Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 277

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi và Diệp Đình đi vào thư phòng của Lôi Thiếu Tu.
Bài trí trong thư phòng không giống với phong cách của Lôi Thiếu Tu, khắp nơi đều mang vẻ cường tráng và nho nhã. Mặc dù có vẻ như hai từ này không thể nào đặt cạnh nhai được, nhưng mà đúng là căn phòng sách này đem lại cho mọi người thứ cảm giác như thế.
Ví dụ như cái kệ sách kia, nó được làm bằng gỗ sịn, rất lớn, nhìn trông cũng rất mạnh mẽ, thế nhưng cách bài trí sách trên đó lại vô cùng chỉnh tề, nhìn trông giống nhau, từ trên xuống dưới đều có thứ tự rõ ràng, trên giá sách còn đặt một số đồ trang trí đầy vẻ văn nhã, ví dụ là một vài bức thư pháp của Lôi Thiếu Tu như “Nhân hòa”: “Tĩnh nãi minh kỷ”, còn có một ít Pu't, mực, giấy, nghiên.
Lôi Thiếu Tu mời bọn họ ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt trong góc.
Diệp Đình lấy sợi dây chuyền kia ra, Lôi Thiếu Tu nhận lấy, nhìn trái nhìn phải, sau đó lắc đầu một cái, nói: “Chú chưa từng nhìn thấy sợi dây chuyền này, nhưng mà chú đã từng thấy một sợi dây khác màu đen…”
Hai ngón tay ông miết lên viên đá quý trên sợi dây, nói: “Sợi dây màu đen mà lúc trẻ chú đã từng nhìn thấy kia, là của một người anh em tốt của chú đeo.”
Trong nháy mắt Lăng Vi liền mở to mắt.
Sợi dây màu đen sẫm kia, không phải là sợi của Lý Thiên Mặc đấy chứ?
Lôi Thiếu Tu chưa từng thấy qua sợi dây bảy màu này của Diệp Đình, vậy mà lại nhìn thấy sợi màu đen kia của Lý Thiên Mặc?
Lăng Vi liền nhanh chóng nói: “Chú, chiếc dây chuyền đen sẫm mà chú nói đến kia… là của một người anh em tốt của chú từng đeo sao ạ?”
Lôi Thiếu Tu hơi suy nghĩ một chút, gật đầu chắc chắn: “Không sai, người đó tên là Lý Vân Hào, bọn chú sống cùng với nhau hồi thi hành nhiệm vụ… anh ta còn nói đùa với chú, anh ta nói, vợ anh ta đang mang thai, nếu như sinh con trai liền đặt tên là Lý Thiên Mặc… nếu như sinh con gái thì sẽ đặt la Lý Thiên Thanh. Bởi vì sợi dây chuyền này có màu đen, Mặc và Thanh vừa vặn cũng có thể giải thích cho màu đen, còn Thiên thì lại biểu thị sự rộng lớn, sáng rõ… cho nên, liền đặt tên là Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Thanh.”
Lôi Thiếu Tu vừa nói, vừa nhìn về phía Lăng Vi: “Hôm trước cháu nói, người bạn kia của cháu tên là… Lý Thiên Mặc…”
Trái tim trong *** Lăng Vi liền đập thình thịch thình thịch, tốc độ nhanh đến mức cô cũng không đè ép được nó xuống, thật giống nư sắp sửa nhảy ra khỏi ***g *** cô vậy.
Lý Thiên Mặc… sẽ không phải là con trai của người tên Lý Vân Hào này chứ? Nếu không tại sao lại cùng tên, nếu không, tại sao Thiên Mặc lại có sợi dây chuyền màu đen đó?
Lăng Vi khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
Cô không biết có nên nói ra chuyện này hay không, dù sao đó cũng là bí mật của Lý Thiên Mặc… khi chưa nhận được sự đồng ý của Thiên Ma, cô tuyệt đối sẽ không nói linh tinh.
Lăng Vi chẳng qua cũng chỉ gật nhẹ đầu, cô suy nghĩ một chút, lại hỏi Lôi Thiếu Tu: “Chú, chiến hữu đó của chú đã qua đời rồi sao?”
“Đúng vậy…” Lôi Thiếu Tu lòng đầy tiếc nuối và thương cảm: “Về sau… anh ta hi sinh, vợ anh ta cũng mất tích, lúc đó bọn chú điên cuồng tìm kiếm, nhưng tìm suốt hơn mười năm trời, vậy mà từ đầu tới cuối đều không tìm thấy.”
Lăng Vi gật đầu một cái, hình như Lăng Vi cũng từng nghe Lý Thiên Mặc nói rằng, lúc còn nhỏ cậu ấy cũng không được gọi là Lý Thiên Mặc, cho đến lúc 18 tuổi trước khi lên đại học, mới đổi thành Lý Thiên Mặc.
Dụng ý của bác trai Lý… hẳn là… bác ấy có nghĩa vụ nuôi dưỡng Lý Thiên Mặc đến 18 tuổi, chờ đến sau khi Thiên Mặc 18 tuổi trưởng thành rồi, sẽ có cuộc sống riêng thuộc về chính mình, có con đường riêng để đi… cậu ấy sẽ tìm lại tên họ của mình, thậm chí bác trai Lý còn hi vọng Lý Thiên Mặc có thể tìm lại được thân nhân của mình… Lý Thiên Mặc 18 tuổi đã có đủ năng lực để chịu được đả kích. Sau khi cậu ấy từ từ trưởng thành hơn, sẽ lựa chọn được cuộc sống mà chính cậu ấy muốn.
Lăng Vi rất xúc động, bác trai Lý, bác gái Lý thật sự đều là người lương thiện… cả tuổi thanh xuân nồng nhiệt của mình cũng đều dành hết cho đứa trẻ không phải do mình sinh ra, nhưng đến lúc lớn tuổi, lại đưa con trai đi để cậu ấy có thể tìm được người thân của chính mình…
Tình yêu như vậy, chính là tình yêu thương lớn lao!
Thiên Mặc thật sự rất hạnh phúc…
Lăng Vi nghĩ rằng trong chuyện này, Lôi Thiếu Tu vẫn luôn hi vọng cô sẽ nói ra vài điều gì đó, bởi vì dường như… ông có cảm giác đứa nhỏ này có liên quan đến người chiến hữu của mình…
Nhưng mà Lăng Vi lại kín miệng như bưng.
Trong đầu Lôi Thiếu Tu nghĩ, tiểu Vi không nói cũng là có đạo lý của nó… chuyện này không thể gấp gáp được. Huống chi, Lôi Niểu Niểu nhà ông cũng đã có số điện thoại của Lý Thiên Mặc, muốn biết thân thế của Lý Thiên Mặc vẫn không đơn giản, đành nói Lôi Niểu Niểu tiếp xúc nhiều hơn với Lý Thiên Mặc là được rồi…
Trong lòng ông liền nghĩ, lát nữa sẽ đốc thúc Niểu Niểu gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc.

Diệp Đình thấy hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, liền gạt đề tài này qua một bên, anh hỏi Lôi Thiếu Tu: “Chú, sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì? Theo như cháu điều tra được, trừ sợi dây mà cháu có này ra, ngoài ra còn bảy sợi khác nữa. Bê ngoài chúng trông giống nhau, nhưng màu sắc của viên đá quý ở giữa lại không giống.”
Lôi Thiếu Tu lắc đầu: “Chú không biết…”
Ông cẩn thận xem xét viên đá quý bảy màu trên sợi dây chuyền này, nhưng vẫn lắc đầu: “Nếu như chiến hữu của chú cũng có một cái, vậy thì… chiếc này của cháu, chú đoán hẳn là do anh chú đã để lại cho cháu. Thế nhưng… trước kia chú chưa từng thấy anh trai lấy sợi dây chuyền này ra…”
Diệp Đình gật đầu một cái, còn nói: “Chú có thể đại khái đoán ra được mối liên quan giữa mấy sợi dây chuyền này và cả dụng ý của nó hay không?”
Mâu quang Lôi Thiếu Tu hơi thẫm lại, ông ta cau mày… suy tư chốc lát, sau đó lắc đầu một cái: “Không nghĩ ra…”
Diệp Đình đột nhiên mở điếu trụy của sợi dây chuyền này ra, lôi từ trong đó ra một thứ… Lôi Thiếu Tu hơi kinh ngạc, bởi vì cơ quan này được thiết kế vô cùng tinh xảo…
Mới vừa rồi Diệp Đình ấn vào viên đá quý bảy màu kia một cái, toàn bộ phần phía sau điếu trụy cũng biến đổi, sau khi tháo ra, cuối cùng lộ ra một khối nam châm màu đen, Diệp Đình liền lấy khối nam châm đó ra…
Sau đó, Diệp Đình thả lỏng tay, sau khi viên đá quý bảy màu trở về vị trí cũ, toàn bộ phần phía sau điếu trụy cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, không nhìn ra được chút dấu vết bị bóc tách nào, giống như vẫn là một khối kim loại nguyên vẹn.
Lôi Thiếu Tu âm thầm ngạc nhiên, ông ta vẫn luôn không biết sợi dây chuyền này còn có chỗ như thế!
Lúc còn trẻ, ông vẫn luôn cho rằng sợi dây chuyền của Lý Vân Hào chỉ là một món đồ trang sức tinh xảo… không nghĩ rằng bên trong nó còn ẩn giấu huyền cơ như vậy…
Đột nhiên Lôi Thiếu Tu có một dự cảm khác thường… nhưng mà loại dự cảm kia ông lại thấy khó nói, không phải là không thể nói… mà là không biết nói ra thành lời thế nào…
Diệp Đình hỏi ông: “Khối nam châm ở bên trong này, không biết có tác dụng gì… chú thấy sao?”
Lôi Thiếu Tu cầm khối nam kia lên, toàn thân nó màu đen, ước chừng khoảng một centimet, phía trên màu đen đó còn có một hoa văn màu xám tro.
Ngón tay Diệp Đình khẽ miết trên hoa văn xám tro kia, nói: “Cháu đoán rằng, bên trong mấy sợi dây chuyền này đều có một khối nam châm như vậy, theo như hoa văn xám tro này mà tiến hành sắp xếp, là có thể tạo ra được một khối nam châm hoàn chỉnh.”
Lôi Thiếu Tu gật đầu: “Có lý… có lẽ là như vậy thật.”
Trong tay Diệp Đình còn có một sợi khác màu đỏ đậm, cái này là sợi dây mà An Kỳ Nhi mang theo, nhưng theo lời cô ta, sợi dây này không phải là của cô ta, mà hiện giờ cô ta vẫn chưa tìm được chủ nhân của nó.
Lúc đó Diệp Đình mở sợi dây chuyền đỏ đậm này ra, phát hiện bên trong nó trống không, không có nam châm, cho nên anh lúc anh diệt trừ Hoắc Ân, liền tận lực ép Hoắc Ân giao khối nam châm đó ra, sau đó mới tìm lại được khối nam châm.
Trừ sợi dây màu đỏ đậm này ra, khối nam châm của Lý Thiên Mặc cũng đang ở chỗ anh.
Bây giờ anh đã có được mấy khối nam châm của ba sợi dây chuyền rồi.
Nhưng mà, hiển nhiên là ba khối nam châm này không liên tiếp nhau… muốn biết được bí mật bên trong nó, thì nhất định phải tìm ra được năm sợi dây chuyền còn lại.
Lăng Vi nắm tay anh khích lệ anh. Trong lòng Diệp Đình liền cảm thấy ấm áp, anh biết Lăng Vi đang muốn nói: “Em sẽ mãi luôn ở bên anh.”
Sau khi Diệp Đình và Lăng Vi rời đi, Lôi Thiếu Tu liền lập tức gọi Lôi Niểu Niểu đến.
“Niểu Niều à, con và Thiên Mặc trò chuyện với nhau thế nào rồi?”
“…” Lôi Niểu Niểu kinh ngạc nói: “Ba, đây cũng đâu phải là phong cách của ba! Còn nữa… Thiên Mặc? Ba thân quen với người ta thế sao? Đột nhiên lại gọi thân mạt như vậy, ba hù con quá!”
Lôi Niểu Niểu sờ cánh tay mình, ấn lớp da gà mới nổi lên… Ba cô là một người siêu nghiêm túc, ngày nào cũng bày ra cái vẻ mặt poker face kia, nếu không phải tâm trạng vô cùng tốt thì sẽ không bao giờ gọi cô là Niểu Niều, mà sẽ gọi cả tên lẫn họ của cô ‘Lôi Niểu Niểu’! Giống như cô không phải con con ruột của ông ấy vậy.
Hôm nay làm sao thế này?
Bị trúng gió rồi sao…
Còn gọi Lý Thiên Mặc người ta là Thiên Mặc… cứ như anh ta chính là con ruột của ông ấy vậy…
Lôi Niểu Niểu cố ý giơ tay lên, đặt lên trán Lôi Thiếu Tu: “Con thử xem ba có lên cơn sốt không, ô này vẫn bình thường mà nhỉ…”
Lôi Thiếu Tu tức giận, đập cái tay Lôi Niểu Niểu rơi xuống: “Học ở đâu ra đấy? Càng học càng thấy phí! Ba đang hỏi con chuyện chính sự đấy!”
“Chuyện gì ạ?” Lôi Niểu Niểu bị ba cô đập vào tay đến là đau, sau đó liền nghe thấy ba cô tức giận hỏi: “Ba hỏi con, con và Lý Thiên Mặc nói chuyện với nhau ra sao rồi?”
“Cái gì mà nói chuyện ra sao chứ? Con và anh ta đã nói gì đâu…”
Lôi Thiếu Tu nóng nảy: “Vậy sao con lại không nói hả?”
Lôi Niểu Niểu không vui: “Con nói bằng cái gì được chứ? Người ta với con cũng đâu có quen biết nhau! Chị dâu con cho con dãy số điện thoại đó, a… vậy thì con phải gọi điện cho anh ta luôn hả? Thật ngu ngốc… Ba, ba chưa từng nghe qua câu: Tự dâng mình đến cửa không ai thèm lấy chưa? Dù gì con cũng là một đứa con gái, da mặt cũng đâu có dày được như vậy. Ba nghĩ kiểu gì thế? Thật sự cho rằng không ai thèm lấy con sao? Con nói với ba nhé… số người trong trường học theo đuổi con, xếp thành hàng dài dằng dặc kia kìa… bảo bọn họ đứng nắm tay nhau là có thể được đến năm vòng cầu luôn ấy!”
“Con cứ chém gió nữa đi…” Đứa nhỏ nói nhiều này ấy… không giống ông, cũng chẳng giống mẹ nó chút nào.
Lôi Thiếu Tu không nói lại cô, liền đi tìm Phương Di bàn bạc.
Phương Di cảm thấy kỳ lạ: “Niểu Niểu không muốn, ông còn ép con bé làm gì? Bây giờ Niểu Niểu cũng mới lớn? Phụ huynh của những nhà khác, ngăn lên cản xuống còn chẳng được, chỉ sợ đứa nhỏ của mình yêu đương lăng nhăng trong trường, tránh việc có thai trước khi kết hôn, vậy mà ông còn la nó…”
Lôi Thiếu Tu nói: “Niểu Niểu nhà chúng ta, đương nhiên tôi vẫn hiểu nó. Con bé rất hiểu chuyện, cái gì nên làm cái gì không nên nó đều biết hết. Đừng thấy bình thường con bé có vẻ tùy tùy tiện tiện, thế nhưng không bao giờ làm những chuyện sai trái.”
Phương Di gật đầu một cái, nói: “Vậy thì đúng rồi… Con bé Niểu Niểu này thật sự rất tốt. Tôi rất thích con bé. Tôi còn tưởng rằng, hai chúng ta kết hôn lần hai, chắc chắn sẽ bị con bé giở tính tình trẻ con giận dỗi, không nghĩ đến Niểu Niểu nhà ông lại tốt như vậy… không hề phản đối chúng ta…”
Lôi Thiếu Tu gật đầu… Ông và Phương Di tái hôn, cũng không phải ông đã quên người vợ trước của mình, chẳng qua chỉ là càng lớn tuổi càng cảm thấy tịch mịch…
Vốn dĩ ông cũng chẳng muốn tìm bạn già làm gì, vẫn là do Niểu Niểu đề cập đến, nói rằng nếu ông thấy ai thích hợp thì liền cưới về, đỡ cho việc cái nhà này chỉ có mỗi ông và con bé suốt ngày mắt to trừng mắt nhỏ, quá hiu quạnh.
Lôi Thiếu Tu còn đang cảm khái chuyện này, bỗng Phương Di đột nhiên hỏi: “Sao tự nhiên ông lại để ý đến đứa nhỏ Lý Thiên Mặc này thế? Tính cách thằng bé thế nào, có bản tính ra sao ông cũng còn chưa biết, vậy mà đã để cho Niểu Niểu tiếp xúc với người ta, lỡ như đức hạnh không được nghiêm chỉnh làm hư Niểu Niểu, thì biết tính sao?”
Lôi Thiếu Tu lắc đầu, như chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn không thế đâu. Nếu là tiểu Vi giới thiệu, lại còn là bạn tốt của con bé, nhân phẩm của thằng nhóc đó tuyệt đối là tốt, tôi rất yên tâm, không cần tra xét!”
Phương Di gật đầu cười: “Cũng đúng…”
Bà hơi suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Tôi nói với ông này, ông cứ ép Niểu Niểu gọi điện cho Lý Thiên Mặc, kiểu gì cũng sẽ chỉ càng khiến con bé không thích. Cái độ tuổi này của Niểu Niểu ấy mà, chính là thời kỳ làm phản, một đứa trẻ lớn xác như con bé, là độ tuổi luôn muốn có người khẳng định mình, muốn người coi trọng. Vô cùng không muốn bị người khác định đoạt thay, ông càng ép con bé, con bé sẽ chỉ càng muốn phản kháng, muốn đối nghịch lại với ông mà thôi.”
Lôi Thiếu Tu không lên tiếng, nhưng không thể không thừa nhận… Ông gật đầu một cái, trong lòng nghĩ: Phương Di nói đúng…
Phương Di còn nói: “Nếu như ông thật sự muốn để hai đứa nhỏ làm quen, vậy thì cũng dễ thôi… Ông bảo tiểu Vi tổ chức hoạt động gì đó, hoặc là bữa tiệc… mời cả hai đứa nhỏ đến, dù sao cũng đều là người trẻ tuổi mà, nghe đến chơi bời còn không đi nhanh sao? Đến lúc đó, hai đứa có cảm giác với nhau hay không, trò chuyện chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
“Có lý! Rất có lý!”
Lôi Thiếu Tu hơi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta cũng đừng bảo tiểu Vi tổ chức tiệc tùng gì cả, không phải tuần sau là sinh nhật bà sao? Chúng ta mời tất cả bọn nhóc đến! Còn cả Lăng Tiêu, tiểu Tony nữa… nếu như Lăng Trí cũng đồng ý đến thì chúng ta cũng có thể mời… chỉ sợ ông ta không muốn thôi…”
Phương Di nói: “Tôi vẫn rất hiểu Lăng Trí, ông ấy nhất định sẽ đồng ý đến. Ông ấy ấy mà… chính là quá hay… mềm lòng, cho nên mới thường xuyên bị ức hiếp…”
Lôi Thiếu Tu nắm lấy bả vai bà, khẽ nắn, ông an ủi: “đều đã qua rồi, đừng nghĩ đến nữa… bọn nhỏ cũng đã lớn, chúng ta liền dưỡng tuổi già là được. Lăng Trí đã có tiểu Vi chăm sóc, nói không chừng cũng rất nhanh có thể tìm bạn già rồi. Chúng ta sống cả đời này, không nhất định phải gán ghép ai với ai mãi, cũng chưa chắc có thể bầu bạn đến cuối đời… tất cả đều đã được định trước, cứ thản nhiên tiếp nhận, quý trọng cho tốt là được… Cuộc sống ấy mà, cũng không có quá nhiều điều không vừa ý.”
Phương Di gật đầu một cái, lập tức gọi điện thoại cho Lăng Vi, nói rằng thứ tư tuần sau bà có một bữa tiệc, bà định mời Lăng Trí, Lăng Tiêu và cả tiểu Tony đến tham gia.
Lăng Vi đáp một câu: “Vâng, lát nữa con sẽ đi bàn bạc với mọi người.”
Phương Di cười một tiếng, còn nói: “Còn nữa… con dẫn theo nhiều bạn bè đến một chút, dân số nhà chúng ta cũng không nhiều, thím sợ quá hiu quạnh không đủ náo nhiệt.”
Lăng Vi lập tức hiểu ngay: “Thím là muốn… bảo con mời Lý Thiên Mặc đúng không?”
“Ôi chao, cái con bé này… lúc nào cũng thông minh thế… ha ha…” Phương Di có chút xin lỗi, nhưng vẫn nói: “Chú con rất muốn gặp thằng bé một lần…”
“Vâng, con sẽ nói với cậu ấy một tiếng trước.” Lăng Vi cúp điện thoại, sau đó liền thông báo với bạn bè, thứ tư tuần sau ai rảnh đều có thể tham gia sinh nhật cùng cô.
Long Đằng vừa mới khởi bước, có rất nhiều việc, lại còn rườm rà nữa.
Lăng Vi vẫn luôn bận rộn đến mức chân không chạm đất, rất nhiều chuyện đều có Diệp Đình giúp đỡ cô, Diệp Đình cũng dời luôn địa điểm làm việc đến Long Đằng…
Bản thân Laroe cũng làm về ngành xe hơi, Diệp Đình mở ra cho Lăng Vi một lối đi: Có những nhân tài, công cụ liên quan đến công việc, đều có thể thỉnh cầu Laroe.
Ừm… có một người chồng tốt ủng hộ như vậy, đời này của cô đúng là tu luyện có phúc…
Có phải là do kiếp trước hệ ngân hà bị nổ tung, cô đã cứu được chăng? Nếu không phải như thế, làm sao cô có thể may mắn gặp được Diệp Đình…
Tiểu Cầm cũng đã đến ‘tân Long Đằng’ làm việc, cô ấy là do Lăng Vi dẫn đến, vốn dĩ làm trưởng bộ phạn thiết kế ở Laroe, bây giờ cũng đã từ chức, đến đây làm chung cùng với Lăng Vi.
Tiểu Cầm mang bản thiết kế đến gõ cửa phòng làm việc của Lăng Vi, Lăng Vi nhìn thấy cô ấy, thực sự rất vui.
Tiểu Cầm cũng rất cao hứng, cô đặt bản thiết kế trong tay xuống.
Tâm trạng đặc biệt thoải mái nói: “Lão đại, hiện giờ em rất có tinh thần! Thật giống như đang nuôi nấng một đứa trẻ lớn lên vậy. Chúng ta vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nhất định là có rất nhiều chỗ khó xử lý, giống như một đứa con nít vừa mới được sinh ta, từ chưa biết gì sẽ bắt đầu tập lẫy, đến ba tuổi rồi sẽ biết đi… mặc dù có khó khăn, thế nhưng quãng đường lớn lên này, sẽ luôn khiến cho mọi người cảm thấy kích động, khiến sóng triều trong lòng người dâng trào!”
Lăng Vi vô cùng cảm động, hiện giờ chính là thời kỳ cô bắt đầu gây dựng sự nghiệp, rất cần có người khác khích lệ.
Mặc dù những thứ khích lệ thế này trông có vẻ như không có tác dụng thực tế gì, nhưng thực ra, hiệu ứng tâm lý của những thứ khích lệ này lại không thể lường được!
Những lời mà tiểu Cầm nói, cũng chính là những điều Lăng Vi muốn nói.
Cả đời người có mấy lần trưởng thành, Long Đằng chính là một trong số đó.
Lăng Vi tặng 1 like cho tiểu Cầm: “Không hổ là trưởng một bộ phận… thật đúng là càng ngày càng biết khích lệ người khác.”
Tiểu Cầm cười hở răng khểnh: “Em nói thật mà!”
Nói xong, tiểu Cầm lại huơ huơ nắm đấm, nói: “Long Đằng chúng ta, có thể dùng một câu để hình dung, đó chính là —— hừng hực phát triển! Em thật sự rất rất vui!”
Hai ngày cuối tuần mọi người đều nghỉ ngơi, thế nhưng lại là ngày bận rộn của Lăng Vi. Hai ngày này, cô tiếp đãi hơn ba mươi vị lão tiền bối, từn bước sắp xếp công việc mới cho mỗi người.
Có lẽ sẽ có người cười cô thật ngu ngốc khi mời những lão tiền bối như thế này về, rất nhiều người trong số đó cũng sắp sửa về hưu đến nơi… cô coi chuyện này là cái gì chứ? Mời những người này đến Long Đằng dưỡng lão hay sao? Những lão tiền bối này làm việc thêm được mấy năm, cũng sắp sửa về hưu rồi, lúc đó tiền hưu trí cũng là do Long Đằng bỏ ra!
Phụ tá mới của Lăng Vi là Lục Phỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu, Lăng Vi lại nói: “Cô cứ chờ xem… chuyện gì cũng đều có hai mặt, tôi ra quyết định này, tuyệt đối sẽ thu hơn mọi người nghĩ đến mấy trăm, một ngàn lần.”
Lục Phỉ còn lâu mới tin…
Kết quả, ngày thứ hai, đầu tuần.
Sau khi những lão tiền bối này vào vị tí của mình, Lục Phỉ mơ hồ cảm giác được… có lẽ Lăng tổng đã đúng…
Long Đằng vừa mới cất bước, là hãng mới, nhưng lại có một nhóm nhân viên kỹ thuật lão làng kinh nghiệm đầy mình, kỹ thuật vững vàng! Những kỹ công lão luyện này, ai ai cũng đều có tuyệt kỹ, dù là chuyện gì xảy ra cũng không làm khó được bọn họ.
Bọn họ cũng đặc biệt dụng tâm dẫn dắt học trò, bởi vì bọn họ biết chưa đến mấy năm nữa họ sẽ phải về hưu, nếu như không mang nhân tài ra thì cũng thật có lỗi với việc tiểu Vi đã hậu đãi họ phong phú như vậy.
Những người như họ vốn dĩ chính là công nhân viên kỳ cựu của Long Đằng, bản thân vẫn chưa dứt được hết tình cảm với Long Đằng, bây giờ gia nhập Long Đằng mới, đương nhiên họ cũng ra sức hết mình.
Họ biết sứ mạng của chính mình chính là khắc phục tất cả mọi khó khăn, cũng nhất định phải bày hết tuyệt kỹ của mình ra ngoài, giúp cho những lớp hậu bối của Long Đằng trong tương lai có đủ năng lực để đảm đương một phương!
Rất nhanh đã đến thứ tư, Lăng Vi dẫn theo rất nhiều bạn tốt cùng nhau đến.
Trong bữa tiệc, Lôi Niểu Niểu trông thật nổi bật, cô mặc một bộ đô rằn ri…
Những người khác đều mặc lễ phục, chỉ có mình cô…
Lôi Thiếu Tu nói cô: “Con đúng thật là phách lối!”
Phương Di lại nói: “Con bé này có cá tính, cái này gọi là sáng tạo nổi trội, một mình một góc trời, vô cùng độc đáo!”
Lôi Thiếu Tu hơi cười, nói: “Bà đúng là nuông chiều nó.”
Lý Thiên Mặc mặc một bộ vest đen, ngồi trên ghế sofa. Hiện giờ anh cũng đang làm việc tại Long Đằng, nếu bộ phận kỹ thuật có vấn đề gì thì đều tìm anh giải quyết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc