Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 255

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cô vừa uống nước đường vừa cười nói: “Anh giống như cái gì cũng biết hết.... sao anh lại biết nhiều như vậy nha?”
Giang Quân bảo cô ngồi xuống uống, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Một tay anh đặt lên bàn ăn, xấu hổ rồi nói: “Anh cũng không hiểu, lúc nãy đi siêu thị, anh hỏi một người bán hàng. Lúc cô ấy lựa đồ cho anh, anh lên internet tìm hiểu. Khụ.....”
Ninh Hạ mắc cỡ đến khuôn mặt đỏ bừng, cô quay mặt đi từ từ uống nước canh gừng. Thật.... thật là ngọt....
Giằng co hơn một giờ, cuối cùng có thể nằm xuống ngủ!
Eo của Ninh Hạ cũng đã sắp gãy...
Giang Quân để cho cô ngủ trong phòng ngủ, chính anh ôm một cái chăn đi đến ghế sa lon.
Ngủ đến nửa đêm, Ninh Hạ đứng lên đi vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách, cô có chút lo lắng anh sẽ bị lạnh... trong phòng khách rất lạnh.
Cô lặng lẽ mò tới bên cạnh ghế sa lon, đưa tay cầm lấy chăn đắp lên người anh, đã lớn như vậy, còn đá chăn.....
Cô rón rén đắp mềm thật kín cho anh có thể ngủ ngon. Gương mặt anh tuấn vô cùng trầm tĩnh, cô nhìn anh chằm chằm một hồi, lén lút cười lên.
anh thật là đẹp trai, thật là đáng yêu..... Tính cách tốt, người lại tốt như vậy, cô thật sự rất thích anh. Cô vuốt mái tóc dài, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, thừa dịp người ta ngủ lén lút hôn người ta... loại chuyện như vậy, cô lại.... làm?!
Trái tim Ninh Hạ nhảy thịch thịch, tiếng lớn như động đất vậy! Cô ôm tim, nhanh chóng phóng về phòng ngủ, lúc nãy cô vừa làm cái gì vậy?
Nữ lưu manh nha!
Trời ơi, lúc nãy anh vẫn còn đang ngủ không có tỉnh đúng không? Hôm nay cô thật là điên rồi! Nhưng mà... thật sự rất thích anh, không nhịn được liền muốn hôn anh nha....
“Hô ---” Nhất định là nước tắm hôm nay quá nóng! Nóng đến đầu óc cô bị hư rồi!
Giang Quân chậm rãi mở mắt ra, anh nằm trên ghế sa lon.... không nhúc nhích.
Với tính cảnh giác của anh, dù trong nhà chỉ có một chút động tĩnh nhỏ anh cũng sẽ tỉnh. Lúc cô xuống đất đi vệ sinh anh đã tỉnh.
Nhưng mà, sợ cô lúng túng nên anh không có ngồi dậy.
Ai lại nghĩ tới, con bé ngốc này..... không chỉ có chạy tới đắp chăn cho anh, còn... lén lút.... hôn anh?
Mặc dù, chỉ là nhẹ nhàng chạm, nhưng mà, cảm giác mềm nhũn kia, anh là chân chính cảm nhận được.
Giang Quân trợn tròn mắt, ánh mắt sáng ngời, cô gái này.... rất thích anh nha?
Trái tim của anh, đột nhiên giống như đang mọc cỏ vậy, trở nên rồi loạn ----
Thật vất vả cầm cự đến buổi sáng, Giang Quân đừng lên nấu bữa ăn sáng cho cô, Ninh Hạ ngủ thật ngon.... hơn bảy giờ rưỡi mới tỉnh lại....
Cho tới bây giờ Giang Quân chưa từng nấu bữa ăn sáng! Gạo để bao nhiêu nước anh cũng không biết... vốn là muốn nấu cháo, kết quả để qua nhiều gạo.... còn đặt trong nồi cơm điện nấu, các người hiểu, chào lỏng lại trực tiếp bị nấu thành cơm.
Lúc anh mở nồi cơm điện ra sững sốt một hồi.
“?” Sao lại không phải cháo?
anh cúi đầu, cẩn thận nghiên cứu một hồi, lúc nãy rõ ràng anh đã ấn nút nấu cháo....
Cái nối quỷ quái gì vậy?
Ô ô ô.... cái nồi cơm điện cũng ủy khuất..... anh Quân, anh không biết nấu cũng đừng ỷ lại vào em nha! Nỗi oan ức này, em không muốn gánh giùm nha!
Giang Quân nhức đầu... bình thường sau khi anh thức dậy đều là tắm liền trực tiếp đi.
Bữa ăn sáng của anh đều là giải quyết trên đường, nếu quả thật quá gấp, anh cũng sẽ không ăn.
Làm sao bây giờ?
Anh đang quấn quít đâu, chỉ thấy Ninh Hạ vuốt mặt, mặc quần áo ngủ con gấu màu hồng đi ra, tóc cô rối loạn, ánh mắt vẫn mơ màng, hình dạng vô cùng đáng yêu.
Ninh Hạ mơ mơ màng màng đi vào phòng beo61, thấy anh đang nhắn nhó nhìn nồi cơm điện.
“Sao vậy?” Cô đi tới bên cạnh anh, nhìn vào nồi cơm điện, chỉ chốc lát liền cười phun ra ngoài: “Anh nấu?”
“...” Giang Quân thật.... không muốn thừa nhận......
Ninh Hạ che miệng cười: “Để em đi.... anh chờ nha, em đi rửa mặt.”
Cô đi vào phòng tắm tắm sơ, sảng khoái tinh thần bước ra.
Cô múc cơm trong nồi ra bỏ vào nồi khác, lại đổ nước sôi vào, nấu một hồi: “Có thể uống cháo rồi!”
Nháy mắt Giang Quân cảm thấy..... thật thần kỳ....
Lúc nãy sao anh không nghĩ tới.
Ninh Hạ làm một ít rau, hai người vui vẻ ăn với nhau xong, hôm nay Ninh Hạ cố ý xin nghỉ một ngày, đi chỗ làm phim quay quảng cáo.
Buổi trưa lúc Giang Quân tới, chỉ thấy trên mặt Lăng Vi tràn đầy nụ cười sắp đặt nội dung với công ty quảng cáo.
Vốn, công ty quảng cáo sắp đặt là, để cho nam chính và nữ chính đừng bên cạnh xe, nhìn nhau thâm tình.... nhưng mà, sau khi Lăng Vi xem, cô cùng không hài lòng!
Cô nói: “Nhìn nhau thâm tình? Vậy thì có là gì? Ôm hôn thâm tình mới đủ nha!”
Cô cầm một cây Pu't lên gạch hai chữ “nhìn nhau” trên bản thảo đi, vô cùng tiêu sái đổi thành hai chữ “ôm hôn” to!
Ha ha ha ---- Con người nhỏ bé trong đầu Lăng Vi chống nạnh cười to. Anh Quân, Ninh Hạ, đừng nói em không giúp hai người nha....
Dạo diễn nhìn hai chữ này, đột nhiên vui vẻ: “Đúng vậy, thay đổi như thế thật là không tệ! Vậy thì thử như vậy đi....”
Lúc Giang Quân và Ninh Hạ bị kéo đến sân, hai người nhìn nhau thâm tình. Đang lúc muốn ôm hôn, Ninh Hạ liền cười lăn.... quá khó diễn nha!
Cô và Giang Quân cũng không phải quan hệ tình nhân, hôn môi..... thật xấu hổ nha!
Đồng Dao nhẫn nhịn đến mức đau tim! Cô cười thảm, muốn rời đi.
Rốt cuộc cô tới đây để làm gì? Để cô làm chuyện phá hoại, cô thật không làm được. Cô là thích Giang Quân, nhưng mà, nếu Giang Quân thật lòng thích Ninh Hạ, Ninh Hạ cũng thật thích anh, Đồng Dao cô cũng không thể làm chuyện xấu xa gì chọc bọn họ chán ghét. Đó không phải là tính cách của cô, cũng không phải nhân phẩm của cô.
Đồng Dao đang khó chịu, chỉ tùy tiện ứng phó, cô từ trong đoàn làm phim đi ra. Lăng Vi thấy tâm tình cô không được tốt liền nháy mắt ra dấu cho Kiệt Sâm, Kiệt Sâm vội vàng đi theo.
Đồng Dao lái xe, đi tới một quán bar uống R*ợ*u giải sầu. Những tân côn đồ các ké ở đây cũng không nhận ra cô, chỉ thấy một đại mỹ nữ đi ra uống R*ợ*u giải sầu đều háo sắc tới mời cô uống R*ợ*u. đồng Dao không biết uống gì mấy, tâm tình lại không tốt, những tên không biết xấu hổ kia còn dùng sức chuốt cô, chỉ chốc lát sau cô liền sau...
Những tên côn đồ các ké kia cười ầm lên, bỏ chút đồ vào *** cô.... những người này, thấy cô thật là say, vừa muốn mang cô đi, đột nhiên, thấy một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp đi tới sau lưng cô, anh hơi nghiêng người, nháy mắt đã ôm cô lên.
“Ai? Anh em, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Không thấy bọn anh vừa ý cô ta sao?”
Kiệt Sâm không thèm để ý, trực tiếp ôm Đồng Dao lên bước ra ngoài, anh liếc mắt nhìn ra sau lưng, vung tay lên: “Tôi không thích quán bar này, xử lý.”
Kiệt Sâm đặt Đồng Dao vào trong xe, rời khỏi quán bar.
Phía sau, nháy mắt quán bar đã bị cảnh sát bao vây... dám giấu MT, các người không muốn sống, cũng đừng hận người khác ra tay ác độc!
Đồng Dao ngủ trong phòng của quán bar một hồi, lúc tỉnh liền nhìn thấy Ninh Hạ và Lăng Vi đang lau mặt cho cô.
Cô rất đau đầu, Lăng Vi nói: “Tôi đi kêu phòng bếp nấu cho cô một ly canh giải R*ợ*u.”
Sau khi Lăng Vi ra ngoài, Ninh Hạ ngồi bên cạnh lau tay lau chân lau mặt cho Đồng Dao.
Đồng Dao trợn tròn mắt, mơ hồ nhìn Ninh Hạ....
“Đau đầu quá....” Đồng Dao xoa xoa huyệt thái dương, cô nhìn Ninh Hạ chằm chằm, lúc nhìn Ninh Hạ trong mắt Đồng Dao tràn đầy bi thương.
Đột nhiên Đồng Dao nói: “Ninh Hạ, cô có tim không? Mà lại thân với Lăng Vi như vậy.... Giang Quân thích Lăng Vi rất nhiều năm, cô không ngại chút nào sao? Tại sao tôi nhìn thấy Lăng Vi liền muốn P0'p ૮ɦếƭ cô ta?”
Đột nhiên Ninh Hạ ngừng tay lại ----
Đồng Dao lập tức che miệng lại, nháy mắt thanh tỉnh: “Thật xin lỗi.... tôi uống nhiều rồi, tôi nói bậy bạ!”
Đồng Dao hận không thể đánh ૮ɦếƭ mình!
Ninh Hạ không biết.... cô không biết Giang Quân vẫn luôn thích Lăng Vi!
Trời ơi, lúc nãy cô vừa nói cái gì vậy? Trong mắt Đồng Dao tràn đầy áy náy, cô miễn cưỡng ngồi dậy xin lỗi nhìn Ninh Hạ: “Thật sự là tôi uống nhiều rồi, tôi nói bậy bạ, lúc nãy tôi vừa nói cái gì? Có phải cô chưa từng nghe cái gì không?”
Ninh Hạ lại nói: “Tôi nghe, cô nói Giang Quân thích Lăng Vi.”
“Thật xin lỗi...” Với loại tính cách quật cường này của Đồng Dao, cô chưa từng xin lỗi ai... mặc dù cô rất thích Giang Quân, nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ rằng sẽ đùng loại thủ đoạn hạ lưu này để phá hư tình cảm của Giang Quân và Ninh Hạ.
Bây giờ, một câu nói vô tâm của cô, dường như.... đã đẩy chính mình vào hàng ngũ một người đàn bà tâm cơ...
Đồng Dao không muốn giải thích cái gì, cũng không biết nên nói cái gì. Lời đã nói ra, dường như xin lỗi cũng không còn tác dụng gì....
Đột nhiên Ninh Hạ cắn môi dưới, nhìn cô chăm chú nói: “Chuyện cô nói, mặc dù tôi không biết, nhưng mà tôi tin tưởng Giang Quân. Cho dù trước kia anh ấy thích ai, bây giờ người anh ấy thích nhất chính là tôi.”
Đồng Dao chấn động.
Cô mở to mắt nhìn Ninh Hạ, không nghĩ tới lời này lại phát ra từ miệng một cô gái nhìn yếu ớt mảnh mai như vậy!
Đồng Dao không dám tin tưởng, cô gái này.... có thể dũng cảm biểu đạt tình yêu như vậy sao?
Lúc này, Lăng Vi đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một chén canh giải R*ợ*u.
Đồng Dao nhìn Lăng Vi, trong mắt tràn đầy áy náy. Lăng Vi không biết lúc nãy bọn họ vừa nói cái gì, nhưng mà nhạy cảm như cô đã cảm giác được, đột nhiên thái độ của Ninh Hạ đối với cô.... lãnh đạm hơn....
Lăng Vi bén nhạy nghĩ đến, có lẽ là Đồng Dao đã nói..... chuyện của cô và Giang Quân? Nói thì nói đi, vàng thật không sợ lửa, cô và Giang Quân không có gì cả, còn sợ người ta nói sao?
Dù sao, chuyện anh Quân trợ giúp mình, sớm muộn gì Ninh Hạ cũng sẽ biết. Nếu là.... ngay cả cái này Ninh Hạ cũng không tiếp thu nổi, vậy nhân lúc còn sớm hãy chia tay với anh Quân. Loại con gái nhỏ mọn như vậy, sau này sống chung, cũng rất mệt mỏi!
Đồng Dao uống canh giải R*ợ*u, kéo mền lên, giả vờ ngủ.
Lăng Vi và Ninh Hạ từ trong phòng đi ra....
Ninh Hạ đi ở phía trước, nghe được tiếng đóng cửa, cô quay đầu nhìn Lăng Vi. Ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.... cô từ từ mở lời, giọng có chút chói tai, mang theo một tia khàn khàn....
Ninh Hạ hỏi cô: “Anh Quân, trước kia thích cô sao?”
Lăng Vi nghe vậy cười ra tiếng: “Đúng vậy!”
Nháy mắt Ninh Hạ chu miệng lên, Lăng Vi nói: “Trước kia anh quân thích tôi, là thương tiếc. Còn thích cô, là nóng bỏng. Tôi mười tuổi đã mất cha mẹ, anh quân là tôi gặp được từ năm mười bốn tuổi đến mười tám tuổi. Khi đó, chúng tôi là bạn bè thân thiết không có gì giấu nhau, cũng không có đi tới bước làm người yêu. Nhiều hơn nữa, tôi sẽ không nói, nếu cô muốn biết anh ấy nghĩ như thế nào, cô phải đi hỏi anh ấy.”
Ninh Hạ gật đầu: “Cũng không có gì để nói.... nếu các người trở thành người yêu, như vậy sẽ không có anh Quân.”
Lăng Vi rất muốn xoa xoa đầu nhỏ của cô, mặc dù.... đạo lý này ai cũng hiểu. Nhưng mà bức tường trong lòng này, thật không tốt lắm. Để cho chính cô từ từ suy nghĩ đi.
Ninh Hạ bĩu môi, trở về phòng quay phim.
Trạng thái của cô lúc sáng vô cùng tốt, đạo diễn vẫn khen cô không ngừng.
Bởi vì Lăng Vi đã từng nói với cô, dạo diễn khen cô có thiên phú biểu diễn, cho nên lúc cô đối mặt với đạo diễn, đối mặt với ống kính vô cùng tự tin!
Cũng chính bởi vì phần tự tin này, nháy mắt đã làm cho cô trở nên chói mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
Buổi sáng tốt bao nhiêu, buổi chiều thì thê thảm bấy nhiêu...
Trong lòng cô hoàn toàn không bình tĩnh, cô muốn làm một người chuyên nghiệp, nhưng mà..... thật không có cách nào. Trong lòng thật chua, thật đau....
Chạng vạng tối, lúc Giang Quân tan việc đến nơi, chỉ thấy Ninh Hạ bị mắng máu chó đầy đầu.... Nháy mắt anh nhíu mày, đi vào phòng quay phim, dáng người cao ngất đứng ở giữa Ninh Hạ và đạo diễn. anh thấy Ninh Hạ cố nén nước mắt, nhịn đến hốc mắt đỏ bừng. anh đi về phía cô: “Sao vậy? Hôm nay trạng thái không tốt à?”
Ninh Hạ lắc đầu, không nói lời nào. Đột nhiên Giang Quân cầm tay cô.... anh quay đầu nói với đạo diễn: “Nghỉ ngơi một chút đã.”
Đạo diễn chỉ có thể đồng ý.
Giang Quân kéo Ninh Hạ ra ngoài, anh kéo cô đến trong góc, chỗ này đầy ắp các loại trang phục và dụng cụ quay phim, chỉ có một chỗ trống nhỏ vừa vặn hai người đứng.
anh đứng cùng với cô trong góc nhỏ, sau lưng cô dựa vào tường.
anh đứng trước gót chân cô, hai tay đặt hai bên, từ trên cao nhìn xuống cô: “Sao vậy?”
Ninh Hạ bĩu môi, cúi đầu nói: “Hôm nay em nghe có người nói.... anh vẫn luôn thích Lăng Vi.”
“À....” Giang Quân buông tay ra, đứng thẳng người lại, cắm hai tay vào túi quần.
Ninh Hạ ngước mặt nhìn anh: “Anmh không muốn giải thích gì sao?” Miệng cô chu ra hơn, cô cũng biết.... anh không thèm để ý cô! Thích gì chứ.... đều là chó má! Đúng rồi, căn bản là người ta chưa từng nói thích cô mà, ngày hôm qua, cô não rút hỏi anh: “Có phải anh thích em không?”
anh cũng không trả lời! Hừ ---- mặc dù hôn cô, nhưng, vậy là sao chứ? Chiếm tiện nghi đúng không?
Giang Quân nhìn cô chằm chằm một lát.
anh nói: “Anh thật thích em ấy. Bắt đầu từ năm anh mười tám tuổi. Cho đến nửa năm trước, em ấy gả cho Diệp Đình...”
anh không nói nữa, tim muốn tan vỡ.
Nhưng mà, anh phải nói. anh hít một hơi nói: “Chính là đêm hôm đó, anh quyết định chúc phúc bọn họ, anh hoảng hốt đi vào sân trường của em, xin em chụp một tấm hình giúp anh. Lúc ấy anh nói với em, anh muốn xin em giả vờ làm bạn gái anh, anh phải gửi tấm hình này cho một cô gái anh thích xem. Bây giờ em ấy có người thích, tìm được hạnh phúc của chính mình, nhưng mà.... tình huống có chút phức tạp. Bởi vì, anh có ân đối với em ấy.... đối với em ấy anh là đặc biệt.... anh không muốn buột một gông xiềng vào trong lòng em ấy, cho nên, anh xin em giúp một chuyện....”
Ninh Hạ nhớ lại, đêm hôm đó, quả thật anh nói như vậy.
Cho nên, nửa năm qua, cô vẫn là nhớ mãi không quên đối với anh... hốc mắt của cô đỏ bừng.
Đột nhiên cô giang tay ôm eo, chôn mặt vào *** anh, nước mắt của cô lăn xuống. Giọng buồn buồn: “Bây giờ anh thế nào, là thích em? Hay là thích cô ấy?”
Giang Quân không lên tiếng, rất là muốn cười.
anh thật cười ra tiếng... Ninh Hạ ngẩng đầu, trợn mắt nhìn anh.
Giang Quân nhìn môi của cô chằm chằm, từ từ tiến tới, hôn thật sâu.... Ninh Hạ run run, mềm mại nằm trong *** anh.
anh vừa hôn môi cô vừa nói: “Chính em không cảm giác được sao?”
Ninh Hạ hôn lại, đột nhiên cắn lên môi anh.
Nháy mắt Giang Quân ôm cô vào trong ***, nụ hôn của anh bá đạo, mãnh liệt! Giống như dùng hết tình yêu của mình vào đó vậy.
Chuyên viên quay phim kích động! Đừng bên cạnh ghi lại đoạn này.
Đẹp! quá đẹp ----
Loại cảm giác này, đã thật lâu anh chưa từng thấy ---- cái loại đè nén, làm cho người ta sôi sục tâm thần đó! Trong lòng người quay phim vừa mắng mình không phcu1 hậu vừa cảm động quay lại đoạn hôn này.
Hai người kia hôn a hôn... vẫn luôn không nỡ tách ra.
Người quay phim một tay lấy tài liệu, trong lúc hai người kia còn dnag9 nhiệt tình hôn nhau, người quay phim lén lút đi tìm đạo diễn. Sau khi đạo diễn nhìn thấy, ý nghĩa sâu xa nhìn người quay phim, tiếp theo..... giơ ngón tay cái cho anh, nhà ai có kỹ thuật quay lén mạnh nhất, hãy tới tiểu tổ *** tìm Lưu Dương.
Kế tiếp quay phim vô cùng thuận lợi.
Hai người kia trao đổi ánh mắt, không có ai hợp như họ cả...
Đạo diễn bội phục nha! Cả hai người đều không phải diễn viện chuyên nghiệp, lại có thể diễn hay như vậy.... thật là quá khó được!
Lăng Vi ở bên cạnh cười, ai nha nha nha, các người nhìn thử xem, bọn họ hôn... ia nha, thật là thẹn thùng nha!
Loại tính cách của anh Quân, lại có thể đồng ý quay quảng cáo với cô, cô thật là bất ngờ! anh không chỉ có tới quay quảng cáo cho cô, còn.... hôn môi với Ninh Hạ.... trước mặt nhiều người và ống kính như vậy....
Ngô! Cô thật là không thể hiểu được anh Quân, ha ha ha ---
Tốt lắm! Tốt lắm!
Hai người kia ôm hôn nhau, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, bọn họ chỉ ở trong thế giới nhỏ của mình, ngọ ngào để cho đối phương hiểu được tình yêu trong lòng mình.
Vừa quay xong cảnh này, tất cả mọi người giải tán. Đột nhiên Lăng Vi hơi buồn bã.... Lúc Diệp Đình tới đón cô, thấy cô chống càm ngồi ở bên cạnh khay trà, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Đình đi tới bên cạnh cô ngồi xuống.
Anh không lên tiếng, lẳng lặng ngồi cùng cô. Lăng Vi dựa vào trong ***, gối đầu lên bả vai anh.
Trầm mặc một hồi, đột nhiên cô cười lên.
Ánh mắt cô xa xăm nhìn bầu trời, nói: “Hoa hướng dương nở hoa...”
Diệp Đình đưa tay vuốt tóc cô... trong lòng không khỏi đau nhói.... anh cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng viết lên bàn trà nhỏ: “Tôi nguyện làm hương thơm ấm áp, thêm một cơn gió mát, mang theo một tia nắng sáng, chỉ mong một ngày, hướng dương nở hoa.”
Lăng Vi nhìn anh cười, cô đưa tay ôm anh, ngọt ngào nói: “Về nhà.”
...
Ngày một tháng năm, Mustang được đưa ra thị trường --- quảng cáo xuất hiện ở khắp nơi. Dáng vẻ, độ dài, động tĩnh... tất cả các cửa hàng tổng hợp đều có đoạn video quảng cáo Mustang! Bên ngoài cửa hàng tổng hợp cũng có tấm áp phích quảng cáo thật to, các loại phương tiện xe hơi lớn chút cũng dán đầy quảng cáo.
Trên màn ảnh lớn của quảng trường, không ít người trẻ tuổi ngồi trên ghế, nghiêng đầu thưởng thức hai người đang ôm hôn mà quên hết mọi thứ trong màn hình.
Cái quảng cáo này, nội dung đầy đủ, giống như một bộ phim trên ti vi vậy, còn có kịch tình nữa. Một người đàn ông, được hai người phụ nữ thích, một người là thanh mai thích anh nhiều năm, một người khác là số mệnh đã sắp đặt sẵn của anh....
Quảng cáo quay rất thú vị, để cho người khác xem tâm tình không khỏi chập chờn. Mặc dù người đàn ông và người phụ nữ được quay vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà ánh mắt bọn họ khi nhìn nhau lại ngọt ngào vô cùng...
Để cho người ta nhìn.... có loại cảm giác muốn yêu.
Thật là rất muốn tìm một người giống như nam chính trong vai vậy, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú, cảm giác đó nhất định vô cùng tốt đẹp....
Mustang được đưa ta thị trường, nháy mắt tạo nên một cơn sốt về “thể thao vào nhà“.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc