Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 286

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lý Thiên Mặc vội vàng giải thích: “Dì Phương, bọn cháu không đặt cái biệt danh "Cột thu lôi" cho cô ta, buổi sáng lúc bọn cháu gặp mặt, cô ta tự giới thiệu mình tên là Lôi Chân. Cô ta tự nói, mọi người đều gọi cô ta thân thiết là "Cột thu lôi", là cô ta bảo bọn cháu gọi như vậy.”
“À...” Dì Phương nói: “Thật ra thì đều là chuyện nhỏ, Niểu Niểu cũng đừng nóng giận nữa. Người ta đã nói xin lỗi rồi, còn có thành ý như vậy, dì cũng nhìn ra, Thiên Mặc đã rất thật lòng xin lỗi con.”
Lôi Niểu Niểu vẫn rất tôn trọng dì Phương, nghe bà nói vậy, cô ấy cũng thu cơn giận về.
Lôi Niểu Niểu nói: “Lúc ấy, con cũng nghĩ như vậy, vì vậy con đã nói với Chân Chân là: Thôi quên đi, có nói phải trái với bọn họ, cũng nói không thông được. Chuyện này cứ dừng ở đây thôi, cho nó qua đi. Sau đó, bọn con đi theo Thiên Mặc đi mua bàn ăn, lúc mua bàn ăn mới buồn cười...”
“Haizzz...” Lôi Niểu Niểu vừa than thở, vừa lắc đầu, “ Lý Thiên Mặc này vẫn còn di chứng của bệnh viêm não! Con cũng không biết nên nói như thế nào với anh ấy mới tốt!”
Cô ấy chống eo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bốn người chúng con cùng ngắm trúng một chiếc bàn ăn, nói rõ chiếc bàn ăn này rất đẹp mắt! Bọn con đều thích, lúc Lý Thiên Mặc sắp nói mua, con và Chân Chân bảo anh ấy phải trả giá! Mấy loại đồ dùng này mua trong thành phố đều bị chặt chém gấp đôi! Người ta bảo một ngàn ba, anh ấy đã lập tức móc tiền, con nhanh chóng cản anh ấy lại không để anh ấy lấy tiền. Con và Chân Chân trả giá với chủ của hàng, bọn con đã trả chủ cửa hàng đến 700 rồi, sợ nói xuống 600 người ta lại kêu gào!”
Lôi Niểu Niểu chỉ vào Lý Thiên Mặc nói: “Vậy mà cái người bị di chứng của bệnh viêm não này lại—— tức ૮ɦếƭ đi được! Anh ta trả cho người ta một ngàn! Ôi trời ơi —— mọi người nói xem sao con không tức giận cho được? Tiền kia là gió lớn thổi tới à! Con và Chân Chân đã trả xuống cho anh ta còn 700, vậy mà anh ta lại trả cho người ta một ngàn... con tức giận ૮ɦếƭ đi được! Cuối cùng mọi người đoán xem anh ấy nói gì...”
Lôi Niểu Niểu tức giận đến nỗi chỉ trực muốn đập bàn.
Cô ấy nghiến răng, nói: “ Lý Thiên Mặc nói: Người ta kinh doanh không dễ... đã phải đóng thuế, còn phải thuê cửa hàng, anh ấy còn nói người ta đã phải bán giá vốn cho mình... mọi người nói xem, anh ấy nói vậy có đáng bận tâm không cơ chứ?”
“...” Lý Thiên Mặc không nói gì.
Lôi Niểu Niểu tức giận hừ hừ nói với mọi người, “Mấy lời này đều là mấy lời chủ cửa hàng nói lúc mặc cả, anh ấy lại nghe vào đầu, thông cảm cho chủ cửa hàng chỉ còn kém mỗi nước sụt sịt nước mắt nước mũi... Lúc ấy con đã rất tức giận, con và Chân Chân dạy dỗ anh ấy một trận, tất cả đều là kinh doanh, người ta mặc cả đều nói vậy cả! Anh chưa từng đi mua đồ hả? Anh ấy lại nói, anh ấy đi mua đồ chẳng bao giờ mặc cả... con lại nói: chủ cửa hàng để cái giá 700 cho mình, nói rõ người ta đã có lời rồi! Thế mà anh ấy còn gân cổ lên cãi lại con, cái gì mà chủ cửa hàng kiếm tiền không dễ dàng... con chỉ hận không thể quất ૮ɦếƭ anh ta!”
Cô ấy trợn mắt nhìn Lý Thiên Mặc, tức giận nói: “Người ta kiếm tiền không dễ dàng, còn anh thì kiếm tiền dễ dàng? Nếu em không đau lòng anh vất vả làm việc kiếm tiền, em cũng sẽ không cố tình kéo Lôi Chân đi trả giá cho anh! Vậy mà anh thì sao? Ngày ngày làm việc vất vả như thế nào? Anh kiếm tiền dễ dàng lắm hả?”
Cô ấy nói xong, lại hỏi mọi người, “Mọi người nhìn xem anh ấy phá sản thành cái dạng này, con có thể không tức giận hay sao?”
Mọi người đều gật đầu, Lăng Vi nghiêm túc nói: “Sau này, em quản cậu ta thật nghiêm vào...”
Lôi Niểu Niểu chống nạnh, tức giận nói: “Tự con mua đồ, còn không tốn sức đến vậy! Đấy còn chưa phải là chuyện đáng giận nhất đâu... chuyện đáng giận hơn còn ở phía sau cơ!”
Cô tức giận đến nỗi cổ họng như thét ra lửa, bê bát canh lên uống một ngụm canh, chờ nhuận giọng rồi mới nói tiếp.
“Sau khi mua bàn xong, Lý Thiên Mặc thanh toán một ngàn. Lôi Chân bảo chủ cửa hàng trả lại 300. Cuối cùng cũng mua bàn với giá 700. Chủ cửa hàng cũng coi như là người thành thật, trả lại tiền cho bọn con. Bọn con mua bàn xong, liền đi ra ngoài, bên ngoài có một bà lão bày sạp, bà lão đẩy xe hàng cũng không dễ dàng gì, bán mấy thứ đồ chơi trẻ con, kẹp tóc này nọ. Lý Thiên Mặc lại hò hét, nhìn trúng cái kẹp tóc hình lỗ tai mèo, còn nói là mua cho con và Lôi Chân mỗi người một chiếc. Con và Lôi Chân đều thích, mua thì mua đi, cũng không uổng phí chúng ta tiết kiệm mấy trăm đồng tiền cho anh ấy! Kết quả... thằng ngốc này... đi ra hỏi bà lão chiếc kẹp tóc giá bao nhiêu tiền? Bào lão nói: chiếc kẹp tóc này bảy đồng, mọi người đoán xem anh ta nói gì!”
Lôi Niểu Niểu giận quá hóa cười, chỉ vào Lý Thiên Mặc nói, “Anh ấy trực tiếp hỏi bà lão, hai đồng tiền có bán hay không?! ĐM... Người ta bán hàng vỉa hè, chặt chém nhiều đến vậy sao?”
“Ha ha ha...” Mọi người bị chọc cho cười phá lên.&
Lôi Niễu liền nói: “Đồ ngốc này con chịu rồi.”
Cô lắc đầu nói: “Dọc đường đi con dạy anh ta, mua hàng là phải mặc cả, còn phải hạ xuống một nửa. Kết quả anh ta học rồi, còn nói lý lẽ với bà cụ già, người ta muốn 7 tệ nó lại đưa cho người ta 2 tệ, suýt chút nữa thì bà cụ đã chửi ૮ɦếƭ chúng ta rồi… các người nói xem, bà cụ người ta bán hàng một ngày kiếm được bao nhiêu chứ.. ôi mẹ ơi, buồn ૮ɦếƭ tôi rồi…”
Lm xoa trán lắc đầu: “Nửa đời sau của tôi sẽ không đi dạo phố với anh ta nữa, tôi không thể trêu chọc còn không thể trốn, không thể chịu nổi anh ta rồi.”
Lý Thiên Mặc nói: “Sao có thể trách tôi chứ? Không phải các người bảo tôi nói mua đồ thì không phải để trả một nửa sao?”
Lôi Niễu nói: “Vậy cũng phải xem tình huống chứ.Ông chủ đồ gia dụng kia có lợi nhuận lớn, một cái bàn bán ra đã vài trăm tệ, bà cụ bán hàng vỉa hè có thể kiếm được bao nhiêu? Mấy tệ thôi, được 1, 2 tệ đã tốt rồi, anh còn chém người ta còn 2 tệ, bà cụ người ta chửi anh đã là may cho anh rồi đấy, không cầm giày ném anh xem như người ta có giáo dưỡng anh biết không?”
Phương Di ngắt lời: “Ôi này, chút chuyện đó không cần tức giận, chúng ta đều biết, nhanh đi ăn cơm.”
Bà nhìn Lý Thiên Mặc: “Đi ăn cơm đi, Niễu Niễu nhà dì có hơi hùng hổ, cậu thành thục hơn nó, đừng chấp nhặt với nó làm gì.”
Lý Thiên Mặc nói: “Dì nói đúng, cháu sẽ không giận cô ấy, còn cảm thấy rất thú vị, cháu mới sợ cô ấy tức giận, cả đường về cháu dỗ cô ấy ai biết cô ấy giận như vậy, giận cả ngày về đến nhà còn chưa nguôi giận….”
Đột nhiên Lôi Niễu chui môi trừng anh, sau đó lại trừng rồi hừ một tiếng.
Phương Di lập tức hiểu ra, hai đứa này…Niễu Niễu nhà bà còn chưa trưởng thành, còn là cô bé, còn may đứa nhỏ Thiên Mặc này biết nhường nhịn.
Lăng Vi thật ra có thể hiểu hai người bọn họ.
Lôi Niễu mới 20 tuổi đang là độ tuổi hồn nhiên, ảo tưởng, nhiệt huyết.
Lý Thiên Mặc mới 22 tuổi, còn chưa tới 23 đâu, đúng là độ tuổi thanh niên chuyển hóa thành đàn ông thực thụ, để bọn họ từ từ tôi luyện, như vậy yêu nhau cũng rất đẹp.
Mọi người ăn xong thì cũng đã 10h đêm rồi.
Lăng Vi và dd về thư phòng, bọn họ định xem sách rồi mới đi ngủ, Lôi Thiếu Tu chuẩn bị phòng cho khách cho bọn họ ở ngay bên cạnh, phòng cho khách kia mở cửa cả ngày, lại cho người dọn dẹp, không còn mùi gì nữa.
Nhưng mà phòng của Lý Thiên Mặc thì không hay rồi… Lôi Thiếu Tu không biết hôm nay cậu ta và Niễu Niễu về nhà nên chưa chuẩn bị.
Lý Thiên Mặc ở phòng cho khách không có cửa sổ, ẩm ướt, tuy đã đổi chăn ga mới nhưng mùi mốc nhất thời không bay đi hết.
Lý Thiên Mặc vừa tắm rửa xong còn chưa mặc quần áo thì Lôi Niễu đã gõ cửa, ở bên ngoài gọi vào: “Này.. cửa thứ nhất của tôi là 16s03, có thể qua cửa thứ hai không?”
“Được rồi, chờ một chút.” Lý Thiên Mặc nhanh tay lau tóc, mặc quần áo ngủ Lôi Thiếu Tu chuẩn bị cho, bộ này khá ổn, kẻ ô xám trắng.
Anh vén tay áo lên sau đó duỗi tay mở cửa, Lôi Niễu giơ tay phủi phủi trước mũi: “Ba cũng thật là… căn phòng này làm sao mà ngủ? Nhiều năm chẳng có ai ở.”
Cô xoay người đi xuống lầu: “Đi, đi vào phòng tôi.”
“Hả?” Lý Thiên Mặc sửng sốt.
Lôi Niễu quay đầu trừng anh: “Không phải bảo anh đi phòng tôi ngủ mà bảo anh chỉ cho tôi qua cửa thứ hai.”
“À…” Lý Thiên Mặc ôm máy tính của mình ra ngoài liền đóng cửa lại.
Anh đi theo Lôi Niễu xuống lầu, Lôi Niễu trừng anh, thầm nghĩ giống như tên ngốc vậy… phòng bà tốt còn không vào, ngoại trừ người nhà còn chưa có nam sinh nào vào đâu.
Di xuống lầu hai, Lôi Niễu dẫn anh tới cuối hành lang, phía nam chính là phòng cô, căn phòng vô cùng sáng sủa, vừa mở cửa, Lý Thiên Mặc đã thấy đám nhạc cụ bên trong.
Lý Thiên Mặc cười nói: “Tôi còn trưởng phòng con gái các cô đều là Pu'p bê hồng phấn cơ…”
Phòng của cô không hề như vậy, toàn là màu nâu, xam, xanh nhạt.
Lôi Niễu nói: “Pu'p bê gì chứ, không phải là phong cách của tôi. Tôi không thích nơ bướm, Pu'p bê hồng phấn này nọ.”
“‘Ừ.” Lý Thiên Mặc gật đầu nhìn cô: “Trông cô tương đối có khí khái, tôi rất thích phong cách này của cô.”
Lý Thiên Mặc không nhìn lung tung mà nghiêm chỉnh ngồi một chỗ.
Cảm giác phòng cô rất gọn gàng, sạch sẽ, tuy không có Pu'p bê này nọ nhưng rất thơm… tự nhiên, tươi mát, có hương vị phụ nữ.
Lôi Niễu đi tới chỗ máy tính ngồi xuống khởi động máy, sau đó vỗ ghế bên cạnh: “Anh tới đây ngồi đi, không cần tôi phải mời anh đấy chứ?”
Lý Thiên Mặc ôm máy tính ngồi bên cạnh cô, thầm nghĩ” Mặc kệ ở đâu anh đều được đãi ngộ… chỉ có thể ăn không ngồi chờ.
Đột nhiên Lôi Niễu nói: “Tôi đi lấy cho anh cái đệm.” cô đi qua người anh, Lý Thiên Mặc ngồi dựa vào tường, chỉ có một lối đi nhỏ, cô bựa đi qua liền chạm vào người anh, Lý Thiên Mặc nhanh chân dịch ghế ra.
Cô hoàn toàn không cảm giác gì, cầm đệm trên sofa ném cho anh: “Cho anh, nhìn mà xem, tôi vẫn rất chu đáo đúng không. Ngày mai chúng ta đi mua ghế dựa, tránh cho sau này anh qua lại không có ghế dựa ngồi.”
Lý Thiên Mặc thầm nghĩ: Còn có lần sau sao? Tôi cũng không dám tới đâu… dạo phố với cô suýt chút nữa mất nửa cái mạng, làm sao còn dám tới phòng cô… không chừng có hố gì to chờ tôi nhảy đấy…
Kết quả có hố thật…
Vốn anh định dạy cô qua cửa thứ hai thì về phòng ngủ, kết quả… cô gái này làm sao cũng không qua được cửa này…
“Sao lại thế, cửa thứ hai và cửa thứ nhất không khác gì mà…”Lý Thiên Mặc sốt ruột.
Anh chỉ vào màn hình: “Phải nhớ được đám kí hiệu đó thì mới đua tốc độ được…”
Lý Thiên Mặc vô cùng khó hiểu, rõ ràng quy tắc chơi giống nhau, cô qua được cửa thứ nhất nhanh như vậy, còn kỉ lục 16s 03 mà sao cửa thứ hai vẫn không qua nổi?
Không phải do trình độ của cô chứ?
Lôi Niễu ngáp một cái: “Anh dạy tôi đi… anh dạy tôi có bí quyết gì không?”
Lý Thiên Mặc ngồi bên cạnh kiên nhẫn chỉ bảo: “Cô nhìn kí hiệu này… giống cá ba đuôi không? Cô nhìn kí hiệu này…. Giống một người quỳ dưới đất trên người đầy máu không? Cô nhìn cái này giống quỷ hồn không?”
“‘á…” Lôi Niễu rất buồn ngủ, đột nhiên bị anh nói, hoảng sợ lấy lại tinh thần: “Lý Thiên Mặc, anh muốn làm gì vậy, hơn nửa đêm nói cái này cho tôi làm gì, tối nay làm sao tôi ngủ được? Anh đừng đi, anh ở lại đây với tôi.”
“……”
Trái tim của Lý Thiên Mặc đập thình thịch, có cô gái mời mình ngủ cùng, phải làm sao bây giờ?
Sau đó Lý Thiên Mặc không rời đi mà hai người chơi cả đêm…
Cùng nhau làm nhiệm vụ cùng nhau kết hôn…vì nhiều thành tích… ln muốn kết hôn anh cũng không có lý do phản đói, bởi vì thiếu cô… haha.
Thật ra trong lòng Lý Thiên Mặc lại vô cùng vui vẻ.
Sáng hôm sau mọi người xuống lầu ăn sáng, Lôi Tuấn gọi điện thoại tới: “Em và tiểu Đình đã đón được mẹ Tô San, hôm nay là chủ nhật, tiểu Tony và Lăng Tiêu không phải làm gì, em để bọn họ đến luôn.”
“Được.” Diệp Đình nói: “Đến thủ đô thì gọi cho anh, anh phái người qua đón mọi người.”
Bên trong chiếc xe V1 màu đen dài, Lôi Đình một mình chiếm một chiếc ghế dựa dài, cô lớn bụng, ngồi lâu sẽ mệt nên nằm xuống nhưng mà nằm cũng khó chịu, Hoa Thiếu Kiền ngồi bên cạnh cô để cô gối lên chân anh.
Lúc này Lôi Đình mới thoải mái hơn một chút.
Tiểu Tony và Lăng Tiêu ngồi đằng trước chơi chong chóng, Tony kể truyện cổ tích cho Tiểu Tony, Tô San cực kì hiền lành, Diệp Đình, Lôi Đình, Lôi Tuấn đều do mà nuôi lớn, sau đó tiểu Tony cũng do bà chăm sóc, hiện tại Lăng Tiêu cũng gần gũi với bà.
Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi ngồi ghế dài bên phải, Hạ Tiểu Hi cùng tiểu Tony chơi chong chóng.
Lúc này đột nhiên Lôi Tuấn cảm thấy xe nhẹ nhàng hẳn… anh nhìn qua lái xe, liền nghe lái xe nói: “Lôi thiếu, phía sau có một chiếc xe theo dõi chúng ta, bên cạnh có ba chiếc, nhìn chiếc xe màu đen là sản phẩm trong nước nhãn hiệu Red star.”
Lôi Tuấn quay đầu lại xem, quả nhiên dẫn đầu mấy chiếc xe đằng sau có một chiếc xe đen nhãn hiệu Red star.
Lái xe còn nói: “Bọn họ đi theo chúng ta hai con đường, hiện tại tôi có thể xác định bọn họ đang theo dõi chúng ta.”
Lôi Tuấn ừ một tiếng, cẩn thận nghiên cứu chiếc xe kia. Nói thật ra đây không phải xe mà lão quỷ Hoắc Ân hay dùng, lão đó thích dùng xe sản xuất nước ngoài, cũng không phải loại mà đám tiểu Ngũ trùm thuốc phiện hay dùng, tiểu Ngũ hay dùng xe tải. Hiển nhiên chiếc xe nhãn hiệu Red star này là xe bản hạn chế, một vài chính khách có thân phận mới có thể dùng.
Lôi Tuấn nghĩ nghĩ nói: “Nơi này náo nhiệt, bọn họ không dám làm gì, lái xe đến điểm C chúng ta đổi xe xem bọn họ có theo dõi nữa hay không.”
“Vâng Lôi thiếu.”
Lái xe điều khiển xe đến điểm C thì Lôi Tuấn để Lôi Đình đổi xe còn anh và lái xe vẫn ngồi trên chiếc xe V1 của Laroe.
Lôi Tuấn để lái xe lái đi trước, chờ 20 phút sau lại để xe của Lôi Đình lái đi.
“Lôi thiếu, bọn họ theo kịp rồi!”
Lôi Tuấn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy chiếc xe đen Red star bị bọn họ dụ tới.
Lôi Tuấn để lái xe lái đến con đường nhỏ: “Dẫn bọn họ đến điểm G, mai phục bọn họ ở đó, ngược lại tôi muốn nhìn xem ai có gan dám theo dõi tôi.”
“Vâng! Lôi thiếu!”
Lái xe lái đến con đường nhỏ, xe từ từ đi tới một con đường cái khác, nơi này cực kì hẻo lãnh, xung quanh đều rất trống trải.
Xe đi được nửa giờ đột nhiên phía trước có thêm 10 chiếc xe Pasga lao nhanh về phía bọn họ.
Nháy mắt Lôi Tuấn bị vây quanh.
Lôi Tuấn trang bị bản thân, anh và lái xe đi xuống, anh đặt tay lên báng S***g.
Trên người anh có thiết bị truy tung, mai phục ở điểm G ngay gần đó, nếu thật sự sống mái một phen thì anh cũng không phải nắm chắc.
Nhưng anh có cảm giác… đám người này không phải tới gây chuyện.
Lôi Tuấn quay đầu nhìn chiếc xe màu đen nhãn hiệu Red star, chiếc xe này ngăn bọn họ lại, cách bọn họ chừng 10m.
Người trong xe không có ý định xuống xe, Lôi Tuấn mơ hồ nhìn thấy người đàn ông bên trong đeo kính đen nhưng không nhìn rõ khuôn mặt.
Lôi Tuấn nhìn thoáng qua người kia, sắc mặt trầm tĩnh, nhanh chân đi tới chiếc xe đó.
“Lôi thiếu.. anh…” lái xe sốt ruột sợ anh gặp nguy hiểm.
Lôi Tuấn khoát tay với anh ta: “Không sao, nếu đối phương muốn làm gì chúng ta đã ra tay từ lâu rồi.”
Anh đi về phía chiếc xe đen kia, kết quả chiếc xe quay đầu… lái đi mất.
Lôi Tuấn bĩu môi cười: “Chơi gì vậy, dám chơi mà không dám xuống xe sao?”
Đám người này là ai, theo chân bọn họ nửa tiếng ép bọn họ dừng xe… sau đó chờ anh qua đàm phán thì người nọ quay đầu rời đi hả?
Chơi trò gì đây?
Chưa bao giờ thấy qua…
Lôi Tuấn đứng đó nhìn chằm chằm chiếc xe đến thất thần, mà lúc này hơn 10 chiếc xe màu đen Pasga sau lưng anh cũng nhao nhao lái qua người anh.
Này… đang đùa tôi đấy à?
Lôi Tuấn buồn bực… lái xe hỏi anh: “Lôi thiếu.. mấy chiếc xe này là sao vậy? Chẳng lẽ mấy chiếc xe này… ở đây chạm mặt sao? Trùng hợp chúng ta vừa lúc lái tới hả?”
Lôi Tuấn không nói gì, thầm nghĩ làm gì có chuyện đơn giản như vậy?
Một lúc sau anh mới nói: “Lên xe, hỏi xem phía tiểu Đình thế nào rồi.”
Lôi Tuấn ngồi lên xe gọi cho Lôi Đình, anh sợ bên kia xảy ra ngoài ý muốn gì đó, an nguy của đám người Lôi Đình anh vẫn vô cùng để ý, nếu không cũng không một mình dẫn đám người kia rời đi.
Lôi Đình nghe máy, miễn cưỡng nói: “Anh, xảy ra chuyện gì? Anh gặp phiền toái sao? Chỗ bên em bình thường, không sao cả…”
“Vậy hả, không có việc gì là tốt rồi…” Lôi Tuấn nói: “Chỗ anh cũng không sao… em ngủ trước đi, đường còn dài, bảo lái xe lái cẩn thận một chút, không bị theo dõi là tốt rồi.”
“Vâng, anh yên tâm, bên này rất an toàn…”
Lôi Tuấn tắt máy nhíu mày, chẳng lẽ là anh nghĩ nhiều hay sao?
Lôi Tuấn và Lôi Đình gặp nhau thì đã là 2h chiều, về tới Lôi gia, vì Lôi Đình say xe nên lái xe hơi chậm.
Đi tới Lôi gia, Lăng Vi giới thiệu cho mọi người làm quen, Lôi Thiếu Tu và Lôi lão gia nhìn thấy Lôi Đình và Lôi Tuấn thì nhao nhao chấn động.
Cánh tay Lôi lão gia run run… như nhìn thấy con trai nhỏ của mình vậy.
Giống! Rất giống …
Lôi Thiếu Tu kích động không kiềm chế được, ông kiềm chế cảm xúc nhanh chóng kéo bọn họ vào nhà, sau đó cầm tấm hình của Lôi Thiếu Triệt cho Lôi Tuấn và Lôi Đình xem.
Lôi Tuấn xem xong quả thật không thể tin vào mắt mình…
Người trong hình… thật sự không khác anh là bao, không phải năm chụp khác nhau thì Lôi Tuấn còn cho rằng người trong hình chính là anh rồi.
Lôi Thiếu Tu nói: “Tiểu Tuấn, tiểu Đình, chú không có ý gì khác…”
Lôi Tuấn lập tức nói: “Chú không cần khó xử, cháu và tiểu Đình cũng muốn nhanh chóng tìm được người thân, cần thử máu sao? Hiện tại làm luôn đi.”
Lôi Tuấn còn muốn nói gì đó nhưng mà ngàn vạn suy nghĩ… cũng không nói nên lời.
Lôi Đình cũng vậy, hiện tại cô đang mang thai, cảm xúc dễ dàng dao động, vừa lấy máu vừa khóc….
Phương Di đau lòng ôm lấy cô vỗ về khuôn mặt cô.
Lăng Vi ngồi cạnh Lôi Đình, nắm tay cô không biết nên an ủi thế nào, bảo cô nói gì đây… dù Lôi Thiếu Triệt có con trai con gái thì thế nào? Dù sao ba mẹ cũng đã mất rồi.
Nhìn xem, nói đến cúng thì… hai người bọn họ giống như hai lưỡi dao vậy…
Lôi Tuấn và Lôi Đình lấy máu, Diệp Đình hỏi bảo mẫu: “Mẹ Tôi San, mẹ của tiểu Tuấn và tiểu Đình mẹ quen sao? Mẹ còn nhớ sinh nhật của bọn họ không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc