Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 278

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hai ngày nay anh cũng đã dốc hết sức mình củng cố lại hệ thống của Long Đằng trở thành ‘Vững như thành lũy, bền đến ngàn năm!” Anh còn mời thử một nhóm hacker công kích mình, như vậy mới có thể nhìn ra được xem hệ thống sơ hở ở chỗ nào.
Anh và bạn bè cùng nhau nghiên cứu, cuối cùng cũng tạo ra được một hệ thống phòng ngự mới nhất, cứ khi có người nào đó dám công kích bọn họ, hệ thống của họ cũng không phải chỉ biết mỗi phòng ngự mà còn theo dõi ngược lại… sau đó sẽ xâm nhập vào hệ thống của kẻ công kích.
Trong thế giới của bọn họ, hacker đứng đầu, chỉ có chuyện người khác không tấn công được họ, còn lâu mới có chuyện họ không tấn công nổi tường lửa, đương nhiên… ngoại trừ cái lão yêu quái vạn năm Diệp Đình kia…
Lý Thiên Mặc đang ôm laptop tranh giải cùng với bạn bè mình, gia tộc hacker bọn họ cứ nửa tháng là lại tổ chức một buổi tranh giải quy mô, so tốc độ tay, rồi tỷ thí kỹ thuật, so tốc độ phá giải mật mã.
Lý Thiên Mặc đánh đâu thắng đó, cho đến giờ vẫn chưa từng thua lần này. Chiến đội l-g của bọn họ là chủ lực số một của gia tộc.
Lôi Niểu Niểu đã làm quen với anh, vốn dĩ cũng rất tò mò về anh, lúc này lại chuyển sang ngồi bên cạnh anh, len lén nhìn anh tranh giải. Lôi Niểu Niểu sợ hãi nhìn chằm chằm màn hình laptop, cả màn hình đều chằng chịt những dãy số…
Liên tiếp những tiếng ‘roạt roạt roạt’, giống hệt như trời đang mưa.
Giống như những hạt mưa rơi xuống từ trên bầu trời đầy sao, ngươi có thể phân biệt được cái gì với cái gì chứ? Còn phải nhớ nữa? Xong lại còn phải theo đúng thứ tự, áp dụng công tức, rồi tính ra kết quả?
Ờm, còn phải đưa ra kết quả trong vòng mười mấy giây, giải được mật mã…
Những người này cũng có khác quái gì thần tiên… chắc chắn không phải con người nữa! Lôi Niểu Niểu nổi một tầng da gà…
Khó trách chị dâu tiểu Vi nói anh ta là cao thủ máy tính, đúng là không khoác lác chút nào… mà đâu phải không khoác lác, ngược lại còn quá khiêm nhường luôn ấy chứ?
Đám người mà Lôi Niểu Niểu từng tiếp xúc, mặc dù cũng có rất nhiều người không bình thường, thế nhưng… không bình thường giống kiểu Lý Thiên Mặc ấy á, thật sự không nhiều lắm.
Cô lại vô cùng tò mò nhìn chằm chằm anh ta.
Ng'n t thon dai của Lý Thiên Mặc vẫn liên tiếp lướt trên bàn phím, cũng như những Ng'n t xinh đẹp lướt trên phím đàn piano, vô cùng hăng hái gõ vào bàn phím, trông đến là cảnh đẹp ý vui.
Lý Thiên Mặc đánh xong một trận, trên màn hình liền hiện lên hàng chữ thật to “K.O——”
“Anh thằng rồi hả?” Lôi Niểu Niểu vô cùng H**g phấn hỏi Lý Thiên Mặc, mạc dù cô cũng chẳng hiểu anh đang làm gì cả… thế nhưng hình như anh ta đã thắng áp đảo luôn rồi.
Lý Thiên Mặc khẽ gật đầu, giống như đang nói đây không phải là chuyện bình thường hay sao? Thắng bọn họ, còn chưa đến nỗi phải quá vui sướng.
Ôi trời đất ạ —— Lôi Niểu Niểu hoàn toàn cạn lời… thực sự không biết dùng từ gì thì mới tốt… Cô chỉ muốn nói: biểu cảm này của anh, tôi tặng anh max điểm.
Thành viên của chiến đội l-g cũng gửi đến những tin nhắn như “Thắng lợi!” “Trâu bò!” “Lý Đại Năng của chúng ta quả nhiên trâu bò, Đại Năng à, cố lên! Còn một ván nữa! Đo ván bọn họ đi!”
Vừa rồi Lý Thiên Mặc đang ở trên đường cho nên anh không online. Chiến đội l-g của bọn họ liền đứng sau với tỉ số 5:6. Hiện giờ anh thắng ván này, chính là ngang bằng tỉ số thành 6:6.
Lý Thiên Mặc không nhiều lời, bởi vì anh còn muốn tiếp tục ván tranh giải tiếp theo. Anh giữ tâm trạng bình tình, cầm ly nước lên uống.
Lôi Niểu Niểu sợ anh khẩn trương, cho nên có lòng tốt tán gẫu với anh, cô chỉ vào dòng ‘chiến đội l-g’ kia, hỏi: “Chiến đội này là chiến đội của anh hả?”
“Phụt —— khụ khụ…” Lý Thiên Mặc phun đầy màn hình.
“Ôi ối… thật xin lỗi ——” Lôi Niểu Niểu sợ laptop của anh bi hỏng, không tìm thấy khăn giấy ở bên cạnh, cô lập tức dùng ống tay áo mình lau luôn màn hình.
Lý Thiên Mặc: “…”
Mắt thấy màn hình laptop càng lau càng nhòe, sau đó… cuộc tranh tài bắt đầu…
Lý Thiên Mặc chưa từng thua bao giờ, liền nhìn đối phương dùng tốc độ cực nhanh công kích lãnh vực của anh ——
“Má ơi…” Lôi Niểu Niểu che mặt, cô thực sự có tâm muốn ૮ɦếƭ luôn rồi.
Sắc mặt Lý Thiên Mặc đen như đáy nồi, nhưng vẫn không trách cô, anh đặt ly nước xuống, đứng dậy đi tìm người phụ vụ giúp anh dọn dẹp máy vi tính.
Người phục vụ tỉ mỉ lau dọn giúp anh một lần, sau đó Lý Thiên Mặc mới ôm laptop ngồi lại sofa.
Lôi Niểu Niểu vẫn đang che mặt, cả khuôn mặt cô đều quẫn đến mức đỏ bừng hết lên.
Lý Thiên Mặc bật laptop lên, chỉ thấy bên trong tung trào “Nắm nắm cỏ lớn —— Đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Đại Năng cậu đi vệ sinh hả? Không phải cậu biết còn một ván sao? Chẳng nhẽ lại không thể nhịn được thêm một phút?”
Trong đầu Lôi Niểu Niểu liền nghĩ, anh ta đúng là ‘đi tiểu’ thật đó, nhưng mà … là dùng miệng…
Kiểu tranh giải giữa bọn họ, đó chính là ‘sai một ly đi ngàn dặm’.
Kém một chút là cũng không đuổi kịp được, số liệu của Lý Thiên Mặc không động, đám người lão luyện như ‘chiến đội l-g’ cũng biết chắc chắn là anh không ngồi trước máy vi tính.
“Chuyện này quá không khoa học rồi!”
“Đúng vậy đấy! Từ trước đến giờ Lý Đại Năng chưa từng để lọt hố như vậy…”
Mặc dù nhóm người đã thua cuộc đấu, thế nhưng vẫn tương đối khách khí với Lý Thiên Mặc, dù sao anh cũng là chủ lực của đội bọn họ, lần nào ngăn cơn sóng dữ cũng cần có Lý Thiên Mặc ra tay.
‘Chiến đội m-b’ đã có cao thủ đứng thứ hai rồi, bọn họ không để đánh mất vị cao thử xếp hạng đầu là Lý Đại Năng được.
Lý Thiên Mặc gõ bàn phím, giải thích một câu: “Vô tình làm đổ nước ra màn hình, chưa kịp dọn dẹp. Xin lỗi…”
Tiếp theo lại từng hàng oanh tạc…
“Trận tranh giải quan trọng như vậy mà cậu lại không thể cách xa nguồn nước?”
“Trận tranh giải quan trọng như vậy, tại sao cậu lại không tránh xa thứ đồ nguy hiểm như nguồn nước hả?”
Lôi Niểu Niểu bụm mặt, trong đầu nghĩ… nhất định là trong lòng Lý Thiên Mặc đang suy nghĩ, nhất định sau này phải cách xa cái cô nàng Lôi Niểu Niểu có hệ số nguy hiểm đặc biệt cao này rồi…
Quả nhiên… Lý Thiên Mặc vô cùng phối hợp với cô.
Lôi Niểu Niểu trơ mắt nhìn Lý Thiên Mặc cầm laptop đứng dậy, đi đến ngồi bên chiếc ghế sofa khác.
Khu vực nhỏ này của bọn họ cũng chỉ có mỗi hai người, bởi vì Lý Thiên Mặc tham gia so tài, cho nên anh phải tìm một địa phương yên ắng mới có thể tập trung hết mức được.
Trong lòng Lôi Niểu Niểu liền tự ái, bị…. đả kích mạnh mẽ!
Cô hung tợn trừng mắt với Lý Thiên Mặc, đột nhiên lại nhớ đến… là do cô có lỗi trước, nếu như cô không chọc khiến anh ta phun nước, thì anh ta cũng sẽ không thua.
Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy thật có lỗi.
Cô bình bịch nhích đế chiếc ghế mà Lý Thiên Mặc đang ngồi… khẽ mỉm cười, cô nói: “Thật xin lỗi…”
“Không sao.”
Từ đầu đến cuối Lý Thiên Mặc đều không nổi giận, cũng không mắng cô.
Lôi Niểu Niểu lại che khuôn mặt đỏ bừng, nhìn anh qua kẽ tay: “Tại sao anh lại không tức giận?”
Lý Thiên Mặc nói: “Tôi đang tức giận.”
“Hả?” Khuôn mặt Lôi Niểu Niểu đầy vẻ hoảng sợ nhìn anh: “Không nhìn ra anh tức giận chỗ nào?”
Lý Thiên Mặc vẫn nhìn chằm chằm laptop, nói: “Tức giận không có nghĩa là nhất định phải thể hiện ra ngoài.”
“…” Lôi Niểu Niểu sợ hãi, nghe giọng nói kia của anh ta cũng đâu có giống như đang tức giận…Anh chàng này thực sự có thể nhẫn nhịn được sao?
Lôi Niểu Niểu lại hỏi anh: “Có phải anh ghét tôi lắm hay không?”
“Ừ.”
“…” Lôi Niểu Niểu quệt miệng, không thể… không thẳng thắn như vậy sao? Đậu má… người này đúng là quá không biết nói chuyện, mệt tâm quá đi…
Lôi Niểu Niểu đuối lý… không có cách nào mà, khiến người ta bị thua cuộc thi, cô lại hỏi anh: “Tại sao anh tức giận mà không biểu hiện ra ngoài? Anh mắng tôi một lúc đi, tôi có thể chiu được.”
Lý Thiên Mặc từ từ nâng mi, nhìn cô một cái, lúc này, cô đang bụm mặt mình. Mặc dù Ng'n t cô che trước mặt, thế nhưng Lý Thiên Mặc lại có thể cảm giác được khuôn mặt cô đang rất đỏ, rất thẹn thùng, rất quẫn bách.
Cô thấy anh nhìn sang, liền thả lỏng tay, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp, tươi cười với anh.
Lý Thiên Mặc nhìn cô một cái, trong đầu liền nghĩ đến … tổ hợp mật mã “ely, fairness, lovely, pulchritude, smart...”, anh lại lười nổi giận.
Thói quen này của Lý Thiên Mặc vẫn luôn muốn bỏ, nhưng thật sự rất khó bỏ được. Tư duy về mật mã thế này đã trở thành quán tính suy nghĩ của anh…
Mặc dù anh đã cố gắng khắc chế nó, thế nhưng hiệu quả lại không lớn.
Lôi Niểu Niểu cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh đột nhiên chau mày lại.
Lý Thiên Mặc bị cái mật mã này của chính mình làm kinh ngạc!
ely, fairness, lovely... mấy từ ngữ này đều có ý tốt… phần lớn đều biểu thị cho sự xinh đẹp, quang đãng, sáng ngời… cũng chính là loại ý tứ kiểu… tốt đẹp, đáng yêu, khiến người động tâm…
Lý Thiên Mặc không kìm được liền chau mày, trước kia khi anh nhìn người bằng tổ hợp mật mã, từ trước đến giờ vẫn chưa từng cụ thể như thế. Thậm chí anh còn thường xuyên dùng mấy từ ngữ như ‘tuyến tính, cơ động, tiếng sấm…”
Thế nhưng lần này… trong đầu lại đột nhiên ‘biu~biu~biu~” tất cả đều là những từ ngữ hình dung sự tốt đẹp.
Lý Thiên Mặc vô cùng kinh ngạc, anh lại không kìm được nhìn Lôi Niểu Niểu nhiều thêm một chút…
Đôi mắt của cô rất lớn, đồng tử đen bóng, giống như sơn dầu, rất sáng, rất đẹp… lông mi vô cùng dài, giống như cây quạt nhỏ đang xòe ra… lông mày cô rất cao, là cái loại có anh khí kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mang theo tia hồng hồng của sự thẹn thùng quẫn bách. Sống mũi cô cao thẳng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều lộ ra một loại khí chất hiên ngang mê người.
Cô đang nhìn anh chằm chằm. Khuôn mặt cô đầy phấn chấn, khóe môi xinh đẹp khẽ cong lên, đặc biệt có sức sống.
Gì chứ? Lý Thiên Mặc cảm thấy lạ lùng, cô không phải là mật mã sao? Tại sao anh lại có thể có loại cảm giác này? Anh lại cảm thấy một tổ hợp mật mã đẹp mắt ư…
Lý Thiên Mặc kinh sợ!
Chuyện này giống như một người chuyên nuôi heo vậy… mỗi ngày đều nhìn những con heo mình nuôi, đột nhiên có một ngày, anh ta cảm giác một con heo trong số đó có dáng dấp thật đẹp…
Sau đó… đờ mờ, anh ta nhìn con heo này, có một sự xúc động liền đỏ mặt…
Lý Thiên Mặc giật mình đến mức lông tóc cũng muốn dựng đứng, đây chính là lần đầu tiên!
Cùng lúc suy nghĩ những thứ này anh vẫn đang nhìn chằm chằm Lôi Niểu Niểu, khuôn mặt Lôi Niểu Niểu lại càng đỏ bừng, cảm giác ánh mắt kia của anh giống như đang muốn ăn thịt người vậy ấy…
Cô đột nhiên hỏi anh: “Anh còn tức giận hả? Nếu như chiến đội của các anh bị thua rất nhiều tiền, tôi tôi… tôi có thể quyên kho bạc nhỏ của tôi cho anh…”
Lý Thiên Mặc vẫn đang nhìn cô, anh nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn mê người của tổ hợp mật mã "charmingsmallmouth", nói: “Chuyện này không phải vấn đề tiền nong, mà là vấn đề vinh dự.”
“Ối… vậy thì thật sự rất xin lỗi…” Lôi Niểu Niểu tỏ vẻ thật sự rất tiếc nuối: “Lần sau anh sẽ thắng lại được không? Tôi cũng không biết làm thế nào để giúp anh…thật sự tôi rất muốn giúp anh, nhưng ma tôi lại không có cái bản lĩnh kia…”
Bình thường cô nói năng rất lưu loát, tính tình cũng bá đạo, thế nhưng… hôm nay lại giosngg như mọt quả cà pháo bị ngâm nước, hoan toàn yên lặng.
Lý Thiên Mặc cũng không còn tức giận như lúc nãy nữa.
Anh hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không, thì cô đi xin lỗi các đội viên của tôi đi, chắc chắn bọn họ rất để ý chuyện này.”
“Ừm, được mà.”
Lôi Niểu Niểu đặc biệt có thành ý nhận lấy laptop của anh, khuôn mặt cô đỏ bừng, Ng'n t run run gõ vào khung chat của ‘chiến đội l-g’: “Các vị của chiến đội Lỗ - quan, chào mọi người.”
“Pia~” ấn gửi… “Em là bạn của Lý Đại Năng, mọi người có thể gọi em với biệt danh: ‘Lôi Điểu’.”
Lý Thiên Mặc đang uống nước đột nhiên ném luôn ly nước đi, anh ngay lập tức đoạt lại laptop, khiến Lôi Niểu Niểu bị sợ hết hồn! Sau đó liền nhìn thấy Lý Thiên Mặc chỉ vào màn hình, nghiến chặt răng như muốn cắn ૮ɦếƭ cô!
Lôi Niểu Niểu bị sợ rụt cổ lại nhìn màn hình, mẹ ơi mẹ ơi… ai cứu tôi với với… cô lại viết thành ‘chiến đội lỗ-quan’! Thật sự không còn mặt mũi gặp người nữa!
Lý Thiên Mặc quyết định, sau này, không, bao, giờ, muốn, nhìn, thấy, cô, gái, này, nữa!!
Thật đủ tai ương…
Lôi Niểu Niểu thấy trong khung chat của chiến đội l-g, hiện lên mấy dòng chữ… “Hô hô” “Đệch!” “Đờ mờ ——” “Lôi chim cái quỷ gì kia! Mau lăn ra đây cho lão tử! Muốn tìm shit đúng không?”
Lôi Niểu Niểu “…” Hình như mâu thuẫn này lại kết lớn thêm rồi sao ấy…
“Vừa rồi, Đại năng thi đấu thua, là bởi vì người này ngốc quá không phải sao?”
Lôi Niểu Niểu trong lòng nghĩ: “Anh mới là kẻ ngốc, cả nhà các anh đều ngốc như nhau! Chính các anh làm cho tôi phân tâm, còn trách tôi chậm chạp?”
Thành viên của “L-G chiến đội” bối rối: “Cô còn dám mắng cả đội chúng tôi, xem lão tử trừng trị cô!” “Hack máy tính cô ta! Phá bỏ bức tường lửa! Lấy tất cả hình cô ta! Sửa thành lợn hết!”
Lôi Niểu Niểu nhìn sang Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc gõ bàn phím nói: “Đừng làm quá, lập tức tiếp trận thứ hai, trận đầu đã thua, không cần phải giữ.”
“Ô hô... Không như thế nào liền bảo vệ, được, bạn anh, anh quyết định.”
Đột nhiên, có người hỏi: “Cái đó anh Điễu, là anh đưa bạn mới đến? Kỹ thuật như thế nào?”
Lý Thiên Mặc nói: “Chỉ là bạn bình thường, không phải đồng đội lần này của chúng ta.”
Tiếp đến, Lôi Niểu Niểu chỉ thấy các đội viên đều đột nhiên dừng lại, trên màn ảnh nhảy ra “chiến đội M-B” hướng “ chiến đội L-G” phát động khiêu chiến, chấp nhận hay không.
Về chuyện này, nếu chấp nhận, vậy thì phải hết sức tập trung, cẩn thận ứng chiến.
Lý Thiên Mặc không gấp, anh ngước mắt nhìn sang Lôi Niểu Niểu, ý đại khái là: “Tôi muốn chuyên tâm đánh so tài, cô có thể tránh một chút hay không?”
Lôi Niểu Niểu không cần anh nói, vốn là định đi.
Cô đứng lên nói: “Chuyện này ‘Tê dại - tý chiến đội" đã muốn thách đấu với anh, tôi sẽ không ở đây quấy rầy anh nữa, anh cứ yên tâm chiến đấu, tôi sẽ đứng bên ngoài canh gác cho anh, tránh lúc sau có người tới quấy rầy.”
Lần này, cô vừa dứt lời, biểu tình của Lý Thiên Mặc đã không thể dùng lời mà hình dung được, ‘Tê Dại chiến đội’... anh để cho Mã Khắc – Bản Ân
Làm sao chịu nổi...
Lý Thiên Mặc vừa mở ra giọng nói... Lôi Niểu Niểu nói những lời này liền bị người trong đội nghe được.
Kết quả... Trong chiến đội có người kêu: “Ơ kìa? Làm sao Lôi Điễu đó là một cô gái? Cô dâu của cậu à?”
Lại có người kêu: “Không trách lại bảo vệ như vậy, thì ra là chị dâu của chúng ta mà... chị dâu nói đùa với chúng ta, đừng thấy lạ.”
Một cô gái phát tới một cái biểu tình liếc mắt: “Đại Năng? Cậu biết là con gái sao?”
Đột nhiên lại có người “Ha ha” cười: “"chiến đội Tê Dại" là cái quỷ gì?”
“chiến đội M-B” là do “Mã Khắc – Bản Ân” thành lập...
“Ha ha ha —— ‘Chiến đội Tê Dại’, lão quỷ Mã Khắc nhất định phải treo cổ tự vẫn, ha ha ha...”
Người này vừa cười xong, lập tức có người nhắc nhở anh ta: “Cậu còn cười người ta... Cậu quên mình là lỗ một cá chiến đội rồi sao?”
“囧...” Người này 囧, còn nói: “Khá tốt, người sáng lập chúng ta là Lý Thiên Mặc và Hòa Cách Lâm", nếu không chiến đội L-G chúng ta phải gọi là chiến đội L-W, còn không phải nhường nàng nói thành lỗ một chén a? Kia đặc biệt phải mệt ૮ɦếƭ gia!”
“Ha ha ha...” Người này ha ha ha sau, đột nhiên lại nói: “Chị dâu ta đã miệng hạ lưu tình, được không? Cô ấy chưa nói một lời, mọi ngươi cười trộm đi!”
“Phốc —— “
“Anh Cường! là anh mạnh!”
“Chiến đội L-G” trong nháy mắt bùng nổ, bình thường căn bản cũng không có người nói chuyện phiếm như vậy. Tốc độ tay của những người này cũng đặc biệt nhanh, tốc độ đánh chữ đều là “Đùng đùng “, từng hàng, từng hàng chữ liên tiếp bay lên. Bọn họ nói nhiều câu như vậy, tổng cộng cũng chỉ tốn mấy giây.
Sau đó, Lý Thiên Mặc nhấn nút “ chấp nhận”, trên màn ảnh bắt đầu đếm ngược ——10, 9, 8...
Lôi Niểu Niểu cũng không dám lên tiếng, đàng hoàng đi ra ngoài, canh chừng cho Lý Thiên Mặc...”Niểu Niểu, cháu làm gì ở đây?” Lúc này, Phương Di tìm được cô, vội vàng hướng cô gọi: “Dạ vũ sắp bắt đầu, còn không mau đi thay quần áo?”
Lôi Niểu Niểu nói: “Cháu không biết khiêu vũ, cũng không cần bạn nhảy chung,nên không cần thay trang phục?”
Phương Di cau mày, nói: “Dạ vũ con có thể không tham gia, nhưng là tiếp đãi bánh ngọt a, con phải tới đó, nhưng con ăn mặc khó coi như vậy. Dì ngược lại không có gì, ba con nhất định còn phải càm ràm con. Còn không nhanh đi thay, lễ phục ở trong ngăn kéo, Dì đã chuẩn bị sẵn sang cho con.”
“Hưm... Lát nữa con đi.”
Phương Di kỳ quái: “Tại sao là lát nữa? Phải đi bây giờ a...”
Lôi Niểu Niểu nói: “Con bây giờ có nhiệm vụ, Dì cứ làm việc của Dì trước đi. Con hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ đi!”
Phương Di khó hiểu nhìn cô: “Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?”
“Ai ya, Dì không hiểu đâu...” Lôi Niểu Niểu đẩy Dì: “Có nói với Dì cũng vô ích.”
Phương Di nhíu mày, không có hỏi lại cô, cũng không biết cô đang giở trò quỷ gì.
Phương Di nhìn xung quanh, nói: “Thiên Mặc không biết đã chạy đi đâu, Mọi người đang tìm nó... Ba ngươi cuống cuồng thấy nó, cũng không biết tên tiểu tử này trốn ở nơi nào rồi.”
Nói xong, cô định đi vào trong. Lôi Niểu Niểu lập tức ngăn cô lại: “Ai ya, Dì chớ vào vội. Con biết anh ấy ở đâu, một hồi con sẽ nói với anh ấy. Dì mau đi làm việc đi!”
Lời Lôi Niểu Niểu còn chưa nói hết, Phương Di liền thấy Lý Thiên Mặc cầm máy vi tính xách tay từ bên trong đi ra... Phương Di đột nhiên phát hiện hình như có điều gì bí mật, hướng hai người nhìn lại nhìn. Niểu Niểu rõ ràng biết Lý Thiên Mặc ở bên trong, tại sao lại ngăn cô, không cho cô vào?
Còn nói là có nhiệm vụ? Hai đứa này đang chơi cái gì “Gia gia tửu ư”?
Lôi Niểu Niểu ૮ɦếƭ trân, trong đầu nghĩ... Thiên Mặc nhà anh, tại sao anh không đợi một lúc nữa hãy ra?
Lúc này, Lý Thiên Mặc đi tới bên cạnh Lôi Niểu Niểu, nói: “Cám ơn.”
Lôi Niểu Niểu ngay lập tức cười, hỏi anh: “Thắng?”
Anh giống như một thế ngoại cao nhân, khốc khốc nói: “Nhất định.”
Ai ya... Ta siết cá đại đi... Giả bộ không biết thì bị sét đánh sao? Chớ cùng tôi giả bộ, dễ dàng bị thương. Chớ cùng tôi điên, dễ ૮ɦếƭ mất!
Thắng thì thắng, một chút cũng không khiêm tốn!
Lúc này, Lý Thiên Mặc Mặc lễ phép nói với Phương Di: “Chúc Dì sinh nhật vui vẻ.”
Phương Di khách khí nói: “Cám ơn, cám ơn. Dạ vũ sắp bắt đầu rồi, mau qua bên đó đi, mọi người đều tìm cháu đó.”
“Được.”
Phương Di lại đi tìm người khác, chỉ còn lại Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu.
Lôi Niểu Niểu không muốn đi thay quần áo, cô ghét nhất mặc váy, Lý Thiên Mặc đột nhiên hỏi cô: “Có phải chân cô bị vòng kiền, cho nên mới không dám mặc váy?”
“Anh nói cái gì? Anh nói chân ai bị vòng kiềng?” Lôi Niệu Niệu xăng tay áo, liên quan gì đến hắn chứ?
Lý Thiên Mặc nói: “Hai ta mỗi người một lần, vậy là hòa.”
Thật sao! Về chuyện này... Chờ cô a...
Lý Thiên Mặc đi tới bên cạnh Lăng Vi và Diệp Đình Đình, Lăng Vi giới thiệu anh với Lôi Thiếu Tu.
Lôi Thiếu Tu nhìn Lý Thiên Mặc, càng nhìn càng thích, mắt cũng giống như là đang cười.
Lòng Lôi Thiếu Tu nghĩ, thật là giống...
Lý Thiên Mặc và người an hem Lý Vân Hào của ông nhất định là từ một khuôn khắc ra vậy, mi, mắt, mũi lương đặc biệt giống nhau, miệng và cằm giống lại giống Tô Tiểu Mạn.
Lôi Thiếu Tu vừa nhìn Lý Thiên Mặc, cơ bản đã kết luận 90 % đứa trẻ này là con của Lý Vân Hào và Tô Tiểu Mạn năm xưa.
Trong lòng đang vui mừng! Nhưng không biết làm thế nào để nói rõ.
“Thiên Mặc cháu đói không? Mệt mỏi sao? Nếu cháu thấy đói hãy nói với chú, chú kêu đầu bếp nấu cho cháu ăn.” Lôi Thiếu Tu rất mến Lý Thiên Mặc, tận đáy lòng, nhìn Thiên Mặc giống như nhìn thấy người anh em của ông vậy.
Lý Thiên Mặc đặc biệt khó hiểu... Trong đầu nghĩ, mình mới dùng cơm, làm sao đói?
Ngay cả thật nếu mình đói, ông ấy kêu tiền bối nấu cơm cho mình, cái này cũng không thích hợp lắm...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc