ thê thảm hơn sao! Em muốn chia tay với anh!”
Lý Thiên Mặc: “...” Còn có thế nữa hả...
Một người lớn như anh chấp nhặt với một tiểu cô nương như cô làm gì, phải ‘dỗ’ rồi... Nhưng, tính Lôi Niểu Niểu vốn nóng nảy, mãi không qua được ải cuối, càng ngày càng ấm ức a!
“Bộp --------“ ném ngã cái ghế, chạy bành bạch bành bạch, ‘rầm’ đóng cửa đi.
Mấy ngày nay Lý Thiên Mặc ở căn cứ chăm sóc cho cha, cho nên không liên lạc với Lôi Niểu Niểu.
Cha anh nha, đột nhiên bảo anh mau cút đi yêu đương. Anh liền lập tức cút đi yêu đương.
Lúc này, chợt nghe thấy dưới ký túc có tiếng người lêu: “Lôi Niểu Niểu -------- anh nhớ em ---------“
Theo tiếng la này, ngay sau đó có mấy người khác cũng kêu to: “Lôi Niểu Niểu --------- lão tam của bọn này nhớ em -------“
Lý Thiên Mặc không lái xe tới, mỗi lần anh đến tìm Lôi Niểu Niểu đều cưỡi xe đạp địa hình tới. Bởi vì Lôi Niểu Niểu nói, như thế mới không gây chú ý, như thể hai người đều là sinh viên!
Lý Thiên Mặc cưỡi xe đạp, vừa đến dưới ký túc xá đã nghe thấy có người đang thổ lộ với cô! Ai nha? Dám thổ lộ với cọp cái Lôi Niểu Niểu ư?
Không muốn sống nữa sao?
Lý Thiên Mặc một chân chống đất, xắn tay áo ------ anh nóng người rooifd dấy!
Ngọn lửa trong lòng Lý Thiên Mặc bừng lên!
Lý Thiên Mặc không đi đến trước ký túc, anh đứng cách đó không xa quan sát, anh muốn xem phản ứng của Lôi Niểu Niểu là gì.
“Ai thế? Tiếng khó nghe vậy?” Lôi Niểu Niểu nhảy dựng lên, chạy vội đến ban công. “Phụt ha ha... Niểu Niểu, mau đến xem nè, có người tỏ tình với cậu!”
Lôi Niểu Niểu cầm cốc thủy tinh, ung dung đi đến trước ban công, dưới lầu có tám người, cầm trong tay bảng trắng. Cô không nhìn thấy Lý Thiên Mặc, vừa khéo Lý Thiên Mặc bị ban công chắn mất.
“Lôi Niểu Niểu! Lôi Niểu Niểu ra rồi, chuẩn bị bắt đầu!” Dưới lầu có người gào lên, lập tức có hai người từ trong đám người đi ra, giơ cao tay:
“Thất tình không đáng sợ, chỉ sợ em tự sát!”
“Đạp hắn ta một cái, còn có Lý Khắc Gia!”
Lý Thiên Mặc nổi giận! Ai thất tình chứ? Là Lôi Niểu Niểu sao? Sao bọn họ biết được? Tin tức linh thông thật đấy! Còn có Lý Khắc Gia, cũng họ Lý sao?
Cùng một nhà với anh à? Sao ánh mắt kém vậy...
Trên tầng, Lôi Chân cười ha ha: “Ôi mẹ ơi, thứ gì đây?”
Lôi Chân ôm bụng, cười vật vã, cô ôm Lôi Niểu Niểu, vừa lắc đầu vừa nói: “Màn tỏ tình này, hù ૮ɦếƭ nô gia!”
Dưới lầu, trong hàng ngũ, đột nhiên có một người giơ tay lên, làm động tác ‘ánh sáng lấp lánh’ giữa không trung: “Mời Lý Khắc Gia ra khỏi hàng... Đinh đinh đinh ~”
Đúng lúc này, Lôi Chân vì nghiêng nghiêng ngả ngả, không cẩn thận ném chiếc cốc sứ từ tầng hai xuống.
“Viu --------“, chiếc cốc sứ vẽ nên một đường cong trên không trung, bay thẳng đến đỉnh đầu ai đó...
“Cốp” một tiếng, nện lên đầu người kia.
“Ôi mẹ ơi! Đau ---- đau ૮ɦếƭ mất ------ ai? Ai? Ai thả ám khí?” Người kia đưa tay ôm đầu, hay lắm, cả bàn tay đầy máu...
“Lão tứ, cậu không sao chứ?” Đám bạn cùng phòng của Lý Khắc Gia bu lại.
Chỉ nghe thấy phòng ngủ bên cạnh có nữ sinh tham gia náo nhiệt cười ha ha: “Là đứa trẻ nhà ai không may vậy?”
Nhưng, ngoài ý muốn chỉ vừa mới bắt đầu...
Lôi Niểu Niểu thấy cậu ta chảy nhiều máu như vậy, giật mình kêu lên! Cô nhanh chóng đi lấy băng gạc và miếng băng dán cá nhân ném xuống.
Lại thấy vật thể rơi tự do bay tới, đám người bị dọa chạy trối ૮ɦếƭ: “Ôi mẹ ơi, cái quái gì vậy?”
Thấy băng gạc, băng dán cá nhân không có chút lực sát thương ám khí nào, Lý Khắc Gia hét to: “Bình tĩnh bình tĩnh --------“
Dưới lầu hỗn loạn.
Đột nhiên có người hét lên: Ai da mẹ nó ---- chân cậu đặt đâu vậy! Giẫm lên chân tôi rồi! Mẹ nó cậu nặng hơn trăm cân, muốn đạp phế chân tôi à?” bởi vì nhiều người, lại đang kích động, không biết ai đạp chân ai.
“Thật xin lỗi, chân tôi không nhìn thấy chân cậu ở đó...”
“Nói nhảm! Trừ phi chân cậu mọc ra mắt!” Tên nhóc đang mắng chửi người liếc thấy người giẫm chân mình, đột nhiên vui lên: “Ai da, là đại ca à... chân em cứng, anh đạp đau không?”
“Không sao không sao... lão nhị, mau đỡ lão tứ. Tôi còn phải tiếp tục thổ lộ...”
“Đúng đúng đúng, tiếp tục tiếp tục ~ vì hạnh phúc của Lý Khắc Gia, chúng ta liều mạng!”
Mọi người đi đỡ thương binh kia: “Lão tứ, đầu đau không, cậu có thể kiên trì không?”
Tay lão tứ đầy máu nha... cậu ta ôm đầu, kêu rên: “Tam ca, đây coi như là tai nạn lao động sao?”
Lý Khắc Gia nắm chặt tay cậu: “Tai nạn lao động! Tất nhiên là tai nạn lao động! Cách mạng chưa thành công, tứ đệ vẫn cần cố gắng!”
Lão tứ vuốt mặt máu, cắn răng, nắm tay: “Vì sự nghiệp cách mạng, không sợ hi sinh, phấn đấu quên mình! Xông lên a ----------“
Thấy cậu ấy còn có thể chọc cười, mấy người còn lại cũng yên lòng, cầm băng gạc quấn đầu cậu thành bánh bao, còn dán mấy miếng băng cá nhân theo hình chữ thập, thổ lộ lại.
“Thất tình không đáng sợ, chỉ sợ em tự sát!” Đúng lúc nâng tấm bảng này lên, khổ thay, lại đập vào đầu lão tứ... Lập tức cả tòa ký túc vang lên tiếng cười điên cuồng.
“Đá cậu ta, còn có Lý Khắc Gia!”
“Phi ------- Lý Thiên Mặc ở bên cạnh khinh thường hừ một cái!
“Lý Khắc Gia ---- ra khỏi hàng... đinh đinh đinh ~”
Lý Khắc Gia mồm miệng hạng nhất hệ tân văn mặt mày hớn hở, khí vũ hiên ngang đi lên trước, một tay ôm bó hoa hồng đỏ, tay kia giơ cao tấm bảng gỗ: “Uyển như thanh dương, niểu niểu chi yên.”, trong đó hai chữ Niểu Niểu được phun màu hồng, những chữ khác đều màu đen.
Bốn người đằng sau cậu đồng loạt giơ hai tấm biển gỗ:
“Ngoài đồng cỏ mọc lan ra/Mịt mù sương khói đậm đà rới rơi/Đẹp thay bỗng có một người/Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.”
Lôi Chân cười ngật ngưỡng: “Niểu Niểu, cảm giác thế nào?”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.”
“Phụt -----“ Lôi Chân nói: “Nô gia tôi không bình tĩnh được a...”
“Lôi Niểu Niểu, mình thích cậu! Cậu có nghe thấy tiếng lòng mình không?”
Lý Khắc Gia thâm tình nhìn lên trên, cậu si ngốc nhìn Lôi Niểu Niểu đang đứng ở tầng hai.
Lý Thiên Mặc ở gần đó hừ một tiếng: “Không nghe thấy!”
Lúc này có hai người đứng ra ngoài hàng, mở tấm hoành phi trong tay: “Lôi Niểu Niểu, gia coi trọng nàng, hãy đi theo gia. Chờ gia chuộc chân, về nhà làm ấm giường, nấu cơm, giặt quần áo, sinh con cho nàng...”
“Ha ha ha -------“ Cả ký túc cười vỡ bụng!
“Tôi nhổ vào, không biết xấu hổ!” Lý Thiên Mặc ném xe đạp qua, nắm đấm lao tới! Ai cần cậu làm ấm giường, sinh con, nấu cơm? Đó là vợ của ông đây!
Hai bên ký túc truyền đến tiếng cười to.
Lôi Niểu Niểu quẫn muốn điên rồi.
Đúng lúc này... đột nhiên, cô nhìn thấy trong đám ngườu có một thân hình cao lớn quen thuộc – Lý Thiên Mặc vung nắm đấm!
Là Lý Thiên Mặc -----------
Lý Thiên Mặc lấy một địch tám a! Đám trẻ to xác của hai phòng ngủ lập tức đánh lại anh...
Lôi Niểu Niểu gấp gáp, đạp dép chạy như bay xuống lầu.
Bọn họ có tám người! Lý Thiên Mặc chỉ có một mình, anh đúng là điên rồi!
Lôi Niểu Niểu vừa chạy xuống lầu, vừa không ngừng não bổ... Lý Thiên Mặc không chừng đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập... chắc đã bị đánh thành bánh thịt...
Kết quả ra xem, ôi... Lý Thiên Mặc thật dữ dội! Trái một cước, phải một cước!
Lôi Niểu Niểu nhìn ngây người, không ngờ Lý Thiên Mặc cao gầy nhã nhặn như thế, lại biết đánh nhau?
Nhưng, anh có thể đánh, cũng không thể địch nổi đối phương nhiều người a! Đối phương cũng gina lận, bọn họ cùng xông lên chứ không đánh riêng lẻ.
Trong nháy mắt Lý Thiên Mặc vị vây lại, một nắm đấm nện lên đầu Lý Thiên Mặc.
Lôi Niểu Niểu hét lớn: “Dừng tay lại cho tôi!”
Lôi Chân nhỏ giọng rầm rì: “Niểu Niểu, cậu thiên vị quá đấy... ban nãy Lý Thiên Mặc đánh người, sao cậu không bảo dừng tay, Lý Thiên Mặc vừa bị đánh, cậu đã bảo dừng tay... Đúng không?”
Lôi Niểu Niểu hất cằm, nói: “Đúng! Bà đây thích vậy đây, có sao không!”
Lúc này, người trông coi ký túc chạy ra, một đám người được gọi đến phòng làm việc của hiệu trưởng phê bình, giáo dục!
Phó hiệu trưởng nhìn tình hình, lập tức nổi trận lôi đình.
Lúc này, Lý Khắc Gia vô cùng thành thật nói: “Hiệu trưởng, Tứ đệ của em bị thương, không phải vị tiên sinh này đánh, mà là bị cốc của Lôi Chân đập vào...”
Phó hiệu trưởng tức giận đến trợn trắng mắt! Ông chỉ vào Lý Thiên Mặc, hỏi anh: “Em học khoa nào? Sao tôi nhìn em quen mắt vậy?”
Lý Thiên Mặc: “...”
Anh chính là học sinh của Yến Đại... lần trước cùng Diệp Đình, Lăng Vi đi qua phòng hiệu trưởng... vả lại, anh là thiên tài khoa máy tính, cũng rất nổi tiếng ở Yến Đại...
Phó hiệu trưởng lập tức nhớ ra: “Lý Thiên Mặc! Chẳng phải em tốt nghiệp rồi sao? Tại sao lại chạy về trường? Còn đánh nhau?”
Lão đại của Lý Khắc Gia lập tức bắt lấy đề tài câu chuyện: “Phó hiệu trưởng! Người này không phải sinh viên trường ta, là người bên ngoài vào đánh sinh viên trong trường! Cần giao cho cảnh sát bắt anh ta đi ngồi tù!”
Lý Thiên Mặc nói: “Ai bảo tôi không phải nhân viên của trường?” Anh lấy ra giấy chứng nhận: “Giáo sư... khoa máy tính!”
Lý Thiên Mặc nói: “Vừa làm thủ tục làm giáo sư.” Phó hiệu trưởng còn chưa biết là hiệu trưởng đại nhân đã mời anh...
Nhân tài như Lý Thiên Mặc, ai mà không muốn ςướק lấy chứ!
Vẻ mặt phó hiệu trưởng lập tức ôn hòa: “Thiên Mặc a...Sinh viên đầu gấu như vậy thì phải dạy dỗ cho tốt nhé... Em thân là giáo sư, cái đó... lần sau tốt nhất là dạy dỗ bằng miệng, còn đánh người... chính sách quốc gia còn chưa cho phép!”
Lý Thiên Mặc đen mặt. Nhóm Lý Khắc Gia phản kháng: “Phó hiệu trưởng ----- không thể thế này a! Quá bất công!”
Phó hiệu trưởng lập tức lạnh mặt.
“Ầm ĩ cái gì chứ?” Ông vung tay lên: “Tám người các em, mỗi người viết cho thầy bản kiểm điểm 15000 chữ! Mau đưa bạn này đến phòng y tế đi!”
Mặc dù đám Lý Khắc Gia không phục, nhưng vẫn đưa lão tứ đến phòng y tế.
Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Lôi Niểu Niểu hừ một tiếng: “Em chợt nghĩ đến một câu nói bỏ lửng!”
Lý Thiên Mặc nhìn sang cô, Lôi Niểu Niểu ngoài cười như trong không cười nói: “Lý Thiên Mặc làm giáo sư ----- dạy hư học sinh!”
Lý Thiên Mặc: “...”
Vì theo đuổi cô gái này, anh cũng đủ liều! Vừa kiêm chức làm giáo sư, vừa kiêm chức CEO bộ phận kĩ thuật của Long Đằng.
Hôm nay, hiệu trưởng không vội để anh lên lớp, trước hết để anh làm quen với nội dung sách giáo trình. Bởi vì, tháng mười một trong nước có cuộc thi máy tính. Xếp hạng học kỳ sau của Yến Đại, toàn bộ dựa vào trận đấu này.
Cho nên, hiệu trưởng cố ý mời Lý Thiên Mặc, hi vọng anh có thể đến giúp đỡ.
Lý Thiên Mặc tưởng tượng, cuộc thi đó, để một mình Lôi Niểu Niểu đi là được! Chỉ cần cô luyện tập chăm chỉ, 1000% là có thể đứng nhất.
Anh vẫn có chút lòng tin này với Lôi Niểu Niểu.
Lôi Niểu Niểu mới khinh thường tham gia thi đấu cơ! Bây giờ cô nhìn thấy máy tính là tức! Nhìn bàn phím là muốn đập!
“Em không tham gia!”
Lý Thiên Mặc không vui, anh đã cam đoan với hiệu trưởng... nếu Lôi Niểu Niểu không tham gia, vị trí thứ nhất... không dễ đạt được a!
Lý Thiên Mặc nghĩ, xem ra cần phải tuyển chọn bồi dưỡng nhiều nhân tài từ khoa máy tính.
Trường học vừa khai giảng, các sinh viên đều có tiền trong tay, ai cũng vô cùng H**g phấn.
Buổi tối, các quán ăn ngoài trường đều liên hoan hết bàn này đến bàn khác.
Lý Thiên Mặc mời Lôi Niểu Niểu cùng ăn cơm. Lôi Niểu Niểu vừa ăn cơm vừa nói: “Sau này hai ta đừng ăn cơm cùng nhau nữa, em là sinh viên, anh là giáo sư, hai ta không thể quá gần nhau, nếu không sẽ có người nói chúng ta...”
Lý Thiên Mặc nói: “Nói cái gì? Thầy trò yêu nhau à?”
“Phi ------“ Lôi Niểu Niểu nói: “Ai thầy trò yêu nhau với anh!” Cô tức giận lườm anh: “Tránh cho có người nói em vuốt ௱ôЛƓ ngựa.”
Lý Thiên Mặc cười nhìn cô: “Vỗ ௱ôЛƓ ngựa gì chứ? Anh tuổi chó, không tuổi ***.”
“Ha ha...” Lôi Niểu Niểu cười to: “Đúng, em là vuốt ௱ôЛƓ chó, không phải vuốt ௱ôЛƓ ***!”
Lý Thiên Mặc lập tức phối hợp vểnh ௱ôЛƓ lên: “Tới đây vỗ đi! Vỗ vang chút!”
“Cút -------“ Lôi Niểu Niểu trừng anh, cô nghiến răng ken két.
Lý Thiên Mặc nói: “Ngày mai hết hạn đăng ký, em thật sự không có ý định đăng ký?”
Lôi Niểu Niểu bĩu môi: “Không báo! Em đâu học khoa máy tính.”
Lý Thiên Mặc không vui... cảm thấy công cốc. Anh kiêm chức giáo sư, là để ngày nào cũng nhìn thấy cô a...
Lôi Niểu Niểu thấy anh không nói gì, liền hỏi anh: “Sao? Nhìn cái miệng nhỏ bĩu lên như oán phụ vậy!”
Lý Thiên Mặc vẫn không nói gì. Lôi Niểu Niểu nhìn anh chằm chằm hồi lâu, hỏi anh: “Sao anh đột nhiên nghĩ ra đến trường em làm giáo sư vậy?”
Lý Thiên Mặc ghé gần vào cô, trịnh trọng nói: “Bởi vì muốn gặp em nha.”
Trong nháy mắt Lôi Niểu Niểu mở to mắt.
Hôm sau, khi danh sách đăng ký thi đấu máy tính được giao cho Lý Thiên Mặc, anh nhìn thấy tên của Lôi Niểu Niểu -------------
Nhưng, cũng nhìn thấy tên của Lý Khắc Gia!
Ai da! Lý Thiên Mặc thật bội phục sức chịu đựng của tên này, được thôi, dám va dao vào anh, không cho tên nhóc này chút bài học, tên đó sẽ không biết Lý Thiên Mặc anh họ gì!
Mặc dù đều là họ Lý! Nhưng tuyệt đối không phải một nhà.
“Kiểm tra kiểm tra!” Lý Thiên Mặc triệu tập 20 học sinh ghi danh.
Lý Thiên Mặc mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hai mươi người các em, nhất định phải thông qua bài thi sơ khảo này, mới có tư cách huấn luyện tiếp! Tránh cho vàng thau lẫn lộn!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc