Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 271

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Khanh lại ăn hai chén cháo, cho đến khi ăn sạch sẽ cà rốt trong dĩa mới buông đũa.
Lăng Vi cầm một tấm khăn giấy ướt đưa cho Diệp Khanh. Diệp Khanh liền trực tiếp xé bao bì, bàn tay lan hoa chỉ cầm khăn giấy ướt ra lau miệng.
Lăng Vi nhíu mày lại, Là có chút kỳ quái.... trước kia, lúc mẹ cầm cái gì đó, cũng phải suy nghĩ một hồi, có những món đồ không thường dùng, mẹ còn không biết làm sao dùng....
Lăng Vi dò xét hỏi: “ Mẹ có mệt hay không? Có muốn con xoa xoa vai cho Mẹ không?”
Diệp Khanh nhìn cô nói: “Cô mang thai sáu tháng, bụng lớn như vậy, sao tôi có thể bảo cô xoa xoa vai cho tôi?”
Nhấy mắt Lăng Vi và Diệp Đình nhìn nhau, cũng nhìn thấy khi*p sợ torng mắt đối phương!
Trời ơi! Lăng Vi che môi lại, kinh ngạc chỉ chỉ bụng mình, ý là: “Mẹ biết em mang thai sáu tháng?”
Diệp Đình nhẹ gật đầu, trên gương mặt đẹp trai không thể che giấu nụ cười.
Lăng vi lại cố ý nói: “Đúng nha, bụng con quá lớn, con thấy bụng người khác không có to như con vậy.”
Đột nhiên Diệp Khanh cười nói: “Con là sinh đôi nha, nhất định phải to hơn người khác.”
!!
Trời ạ.... Trong đầu Lăng Vi và Diệp Đình nhảy ra hai dấu chấm than!
Lăng Vi suy nghĩ, lại cố ý hỏi bà một vấn đề mà cô đã từng hỏi: “Con nghe Diệp Đình nói. xác suất sinh đôi là có gien di truyền, nhà Mẹ có gien di truyền này không? Năm đó có phải Mẹ mang thai đôi không?”
Đột nhiên Diệp Khanh sững sờ...
Ánh mắt bà xa xưa nói: “Khi đó.... tôi hôn mê bất tỉnh... suýt chút nữa đứa bé đã ૮ɦếƭ trong bụng tôi rồi.... khi đó, bác sĩ làm giải phẫu cho tôi, đưa bé mới vừa sinh ra ngoài, tôi còn chưa kịp nhìn thấy nó. Bởi vì, sức mạnh của thuốc tê quá ghê ghớm, sau đó tôi liền không biết gì cả.
Đột nhiên Lăng Vi nắm tay Diệp Đình, tin tức trong đoạn nói chuyện này của Diệp Khanh quá lớn rồi!
Bà lại biết con của mình là - Diệp Đình! Bà còn nhớ lúc mình sinh con là sinh mổ?
Nhưng mà, bà nói khi đó bà hôn mê bất tỉnh, đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện bà thường hay quên mọi thứ, là bởi vì khi đó bị để lại bệnh căn? Có phải lúc sinh con đã tiêm thuốc tê quá nhiều, đưa đến tình trạng của bà bây giờ?
Diệp đình thử dò hỏi: “Có phải.... có người cố ý hôn mê mẹ, sau đó ôm con đi?”
Đột nhiên Diệp Khanh đưa hai tay đỡ trán, thống khổ run rẩy.... Lăng Vi vội vàng nắm tay Diệp Đình, ý bảo anh không nên hỏi nữa,
Diệp Khanh khoác tay, và vẫn luôn lắc đầu, luôn lắc đầu. Lăng Vi vội vàng qua ôm bà: “ Mẹ quá mệt mỏi, ngủ một lát nữa đi.”
Diệp Khanh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên xa lạ.
Diệp Đình cùng Lăng Vi: “...” Hai người im lặng, trong lòng thêm một câu: “Tôi nhìn các người thật quen...”
Nhưng mà, Diệp Khanh không có nói những lời này, bà nghi ngờ nhìn hai người hồi lâu, một lúc sau, ánh mắt dần dần ôn nhu lại, giống như bà bị chuyện gì làm sợ hãi vậy, đột nhiên run run.
Đột nhiên bà nói: “Con trai của mẹ, cũng đã lớn như vậy?” nói xong, liền khóc....
Lăng Vi cùng Diệp Đình:...”
Lăng Vi lại ngồi xuống ghế, có chút muốn cười: “Có phải mẹ đã khỏe lại?” Cô dùng tay nói chuyện với anh.
Trong lúc nhất thời Diệp Đình không biết nên nói gì cho phải, đột nhiên Lăng Vi hỏi bà: “Mẹ còn nhớ cuốn sổ riêng của mẹ sao? mẹ viết mấy hàng thơ trong cuốn sổ. Trang thứ nhất là: Mạc tiếu luyến hoa nhân, tầm biến phương tùng. Ý của mẹ là đừng tìm sao?”
Đột nhiên Diệp Khanh che môi lại: “Đúng vậy.... đây là quyển nhật ký tôi để lại cho anh ấy.”
Để lại cho anh ấy? Cái anh ấy này, hẳn là ba của Diệp Đình? Không nghĩ tới lại để cho cô và Diệp Đình lấy được, còn dựa vào những đầu mối này tìm được bà.
Lăng Vi nắm chặt thời cơ hỏi: “Mẹ bảo đừng tìm mẹ, nhưng mà, phía sau mẹ lại viết một chuỗi tin tức dài: Mạch thượng hành vân nhàn kỷ xử, tiểu kiều y liễu đãi vãn trang. Chúng con tìm thấy một mảnh kim loại có khắc mật mã bên cạnh cây cầu nhỏ trong trang viên. Chúng con phá giải mật mã, đoán được tin tức mẹ lưu lại là trụ sở bí mật. Đúng không?”
Diệp Khanh cực kỳ kinh ngạc, bà hốt hoảng nói: “Tôi không muốn để anh ấy tìm được tôi, nhưng mà.... tôi lại muốn anh ấy tìm được tôi.... tôi.... những tin tức tôi lưu lại này... bất quá là lừa mình dối người thôi,.... bởi vì, căn bản là anh ấy không thể thấy quyển nhật ký này.”
Lăng Vi cùng Diệp Đình đều không hít thở được, nhất là Diệp Đình, anh nhỏ giọng nói: “Tại sao mẹ không để cho ông ấy tìm được mẹ chứ? Không phải các người yêu nhau sao?”
Diệp Khanh xoa trán, khó khăn nói: “Bởi vì căn bản là tôi không biết anh ấy là ai... anh ấy cũng không biết tôi là ai....”
Lăng Vi hoàn toàn hồ đồ: “Sao hai người lại không biết lẫn nhau là ai?” Cô lấy một tấm hình ra đưa cho Diệp Khanh: “ mẹ xem, đây là mẹ và ông ấy khiêu vũ trong tiệc chứ? Hai người không biết thân phận lẫn nhau sao?”
Đột nhiên Diệp Khanh giật mình, ngón tay bà run rẩy.... cầm lấy hình....
Trong mắt bà long lanh một tầng hơi nước, bà ςướק lấy hình, ngón tayvuot61 ve mặt ông, nước mắt rơi lộp bộp vào trong hình.
“Là anh ấy... tất cả mọi người đều đồn đãi, nói tôi là tình nhân của Bảo La - Lộ Dịch Tưm nhưng không ai biết tôi là Diệp Khanh, chỉ có Bảo La mới biết, Ông ta muốn phá hủy tôi, muốn nhốt tôi lại!”
Lăng Vi cùng Diệp Đình yên tĩnh lắng nghe, Diệp Khanh nức nở, đặt hình bên miệng mình nhẹ nhàng hôn.
Bà nói: “Đêm hôm đó, tôi và anh ấy nhảy một điệu, Bảo La đã ra sát lệnh muốn đuổi Gi*t anh ấy ---- tôi không biết thân phận anh ấy, nhưng mà, rất nhiều người đồn đãi nói rằng anh ấy là thiếu tướng của Phong Đầu, tuổi còn trẻ đã lập được nhiều chiến công hiển hách Tôi lén lút thay áo người hầu trốn vào xe rác đi ra ngoài, lúc tôi đang rửa mặt ngoài sông liền thấy cả người anh ấy tràn đầy máu trôi trên sông. Tôi nhaoq au kéo anh ấy lên, đột nhiên anh ấy đứng lên ôm tôi đi.... ngày đó đêm vô cùng tối, anh ấy còn mang cái mặt nạ đó, tôi cũng đeo mặt nạ, từ đầu đến cuối chúng tôi vẫn không biết thân phận lẫn nhau.... anh ấy một tay nắm tay tôi, một tay giơ súng bắn ra phía sau lưng --- anh ấy bị vết thương đạn bắn, nhưng không phải vô cùng nặng, chẳng qua là cánh tay, chân, ngang hông bị thương.... nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó tôi rất bội phục anh ấy.... khi đó Bảo La đã ra sát lệnh, bao vây diệt trừ anh ấy khắp nơi... anh ấy vì như vậy mà bị thương...”
“Sau đó thì sao? Sao lại có đứa bé?” Lăng Vi hỏi xong, đột nhiên muốn tát mình, bây giờ tại sao cô lại quan tâm vấn đề đó vậy?
Cũng không thể trách cô nha, cả hai người đều không nhận ra đồi phương đâu, ngay cả thân phận, tướng mạo cũng không biết, sao có thể sanh con được?
“Chẳng lẽ là bị người khác bỏ thuốc?” Phốc... vậy không phải là giống Diệp Đình sao?
Diệp Khanh cười khổ: “Không có...” Bà lau nước mắt, cười khổ cúi đầu: “Lúc ấy tôi nghĩ, Bảo La muốn nhốt tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị ông ta làm nhục, tôi không muốn! Nên phải ngủ chung với người đàn ông trước mắt này!”
Đột nhiên Diệp Đìnhnhìn Lăng Vi, ý là, em nhìn xem mẹ anh đi, lại nhìn về chính mình.... anh cũng mấy tháng mới có thể giải quyết em được...
Lăng Vi rất không phúc hậu hỏi bà: “Vậy mẹ muốn đẩy ngã mẹ ấy, mẹ ấy cũng đồng ý sao?”
Mặt của Diệp Khanh đỏ bừng, bà vô cùng thẹn thùng nói: “Nhất định anh ấy không đồng ý nha.... nhưng mà tôi lại khóc. Khi đó quá lạnh.... hai người chúng tôi đều là mới từ dưới nước vớt lên, lạnh đến tôi run lẩy bẩy, tôi dùng sức khóc, tôi nói tôi sắp ૮ɦếƭ rét, vừa ho vừa nhảy mũi mấy cái, tôi nói tôi sắp ૮ɦếƭ.... anh ấy bị tôi cuốn lấy không còn cách nào đành tới đây ôm tôi.”
Ai nha.... Trong đầu Lăng Vi nghĩ, mẹ thật là biết dụ dỗ.... Con và Diệp Đình, còn kém mẹ xa lắm.!
Diệp Khanh giống như một cô bé vậy, e thẹn bụm mặt nói: “Mặc dù anh ấy không thường cười, lạnh như băng, nhưng người lại rất tốt.... an ấy vẫn luôn che chổ tôi...”
Lăng Vi hỏi bà: “Vậy sao ông ấy không mang mẹ đi nha? Sao hai người lại tách ra?”
Nước mắt Diệp Khanh lại rơi lả chả xuống: “Tôi mang anh ấy đến một căn phòng hoa nhỏ một đêm, cái phòng hoa nhỏ này là của tôi...”
Bà lại rưng rưng nước mắt, cười ngọt ngào.
Bà nói: “Bình thường tôi ở bên trong chăm sóc ít hoa cỏ, anh ấy nói anh ấy thích đỗ quyên.... bởi vì anh ấy chỉ biết một loại hoa đó,. Chúng tôi vô cùng có ăn ý, ai cũng không có tháo mặt nạ của đồi phương ra.... anh ấy thật rất mê người, nhất là ánh mắt, tôi không nhìn thấy mặt anh ấy, lại bị ánh mắt anh ấy mê đến thần hồn điên đảo. Tôi có chút sợ nhìn mặt anh ấy, bởi vì tôi sợ cả đời cũng không quên được.... Tôi nói quần áo tôi lạnh quá, tôi nói tôi muốn ૮ởเ φµầɳ áo, cả người anh ấy căng cứng, thật là đáng yêu....”
Bà vừa khóc vừa cười, ngón tay bấu gò má thật chặt, bà lại thong thả nói: “Nhất định anh ấy cũng yêu tôi, anh ấy ôm chặt tôi như vậy, hôn tôi như điên rồi. tôi dùng sức ૮ởเ φµầɳ áo anh ấy, cái loại cảm giác lén lút đó vô cùng mới lạ, anh ấy là người ngay thẳng như vậy, nhất định cả đời sẽ không làm loại chuyện này. Là tôi dụ dỗ anh ấy mê mẫn.... sau đó, mặt nạ anh ấy rớt, nhưng mà, đêm quá tối, tôi lại không dám nhìn mặt anh ấy.... tôi đeo lại lên cho anh ấy....”
Trái tim Lăng Vi củng treo lên theo, mẹ đeo làm gì nha? Mẹ không hiếu kỳ nhìn mto65 cái sao?
Lăng Vi thật cuống cuồng! Nhưng mà, trong lòng lại càng nhiều bực bội.... một đôi thật tốt biết bao nha, sao lại bị tách ra...
Diệp Khanh lau nước mắt nói: “Lúc trực thăng phi cơ của anh ấy tới, anh ấy mang tôi đi. Nhưng mà, bên ngoài đã bị người của Bảo La bao vây. Tôi liền rút súng của anh ấy chỉ lên đầu mình, tôi để cho anh ấy đi, anh ấy vô cùng tức giận! Anh ấy nắm tay tôi, bảo tôi đừng sợ, nói quân đội của anh ấy sao81 tới, anh ấy phải lập tức tiêu diệt người nhốt tôi. Khi đó anh ấy không biết tôi bị Bảo La nhốt. Anh ấy chỉ biết là tôi tham gia tiệc đó. anh ấy tới nơi này chính là muốn dọn dẹp hắc bang địa phương, anh ấy kéo tôi lên trực thăng, đột nhiên --- chúng tôi bị một tổ chức sát thủ thần bí bao vây Gi*t! Tôi biết, đó là Bảo La chó cùng đường quay lại cắn! Sao Bảo La có thể cho người mang tôi đi! Bảo La lập tức ra lệnh đàn em của ông nổ súng.... tiếp theo, chính là một trận đại chiến!”
Tay Diệp Khanh cẫn còn giơ giữa không trung như vậy, thật giống như người đàn ông kia vẫy còn ôm bà như vậy. Bà hoàng hốt nói: “Trong hỗn loạn, tôi cản một phát súng vì anh ấy... mắt anh ấy đầy máu đỏ.... anh ấy đưa tay ôm tôi, anh ấy nhìn thấy trước иgự¢ tôi đều là máu lập tức liền phân tâm: “Hai người chúng tôi đều trúng đạn. Một viên đạn bắn vào đầu anh ấy...”
“...”
Lăng Vi và Diệp Đình đồng thời nắm tay bà.... Diệp Khanh chấn động mạnh, mời vừa từ bi thương khôi phục lại. Bà đau lòng đến sắp nứt ra.
Lăng Vi không muốn để cho bà nói, nhưng mà bà không dừng được.
Bà vừa khóc vừa nói: “Hai người chúng tôi cùng hôn mê, tôi bị Bảo La bắt trở về. Lúc tôi tỉnh lại phát hiện viên đạn kia chỉ xẹt qua иgự¢, vết thương của tôi không quá nghiêm trọng.
Bà che иgự¢ mình, buồn buồn nói: “Bảo La cho người đưa thuốc tới, đột nhiên tôi nghĩ đến - tôi cùng anh ấy.... ở trong phòng hoa suốt một buổi tối, tôi lại là đang trong giai đoạn nguy hiểm! Tôi đoán đại khái mình sẽ mang thai, bởi vì, đêm hôm đó tôi vô cùng dính người, rất là hy vọng mang thai đứa bé của anh ấy.....”
Bà lại bụm mặt nói: “Lúc ấy tôi suy nghĩ.... cho dù sau này không gặp lại anh ấy được, tôi nhất định cũng phải có một đứa bé của anh ấy. Huống chi anh ấy lại sinh tử không biết, tôi càng phải giữ lại đứa bé này. Cho nên, tôi từ chối uống thuốc!”
Ánh mắt bà vô cùng kiên định!
Bà diễn tả cảnh cầm rượu trong tay, quấn bông gòn vừa lau ngay иgự¢ của mình vừa nói: “Tôi làm như vậy ngày ngày, tự cầm rượu khử độc cho mình, mạng của tôi xem như lớn, đứa bé cũng rất kiên cường.”
Bà hít một hơi nói: “Bảo La bắt tôi trở về, giận không kềm được! Ông ta uống say nét mặt hớn hở, ông ta nhốt tôi vào trong phòng, muốn ૮ưỡɳɠ éρ chiếm đoạt tôi, tôi giả vờ bị cảm, lên cơn sốt, để ông ta đi nấu chén canh gừng cho tôi, sau khi ông ta đi ra ngoài, tôi lập tức thu mua một người hầu gái, người hầu gái này muốn làm nữ chủ nhân sắp điên rồi... tôi để cô ta ngủ với Bảo La, cô ta vô cùng phấn khởi đồng ý.”
Diệp Khanh cười lạnh, dừng nước mắt lại.
Bà nói: “Bảo La uống nhiều rồi, lúc ấy tôi lại đập vỡ bóng đèn. Ông ta say bí tỉ, mình ngủ với ai chính ông ta cũng không biết. tôi vì giữ được đứa bé liền nói tôi mang thai, không để cho ông ấy ᴆụng tôi. Ngay tại tôi mang thai mười tháng sắp sinh, người kia.... tới. Đầu của anh ấy trúng đạn, mới vừa tỉnh lại.... anh ấy lửa giận ngút trời, mang quân đội đến chất vấn Bảo La tôi đang ở nơi nào, từ đầu đến cuối anh ấy vẫn không biết tôi bị Bảo La nhốt, anh ấy chỉ biết là tôi tham gia tiệc của Bảo La, cho nên, miệng đột phá duy nhất của anh ấy chính là Bảo La - Lộ Dịch Tư. Nhưng mà, Bảo La nói ông ta và tôi không quen. còn nói mười tháng trước tôi đã bị trúng đạn ૮ɦếƭ....”
Diệp Khanh đè trán lại, hiển nhiên đầu vô cùng đau đớn, bà không ngừng lắc đầu.... nước mắt tuôn ra như lũ lụt vậy.
Lăng Vi dời ghế qua, đưa tay ôm bà. Diệp Khanh nằm trên bả vai Lăng Vi khóc.
Bà khox1 thút thít nói: “Tôi nghe các người làm nói, lúc đó anh ấy giận đến ngất xỉu, Vết thương của anh ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Lúc ấy tôi nghe được anh ấy tới, kích động suy nghĩ xuống lầu tìm anh ấy, kết quả, Bảo La tát, bụng tôi ᴆụng vào tay thang lầu, lúc ya61 tôi chảy rất nhiều má. Tôi ngất đi, đứa bé không sinhr a, Bảo La cho người phẫu thuật, chuyện sau này, tôi cũng không nhớ..... Cả ngày ngơ ngơ ngác ngác...”
Đột nhiên bà cầm tay Lăng Vi nói: “Cô nhất định phải nhớ những lời này giúp tôi.”
Lăng Vi trịnh trọng gật đầu, bà mới chậm rãi yên tâm.
Bà còn muốn nói điều gì, nhưng mà đầu thật sự quá đau. Diệp Đình cùng Lăng Vi vội vã đỡ bà nghỉ ngơi, đột nhiên Diệp Khanh nắm tay Diệp Đình....
Bà nắm tay Diệp Đình. từ từ đặt lên gò má mình, nước mắt của bà tơi trên tay Diệp Đình, nhưng mà, bà khong nói được chữ nào.
Diệp Đình ngồi bên cạnh, đưa tay ôm bà, Diệp Khanh gục đầu lên bả vai anh thống khổ thút thít, bà nói: “Nhất định con rất giống ba con, vởi vì ánh mắt con và anh ấy giống nhau như đúc...”
Diệp Đình vỗ bả vai bà, ngón tay siết chặt lại. nói thật, anh không biết nên làm cái gì, cũng không biết nên nói cái gì, anh ngồi một hồi, phát hiện.... bà ngủ.
Lăng Vi vội vàng đỡ Diệp Khanh lên giường nằm.
Sắc mặt Diệp Đình rất khó coi, Lăng Vi đưa tay kéo anh: “Anh đừng khó chịu, tất cả đều đang phát triển tốt, không phải chúng ta đã có đầu mối rồi sao? Thiếu tướng tiếng tăm lừng lẫy hai mươi năm trước, vẫn là rất dễ tìm.”
Diệp Đình gật đầu, thật ra trong lòng anh đã có suy nghĩ.
Bọn họ đỡ Diệp Khanh nằm xuống, dắp kín mền cho bà, hai người liền đi tới phòng làm việc của Quân Dương.
Lăng Vi mở máy vi tính lên giúp anh, cô suy nghĩ nói: “Những lời mẹ nói cũng rất hữu dụng. Ít nhất chúng ta đã có phạm vi lục soát.”
Diệp Đình ôm cô ngồi lên ghế, Lăng Vi suy nghĩ nói: “Năm nay anh 26 tuổi, sinh nhật là 21 tháng 9. Tính về trước, mẹ mang thai mười tháng, hẳn là bọn họ quen biết vào 21 tháng 11 của 27 năm trước. Chúng ta điều tra thử, 27 năm trước, người nào chịu trách nhiệm dọn dẹp hắc bang của quần đảo Ngả Lợi. Người này không khó tìm lắm.”
Lúc cô nói chuyện, diệp Đình đã gõ bàn phím, ý tưởng của anh cũng như cô vậy, lúc soát tài liệu 27 năm trước.
Trải qua các tầng sàng lọc.
Diệp Đình in ra rất nhiều tấm hình, những người này đều là các thiếu tướng hoặc trung tướng, đại tá, thượng tá tuổi tác từ 20 đến 30. Nhưng mà, trong nhiều hình như vậy, không có tấm nào tương xứng với tài liệu đã điều tra được trước đó....
Lăng Vi nói: “Tại liệu của cha bị che giấu?”
:Ừ....” Diệp Đình nhức đầu, 27 năm, những tài liệu này cũng không dễ tìm, bây giờ đối phương cố ý xóa bỏ tất cả tin tức, làm cho anh không biết nên ra tay từ đâu.
Diệp Đình gõ gõ bàn, nhíu mày nói: “Anh sẽ lục soát tài liệu của tất cả tướng ra, anh cũng không tin còn tìm không ra!”
Đột nhiên anh đứng lên, hỏi Lăng Vi: “Vợ, em nhìn anh đẹo trai anh tuấn như vậy.... ba mẹ anh chắc chắn sẽ không kém nha!”
“Đúng vậy.” Lăng Vi lập tức giơ ngón tay cái cho anh: “Dáng người anh tốt như vậy, cao như vậy, ba của chúng ta nhất định cũng là một người cao lớn nha....”
“Ừ...” Diệp Đình cầm tấm hình kia lên nhìn, anh chỉ Diệp Khanh nói: “Thân cao của em và mẹ anh không sai biệt lắm, cha cao hơn mẹ anh nhiều như vậy.... thật giống như cũng không xê xích bao nhiêu với anh đâu?”
Lăng Vi gật đầu: “Không sai biệt lắm.... vậy anh tìm, quân nhân thân cao 185cm trở lên, 45 tuổi trở lên, đừng để ý cái gì đẹp trai hay không.”
Khóe miệng Diệp Đình giật giật lại bắt đầu tìm kiếm. Thật ra, trước kia anh đều đã tìm ra hết, nhưng mà không cam lòng!
Tìm đến cuối cùng, so sánh với ành.... lại là không có chút thu hoạch, người này.... giống như vô căn cứ biến mất vậy, không có bất cứ tài liệu, không có bất cứ đầu mối nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc