Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 270

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi trừng anh, biết là anh đùa giỡn. Chồng cô, cô còn hiểu hơn ai hết. Cho dù những cô gái điêm dúa ngoài kia lột sạch hết đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn, hừ --- chính là tự tin như vậy!
Lăng Vi cố ý nói: “Ai nha.... mạng em khổ nha.... gả cho một tên cầm thú (gầy) nha....”
Diệp Đình cúi đầu, nhìn toàn thân mình: “Gần đây quả thật là gầy không ít. Đã đói mấy tháng, cũng không ăn được mấy bữa.”
Nháy mắt Lăng Vi hiểu....
“Là em bỏ anh đói đến gầy đúng không....” Lăng Vi giơ tay lên dùng sức xoa xoa mặt anh: “Chờ sinh đứa bé xong, em sẽ bồi thường cho anh thật tốt.”
Diệp Đình cúi người nhẹ nhàng hôn bên tai cô: “Anh cũng sẽ bồi thường em thật tốt.”
“Hừ, ai muốn anh bồi thường. Chúng ta không thể bồi thường, chúng ta phải hưởng thụ thật tốt.... đó là chuyện phù hợp cao của tâm linh và thân thể, chuyện tốt đẹp nhường nào, làm sao có thể gọi là bồi thường đâu!”
“Có đạo lý, tâm linh cùng thân thể chúng ta, phải trò chuyện tốt hơn, sau đó kết hợp chặt chẽ.”
Lăng Vi cười to: “Ha ha, hai chúng ta nghiêm túc nói bậy như vậy, thật được sao?”
Diệp Đình cực kỳ yêu thân thể nhỏ bé của cô, ôm lấy, dùng sức hôn lên mặt cô, lại dán lỗ tai vào bụng cô cẩn thận lắng nghe: “Bính ---”
Đột nhiên thằng nhóc đá, làm Diệp Đình sợ hết hồn!
“Bính ----” Lại một chân! Diệp Đình rõ ràng cảm thấy bụng cô nhô ra, ánh mắt Diệp Đình lộ ra vẻ kinh hoảng, thật giống như hai thằng nhóc này muốn đá văng bụng vợ anh vậy.
Lăng Vi lập tức nói: “Không sao, cái này là còn nhỏ đâu, chờ lớn hơn chút nữa, anh sẽ có thể thấy hai thằng nhóc xí xô xí xào trong đó đâu....”
Diệp Đình: “....”
Biểu tình kia của anh, làm cho Lăng Vi buồn cười.
Lăng Vi cười vỗ bụng, “Bính ----” lại nữa!
“Hai đứa bé này thật tinh nghịch...” Lăng Vi mở điện thoại lên, mở nhạc cho hai đứa bé nghe, một bài hát vô cùng êm ái dễ chịu. Để cho hai tiểu bảo bảo cũng bắt đầu bơi lội, dán vào bụng cô nghe tiếng nhạc.
Lăng vi nói: “Bọn nhỏ cũng dán sát vào đây nghe.... anh mau nói chuyện với tụi nhỏ. Giọng nói trầm thấp từ tính của cha, bọn nhỏ rất thích.”
Ánh mắt Diệp Đình ôn nhu đến sắp chảy ra nước.... anh ôn nhu nói: “Các con tốt....”
“Phốc ha ha ha....” Lăng Vi che mặt: “Tốt cái đầu anh, nói cái khác.”
Diệp Đình hấp tấp nói: “Các con đừng tinh nghịch nha, mẹ mang thai các con rất cực khổ, các con phải ngoan ngoãn.”
Tay của anh sờ lên bụng cô, đột nhiên thằng nhóc nắm tay lại bên trong bụng Lăng Vi. Nháy mắt Lăng Vi cảm thấy bụng bị nhéo, cô nói: “Có một đứa bắt tay với anh đâu.... không biết là trai hay gái.”
Diệp Đình khẳng định nói: “Đây tuyệt đối là con gái, khác phát hút nhau mà!”
Lăng Vi cười đau bụng: “Sau này, con gái thuộc về anh, con trai thuộc về em. Em và con trai cũng khác phái hút nhau!”
“Vậy không được!” Diệp Đình lập tức không chịu: “Con gái của anh, em cũng là của anh. Con trai không cần, để cho nó tự lực cánh sinh.”
Đứa bé trai trong bụng Lăng Vi khóc lớn “Oa oa”, đây là loại cha gì? Đây là loại cha gì? Con nói cho cha, bây giờ con đã có thính lực rồi! Cha nói, con cũng nhớ đâu! Cha cứ..... chờ - đó - cho - con ----
Hừ!
Trở lại căn cứ, Hồ lão và Chung lão gọi điện thoại hỏi tình huống của Lăng Vi, tiến vào tháng sáu, cô cũng mang thai lớn tháng. Đến bảy tháng, sẽ có chút nguy hiểm....
Bởi vì là sinh đôi, tình huống của cô có chút đặc thù, sợ là sẽ sinh sớm.
Lăng Vi nói: “Luôn cảm thấy mệt mỏi..... còn luôn không thở nổi...”
Hồ lão nói: “Đó là thai nhi chèn ép, lúc cô không thở nổi, phải thở bằng ống dưỡng khí. Bởi vì cô là sinh đôi, phải chú ý nhiều hơn người khác. Mỗi lần hút dưỡng khí là 30 phút, nếu không đứa bé thiếu dưỡng khí, sẽ ảnh hưởng đến phát triển.”
“Được....” Trong trụ sỡ của Quân Dương có ống dưỡng khí, mỗi sáng Lăng Vi đều phải hít thở một lần.
Cô và Diệp Đình không gấp về nhà, bọn họ ở lại căn cứ chờ Hàn Yến.
Mắt thấy sắp đến ngày một tháng sáu.... không biết Hàn Yến có thể giải phẫu thành công hay không.
Cuộc giải phẫu này của Hàn Yến.... vô cùng phức tạp.
Nhất là trạng thái của Diệp Khanh còn không ổn định.... thật là làm cho người ta lo lắng. nhưng mà, Hàn Yến không chờ được, tiếp tục chờ nữa, thân thể sẽ sụp đổ...
Bây giờ việc Diệp Khanh phải làm, là chữa trị những tế bào bị tổn thương của Hàn Yến, còn phải xây dựng “công trình phòng ngự” trong thân thể anh. Theo như lời Lăng Vi nói, chính là muốn “thay đổi máu quy mô lớn.”
Nghĩ như vậy đều cảm thấy dọa người, thực hành, lại càng khó khăn.
Dù có một chút sơ xuất nhỏ, người này..... có thể sẽ không ra được nữa.
Lúc cửa phòng giải phẫu mở ra.... Lăng Vi cùng Diệp Đình khẩn trương nhìn xung quanh. Ba mẹ Hàn Yến lo lắng đến run lẩy bẩy.... Angle vẫn luôn chắp hai tay, yên lặng cầu nguyện. Hàn Linh Tê cũng nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Anh, anh nhất định phải bình an...”
Hôm nay, người trong trụ sở vô cùng đông đủ.
Tiểu tổ mười người cẩn thận đứng ngoài cửa phòng giải phẫu chờ, Diệp Đình, Lôi Tuấn, Tần Sanh, Vinh Phỉ, Lôi Đình, Tạp Nhã, còn có Hàn Yến, Quân Dương, Chính Hiền ở trong phòng giải phẫu, ngay cả tiểu bát thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng gọi video cho bọn họ.
Bởi vì thiết bị theo dõi trên người tiểu bát quá nhiều, anh không muốn mang đến phiền toái cho Quân Dương, cho nên chỉ có thể gọi video cho bọn họ.
“Anh sáu sao rồi?” Tiểu bát không thấy được tình huống bên trong, trong lòng thấp thỏm.
Lôi Tuấn nói: “Còn chưa có đi ra, chỉ mới mở cửa thôi.”
Tạp Nhã cùng Lôi Đình vô cùng lo âu, Lăng Vi cầm tay hai người: “Phải tin tưởng bọn họ, nhất định sẽ giải phẫu thành công.”
“Ừ ừ.” Trong lòng bàn tay Tạp Nhã tràn đầy mồ hôi.
Bụng của Lôi Đình cũng hơi to rồi, cô dựa vào trong *** Hoa Thiểu Kiền, cảm thấy có chút không đứng vững. Hoa Thiểu Kiền ôm cô ôn nhu an ủi: “Cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm.”
Lôi Đình muốn gật đầu, lại không dám gật... trái tim treo lơ lửng, rất sợ Quân Dương từ bên trong đi ra, nói những lời làm bọn họ không tiếp nhận nổi.
Rốt cuộc cửa phòng giải phẫu mở, Quân Dương đi ra. Anh lấy khẩu trang xuống, cả người mồ hôi đầm đìa, giống như đã mệt lả rồi vậy. Cuộc giải phẫu này của bọn họ dùng hết bốn ngày ba đêm!
Mỗi người bọn họ đều phải tập trung tinh thần cao độ, đừng bảo là ngủ, nghỉ ngơi, cho dù là thần kinh buông lỏng chút xíu, như vậy đều có thể gây nguy hiểm trí mạng cho Hàn Yến.
Cả người Quân Dương đều run rẩy.... đoàn người xông lên đỡ anh. Chỉ thấy bên trong cửa, Lý Thiên Mặc, Chính Hiền cùng Hoa Đào đang đẩy xe Hàn Yến đi ra.
Trên mặt bọn họ cũng tràn đầy mệt mỏi, ánh mắt Hoa Đào đã đỏ bừng, hiển nhiên là bận rộn nhiều ngày như vậy, vừa tập trung, vừa không thể nghỉ ngơi.
“Thành công không?” Tất cả mọi người đều vội vàng đồng thanh hỏi.
Hoa Đào gật đầu: “Thành công!”
Nước mắt Lăng Vi lập tức rớt xuống. Lôi Đình cũng nằm trong *** Hoa Thiểu Kiền khóc: “Cảm ơn trời đất....” Angle lập tức dựa vào trong *** Vinh Phỉ. Nháy mắt ba mẹ Hàn Yến mệt lả.... Tạp Nhã giơ tay lau nước mắt, cô nói với tiểu bát trong video: “Giải phẫu thành công.”
Tiểu bát hít một hơi thật sâu, che tim, đi qua đi lại tại chỗ.
Diệp Khanh đi ở sau cùng đã sắp hôn mê..... thật khó tưởng tượng, làm sao bà có thể làm phẫu thuật thành công.... làm sao bà có thể khắc phục chứng bệnh mau quên?
“Mẹ ----” Đột nhiên Diệp Đình xông lên đỡ lấy bà, Một tiếng “mẹ” này của Diệp Đình như tiếng sét trên đất bằng! Không có bất cứ triệu chứng nào, đột nhiên phát từ tận sâu trong lòng hô lên tiếng này.
Diệp Khanh lảo đảo lắc lư té bất tỉnh.... bốn ngày ba đêm! Tinh thần khẩn trương cao độ quá lâu, đột nhiên buông lỏng, lại kích động, người nào cũng không kiên trì nổi.
Diệp Đình lập tức cõng bà, Lôi Tuấn, Tần Sanh, Vinh Phỉ cũng vội vàng cõng Quân Dương, Chính Hiền và Lý Thiên Mặc. Tạp Nhã cùng mẹ Hàn đỡ Hoa Đào, Tạp Nhã dùng sức hôn lên mặt Hoa Đào: “Em thật giỏi!”
Hoa Đào buồn cười, nhưng mà nước mắt không ngừng rơi xuống. Quá khó khăn....
Gian khổ trên đoạn đường này, không có ai hiểu hơn cô cả. Một ngày trước giải phẫu, đối với cô đều là vui vẻ lại đau khổ.... loại cảm giác vừa vui vừa đau này quá hại người.
Mẹ Hàn nước mắt như mưa, không ngừng vỗ lưng Hoa Đào: “Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan. Tiểu Yến của chúng ta có phúc....”
Quân Dương suy yếu dặn dò trợ thủ nói: “Đưa anh sáu vào phòng giám hộ quan trọng trước.” Trong trụ sở của anh có bác sĩ hộ lý chuyên nghiệp, giải phẫu hoàn thành, anh sẽ không còn lo lắng vấn đề sau này nữa.
Giải phẫu thành công, mấy người phụ nữ khóc không ngừng được. Trước kia, vì không muốn để cho Hàn Yến khó chịu. nên cũng phải chịu đựng! Bây giờ giải phẫu thành công, liền không nhịn được nữa.
Lăng Vi cầm khăn giấy lau mũi, hỏi Diệp Đình: “Giải phẫu thành công, thì Hàn Yến sẽ hoàn toàn không sao, đúng không?”
Diệp Đình đang lau mặt cho Diệp Khanh, anh suy nghĩ nói: “Hẳn là không sao, phải nhìn xem tình hình sau khi tiểu Yến khôi phục như thế nào nữa.”
Lăng Vi nói: “Nhất định cậu ấy sẽ tốt hơn. Dáng vẻ của Hàn Yên là người có phúc.”
Diệp Đình đưa tay xoa xoa gò má cô: “Em cũng có tướng phúc.”
Lăng Vi cười nói:“Đúng nha, bởi vì gả cho anh.”
Diệp Đình rất vui vẻ, ánh mắt nhìn cô cũng lộ ra vẻ đắc ý, bên trong đắc ý lại mang theo ôn nhu.
Lăng Vi đứng lên, nhận lấy khăn lông trong tay anh, lau mặt cho Diệp Khanh, cô nhỏ giọng nói với Diệp Đình: “Em mới vừa nghe anh kêu "mẹ" nha...”
Diệp Đình: “...”
Lăng Vi nói: “Lúc nãy biểu tình của mẹ, anh không nhìn thấy..... vô cùng kinh ngạc, lại rất kích động. Kích động đến hôn mê bất tỉnh.”
Diệp Đình nói: “Đó là mệt....”
Lăng Vi nói: “Mới không phải, trước kia mẹ rất mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì ra ngoài,một tiếng kêu kia của anh mới làm cho mẹ ngất đi.”
Diệp Đình: “...”
Lăng Vi nhướng mày nhìn anh, chỉ thấy gò má anh hơi đỏ, Ai nha.... dáng vẻ ngạo kiều này! Có cái gì mà không dám thừa nhận, nhìn thấy mẹ mệt mỏi tê liệt, còn có thể thờ ơ mới là kỳ quái đâu.
Chồn cô có máu có thịt, có tình có nghĩa, đây mới là biểu hiện bình thường nha!
Ba mẹ Hàn Yến đứng bên ngoài phòng giám hộ quan trọng trông nom. Hàn Linh Tê vẫn luôn bĩu môi, cô rất lo âu, mặc dù anh luôn rất nghiêm khắc với cô, nhưng cô vẫn lo lắng, sợ anh không tỉnh lại nữa.
Quân Dương bọn họ ngủ cả ngày.
NGày thứ hai, lúc chạng vạng tối, bọn họ mới từ từ tỉnh lại.
Hàn Yến cũng từ trong phòng giám hộ quan trọng đi ra. Anh vô cùng thanh tỉnh, còn có thể xuống đất tự tắm, anh lắc đầu, cảm giác vô cùng không thể tưởng tượng nổi: “Cảm giác mình trẻ lại thật nhiều, thật giống như mới mười tám tuổi vậy, rất có sức lực.”
Hoa Đào cười to: “Ha ha, vậy không phải là em chiếm tiện nghi sao! Trâu già gặm cỏ non!”
Hàn Yến lau tóc, đưa tay ôm cô, đột nhiên Hoa Đào *** áo của anh: “Em phải kiểm ra những phương diện khác, có còn sức lực hay không.”
Hàn Yến: “...”
Bên ngoài có nhiều người chờ anh ăn mừng như vậy.... thôi, vợ đại nhân có nhu cầu, cho dù là người đàn ông tốt cũng kiên quyết không thể từ chối!
Anh gửi một tin nhắn cho Diệp Đình: “Em và vợ bận rộn một hồi, các anh đừng chờ em.”
Diệp Đình: “...”
“Sao vậy?” Lăng Vi lại gần nhìn tin nhắn của anh. Diệp Đình đưa qua cho cô xem, Lăng Vi “phốc” cười phun ra, mau chóng ςướק lấy điện thoại ấn bàn phím: “Bận đi bận đi, đừng gấp gáp. Chưa bận xong ba năm ngày đừng đi ra.”
Hàn Yến: “...”
Một lúc lâu, truyền tin nhắn tới: “Được.....”
Ha ha ha, Lăng Vi muốn cười bò, sao Hàn Yến lại nghe lời như vậy nha? Thật là đáng yêu.
Đoàn người đều tỉnh dậy, nháy mắt trong trụ sở náo nhiệt lên.
Hạ Tiểu Hi đeo tạp đề vào hất tay quơ quơ muỗng nấu ăn.
Cô làm bữa tối thịnh soạn cho mọi người! Cô làm thức ăn rất ngon, đoàn người đều ăn rất vui mừng.
Ba Hàn và mẹ Hàn nói: “Thức ăn tiểu Hi làm ngon thật.”
Hạ Tiểu Hi cười đáng yêu: “Một đứa ăn hàng, mẹ không hiểu....”
Lăng Vi cười gắp một con tôm, Diệp Đình vội vàng đeo bao tay vào lột vỏ cho cô. Nháy mắt Lôi Đình và Tạp Nhã chuyển qua gắp con tôm lớn, Hoa Thiểu Kiền và Tần Sanh vô cùng ăn ý, rối rít nhìn Diệp Đình.
Hai người cũng theo sau đeo bao tay vào... không còn cách nào, thê nô nha....
Quân Dương nói với Chính Hiền: “Em nhìn người ta xem, em cũng nên học với các chị ấy một chút. Phụ nữ là phải biết cách để đàn ông cưng chiều. EQuiam không thể luôn yếu ớt, để cho anh không nhịn được muốn khi dễ em.”
Quân Dương vừa nói vừa cầm một con tôm lột vỏ cho cô. Chính Hiền ngượng ngùng cười môt tiếng.
Lăng Vi nói: “Chính Hiền, mới là người phụ nữ thông minh! Giống như các chị vậy, mỗi ngày một chuyện, ngày nào đó những người đàn ông sẽ phiền.”
Đột nhiên Vinh Phỉ nói: “Ai nói vậy? Anh chỉ thích phụ nữ nhiều chuyện.” Anh cũng lột một con tôm, đưa tới miệng cho Angle.
Angle há miệng cắn, bất mãn hừ lạnh: “Anh chính là muốn em nói nhiều như mẹ chứ gì?”
Khóe miệng Vinh Phỉ giật, không nhịn được cười: “Đúng nha, bởi vì anh là nhiều chuyện cha mà.”
“Ha ha ha.... khụ khụ ---” Mẹ Hàn cười đến ho khan.
Đột nhiên Quân Dương hỏi Lý Thiên Mặc: “Anh em, tìm được nhân duyên trời định của mình chưa?” Anh hỏi rất hào phòng, nhưng mặt Chính Hiền lại đỏ bừng.
Lý Thiên Mặc uống canh nói: “Còn chưa tìm được.... không nóng nảy. Vị kia của tôi, nói không chừng còn đang ở trong bụng mẹ đâu.”
“Ha ha ----” Đột nhiên Lôi Tuấn nói: “Không phải chị dâu và tiểu Đình đang có sao, cậu nhìn xem vừa ý ai... thì chọn một đứa.”
Lý Thiên Mặc “Phốc” phun hết ra bàn thức ăn.... anh vừa lau miệng vừa nói: “Phải.... những thức ăn này toàn tiện nghi tôi...” Vừa nói vừa dời những dĩa thức ăn về phía mình.
Lăng Vi cầm đũa đánh vào tay anh: “Đừng động, tôi không ngại cậu.”
Đột nhiên sắc mặt Lôi Đình tối sầm, lập tức đẩy cái mâm cho Lý Thiên Mặc: “Ăn sạch tất cả những thứ này! Không ăn hết, ngày mai lại ăn, ăn đến ói cũng phải ăn.”
Nói xong, Diệp Đình lại nghiêng đầu nói với Lăng Vi: “Trừ anh ra, không cho phép em ăn người khác.”
“Khụ khụ ----”
Lăng Vi che mặt: “Nước miếng nhỏ như vậy.... có cần nói hạ... lưu... như vậy không?”
“Phốc ha ha ---”
“Khụ khụ ----”
Người của cả bàn ngẩng đầu nhìn trần nhà, lão gia tử Diệp vừa chạy tới, đột nhiên tò mò đi lại nhìn: “Đang làm gì vậy? Đèn lại hư sao?” Diệp Khanh không có ở đây nha, cùng nhìn bóng đèn làm cái gì?”
Lăng Vi mau đứng lên kéo ông: “Ông nội, sao bây giờ ông mới tới?”
Lão gia tử Diệp nói: “Ông đi mua đồ bổ cho bọn họ! Ông mới từ trong núi trở lại, một người bạn cũ của ông có nhân sâm Đảo Đằng, ông ςướק một cây nhân sâm mấy trăm năm chỗ ông ta.”
Hạ Tiểu Hi nghe cũng chảy máu mũi: “Ngày mai con nấu canh cho bọn họ uống!”
Lăng Vi vội vàng gật đầu: “Nhất là phải cho Hàn Yến uống nhiều, Hoa Đào nói, năm ngày không thể để cho cậu ấy đi ra.... đứa nhỏ này phải uống thuốc bổ thật nhiều nha!”
Diệp Đình cười môt tiếng, trong đầu nghĩ: “Đó là do em nói, không phải Hoa Đào nói...”
Hoa Đào cùng Hàn Yến oan uổng nha.... người ta thuần khiết đo nhịp tim và huyết áp trong phòng có được không?
Hàn Yến hỏi Hoa Đào: “Tim đập mạnh mẽ sao?”
Hoa Đào gật đầu: “Không sai, tốt hơn trước kia nhiều!”
Hàn Yến thật vui mừng, anh đưa tay ôm cô vào trong ***, ôm nhu hôn tai cô. Hoa Đào ngồi trên đù*, đưa tay ôm cổ anh.
Hàn Yến ôm chặt cô, thật giống như muốn ôm cô vỡ nát luôn vậy. Anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm, nhìn vào thật sâu. Anh giơ tay lên vuốt gò má tiều tụy của cô, đột nhiên hung hăng hôn lên, anh đưa tay vào váy cô động tình nói: “Chúng ta kiểm ra cái khác.”
Lúc Diệp Khanh tỉnh, Lăng Vi múc ít cháo cho bà. Chào này là Diệp Đình nấu.... Lăng Vi đã từng ăn cháo và cơm Diệp Đình nấu, mặc dù số lần hai đầu Ng'n t cũng có thể đếm hết, nhưng mà, mùi vị đó.... cô còn nhớ đâu, ăn thật ngon.
Đầu Diệp Khanh rất đau.
Bà vẫn luôn ngồi trên mép giường xoa huyệt thái dương.... Lăng Vi bưn cháo tới cho bà, muốn trò chuyện ba của Diệp Đình.
Diệp Khanh đưa tay nhận lấy cháo, lại không có cầm muỗng ăn, một tay khác của bà luôn xoa xoa thái dương, thật giống như có cái gì đó muốn chui ra làm vỡ đầu bà vậy.
Lăng Vi ngoẹo đầu nhìn bà.... đột nhiên một suy nghị chợt lóe lên trong đầu Lăng Vi ---- mẹ, có vẻ như không giống nhau.
Là trạng thái.... có gì đó không giống nhau!
Lăng Vi không nói gì, kéo ghế ngồi xuống, Diệp Khanh ngước nhìn cô, Lăng Vi cười nói: “Mẹ đói bụng không, mau ăn chút cháo ấm bụng, là Diệp đình nấu.”
Diệp Khanh nhìn cô thật lâu, lại nhìn ra cửa, Diệp Đình đi lấy chút thức ăn cho bà còn chưa có trở lại.
Diệp Khanh thu hồi tầm mắt, nhìn vào chén, bà nhìn cháo kia chằm chằm, chậm rãi gật đầu. Bà đi tới bên cạnh bàn ăn cầm muỗng lên, vô cùng nghiêm túc ăn cháo.
Lăng Vi không nói gì, định chờ bà ăn xong lại nói chuyện tiếp.
Lúc náy, Diệp Đình mở cửa đi tới, anh bưng một dĩa cả rốt giấm đường nhỏ.
Diệp Đình đi tới bên cạnh bàn, đặt dĩa nhỏ lên đó. Diệp Khanh lập tức ngây ngẩn, bà thích ăn cái này....
Diệp Đình ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi từ từ nói: “Ông ngoại nói, Mẹ thích ăn cà rốt giấm đường, tiểu Vi liền làm thử.”
Diệp Khanh ngước nhìn Lăng Vi, Lăng Vi cười nói: “Ông ngoại nói, khi còn Mẹ thích ăn củ cà rốt nhất. Ông còn có một câu nói về Mẹ. Thản nhiên cười khuynh thành, không cần tình yêu chỉ cần cà rốt. Có chuyện như vậy hay không?”
:Có...” Diệp Khanh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu cười lên.
Bà gắp một miếng cà rốt ăn: “Rất ngon...”
Đột nhiên Diệp Đình nhìn Lăng Vi, Lăng Vi cũng nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, thật giống như dnag9 nói với cô: “Mẹ.... hôm nay có gì đó không giống nhau?”
Lăng Vi nhẹ nhàng gật đầu, trao đổi ánh mắt với anh: “Em cũng cảm thấy như vậy, không phải đột nhiên mẹ khỏe lại chứ?”
Diệp Đình lại nhìn sang Diệp Khanh, bà đang nghiêm túc ăn cháo.
Ba người không ai lên tiếng, Diệp Khanh ăn xong một chén rồi, Lăng Vi đưa tay lấy chén, muốn đem rửa, đột nhiên Diệp Khanh nói: “Tôi còn muốn ăn thêm chút nữa....”
Trong giọng nói tràn đầy không nỡ....
Thật giống như ăn thế nào cũng không đủ vậy.
Lăng Vi vội vàng cầm chén đi múc cháo cho bà, Diệp Đình cũng theo cô đi ra, hai người cùng vào phòng bếp.
Lăng Vi nhỏ giọng nói: “Chồng.... hôm nay có vẻ như mẹ không có quên chuyện đúng không?”
Diệp Đình gật đầu, trong lòng nghĩ: Đều đã thức dậy nữa giờ, còn chưa từng nói câu “Tôi nhìn hai người rất quen mắt.” kia.
Lăng Vi “ai nha”: “Cò thể.... là.... bởi vì lần này làm giải phẫu cho Hàn Yến, tinh thần vô cùng tập trung? sau đó.....”
Còn chưa chờ cô nói xong, Diệp Đình liền cắt đứt lời cô: “Rất có thể, lát nữa chúng ta nói chuyện với mẹ, nhìn xem tình huống cụ thể.”
“Được!” Trong đầu Lăng Vi nghĩ, có lẽ hôm nay có thể hỏi ra bí mật!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc