Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 288

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Tô San tức giận nói: “Tiểu thư nhà tôi giả vờ tới xin làm người giúp việc, nói là dẫn theo hai đứa con không dễ dàng, chỉ cần cho hai đứa con miếng cơm, muốn bà ấy làm gì cũng được. Ngày đó, tôi gặp được tiểu thư nhà tôi. Tiểu thư nhà tôi nói tất cả mọi chuyện với tôi. Bà ấy nói với tôi bà ấy nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu Diệp Khanh tiểu thư ra ngoài! Kết quả, người cũng không trở lại nữa… Bà ấy liền mang theo ba đứa nhỏ, giữ bí mật này. Vì sợ bọn nhỏ nhanh miệng nói ra… Vậy thì Paul – Luigi nhất định sẽ Gi*t ba đứa nhỏ!”
“…”
Lôi lão gia tử hỏi bà: “Tiểu thư nhà bà… là xảy ra ngoài ý muốn hay là bị Paul – Luigi phát hiện, khống chế?”
“Không biết…” Tô San lắc đầu: “Sau đó, tôi luôn nhờ người điều tra, cũng không tra được tung tích tiểu thư nhà tôi. Tôi không dám trở về nhà cũ Kỷ gia, sợ mang đến phiền toái cho bọn họ. Dù sao Pauk – Luigi mất trí, chuyện gì ông ta cũng làm được! Tôi vốn nghĩ như bây giờ đã rất tốt rồi, thiếu gia, tiểu thư đều bình an, tất cả mọi người đều yên yên ổn ổn, đây chính là tâm nguyện tiểu thư nhà tôi… Hôm nay, nếu mọi người không hỏi tới, có thể tôi đã mang theo những chuyện này vào quan tài…”
Lôi lão gia tử nói: “Mau đến thành phố Dung gặp Kỷ gia! Người có tình có nghĩa như Kỷ Nhu tiểu thư, Bách Lí Phong tiểu thư, chúng ta không thể phụ lòng!”
“Ông nội, cháu đích thân đi!” Ánh mắt Lôi Tuấn kiên định nhìn ông.
Lôi lão gia tử vỗ bàn: “Được, cháu đi đi! Cháu đích thân đi!”
Hạ Tiểu Hi cũng cắn môi, đứng cạnh Lôi Tuấn, cô dùng đầu ngón tay ngoéo tay Lôi Tuấn, nhỏ giọng nói: “Em muốn đi theo anh… Anh đi đâu, em đi đó.”
Lôi Tuấn nắm tay cô trong tay, nắm thật chặt, anh khẽ rũ mắt tiệp nhìn vào mắt cô, nói: “Được, anh ở đây, em ở đó.”
Hai người lên đường, Lôi Đình mang thai, tháng cũng không nhỏ, không chịu nổi cực khổ, mọi người đều không đồng ý cho cô đi theo.
Trên đường, Lôi Tuấn và Lôi Đình nhắn tin.
“Anh, thì ra hai ta… đều có từ đấy…”
Lôi Tuấn trả lời cô: “Thế nào? Điều này chứng tỏ hai ta không giống người khác!”
Lôi Đình gửi anh mặt quỷ le lưỡi.
Lôi Tuấn trả lời cô: “Hai ta ra đời thật vinh quang! Hai tai phải vỗ tay cho ba chúng ta, còn có sự dũng cảm của mẹ anh! Nếu như ba của chúng ta không có anh hùng gan hổ, mẹ chúng ta sẽ coi thường ba chúng ta. Nếu mẹ không dũng cảm, quả quyết thụ tinh ống nghiệm, dám hi sinh, vậy cũng không có hai chúng ta hôm nay!”
Lôi Đình nói: “Vậy anh mau tìm được mẹ chúng ta đi… Sau này, chúng ta thật hiếu thảo với họ…”
Lôi Tuấn trả lời cô: “Còn cần em nói sao! Em dưỡng thật tốt, chờ anh tìm được mẹ, cho bọn họ nhìn… bọn họ sắp có cháu ngoại rồi!”
Lôi Đình thở dài: “Nào có dễ tìm như vậy… Nếu bà ấy ở Kỷ gia, Tô San sẽ không có không tìm được… Chúng ta không có chút manh mối, biển người mênh ௱ôЛƓ, làm sao tìm được?”
Lôi Tuấn an ủi cô: “Anh Đình của chúng ta tìm ba mẹ còn tốn sức hơn chúng ta đấy, chúng ta ít ra biết ba mẹ là ai. Khi anh Đình tìm ba, ngay cả ba là ai cũng không biết, không phải tìm được rồi sao.”
Buổi tối, tiệc sinh nhật của Lăng Vi tổ chúc giống trống khua chiêng.
Lôi lão gia tử thông báo khắp nơi, phàm là có thể thông báo đều thông báo toàn bộ. Chỉ sợ người bọn họ muốn gặp không biết tin tức.
Tối đó, đại sảnh tiệc rượu đều là máy thu hình. 1080 độ không góc ૮ɦếƭ, cho bạn lộn mèo trước lộn mèo sau, xoay chuyển 360 độ, nhảy dọc nhảy ngang đều có thể chụp bạn!
Tiệc sinh nhật tổ chức vô cùng náo liệt, chấn động toàn bộ giới Lôi gia có giao thiệp.
“Aiya, lão Lôi! Ông thật không dễ nha, rốt cuộc một nhà đoàn viên, con cháu lượn quanh vui mừng dưới gối, chúc mừng chúc mừng…”
“Lão Lôi, chúc mừng chúc mừng —— Thật không nghĩ tới Thiếu Dục và Thiếu Triệt đều có con! Đúng là làm người ta vui vẻ!”
Lôi lão gia tử cực kỳ vui vẻ, lập tức nâng ly đáp ơn: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Lão Lôi —— con Thiếu Dục và Thiếu Triệt đều là nhân tài số một nha —— Lão Lôi, ông thật có phúc!”
“Đúng vậy đúng vậy, cảm ơn, cảm ơn các vị!”
Trong góc, Lăng Trí chúc mừng Phương Di: “Thấy người một nhà bà hòa hòa thuận thuận, tôi cũng vui thay mọi người.”
Phương Di cười nói với ông: “A Trí à… Bây giờ ông cũng dần tốt, bệnh tình của Tiểu Tiêu cũng khôi phục không ít. Ông cũng phải suy tính cho nửa đời sau của mình. Chúng ta già rồi, vẫn phải có một người bầu bạn.”
Lăng Trí nghiêm túc gật đầu: “Lời của bà, tôi ghi nhớ.” Lăng Trí quay đầu nói với Lăng Tiêu: “Chúng ta đi mời rượu ông Lôi của con.”
Lăng Tiêu cầm hai ly rượu, nói: “Được.”
Phương Di nhìn dáng vẻ trầm ổn của Lăng Tiêu, tựa như hoàn toàn không sao, vô cùng vui vẻ yên tâm. Bà thân mật kéo cánh tay Lăng Tiêu, đi cùng bọn họ.
Lăng Trí nắm tay Tiểu Tony, dẫn Diệp Khanh đến bên cạnh Lôi lão gia tử. Vì tình hình của Diệp Khanh không ổn định lắm, nên không cho bà ở bên người Lôi lão gia tử.
Lăng Trí, Lăng Tiêu, còn có Tiểu Tony thì bà tương đối quen thuộc, vẫn cho bà đi cùng bọn họ.
Lôi lão gia tử nâng ly chúc mừng: “Cảm ơn các vị tới tham gia tiệc sinh nhật của cháu dâu tôi, mời mọi người tận hứng! Buổi tiệc lần này chủ yếu giới thiệu với mọi người vợ của Thiếu Dục nhà tôi —— Diệp Khanh, còn có cháu trai tôi Diệp Đình, cháu dâu Lăng Vi, con của Thiếu Triệt, Lôi Tuấn và Lôi Đình.
Lúc này, Diệp Đình, Lăng Vi, Lôi Đình bị vây kín: “Chúc mừng Diệp tổng, chúc mừng Lăng tổng —— Chúc mừng Tiểu Đình, sắp sinh rồi đúng không?”
Diệp Đình, Lăng Vi và Lôi Đình giơ ly rượu, lễ phép trả lời, ám dạ đang điều tra mỗi một người vào đại sảnh, so sánh chiều cao, tướng mạo. Vì sợ đối phương hóa trang dịch dung, nên chủ yếu là so sánh chiều cao.
Số 5, tổ A ám dạ báo cáo: Trải qua kiểm soát chiều cao, có 23 tân khách có chiều cao trên 1m80, có 5 tân khách cao trên 1m85.
Diệp Đình đi tới trong góc: “Tiếp tục quan sát, phái nữ cũng phải chú ý. Nhất là Kỷ Nhu và Bách Lí Phong phu nhân.”
Lôi Tuấn đã đến Kỷ giả, gửi hình của Kỷ Nhu và Bách Lí Phong về. Kỷ Nhu và Bách Lí Phong đều đẹp vô cùng… có nét riêng đặc sắc, mặt mũi Kỷ Nhu có khí khái anh hùng, bề ngoài Bách Lí Phong nhu nhược, nhưng tính cách cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Lôi Tuấn vốn định tới Kỷ gia xin hình, liền đi ra ngoài tìm Kỷ Nhu và Bách Lí Phong, nhưng anh vừa nói thân phận mình, người Kỷ gia liền “giam” anh, không cho anh đi.
Làm thế nào cũng phải bắt anh ở đủ bảy ngày, mỗi ngày ăn bữa tiệc lớn… Nhiệt tình nha!
Bảy ngày, Kỷ lão gia tử dẫn Lôi Tuấn đi ăn mọi thân thích. Lão gia tử vui vẻ, cảm giác tự hào đó… khoe khoang khắp nơi: “Nhìn cháu ngoại tôi đi! Nhân tài số một! Người thông minh cùng tận ——”
Lôi Tuấn nhắn tin cho Lôi Đình: “Em à, cũng may em không tới… mẹ nó, mỗi ngày đều nhét đồ bắt anh ăn, mỗi ngày đều nôn ah…”
Ăn xong bảy ngày, Lôi Tuấn che dạ dày, nói với Kỹ lão gia tử: “Ông ngoại, mẹ cháu mất tích nhiều năm như vậy, ông không đi tìm mẹ sao?”
Kỹ lão gia tử nói: “Sao không đi tìm? Mỗi ngày đều tìm đó!”
Lôi Tuấn suy nghĩ, gọi cho Diệp Đình: “Anh, mẹ em mất tích nhiều năm như vậy, em nghi ngờ bị lão súc sinh Paul khống chế. Paul bây giờ không phải Paul trước kia nữa. Ông ta bị chúng ta trừng trị đã xong đời, nhưng trong nước còn có rất nhiều người không biết chuyện này. Em nghĩ… Chúng ta nên cho đài truyền hình đưa tin trắng trợn, cứ vậy… Những tiểu lâu la bán mạng cho lão quỷ Paul kia tất nhiên không muốn bán mạng cho ông ta nữa! Một khi bọn chúng phản, nói không chừng mẹ em sẽ có cơ hội chạy trốn, bà biết tin tức chúng ta nhận người thân, nhất định sẽ tìm đến chúng ta.”
“Ừ.” Diệp Đình nói: “Chúng ta lấy công làm thủ, nói không chừng có thể đánh thắng bất ngờ! Tôi lập tức đi an bài.”
Diệp Đình liền liên lạc đội trưởng chiến đội quốc tế. Diệp Đình cung cấp manh mối cho bọn họ, đội trưởng nhận được, lập tức dẫn người dọn dẹp hang ổ Hắc bang của Paul lưu lại.
Diệp Đình tiếp tục chiếm đoạt đơn vị dưới trướng Paul, sản nghiệp còn lại không nhiều.
Diệp Đình liên lạc với nhóm mười người: “Các anh em, bây giờ tôi muốn móc tim lão quỷ Paul, có người ra tay không?”
Diệp Đình đang theo dõi sát sao Tập đoàn quốc tế MJ của Paul! Muốn Gi*t ૮ɦếƭ Paul nhanh nhất chính là làm tan rã MJ!
Nhưng MJ có gốc rễ quá sâu, Diệp Đình muốn ăn nó cũng không phải là không thể, chẳng qua… chưa tới nửa năm một năm thì không ăn hết!
Bây giờ anh muốn tốc chiến tốc thắng nên anh phải tìm người trợ giúp.
Vinh Phỉ lập tức nói: “Tứ ca chơi cùng cậu.”
Hàn Yến cũng lập tức nói: “Anh em lưỡng lặc sáp đao* vì cậu!”
(*) Lưỡng lặc sáp đao: Đao cắm vào hai bên xương sườn, ý nói không sợ ૮ɦếƭ.
Sau đó, lại nhắn một câu: “Anh ấy muốn chen dao vài hai xương sườn của anh…”
Những người khác bật cười, Chính Hiền nói: “Chị dâu Hoa Đào, chị thật quậy…”
“Ha ha, mọi người trò chuyện tiếp đi.”
Kaya nói: “Trong tay tôi có 200 triệu, làm đầu tư đi.” Kaya vô cùng phù hợp đầu tư, khứu giác rất nhạy bén, không có bí mật nghiên cứu thảo luận với Diệp Đình.
Tần Sênh nói: “Bây giờ tôi là tiểu bạch kiểm, tôi chỉ dựa vào vợ tôi nuôi.”
“Ha ha…”
Quân Dương nói: “Hai căn cứ của tôi đều bị hủy, bây giờ tôi còn nghèo hơn gì… Tôi ủng hộ mọi người về mặt tinh thần.”
Chính Hiền nói: “Các anh các chị cố gắng làm việc, em sinh con cho mọi người…”
“Ha ha ——” Lôi Tuấn gửi hai hình mặt cười ha ha ha lớn.
Lăng Vi nói: “Chồng, em là của anh.”
“…”
Lôi Đình nói: “Show âи áι cái gì, đáng ghét.”
Diệp Đình, Vinh Phỉ, Hàn Yến, Kaya lập tức gặp mặt, năm tập đoàn lớn có tài sản hùng hậu trong Liên Hiệp Quốc đồng loạt phát động tổng công kích MJ!
Trang viện Lác Tháp, lão quỷ Paul thoi thóp nằm trên giường bệnh, kéo dài hơi tàn.
Trong tay ông ta còn nắm tài sản hùng hậu, Irene muốn số tiền này! Liền kéo dài tính mạng cho ông ta, mỗi ngày ép ông ta ký hợp đồng tặng tài sản.
Paul cũng không ngu, ông ta biết một khi ông ta ký tên sẽ lập tức bị Irene ném xuống cống nước thúi đút cho chuột ăn.
Cho nên, bất kể Irene ђàภђ ђạ ông ta thế nào, ông ta cũng không ký!
Irene giận đến nổi điên ——
Thanh xuân cả đời này của cô ta đều lãng phí trên người Paul, bây giờ lão quỷ này sắp ૮ɦếƭ, nhưng phân nửa tài sản cũng không muốn cho cô ta!
Sao cô ta có thể không tức? Mặc dù nói Paul ૮ɦếƭ, tòa án cũng sẽ chia tài sản của Paul cho vợ và con gái ông ta, nhưng… Paul có bao nhiêu đứa con ——
Mấy toa xe lửa cũng không chứa nổi! Nhiều người tới giành tài sản như vậy! Bảo cô ta làm sao có thể nuốt xuống cục tức này!
Lúc này, đột nhiên có người vội vã chạy vào: “Báo cáo phu nhân! Kho hàng chúng ta lại bị người ta lấy hết! Kế toán của MJ cũng xuất hiện vấn đề. PB đã rơi vào trong tay Diệp Đình. Còn có cảng Liên Châu, cảng Phong Vũ, mười mấy cảng của chúng ta đều bị diệt sạch ——”
Paul luôn hôn mê cũng không biết tại sao bỗng nhiên tỉnh lại. Ông ta trợn to hai mắt nhìn hai người kia: “Cậu nói… cái gì? MJ…”
“Phốc ——” Paul phun ra một ngụm máu…
“Paul —— “
Irene hoảng sợ kêu to... đến tay bà ta cũng bắt đầu run rẩy, Paul “Phụt” một 乃úng máu, liếc mắt, bước chân “Bịch bịch bịch“...
“Không thể để cho ông ta ૮ɦếƭ được!” Irene dử tợn rống to!
Bà ta xông lên, tát “Bốp bốp bốp” vào trên mặt Paul, nhưng... rõ ràng, Paul đã tắt thở!
Irene tức giận đến nỗi nổi điên lên, quay người lại, trừng mắt nhìn thư ký vừa mới tới báo cáo!
Người đàn ông có bề ngoài lịch sự này là Đạt Tư, đã ở bên cạnh bà ta năm năm! Vẫn luôn trung thành với bọn họ! Hôm nay lại cắn ngược lại bọn họ như chó điên?
“Cậu là cái đồ đê tiện! Có phải cậu ăn phải thuốc điên hay không!” Irene giận dữ, giơ tay lên đánh “Bốp bốp bốp” khiến cho Đạt Tư phải nổ đom đóm mắt...
Irene gầm lên: “Không phải tôi đã nói là, không được báo cáo chuyện gì ở trước mặt lão quỷ này rồi sao? Cậu coi lời của bà đây là cái rắm hả!”
Irene nhấc chân, đạp một cước vào bắp chân của Đạt Tư.
Đạt Tư té lăn trên đất, anh ta đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng không hừ đến nửa tiếng...
Irene gọi người: “Băm nát cái kẻ súc sinh này rồi ném cho chó ăn đi!”
“Dạ! Phu nhân!” Có người tiến vào, lôi Đạt Tư Lạp đi ra ngoài. Irene âm thầm nảy sinh ác độc: “Nhất định phải phong tỏa tin tức này! Nhất định không được để cho bất kỳ ai biết lão quỷ Paul đã ૮ɦếƭ!”
Bà ta không nói, sẽ không có người biết!
Nhưng còn chưa đến mười phút, đã có người vội vội vàng vàng chạy vào báo cáo: “Phu nhân —— không xong rồi! Đạt Tư đột nhiên mất tích! Anh ta đã truyền ra với bên ngoài tin tưc nóng hổi... anh ta nói... tiên sinh Paul đã... đã ૮ɦếƭ, còn đăng tải rất nhiều video phu nhân ngược đãi tiên sinh Paul, còn có rất nhiều ảnh...”
“Video?” Irene cảm thấy rét run lên, như có một thùng nước lạnh dội vào đầu bà ta!
Người tới báo cáo lập tức lấy điện thoại di động ra, mở video Đạt Tư đã tung ra...
Irene nhìn chằm chằm vào màn hình, trên màn hình đang chiếu cảnh... bà ta đang cầm một con dao, uy Hi*p Paul... Lúc đó, bà ta đang ép Paul ký tên...
Đoạn tiếp theo của video, Paul nghe thấy “ tập đoàn MJ “ bị tấn công mạnh mẽ, giận đến mức trợn trắng mắt, giẫm chân vào video...
Irene lập tức hiểu ra!”Đạt Tư... có vấn đề!”
“Reng reng reng ——” chuông điện thoại di động của Irene đột nhiên vang lên, là Diệp Đình ——
Bà ta run rẩy tay, quỷ thần xui khiến nhấn nút trả lời, liền nghe Diệp Đình nói ở trong điện thoại: “Mời ký nhận phần quà lớn, chúc mừng, không cần cám ơn.”
Irene tức giận đến nỗi phát điên lên: “Diệp Đình! Mày là cái đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa—— sớm biết có hôm nay, hai mươi năm trước, bà đã để cho cái thứ con hoang như mày bị ૮ɦếƭ chìm ở hồ rồi! Đáng lẽ bà không nên cứu mày ra!”
Diệp Đình cười lạnh nói: “Không phải người ném tôi vào hồ chính là bà sao? Bà đừng giả bộ làm thánh nhân nữa! Bà làm hại tôi còn ít sao? Lý do bà cứu tôi lên, là vì bà không muốn để tôi ૮ɦếƭ một cách nhanh chóng, bà muốn từ từ ђàภђ ђạ tôi!”
“Tít —— “
Diệp Đình cúp điện thoại.
Irene nghiến răng trèo trẹo! Đôi mắt trở nên đỏ ngầu!”Diệp Đình —— cái thứ con hoang này! A ——” Irene đập điện thoại di động, giận đến nỗi nổi điên lên: “Con hoang —— Đạt Tư được Diệp Đình sắp xếp vào! Năm năm à! Năm năm ——” trù tính kế hoạch bao nhiêu lâu? Nhằm cho bà ta một kích trí mạng vào thời khắc mấu chốt!
Diệp Đình muốn diễu võ dương oai hả? Định làm cho bà tức đến ૮ɦếƭ hả?
Không dễ dàng như vậy đâu?!
Irene tức giận đến nỗi đầu óc quay cuồng, quản gia chợt bước nhanh chạy vào: “Phu nhân —— không xong rồi! Jack, Benn... la hét muốn phân chia tài sản đâu!”
Quản gia lau mồ hôi, nhắm mắt, nói: “Còn cả... đông đảo các con … của tiên sinh Paul nữa...”
Irene bị câu “Đông đảo các con” này làm cho tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là tắc thở.
ĐM! Paul... thật sự là có rất nhiều con trai!!
Irene đứng ở trên cầu thang, nhìn quanh phòng khách dưới tầng một một vòng, bóng tối bao trùm... cái con ngựa giống Paull này! Cái lão súc sinh này!
Diệp Đình, Vinh Phỉ, Hàn Yến, Kaya giơ ly rượu chúc mừng —— phi vụ đánh lén thành công!
Truyền thông trong nước đồng loạt đưa tin: “ Tài đoàn quốc tế—— chủ tịch Paul của tập đoàn quốc tế MJ bệnh nặng qua đời, nhưng sau lưng, ẩn hàm tính chất mưu sát. Người vợ hiện tại của Paul —— Irene, đã bị cảnh sát đưa đi.
Kỷ Nhu đang làm thí nghiệm, đột nhiên thấy Bách Lý Phong vọt vào “Chị Nhu! Paul ૮ɦếƭ rồi! Không còn ai giám sát chúng ta nữa! Vừa rồi em nghe thấy bọn lính canh bên ngoài cãi nhau, bọn họ nói Paul ૮ɦếƭ rồi, kẻ cầm đầu của bọn họ nói, sau này sẽ không có ai trả tiền công cho bọn họ, vì vậy, tất cả bọn họ đều chạy —— “
Tay của Kỷ Nhu run lên... bà và Bách Lý Phong đã bị Paul giam cầm trá hình ở đây hơn hai mươi năm!
Ngoài phòng thí nghiệm này ra, bọn họ đều không được đi đâu. Phòng thí nghiệm này được xây ở trong một vùng rừng núi hoang vu, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Paul không biết xấu hổ chiếm dụng thành quả thí nghiệm của bọn họ, nhốt bọn họ ở đâu đã hơn hai mươi năm!
Kỷ Nhu đặt ống nghiệm trong tay xuống, chạy “Bịch bịch bịch” ra bên ngoài phòng thí nghiệm, quả nhiên... mười mấy tên lính canh gác bên ngoài đã chạy đi đâu hết.
“Tiểu Phong, mau đập ổ khóa này ra!” Kỷ Nhu và Bách Lý Phong tìm đồ khắp nơi, nhưng trong phòng thí nghiệm không có bất kỳ công cụ gì có thể sử dụng.
Kỷ Nhu chợt vỗ trán: “Có biện pháp! Chờ chị —— “
Bà chạy về phòng thí nghiệm, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chế ra một dung dịch hóa chất.
Bà chạy đến bên ổ khóa, đổ dung dịch đó vào ổ khóa, sau đó đun nóng lên, rồi ổ khóa kia từ từ hóa thành nước...
Hai người bọn họ dùng sức đạp cửa: “Ầm”, cửa sắt bị đá văng ra, hai người đỡ nhau, đi ra khỏi phòng thí nghiệm. Bách Lý Phong giơ tay lên ngăn chở ánh sáng bên ngoài, cây xanh xung quanh mọc um tùm, mặc dù bọn họ đã sinh sống ở chỗ này hai mươi năm, nhưng bọn họ còn chưa bao giờ đi ra khỏi cửa phòng thí nghiệm.
“Chị Nhu, chúng ta nên đi đâu bây giờ?”
Kỷ Nhu nói: “Paul nhốt chúng ta ở chỗ này... ông ta lại sợ chúng ta chạy ra ngoài. Vì vậy, chắc chắn nơi này là nơi hoang vu hẻo lánh, nếu chỉ dựa vào đôi chân của mình, chúng ta chắc chắn sẽ không thể ra khỏi nơi này. Chúng ta phải nghĩ cách, để cho người ta tới cứu chúng ta.”
Kỷ Nhu suy nghĩ, rồi nói: “Hai chúng ta không thể đâm đầu đi mà không có mục đích được... hai người chúng ta lại không biết đường nữa, tám phần sẽ ૮ɦếƭ ở trong khu rừng này cho coi...”
Nói đến đây, bà lại chợt nói: “Chị có cách rồi, mau đi với chị!”
Bách Lý Phong tuyệt đối là tín nhiệm vô điều kiện với Kỷ Nhu, Kỷ Nhu là thần tượng của bà ấy, Kỷ Nhu nói gì, bà ấy cũng phục tùng vô điều kiện.
Kỷ Nhu kéo Bách Lý Phong trở lại phòng thí nghiệm. Kỷ Nhu nói: “ Bây giờ chúng ta làm khói tín hiệu, người bên ngoài nhìn thấy có khói tín hiệu cầu cứu, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Bà vừa pha chế dung dịch thuốc, vừa nói với Bách Lý Phong: “Em đeo găng tay vào, đi nhặt cành cây khô, hoặc là da lông động vật, hoặc là phân động vật. Chúng ta hong khô, lấy mấy thứ đó đốt lửa. Chị sẽ pha chế dung dịch thuốc tạo ra màu đỏ làm khói mù cầu cứu.”
Bách Lý Phong lớn tiếng khen bà: “Chị Nhu! Chị thật là thông minh —— “
Hai người dùng mấy ngày trời thu thập phân động vật, lại đi lượm cành cây không, nhưng trong khu rằng này khắp nơi đều là gỗ mục, có rất ít cành cây khô.
Hai người nghĩ tất cả các cách, chuẩn bị nhiều cành cây khô, cuối cùng cởi cả áo blouse trắng ra, lại nhặt tất cả những thứ có thể đốt ở trong trong phòng thí nghiệm chất ở ngoài sân.
Sau khi đã chuẩn bị xong hết, Kỷ Nhu nói: “Đốt đi, những thứ này đủ để đốt trong mấy ngày. Nếu không có người tới cứu chúng ta, chúng ta lại tiếp tục đốt. Năm ngày, hai chúng ta có thể kiên trì được bằng ấy thời gian.”
Kỷ Nhu đi ủng cao su vào, nói: “Chị đi hái trái cây rừng, em ở đâu trông lửa, đừng để lửa bùng quá mạnh, chỉ cần có khói bay lên là được.”
“Được!”
Sang đến ngày thứ năm, mắt thấy lương thực sắp cạn kiệt—— củi sắp cháy hết, khói tín hiệu màu đỏ cũng càng ngày càng mong manh. Thức ăn nước uống đều đã sớm không còn...
Kỷ Nhu chợt chỉ vào cột khói tín hiệu trên đỉnh đầu: “Có người tới cứu chúng ta...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc