Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 258

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cô ngồi thẳng nói: “Theo như lời anh nói.... vật này thật sự không bình thường nha? Cầm đi hóa nghiệm thử xem?”
Diệp Đình nói: “Ngày anh trở về đã đưa cho Quân Dương hóa nghiệm. Bữa tiệc lúc nãy, là cậu ấy tới đưa nút áo lại cho anh.”
“À...” Lăng Vi vội vã hỏi: “Quân Dương nói thế nào?”
“Cậu ấy nói, chất liệu này.... có có chút đặc thù, mặc dù không quá thường gặp, nhưng mà xe buýt trong núi quả thật có loại kim loại này. Cái nút áo này hẳn là có ai đó trong núi tìm được loại vật chất này sau đó luyện ra.”
Lăng Vi gật đầu, cô suy nghĩ rồi nói: “Vậy... nói không chừng, chính là người của căn cứ thí nghiệm dùng loại vật chất đó làm thí nghiệm, sau đó tinh luyện lại. Làm thí nghiệm còn dư lại, bọn họ không thể trực tiếp vứt bỏ, liền làm thành nút áo, tránh cho rác rưởi không dễ xử lý.”
Diệp Đình nhìn ánh mắt cô chằm chằm, cười nói: “Anh cũng nghĩ như vậy. Bởi vì Quân Dương nói, thủ tục để rèn loại vật chất này vô cùng phức tạp, nhất đình là một đoàn đội cực kỳ chuyên nghiệp mới làm được.
Ánh mắt Lăng Vi sáng lên: “Nói như vậy, nhất định là có căn cứ! Chẳng qua là chúng ta không tìm được!”
Ánh mắt Diệp Đình thâm trầm, không có kết luận.
Lăng Vi đưa tay cầm lấy nút áo chống càm nhìn. Cô lật nút áo trong tay qua lại, đột nhiên nói: “Chồng... có vẻ như em đã gặp cái nút áo này ở đâu rồi!”
“Em gặp rồi?” Diệp Đình giật mình: “Em gặp ở đâu?”
Trái tim Lăng Vi thắt lại, cô cẩn thận suy nghĩ, đầu óc hơi không đủ dùng. Từ sau khi mang thai, trí nhớ của cô vô cùng kém, hơn nữa lại càng ngày càng kém.
“Đừng có, gấp, thôi không suy nghĩ nữa.” Diệp Đình xoa trán, ôn nhu hôn lên môi cô: “Mau đi ngủ đi, gần đây mới đưa xe ra thị trường, đã làm em mệt lả.”
“Dạ....” Lăng Vi từ phòng làm việc đi ra, cô nằm trên giường, làm sao cũng không ngủ được. nói thật, cái nút áo kia cô đã gặp qua! Nếu như, có thể tìm được người có nút áo, thì sẽ rất dễ dàng tìm được căn cứ!
Cô suy nghĩ một hồi, bất giác liền đã ngủ.... từ sau khi mang thai, cô liền đặc biệt dễ mệt mỏi, có hai đứa trẻ cùng ςướק dinh dưỡng với cô, Hàng ngày cô ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ...
Ngủ, ngủ, cô bắt đầu nằm mơ, nhìn thấy một “hội triển lãm tranh“.... Diệp Đình cử hành triển lãm tranh cho cô, mở triển lãm ở nhà.
Ngày đó người tới rất là nhiều....
Đột nhiên cô mở mắt ra, tỉnh lại!
Triển lãm! Đúng.... cô đã nhìn thấy cái nút áo đó ở triển lãm tranh!
Cô nhanh chút vén chăn lên, đưa chân xuống đất chạy nhanh về phòng làm việc của Diệp Đình: “Chồng --- Em nhớ ra rồi! Cái nút áo đó do một vị họa sĩ vẽ! Em còn nhớ tranh vẽ của anh!:“
Diệp Đình đang phê văn kiện trong phòng làm việc, đột nhiên nghe được cô nói như vậy lập tức đứng lên.
Lăng vi đứng cạnh cửa, cô vừa mở cửa liền nói với anh một câu: “Mau lên, em dẫn anh đi xem!”
Diệp Đình vội vàng ném cây Pu't, cùng cô đi vào phòng làm việc của cô, máy tính của Lăng Vi có rất nhiều tranh, còn có video toàn cảnh buổi triển lãm.
“Sao --- chính là anh!” Diệp Đình phóng to hình ảnh, quả nhiên nhìn thấy có nút trên áo của người đàn ông này.
Diệp Đình không vui: “Em chú ý một người đàn ông như vậy làm gì? Ngay cả nút áo của người ta cũng nhớ?”
“Phốc --- nói chuyện chính không được sao? Bình giấm chua!” Lăng Vi đưa tay nhéo mặt anh, dùng sức kéo ra hai bên: “Xem dáng vẻ nhỏ mọn của anh kìa! Em trí nhớ siêu quần không được sao? Em đã gặp qua là không quên được không được sao?”
Đột nhiên Diệp Đình lại gần hôn cô: “Sau này không cho phép nhìn đàn ông!”
Lăng Vi hừ: “Anh không phải đàn ông à? Em cũng không thèm nhìn anh!”
Diệp Đình đùa giỡn vô lại: “Trừ anh ra.”
“Hừ ---” Lăng vi làm mặt quỷ với anh, Diệp Đình dùng sức hôn lên mặt cô, trên tay cầm con chuột vòng lấy khuôn mặt người đàn ông này, bởi vì tấm hình này là chụp nghiêng nên không thấy rõ sáng dấp của người đàn ông này ra sao.
Diệp Đình mở video toàn cảnh buổi triển lãm, gõ bàn phím thêm vào một chuỗi khẩu lệnh.
“Hưu hưu hưu.” Tất cả gương mặt có hình dạng tương tự người đàn ông này đểu bị phong tỏa liệt kê ra.
“Oa! Chồng, anh thật lợi hại nha!”
Lăng Vi thật là phục anh! Lúc nãy cô còn cho là, bọn họ phải nhìn từ từ tìm từng chút từng chút đâu.
Không nghĩ tới.... Diệp Đình chỉ gõ gõ như vậy, vài cái liền tìm người đàn ông này trong ống kính ra.
Bọn họ lấy được những hình ảnh của anh, nhưng buồn bực là, không một tấm nào nhìn thấy rõ mặt!
Hoặc là bị người cản trở, hoặc là anh đưa lưng về camera.
Diệp Đình nói: “Người này cố ý không hiện rõ mặt.” Anh in tất cả hình ra đặt lên bàn.
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Chồng, anh không phát hiện dàng người của người này có gì kỳ quái sao?”
Diệp Đình ngước mặt, nhìn cô chăm chú. Lăng Vi nhíu mày nhìn anh: “Anh quên em giả trang thành Nã Phá Lôn? Mặc dù em cũng mang cục xương giả ở cổ họng. Nhưng mà ***.... vẫn còn ở nha. *** ở chỗ đó không thiếu một phần nào... mặc dù lúc đó em có mặc áo buột ***, nhưng mà vẫn là hơi nhô lên. Nếu như không muốn người ta phát hiện, phải nhét một vài miếng vải quanh hông, như vậy eo to sẽ không hiện ra trên *** có thịt.”
Diệp Đình nhìn nơi bàn tay cô chỉ chăm chú, ánh mắt vô cùng sáng ngời.Lăng Vi cười, che ánh mắt anh lại.
Diệp Đình buồn rầu nói: “Không sai, thân hình người đàn ông này tương đối to, nhưng chân lại rất nhỏ, dáng người không quá giống đàn ông bình thường.”
“Đúng!” Lăng Vi buông lỏng tay, nhìn gương mặt anh chằm chằm, cô thông minh cười: “Người đàn ông này, là phụ nữ giả trang! Cô là là phụ nữ!”
Lăng Vi càng nói càng H**g phấn, đột nhiên cô nhẹ kêu: “Có phải là mẹ không? Chồng, anh nhìn xem bức ảnh này!” Lăng Vi chỉ hình vẽ nói: “Bức họa này là mẹ vẽ!”
Diệp Đình nhìn bức họa kia chăm chú, màu chủ yếu toàn thân là canhlam, ỡ giữa có ao bay đầy sao, trong ao có một tảng đá hình chiếc lá lộ ra.
Gió nhẹ phất lên lục bình trên mặt nước, bên cnah5 cái ao có một con đường mòn, bên cạnh đường mòn có vài ngọn cỏ....
Tên của bức tranh này là “Vi Vi Mạch Thượng Hành”
Lăng Vi nói: “Lúc ấy, tại sao em nhớ người này, cũng bởi vì, tên của bức tranh này. Nhưng mà, hôm đó quá nhiều chuyện, nên em cũng không có nhìn kỹ.”
Diệp Đình nhìn tranh vẽ chằm chằm, từ từ thì thầm: “Vi Vi Mạch Thượng Hành.... là nói em đó...” Anh nhìn những ngọn lục bình kia chằm chằm, nhìn một tảng đá hình chiếc lá giữa ao... đột nhiên anh lại đọc một câu: “Vi Vi Mạch Thượng Hành, Phong Thanh Phất Lục Đinh.... Lục Đinh, là nói anh.”
“Đúng nha, hình dáng tảng đá này là lá cây! Chính là Diệp Đinh nha! Ý mẹ là chỉ Diệp Đình!”
Lăng Vi kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Là mẹ sao? Mẹ..... thật ra đã sớm xuất hiện bên người chúng ta?”
Biểu tình của Diệp Đình đột nhiên phức tạp, đôi mày vẫn luôn nhíu lại. Ánh mắt anh chớp động, thâm trầm khó dò.
Lăng Vi không nói nữa, phỏng đoán này của cô thật to gan.... sợ anh có chút không tiếp thu nổi, nếu như mẹ đã từng xuất hiện ở nhà, vậy tại sao bà lại không nhận nhau với Diệp Đình chứ?
Ngày đó..... ông ngoại cũng ở đây.... chẳng lẽ, mẹ cũng muốn nhận nhau, nhưng nhìn thấy ông ngoại..... liền thay đổi chủ ý?
Lúc này, đột nhiên Diệp Đình nói: “Chúng ta lại cử hành bữa tiệc một lần nữa...” Nói không chừng, bà sẽ biết được.
Lăng Vi nói: “Chúng ta phải cử hanh bữa tiệc nhiều chút! Còn có triển lãm tranh, hoặc là tụ họp khác!”
Lăng Vi kích động, đột nhiên cô nói: “Chồng, hôn lễ của hai ta còn chưa có làm đâu!” Diệp Đình ngước đầu đối mặt với cô, Lăng Vi H**g phấn nói: “Hai ta làm hôn lễ, mẹ không thể nào không đến được.”
“Ha ha!” Đột nhiên Lăng vi cười lên, chỉ chỉ bụng: “Bộ dáng của em bây giờ làm hôn lễ thật sự được không?”
Vốn là muốn qua hết năm bọn họ liền tổ chức hôn lễ, nhưng mà khi đó Lăng Vi vừa mới mang thai, thai không yên ổn. Hồ lão và Chung lão cũng không cho cô giày vò, bọn họ đề nghị cô vẫn luôn nằm trên giường, cho nên, buổi hôn lễ này vẫn kéo dài đến bây giờ.
Diệp Đình cũng cười. Lăng Vi kiên định nói: “Không có sao, như vậy mới đặc biệt đâu. Chồng, đối với em mà nói, không có chuyện gì, là quan trọng hơn mẹ cả.”
Diệp Đình cầm tay cô, thật là ủy khuất cô.... cô, vì giúp anh tìm được mẹ, có thể làm bất cứ hy sinh nào!
Lăng Vi ôm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ma sát râu anh, Giọng nói ngọt ngào của cô truyền vào tai anh:“Hôn lễ liền giao cho anh đó....”
Diệp Đình đưa tay ôm cô, người anh nhẹ đong đưa, như đang dỗ em bé ngủ vậy.
Lăng Vi liền vùi vào trong *** anh ngọt ngào ngủ.
*
Cách một ngày chính là một khoản xe hơi khác của Lăng Vi lên thành phố, cô thiết kế hai kiểu xe ở Lan Mị, đều là lấy tên cô để đặt, một chiếc là loại xe đại chúng “L-V2”, khác là bản hạn chế “L-V1”!
Chiếc “Mị Ảnh L-V1” bởi vì là bản hạn chế, cho nên chưa có làm quảng cáo đặc biệt.
Vốn là, Lăng Vi không tính ăn mừng, nhưng suy nghĩ, lỡ như “mẹ” có tới thì sao?
Cô và Diệp Đình lại cử hành một buổi tiệc ăn mừng.
Lần này, Lăng Vi mời các bạn thời đại học lần trước tụ họp, còn có Phù Mỹ Quân tới.... Ngay cả Hừa Tử Huân và Đan Nghệ Hương đều tới.
Lăng Vi nói với đoàn người: “Không biết mọi người còn nhớ không, lần trước chúng ta tụ họp, bạn học Phù Mỹ Quân không tin Lan Mị dùng hai kiểu xe tôi thiết kế. Cô ấy nói, nếu là tôi có thể thiết kế loại se số lượng có hạn, Phù Mỹ quân cô sẽ đặt mua mười chiếc! Tôi nói, nếu như Lăng Vi tôi là thứ khoác lác, tôi sẽ ăn cả bàn tiệc! Phủ Mỹ Quân cô ấy nói, đến lúc đó tôi sẽ chuẩn bị Hoa Lê cho cô! (Chương 397:Tôi ăn cả bàn tiệc trước mặt mọi người)
Đoàn người cười “Ha ha“. rối rít gật đầu. nói: “Nhớ nhớ!”
Hạ Tiểu Hi vô cùng mạnh mẽ, lập tức nhảy ra video bảo kỹ sư âm thanh tắt nhạc, mở video này trên màn ảnh giữa đại sảnh của bữa tiệc!
Trên màn hình, Ống kính của Hạ Tiểu Hi quay ngày Phù Mỹ Quân: “Phù Mỹ Quân, cô dám nói lại một lần nữa không!”
Phù Mỹ Quân đứng lên: “tôi nói, nếu như Lăng vi có thể thiết kế ra kiểu xe số lượng có hạn, Phù Mỹ quân tôi sẽ đặt mua mười chiếc!”
Tiếp theo, những lời này.... từ màn hình lặp đi lặp lại nhiều lần.
Mỗi một vị bạn học đi tới, cũng có thể “thưởng thức” những lời này. Có không ít bạn học, chính là vì xem náo nhiệt mà tới.... Lúc ấy, Phù Mỹ quân cười nhạo Lăng Vi gả vờ, bây giờ xong chưa? Ha ha ha ---- Bị Lăng Vi vả mặt chứ? Thật là thoải mái nha biết không?!
Lúc ấy, Phù Mỹ Quân thật sự là quá ỷ thế hiếp người! Mặc dù thành tựu của Lăng Vi bây giờ thật để cho người ta ghen tị, nhưng mà, nghiền ép Phù Mỹ quân tên tiểu nhân kia vẫn là làm cho lòng người ảng khoái!
Lăng Vi người ta không chỉ có thiết kế hai khoản xe hơi lấy tên của chính mình đặt, người ta còn nghiên cứu ra kỹ thuật đứng đầu thế giới “Động cô siêu cấp”!
“Vi Vi, cậu thật là quá trâu! Cậu thật là, trong ngoài đều tu nha!”
Tất cả bạn học của Lăng vi đều là học chế tạo động cơ, không nghĩ tới..... Lăng Vi không chỉ có xông ra một mảnh ánh sáng vàng kim chói mắt ở phương diện nghiên cứu động cơ này, mà còn có thể hướng dẫn trào lưu ở phương diện thiết kế kiểu xe nữa.
Cái này thật đúng là lợi hại---
Hạ Tiểu Hi nói: “Lúc này đến đâu rồi.” Tiểu Vi thiết kế Mustang đã bán đến sắp điên rồi! Nói rõ ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết nha! Lúc ấy, Mustang được chúng ta tôn sùng là “Thiên Tác”, không phải cái cô Vu Tình đó không phục sao? Bây giờ sao rồi?”
Hạ Tiểu Hi nói: “Không sợ cô không phục, Vi Vi nhà tôi chính là chuyên trị các loại không phục!”
Sắc mặt Vu tình khó coi như đang ăn cứt vậy.
Sắc mặt còn khó coi hơn cô.... là Phù Mỹ Quân. sắc mặt Phù Mỹ Quân đen thui, giống như nuốt mấy chục ngàn con ruồi vậy.
Phù Mỹ Quân giận đến cả người run lẩy bẩy, sau lưng chốc thì lạnh chốc thì nóng.
Tiếng cười của các bạn học, thật giống như kim châm đâm vào trong lỗ tai của cô vậy.
“Phù Mỹ Quân, tiền, chuẩn bị xong chưa?” Có vị bạn học gái chế nhạo cô nói: “Không phải ba cô rất có tiền sao? Để cho ba mua mười chiếc cho cô! Một chiếc để đập, chín chiếc đưa cô, như vậy tỏ ra Phù Mỹ Quân cô thật giàu có, ngon lành nha!”
Phù Mỹ Quân trợn mắt nhìn bạn học này, khó trách nữ sinh này nói năng chanh chua như vậy, thì ra là người bị cô mắng hôm đó.
Nữ sinh liếc mắt nhìn cô! Ngày đó Phù Mỹ Quân con tiện nhân này mắng cô: “Cũng không biết cầm cái gương nhìn gương mặt của mình xem, dáng vẻ cô vừa lùn vừa xấu xí, còn nghèo còn đi làm, còn tuổi đã cao, lại còn muốn tìm một anh đẹp trai có tiền? Nằm mơ cũng không được đẹp như vậy!
Những lời này, nữ sinh còn nhớ đâu!
Hôm nay, Phù Mỹ Quân bị tất cả mọi người cười nhạo, làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng tốt như vậy.
Cô trợn mắt nhìn Phù Mỹ Quân, lạnh lùng cười nói: Phù Mỹ Quân, cô còn mặt mũi đứng ở đây sao. Cũng không chịu cầm gương soi, đen như cứt chó vậy. Dáng dấp của cô vừa mập vừa lùn, xấu xí còn đi làm nữa! Tuổi tác một bó to, gả cũng không ai thèm lấy! Còn khẩu xuất cuồng ngôn, muốn đặt mua mười chiếc xe bản số lượng hạn chế! Không mua được thì đừng có nói! Loại xe mà Lăng Vi thiết kế kia, định giá một chiếc là hai mươi ba triệu, cô chuẩn bị hai trăm triệu ba chục triệu mua xe đi! Xạo quá đi!”
Phù Mỹ Quân giận đến muốn đưa tay cào cô, đột nhiên nữ sinh kia đạp cô một cước. Nháy mắt hai người đã đánh nhau.
Lăng Vi tranh thủ thời gian để nhân viên an ninh tách hai người ra.
Tỉnh cảnh vừa kịch liệt lại náo nhiệt. Hứng thú của đoàn người thật sự là quá cao, không chút nào bị hai ngươi này làm mình không vui.
Hứa Tử Huân đi tới bên cạnh Lăng Vi, anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm, từ trong đáy lòng đưa tay ra: “Chúc mừng em, chúc mừng em.”
Lăng Vi đưa tay lên cầm: “Cám ơn.”
Hứa Tử Huân không nỡ buông tay cô ra, nhưng... không có cách nào, vẫn là buông lỏng đi. anh nói: “Tiểu Vi, em thật là càng ngày càng xinh đẹp.”
“Mình đặc biệt vui mừng vì cậu.”
Lăng Vi nhin anh, nhàn nhạt cười nói: “Cậu cũng có thể, từ từ đi.”
Hứa Tử Huân suýt chút nữa lệ trào... anh vuốt càm, cười. anh dùng sức nháy mắt, bình tĩnh lại tâm tình đang kích động nhìn sang cô. Biểu tình anh phức tạp trịnh trọng gật đầu với cô: “Được! Cám ơn cậu tin tưởng mình, mình cũng có thể.”
“Vi vi --- chúc mừng cậu!”
Lúc này, không ít bạn học đều chạy tới tìm Lăng Vi nói chuyện. Bọn họ cùng nhau mời R*ợ*u cô.
Cô Đan nhìn Lăng Vi cười. Lăng Vi là học sinh đắc ý nhất của bà.
Lăng Vi thật là có tiền đồ, bà vô cùng vui vẻ yên tâm.
Lúc này, có một bạn học hỏi Lăng Vi: “Vi Vi, cậu định làm gì Phù Mỹ Quân? Cậu xem cô ta cũng tức giận đến sắp điên lên rồi, hôm nay làm nhục cô ta thật là thoải mái nha! Xe kia, rốt cuộc cậu có bảo cô ta mua không? Chẳng lẽ chỉ xem như là đùa giỡn, qua rồi thì thôi?”
Lăng Vi cười nói: “Tại sao có thể xem như là đùa giỡn chứ? Xe kia phải để cho cô ta mua nha.”
Lăng Vi chỉ chỉ màn hình lớn nói: “Đây đều là chứng cứ, nếu cô ta không mua, tôi liền lấy đi lên tòa công chứng, nhìn xem đánh cược như vậy có hiệu lực pháp luật không. Tôi phải cho cô ta biết, cái miệng này của chúng ta không chỉ dùng để ăn cơm! Đánh cược, cũng không được ăn nói lung tung!”
“Đúng!” Có bạn học khen lớn tiếng nói: “Phải cho cô ta chút dạy dỗ! Giả ngu sao, cô ta cũng đâu phải chỉ mới diễn ngày một ngày hai!”
Phù Mỹ Quân giận muốn điên lên!
Lại nghe Lăng Vi nói muốn lên tòa kiện cô.... cô giận đến hai chân run lẩy bẩy! Vội vàng gọi điện thoại cho ba mình.
Cô để cho ba tìm luật sư hỏi thử xem, loại đánh cược thuận miệng nói này có hiệu lực pháp luật không? hơn nữa, đánh cược lớn như vậy, nếu đều phải bồi thường thì không biết lại có bao nhiêu người tán gia bại sản!
Mặc dù, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Phù Mỹ Quân vẫn hơi lo sợ. bởi vì.... chồng của Lăng Vi..... là ông chủ của Đỉnh Phong quốc tế --- Diệp Đình nha!
Trước kia, cô không biết chuyện này, ngày đó sau khi kết thúc tụ họp, Lăng Vi được Diệp Đình đón đi... lúc ấy, tình cảnh Diệp Đình tới... làm cô sợ đến mấy ngày không ngủ ngon giấc.
Chuyện này, nếu là Diệp Đình nhúng tay... cho dù đánh cược thật không có hiễu lực pháp luật, ba của cô cũng không dám đấu với Diệp Đình nha!
Nháy mắt Phù Mỹ Quân mệt lả, cô lảo đảo lắc lư đặt ௱ô** ngồi dưới đất.
Lăng Vi liền làm như không thấy, hôm nay cô cử hành bữa tiệc, không phải hoàn toàn vì Phù Mỹ Quân, cô là có dụng ý khác, từ khi bữa tiệc bắt đầu, ánh mắt Lăng Vi vẫn luôn tìm kiếm trong các ngóc ngách của khách sạn.
Cô tìm.... nha! thật đúng là để cho cô tìm được hai người quen!
“Ông ngoại ---- Ông Nhan! Hai người đã trở về rồi!” Lăng Vi nhanh chóng bước tới cửa. Diệp Lương Sơn và Nhan lão gia tử, hai người vừa chửi vừa mắng đi vào.
Lăng Vi không nói hai lời, đỡ cánh tay hai người lôi đến trong góc. Cô sợ hai người lại chạy vội vàng kêu Bạo Phong đi ra, để bốn người bọn họ bao vây hai ông già này vào giữa.
Lăng Vi đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: “Ông Nhan! ông mau nói cho con biết, sợi dây chuyền kia là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là ai mua?”
“Dây chuyền gì?” Nhan lão gia tử sững sốt, hiển nhiên đã quên chuyện dây chuyền ra sau ót rồi!
Lăng Vi giơ tay lên, lôi sợi dây chuyền từ trong túi quần ra, Nhan lão gia tử nhìn bừng tỉnh lại: “Con nói là nó nha!”
Đột nhiên ông khoác tay, chỉ lên mặt Diệp Lương Sơn: “Chính là.... ông ----”
Lời còn chưa nói hết, miệng ông đã bị lão bất tử Diệp Lương Sơn kia chặn lại.
Lăng Vi mở to mắt, cô nhìn Diệp lão gia tử chằm chằm, đột nhiên nhíu mày nói: “Ông ngoại, dây chuyền đó là ông mua sao?”
Diệp lão gia tử cười khổ, buông lỏng tay nói: “Chuyện này, có chút phức tạp. Con chờ ông về nhà rồi từ từ nói cho con....”
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Không cần về nhà, ở đây nói đi!”
Lần trước chính là, nói lần sau gặp mặt sẽ nói, kết quả, trốn, để cho cô chờ hết mấy tháng!
Diệp Lương Sơn nhìn Nhan lão quỷ, ý là, ông ta ở đây không tiện lắm. Nhan lão đầu liền nói: “Khụ khụ ---- các người có bí mật gì cứ nói đi, tôi đi ăn cái gì! Ai nha, mấy tháng này, làm tôi đói......”
Sau khi Nhan lão đi, Diệp lão gia tử bắt đầu đùa giỡn vô lại: “Ai nha.... ông cũng rất đói nha! Ông cũng muốn đi ăn cái gì đó trước....”
Nháy mắt sắc mặt Lăng Vi lạnh lẽo, bốn người Bạo Phong nhanh chóng ngăn ản đường đi của ông.
“Ai nha.... đây là có ý gì?” Lão gia tử không vui!
Đột nhiên Lăng Vi nói bên tai ông: “Ông ngoại, ông nói chuyện dây chuyền cho con nghe. con nói lại cho ông chuyện của mẹ....”
“Ai?” Đột nhiên sắc mặt Diệp Lương Sơn biến đổi.
Lăng Vi cười với ông, chậm rãi nói: “Mẹ của chồng con..... con gái của ông....”
Lăng Vi nói xong, chỉ thấy nét mặt lão gia tử căng thẳng, hiển nhiên.... rất là khẩn trương!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc