Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 260

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Tuấn ở phía trước lái xe, torng xe mở âm nhạc êm ái:“Một đường bùn lầy, đi tới cảnh đẹp, đã quen đi tìm dũng khí trong mắt lẫn nhau. Mệt đến vô lực sẽ muốn hôn em, mới có thể quên đi đường tình gian khổ....”
Lăng Vi vùi vào trong иgự¢ Diệp Đình, đột nhiên chuông di động vang lên không đúng lúc.
Diệp Đình cầm lên nhìn, là Lôi Đình.
Anh nhận điện thoại liền nghe Lôi Đình nói: “Anh! Hai miếng đất của chị dâu xảy ra chuyện! Lúc nãy em đã cho người thăm dò, nhân viên an ninh của khu biệt thự ở núi Vân Đỉnh kia nói, tối ngày hôm qua bọn họ nhìn thấy...... ma quỷ lộng hành..... ở miếng đất của chị dâu.... bây giờ khắp nơi trên internet đều truyền việc này. Chị đâu, đang ở mấu chốt bán đất, tin tức này đã truyền đi sôi sục...”
Sắc mặt Diệp Đình ực kỳ xấu, anh lạnh giọng nói: “Tra rõ người làm chủ sau màn!”
“Dạ!”
Diệp Đình nhấn nút kết thúc trò chuyện, đột nhiên muốn cầm súng bán người đó. Không cần suy nghĩ cũng biết nhất định là lão bất tử Vương Vinh Diệu kia làm, mặc dù tự tiểu Vi có suy nghĩ của mình, nhưng mà anh thật không nhịn được muốn nhúng tay.
Đột nhiên Lăng Vi đè tay anh lại nói: “Từ từ đi, không nóng nảy.”
Diệp Đình nén tức giận, đột nhiên hỏi cô: “Chuyện dây chuyền...... em, sẽ không giận anh chứ?”
Lăng Vi giơ tay lên đánh anh, buồn buồn nói: “Không biết.” Cô chu đôi môi nhỏ nhắn ra.
Trong lòng Diệp Đình lập tức lộn xộn, lại nghe cô nói: “Hai chúng ta phải thật tốt.... để cho những người muốn hại chúng ta tức ૮ɦếƭ từng chút từng chút một.”
Diệp Đình ôm cô vào trong иgự¢, dùng sức hôn: “Được, hai chúng ta phải thật tốt. Em không tức giận anh, cũng đừng chiến tranh lạnh với anh. chúng ta thật tốt.”
Diệp Đình đưa Lăng Vi về nhà, lập tức bảo Kiệt Sâm hẹn ba của Phù Mỹ Quân ra. Trong một phòng cà phê Phù Mỹ Quân và ba của cô Phù Thiên Hoa đã đến sớm trước một giờ, ông vẫn luôn đưa cổ nhìn ra cửa.
Trên ௱ôЛƓ của Phù Thiên Hoa giống như bị mọc đinh vậy, đứng ngồi khó yên. Ông hoàn toàn không hiểu vì sao Diệp tiên sinh phải chọn địa điểm nói chuyện ở phòng cà phê...
Tròng lòng vô cùng thấp thỏm, là cho ông càng lộ vẻ lo âu.
Phù Mỹ Quân cũng không còn bộ dạng kiêu ngạo đó nữa, cô cúi đầu, uể oải, dáng vẻ sống không được mà ૮ɦếƭ cũng không xong.
Phù Thiên Hoa nhìn bộ dạng đó của Phù Mỹ Quân liền hận không thể tát ૮ɦếƭ cô! Lúc nãy ông đã đánh cô một trận! Cái tên phế vật này, chỉ biết gây phiền toái cho ông!
Chọc ai không tốt, lại phải đi chọc Diệp Đình! Người ta là nhân vật lớn như vậy, cô có thể chọc được hay sao chứ? Não tàn ngu xuẩn!
Phù Thiên Hoa nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian ước định càng ngày càng gần. Ông đã chuẩn bị rất nhiều lời nói nịnh nọt, xin lỗi.... lặp đi lặp lại trong đầu.
Vừa đúng mười giờ, Kiệt Sâm bước xuống từ một chiếc xe thương vụ, đi vào phòng cà phê.
Phì Thiên Hoa vừa thấy là Kiệt Sâm.... liền vội vàng đứng lên bắt tay với anh. Trong ánh mắt.... tràn đầy mong đợi hỏi: “Diệp tiên sinh còn chưa tới sao?”
Ông chỉ nhìn Kiệt Sâm như vậy, cũng không có hỏi ra tiếng.
Kiệt Sâm cong môi, nhẹ giọng nói: “Diệp tiên sinh bận rộn nhiều việc.”
Ý là, thấy loại nhân vật nhỏ như ông, còn cần diệp tiên sinh tự mình tới sao?
Có người phụ tá là anh tới nói chuyện với ông đã là rất cho ông mặt mũi!
Phù Thiên Hoa vội vàng tiến lên đón, trên mặt tràn đầy vui vẻ: “Mau, mời ngồi...”
Kiệt Sâm nói: “Ngồi, thật không cần. Chúng ta nói tóm tắt, biết vì sao Diệp tiên sinh tìm ông không?”
Phù Thiên Hoa vội vàng gật đầu: “Bởi vì con gái tôi nói chuyện ngông cuồng... đắc tội Diệp phu nhân...”
Nói xong, ác độc trừng Phù Mỹ Quân.
Kiệt Sâm gật đầu, ý bảo Phù Mỹ Quân đi trước.
Phù Thiên Hoa vội vàng gật đầu, Phù Mỹ Quân vểnh miệng rời đi. Kiệt Sâm bảo bí thư đưa một phần văn kiện lên: “Nên làm như thế nào, bên trong viết rất rõ ràng.”
“Thật tốt....” Phù Thiên Hoa vội vàng nhận bằng hai tay. Kiệt Sâm nói: “Xe mà phu nhân thiết kế, mỗi chiếc bán với giá 2 tỉ 3, không muốn bỏ tiền, thì mau làm xong chuyện này.”
“Dạ dạ.... tôi biết!
Phù Thiên Hoa cầm tài liệu đi từ phòng cà phê ra.
Trong góc, có một đôi mắt vẫn luôn nhìn ông chằm chằm. Phù Thiên Hoa cầm tài liệu trong tay bước lên xe riêng.
Người trong góc báo cáo với Vương Vinh Diệu: “Ông chủ, lúc nãy là Kiệt Sâm, phụ tá của Diệp Đình cùng lão tổng Phù Thiên Hoa của “Ức Khoa” gặp mặt.”
Bên kia, giọng của Vương Vinh Diệu truyền tới: “Tiếp tục theo dõi, xem họ muốn làm gì?”
“Dạ! Ông chủ!”
Trong đầu Vương Vinh Diệu nghĩ, gặp mặt vào khoảng thời gian này, nói không chừng là có âm mưu gì.... là Diệp Đình muốn đối phó mình sao? Cái tên họ Phù không biết sống ૮ɦếƭ này! Có cơ hội, phải làm thịt ông ta trước!
Lúc này, Vương Tử thần gọi địn thoại tới báo cho ông: “Sao rồi? Tối hôm qua con làm có đẹp không? Hôm nay đất của Lăng Vi đã phải đầu tư, con sẽ để cho người tiếp tục quậy phá một lần nữa, xem cô ta bán giá cao như thế nào!”
“Ừ, con làm đi.”
A... Vương Vinh Diệu cười nhạt, tùy tiện táy máy tay chân là có thể để cho con nhóc ti tiện đó tổn thất mấy chục triệu, thật là rất tốt!
Vương Tử Thần cúp điện thoại, mua một ít ký giả, để bọn họ đi chặn ở cửa hội trường đấu thầu. Tuyên truyền việc ma quỷ lộng hành, những thương nhân kia đều rất tin phong thủy. Bọn họ mặc kệ chuyện ma quỷ lộng hành có phải thật không, dù sao đã phạm vào kiêng kỵ, liền nhất định sẽ đánh lui tta61 cả mọi người!
Diệp Đình và Lăng Vi đi tới hiện trường đấu thầu, bên ngoài hội trường bị ký giả bao vây đến nước chảy cũng không lọt.
Có ký giả ςướק hỏi: “Diệp tiên sinh! Diệp phu nhân ---- hôm nay chính là đại hội đấu thầu, tối hôm qua đã truyền ra chuyện có ma quỷ lộng hành ở hai miếng đất đó, xin hỏi hai người nghĩ sao về chuyện này? Phần lớn truyền thông bình luận nói, đây là có người cố ý giở trò quỷ sau lưng, muốn ép thấp giá đất của cô, cô cảm thấy như thế nào?”
Lăng Vi cười nói: “Truyền thông rất sáng suốt.” Diệp Đình ôm vai cô, dáng người cao ngất đứng đó, đám người cận vệ bao vây hai người lại làm thành một vòng để cho các ký giả không có cơ hội đến gần.
Lại có ký giả ςướק hỏi: “Diệp phu nhân, cô cảm thấy giá đất hôm nay có vì chuyện ma quỷ lộng hành mà chịu ảnh hưởng không?”
Lăng Vi nói: “Thương nhân địa sản không ngốc.”
Lúc này, lại có ký giả ςướק được khe hở nói:“Phu nhân, cô có thể tiết lộ suy tính trong lòng của cô không? cô cảm thấy giá cao nhất của hai khối đất là bao nhiêu?”
Lăng Vi cười nói: “Càng nhiều càng tốt.”
Mọi người rối rít cười, bầu không khí nhẹ nhõm lại một tí. thật giống như chuyện ma quỷ lộng hành trên internet đều là lời nói vô căn cứ vậy! Sự thật chính là có người ghen tị, muốn nhân cơ hội giở trò quỷ ép giá, nhưng thật sự thì họ có thật sự lấy được nó hay không?”
Lúc này, Vương Tử Thần trong góc tức giận gọi điện thoại cho đám ký giả đó: “Tôi để cho các người hỏi những vấn đề này sao? Tôi là muốn các người tuyên dương chuyện ma quỷ lộng hành ra ngoài! Mau ---- Không nên để cho cô ta cứu vãn cục diện.”
Ký giả kia không thèm để ý anh nhanh chóng nhấn nút tắt máy... anh cho tôi tiền..... Diệp ông chủ của người ta không đưa tiền cho tôi sao? So tiền tài, cậu có thể cho tôi được bao nhiêu chứ?
Nhân viên an ninh của hiện trường cản các ký giả ra, Diệp Đình và Lăng Vi đi vào hội trường.
Hiện trường đại hội đấu thầu, là dùng rất nhiều Tử Huân mà xây thành, rất nhiều người giàu có tới tham gia đại hội đấu thầu, nhưng mà hiện trường không hề ồn ào.
Vương Tấn cũng ngồi trong đó.
Vương Tấn thấy.... Long Quốc Nhân ngồi ngay bên cạnh Diệp Đình, hai người liên tục nói nhỏ, hiển nhiên Long Quốc Nhân rất muốn được đến mảnh đất này.
Vương Tấn vô cùng phiền lòng, ông thật sự muốn lấy tiền lời từ hai miếng đất này, giá hai miếng đất này theo như bình thường tuyệt đối có thể lên đến hơn hai trăm bảy mươi triệu.
Nhưng mà, sau khi Vương Tử Thần làm chuyện đó tối hôm qua, cho dù Lăng Vi và Diệp Đình cứu vãn như thế nào, cái giá tuyệt đối sẽ không cao như vậy.
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột nhiên, hôm nay đấu giá, tối hôm qua đã xảy ra chuyện. Cho dù bọn họ xử lý như thế nào, cũng không có cách nào bỏ đi nỗi băn khoăn trong lòng mọi người. Không giống thời gian dài, còn có thể cứu vãn được.
Bây giờ, Diệp Đình và Lăng Vi đã bị bọn họ dồn vào chỗ ૮ɦếƭ! Cho dù bản lãnh của bọn họ lại lớn như thế nào đi nữa, cũng không thể đấu với thời gian!
Vương Tấn phòng đoán, hôm nay có người gọi đến hai trăm triệu thì đã là giá trên trời. Tối hôm qua, ông đã làm điều tra cặn kẽ, hiện trường trừ Long Quốc Nhân ngồi bên cạnh Diệp Đình có thể ra giá cao ra, những người khác cũng sẽ không ra hơn một trăm năm mươi triệu. Nhưng mà, Long Quốc Nhân có thể ra giá bao nhiêu Vương Tấn còn không biết.
Đấu thầu còn chưa bắt đầu, Vương Tấn đã thấy lão tiên sinh Long Quốc Nhân đứng lên đi vào nhà vệ sinh. Vương Tấn cũng đi theo.
Người trong hội trường vô cùng nhiều, Vương Tấn chen trong đám người cũng không có vẻ đột ngột.
Long Quốc Nhân không phát hiện có người đi theo ông. Từ nhà vệ sinh đi ra có một vị phú thương ᴆụng phải ông, người đó không nhịn được hỏi: “Long tiên sinh, gần đây đều truyền ra việc hai miếng đất đó có ma quỷ lộng hành... vốn là, tôi cũng thật muốn mua được hai mảnh đất đó, nhưng mà, chuyện tối hôm qua kia, để cho lòng của tôi.... hơi do dự...”
Long Quốc Nhân cười, nhàn nhạt nói “Ừ.”
Một tiếng “ừ” này của ông cũng đã chứa một lượng tin tức lớn! Là thầm chấp nhận chuyện ma quỷ lộng hành tối hôm qua, sẽ ảnh hưởng ông ra giá?
Long Quốc Nhân cười, hỏi người nọ: “Còn không biết tên của cậu là gì?”
Phú thương kia vội vàng cung kính nói: “Tôi họ Phù tên Miễn.”
“À.... Phù tiên sinh, đã sắp bắt đầu đại hội, chúng ta mau trở về thôi.”
“Được!”
Vương Tấn cũng trở về chỗ ngồi, trong lòng ông tính toán. Có cần đấu thầu không? Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một!
Xem tình hình, hôm nay mọi người đấu giá cũng sẽ không cao! Trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, vậy thì giá sẽ càng thấp hơn, nói không chừng giá mà Long Quốc Nhân đưa ra cũng sẽ không vượt qua một trăm tám chục triệu!
Vương Tấn hơi kích động! Bây giờ điều động hết tất cả số vốn của ông, là đủ con số này!
Nếu là ông lên giá hơn một trăm tám chục triệu.... mua đất lại trước. Chờ qua một đoạn thời gian ngắn, tin đồn tan hết, nhất định sẽ có người hối hận lúc đó không nâng cao giá!
Phú thương trong nước của chúng ta rất nhiều! Giá tiền hai trăm triệu tuyệt đối có thể bán đi! Trong này, sẽ lời đến mấy triệu!
Vương Tấn đổ mồ hôi, có nên đề giá hay không? Cao nhất một trăm tám chục triệu?
Lỡ như, giá của Long Quốc Nhân còn cao hơn ông,, đó cũng là chuyện không có cách nào. Ông cũng không hối hận. Lỡ như giá của mọi người đều thấp hơn ông, thì xem như ông đã nhặt được tiện nghi rồi.
Vương Tấn cầm 乃út, viết con số một trăm tám chục triệu lên giấy báo giá.... cũng ký tên, đóng dấu ở cuối trang giấy!
Ông cẩn thận nghiên cứu biểu tình của tất cả mọi người torng hội trường này một lần, những người đó còn quấn quít hơn ông. Nhất là Long tiên sinh, hiển nhiên là vô cùng giãy dụa.
Vương Tấn quét nhìn tất cả mọi người tại chỗ, hơi thở của ông cũng ngừng lại, nắm cây 乃út thật chặt, một tiếng “Rắc” vang lên, cây 乃út đã bị ông bẻ gãy.
Ông chợt giật mình, vội vàng giơ tay lên lau mồ hôi. Mồ hôi trên trán cũng thấm ướt tóc ông.
Một trăm tám chục triệu! Đây chính là tất cả vốn lưu động của Vương thị bọn họ! Lỡ như bị lừa, như vậy tuyệt đối là tai họa ngập đầu! Ông lại do dự.... bởi vì, chuyện ông tới tham gia đại hội đấu thầu này, các cổ đông không biết.
số tiền này, nếu là kiếm được, hiển nhiên ông phải đặt trong túi của mình, lỡ như bị biết được.... các cổ đông tuyệt đối sẽ đào ba thước đất lên chôn sống ông!
Vương Tấn nắm giấy đấu giá, đang giãy dụa, do dự, đột nhiên điện thoại ông vang lên....
“Vương Tấn! Thằng ngu xuẩn không có đầu óc này!” Vương Vinh Diệu tức giận mắng to bên đầu dây kia:“Mày cái thằng ngu xuẩn này ---- đừng nên bị mắc lừa! Bọn họ là một bọn! Cái người họ Phù cùng họ Long đều ở đây cùng Diệp Đình và con tiện chủng Lăng Vi kia diễn trò! Mày mau cút về nhà cho tao --- Nếu mày dám đấu giá cái biệt thự đó, lão tử sẽ lập tức chôn mày!”
Tay của Vương Tấn chợt run run.
Ông tới hiện trường đấu thầu, đã bị lão đầu tử phát hiện?
Ông nhìn chung quanh, trong lòng nảy sinh ác độc, lão đầu tử khống chế ông cả đời, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng phản kháng! Hôn nay đột nhiên ông muốn tự mình làm chủ một lần!
Ông cúp điện thoại, cầm giấy đấu giá muốn đứng lên. Nhưng mà, cả người lại vô cùng nặng nề, làm sao cũng không đứng dậy nổi. Đột nhiên ông ---- chợt cắn răng:“A.....”
“Rào rào rào rào rào rào---” Ông xé giấy đấu giá nát bét!
Ông không có cái quyết đoán đó! Ông không tự mình làm chủ được! Cho dù lão đầu tử không gọi điện thoại cho ông, ông cũng không dám đấu giá!
Nhưng mà, ai biết được, nếu không có cú điện thoại này, có lẽ ông có thể đấu! Nhưng mà, bây giờ ông xé thư đấu giá ----
Gương mặt vương Tấn tràn đầy thất bại ngồi đó, những phú thương khác đã gửi giấy đấu giá của mình xong rồi.
Rất nhanh, thành viên của hội đấu giá bắt đầu đọc giấy đấu giá.
Vương Tấn vẫn luôn không đi, ông ngồi ở đó nghe... Vương Tấn nghe được micro tuyên bố: “Lần này người trúng thầu là --- Long Quốc Nhân tiên sinh, với giá một trăm bảy chục triệu.”
“A ----” Tất cả mọi người đang ở hiện trường đều ngây người! Một trăm bảy chục triệu? Giá rẻ như vậy đã lấy được hai miếng đất có giá trị hai trăm bảy chục triệu?
Lăng Vi chu miệng, tỏ ra rất không vui!
Diệp Đình đưa tay ôm cô, thế sự khó liệu....cũng không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Suýt chút nữa Vương Tấn đã hộc máu ૮ɦếƭ! Làm sao giá lại thấp như vậy? Còn thấp hơn giá ban đầu ông đưa ra là một trăm tám mươi triệu suốt mười triệu?
Cho dù Long Quốc Nhân không mở rộng diện tích của hai miếng đất, chuyển tay, đào đất, lập tức liền có một trăm triệu vào tay nha!
“A ----” Vương Tấn giận đến đôi mắt đỏ bừng, hối hận đến xoắn ruột!
Ông lao ra hội trường gọi điện thoại cho Vương Vinh Diệu: “Cha biết hai miếng đất kia bán bao nhiêu tiền không? Một trăm bảy chục triệu! Chuyển tay liền có một trăm triệu vào túi! Suy đoán của con hoàn toàn chính xác! Con viết lên giấy một trăm tám chục triệu! Cha không để cho con đấu ----”
Vương Vinh Diệu cũng là giật mình!
Một trăm bảy chục triệu? Sao lại thấp như vậy? Ông không nhịn được run lập cập.... ông trăm phương ngàn kế để cho Vương Tử Thần làm quỷ trên hai miếng đất đó, không nghĩ tới lài làm áo cưới cho người khác?
Vương Vinh Diệu đứng bật dậy che иgự¢.... dường như ông đã thấy trái tim mình..... đang rỉ máu!
Một giọt, một giọt! Ông đau tim nha!
Nhưng mà, lập tức ông liền an ủi mình, đều là âm mưu! Đều là âm mưu của Diệp Đình! Nếu chỉ là một mình Lăng Vi, ông sẽ không phòng bị như vậy, nhưng mà sau lưng Lăng Vi có Diệp Đình, ông cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Ông lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, cái dạng âm mưu quỷ kế gì mà chưa từng thấy?
Muốn cho ông bị trúng chiêu, không có dễ dàng như vậy!
Nhưng mà.... tim vẫn đau nha ---- thật ra ông có thể, tìm một người có thể tin tưởng được đi đấu giá.... mua lại với giá một trăm tám chục triệu. Lại chuyển tay bán ra nha!
“A nha....” Đột nhiên Vương Vinh Diệu cảm giác được từng đợt chóng mặt, sắc mặt ông tím tái, cả người lung lay không ngừng ---- Bí thư của ông hét lên: “Chủ tịch ----”
Vương Vinh diệu lại vào bệnh viện....
Kết quả, hai ngày sau, Long Quốc Nhân liền chứng minh trong sạch, nói chuyện ma quỷ la vì có một đoàn làm phim mướn mảnh đất kia quay phim. Sau đó, một bộ phim được tung ra, nháy mắt mảnh đất kia đã bị người mua đi, với giá hai trăm ba chục triệu!
Mặc dù, không bán được hai trăm bảy chục triệu, nhưng mà, cao hơn lúc Long Quốc Nhân đấu giá rồi nha ---- chênh lệch sáu mươi triệu.... Ai cũng thấy thèm nha!
Lần này Vương Vinh Diệu tức tối, một ngọn lửa xông lên, đột nhiên trúng gió, nháy mắt đã bị đẩy tới phong giải phẫu --- Bác sĩ nói gần đây tâm tình không ổn định, lại nghỉ ngơi không tốt, phải nằm viện chữa trị. Sau khi giải phẫu hoàn thành, Vương Vinh Diệu bị đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt. Hôn mê ba ngày còn chưa tỉnh.
Vương Tấn tức giận nha! Còn có khả năng tê liệt toàn thân!
Ông hận đến nghiến răng nghiến lợi! Tại sao ông không thể làm chủ thay mình chứ? Tại sao phải nghe lời ba của ông chứ?
Nếu là ông mua mảnh đất này, hai ngày là có thể kiếm được năm mươi triệu nha! Năm mươi triệu! Cảnh xấu của Hào Duệ bọn họ lập tức có thể cải thiện!
Bây giờ không bán xe hơi được, đất cũng chưa mua được ----
A a a a a --- Vương Tấn giận đến sắp nổi điên!
Ông chỉ Vương Vinh Diệu! Hận không thể mắng ૮ɦếƭ ông! Hận không thể đạp ông! Một trăm triệu nha --- đã lướt qua miệng bọn hõ, bay đi ----
Bên trong một căn phòng trang nhã, Diệp Đình và Long Quốc Nhân nâng ly, hai miếng đất của Lăng Vi vẫn còn nằm trong tay cô, trừ phải nộp một ít phí dụng, những thứ chi phí khác cô không cần phảo tốn thêm một phần nào cả.
Long Quốc Nhân và Diệp Đình đạt thành thỏa thuận hợp tác, cũng giúp bọn họ giả vờ mua đất sau đó bán đi.
Chỉ đơn giản như vậy, đã chọc Vương Vinh Diệu giận đến suýt chút nữa đã ૮ɦếƭ rồi.
Lăng Vi rất hài lòng, cô mới coi thường chút tiền đó của Vương Vinh Diệu đâu! Cô chính là muốn để cho ông khó chịu! Chính là để cho ông chịu tội!
Ông càng khó chịu, cô càng vui mừng! tính mạng của ba mẹ cô, cô phải để cho bọn họ trả lại từng chút từng chút một!
Lăng Vi nắm ly rượu trong tay, không ngừng run run, Diệp Đình đè tay cô lại, cùng cạn ly với Long Quốc Nhân, Long Quốc Nhân liền cáo từ rời đi.
Diệp Đình ôm cô nói: “Hai ta thật tốt, chúng ta không tức giận, mục đích của chúng ta là làm những người xấu kia tức ૮ɦếƭ, có đúng không?”
Hốc mắt Lăng Vi ửng đỏ.
Diệp Đình giơ tay lên xoa xoa mặt cô, Lăng Vi ủy khuất gật đầu: “Đúng, em không tức giận, em muốn chọc bọn họ tức ૮ɦếƭ!”
Lăng Vi mặc một chiếc váy màu đỏ xinh đẹp, 乃úi một 乃úi tóc đoan trang. tư thái ưu nhã đi đến phòng bệnh của Vương Vinh Diệu.
Vương Vinh Diệu mới từ trong phòng chăm sóc đặc biệt ra....
Cả người còn chưa tỉnh táo lắm, Lăng Vi liền ghênh ngang đi vào: “Ai nha, còn sống sao.... thật đáng tiếc.”
Vương Tấn tức giận nói: “Mày vào bằng cách nào?”
Đây là bệnh viện tư nhân của Vương gia bọn họ, trong hành lang đều là hộ vệ! Vương Tấn mắng: “Hộ vệ đâu? Đều ăn cơm không sao? Sao lại để cho con tiện chủng này đi vào?”
Lăng Vi hung hăng trợn mắt nhìn ông nói: “Chó nuôi chó, đều là mấy tên phế vật!”
Vương Tấn hung hăng cắn răng, ông đi ra hành lang nhìn xem thử., tất cả hộ vệ đều ngã lăn lộn trên mặt đất.... còn có hai người chưa ngã, đang bị bốn người hành hung.
Lăng Vi thoải mái ngồi lên ghế, ôn hòa cười với Vương Vinh Diệu: “Nhìn thử xem nhìn thử xem.... thật là trong lỏng nhỏ mọn.... giống như lỗ kim vậy. Đất đó cũng không phải là của ông, ông tức giận cái gì chứ?”
Vương Vinh Diệu giận đến trợn trắng mắt, lại không nói ra lời: “Mày.... mày....”Ông muốn giơ tay chỉ Lăng Vi, nhưng lại không có chút sức nào.”
Lăng Vi cười: “Đừng phí sức lực, tôi cũng không nghĩ tới ông lại dễ dàng gục ngã như vậy.... đây chẳng qua chỉ là trận đánh nhỏ thôi. Tôi chuẩn bị nhiều kế hoạch như vậy, cũng đã không dùng được.... Ông thật đúng là phế vật mà.”
Lăng Vi lắc đầu, bày ra dáng vẻ “Hận sắt không thành thép“. Làm Vương Vinh Diệu giận đến nháy mắt sắp tắt hơi.
Vương Tấn giận đến cắn răng, nhào lên muốn đạp bụng Lăng Vi.
“Ầm ---” một cước...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc