Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 308

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Ở phía cuối hành lang, treo một bức áp phích khổng lồ! Là bức chân dung khổng lồ Lăng Vi tặng Diệp Đình trong ngày sinh nhật của anh! Từng giọt nước đang nhỏ từ trên tóc xuống, vẻ mặt quyến rũ càng làm tăng sức cuốn hút của anh, trong khí chất cao ngạo, lộ ra hơi thở lười biếng. Đôi mắt phượng sắc bén mang theo ánh sáng cuốn hút lòng người. Đôi môi của anh khẽ cong lên, như có siêu năng lực mê đảo tất cả mọi người!
Lợi hại nhất là, cơ bụng tám múi của anh, đúng là làm cho người ta chỉ trực nuốt nước miếng... Còn vả nhân ngư tuyến đẹp mắt, thật sự có thể lấy cái mạng già của người ta mà!
Quá tuyệt vời! Bức áp phích này... đã làm lên điều huyền diệu—— trong tâm khảm của cô!
Lăng Vi bơi tới bên cạnh bức áp phích kia, khẽ vuốt ve eo của anh.
Diệp Đình nắm lấy tay cô, kéo cô xoay người lại. Anh chăm chú nhìn cô, Lăng Vi đưa tay ra, ôm chặt lấy cổ anh, hơi ngước mắt lên nhìn anh. Rồi cô đột nhiên quấn chân quanh eo của anh, tì trán của mình vào trán anh.
Hai người bọn họ tháo kính bảo hộ ra, nhắm mắt lại, nới lỏng mặt nạ dưỡng khí, ôm chặt lấy đối phương trao nhau nụ hôn nóng bỏng.
Lúc lên trên du thuyền, Diệp Đình mang theo một túi vỏ sò vỏ ốc...
Đại bảo, tiểu Bảo đã ngủ. Tiểu Đông Ni cũng đang ngáy khò khò.
Các tiền bối đã ăn trưa xong, đều đã đi nghỉ trưa.
Trên du thuyền cực kỳ an tĩnh, Diệp Đình ôm Lăng Vi trở về phòng tắm, hôm nay cô đẹp đến nỗi làm người ta kinh hãi, không trang điểm, nhưng mang theo hương vị và hơi thở khiến anh mê đắm.
Anh kỳ cọ tắm rửa cho cô, tay khẽ vuốt ve vết mổ trên bụng cô.
Anh nhẹ nhàng chạm vào thân thể mẫn cảm của cô, cảm giác đã lâu không gần gũi chợt khiến hai người mất khống chế.
Chạng vạng tối, hai người không nỡ đành phải tách ra, ra ngoài ăn cơm với tất cả mọi người.
Cơm nước xong, bọn họ không vội trở về bờ, bọn họ định ở một đêm trên thuyền.
Lăng Vi bày mấy đĩa trái cây, còn có cả hạt dưa, hạt dẻ cười, thêm mấy món điểm tâm nhẹ ở bàn tròn trên boong tàu.
Tất cả mọi người ngồi ở trên ghế, gió biển ấm áp thổi qua, Kỷ Nhu nói: “Vừa rồi dì đã xem video rồi, Duệ Duệ bơi... hăng... quá, để lộ ௱ôЛƓ ra.”
Diệp Đình cười nói: “Phải giữ lại đoạn video này cho thằng bé, chờ sau này đưa cho vợ thằng bé xem.”
“Ha ha...” Tất cả mọi người đều vui vẻ cười phá lên, Duệ Đuệ đang nằm trong xe dành cho trẻ sơ sinh lắc lắc đầu nhỏ: “Hừ ——” sau này con sẽ không chơi với cha nữa!
Đô Đô vừa ʍúŧ ngón tay, vừa chu miệng nhỏ: “Hừ —— tại sao con không nhìn thấy? Bảo bảo ủy khuất...”
Bầu không khí hài hòa ấm áp, chín rưỡi tối, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, mỗi người tay trong tay theo cặp trở về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ có Lôi Thiếu Triệt và Kỷ Nhu vẫn còn ở trên boong thuyền.
Kỷ Nhu dời ghế qua bên chỗ ông, ông nắm lấy tay bà, Kỷ Nhu nằm ở bên cạnh ông, gối đầu lên bả vai của ông.
Ông vuốt ve bàn tay của bà, hỏi: “Vết thương còn đau không?”
Kỷ Nhu lắc đầu: “Đã ổn rồi...”
Lôi Thiếu Triệt nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt của bà, Kỷ Nhu ngước mắt lên chăm chú nhìn ông. Ông bỗng nở nụ cười ấm áp.
Trong một tháng sau lần gặp gỡ đó, ngày ngày ông đều bận rộn làm nhiệm vụ, cũng không có thời gian tâm sự với bà.
Kỷ Nhu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ông, bất ngờ hôn lên mặt ông.
Ánh mắt của Lôi Thiếu Triệt trở nên thâm thúy, ông nhìn thấy trong đôi mắt của bà ánh sáng dịu dàng như muốn chìm đằm trong đó.
Ông đưa tay ra bưng khuôn mặt của bà lên, nhẹ nhàng hôn lên môi của bà. Hô hấp của Kỷ Nhu đã hoàn toàn loạn nhịp.
Bọn họ gần như đồng thời ngồi thẳng dậy, ôm đối phương. Kỷ Nhu vùi mặt vào hõm vai cảu ông, hơi thở ấm áp phả lên trên cổ ông. Trái tim của hai người đều tràn đầy tình yêu và sự ngọt ngào.
Lôi Thiếu Triệt mỉm cười, ôm bà vào trong иgự¢, khẽ thì thầm ở bên tai bà nói: “Trở về phòng, được chứ?”
Kỷ Nhu bỗng khẩn trương ôm chặt lấy ông... bà che mặt cười to, bà cười đến nỗi không nói ra lời...
Một bó tuổi rồi, con cũng đã lớn rồi. Nhưng mà... Nhưng mà, bà chưa từng có, cái... kinh nghiệm đó.
Lôi Thiếu Triệt ôm bà, ông cũng cười. Ông nắm lấy tay bà, muốn kéo tay bà ra khỏi mặt, nhưng Kỷ Nhu vẫn thủy chung che mặt, không chịu nhìn ông.
Lôi Thiếu Triệt vòng tay bế bà lên: “Á!” Kỷ Nhu sợ hết hồn!
Ông rất mạnh mẽ, khí lực rất lớn! Một cánh tay vòng qua lưng bà, một cánh tay nâng dưới chân bà, ôm ngang bà lên.
Kỷ Nhu cảm giác được ông đang rất nóng. Bà vội vàng ôm lấy cổ ông, tim đập “Thình thịch”, như có con sâu đang bò loạn trong lòng, như vừa có sét đánh trúng người bà!
Ông bước từng bước một, ôm bà đi vào trong phòng. Bước chân trầm ổn, giống như rễ cây đã bám trong đất.
Gió... trên hành lang, giống như bàn tai chọc ghẹo trái tim bà. Bà không dám ngẩng đầu lên, dán mặt vào đầu vai của ông. Bởi vì mặt của bà đang rất nóng... Ông vẫn nhìn chằm chằm vào bà, ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt của ông, giống như ngọn lửa đang bùng cháy, thiêu đốt khiến cả người bà nóng lên.
Ông ôm bà, đá mở cửa phòng. Trong phòng tối đen như mực, ông không bật đèn, trực tiếp dùng chân đá cửa đóng cửa lại.
Trong bóng tối, Kỷ Nhu không còn khẩn trương như trước nữa, bà chủ động đưa tay ra giúp ông cởi cúc áo. Bà rõ ràng cảm giác được Lôi Thiếu Triệt đang rất khó chịu, sau đó, ông giống như một quả bom đã bị châm ngòi!
“Ầm ——” Ngoài tầm kiểm soát!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trên du thuyền yên tĩnh, đột nhiên có người “A ——” lên ở phòng bên cạnh!
Lăng Vi và Diệp Đình mở mắt ra, cùng nghĩ rằng: “Haizzz... Mẹ lại không nhận ra cha rồi!”
...
Kỷ Nhu cũng bị tiếng thét này đánh thức, bà mở mắt ra, phát hiện ra tay và chân của mình đều đang quấn ở trên người Lôi Thiếu Triệt...
Che mặt, Kỷ Nhu nhanh chóng xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc bà tắm xong đi ra, nhìn thấy Lôi Thiếu Triệt đang dựa ở đầu giường đọc sách.
Bà rất lúng túng, bà yêu tha thiết người đàn ông này hai mươi mấy năm... Ngủ cũng đã ngủ rồi, con cũng đã hai mươi tuổi mấy đầu, nhưng mà... nhưng mà... ở riêng giữa ban ngày ban mặt thế này, bà bỗng hơi ngượng ngùng...
Lôi Thiếu Triệt nghiêm túc đọc sách, giả bộ như không biết bà đang xấu hổ.
Ông lật trang sách, rồi đột nhiên hỏi bà: “Bao nhiêu năm qua, em không để thời gian trôi qua vô ích. Thành quả em đạt được cực kỳ phong phú...”
“A?” Kỷ Nhu hơi sửng sốt, bà quấn khăn tắm, đi tới bên cạnh ông. Bà nghiêng đầu, nhìn vào quyển sách ông đang đọc. Ông đang xem báo cáo kết quả thí nghiệm của bà.
Ông nắm lấy tay bà, kéo bà đến ngồi xuống bên cạnh mình.
Ông hôn lên má bà, khen bà giống như khen một đứa trẻ: “Em thật tuyệt vời.”
Mặt của Kỷ Nhu đỏ bừng lên. Bà căng thẳng đến nỗi ngay cả tay cũng không biết để ở chỗ nào, cũng may ông nắm lấy tay bà, nếu không, bà khẳng định sẽ ôm иgự¢!
Lôi Thiếu Triệt mỉm cười, lại đến gần bà, hôn lên mặt bà. Ông xoa xoa đầu của bà, rồi đi rửa mặt.
Tốc độ của Lôi Thiếu Triệt rất nhanh, chỉ mấy phút đã tắm rửa xong.
Lúc ông đi ra, Kỷ Nhu vẫn còn chưa tỉnh lại...
Bà vừa muốn thay quần áo... bỗng thấy ông đi ra! Lôi Thiếu Triệt nhìn chằm chằm vào bà, thấy khăn tắm của bà rơi trên mặt đất...
Ôm mở lớn hai mắt, hít thật sâu: “Ặc... anh còn chưa cạo râu.” Ông lại quay trở lại phòng tắm.
Ôi trời ơi... Kỷ Nhu muốn tìm kẽ hở độn thổ xuống đất... bà vội vàng cầm quần áo lên, mặc quần áo vào: “Khụ —— “
Lôi Thiếu Triệt nhận được tín hiệu, đi ra khỏi phòng tắm.
Cằm hơi đau... Bởi vì, sáng sớm hôm nay ông cạo râu hai lần...
Kỷ Nhu che mặt cười, muốn nhẫn, cũng không nhịn được! Bởi vì... Thật sự rất buồn cười! Đã lớn tuổi thế này rồi, còn ngượng ngùng cái gì!
Bà đột nhiên hào khí ngất trời, đứng lên —— hai mắt Lôi Thiếu Triệt sáng lên nhìn chằm chằm vào bà.
Ông thấy bà giơ tay lên, chỉ tay lên trần nhà: “Có phải đèn phòng vệ sinh bị hỏng rồi hay không? Em đi sửa...”
Nói xong, bà chạy thẳng vào nàh vệ sinh. Lôi Thiếu Triệt vừa cười, vừa thay quần áo: “Khụ —— “
Kỷ Nhu nhận được ám hiệu, đi ra khỏi phòng vệ sinh, bà chợt muốn khóc... Lần sau bà phải chọn phòng tắm mới được... chứ mùi nhà vệ sinh... Không thích hợp giấu người!
Lôi Thiếu Triệt mặc quần áo chỉnh tề, ông mặc áo sơ mi trắng và quần âu màu đen, làm nổi bật lên dáng người cao ráo của ông!
Kỷ Nhu mặc chiếc váy dài màu trắng, là Lăng Vi chuẩn bị cho bọn họ, kiểu váy trễ vai không cổ, nhìn đặc biệt cao quý và thoải mái.
Da của Kỷ Nhu không được trắng lắm... nên bà thường không dám mặc mấy màu sắc quá tươi sáng.
Chiếc váy trắng hôm nay là kiểu trễ vai để lộ xương quai xanh, phơi bày tất cả vẻ đẹp tinh tế của Kỷ Nhu ra!
Kỷ Nhu vô cùng hài lòng với chiếc váy mà Lăng Vi đã chuẩn bị cho bà! Nhìn giống như mấy ngôi sao quốc tế, nhìn đặc biệt có thần thái.
Lôi Thiếu Triệt đi về phía bà, bước chân đặc biệt trầm ổn.
Kỷ Nhu thấy ông đi tới, trái tim của bà bắt đầu gia tăng tốc độ, ông càng tới gần, bà càng căng thẳng. Kỷ Nhu thầm chửi mình trong lòng, sao bà càng sống càng không có tiền đồ? Lúc trẻ trong lòng tràn đầy tự tin, lại không biết người ta ở đâu? Sao càng sống càng thiếu tự tin? Bởi vì mình già rồi?... Năm tháng giống như con dao mổ heo, mài mòn hết tất cả sự tự tin của bà...
Lôi Thiếu Triệt nắm lấy tay bà, ông đứng ở bên cạnh bà, hơi hạ tầm mắt chăm chú nhìn khuôn mặt bà, ông khẽ mỉm cười, tán dương bà: “Đúng là người phụ nữ xinh đẹp, không biết ai có phúc, có thể lấy em làm vợ.”
“Ha ha...” Kỷ Nhu cười phá lên, bà trợn mắt nhìn ông: “Đã mấy chục tuổi rồi, còn chưa gả ra ngoài đâu!”
Lôi Thiếu Triệt lắc đầu: “Không thể nào... Chẳng lẽ người trên thế giới này đều mù hết cả rồi?”
Kỷ Nhu được ông chọc cho tâm tình tốt lên! Bà hất tay ông ra, dùng sức đập vào иgự¢ ông: “Chỉ có một mình anh là mù! Còn dám nói đến người khác? Năm đó, Kỷ đại mỹ nhân em đây chủ động theo đuổi anh, anh còn dám cự tuyệt em mấy chục lần!”
Lôi Thiếu Triệt nắm lấy nắm đấm của bà, nhìn thẳng vào mắt bà, nghiêm túc nói: “Thân bất do kỷ, xin em hãy tha thứ cho anh.”
Kỷ Nhu cắn môi, quở trách trợn mắt nhìn ông, không phải là bà muốn nói những chuyện này với ông... bà đều hiểu những cái khó của ông...
“Đi ăn cơm đi.” Lôi Thiếu Triệt nắm thật chặt tay bà, Kỷ Nhu tựa vào bên cạnh ông, vòng tay ôm lấy cánh tay của ông, ông đột nhiên thì thầm ở bên tai nàng bà: “Sau này anh sẽ từ từ đền bù.”
Kỷ Nhu chợt cảm giác được... dường như ông đang nắm một vật ở trong lòng bàn tay, tròn vo...
Bà cúi đầu, nhìn thấy ông đang đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của bà...
Bất ngờ nhận được sự ngạc nhiên này... khiến trái tim của Kỷ Nhu loạn nhịp!
Bà kích động giơ tay lên, che mặt... có nước mắt qua kẽ ngón tay chảy xuống. Không có bất kỳ dấu hiệu nào! Quá đột ngột...
Dòng suối ngọt ngào dâng trào trong lòng bà! Nhiệt huyết trong người sôi lên, bên trái ᴆụng bên phải, giống như có thể lao ra khỏi thân thể bất cứ lúc nào!
Yêu sâu nặng nhiều năm, bây giờ như chợt phát hiện ra chỗ rò rỉ, bà vòng tay ôm lấy ông, dán khuôn mặt giàn dụa nước mắt vào đầu vai của ông, khóc hu hu.
Ông ôm lấy bà thật chặt, vừa nghiêm túc lại vừa trịnh trọng nói: “Thật xin lỗi, đã để em phải đợi lâu...”
Kỷ Nhu ôm ông, lắc đầu...”Em rất hạnh phúc... Bởi vì anh đã xuất hiện trong sinh mạng của em, mà mỗi một ngày trôi qua của em đều rất có ý nghĩa, em không cảm thấy khổ cực.”
Lôi Thiếu Triệt đưa tay lau nước mắt giúp bà, bà nhón chân hôn lên môi của ông. Ông vừa ôm vừa vuốt ve lưng bà. Hai mươi mấy năm phụ lòng, sao có thể chỉ dùng mấy chữ này để xóa tan!
Trở về từ ngoài biển, Diệp Đình hẹn Angel gặp mặt.
Lôi Thiếu Triệt hiểu rõ về chủ nhân của mấy sợi dây chuyền còn lại. Cả nhà mình đoàn viên, ông cũng cực kỳ hy vọng có thể giúp các chiến hữu tìm được con mình.
Trong phòng bao của khách sạn Giá Nhật, Trần Bá Tích ngồi ở trên ghế sa lon, không ngừng uống nước.
Chiếc dây chuyền màu xanh đậm là của ông ấy.
Vương Tấn ngồi bên cạnh, là chủ nhân của chiếc dây chuyền mày đỏ nhạt.
Trong mấy người có sợi dây chuyền, có ba người đã hy sinh... ba sợi dây chuyền kia cũng đã biến mất.
Angel biết về hai sợi dây chuyền này. Vì vậy hôm nay Diệp Đình hẹn cô ta tới, là muốn làm sáng tỏ bí mật của hai sợi dây chuyền này.
Lúc Angle và Vinh Phỉ đi vào, Trần Bá Tích ngước mắt lên nhìn, chăm chú nhìn vào Angel.
Vừa rồi ông đang giơ ly nước lên uống nước, bây giờ, tay ông đang lơ lửng ở giữa không trung, mép ly dán vào trên môi, nước còn chưa uống xuống...
Hơi thở của ông phả vào mép ly... một khoảng thời gian, ông cũng không phản ứng kịp.
Angel nhìn ông ta, hơi nhích lại gần trong иgự¢ Vinh Phỉ.
Vinh Phỉ vỗ vỗ nhẹ vào ly bàn tay của cô ta, Trần Bá Tích hơn bốn mươi tuổi, rất gầy, rất cương nghị. Mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng dáng vẻ... lại không giống với… Angel.
Vinh Phỉ lễ phép hỏi Trần Bá Tích: “Chú Trần... chú?”
Trần Bá Tích chợt cả kinh!
Nước trong ly: “Rào rào”, vẩy cả lên người...
Ông chăm chú nhìn Angel, biểu tình trên mặt cực kỳ phức tạp, tất cả mọi người đều không nhìn ra, ông ấy đang nghĩ cái gì...
Rốt cuộc Angel và ông ấy có giống nhau hay không? Hay là không có quan hệ gì với ông ấy?
Trần Bá Tích tạt nước vào người mình, mà ông ấy hoàn toàn không để ý.
Ông ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Angel, Vương Tấn ngồi bên cạnh lấy khăn giấy đưa cho ông ấy, ông ấy cũng hoàn toàn không chú ý tới.
“...” Tất cả mọi người đều không nói gì.
Đến khi Vinh Phỉ nắm tay Angel, đi tới đứng yên bên cạnh Trần Bá Tích, Trần Bá Tích mới hoàn hồn lại, ông ấy mang theo biểu tình phức tạp nói với Angel: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau không?”
Angel hào phóng gật đầu.
Trần Bá Tích đứng lên, mang theo Angel đi về phía phòng nhỏ bên cạnh.
Lúc Lăng Vi đi vào, phát hiện ra bầu không khí hơi kỳ lạ: “Sao vậy?” Cô đi tới bên cạnh Diệp Đình, ngoẹo đầu nhìn anh: “Chú Trần và Angel đâu?”
Diệp Đình nhìn sang phía phòng nhỏ: “Bọn họ đang ở trong kia. Không biết kết quả thế nào.”
Lăng Vi gật đầu, thầm nghĩ trong đầu: “Nói chuyện riêng thế này, đoán... không đến mười thì cũng tám chín phần...”
Hơn mười phút sau, Trần Bá Tích và Angel đi ra khỏi phòng bao nhỏ.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn hai người bọn họ, Angel nói: “Tôi không nhớ gì cả... Tôi cũng không biết tại sao mình có sợi dây chuyền này... cho dù mọi người có bổ đầu moi óc tôi ra, cũng là vô dụng, bởi vì tự tôi cũng không nhớ gì về cái này.”
Cô ta sợ vào sợ dây chuyền: “Tôi thật sự không biết gì về sợi dây chuyền này. Tôi cũng không biết cha mẹ tôi là ai, nếu mọi người đều tò mò, tôi có thể phối hợp giám định ADN.”
Trần Bá Tích nói: “Không cần.” Ông ấy nhìn Angel, ân cần trong mắt càng ngày càng đậm, ông ấy nói: “Đôi mắt của con, giống mẹ con y như đúc.”
Angel lại nói: “Đôi mắt giống, cũng không thể nói rõ cái gì cả. Tôi sẽ không tùy tiện nhận bậy người thân.”
Trần Bá Tích lúng túng mỉm cười, lý do ông ấy nói không cần giám định, là sợ Angel nghi ngờ. Sợ cô ta cho rằng cô ấy không được thừa nhận.
Trần Bá Tích hoàn toàn không có ý đó, số phận của đứa bé này đã đủ khổ rồi, ông ấy không có tư cách yêu cầu cô ta làm bất kỳ chuyện gì cô ta không muốn làm.
Angel là người có nguyên tắc, cô ta nói với Trần Bá Tích: “Chúng ta ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ lấy máu xét nghiệm.”
Trần Bá Tích vội vàng gật đầu: “Chúng ta ăn cơm trước...” trong lòng Trần Bá Tích thật sự không dễ chịu gì, ông ấy vừa mới hỏi nghề nghiệp của Angel, Angel thờ ơ nói nghề nghiệp của cô ta là... sát thủ...
Cô ta còn nói... bây giờ trong đầu cô ta… còn có một con chip chưa được lấy ra.
Con chip này, giống như một quả bom định giờ... mà con chip này, vô cùng nguy hiểm, nếu cố cưỡng chế lấy ra có thể dẫn đến kết quả bị mù, kết quả xấu hơn nữa... là có thể trở thành người thực vật...
Lăng Vi nhìn Trần Bá Tích, hơi không hiểu...
Lăng Vi ᴆụng ᴆụng vào cánh tay của Diệp Đình, ra hiệu cho anh: “Chồng, bây giờ em hơi hồ đồ, theo như ý của chú Trần, Angel là con gái của chú ấy... Nhưng mẹ của Angel là ai? Sao Angel bị người ta vứt bỏ, lại sao cô ta lại bị mang đi huấn luyện thành sát thủ?”
Diệp Đình lắc đầu: “Anh cũng rất muốn biết...”
Ngay cả chính Angel cũng rất muốn biết... tại sao cô ta lại biến thành dáng vẻ như bây giờ!
Các cô gái khác đều sống vui vẻ mỗi ngày, vô lo vô âu, được cha mẹ bảo vệ, nhưng tại sao cô ta lại bị huấn luyện thành sát thủ?
Nhưng Trần Bá Tích vẫn không nói...
Bầu không khí trên bàn cơm vẫn rất trầm thấp, mặc dù Vương Tấn không biểu hiện ra, nhưng ánh mắt của ông ấy rất ưu buồn...
Angel với nói ông ấy: “Bác Vương, cháu thật sự không biết lai lịch của sợ dây chuyền màu đỏ kia... lúc cháu nhìn thấy nó, nó đã là ở trong tổ chức sát thủ, lúc ấy... Hoắc Ân là người tìm được sợi dây chuyền này, bác muốn biết cái gì, có thể đi hỏi ông ta.”
Tất cả mọi người cơm nước xong, buổi chiều Angel và Trần Bá Tích đi làm giám định cha con.
Trên đường trở về, bọn họ không ngồi xe về, hai người đi bộ dọc theo bờ đê.
Trần Bá Tích buồn bã nói: “Con muốn biết... chuyện của mẹ con?”
Angel nhìn theo dòng chảy của dòng sông, nhìn dòng nước đang vui sướng nhún nhảy nói: “Chú muốn nói, thì cứ nói đi. Không cần phải cân nhắc đến cảm thụ của cháu.”
Trần Bá Tích nhìn cô ta một lúc, Angel nói: “Cháu đoán chắc đó cũng không phải là câu chuyện gì tốt. Chuyện đã xảy ra, nhắc lại chuyện năm đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì...”
Trần Bá Tích gật đầu: “Con nói đúng... Tất cả đều đã qua rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Angel nói: “Nếu không, chú viết chuyện năm đó xuống đi, cháu muốn biết là như thế nào.” Cô ta nhấc chân đá vào một hòn đá, giống như đang cố đá văng tảng đá lớn đang chặn trong lòng ra.
Trần Bá Tích gật đầu: “ Được, về nhà cha sẽ viết cho con.”
Hai người tiếp tục đi bộ chầm chậm, Vinh Phỉ đang đợi Angel ở đầu phía trước. Sau khi bọn họ tách ra, Trần Bá Tích về nhà viết thư cho Angel.
Ông chậm rãi viết: “Con à, có rất nhiều chuyện cha không muốn để cho con biết. Nhưng mà, con có quyền được biết sự thật.”
Ông ấy viết xong những lời này, hơi dừng lại...
Ông đặt 乃út xuống, rồi lại cầm lên, tiếp tục viết: “Năm đó cha làm nhiệm vụ ở bên ngoài, cha bắt được con gái của một trùm buôn bán Mα túч ở trong núi... Lúc ấy cha trói chặt cô ta lại, khiến cô ta không thể động đậy được. Cô ta hoa ngôn xảo ngữ, năn nỉ cha thả cô ta đi. Nhưng ý chí của cha lúc đó vô cùng kiên định... Mặc kệ cô ta nói gì cha cũng không thèm nhúc nhích. Cô ta liền thừa dịp cha không chú ý, lén lút bỏ thuốc vào trong bình nước của cha... Cô ta chỉ muốn làm cho cha choáng váng, sau đó làm cha sinh ra ảo giác, dễ bề nghe cô ta chỉ huy. Cha không biết nước trong bình đã bị bỏ thuốc, để dễ bề sai khiến ta, vì vậy cô ta đã bỏ một lượng thuốc rất lớn vào trong nước... Âm kém dương sai, cha và cô ta... lúc ấy cha không biết gì cả, trong đầu toàn là ảo giác, hai ngày sau, cha mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Lúc tỉnh lại mới phát hiện ra, cô ta đã được cha cởi trói... chạy thoát.”
Ông có gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hít thở sâu.
Lại viết tiếp: “Cô ta mang đi tất cả mọi thứ của cha, bao gồm cả sợi dây chuyền kia... Sau đó, cô ta mang thai, nhưng cha vẫn không biết… cô ta sống ૮ɦếƭ thế nào, cho tới hôm nay... cha mới nhớ tới năm đó đã từng phát sinh chuyện này... Nếu dáng vẻ của con và cô ta không giống nhau, chắc cha không thể nào nhớ ra được đã từng có một người phụ nữ như vậy xuất hiện trong sinh mạng của cha... Sau này, lúc cha nhớ tới sự kiện đó, cha vẫn cho rằng tất cả đều là ảo giác, bởi vì lúc ấy, cha thật sự không phân biệt được cái gì là giả, cái gì là thật... Sau đó, cha đã trở lại quân ngũ, truy tìm người này, nhưng mà... từ sau khi cô ta chạy thoát, đã không còn bất cứ tin tức gì nữa, giống như không bao lâu sau cô ta đã biến mất khỏi thế giới này. Từ đó... cha cũng không nghĩ tới cô ta nữa. Angel, thật xin lỗi... Nếu như, con là con của cha, cha sẽ đối xử với con thật tốt, sẽ trở thành một người cha tốt.”
Lúc Angel mở lá thư này ra, là sau khi có kết quả giám định cha con... kết quả giám định là, Trần Bá Tích đúng là... cha của cô ta...
Angel không thể nói là mình đang kích động, cũng không thể nói trong lòng mình có tư vị gì...
Lúc mở bức thư ra, cô ta đã đoán được... chắc chắn nội dung bên trong không phải là câu chuyện gì hay, kết quả... Thật sự bị cô ta đoán trúng.
Con gái của trùm buôn bán Mα túч? Không trách cô ta bị tổ chức sát thủ ôm đi, có nhân tất có quả...
Angel thẫn thờ nhìn chằm chằm vào lá thư, những dòng chữ kia như đang nhảy múa ở trước mắt cô ta, nhưng mà, không có chữ nào nhảy vào trái tim cô ta được.
Cô ta cũng muốn như những cô gái khác, muốn khóc lớn một trận, nhưng mà, bây giờ ngay cả nước mắt cô ta cũng không chảy ra được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc