Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 305

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi và Diệp Đình nhìn thấy Lôi Thiếu Triệt đang cầm áo chặn một lỗ tròn.
Diệp Đình thấy Lôi Thiếu Triệt ra hiệu hco bọn họ bịt mũi lại, Diệp Đình lập tức đưa tay bịt mũi Lăng Vi.
Nơi này có khí độc?
Lăng Vi gần như đồng thời cũng đưa tay bịt mũi Diệp Đình. Có điều, tay cô không dài như Diệp Đình, nên chậm hơn chút.
Động tác của hai người suýt chọc cười Lôi Thiếu Triệt. Cũng may công lực của ông khá mạnh, cố kìm nén, nếu không... hít khí này vào, cái mạng nhỏ của ông cũng đi tong!
Lôi Thiếu Triệt nhanh chóng bịt chặt lỗ khí, ông dùng tay chống đất, muốn đứng lên.
Diệp Đình thấy ông muốn đứng lên, vội vàng cùng Lăng Vi chạy tới đỡ ông. Lăng Vi lấy ra băng cầm máu, nhanh chóng quấn chân Lôi Thiếu Triệt.
Diệp Đình và Lăng Vi đều nín thở, hai người kéo Lôi Thiếu Triệt nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Lôi Thiếu Triệt chỉ cánh cửa bên phải, Diệp Đình và Lăng Vi vội dìu ông vào cánh cửa đó, đi đến một căn phòng mới, Lôi Thiếu Triệt lại chỉ một cánh cửa khác, cho đến khi bọn họ tìm được Kỷ Nhu.
“Dì Nhu.” Lăng Vi và Diệp Đình đều rất kinh ngạc, bọn họ không ngờ lại thấy Kỷ Nhu ở đây.
Lôi Thiếu Triệt quay đầu, ngạc nhiên nhìn bọn họ, ban nãy hai đứa trẻ này gọi ông là chú, ông còn tưởng là xưng hô lễ phép, không ngờ... hai đứa trẻ này còn biết cả Kỷ Nhu?
Diệp Đình không nói nhiều, trực tiếp quay người cõng Kỷ Nhu trên lưng. Lăng Vi đỡ Lôi Thiếu Triệt nói: “Chú, chúng ta mau ra khỏi đây, nơi này không an toàn!”
Lôi Thiếu Triệt nhìn cô chằm chằm, nói: “Hai đứa biết Kỷ Nhu? Hai đứa...”
Diệp Đình và Lăng Vi dừng lại nhìn ông.
Lôi Thiếu Triệt nhìn sang Diệp Đình, đột nhiên cảm giác... sao đứa nhỏ này lại giống anh cả, anh hai của ông thế?
Diệp Đình lấy dây chuyền của mình ra.
Anh nói: “Cha cháu là anh cả Lôi gia, cháu theo họ mẹ, cháu tên là Diệp Đình.”
Lôi Thiếu Triệt sửng sốt! Trái tim suýt nhảy lên cuống họng.
Lôi Thiếu Triệt đến gần sợi dây, rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Đình, ánh mắt Lôi Thiếu Triệt vô cùng khi*p sợ: “Cháu là con trai của anh cả chú?”
Diệp Đình gật đầu, giới thiệu Lăng Vi: “Đây là vợ cháu, Lăng Vi.”
“Cháu chào chú.” Lăng Vi lễ phép cười với ông.
Lôi Thiếu Triệt nhìn cô, khẽ gật đầu với cô. Lúc này, không có ngôn ngữ gì có thể biểu đạt cảm xúc kích động trong ông!
Mấy ngày trước, ông mới biết được anh cả ông vẫn còn sống!
Không ngờ, hôm nay... lại gặp được con trai của anh cả! Anh cả ông có con trai... ông cũng có! Ông có con trai, cả con gái!
Lúc này, Lôi Thiếu Triệt vẫn chưa tỉnh táo lại khỏi cơn khi*p sợ.
Một loạt biến cố khiến trái tim ông đập như điên, cả người như phát sốt.
Lăng Vi nói: “Chúng ta mau đi thôi, lát nữa nhiều người sẽ không dễ đi!”
Lôi Thiếu Triệt nói: “Thiết kế nơi này quá phức tạp, muốn đi ra ngoài sẽ tốn rất nhiều công sức.”
Lăng Vi mở máy thăm dò ra, nói: “Chú, chú nhìn xem... bạn cháu đã phá được chặn tín hiệu, chúng ta chỉ cần đi theo tín hiệu cậu ấy truyền tới là có thể tìm được lối ra. Ban nãy bọn cháu tìm được chú nhanh vậy cũng là vì phát hiện tín hiệu điện thoại của chú.”
Lúc này xung quanh đột nhiên vang lên tiếng kêu to: “Nơi này là nơi quái quỷ gì vậy?” “Ông đây ra ngoài kiểu gì giờ?” có vẻ là có một số người vọt vào. Nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng những người này nói chuyện, không thể phân biệt được bọn họ ở phòng nào.
Lôi Thiếu Triệt đột nhiên kêu: “Nơi này có khí độc, có bom! Mọi người cố gắng tụ lại một chỗ, theo đường cũ tìm lối ra!”
Xung quanh có người hét lên, nhưng đám người không phân biệt được rõ đông tây nam bắc.
Lôi Thiếu Triệt nói với Lăng Vi: “Giờ anh phải làm nổ bom, nếu không, khí độc sẽ thấm qua quần áo nhanh hơn.”
Lăng Vi kinh ngạc: “Chú cài bom vào lỗ kia? Bom bổ, lỗ khí vỡ ra, khí độc chẳng phải sẽ lan nhanh hơn sao?”
“Sẽ không.” Lôi Thiếu Triệt lấy điều khiển ra: “Đoàng”.
Ông nói: “Đây là nổ vi hình, không có uy lực lớn đến vậy.”
Bom mini nổ, trong nháy mắt đẩy khí độc về hướng ngược lại, bởi vì có quần áo ngăn cách, khí độc không lọt ra được bao nhiêu.
Bom mini này uy lực không lớn, vừa đủ để đẩy khí độc về vị trí cũ của nó, những khí độc khác cũng bị đẩy lại, lan xuống mặt đất.
Mà chỗ khí độc rỉ ra, chính là trận địa đế quốc Hắc Dạ chiếm giữ.
“Hự... A ------“
Đội viên đặc chiến của ‘bộ đội vây Gi*t quốc tế’ xa xa đột nhiên nhìn thấy bọn lâu la của đế quốc Hắc Dạ ngã xuống.
...
Lôi Tuấn nhận điện thoại của Lôi Niểu Niểu, lập tức dẫn người vây quanh tầng thương. Nhóm Bóng Đêm ở gần đó, cho nên Lôi Tuấn tới rất nhanh.
Lý Thiên Mặc từ tầng thượng đi xuống, đúng lúc bị Lôi Tuấn vây kín.
Lôi Tuấn nhìn người đeo mặt nạ vàng kim này, lập tức xác nhận với Lôi Niểu Niểu.
“Bắt ông ta lại!”
Lý Vân Hào kinh ngạc! Đám người này từ đâu xuất hiện vậy? Bộ đội vây Gi*t quốc tế không nên ở đây chứ?
Lý Vân Hào lập tức xoay người, lại chạy lên tầng thượng. Đám người bất ngờ xuất hiện này, làm rối loạn kế hoạch của ông ta lần nữa.
Lôi Tuấn lập tức đuổi theo, sáu người nhóm Bóng Đêm đi theo anh, những người còn lại vây quanh tầng thượng, tránh cho người này chạy trốn từ đường hầm nào đó.
Lý Vân Hào cố gắng chạy về đến tầng thượng, ông ta đứng trong lan can, nhìn thấy nơi xa có một chiếc trực thăng đang bay về phía ông ta.
Đó là trực thăng ông ta vừa điều tới.
Lúc này, trực thăng còn chưa tới gần, người đằng sau đã gần đuổi kịp.
Ánh mắt của ông ta hừng hực như lửa, đến gần chỗ rẽ cầu thang, ông ta nghe thấy tiếng bước chân, bỗng giơ khẩu súng lên, nhắm ngay vào đầu người “Đoàng”.
May mắn Lôi Tuấn ngã nhào xuống đất, nếu không đầu anh đã nở hoa rồi!
Kinh nghiệm chiến đấu của Lôi Tuấn vô cùng phong phú, anh có thể dự đoán nguy hiểm, đã sớm ngờ được đối phương sẽ nổ súng, cho nên anh không rẽ, mà nằm rạp xuống đất.
Lập tức anh cũng giơ súng ra phản kích: “Đoàng đoàng ------“
Lý Vân Hào trốn ở góc tường, hai viên đạn đều bắn vào tường.
Trực thăng sắp tới, ông ta chỉ cần giữ vững trận địa này, là có thể chạy thoát!
“Đùng đùng đùng ---“ Đạn bắn vào vách tường nổ đôm đốp.
Lý Vân Hào nhìn thấy trực thăng càng lúc càng gần, ông ta lập tức co vào góc tường, thỉnh thoảng lại nổ súng vào cầu thang!
Nhưng, khi trực thăng đến gần ông ta, ông ta phát hiện... súng máy trên trực thăng, đang chĩa về phía ông ta!
Trái tim Lý Vân Hào bỗng co rụt lại! Chuyện gì xảy ra vậy? Những tên này muốn tạo phản? Người trên trực thăng, rõ ràng là thuộc hạ của King Lear mà! Vì sao họng súng trên trực thăng lại chĩa vào ông ta?
Trong nháy mắt Lý Vân Hào bị kẹp giữa hai kẻ địch: “Đoàng đoàng đoàng ------“ đạn trên trực thăng bắt đầu quét về phía ông ta -------------
“Bình bịch bình bịch -------“ Lý Vân Hào lập tức đi vào cầu thang, Lôi Tuấn giơ súng bắn vào bắp đùi ông ta, máu tươi phun ra, nhóm Bóng Đêm lập tức bắt ông ta!
“Đoàng ------------“ Chiếc trực thăng ném một viên lựu đạn về phía bọn họ.
Cả tầng thượng của căn nhà ầm ầm sụp đổ một nửa.
Toàn bộ ngọn hải đăng lay động, độ cao ngọn hải đăng này ít nhất là 45 tầng, Lôi Tuấn vừa ổn định thân thể vừa rống to: “Mau rút lui ——”
Còn không rút lui, nào còn mạng? Một khi ngọn hải đăng này sụp dổ, bọn họ bị chôn vùi bên trong! Đến lúc đó, ngọn hải đăng này chính là mộ phần của bọn họ rồi.
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng nổ!
Là Lý Thiên Mặc và Lôi Niễu Niễu, vừa rồi bọn họ đi đón Diệp Đình và Lăng Vi, bây giờ mới chạy tới. Cách không xa, bọn họ thấy một chiếc trực thăng bắn ngọn hải đăng.
Lý Thiên Mặc liền nóng nảy: “Đám người Lôi Tuấn còn ở bên trong!”
Lôi Niễu Niễu vừa gọi cho Lôi Tuấn, nói với Lôi Tuấn có một người đeo mặt nạ trên ngọn hải đăng, lúc này, chắc chắn Lôi Tuấn đang bao vây người kia trong ngọn hải đăng.
Mà chiếc trực thăng kia là trực thăng vũ trang, vừa nhìn liền biết là trực thăng của Hắc Dạ Đế Quốc!
Lý Thiên Mặc vốn cho là những người này tới đón người đeo mặt nạ kia đi, lại không nghĩ rằng, bọn họ đánh cả người kia!
Lôi Thiếu Triệt cũng ở trên trực thăng, ông và Kỷ Nhu được Diệp Đình cõng lên.
“Bắn rơi nó cho tôi!” Lôi Thiếu Triệt chỉ chiếc trực thăng của Hắc Dạ Đế Quốc. Ông không để ý vết thương trên chân mình, đi thẳng vào phòng điều khiển.
Ông đích thân chỉ huy, tính đúng vị trí của đối phương, bắn một phát ——
Đối phương vừa bắn một quả bom, hoàn toàn không có năng lực phản kích, chỉ có thể nhanh chóng bay cao lên, nhưng không né được, trực tiếp bị nổ tung!
Vì Lôi Thiếu Triệt đoán được bọn họ sẽ lập tức bay cao lên, ông bắn vị trí bọn họ bay lên.
Một phát này cực kỳ nhanh gọn, phá hủy trực thăng của Hắc Dạ Đế Quốc…
Trực thăng Hắc Dạ Đế Quốc bị cháy, khói đen bốc lên, rơi thẳng xuống đất: “đùng” một tiếng thật lớn, đập xuống đất, bốc lên luồn khói.
Trên mặt đất, tất cả mọi người đều phân tán bốn phía chạy trốn, rối rít né tránh đến nơi an toàn, ngẩng đầu lên nhìn.
Hắc Dạ Đế Quốc còn lại không nhiều trực thăng lắm, lúc này lại thấy trực thăng vũ trang đã bị nổ, trong nháy mắt… có hơn phân nửa người từ bỏ chống cự, lựa chọn nộp νũ кнí đầu hàng.
Bởi vì khí độc nơi này càng ngày càng nặng. Còn không đầu hàng chạy trốn, không ăn đạn cũng bị khí độc ngộp ૮ɦếƭ!
Lôi Thiếu Dục ở hiện trường, ông đích thân chỉ huy: “Bắt toàn bộ đám quạ đen Hắc Dạ Đế Quốc này!”
Trực thăng nổ làm ngọn hải đăng lay động, cũng may… nó lung lay hai cái liền dừng lại.
Lôi Tuấn vội áp giải người đeo mặt nạ kia chạy lên, cửa ra bên dưới đã bị lấp kín!
Lúc này ngọn hải đăng cũng sắp ngã, chạy xuống tiếp cũng là đường ૮ɦếƭ, bên ngoài, Lý Thiên Mặc trở lại, lối chạy trốn an toàn nhất của bọn họ bây giờ là lập tức lên trực thăng!
Trực thăng đến gần ngọn hải đăng, Lôi Thiếu Triệt nhìn thấy… Lôi Tuấn!
Lôi Tuấn cũng đang nhìn ông chằm chằm.
Tim Lôi Thiếu Triệt đập thình thịch! Lôi Tuấn cũng ôm иgự¢, cha! Đây là cha anh!
Lôi Thiếu Triệt nhìn Lôi Tuấn chạy lên, dáng dấp đứa nhỏ này giống như đúc lúc ông còn trẻ! Vừa rồi ông đã xem hình, Kỷ Nhu nói… Đây là con trai ông!
Lôi Thiếu Triệt kích động nhìn chăm chú vào Lôi Tuấn, ông không nỡ dời tầm mắt, đây là con trai ông… Hốc mắt Lôi Tuấn chợt đỏ, anh nhéo chân mày, nhìn lên trời.
Lôi Tuấn hít mũi, hướng lên chiếc trực thăng, la lớn: “Em gái con mang thai hơn bảy tháng rồi, chúng con sợ em ấy xảy ra nguy hiểm nên không dẫn em ấy tới cùng. Nhưng nha đầu này không ngoan ngoãn, kiên quyết đi theo. Chúng con trói em ấy, nhốt trong phòng, không cho em ấy đi.”
Mắt Lôi Thiếu Triệt rưng rưng, cười lên. Ông gật đầu.
Lôi Tuấn cũng cười, áp giải người đeo mặt nạ, chuẩn bị lên trực thăng.
Lôi Thiếu Triệt thấy Lý Vân Hào! Mắt ông đột nhiên đông lại! Lý Vân Hào vẫn đeo mặt nạ màu vàng.
Lôi Thiếu Triệt hô lớn với Lôi Tuấn trên ngọn hải đăng: “Tháo mặt nạ ông ta xuống!”
Lôi Tuấn nghe lời đưa tay tháo mặt nạ vàng xuống. Mặt Lý Vân Hào xuất hiện trong tầm mắt Lôi Thiếu Triệt…
Lôi Thiếu Triệt vô cùng đau lòng… Tại sao là gương mặt này?! Tại sao là Lý Vân Hào?
Lôi Thiếu Triệt ôm иgự¢, lớn tiếng thét lên: “Vân Hào, anh không phải như vậy! Anh không phải Hi Nhĩ Vương! Anh không phải —— Anh là Lý Vân Hào! Anh chậm chạp không nỡ Gi*t tôi bởi vì tôi là chiến hữu của anh! Anh bỏ qua cho Kỷ Nhu, trị thương cho bà ấy vì bà ấy là em dâu của anh!”
Lý Vân Hào lại cười dữ tợn.
Lôi Thiếu Triệt cực kỳ đau lòng, tim ông đang rỉ máu! Lúc này, người dưới mặt đất liên lạc ông, ông không thể không báo cáo tình hình.
Lôi Thiếu Triệt đau lòng nói: “Lý Vân Hào… là Hi Nhĩ Vương, năm năm trước, sau khi ông ta ám sát Hi Nhĩ Vương liền một mình thao túng vị trí này. Bây giờ ông ta bị bắt.”
Lúc Lý Thiên Mặc nghe được tên “Lý Vân Hào”, trong nháy mắt… mạch máu đọng lại!
Hô hấp Lý Thiên Mặc dừng lại, kinh ngạc nhìn Lý Vân Hào ——
Người này… là cha anh ta?!
Lý Thiên Mặc không dám tin tưởng, tim anh ta đau xót! Lăng Vi thấy anh ta tràn đầy bi thương, lập tức đưa tay đỡ anh ta: “Thiên ma…”
Lý Thiên Mặc không muốn nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm Lý Vân Hào!
Lý Vân Hào không nhìn ai, sắc mặt ông ta âm trầm liếc bọn lâu la Hắc Dạ Đế Quốc kêu rên, nộp νũ кнí đầu hàng bên dưới, cũng không biết là thỏa mãn hay là cười nhạo, mọi ông ta chợt nhếch lên độ cong giễu cợt.
Ông ta bị Lôi Tuấn áp giải, ông ta nhìn trực thăng đang bay tới, Lý Vân Hào đọt nhiên lấy một hộp điều khiển từ xa từ trong ống tay áo ra.
Hộp điều khiển từ xa này màu xanh lá cây, ông ta đã nhấn, nhưng… dường như khí độc không đả thương được chiến đội quốc tế vây Gi*t, ngược lại làm Hắc Dạ Đế Quốc thương vong thảm trọng.
Ngón tay ông ta đặt trên nút màu đỏ, một khi ấn nút màu đỏ này, toàn bộ “Mê cung Phong Sào” liền nổ từng cái một, đến lúc đó, tất cả mê cung kế cận, trong vòng một ngàn thước đều không còn một người nào sống sót! Bao gồm chính ông ta! Bao tất cả mọi người trên ngọn hải đăng!
Không chừa một người! ૮ɦếƭ toàn bộ!
Lý Vân Hào nhìn Lôi Thiếu Triệt, nói: “Thật may mắn, hôm nay cậu tránh được, nhưng những người khác không có vận mệnh tốt như vậy!”
Lúc này, Lôi Thiếu Dục và Lôi Thiếu Triệt nói chuyện điện thoại: “Thiếu Triệt!”
Lôi Thiếu Triệt cầm máy truyền tin, đặt bên mép, môi ông run rẩy, từ trong cổ họng tràn ra một chữ: “Anh…”
Lôi Thiếu Dục dưới mặt đất vẫy tay với ông.
Lôi Thiếu Triệt đứng nghiêm, chào ông kiểu quân đội. Lăng Vi đột nhiên nhiệt huyết sôi trào, những tướng sĩ này vì đại nghĩa mà bỏ nhà nghiệp, vết thương chồng chất! Bọn họ là người đáng tôn kính! Bọn họ là người khả ái nhất! Hốc mắt Lăng Vi đỏ bừng, cô giơ tay lau nước mặt.
Lý Vân Hào điên cuồng cười phá lên: “Luyến tiếc người nhà? Thật đáng tiếc, hôm nay vừa nhận nhau, phải âm dương cách biệt…”
Lý Vân Hào giơ hộp điều khiển từ xa lên, nhìn vào mắt Lôi Thiếu Triệt, nói: “Đáng tiếc hơn là hôm nay cậu… còn phải kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh! Cho con trai cậu ૮ɦếƭ cùng tôi đi!”
Từng chữ từng chữ vang vọng, ông ta nhấn nút màu đỏ!
Không phải là ૮ɦếƭ sao? Hai mươi mấy năm trước, ông ta đã chuẩn bị tốt!
Lý Vân Hào đang đợi nổ lớin! Ông ta chợt nhiệt huyết sôi trào!
Lý Vân Hào ấn nút màu đỏ, anh hướng lên bầu trời, tùy tiện cười lớn.
Ông giơ hộp điều khiển từ xa, chỉ thiên nói: “Hi Nhĩ Vương tôi, cho dù ૮ɦếƭ cũng phải kéo các người chịu tội thay!”
“Ha ha ha ——”
Ông ta ngửa mặt cười to, lại nói: “Đồ vô dụng các người, có con trai có con gái, đều có ràng buộc! Đây chính là nhược điểm của các người! Hi Nhĩ Vương tôi không có người thân! Tất cả người thân của tôi đều do chính tay tôi Gi*t ૮ɦếƭ! Tất cả bọn họ đều ૮ɦếƭ trong tay tôi! Tôi muốn xưng vương! Cho nên tôi không có nhược điểm! Các người làm sao đấu với tôi!”
Tất cả mọi người dưới đất đều ngẩng đầu lên nhìn Lý Vân Hào nổi điên.
Lý Vân Hào vừa đè huyệt Thái dương vừa cười to, hét to!
“Tất cả đều phải ૮ɦếƭ! Tất cả đều phải ૮ɦếƭ! Tất cả các người đều phải ૮ɦếƭ! Không có một ai chạy được!”
“૮ɦếƭ đi! Nổ đi —— Tôi muốn tất cả mọi người chôn theo tôi!”
Ông ta đợi nổ, nhưng bom chậm chạp không nổ —— xảy ra chuyện gì?
Ông ta nhìn xuống mặt đất, lại nhìn hộp điều khiển từ xa trong tay.
Lúc này, Diệp Đình trên trực thăng gọi cho Tần Sênh: “Tam ca, anh lại lập công.”
Tần Sênh mặc đồ chống nổ, vừa tháo nón sắt —— anh còn chưa để dụng cụ trong tay xuống, mệt mỏi choáng váng…
Quá căng thẳng! Bom lắp đặt trong mê cung Phong Sào này cực kỳ khó tháo!
Anh và mười mấy chuyên gia đồng thời tiến thành tháo bỏ. Ngay trước một giây Lý Vân Hào ấn nút màu đỏ, bọn họ mới cắt dây màu đỏ cuối cùng.
Tần Sênh quá mệt mỏi, anh và mười mấy chuyên gia tháo bom lập tức được mời lên xe nghỉ ngơi.
Lý Vân Hào trong nháy mắt bối rối, ông ta còn chưa biết xảy ra chuyện gì. Tại sao bom không nổ?
Ông ta đột nhiên thấy một nhóm người vây quanh chỗ ông ta lắp bom… họ đều mặc đồ chống nổ…
Bọn họ tháo gỡ bom! Tất cả bom trong mê cung Phong Sào đều được tháo gỡ, tất cả bom sẽ không nổ!
Sắc mặt Lý Vân Hào âm trầm, ông ta nhìn xuống mặt đất, ông ta dùng sức đè huyệt Thái dương, ánh mắt thấy ૮ɦếƭ không sờn nhìn chằm chằm mặt đất, ông ta muốn nhảy!
“Đừng cho ông ta nhảy xuống ——” Lôi Thiếu Triệt thét lớn.
Lôi Tuấn luôn đề phòng, trong nháy mắt ôm lấy Lý Vân Hào!
Sáu người tổ ám dạ cũng dùng sức lôi Lý Vân Hào.
Lý Thiên Mặc bỗng đi tới cửa khoang trực thăng, anh ta cầm sợi dây chuyền màu đen đậm trong tay…
Anh ta giơ sợi dây chuyền ra, Lý Vân Hào thấy sợi dây chuyền kia, chợt cả kinh!
Cả người giống như thay đổi, lệ khí vừa rồi biến mất hoàn toàn, ông ta thống khổ ôm đầu…
Lý Thiên Mặc hô to: “Cha không phải người như vậy! Con không tin!”
Lý Thiên Mặc giơ dây chuyền, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.
Anh ta giơ tay lau nước mắt, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống.
“Cha không phải người như vậy!”
Lý Thiên Mặc giơ sợi dây chuyền, bi thương quát: “Đây không phải là tín ngưỡng của cha sao? Tại sao cha nhận nhiệm vụ đặc biệt này? Là vì trong lòng cha có tình yêu to lớn! Tình yêu của cha không chỉ dành cho người thân của cha, tình yêu của cha dành cho toàn thế giới! Mỗi ngày rừng súng mưa đạn, cửu tử nhất sinh, vì sao cha làm vậy? Lý tưởng của cha, thơ cha đọc, không phải là kẻ hại người! Cha để lại một câu trong sợi dây chuyền cho con, cha nói trong lòng có tình yêu to lớn, trong Ⱡồ₦g иgự¢ có nghĩa lớn! Cha không thua sứ mạng, không sống uổng đời này!”
Đầu Lý Vân Hào đau như sắp nứt!
Lôi Tuấn cũng lấy sợi dây chuyền màu tím đậm của mình ra, anh nói với Lôi Thiếu Triệt: “Cha để lại cho người nhà là: Đàn ông tốt đỉnh thiên lập địa*!”
(*) Đội trời đạp đất, tinh thần bất khuất, không thể khuất phục.
Diệp Đình và Lý Thiên Mặc lấy được sợi dây chuyền màu xanh thẫm của An Kỳ Nhi, hợp mấy sợi dây chuyền trong tay thành một hình vẽ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc