Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 307

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hạ Tiểu Hi lau mồ hôi trên cổ, nói: “Chồng ơi, cái kiệu này... hơi nóng...”
Lôi Tuấn cũng lau mồ hôi trên trán: “Đúng vậy... anh quên mất không lắp máy điều hòa không khí!”
Bây giờ đang là tháng bảy! Đã gần tháng tám, đảo san hô lại nằm trong vùng nhiệt đới!
Hai người mặc bên trái một tầng, bên phải một tầng...”Cởi không?” Lôi Tuấn hỏi Hạ Tiểu Hi...
“Cởi đi...” Hạ Tiểu Hi ϲởí áօ khoác màu đỏ bên ngoài ra.
Lôi Tuấn cũng cởi, anh ta lại nói: “Cứ như vậy cởi thì không có ý nghĩa gì cả! Hai chúng ta oẳn tù tì đi, người nào thắng, người đó có quyền bắt đối phương cởi đồ.”
Hạ Tiểu Hi quệt miệng: “Được rồi...” Sau đó, Hạ Tiểu Hi luôn thắng, vẫn luôn thắng... Sau đó, Lôi Tuấn không còn tâm tình gì nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Tần Sinh và Kaya lựa chọn nhảy bungee.
Hai người đứng ở trên điểm cao nhất của đài cao, mặc đồ rằn ri. Chân hai người buộc chung với nhau, Tần Sinh ôm Kaya thật chặt.
Kaya cũng ôm chặt lấy Tần Sinh.
Cô ấy dán mặt vào trong иgự¢ Tần Sinh...
“Ba, hai, một! Chuẩn bị —— “
“Chờ đã!” Kaya đột nhiên giơ tay lên, làm động tác dừng lại, cô ấy nói: “Chờ đã —— “
Cô ây ngẩng đầu lên nhìn Tần Sinh, nhỏ giọng nói: “Anh Sinh, mật khẩu thẻ ngân hàng của em đều là sinh nhật của anh. Mã cổ phiếu là kỷ niệm ngày hai chúng ta đăng ký kết hôn.”
Tần Sinh an ủi cô ấy nói: “Đừng sợ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em bị thương đâu.”
Bắp chân của Kaya vẫn hơi run run, đừng thấy bình thường cô ấy có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng... bảo chơi cái trò này, cô ấy thật sự không dám đâu...
Tần Sinh ôm cô ấy nói: “Nếu em sợ, hai chúng ta sẽ đi xuống luôn.”
“Không!” Kaya bướng bỉnh, cô ấy nói: “Trước kia em đã đọc được một đoạn văn ở trong sách, ý nói là: Nhảy bungee cũng giống như kết hôn, đều cần phải có dũng khí! Chúng ta cùng nắm tay nhau nhảy xuống, để bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Yêu người ta cũng giống như nhảy bungee... Đại biểu, lúc mỗi người trong chúng ta đối mặt với tình yêu, cũng cần phải có dũng cảm đối mặt. Anh Sinh, anh là người đàn ông làm cho em quyết định muốn làm bạn cả đời, em có dũng khí cùng nhảy từ trên đài cao xuống với anh.”
“Được!” Tần Sinh ôm cô ấy thật chặt, Kaya ôm chặt lấy eo anh ta: “A —— “
Kaya còn chưa chuẩn bị xong, cô ấy đã cảm giác được, hai người đang rơi xuống cực nhanh!
“Kaya, anh yêu em ——”Cánh tay của Tần Sinh cực kỳ có lực! Ngoài cảm giác nghẹt thở ra, Kaya cũng không cảm thấy sợ, có anh ta ở bên... cô ấy chẳng cảm thấy sợ gì cả!
Hai người bọn họ treo ngược, nhìn lên bầu trời...
Hàn Yến và Peach, còn cả Chính Hiền và Quân Dương, đang làm động tác có độ khó cao ở giữa không trung!
Bốn người này nhảy dù, lúc này, bốn người bọn họ đang nắm tay nhau, lơ lửng ở giữa không trung, tạo thành một vòng, giống như đóa hoa... cực kỳ đẹp mắt!
Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền chọn vẽ ở trên mặt một bức tường, hai người bọn họ chuẩn bị vẽ một bức “Ảnh gia đình”!
Chính là... bức ảnh tất cả mọi người cùng chụp chung với nhau.
Hoa Thiểu Kiền chưa từng nhìn thấy Lôi Đình vẽ tranh, nên bảo cô áy vẽ thử một bức trước.
Lôi Đình cầm 乃út vẽ và giấy vẽ, hỏi anh ta: “Anh muốn em vẽ cái gì?”
Hoa Thiểu Kiền nói: “Em cứ tùy tiện vẽ đi, anh nhìn xem vẽ có giống hay không.”
Lôi Đình suy nghĩ, cô ấy cầm tinh con chó, vẽ một con chó đi.
“Xoẹt xoẹt xoẹt ——” Bức tranh được hoàn thành, Hoa Thiểu Kiền nhìn vào trên tờ giấy cô vẽ...
Trong khoảng khắc... giống như vừa bị sét đánh trúng...
Trong bức tranh là mấy đường vòng và mấy đường kẻ gạch nối với nhau, anh ta nói: “Thật... khó để nhìn ra... đây là thứ gì.”
Lôi Đình bĩu môi.
Hoa Thiểu Kiền lập tức đổi lời nói: “ Con gà con của em... uhm... cũng không tệ lắm...”
Lôi Đình: “...” Mặt đầy mờ mịt, bà rõ ràng vẽ là con chó...
Cô ấy cúi đầu nhìn xuống... tờ giấy vẽ: “Gào khóc...” Che mặt!
Cô vẽ bàn chân con chó, thành bàn chân con gà! Ba cái móng chĩa ra... cô ấy vội vàng sửa lại, vẽ bàn chân thành bàn chân chó tròn trịa, có bốn đầu ngón chân.
Cô ấy nói: “Em vẽ con chó...”
Hoa Thiểu Kiền cực kỳ ngạc nhiên mở lớn hai mắt, anh ta nhìn giấy vẽ một lúc lâu, rồi mới “Oh ——” bừng tỉnh hiểu ra!
Lôi Đình cười như nắc nẻ...”Chẳng lẽ là em vẽ quá sống động? Không ngờ là làm anh ấn tượng đến vậy!”
Hoa Thiểu Kiền vui vẻ cong môi: “Tới đây, hai chúng ta bắt đầu vẽ.”
“Được!” Lôi Đình rất phấn khích!”Anh không ngại em vẽ không tốt à? Anh dám dùng em?”
“Vậy thì sao, hai chúng ta hợp tác mới thú vị.” Hoa Thiểu Kiền dịu dàng xoa xoa đầu của cô ấy.
Lôi Đình cười hạnh phúc: “Chồng, anh thật là tốt! Chúng ta bắt đầu đi!”
Kỹ thuật vẽ của Hoa Thiểu Kiền cực kỳ tốt, anh ta phụ trách vẽ phác thảo, Lôi Đình phụ trách tô màu cho bức tranh.
Hoa Thiểu Kiền pha chế màu sắc, nói cho cô ấy biết màu gì tô ở đâu.
Lôi Đình không có cơ sở gì cả! Cô ấy tô màu không biết nặng nhẹ!
Hảo gia hỏa... chiếc váy phù dâu của Lạc Y, được cô ấy tô màu.
Màu sắc trên váy bị lem luốc, lộn xộn... cũng may cô ấy không tô mặt!
Đã tô màu lên, muốn lau cũng lau không hết. Lôi Đình bĩu môi, không dám cho Hoa Thiểu Kiền xem.
Cô ấy che chiếc váy của Lạc Y, lại không dám cho Lạc Y nhìn thấy... Nếu nhìn thấy, chắc thẩm phán sẽ Gi*t người đấy!
Lạc Y đang theo tiểu Bát, Lý Thiên Mặc, Lôi Niểu Niểu chơi bài, bốn người này chơi bắt mười cơ, tiểu Bát đang là người bốc phải mười cơ nhiều nhất…
Lôi Niểu Niểu nói: “Anh Bát, không phải anh cầm tinh con rùa đen sao? Sao đổi thành màu đỏ rồi?”
Tiểu Bát giơ tay lên, gõ vào đầu cô ấy: “Anh trai em đây... không thể thay quần áo?”
“Ha ha ha ——” Lý Thiên Mặc liền nói: “Mau ra đi, mau ra đi! Chắc chắn lần này vẫn là anh!”
Tiểu Bát không phục nói: “Nếu lần này không phải là tôi, thì làm sao?”
Lý Thiên Mặc nói: “Không phải anh? Không thể nào! Vừa rồi anh còn đập tôi một đôi A đấy!”
Tiểu Bát nói: “Đó là bởi vì tôi nhìn thấy cậu giống như có " Mười cơ"!”
Lý Thiên Mặc nói: “Đừng tranh cãi nữa, anh chắc chắn là "Mười cơ"!”
Tiểu Bát nói: “Nếu không phải là tôi, vậy cậu phải quỳ xuống hát chinh phục cho " Mười cơ"!”
“Được! Ai sợ ai?” Lý Thiên Mặc và tiểu Bát đấu nhau.
Kết quả tiểu Bát đánh xong, không có mười cơ...
Lạc Y đặt bài xuống, mười cơ ở chỗ cô ấy, cô ấy vỗ tay xuống bàn, nghiêm túc nói: “Mau quỳ xuống cho chị, hát chinh phục đi...”
Lý Thiên Mặc nói: “Tôi hát không phù hợp đâu, phải nhường anh Bát hát!” Nói xong, anh ta kéo Lôi Niểu Niểu chạy: “Còn không chạy mau đi! Không cẩn thận lát nữa bị anh Bát lây thành người xanh lá bây giờ!”
Lạc Y và tiểu Bát đồng thanh “ Hừ “: “Cái sọt bài thối!”
“Tới đây tới đây tới đây, hai chúng ta chơi: “ Tiểu Bát cầm bài lên, đảo bài hai lần.
Lạc Y hỏi anh ta: “Chơi cái gì?”
Tiểu Bát nói: “Tôi làm ảo thuật cho cô xem!”
“Được!” Lạc Y chăm chú nhìn vào bài trong tay anh ta, tiểu Bát nói: “Tôi sẽ đổi thành người đẹp!”
Anh ta vừa nói, vừa xoay bài: “Tôi tùy tiện rút một quân bài ra, tôi kêu "Người đẹp", quân bài sẽ đáp lại "Hả!" cô có tin không?”
Lạc Y bĩu môi, hiển nhiên là... anh coi tôi là trẻ con lên ba hả?
Tiểu Bát cố làm ra vẻ huyền bí, quơ quơ quân bài ở trước mắt cô ấy. Anh ta cầm quân bài ra, tùy tiện rút một quân bài từ bên trong, lật lên xem, là quân “Mười cơ...”
“Ha ha...” Lạc Y cười: “Xem duyên phận này... cả trưa hôm nay anh bốc được quân mười cơ rồi! Anh kêu đi! Xem nó có thể đáp được hay không?”
Tiểu Bát gật đầu, rồi đột nhiên nhìn thẳng vào Lạc Y.
Anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ấy, giống như nhìn thấy thứ gì đó ở trên lông mi của cô ấy, anh ta kêu: “Lạc Y?”
Lạc Y bị anh ta nhìn đến sững sờ, lúc này, nghe anh ta gọi mình, cô ấy liền đáp lại: “Hả, cái gì?”
Tiểu Bát lập tức vỗ quân bài lên trên bàn: “Nghe thấy không? Nghe thấy không? Quân bài nói chuyện đấy! Tôi không lừa gạt cô chứ?”
Lạc Y chê bai nhìn anh ta: “ Không phải anh nói, anh kêu "Người đẹp", quân bài sẽ đáp lại "Hả" sao? Anh kêu người đẹp hả?”
Tiểu Bát nhún vai, cười nói: “Cô không phải là người đẹp sao? Tôi kêu cô, không phải là kêu người đẹp sao?”
Thẩm phán Lạc Y chợt cảm thấy... không thể yêu thương nổi...
“Ai nha, ảo thuật của anh... đúng là không tệ...” Lạc Y muốn nôn ra máu. Cô ấy mỉm cười trêu ghẹo nói: “Tôi đã hợp tác với anh... Anh phải cho tôi tiền hoa hồng.”
Tiểu Bát vui vẻ gật đầu nói: “Được, lần trình diễn tới, tôi sẽ lại gọi cô. Tôi bao cơm!”
“Phốc —— Khụ...” Lạc Y cười phun, bao cơm...
Cô ấy cười nói: “Sức ăn của tôi rất lớn...”
Tiểu Bát nói: “Không thành vấn đề!”
Hai người đều cười phá lên. Tiểu Bát lại nói: “Tôi còn một trò ảo thuật nữa, tôi sẽ biểu diễn cho cô xem!”
“Thôi thôi, khỏi cần biểu diễn!” Lạc Y nói: “Tôi còn muốn sống thêm hai năm nữa... Nhìn ảo thuật của anh chỉ tổ phí máu...”
Cũng may là năng lực chịu đựng trong lòng cô rất cao, nếu đổi thành người khác, họ đã sớm hộc mất hai tấn máu rồi!
Tiểu Bát thở dài “Haizzzz”: “Anh hùng không có đất dụng võ...” cái dáng vẻ ngạo kiều của anh ta, làm Lạc Y cười từ đầu đến cuối.
……………….
Lăng Vi và Diệp Đình lặn xuống nước, bọn họ lái du thuyền đi tới biển sâu, Lăng Vi thay trang phục nàng tiên cá, phần иgự¢ mặc bikini hình hai cái vỏ sò, phần dưới mặc đuôi váy màu xanh lấp lánh.
Toàn thân trên dưới Diệp Đình chỉ quấn một vòng lá cây...
Dĩ nhiên, đây là trang phục Lăng Vi chọn cho anh, ha ha...”Chồng thật là đẹp trai à nha! Chồng ơi, nhìn được lắm!”
Được Lăng Vi bắn cho viên đạn bọc đường, Diệp Đình không thể không... khụ —— phô diễn vóc người!
Lăng Vi và Diệp Đình ôm hai tiểu Bảo bảo, kéo tiểu Đông Ni xuống thuyền.
Chương trình hôm nay của bọn họ là mang ba đứa bé lặn xuống nước, chụp ảnh.
Tiểu Bảo bảo mới ra đời được hơn một tháng, nhưng ngày nào hai bé cũng được cho luyện bơi. Đừng xem người ta nhỏ, bây giờ hai bé còn giỏi hơn so với Lăng Vi rồi đấy!
Hai tiểu Bảo bảo không chỉ bơi lội ở trong nước, mà đã biết dùng lỗ mũi thổi bong bóng.
Lăng Vi thì xong đời rồi, không có bình dưỡng khí, cô hoàn toàn bó tay. Nhưng vì những bức ảnh hoàn mỹ lần này, Lăng Vi cố gắng luyện tập nhịn thở một tháng ở nhà!
Bây giờ cô đã có thể bơi lội tốt rồi, nhưng có thể hoàn thành được động tác đã chỉ định hay không, còn phải nhìn vào phát huy...
Vì vậy trong lần chụp ảnh này, vận động viên Lăng Vi làm “gương phát huy “ này, là “Điểm đen” lớn nhất!
Thật ra thì, cô càng cần có người quan tâm hơn so với hai tiểu Bảo bảo nhà mình...
Đại bảo Duệ Duệ mặc quần đùi hoa nhỏ màu xanh, giống cha bé.
Nhị bảo Đô Đô mặc váy màu xanh da trời gắn đá lấp lánh, иgự¢ cũng mặc áo hai mảnh sò, giống mẹ bé.
Tiểu Đông Ni đóng giả làm thiên sứ, bé mặc áo lụa mỏng màu trắng, còn đeo vòng tròn ở trên đầu...
“Ha ha ha ——” Ba người Kỷ Nhu, Diệp Khanh, dì Phương, đều cười đau cả bụng.
Ba người bọn họ vẫn luôn chăm sóc cho tiểu Đông Ni cùng Duệ Duệ và Đô Đô. Lần trước Tiểu Đông Ni bị dọa sợ quá độ, bệnh tình vẫn liên tục tái phát, vì vậy Lăng Vi và Diệp Đình quyết định tạm thời không để bé trở về bệnh viện, giữ bé ở nhà trong một thời gian ngắn trước đã, cho bé có nhiều thời gian tiếp xúc với Duệ Duệ và Đô Đô.
Không ngờ rằng, tiểu Đông Ni đối xử với em trai, em gái rất tốt, tính cách cũng hoạt bát hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa, còn có thể nhìn thấy sự kiên cường, kiên định trong đôi mắt bé...
Lăng Vi phát hiện ra, năng lực chịu đựng của tiểu Đông Ni tốt hơn so với trước kia rất nhiều.
Vết thương của Kỷ Nhu, Bách Lý Phong, Lăng Tiêu không có gì đáng ngại. Quân Dương đã điều chế thuốc mỡ bôi vết thương ngoài cho bọn họ, những vết thương khó lành, cũng nhanh chóng khép miệng lại.
Hôm nay Bách Lý Phong không cùng tới đây, bà đang cùng hẹn hò với đội trưởng đội cứu hộ kia, một tháng qua, hai người bọn họ ngọt đến ê cả răng.
Kỷ Nhu quay đầu, nói vọng lên với mấy người trên boong thuyền: “Này, ba người các anh có thấy hay không? Sắp xuống nước rồi!”
Lôi Thiếu Dục, Lôi Thiếu Tu, Lôi Thiếu Triệt đang nằm ở ghế phơi nắng, nói chuyện phiếm trên boong thuyền.
Bọn họ nhìn xuống dưới mặt biển, cười vui vẻ. Hai mươi mấy năm trời ba anh em không được gặp nhau, đêm trắng khó ngủ, cả bụng chuyện không nói hết ngay được.
Bọn họ vừa trò chuyện, vừa nhìn vào mặt nước.
Lăng Vi và Diệp Đình xuống nước, Diệp Khanh, Kỷ Nhu đưa Duệ Duệ và Đô Đô cho bọn hắn.
Nhân viên quay phim đã bật máy, anh ta sẽ quay toàn bộ hành trình ở dưới nước lần này.
Nhi*p ảnh gia phụ trách bắt nhịp phối hợp theo, sau đó, Lăng Vi và Diệp Đình sẽ chọn ảnh.
Lăng Vi nổi trong nước, cô từ từ thả tóc vào nước trước, hai bên tóc mai của cô được bện thành một vòng hoa đẹp mắt, phần tóc còn dư lại thả trôi trong nước, nhìn cực kỳ mềm mại.
Diệp Đình tóc cắt ngắn, để phối hợp với dáng vẻ ở trong nước, Lăng Vi thiết kế cho anh một kiểu tóc ngắn... đẹp trai...
Nguyên tắc Diệp Đình là, chỉ cần vợ vui vẻ... trừ việc bắt mình... cởi chuồng... chạy, những cái khác anh đều có thể cân nhắc...
Tiểu Đông Ni cũng cực kỳ thích bơi lội, bé vừa xuống nước, đã tung tăng như chú cá heo tinh nghịch vậy.
Máy quay phim vào vị trí, hai người Lăng Vi và Diệp Đình ôm tiểu Bảo bảo, từ từ lặn xuống nước, sau đó dần chìm xuống.
Hai tiểu Bảo bảo từ từ lặn vào trong nước, Duệ Duệ nghiêng đầu... lắc lắc lư lư người, ọc ọc ọc... thổi ra mấy quả bong bóng.
Đô Đô buộc hai bím nhỏ trên đầu, mở to mắt không ngừng liếc trái liếc phải, nhìn mấy chú cá nhiệt đới bơi qua bên người, ọc ọc ọc, thổi mấy quả bong bóng.
Lăng Vi và Diệp Đình nhìn nhau cười, hai người bơi về phía đối phương bơi, bọn họ hôn nhau ở trong nước, lần lượt thay nhau, rồi lại tách nhau ra khoảng hai mét.
Sau đó, Lăng Vi và Diệp Đình làm một động tác có độ khó cao, hai người cùng buông tay... đẩy Duệ Duệ và Đô Đô ra.
Hai tiểu Bảo bảo bơi theo đường parabol ở trong nước, hai bé bơi sát qua nhau, vững vàng rơi vào trong иgự¢ cha mẹ.
Bây giờ, Lăng Vi ôm Duệ Duệ, Diệp Đình ôm Đô Đô.
Duệ Duệ và Đô Đô vui vẻ thổi bong bóng.
Diệp Đình và Lăng Vi nhanh chóng rẽ nước, nổi lên trên, bọn họ ôm hai tiểu bảo bảo lên khỏi mặt nước, hít thở.
Tiểu Đông Ni qua bơi lại ở trong nước bơi, bé khoanh hai tay trước иgự¢, làm đông tác nghiêng người xoay tròn ở trong nước, lụa mỏng phiêu ở trong nước, giống như thiên sứ màu trắng đang nhảy nhót, nhìn cực kỳ tiên...
Lăng Vi và Diệp Đình lại lặn xuống nước, tiểu Đông Ni nổi lên, hít thở không khí.
Lần lặn xuống tiếp theo, bé cầm theo một vòng hoa lớn trong tay.
Lăng Vi và Diệp Đình đưa mắt nhìn đối phương, bọn họ che chở Duệ Duệ và Đô Đô bơi xuyên qua vòng hoa.
Duệ duệ bĩu môi, tiểu gia khinh thường chơi trò chơi ngây thơ này.
Đô Đô toét miệng, trò chơi này thật là thú vị! Vòng hoa đẹp ghê!
Hôm nay Lăng Vi phát huy cực kỳ tốt, một phần vì tập trung tinh thần, một phần lại vì sợ con xảy ra vấn đề, vì vậy cô đã đặc biệt chú ý đến các động tác.
Duệ Duệ và Đô Đô chơi “Hăng” quá! Không chịu lên bờ! Hai bé vừa lên bờ đã kéo miệng gào khóc!
Thời gian quay chỉ thiết lập trong khoảng thời gian mười phút, bởi vì bọn họ sợ hai bé bơi ở trong nước quá lâu, tay nhỏ và chân nhỏ sẽ dễ bị chuột rút.
Lăng Vi và Diệp Đình không nuông chìu hai bé, ôm hai bé lên bờ. Diệp Khanh và Kỷ Nhu nhận lấy hai bé, vội vàng ôm vào phòng tắm, tắm nước nóng cho hai bé.
Lăng Vi quay đầu tìm tiểu Đông Ni, lúc này, cô nhìn thấy tiểu Đông Ni, chợt nhảy từ trong nước lên khỏi mặt nước, nhảy cao được ba mét!
Sau đó, một chú cá heo cũng nhảy lên khỏi mặt biển!
“Ùm —— “
“Ùm —— “
Tiểu Đông Ni và cá heo cùng lặn xuống dưới nước!
Con cá heo này tuyển thủ hạt giống hàng đầu của thủy cung, tiểu Đông ni cũng thường xuyên luyện động tác này ở thủy cung.
Nhân viên quay phim quay lại toàn bộ động tác này, sau khi lên bờ, nhân viên quay phim lập tức gửi video này cho thủy cung, quản lý thủy cung lập tức làm thành đoạn phim tài liệu, chiếu ở trên màn hình lớn trong thủy cung.
Tiểu Đông Ni nhảy lên trên không giống như thiên sứ nhỏ, nhân viên quay phim mượn góc độ, làm cho tiểu Đông Ni nhìn có vẻ như nhảy rất cao, nhìn giống như thật sự đang bay vậy.
Sau khi đưa ba đứa bé lên du thuyền, Diệp Đình và Lăng Vi đeo bình dưỡng khí, lặn sâu xuống nước.
Diệp Đình đã chuẩn bị cho Lăng Vi một sự ngạc nhiên... Anh nháy mắt với cô...
Sự ngạc nhiên này, là món quà sinh nhật Diệp Đình chuẩn bị cho Lăng Vi.
Bởi vì muốn tìm cha, nên vào ngày sinh nhật của Lăng Vi, cô đã tạm thời quyết định tổ chức tiệc sinh nhật.
Nhưng Diệp Đình chưa tặng quà sinh nhật cho cô.
Hôm nay, vừa vặn ——
Diệp Đình nắm tay Lăng Vi, lặn thẳng xuống.
Diệp Đình mang Lăng Vi lặn đến một chiếc tàu đắm...
Nhưng chiếc tàu đắm này không có dáng vẻ đã bị đắm từ rất lâu!
Lúc này, chiếc tàu đắm được trang hoàng nguy nga lộng lẫy... xung quanh đều lóe lên ánh đèn sáng ngời rực rỡ.
Lăng Vi sợ đến ngây người, cô mở to hai mắt, giống như không dám tin vào mắt mình, quá đẹp! Đẹp đến nao lòng ——
Trên thân tàu đắm được vẽ với đủ mọi màu sắc, nhìn đẹp mê hồn!
Bức tranh trên thân tàu đắm có nàng tiên cá, có vỏ sò, có ánh sao... Có bãi cát, có thuyền câu, còn có mấy hàng chữ xinh đẹp, được viết theo chiều dọc, từ trái sang phải:
“Anh thường trông ngóng ở trên bờ biển…
Thích nhìn làn gió lướt qua mặt đại dương xanh thẳm...”
Con sóng vui vẻ đuổi theo nhịp bước của em,
Em giống như kho báu dưới đáy biển sâu...
Dạ, phát ra ánh sáng thần bí lóa mắt ở trong bóng tối vô tận,
Được giấu ở chỗ sâu, giữa chốn mây nước, mơ ước có em lấp lánh ánh sáng rực rỡ.”
Trái tim Lăng Vi tràn đầy ngọt ngào... Đây là bài thơ “Tạng đầu thi(*)” của cô, đọc chữ thứ nhất của mỗi câu sẽ thành: Anh thích em, đi trong đêm...
(*) Một loại hình thơ bắt đầu xuất hiện từ thời đường. Mình không biết rõ về loại thơ này nên xin phép để luôn âm hán việt. Vì dịch thoát nghĩa nên mấy chữ thứ nhất của bài thơ trên không ghép được thành câu: anh thích em, đi trong đêm được. Nếu để nguyên hán việt sẽ là: ngã hỉ hoan nễ dạ hành (我喜欢你夜行), trong đó từ hỉ hoan(喜欢) là yêu thích.
Điều này thật là tuyệt vời! Cô như cảm nhận được mật ngọt trong tim đang tràn ra khỏi mắt.
Diệp Đình lại kéo cô, đi du ngoạn bên kia thân tàu, trên thân tàu cũng được vẽ một bức tranh, một nàng tiên cá xinh đẹp, đang hôn một cậu bé đẹp trai, xung quanh hai người đều là ánh sao, ánh trăng, vỏ sò và bong bóng...
Thật là đẹp... Quá đẹp! Nước biển mềm mại, những ngôi sao được vẽ trên thân tàu cũng cực kỳ sáng chói... Bên cạnh cũng là mấy hàng chữ nhỏ, đọc từ trái sang phải:
“Ánh sáng lấp lánh, gió nhẹ lướt qua con tàu ςướק biển của anh. Năm dài tháng rộng, anh vì em bình yên chờ đợi.”
...
Lăng Vi muốn cười to! Thật là hạnh phúc...
Diệp Đình nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, lại kéo cô du ngoạn vào bên trong con tàu.
Bên trong tàu cũng được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, đẹp đến nỗi khiến người ta không nỡ chớp mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc