Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 302

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trong số tất cả mọi người ở đây, chỉ có một người Lôi Tuấn là có thể làm được chuyện này, mặt sẹo không biết đến sự tồn tại của anh ta, thằng nhóc thối này lén lén lút lút bò tới sau lưng anh ta từ lúc nào, anh ta cũng không phát hiện ra.
Sau khi mặt sẹo bị chế phục, Giang Quân lập tức nói: “Mau đưa Lôi Đình đi bệnh viện!”
Lôi Đình đột nhiên nhảy từ trong *** Hoa Thiểu Kiền tới trên đất, cô ấy ném túi máu trong tay xuống nói: “Tôi không sao, tôi không bị sinh non, còn máu kia là... là tôi P0'p nát túi máu. Bây giờ tôi rất ổn, thật sự không cần phải sinh non...”
Tất cả mọi người đều nhìn vào máu và túi máu trên mặt đất, đây là tình huống gì...
Vừa rồi cô ấy nói sắp sinh non, là giả?
Còn chuẩn bị túi máu phòng bất cứ trường hợp nào nữa? Đúng là quá thông minh, phải không?
Lôi Đình chỉ chỉ vào Lăng Vi nói: “Là chị dâu dạy tôi. Túi máu cũng là chị ấy mang đi.”
Hạ Tiểu Hi và Lôi Niểu Niểu... bày tỏ chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, hai người trực tiếp ngu tại chỗ... vậy cũng được?
Hoa Thiểu Kiền ôm chặt lấy Lôi Đình, mắt nhìn về phía Lăng Vi, khẽ gật đầu với cô.
Giang Quân cũng k*** sợ nhìn Lăng Vi, vừa rồi anh ta còn tin là thật, thật sự cho rằng Lôi Đình sắp sinh non.
Dù sao... cũng không phải ai cũng nghĩ ra cách dùng máu đó.
Lăng Vi thấy tất cả mọi người đều trố mắt nhìn mình, cô vội vàng xua xua tay nói: “Tôi biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện, vì vậy đã đặc biệt mang theo, phòng ngừa vạn nhất.”
Cô vốn định để mình dùng, nhưng sau khi Lôi Đình chạy tới, cô lập tức thay đổi kế hoạch, để Lôi Đình giả vờ chảy máu, càng đáng tin hơn so với cô chảy máu, càng thật hơn cả sự thật!
Lăng Vi thấy tất cả mọi người đều há hốc miệng nhìn mình, cô lại vội vàng nói: “Đừng ngẩn ra đó nữa, mau cứu người ra rồi nói tiếp sau!”
Diệp Đình và Lôi Tuấn đã leo vào trong xe.
“Đông Ni ——” Lăng Vi và Lôi Đình chạy về trước hai bước, ôm tiểu Đông Ni vào trong ***: “Mẹ... hu hu... Mẹ...” Bé bị dọa sợ, vẫn đang không ngừng run rẩy.
“Không cần phải sợ, mẹ tới đây...” Lăng Vi ôm lấy bé, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của bé.
Khuôn mặt nhỏ của tiểu Đông Ni đã trắng bệch, mặt giàn dụa nước mắt, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng, làm Lăng Vi đau lòng không thôi.
Cô ôm chặt lấy bé, vuốt ve mái tóc của bé, hôn lên khuôn mặt của bé: “Đông Ni, đừng sợ... cha mẹ tới cứu con rồi đây. Đừng sợ.”
“Chị dâu, mau đưa tiểu Đông Ni lên xe đi!” Lôi Đình vội vàng nắm lấy ô, che ở trên đỉnh đầu của tiểu Đông Ni: “Mau đưa thằng bé vào trong xe, bên ngoài lạnh lắm. Cẩn thận không thằng bé lại bị cảm lạnh!”
Lăng Vi cũng nói với Lôi Đình: “Em cũng mau vào trong xe ngồi đi, tình trạng của em bây giờ cũng không kém so với thằng bé đâu!”
“Khụ —— “
“Khụ… khụ ——” Bách Lý Phong, Lăng Tiêu, còn cả cảnh sát Lý được đưa từ trong xe ra đều liều mạng ho khan.
Trong thùng xe rất nóng nực, còn cả mùi xăng dầu khó ngửi nữa, bọn họ sắp bị ૮ɦếƭ ngộp!
Bây giờ đột nhiên gặp được cơn mưa lạnh thấu xương, bọn họ không những không cảm thấy khó chịu, mà còn cảm giác rất thoải mái. Mấy người đều khong ngừng hít thở, vẫn là không khí bên ngoài trong lành hơn!
Tất cả mọi người đều mừng rỡ như điên, mấy người bị bắt cóc đều đã an toàn! Cũng không có ai bị thương, thật là tuyệt vời!
Nhưng Bách Lý Phong chợt bật khóc, bà vừa ho khan vừa khóc: “Khụ —— chị Nhu...” Bách Lý Phong không thở được, bà cố nhịn cơn khó chịu nói: “Chị Nhu... bị...”
“Mẹ cháu đâu?” Lôi Tuấn và Diệp Đình lục soát khắp toàn bộ xe, Diệp Đình vội hét lên: “ Không thấy dì Nhu đâu!”
Bọn họ không tìm ra... Kỷ Nhu —— bà ấy đã... bị...
“Đừng nóng! Phía trước còn có một chiếc xe nữa!” Giang Quân tranh thủ thời gian cho người đi lục soát xe.
Tất cả mọi người đều vây quanh chiếc xe chở xăng dầu phía trước, nhưng chiếc xe này không bị cải tiến, không có ai bên trong!
Tóc tai của Lôi Tuấn đều dựng hết cả lên: “...”
Anh ta nhìn về phía Diệp Đình, rồi lật tung cả chiếc xe từ trên xuống dưới.
“Không có! Không có —— “
Trái tim Lôi Đình đang quặn đau: “Mẹ… bị mang đi một mình?”
Đám người này, còn chia nhau mang người đi?
Trái tim của tất cả mọi người đều đập thình thịch! Kẻ thù quá xấu xa, quá giảo hoạt! Bọn họ mang Kỷ Nhu đi, thật sự đã làm đến thần không biết, quỷ không hay!
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, thấy sắc mặt anh cực kỳ khó coi.
Bọn họ không ngờ rằng kẻ thù xảo quyệt đến vậy, lại tách con tin ra đưa đi!
Nhưng vừa rồi lúc ở trạm xăng, bọn họ đều không phát hiện ra có dấu tích của chiếc xe khác...
Hai chỗ đậu xe tương đối khô ráo mà bọn họ nhìn thấy, là của hai chiếc xe chở xăng dầu này.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng rơi vào vực sâu từ trong vui sướng.
Hiện tại... phải làm sao bây giờ?
Đã lỡ mất thời cơ tốt nhất để đuổi bắt rồi.
“Kẻ địch có phải cố ý lừa chúng ta hay không?” Lôi Niễu Niễu hoảng sợ nhìn Diệp Đình và Lăng Vi: “Bọn họ cố ý dùng hai xe chở xăng này để dụ chúng ta rời đi...
Cô nói nhỏ bên tai Diệp Đình và Lăng Vi: “Bọn họ chỉ muốn bắt thím Kỷ Nhu của em đúng không?”
Lăng Vi và Diệp Đình nhìn nhau, nếu... quả thật như vậy... vậy thì phiền toái lớn lắm.
Lôi Thiêu Triệt nhất định gặp nguy hiểm.
Kỷ Nhu sinh con cho Lôi Thiêu Triệt... chuyện này không mấy ai biết đến.
Sao lại bị bọn chúng biết được?
Dù đoán người biết Lôi Tuấn và Lôi Đình là Kỷ Nhu sinh ra nhưng không ai biết Kỷ Nhu dùng tế bào t*ng trùng của Lôi Thiêu Triệt mà.
Lăng Vi càng nghĩ càng cảm thấy khủng hoảng, bí mật này, ngoại trừ Lôi lão gia, Lôi Thiếu Tu, Lôi Niễu Niễu, Lôi Tuấn, Lôi Đình còn cả cô và Diệp Đình thì cũng chỉ có Kỷ Như, Bách Phong biết, còn lại không ai biết.
Mặc dù Lôi Thiêu Triệt còn sống chỉ sợ ông cũng chẳng biết mình có con đúng không?
Lúc Kỷ Nhu dùng t*ng trùng của ông để thụ thai thì chính ông cũng không biết.
Trước mặt ngay cả Lôi Tuấnd cũng không biết thì càng không thể người bên cạnh ông biết, vậy kẻ địch làm sao mà biết đây?
Lăng Vi cảm thấy cả người tê dại: “Lên xe trước rồi nói.”
Trở lại trong xe, đột nhiên Lăng Vi nghĩ tới một chuyện: “Không đúng, không đúng...”
Lăng Vi nắm tay Diệp Đình nói: “Ông xã, anh nghĩ lại xem, lúc trước khi Lôi Tuấn và Lôi Đình chưa biết sự thật, chúng ta gọi điện thoại bảo bọn họ đưa bảo mẫu đến thủ đô, trên đường tiểu Tuấn đến thủ đô không phải bị người ta chặn đường sao?”
Diệp Đình gật đầu: “Trước đó bọn anh suy đoán người chặn đường có thể là chú nhỉ, hiện tại xem ra... không phải là chú ấy, đoán chừng là nội gian hoặc thủ hạ của hắn.”
Lăng Vi hoảng sợ gật đầu: “Lúc đó chúng ta chưa xác định được sự thật thì kẻ địch làm sao mà biết đây?”
Ch nên càng không thể là người Lôi gia tiết lộ bí mật, bởi vì lúc đó mọi người chưa ai biết sự thật này, làm sao mà để lộ ra được.
Hiện tại xem ra nội gian này... đúng là thần thông quảng đại. Vào trước khi bọn họ điều tra ra chân tướng kẻ nội gian đã biết hết sự thật rồi.
Đột nhiên Diệp Đình nói: “Tên nội gian này nhất định không ít tuổi, hơn nữa biết rất nhiều chuyện năm đó. Nói không chứng là người bên cạnh ba mẹ chúng ta hoặc là người tứng có quan hệ với Louis.”
Lăng Vi rất muốn nói... dì Bách biết mà... nhưng lại nghĩ không đúng... dì Bách Phong bị giam cầm, bà và Kỷ Nhu bị ngăn cách với thế giới bên ngoài hơn 20 năm, bọn họ vừa được cứu ra, căn bản không có năng lực lớn như vậy.
Đột nhiên Diệp Đình nói: “Anh có cảm giác không hay...”
Lăng Vi nhìn anh, thấy sắc mặt anh càng ngày càng trầm, anh chưa nói gì mà sắc mặt càng ngày càng tệ.
Một lúc lâu anh mới nói: “Kẻ địch quá mạnh mẽ và tinh ranh vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta.”
Giang Quân mang theo bọn bắt cóc về cục cảnh sát.
Tên mặt sẹo vẫn còn chưa tỉnh, bọn họ thẩm vấn hai tên lái xe và nhân viên trạm xăng và trên đầu trọc trước.
Hai tên lái xe bị dọa cho choáng váng.
Một tên nói: “Tôi không biết chuyện này là thế nào... xe chở xăng không phải là của tôi, hôm qua tên đầu trọc thuê tôi làm cho hắn ta một việc.”
Giang Quân lạnh lùng nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Trong tay tên đầu trọc có S***g anh có biết không?”
Tên lái xe run lập cập: “Tôi biết... lúc trước tôi có làm việc cho hắn ta nên biết trong tay hắn ta có S***g. Bởi vì hắn ta nói...đi đường dài không an toàn, nhỡ may gặp ςướק trên đường cho nên mang S***g mới an toàn. Hắn còn nói S***g để trong xe, canrth sát không kiểm tra, bảo tôi yên tâm. Tôi chỉ là lái xe, chỉ cần có tiền tôi cũng chẳng để ý nhiều như vậy. Dù sao hắn có S***g, có thể bảo đảm an toàn cho tôi, tôi cũng không hỏi nhiều...”
Một tên lái xe khác thì đang ngây ngốc.
Tên đầu trọc cũng khai: “Là La ca tìm tôi, La ca là tên mặt sẹo, còn cái khác... tôi không biết...”
Nhưng mà tên mặt sẹo còn chưa tỉnh.
Lăng Vi và Diệp Đình và bệnh viện thăm Diệp Khanh, tiểu Tony, Lăng Tiêu và Bách Phong cũng được đưa vào bệnh vienj.
Trên người Bách Phong và Lăng Tiêu đều là vết thương, chỉ có tiểu Tony đỡ hơn một chút.
Bởi vì lúc bị nổ, Lăng Tiêu ngồi trước xe mà Bách Phong và Kỷ Nhu ngồi đằng sau.
Nháy mắt bị nổ, Bách Phong và Kỷ Nhu dùng thân thể chắn tiểu Tony bên dưới.
Cho nên tiểu Tony ngoại trừ chân bị đâm một ít mảnh thủy tinh thì không bị thương chỗ khác.
Nhưng mà Lăng Tiêu và Bách Phong thì khá nghiêm trọng.
Bách Phong và Lăng Tiêu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cả người bọn họ đều là mảnh vụn thủy tinh.
Hai hôm nay bệnh viện Giang thành đều là người bệnh như vậy. Hơn 30 người tổ Ám ảnh đều bị thương năng, chỉ có điều làm người ta vui vẻ là mọi người đều vượt qua nguy hiểm.
Lăng Vi, Diệp Đình, Lôi Tuấn và Lôi Đình nôn nóng chờ bên ngoài hành lang.
Bọn họ vưa thay quần áo tới, vậy mà Diệp Khanh vẫn chưa tỉnh.
Không khí giữa bốn người âm trầm làm cho người ta khó thở.
Suốt ba ngày mới phẫu thuật xong.
Lăng Tiêu và Bách Phong được đẩy tới phòng riêng, trái tim Lăng Vi như nhỏ máu.
Hai người này chẳng có một chỗ lành, trên người quấn đầy băng gạc, thật sự bị quấn như bánh chưng.
Bách Phong tỉnh lại vẫn luôn khóc, Lăng Vi cầm tay bà, nhẹ giọng hỏi: “Dì Bách, dì và dì Nhu bị tách ra lúc nào? Lúc nào dì ấy bị mang đi?”
Vết thương của Bách Phong rất nặng, ngay cả sức lực để nói cũng không có.
Bà vừa nhớ lại vừa gạt nước mắt.
Đứt quãng nói: “Xe của chúng ta... lúc đó bị nổ, mọi người đều... bị thương, chị Nhu... không bị thương nặng như dì, lúc đó dì... ôm chị ấy... và tiểu Tony trong người.”
Lăng Vi gật đầu, đúng là... cánh tay Bách Phong găm đầy mảnh thủy tinh.
Sau đó miệng vết thương chưa được xử lý còn bị nhốt vào bồn chở xăng, hai chiếc xe còn không lái vững vàng.
Xe chấn động, bà đả quá sức chịu đựng, huống hồ hai xe này bị chặn lại còn ***ng nhau.
Va chạm vô cùng mãnh liệt.
Còn không phải muốn mạng bà ấy sao?
Chỉ cần nghĩ, Lăng Vi đã cảm thấy đau như kim đâm.
...........
Diệp Đình nói sự việc đơn giản cho Lôi Thiếu Dục, Diệp Đình hỏi Lý Thiên Mặc: “Đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
Lý Thiên Mặc lắc đầu: “Đối phương vô cùng cáo già, từ lúc em nhận được tín hiệu của tổ Ám ảnh, đối phương vẫn chưa từng hành động... nói đến cùng đúng là là, sao bọn họ biết em đang ôm cây đợi thỏ? Là ai báo cho bọn họ tin tức?”
Chiếc Rolls-Royce dài màu đen, bên trong xe, Diệp Đình, Lý Thiên Mặc ngồi hai bên đưa mắt nhìn nhau.
Diệp Đình nói: “Cậu tiếp tục theo dõi, tôi nghĩ cách khác.”
Lý Thiên Mặc gật đầu tiếp tục kiểm tra tín hiệu.
Diệp Đình muốn liên lạc với Lôi Thiếu Dục, đèn tín hiệu lóe lên, Diệp Đình biết Lôi Thiếu Dục đang ngồi trước máy tính.
Diệp Đình có thể chắc chắn Kỷ Nhu bị người của Dạ đế quốc mang đi rồi nhưng mà tổng bộ của Dạ đế quốc ở đâu thì tạm thời anh chưa biết.
Diệp Đình chỉ viết mấy chữ: Vị trí tổng bộ. Anh tin Lôi Thiếu Dục sẽ hiểu.
Màn hình của Lôi Thiếu Dục hiện lên tin nhắn của Diệp Đình, ông gõ trả lời: “Cơ mật quân sự không thể lộ ra.”
Diệp Đình đoán được nhất định không thể hỏi được gì từ lão ba nhà mình, trong lòng bị đè nén nhưng không còn cách nào, đúng là cơ mật quân sự... không thể lộ ra với ai.
Diệp Đình nhíu mày lại không nghĩ Lôi Thiếu Dục nhắn tới một cau: “Ta sẽ cố gắng cứu người ra.”
Diệp Đình muốn bật cười, ba anh... sợ anh tức giận nên giải thích sao?
Diệp Đình không muốn nói chuyện nhưng cả hai bên đều không tắt tín hiệu, chỉ một lúc sau lts lại nhắn tới một câu: “Kẻ địch của con rất nhiều, phải cẩn thận.”
Nhìn thấy lời này, hai mắt Diệp Đình sáng ngoài... những lời này nhìn thì như đang lo lắng cho an nguy của anh nhưng thật ra... lão ba nhà anh đang nhắc anh cần tìm đáp án từ chỗ kẻ địch.
Diệp Đình cắt tín hiệu, tắt máy tính ngồi bên cạnh Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc quay đầu nhìn anh, Diệp Đình duỗi tay cầm máy tính của anh ta.
Lý Thiên Mặc chưa nói gì liền thấy Diệp Đình gõ tên một đất nước...Erickul (một bộ phận của nước Pháp).
Diệp Đình nói: “Cậu kiểm tra giúp anh chỗ nào có tín hiệu dao động nhiều nhất.”Bên cạnh Erickul có rất nhiều bang xã hội đen, hang ổ của Hoắc Ân cũng xây dựng ở đó.
Diệp Đình nói với Lý Thiên Mặc: “Chúng ta thiết lập phạm vi ở Erickul.”
“Vâng.” Lý Thiên Mặc ôm lấy máy tính, suy nghĩ một chút lại nói: “Em tìm người tới hỗ trợ.”
Lý Thiên Mặc gọi điện thoại cho Lôi Niễu Niễu, cô nhóc này vô cùng nhạy bén với tín hiệu truy tung.
Hacker hơn 10 hạng mục thí nghiệm, điểm truy tung tín hiệu của Lôi Niễu Niễu cao nhất, hiện tại là chuyên gia bảo trì hạng mục.
Lôi Niễu Niễu tới, Diệp Đình vẽ ra một khu vực trên máy tính cho cô.
Khu vực này là 1/3 Erickul.
Diệp Đình nói: “Ba người chúng ta mỗi người phụ trách một vùng, điều tra như vậy sẽ nhanh hơn.”
“Vâng.”Lôi Niễu Niễu hỏi thêm một câu: “Là điều tra chỗ nào có tần suất tín hiệu không bình thường sao?”
Diệp Đình nghiêm túc nói: “Anh muốn tìm một chỗ chặn lại tín hiệu của người khác, chỗ bọn họ cũng thường có tình huống gián đoạn tín hiệu.”
“.. à em đã hiểu. Bắt đầu thôi.” Lôi Niễu Niễu giơ tay ok.
Ba người ngồi trong xe mỗi người ôm một notebook, Diệp Đình chọn một chỗ khác lớn, tương đối phức tạp.
Lôi Niễu Niễu và Lý Thiên Mặc được phân vùng nhỏ hơn, dân cư thưa thớt hơn, bọn họ lật từng kén kéo tơ một.
Đột nhiên Lôi Niễu Niễu chỉ một phạm vi cố định: “Chỗ em thấy, là phía nam Erickul.”
“Được.” Diệp Đình kéo tới vị trí này, lập tức xuất hiện
Kỷ Nhu bị đưa tới tổng bộ của Dạ đế quốc, trong người bà có ba thiết bị truy tung của Diệp Đình nhưng đều bị lấy ra.
Lôi Thiếu Triệt nhìn thấy bà thì vô cùng giật mình nhưng không có biểu hiện gì.
Ky Nhu.. cả người bà đều là máu, cánh tay, đùi còn có miểng thủy tinh chưa gỡ ra.
Trong đại sảnh tráng lệ, Marion chủ trì hội nghị, Lỷ Nhu bị ném vào giữa bàn tròn, bà nghiêng người ngã xuống đất…
Bà bị sốt cao, nửa người dựa vào tường, lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
“Lôi Ân đại nhân… nhiệm vụ của ngài thất bại..” Marion âm dương quái khí bật một câu.
Ong ta nhìn thoáng qua Lôi Ân: “Lôi Ân đại nhân, nhiệm vụ thất bại thì phải chịu xử phạt.”
Âm thanh của ông ta không tính là tàn nhẫn nhưng hai chữ ‘xử phạt’ thì nói rất nặng.
Lôi Thiếu Triệt hừ lạnh: “Là ai khiến hành động thất bại, Marion tiên sinh không phải rõ ràng hơn tôi sao?”
“Vậy sao?” Marion giả ngu: “Sao tôi có thể rõ ràng hơn Lôi An đại nhân đây? Tôi còn chờ ngài giải thích đấy.”
Lôi Thiếu Triệt buông tay: “Nếu ông muốn nghe tôi giải thích, vậy tôi đành giải thích vậy.”
Lôi Thiếu Triệt nói: “Lần này hành động của chúng ta vô cùng kín kẽ nhưng mà Diệp Đình như đã có phòng bị từ sớm, thủ hạ của tôi ở đường 201 Hoa Hạ bị phát hiện thuốc nổ quân dụng TNT, tôi muốn mời lão đệ Sofie rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Lúc này ánh mắt Kỷ Nhu từ từ mở ra, nhìn thoáng qua người nói chuyện.
Tuy cả người bà đau đến hít thở không thông nhưng mà lúc bà nghe được âm thanh này thì đột nhiên rùng mình…
Là âm thanh của… Thiếu Triệt. Là Lôi Thiếu Triệt. Tuy ông nói bằng tiếng anh nhưng lúc ông nói chuyện không sai được. Lôi Thiếu Triệt nói sang sảng có lực, thích ngắt âm tiết thứ hai. Âm thanh của ông vô cùng dễ nghe, là âm thanh ngày ngày đêm đêm xuất hiện trong đầu bà, bà nhất định sẽ không nghe sai.
Kỷ Nhu gắt gao nhìn ông, lúc bà nhìn qua người đàn ông có râu quái nón, hai má ửng hồng.
Gương mặt không phải là Lôi Thiếu Triệt, mắt màu lam…
Nhưng mà cảm giác này tuyệt đối không thể sai. Bởi vì trái tim bà đập rất nhanh, rất nhanh, giống như… năm đó vậy…
Chỉ nghe âm thanh của anh, bà đã thỏa mãn, thật hạnh phúc, bà cam tâm vì ông mà ૮ɦếƭ, cam tâm làm bất cứ chuyện gì vì ông.
Lôi Thiếu Triệt lạnh lùng nhìn bà, trái tim bà đau đớn. Thiếu Triệt sẽ không dùng ánh mắt này nhìn bà, tuy rằng ông đã cự tuyệt bà vô số lần nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt này để nhìn bà.
Nháy mắt Kỷ Nhu như bị chậu nước lạnh dội tỉnh, bà đau đớn như xuất hiện ảo giác… bà quá nhớ ông… ban đêm, trong mơ, vô số lần… đều là ông.
Kỷ Nhu lại nhắm mắt, âm thanh của ông vang lên bên tai, bởi vì lão già Sofie kia lại nói: “Lôi Ân đại nhân, tiểu đệ vận chuyển thuốc nổ TNT chính là muốn giúp anh trai một tay… tôi thấy lão ca anh ám sát Diệp Đình thất bại, sợ anh không làm được mới giúp anh trói một người thân của Diệp Đình về.”
Lôi Thiếu Triệt híp mắt cười lạnh: “Không phải ông bắt 4 người sao? Trong đó có một đứa con trai của Diệp Đình sao không thấy chộp tới? Chẳng lẽ người đàn bà này là tình nhân bí mật của Diệp Đình sao?”
Sofie cười âm trầm nhìn chằm chằm ‘Lôi Ân’ như có thâm ý khác, trong lòng đang nói: Bởi vì người đàn bà này là lễ vật mang đến cho Lôi Ân đại nhân mà…
Đột nhiên Marion ngẩng đầu chen vào: “Không cần quan tâm người bị bắt về là ai, Lôi Ân đại nhân làm nhiệm vụ thất bại cần phải chịu phạt. Dựa theo quy định của Dạ đế quốc, nhiệm vụ ám sát thất bại, mời Lôi Ân đại nhân tự cắt một lóng tay.”
“Phập…” một cây dao nhọn cắm vào mặt bàn trước mặt Lôi Thiếu Triệt, Marion ném dao tới để Lôi Thiếu Triệt tự chặt đứt một ngón tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc