Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 291

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Niểu Niểu nói: “Vậy thì không phải ông nên quan tâm rồi, hiện giờ chúng ta hãy đặt tên cho cháu trai, cháu gái của chúng ta thôi.”
“Đúng đúng, mau đặt tên!” Ông cụ Lôi chợt nói: “Ông phải đi mua từ điển!”
Ông cụ Diệp theo sát: “Ai ai, chờ tôi chút, tôi đi cùng ông.”
Lôi Niểu Niểu nhìn hai người, bật cười: “Chẳng phải trong điện thoại có phần mềm đặt tên sao... Ai còn dùng từ điển nữa chứ...” Hai ông cụ đứng lại, quay đầu nhìn cô.
Lôi Niểu Niểu vô cùng ra oai lấy điện thoại di động ra, tải phần mềm đặt tên, ở cột dòng họ viết họ Diệp, bé nam, viết sinh nhật ngày 28 tháng 6 năm XX, chọn đặt tên hai chữ.
Bên dưới hiện ra một hàng các tên, còn đính kèm thêm điểm.
Còn có giải thích, em bé sinh vào ngày này, ngũ hành thiếu thủy, thiếu thổ.
Hệ thống đề cử: Diệp Oa, nhận được: 100.
Lăng Vi: “...”
Diệp Đình: “...”
Lý Thiên Mặc: “...”
Lôi Thiếu Tu đột nhiên không muốn thừa nhận Lôi Niểu Niểu là con của ông, chuyện gì đay xảy ra vậy?
Ông cụ Lôi trợn trắng mắt, ông cụ Diệp dựng râu, trừng mắt: “Phần mềm quỷ gì đây, quá không đáng tin. Đi thôi, hai chúng ta vẫn nên mua từ điển thôi.”
Lôi Niểu Niểu gọi hai ông: “Đừng đi vội a! Bên dưới còn có nữa này!” Cô nhìn xuống...
Diệp Ô... Diệp Nê... Diệp Chiểu...
Lôi Niểu Niểu nổi trận lôi đình, không phải đang đùa cô chứ?!
“Được rồi, để cháu thử chọn ba chữ xem sao.” Cô ấn thoát, chọn tên ba chữ.
Sau đó, hệ thống đề cử một đống: “Diệp Ủng Trú, Diệp Thiện Đản, Diệp Bính Thượng Hải...”
Trời ơi... Lôi Niểu Niểu muốn hỏng mất, chợt cảm thấy ba chữ “Lôi Niểu Niểu” đẹp đẽ cỡ nào, thân thiện nhường nào!
Cô lặng lẽ tắt di động, ra dấu tay xin mời với ông nội cô và ông Diệp: “Hai ông vẫn nên đi mua từ điểm thôi ạ...”
Hai ông lão đi mua từ điển, trở về rất nhanh.
Ông cụ Lôi nói: “Chúng ta lật tùy tiện, lật đến trang nào, thì chọn một cái tên thật hay.”
Lôi Niểu Niểu nói: “Vậy quá tùy tiện rồi? Nhỡ đâu lật vào... Thỉ* Nha, Niệu* Nha, vậy cháu trai, cháu trái của cháu sẽ liều mạng với hai cụ đó?”
*Thỉ: phân, Niệu: nước tiểu
Ông cụ Lôi cả giận: “Cái miệng của cháu đúng là muốn ăn đòn!” Vừa nói, vừa lật từ điển: “Ông không tin! Ông phải lật được tên hay ----------“
Ông cố ý lật ở giữa, thầm nghĩ ở vị trí này có “F, G, H, I”, ngụ ý cũng không tệ. Kết quả, vừa lật... “Phí*”...
*Phí: khỉ đầu chó
“Ha ha ha ---------“ Lôi Tuấn, Hạ Tiểu Hi bật cười. Hai người bọn họ vừa đi nấu cơm, vừa ra đây thì thấy đám người đang đặt tên... chọc hai người buồn cười.
Trong nháy mắt tâm lý Lôi Niểu Niểu được an ủi: “Cái tên này của ông... cũng không hay hơn cháu là bao...”
Đám người cười đau cả bụng.
Lăng Vi cũng vui lây, nhưng... vừa cười, vết dao liền đau. Cô không nhịn được...
Lăng Vi bèn nói: “Được rồi... để cháu đi xem hai đứa nhóc, rồi đặt tên sau...”
Lăng Vi rất muốn nhìn con... đã bốn ngày rồi, cô còn chưa được gặp...
Diệp Đình bế cô lên xe lăn, đưa cô vào thang máy lên tầng. Lên đến tầng năm, anh bế cô vào trong nhìn. Lăng Vi cố nén cơn đau, hỏi anh: “Tình hình của các bảo bảo thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào? Bao giờ có thể ra?”
Diệp Đình nói: “Bác sĩ bảo các bảo bảo bị viêm phổi, còn bị tụt huyết áp nhẹ, có điều hai ngày nay đã dần tốt lên. Bác sĩ nói, nếu tình hình hai ngày nữa của bảo bảo ổn định, có thể cho chúng ta chuyển viện.”
Bởi vì bệnh viện này chỉ có thiết bị chữa bệnh tầm trung, bất lợi với bệnh tình của đứa bé. Bác sĩ đề nghị bọn họ chuyển viện, nhưng cũng phải chờ Lăng Vi sinh xong năm, sáu ngày mới có thể chuyển viện.
Lăng Vi ngắm nhìn, bé lớn đang chép chép môi ngủ say sưa. Hai bảo bối đều chu mỏ, như đang đói bụng muốn Pu' sữa.
Lăng Vi nói: “Nhũ danh của đứa lớn là Duệ Duệ, đứa thứ hai là Đô Đô.”
Diệp Đình: “...” Thầm nghĩ, em còn tùy tiện hơn bọn họ.
Hai người đi từ trên tầng xuống, trong phòng bệnh đang vui ngất trời. Người ở giường bệnh khác vừa xuất viện, cho nên không có ai khác, đám người cười “ha ha ha”.
Bởi vì, Lôi Tuấn cố ý lật ra chữ “Rắm”...
Sau đó, Lôi Niểu Niểu cố ý giở ra chữ “Thối”...
Lăng Vi thầm nghĩ: “Tôi nhớ kỹ mấy người rồi đó, chờ Duệ Duệ và Đô Đô trưởng thành, tôi phải để bọn nó biết, mấy cô chú của bọn nó xấu đến mức nào!”
Mọi người đều vui, Diệp Khanh cũng vui theo. Kỷ Nhu hỏi bà: “Chị Khanh, chị đặt tên cho đứa bé là gì? Chị cảm thấy tên gì mới êm tai?”
Diệp Khanh vô cùng nghiêm túc nghĩ ngợi, ánh mắt mê mang nói: “Chị nhớ ngày bọn nó sinh ra... Là một buổi tối, mặc dù rất lạnh, nhưng đầy sao trời.”
Diệp Lương Sơn bèn nói: “Vậy đặt là: Diệp Vãn, Lăng Thần.”
“Ha ha ha...”
Ban đêm, rạng sáng là cái quỷ gì...
*Ban đêm và Diệp Vãn phát âm gần giống nhau, đều là “yewan”, rạng sáng và Lăng Thần cũng tương tự, đều phát âm là “lingchen”.
Lúc đầu khi Diệp Khanh nói chuyện, đám người nghe vô cùng chăm chú, phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, một câu của ông cụ Diệp lại khiến đám người bùng nổ.
“Ha ha ha... Diệp Vãn... Sao không đặt là Diệp Tiêu* đi?”
*Tiêu cũng có nghĩa là buổi tối.
Lôi Tuấn cười văng cả nước bọt. Anh vỗ đùi: “Mấy người hay bảo tôi ngốc... theo tôi thấy, ông cụ Diệp nhà tôi dám nhận thứ nhất, không ai dám nhận thứ hai!”
Hạ Tiểu Hi kéo tay áo anh: “Ông xã... Anh nói ngược rồi...”
“Ha ha -------“ Đám người cười vang, Lôi Niểu Niểu cười chảy nước mắt, nói: “Anh hai! Quả nhiên anh là ngốc nhất! Anh dám nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất! Nhất định anh phải là ngốc nhất!”
Lúc này, Diệp Khanh đột nhiên cầm Pu't, giật một tờ giấy khám bệnh, viết hai chữ: “Thần, Thần*”, ánh mắt bà sâu xa: “Hôm ấy, tôi nói, cô nhìn lên sao trên trời, thật đẹp a... Anh ấy viết xuống lưng tôi hai chữ: Thần và Thần.”
*Hai chữ Thần này có nghĩa khác nhau: Chữ Thần đầu tiên là宸, nghĩa là căn phòng ở sâu, chữ Thần thứ hai là辰, có nghĩa là thiên thể.
Lăng Vi khẽ gật đầu: “Vậy đặt là Diệp Thần, Lăng Thần. Hai em bé nhà tôi là thai sinh đôi, tên giống nhau cũng được.”
*Diệp Thần (叶宸), Lăng Thần (凌辰)
Đám người đều gật đầu, ông cụ Lôi nói: “Ngụ ý của hai chữ này không tệ lắm. Trời sao mênh ௱ôЛƓ, hi vọng sau này hai đứa nó lớn lên, ý chí khoáng đạt, không so đo được mất.”
Diệp Đình lấy hai cái tên này đi làm giấy khai sinh cho hai tiểu bảo bảo.
Ngày thứ sáu, bác sĩ cho phép Lăng Vi xuất viện, cũng đồng ý cho em bé chuyển viện. Diệp Đình bèn bao bọc cô và bảo bảo chuyển vào bệnh viện thành phố.
Bởi vì không muốn giày vò cô, nên không về Giang Thành. Đường xá quá xa, cô không chịu nổi.
Hoàn cảnh ở thành phố cũng rất tốt, có phòng bệnh riêng, tiểu bảo bảo được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, có điều tình hình rất ổn định, mỗi ngày ăn rất được.
Bác sĩ nói: “Mấy ngày nữa tình hình ổn định, có thể bế em bé ra.”
Diệp Đình và Lăng Vi vui vẻ, bọn họ nhìn hai bảo bối, một đứa bĩu môi, một đứa thì cười, vô cùng đáng yêu...
Không ngờ, con của bọn họ... lại lớn thành thế này, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, rất đáng yêu.
Ngày thứ bảy, mặt mũi đứa bé rõ hơn, không còn đỏ nữa, phấn nộn mập mạp, cực cưng.
Đáng tiếc không ôm được...
Lăng Vi vô cùng muốn xông vào, ôm chầm lấy hai đứa, hôn hôn...
Ở lại bệnh viện mấy ngày.
Lăng Vi vẫn không dám thẳng lưng, di chuyển vô cùng chậm chạp.
Có sản phụ qua mấy ngày liền không sao. Nhưng làn da Lăng Vi không hợp, bình thường nếu tay của cô bị đứt một mảng nhỏ thì phải nửa tháng mới mọc da mới.
Vết dao của cô, vừa đau lại vừa ngứa, rất khó chịu.
Thế nhưng, Lăng Vi vẫn cảm thấy rất vui vẻ, chút đau đớn ấy có tính là gì? Cô có bảo bao a! Bảo bảo của cô ra đời bình an, bây giờ càng ngày càng lớn! Mấy ngày nữa, cô có thể ôm rồi! Hừ hừ, đến lúc đó, mỗi ngày cô đều ôm, tuyệt đối không buông tay!
Những ngày này, Diệp Đình cuối cùng cũng rảnh. Nhóm bóng đen dẫn theo hung thủ gây chuyện đến gặp anh, bóng đen số ba báo cáo:“Lúc tôi bắt được hắn, phát hiện trên người hắn toàn mùi R*ợ*u, người này uống say đến mức không biết trời đất...Sáng ngày hôm sau, hắn vẫn còn mơ màng...Căn bản cũng không biết mình ***ng xe.”
Diệp Đình lườm người kia một cái: “Đưa đến cục cảnh sát đi. Chứng cứ đã lưu lại chưa?”
Bóng đen số ba trả lời: “Đều đã lưu lại.” Vừa nói vừa nghĩ thầm, anh Đình tâm tình không tệ nha...Cũng đúng, chị dâu và bảo bảo đều bình an vô sự, bây giờ trong lòng anh Đình vô cùng ngọt ngào, khẳng định không còn tâm tư để ý chuyện khác.
Tiểu bảo bảo ở phòng giám hộ nửa tháng, cuối cùng cũng chuyển tới phòng bệnh bình thường.
Diệp Đình ôm con trai, Lăng Vi ôm con gái. Hai người ngồi sát bên nhau. Lăng Vi rất tiều tụy, Diệp Đình dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Vợ à, em vất vả rồi...”
Lăng Vi cười híp mắt lại, cô hôn lên khuôn mặt non nớt của Duệ Duệ một cái, nói:“Không vất vả, rất hạnh phúc.”
Diệp Đình cũng cúi người hôn lên khuôn mặt Duệ Duệ, Duệ Duệ nhếch miệng, mỉm cười. Diệp Đình vô cùng vui vẻ: “Vợ à, em nhìn xem...Con cười với anh kìa.” Diệp Đình vừa nói vừa nâng cánh tay, bế Duệ Duệ đến trước mặt, hôn nhẹ một cái.
Duệ Duệ ghét bỏ bĩu môi, nghiêng mặt qua một bên.
“Tiểu tử thối này, thật đúng là vô tâm!”
“Phụt---” Duệ Duệ đột nhiên thả một quả rắm: “A---” Rắm của tiểu tử này...Siêu cấp thối...Ai ya mẹ tôi ơi! Thối kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!
Trả thù! Nhất định là trả thù---
Diệp Đình muốn ném con đi, nhưng lại không nỡ. Lăng Vi che mũi cười, muốn chạy, lại chạy không được. Bây giờ cô di chuyển đều rất tốn sức...
Diệp Đình lúc đầu muốn đi, nhưng lại nghĩ...Vợ anh còn đang ở đây mà anh lại muốn đi...Liền không có suy nghĩ đó nữa.
Hai người liền che mũi, buồn bực cười: “Ranh con này---” Diệp Đình thật sự là...nhịn không được, vội đặt con xuống, anh đi đến bên cửa sổ, hơi mở cửa sổ một chút. Lại sợ Lăng Vi trúng gió nên không dám mở quá lớn.
Vừa lúc Lôi Tuấn đi tới:“Ai ya---” Chỉ cảm thấy một làn “hương thơm” đập vào mặt. “Phụt---” Duệ Duệ thiếu gia lại thả một quả rắm.
Trong phòng bệnh, đã bị “hương thơm” bao phủ...Lôi Tuấn vô cùng thất đức, lập tức gọi điện thoại cho mọi người: “Rời giường chưa? Tranh thủ thời gian tới đây! Tiểu bảo bảo chuyển tới phòng bệnh bình thường rồi!”
Lúc đón lấy Duệ Duệ, mọi người đều đã tới: “A---”
“Ai ya...” Vị này...
“Ha ha ha...Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu...Quả rắm, cũng không thể để anh tôi, chị dâu tôi độc hưởng được!”
Động tác mọi người vô cùng thống nhất, tất cả đều che mũi, nhìn về phía hai tiểu bảo bảo.
Mặc dù thối, nhưng vẫn muốn ôm, muốn nhìn.
Lúc này, Giang Quân và Ninh Hạ từ Giang Thành chạy tới, mang theo mấy bao lớn bao nhỏ. May mà...Trong phòng bệnh không còn mùi gì...Nếu không, để đại minh tinh như Ninh Hạ ngửi rắm thối, vậy thì quá không tốt.
Kết quả: “Phụt---” Duệ Duệ lại thả một quả rắm nữa!
“...” Ninh Hạ đang muốn ôm, đột nhiên bị rắm đập vào mặt...
“Ha ha ha---” Lôi Tuấn cười to nói:“Đây là lễ vật gặp mặt Duệ Duệ nhà tôi tặng cho cô đấy...Cứ chậm rãi hưởng thụ, không cần cảm ơn.”
Ninh Hạ nói:“Được...Vậy tôi liền..."Vui vẻ nhận".” Lập tức trong lòng có bóng ma, về sau kiên quyết không muốn có con nữa!
Nụ cười trên mặt Lôi Tuấn liền cứng đờ, ôi, tiểu bảo bảo này đối xử thật tệ bạc với mọi người...Trong phòng bệnh đều là mùi rắm thối...
Lôi Tuấn vẻ mặt vui vẻ nói:“Bảo nhi, là “Hương bảo nhi” a, thả rắm cũng thơm.”
Ông cụ Lôi liền nói:“Nhất định phải là “Hương bảo nhi”, chắt trai của ta có thể không thơm sao?”
“Phụt---” Khá lắm, lại một quả nữa!
“Ha ha ha...” Hai người Lôi Niểu Niểu và Lôi Tuấn rất nhanh cười đến nỗi buồn tiểu. Lôi Niểu Niểu nói:“Duệ Duệ à Duệ Duệ, cụ cháu nói chuyện với cháu, cháu không cần phối hợp như vậy!”
Khuôn mặt nhỏ của Duệ Duệ ngẩng lên, miệng nhỏ *** ***, lại đánh một quả rắm nữa!
Đô Đô bên cạnh không vui, anh trai, tại sao anh lại độc diễn vậy, thế có được không? Anh không để ý đến cảm nhận của em gái sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là song sinh a!
Đô Đô không chịu thua kém, cũng dùng sức rắm một quả, nhưng rắm không ra.
Lúc này, bác sĩ và y tá tới kiểm tra phòng. Bác sĩ mở cửa sổ ra, đi đến giường bệnh nói:“Diệp Thần dạ dày không tốt lắm, để tôi khám cho cháu lại một chút, ngày mai liền không sao. Lăng Thần không có việc gì, rất tốt.”
“Phụt---” Bác sĩ vừa nói xong, Đô Đô liền thả thành công một quả rắm...
“Ha ha ha ha...” Mọi người đều muốn phát điên! Y tá tranh thủ thời gian đi rửa ***, thay tã cho bảo bảo...
Lăng Vi đột nhiên rất cảm động...Thật là làm khó y tá kia, chăm sóc hai tiểu bảo bảo này nửa tháng.
Hai tiểu bảo bảo này...Rất biết giày vò người khác, hai giờ liền đói, ăn no rồi, còn phải náo loạn nửa tiếng, náo loạn xong, vừa nằm ngủ lại tỉnh...
Hai tiểu bảo bảo lại tiếp tục ăn, còn phải mớm nước, thay tã...Cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi.
Hai tiểu bảo bảo này, cho đến bây giờ sinh ra đã được nửa tháng, so với lúc vừa mới ra đời gian nan hơn nhiều. Nhất là nửa đêm, căn bản không để cho người khác ngủ.
Càng hỏng bét hơn chính là...Bào thai song sinh, đứa này vừa ngủ, đứa kia liền tỉnh, đánh thức đứa vừa mới ngủ.
Y tá thay tã cho tiểu bảo bảo xong, lại kiểm tra một lần nữa, bác sĩ nói:“Tất cả đều bình thường, quan sât thêm hai ngày nữa có thể xuất viện.”
“Thật tốt, cảm ơn bác sĩ.”
Ông cụ Lôi đột nhiên hỏi: “Hai đứa chắt của tôi sinh non ba tháng, có bị thiếu dinh dưỡng không?”
Bác sĩ nói:“Không có chuyện gì, chỉ cần chăm sóc tốt, sẽ từ từ hồi phục thôi. Có xương cốt không lo thiếu thịt, chậm rãi là được.”
“Ừm.”
Sau khi bác sĩ ra ngoài, cả một nhà đều vây quanh Duệ Duệ và Đô Đô, người này muốn ôm một cái, người kia muốn hôn một cái. Lôi Đình liền lấy tay sờ bụng, nói:“Bảo bối trong bụng tôi, tuyệt đối đừng như thế này...Nếu không, tôi liền không muốn sinh nữa...” Hoa Thiếu Kiền ôm cô cười.
Lăng Vi phì cười một tiếng, nói:“Vậy liền để bảo bối nhà cô giống như Na Tra đi.”
Trong lòng Lôi Tuấn thầm mắng, chị còn không biết xấu hổ nói người khác...Hai tiểu bảo bối nhà chị mang thai bao lâu mới sinh, chị có ý gì?
Trong phòng bệnh vô cùng vui vẻ. Những ngày gần đây, đều có thân thích, bạn bè đến chúc mừng.
Angle ôm hai tiểu bảo bảo đáng yêu, không nỡ buông tay. Vinh Phỉ ghé vào tai cô nói:“Thích thì chúng ta tự mình sinh.”
An Kỳ Nhi ngẩng đầu. Cô nhìn Vinh Phỉ... cười cười, không trực tiếp tỏ thái độ.
Ánh mắt Vinh Phỉ trầm xuống.
Mấy người phụ nữ trong phòng nói chuyện phiếm, Diệp Đình tìm Lôi Thiếu Tu, Vinh Phỉ, Lý Thiên Mặc, Lôi Tuấn bàn chuyện. Diệp Đình lấy sợi dây chuyền màu đen của Lý Thiên Mặc, nói: “Hai ngày nay tôi luôn suy nghĩ chuyện dây chuyền này, thật ra... Tôi có một suy đoán to gan.”
Lôi Thiếu Tu hỏi anh: “Suy đoán gì?”
Diệp Đình nói: “Tôi, Tiểu Tuấn, và cả Thiên Mặc đều có sợi dây này. Trùng hợp chính là, cha của chúng tôi đều qua đời vào hai mươi mấy năm trước.”
Trong lòng Lý Thiên Mặc rất khó chịu, nhưng anh cũng phải tiếp nhận sự thật này.
Trước đó, Lăng Vi từng tìm anh nói chuyện. Anh biết được tên cha mẹ ruột của mình và thân phận. Có điều, anh không nói gì, anh không nói cho cha mẹ nuôi biết anh đã biết thân thế của mình. Anh chỉ muốn dùng trái tim hiếu thảo chân thành nhất của mình, để hiếu thuận bọn họ. Lý Thiên Mặc anh mãi mãi là con của bọn họ, bất kể có máu mủ hay không, anh vẫn là con ruột của họ.
Lý Thiên Mặc nhìn Diệp Đình, Diệp Đình dùng ánh mắt khích lệ nhìn anh. Lý Thiên Mặc gật đầu với Diệp Đình, Diệp Đình nói tiếp: “Sợi dây chuyền này, tổng cộng có tám cái. Giờ tôi chỉ muốn biết, những người có dây chuyền này, thân phận cụ thể là gì? Có phải đều là người tài không? Có phải tất cả đều “qua đời” rồi không?”
Anh nhắc lại chuyện ngày đó, Lôi Thiếu Tu cảm thấy rất kinh ngạc: “Anh nói... có một người thân hình cao to đứng ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn đứa bé?”
Diệp Đình gật đầu: “Không sai.”
Ngón tay anh vuốt ve đá quý màu đen trên sợi dây chuyền.
Diệp Đình híp đôi mắt đen, vô cùng chắc chắn nói: “Tôi có cảm giác mãnh liệt, người đó nhất định là cha tôi. Về chiều cao, vóc dáng... đều vô cùng phù hợp, mặc dù tôi không trông thấy mặt ông ấy, nhưng, cảm giác này rất mãnh liệt! Vả lại, thân thủ của ông ấy cực kỳ lợi hại, thế lực sau lưng nhất định cũng rất lớn. Mọi người nghĩ xem, tôi sắp xếp không ít ám vệ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt... Tôi muốn bảo vệ hai đứa con của tôi, ám vệ tôi chọn đều là tinh nhuệ nhất, thông minh nhất. Lại không ngờ... tôi bố trí nhiều ám vệ như vậy, tất cả đều bị quật ngã, còn không hề kinh động đến tôi.”
“...” sắc mặt Lôi Thiếu Tu lúc đỏ lúc trắng... Hiển nhiên bị tin này dọa đến không thể khống chế tâm tình. Anh vừa kích động, vừa khiếp sợ, lại vừa khó tin.
Diệp Đình còn nói: “Lúc ấy tôi đuổi theo, nhưng không đuổi kịp ông ấy. Ông ấy để một người khác dẫn tôi xuống lầu, bản thân ông ấy thì né khỏi tầm mắt tôi. Tôi đuổi theo người đó xuống tầng, thuộc hạ của tôi, hai mươi mấy người vây quanh một người, kẻ đó ném một quả bom, chuồn mất...”
Đôi mắt Lôi Thiếu Tu bỗng mở lớn: “Đó là thủ pháp Kinh Bộ thường dùng!”
“Kinh Bộ? Là cái gì?” Diệp Đình hỏi Lôi Thiếu Tu: “Bọn họ đều còn sống chăng? Đang chấp hành nhiệm vụ đặc thù của Kinh Bộ?”
Lôi Thiếu Tu lắc đầu: “Tôi không dám chắc chắn.” Lôi Thiếu Tu chợt nói: “Giờ, điều quan trọng nhất chúng ta phải làm, là tìm ra người sở hữu những dây chuyền này. Nếu như có được người sở hữu dây chuyền này, những người tự dưng qua đời hai mươi mấy năm trước có thể là giả ૮ɦếƭ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc