Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 263

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi liền vội vàng nhận, liền nghe Trương Tư Minh nói rõ: “Xin hỏi, là Lăng Vi sao? Tôi là Trương Tư Minh, đồng nghiệp của Giang Quân!”
Lăng Vi liền vội vàng nói: “Anh khỏe, tôi biết anh.”
Trương Tư Minh khách sáo với cô mấy câu mới bắt đầu nói: “Cục cảnh sát chúng tôi có chút chuyện.... Giang Quân và Đồng Dao gặp..... phiền toái...”
“Phiền toái gì?” Lăng Vi khẩn trương hỏi anh.
Trương Tư Minh: “Đoạn thời gian trước Giang Quân và Đồng Dao.... không phải quay một quảng cáo cho cô sao.... chuyện này nha, bị cấp trên biết. Bây giờ muốn xử phạt hai người bọn họ.”
Lăng Vi kỳ quái nói: “Tại sao phải xử phạt hai người bọn họ? Bọn họ có quay quảng cáo hay không liên quan gì đến cấp trên của các người?”
Trương Tư Minh cười khổ nói: “Cục cảnh sát chúng tôi có quy định.... người chấp hành luật pháp.... không thể tham dự hoặc liên quan đến các loại hoạt động thương nghiệp như quảng cáo.... cô hiểu chứ, cái vấn đề này nói nhẹ là hoạt động thương nghiệp. Nói nặng, đó chính là thu - hối - lộ... Bây giờ, hai người bọn họ bị thông báo phê bình, nếu mà làm không tốt, có lẽ sẽ bị đuổi.....”
“Nghiêm trọng như vậy?” Lăng Vi hoàn toàn khong nghĩ tới sẽ như vậy.... cô còn tưởng rằng là mình giúp bọn họ đâu, không nghĩ tới, là hại bọn họ sao?
Trương Tư Minh còn nói: “Tôi nói.... có thể còn chưa phải là hậu quả nghiêm trọng nhất. Cái đó, chúng ta trước đừng nói cái này, bây giờ suy nghĩ biện pháp giải quyết đi.”
“Được, anh nói đi.” Lăng Vi yên tĩnh lại, Trương Tư Minh gọi điện thoại tới, tuyệt đối không phải hù dọa cô. Lấy tính cách quật cường của Giang quân và Đồng Dao, nhất định sẽ không chịu nói cho cô nghe chuyện này!
Có lẽ biện pháp giải quyết này, Giang Quân và Đồng Dao cũng sẽ không đồng ý, cho nên, sẽ lại càng không gọi điện thoại tới thương lượng với cô.
Trương Tư Minh hắng giọng nói: “Cái đó.... hôm nay tôi gọi cuộc điện thoại này cho cô, cô cũng đừng chê tôi nhiều chuyện... tôi chỉ là muốn nói cách giải quyết với cô, nếu mà cô đồng ý, chúng ta liền lựa chọn cách, nếu mà cô không đồng ý, cô cũng đừng nói với lão Giang và tiểu Dao, coi như hôm nay tôi chưa từng gọi điện thoại cho cô.”
Lăng Vi nghiêm túc ừ: “Anh nói đi.”
Trương Tư Minh cảm giác được thái độ của cô trịnh trọng, lúc này mới bắt đầu nói: “Trong cục chúng tôi đã thảo luận ra kết quả, đại khái là như vầy.... thứ nhất, Giang Quân và Đồng Dao giải trừ hiệp ước với các người, các người rút lui quảng cáo “Mustang” từ đài truyền hình trở về. Đương nhiên.... tôi biết yêu cầu này thật quá đáng.... các người đầu tư lớn như vậy.... nếu mà rút quảng cáo trở về, như vậy tổn thất sẽ quá lớn.”
Lăng Vi lại nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề, tôi có thể rút quảng cáo trở về.”
Quen biết với Giang quân nhiều năm như vậy, sự hiểu biết của cô đối với anh cũng không phải chỉ một điểm nửa điểm.... Giang Quân thiếu tiền xài sao? Không thiếu!
Tại sao Giang Quân lựa chọn làm một hình trinh? Bởi vì anh yêu thích nghề nghiệp này! Thậm chí anh có thể vì điều tra một vụ án, mà liên thục thức trắng đêm suốt mấy ngày!
Để cho cục cảnh sát đuổi anh? Sự đả kích này.... Lăng Vi không dám nghĩ tới!
Đột nhiên Trương Tư Minh vội vả nói: “Cô trước đừng gấp, nghe tôi nói xong. Chúng tôi còn có một cách giải quyết khác. Chính là, chiếc xe mới của cô, không phải loại hình xe SUV sao? Cấp trên của chúng tôi cũng không muốn làm khó cô, cho nên, bây giờ kết quả chúng tôi thảo luận là, cô có thể lấy chiếc xe này làm một hoạt động công ích, mở chính sách ưu đãi cho những người có điều kiện đặc thù, ví dụ như.... người có chứng minh tàn tật hoặc chứng minh cảnh sát, các người dành cho họ chính sách ưu đãi riêng, hoặc là các người suy nghĩ một ít hoạt động công ích khác. Cứ như vậy Giang Quân và Đồng Dao chúng tôi chẳng khác nào là hoạt động quảng cáo vì công ích, tiền quảng cáo của họ cũng quyên góp cho những người thật sự cần. Loại xử phạt này, không biết cô có thể tiếp nhận hay không?”
Lăng Vi gnhe xong, lập tức sảng khoái nói: “Có thể tiếp nhận! Chiều nay tôi sẽ làm một bản kế hoạch đưa qua cho các người.”
Diệp Đình vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện riêng, Lăng Vi cúp điện thoại, Diệp Đình nói: “Cái chính sách ưu đãi này, chúng ta còn có thể phóng khoáng hơn nữa. Ví dụ như nhân viên cứu hỏa, quân nhân, giáo sư, công nhân làm vệ sinh.....”
Lăng Vi nói: “Còn có nhân viên giao hàng hỏa tốc.”
Diệp Đình cười lên, xoa xoa tóc cô...
Anh nói: “Có thể, đi làm kế hoạch đi.”
Lăng Vi cho người vào dọn dẹp bàn, cô kéo tay anh đi vào phòng làm việc.
Hai người làm kế hoạch xong, liền chuẩn bị thu dọn hành ký vào núi. Tiểu tổ Ám Ảnh đã tụ họp bên thác nước, trên đường, Lăng Vi và Giang Quân nhắn tin, từ đầu đến cuối Giang Quân cũng không nhắc đến chuyện bị khai trừ.
Anh gửi tin nhắn tới hỏi cô: “Đang bận gì vậy? Vừa lúc anh muốn tìm em nói chuyện, thì em đã gửi tin nhắn trước.”
Lăng vi nghịch ngợm cười, trả lời anh: “Chúng ta có thần giao cách cảm mà! Em cũng biết anh muốn tìm em.”
Giang Quân cũng cười lên, anh gửi một biểu cảm... có chút ngượng ngùng, còn có một tia xấu hổ, thật lâu sau anh lại gửi một tin nhắn tới: “Em gái nha, nếu em có rãnh rỗi... có thể mua mấy bộ quần áo giúp anh được không?”
“Gì?” Lăng Vi bối rối, lại không nói chuyện quảng cáo? Bảo cô mua quần áo làm gì?
Giang Quân lại gửi tin nhắn: “Anh muốn em chọn giúp anh mấy bộ quần áo. em cũng biết anh rồi... không biết ăn mặc chút nào. Anh trai của em.... bây giờ cũng là người đã có bạn gái.”
“Phốc ha ha ha ha --- ai nha nha, có bạn gái! Biết đẹp xấu, ai nha! Anh trai nha... anh muốn em cười ૮ɦếƭ sao!”
Quá dễ thương, biết không?
Lăng Vi không nhịn được cười to, Giang Quân nha Giang Quân, anh cũng có ngày hôm nay!
Người đàn ông mạnh mẽ trong lòng cô ----- cũng có mặt nhu tình nha.... lại vì bạn gái nhỏ của mình, nguyện ý chăm sóc nhan sắc và cách ăn mặc, quá hiếm! Quá ly kỳ!
Lăng Vi hấp tấp nói: “Anh chờ, em sắp xếp cho anh!”
Lăng Vi ném điện thoại, lập tức ςướק điện thoại của Diệp Đình, bấm mở mật mã, bắt đầu lật tin nhắn của anh. Cô kiểm tra hết tất cả cửa hàng quần áo dưới tay Diệp Đình một lần, trong đó có hai phần ba là phẩm chất và vị trí tương đối hợp với Giang Quân.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Kiệt Sâm, để cho Kiệt Sâm mang nhà thiết kế đi tìm anh Quân, để họ đo thân định chế cho anh.
Diệp Đình nhìn cô đang làm việc bên kia, trong đầu nghĩ. Vợ của anh thật là muốn làm chủ gia đình nha, địa vị rõ ràng đã khác trước.... bây giờ làm gì, cũng không cần anh phải đồng ý trước....
Vừa lúc..... anh thật muốn nghỉ ngơi thật tốt.....
Lăng Vi vô cùng vui mừng! Vừa nghĩ tới loại người có tính cách như Giang Quân đều bắt đầu chú ý hình tượng, cô liền không nhịn được muốn cười, thật là “khả ái” quá mức, ha ha ha ---
Giang Quân ở bên đó vẫn đang chờ Lăng Vi đến tìm anh đâu. Không nghĩ tới.... người đến gõ cửa lại là phụ tá của Diệp Đình, còn có sáu vị nhà thiết kế....
Giang Quân vô cùng khách sáo phối hợp với bọn họ đo thân cao, ba vòng....
Anh làm ăn rất có tiền, nhưng mà cho tới bây giờ anh cũng chưa từng mua quần áo cao cấp nào cả. Bình thường đa số anh đều mặc đồng phục cảnh sát. Lúc khác thì mặc quần áo u tối.
Không nghĩ tới Lăng Vi ra tay lại bá đạo như vậy.... thật là dọa anh giật mình.
*
Trực thăng ngừng ở một khối đất bằng phẳng gần thác nước, Lăng Vi cùng Diệp Đình tay cầm tay, dưới sự hướng dẫn của tiểu tổ Ám Ảnh, đi tới đáy thác nước đó.
Lăng Vi phát hiện, lượng nước dưới đáy thác này vô cùng dư thừa... không giống như đầu mùa xuân.
Chung quanh thác nước..... rất nhiều đất đá nằm đó.... cây cối bên cạnh cũng rất thấp bé.
Diệp Đình nói: “Nơi này, nhất định là có người động đến đất. Nếu không.... những cái cây này sẽ không nhỏ như vậy.”
“Đúng,....” Lăng Vi cũng nghĩ tới điểm này. tiếng nước chảy “ầm ầm” bên tai vô cùng lớn, hai người bọn họ nói chuyện đều phải đặc biệt lớn mới được.
Lăng Vi đi tới bên cạnh bãi đất đá đó, đưa tay sờ, nghiêng đầu nói với Diệp Đình: “Đại khái trước kia nơi này là cửa vào căn cứ, nhưng mà bây giờ che kín.... cho nên chúng ta vẫn luôn tìm không ra...”
Tâm tình diệp Đình có chút mất mác, càng đến gần sự thật, càng để cho người ta kích động. Nhưng mà, mỗi lần bọn họ bước một bước dài lên, quay đầu lại.... mới phát hiện, thật ra thì bọn họ lại đi tới một lối rẽ.
Anh đi tới bên cạnh Lăng Vi đưa tay ôm cô: “Lạnh không?”
Lăng Vi run run: “Thật là hơi lạnh.” Diệp Đình càng ôm cô chặt hơn, thác nước trút xuống trên đầu bọn họ bắn lên từng giọt nước làm bọn họ đều ướt tóc.
Diệp Đình sợ cô lạnh, vội vàng kéo cô ra ngoài.
Rời khỏi thác nước mười mấy mét, tiếng nước chảy không có lớn như vậy, Lăng Vi suy nghĩ nói: “Không biết trên thác nước là tình huống gì, chúng ta có cần lên trên xem thử một chút không?”
Lúc này, đội trưởng của tiểu tổ Ám Ảnh báo cáo nói: “Chúng tôi đã đi lên xem, trên đó là một đỉnh núi, không có gì cả.”
Lăng Vi thất vọng, ngẩng đầu.... chỉ thấy đầy trời hoa đào bay lả tả xuống... cảnh sắc thật là xinh đẹp....
Có vài cánh hoa đáp lên mặt, có vài cánh hoa rơi vào tóc cô. Diệp Đình đưa tay đón lấy mấy cánh hoa đào, anh dùng Ng'n t nghiền nát, ấn lên mi tâm của cô...
Lăng Vi che mặt cười lên... biết lãng mạng như vậy... là học với ai?
Sắc mặt cô đỏ bừng, sau khi chấm hoa đào lên càng đẹp mắt hơn. Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nồng đậm ôn nhu.
Lăng Vi cũng giơ tay nhặt vài cánh hoa đào trên vai cô, cô cười nghịch ngợm, cũng nghiền nát, ấn lên mi tâm của anh.
“Ha ha ha ----- thật là đẹp nha...”
ai mẹ ơi.... bốn người Bạo Phong và tiểu tổ Ám Ảnh ngẩng đầu nhìn trời.... bức tranh này.... thật để cho người ta không nói gì nha! Điêm la mặt lạnh đại BOSS Diệp.... bị người ta chấm một điểm đỏ giữa mi tâm.... trời ạ, cay mắt quá!
Tất cả tiểu tổ Ám Ảnh đều kềm chế. Bọn họ buồn cười, nhưng lại không dám cười, chỉ có thể ráng gượng kềm chế như vậy, kềm chế đến sắc mặt bỏ bừng....
Diệp Đình: “...”
Lăng Vi thấy anh muốn giơ tay lên lau sạch, liềm vội vàng đè tay anh lại, nhỏ giọng hù dọa anh: “Bây giờ em là chủ gia đình! Anh đàng hoàng cho em!”
Diệp Đình: “....”
Trong nháy mắt, cảm thấy mình tự đào hố to rồi nhảy xuống....
Thôi, chỉ cần cô vui vẻ, cứ để cô nghịch đi.... dù sao, ngoại trừ anh em, người khác cũng không thấy anh. Lúc này, đột nhiên Lăng Vi cầm điện thoại ra, “Răng rắc” chụp một tấm cho anh.
Cô đắc ý xua tay: “Chứng cứ em giữ đó, sau này nếu anh không nghe lời em, em liền gửi cho người của toàn thế giới xem, ha ha ha....”
Trong đầu Diệp Đình nghĩ, buổi tối anh sẽ xâm nhập điện thoại em.
Đột nhiên Lăng vi nói: “Nếu anh dám xâm nhập điện thoại em, em sẽ không cho anh ăn cơm!”
Diệp Đình nhìn cô, nghiêng đầu: “Hừ.....”
“Ha ha ha....” Ai nha, dáng vẻ ngạo kiều này.... cái tiếng “Hừ” này, quá đáng yêu.... Lăng Vi cười sắp điên rồi: “Chạy chạy chạy, đi vòng quanh gần đây, em còn muốn ăn khoai ngọt lần trước đâu.”
Hai người nắm tay, đi vòng quanh gần đó, Diệp Đình dẫn cô đi đào khoai. Diệp Đình ngồi chồm hỗm dưới đất đào mấy củ khoai, đột nhiên ánh mắt anh căng thẳng.
Vẻ mặt anh ngưng trọng, nhướng chân mày lên, nhìn bốn phía một vòng. Anh ném công cụ trong tay xuống từ từ đứng lên.
Lăng Vi ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh sáng trưng nhìn rừng đào kia.
Diệp Đình nói: “Có vẻ anh nghe được tiếng gì đó....”
“Tiếng gì?” Lăng Vi cũng đứng lên, cô cẩn thận nghe, bên tai truyền đến tiếng chim hót thanh thúy nhỏ, còn có tiếng dòng nước chảy xiết, còn có tiếng gió lay động lá cây và tiếng hoa đào bay lả tả xuống.
Diệp Đình lại nói: “Anh nghe có người đang hát....”
Trên mặt Lăng Vi tràn đầy sợ hãi nhìn anh, thật giống như muốn nói: “Anh đừng dọa em, em không nghe gì cả....” Cô nhìn sang tiểu tổ Ám Ảnh và bốn người Bạo Phong, bọn họ cũng lắc đầu, bày tỏ không nghe được tiếng hát nào cả.
Diệp Đình lại vô cùng chăm chú lắng nghe.
Lăng Vi nổi lên một tầng da gà, trong lòng cô âm thầm nghĩ, hay là hai mẹ con thần giao cách cảm.... nói không chừng mẹ anh đang ở gần đây, đang truyền ám hiệu cho Diệp Đình đâu.
Bọn họ đứng một hồi, đột nhiên Lăng Vi cũng nghe được...: “Thật sự, có người đang hát!”
Cô kích động nhìn xung quanh, kết quả.... chỉ thấy Lôi Tuấn nắm điện thoại trong tay, nhanh chóng chạy về phía bọn họ.
Sau đó, Lăng Vi liền nghe được tiếng âm nhạc từ trong điện thoại anh truyền tới, chính là bài hát mà cô vừa nghe được: “Hoa đào ở đó nha.... nơi nở rộ.... có cô gái.... đáng yêu của tôi....”
Lăng vi cắn răng, rất muốn đánh anh không thể tự lo liệu cuộc sống.
Diệp Đình sầm mặt lại, trợn mắt nhìn Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn mới vừa chạy tới trên mặt tràn đầy ngây thơ: “Sao vậy? Làm gì vậy.... hai người các người, sao lại nhìn người ta chằm chằm như vậy.... người ta sẽ xấu hổ....”
Nói xong, anh liền che mặt giả vờ xấu hổ. Lăng Vi hận không thể đạp anh một cước, nếu không phải cô bụng to, hành động không tiện, nhất định cô sẽ không tha cho anh.
Lúc này, đột nhiên Lôi Tuấn không đùa giỡn nữa, anh đi tới bên cạnh Diệp Đình, nhỏ giọng báo cáo: “Anh, có một chuyện kỳ quái, em phải nói với anh.”
Diệp Đình nhìn anh chằm chằm, biểu tình của Lôi Tuấn vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc chưa bao giờ có.
Diệp Đình đi đến bên cạnh mấy bước, Lôi Tuấn cùng đi, nhỏ giọng nói: “MẶc dù lão quỷ Bảo La bị chúng ta bắt, nhưng mà tổn thất của chúng ta cũng rất nặng nề.... bên tam giác vàng bên kia còn chưa lo xong, nước Địch Á liên tục tạo áp lực, bây giờ thế lực của Hoắc Ân cũng ra tay với chúng ta. Anh, nếu anh còn không phản kích nữa, có lẽ Đỉnh Phong chúng ta sẽ không còn nữa.”
Diệp Đình nhàn nhạt gật đầu, bày tỏ không có việc gì.
Lôi Tuấn hít một hơi thật sâu nói: “Vốn là tình hình của chúng ta vô cùng nguy hiểm, nhưng mà.... có tin tức tốt.”
Anh nhìn Diệp Đình chằm chằm, nghiêm túc nói: “Gần đây, diễn tập liên tục, thế lực của tiểu Ngũ không thể không rút về ổ. Phía Tây cùng phía Đông cũng vậy.... Thế lực của Hoắc Ân và nước Địch Á chỉ trong vòng một buổi tối đã cúp đuôi chạy. Anh... anh nói... sao đột nhiên gần đây lại có động tĩnh lớn như vậy? Vừa vặn giải quyết nguy cấp của chúng ta....”
Diệp Đình trầm mặc nhìn cánh hoa bay xuống chằm chằm, anh không trả lời.
Lôi Tuấn có chút nghĩ không thông, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều.... đột nhiên Diệp Đình nói: “Khoai không tệ, tôi đào mấy củ, cậu lấy đi ăn đi.”
“...” Lôi Tuấn không nói, lúc nãy anh đã nói chuyện rất nghiêm túc, có được hay không nha?
Lại không thể để cho anh nghiêm túc suy nghĩ sao?
Đột nhiên Lôi Tuấn cười hỏi: “Khoai ở đâu? Có mang đường theo không? Không bỏ đường sẽ không ngọt.” Bây giờ anh đã bị Hạ Tiểu Hi lây.... vô cùng thành thạo các món ăn.
Tiểu tổ Ám Ảnh đào không ít khoai, Diệp Đình mặc cho bọn họ làm việc, từ đầu đến cuối anh vẫn nhíu mày nhìn bản đồ....
Đột nhiên anh kéo tay LĂng Vi hỏi cô: “Vợ, ở đây có một sườn núi Lệ Nhân, có thể liên quan đến câu nói kia không?”
Lăng Vi nghe anh nói xong, lập tức xẹt qua một tia sáng: “Đúng! Hồng đào kháp tự ly nhân lệ, điểm điểm lạc anh thiên lại hoa... ly nhân lệ, cái ly nhân này, không phải nói.... sườn núi Lệ Nhân?”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen của anh tràn đầy ánh sáng mong đợi, Lăng Vi H**g phấn nói: “Chúng ta đi xem thử đi!”
Sườn núi Lệ Nhân ở bên bờ Đào Hoa cốc, còn có mấy gia đình. Đây là một thôn làng nho nhỏ. Lý do nơi này được gọi là “sườn núi”, là bởi vì độ dốc của dãy núi trên đây rất thấp hình thành sườn núi, xung quanh đều là lục địa, cây cối cao lớn cũng không nhiều.
Cho nên, có người ở chỗ này. Nếu là bọn họ không có tự mình đi tới nơi này, ai cũng sẽ không tin tưởng, vẫn còn có người ở lại nơi thế ngoài đào nguyên này.
Sườn núi Lệ Nhân, khắp nơi trồng đầy hoa đào.
Hoa đào nơi này nở rộ trễ hơn bên ngoài, cho nên từng bụi từng bụi hoa đào tách ra bay lả tả.
Hoa đào thật là đẹp, hồng hồng, tản ra hương thơm thoang thoảng.
Bọn họ đi một đường từ rừng hoa đào leo *** núi, chân của Lăng Vi giống như bị đổ chì vậy, hôm nay đã đi quá nhiều, cô thật đi không nổi nữa.
Nhưng mà, cô vẫn là cố gắng leo lên! Trong lòng ngứa ngáy, vô cùng muốn leo lên tới đỉnh núi nhìn.
Diệp Đình sợ cô mệt mỏi, liền kéo cô nghỉ ngơi trong rừng hoa đào. Cảnh sắc xung quanh vô cùng xinh đẹp, để cho lòng người vô cùng thoải mái.
Bọn họ đi một lát lại ngừng lại, rốt cuộc cũng lên tới một mảnh đất trống trải.
Để cho bọn họ bất ngờ là, nơi này lại nở đầy hoa tươi.... không phải loại hoa dại đó, mà là có người trồng trọt, từng khóm từng khóm hoa đỗ quyên.
Đột nhiên Diệp Đình giật mình, anh nói với Lăng Vi: “Em còn nhớ hoa đỗ quyên trong phòng chúng ta không? Đó là do mẹ anh trồng!”
Lăng Vi cứng lại, cô biết hoa anh nói kia.... là hoa ở trong phòng kiếng bên cạnh hồ, có một bụi đỗ quyên đỏ rực... cô còn từng nghĩ.... buội hoa đỗ quyên này rất đẹp!
Khi đó, cô còn tưởng rằng Sở Minh Y trồng đâu... Sở Minh Y còn cố ý hỏi cô, buội hoa đỗ quyên kia như thế nào... không nghĩ tới, buội hoa kia và Sở Minh Y.... không có nửa điểm quan hệ.... hoa kia, là mẹ Diệp Đình trồng....
Sở Minh Y thật đúng là không biết xấu hổ.... hại cô suýt chút nữa đã đào hoa kia lên!
Lăng Vi nghĩ tới đây, đột nhiên H**g phấn nói: “Nơi này có đỗ quyên, mẹ là rất thích đỗ quyên... như vậy, có phải là....”
Cô và Diệp Đình hai mắt nhìn nhau, Diệp Đình cũng đang nghĩ đến đây.
Bọn họ nắm tay, vội vàng đi vào bên cạnh mảnh đất hoa, bên trong mảnh đất trồng đầy nguyệt quý, đỗ quyên, phù tang, hàm tiếu, châu lan.... còn có rất nhiều loại hoa bọn họ không biết tên, hoặc là nhìn nhầm hoa.... bọn họ chỉ biết trước mặt là đủ loại hoa đủ loại màu sắc xinh đẹp.
Dõi mắt nhìn lại, vừa nhìn liền dài vô tận, thật giống như thân ở trong biển hoa, đầy mắt đều là những đóa hoa xinh đẹp kiều diễm.
Đoạn đường bọn họ đi này, đều ngạc nhiên một đường, là loại người gì, mà có thể trồng nhiều hoa ở chỗ này như vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc