Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 254

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Ninh Hạ cắn môi nói: “Em không mang ví tiền theo, đi ra ngoài ở còn phải dùng thẻ căn cước, em không có gì cả.... Em có thể ở nhà anh một lúc được không?”
Giang Quân nghiêm túc nói: “Cứ ở nha, chỗ này của anh không có thu tiền.”
Ninh Hạ lại cởi giày, đi vào. Sao lại cảm thấy trong mắt anh xẹt qua ý cười?
Con mèo nhỏ nằm trong *** Giang Quân ngủ, Giang Quân tắt ti vi. Bọn họ sắp xếp con mèo nhỏ vào trong cái ổ êm ái của nó.
Vốn là, nhà anh có hai phòng ngủ, bây giờ bị con mèo nhỏ này chiếm, chỉ còn lại một căn phòng ngủ. Ha ha ha --- đột nhiên rất muốn cười, là xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Giang Quân nghĩ, không tệ, viết kịch bản rất có tài nghệ.... tác giả, tôi rất thưởng thức cô!
Trong lòng Ninh Hạ nghĩ.... có lầm hay không nha, mới quen biết có mấy ngày, đã vào ở nhà của người ta? Tác giả, có phải đầu óc của cô bị vào nước rồi không?
Bọn họ sắp xếp cho con mèo xong hết, trở về phòng khách như không có gì xảy ra, Giang Quân vừa mới tắt ti vi, bây giờ lại bật lên, như vậy có vẻ đầu óc anh rất không được bình thường.
Cho nên anh liền không có bật, chỉ ngồi trên ghế sa lon. Ngước mặt nhìn vào hư không như có chuyện gì muốn suy nghĩ.
Ninh Hạ chơi điện thoại di động, mở hộp thư ra thì thấy thư của Lăng Vi gửi tới, Lăng Vi nói: “Hạ Hạ! Tôi kéo cô vào nhóm, trong nhóm có đạo diễn, có nhân viên làm việc, mọi người cùng giao lưu ở trong đó, tôi cũng đã kéo Đồng Dao vào, anh Quân không có tài khoản, ngày mai tôi sẽ làm cho anh ấy.”
Ninh Hạ trả lời: “Anh ấy có tài khoản, hai ngày trước mới đăng ký....”
“À....” Lăng Vi “à” ý nghĩa sâu xa. Nháy mắt mặt của Ninh Hạ đỏ bừng, trả lời nói: “Tôi kéo anh ấy vào.”
Đột nhiên Lăng Vi nói một câu: “Phát triển thật tốt!”
Ninh Hạ cảm thấy nóng quá, dương mặt cũng nóng đến sắp nướng bánh được rồi! Cô không biết Lăng Vi là bảo cô và Giang Quân phát triển thật tốt, hay là bảo cô làm việc phát triển thật tốt.
Ninh Hạ chỉ cảm thấy cả người đều bốc khói.
Cánh tay và quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.
Ninh Hạ mơ mơ màng màng kéo Giang Quân vào nhóm, vừa bấm tên anh vừa nói: “Anh Quân, tiểu Vi nói muốn kéo anh vào tiểu tổ làm phim, em kéo anh vào nha!”
Giang Quân: “Ừ.”, lấy điện thoại di động ra mở hộp thư lên.
Kết quả, mở nhóm ra nhìn: “Ninh Viễn, Ninh Bá Đào, Ninh Hạ, Trầm Dung..... đây là nhóm gì vậy?”
Ninh Hạ kêu “nha nha”, cô mở nhóm nói chuyện ra nhìn: “Trời đất! Em kéo lộn rồi, em kéo anh vào nhóm nói chuyện của nhà em...”
Ninh Viễn: “Ây? Em rễ? Thành lập quan hệ nhanh như vậy sao?”
Ninh Bá Đào: “?”
Trầm Dung: “Cái gì? Rốt cuộc con gái tốt của mẹ cũng đã chịu tìm bạn trai?”
Nói nhỏ: “Con trai! Nhân phẩn của cậu trai này như thế nào?”
Ninh Viễn nói nhỏ với Trầm Dung: “Mẹ, mẹ yên tâm, con đã kiểm tra nhân phẩm của em rễ rất kỹ! Đội trưởng đại đội hình trinh, vô cùng ngay thẳng! Người lại đẹp trai! con nhìn còn thích! Tuyệt đối là trai tốt trong tất cả trai tốt!”
Một chuỗi khen ngợi dài làm Trầm Dung rất yên tâm.
Trầm Dung gửi một “gương mặt biểu cảm cười to” qua: “Vậy để mẹ đi xem thử! Lập tức hẹn ngày đi!”
“Đừng! Mẹ đừng chế tạo áp lực cho bọn họ, từ từ đi. Chờ thời cơ thích hợp đương nhiên Hạ Hạ sẽ mang cậu ấy về thăm nhà.”
Trầm Dung gửi qua một gương mặt “Không vui“....
Đột nhiên lại hỏi: “Có hình không? Gửi cho mẹ một tấm.” Sau đó còn thêm một câu: “Đây là ba con gửi. Ông ấy gấp gáp muốn nhìn thấy con rễ.”
“...” Ninh Viễn: “Tạm thời không có, ngày mai con lén chụp một tấm gửi cho hai người xem!”
“Ha ha ha ---- vẫn là con trai ngoan! Ha ha ha ---”
Ninh Viễn nhìn cũng biết là ba anh.
...
Bên kia, ninh Hạ và Giang Quân nhìn nhau, Ninh Hạ che môi xin lỗi nói: “Xin lỗi, em kéo lộn nhóm rồi.”
Giang Quân trấn an cô nói: “Không sao.” Dù sao, sớm hay muộn cũng phải vào.
Sắc mặt Ninh Hạ hồng hồng, vô cùng xin lỗi.
Ánh mắt cô không xác định nhìn Giang Quân hỏi: “Hay là, anh thoát ra đi?”
Giang Quân nói: “Vậy không được tốt lắm, ba mẹ em sẽ mắng em. Trước kia em còn giúp anh đâu, bây giờ anh cũng giúp em.”
Ninh Hạ không biết nên nói cái gì, đột nhiên đầu óc không còn sử dụng được nữa.
Giang Quân suy nghĩ một hồi, tra tìm nút ấn phát bao lì xì, lần đầu tiên nhìn thấy ba mẹ cô, phải hiểu chuyện. Nếu không, thật không có lễ phép.
anh biết trong hộp thư có chức năng phát bao lì xì, nhưng mà không biết ở đâu, tìm một hồi cuối cùng cũng tìm được!
anh thả hai ngàn đồng tiền, bấm gửi, kết quả, hệ thống nhắc nhở anh: Cần số tài khoản ngân hàng, anh gửi số tài khoản ngân hàng. Hệ thống lại nhắc nhở, tối đa chỉ có thể là hai trăm đồng tiền.
Phiền phức như vậy? Hai trăm đồng tiền quá ít.... không dám tặng ra ngoài nha!
Được rồi --- Giang Quân suy nghĩ một hồi, một lần chỉ có thể phát hai trăm, vậy thì tách ra phát, phát mười cái đi!
“Ba ba ba-----”
Một hàng bao lì xì “Chúc mừng phát tài!”
Nháy mắt Ninh ba, Ninh mẹ, Ninh Viễn không trò chuyện nữa, đều nhanh chóng chạy về ςướק bao lì xì.
“Oa ----” Ninh Viễn vừa nhào lên liền giành được vài cái! Đoạt thêm mấy cái nữa cũng gần một ngàn đồng!
Ninh Viển “gào khóc” kêu lớn tiếng: “Em rễ, em muốn làm gì?”
Giang Quân nói: “Phát bao lì xì....” anh còn chưa có phát xong.
Phát xong mười cái. Thấy Ninh ba, Ninh mẹ ςướק sung sướng như vậy, anh lại tiếp tục phát mười cái nữa.
Đột nhiên Ninh Hạ chạy tới đè tay anh lại: “Anh làm gì vậy?”
Lần này, anh đã phát suốt bốn ngàn đồng tiền?!
“Anh điên rồi sao? Phát nhiều như vậy làm gì?” Ninh Hạ ςướק điện thoại của anh đi, giấu ra sau lưng, tiền lương cả tháng của anh mới có bao nhiêu nha? Đều là anh dùng mạng để đổi lấy!
Mới lúc đầu Ninh ba Ninh mẹ còn ςướק lì xì đâu, sau đó, đột nhiên không ςướק nữa mà chạy tới chỗ “nói chuyện riêng” hỏi: “Tiểu Viễn, xảy ra chuyện gì? Sao mỗi một bao đều nhiều tiền như vậy? Mẹ còn tưởng rằng đều là mười đồng đâu cho nên tùy ý mở ra...”
Ninh Viễn cũng ngây ngẩn:“Mẹ.... con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì... hai người đừng hỏi con, con cũng đang ngu rồi.”
Ninh Hạ nhíu mày nhìn Giang Quân chằm chằm.
Giang Quân nói: “Vậy lần sao anh phát ít chút...”
Ninh Hạ trả điện thoại cho anh: “Không cho phép vượt qua mười đồng tiền!”
Giang Quân nghe lời gật đầu, cầm lấy điện thoại gửi một tờ mười đồng tiền, lại sợ người nhà cô không dám ςướק nên nói trong khẩu lệnh: “Đây là mười đồng tiền, xin yên tâm mà lấy...”
“Ha ha ha ----” Ninh Viển cười đến sắp ngất xỉu rồi, đứa em rễ này, anh thích!
Vốn là hai người cũng buồn ngủ, lần này, đột nhiên tinh thần không ngủ được. Nhận bao lì xì, cũng bắt đầu phát bao lì xì.
Giang Quân nhận lấy một bao lì xì hai trăm mà Giang ba phát, đặc biệt ông còn ghi khẩu lệnh “Bao lì xì dành riêng.”
Giang Quân nói với Ninh Hạ: “Lần đầu tiên anh được nhận bao lì xì...”
Ninh Hạ nói: “Lần đầu tiên của anh, lại.... cho ba em?”
“...” Hai người trố mắt nhìn nhau, Ninh Hạ cười to “Ha ha ha ---”! Giang Quân không nói, cũng cười lên.
Ninh Hạ ngồi xuống bên cạnh anh, người một nhà đang trò chuyện, Ninh mẹ hỏi anh: “Con tên gì, ba mẹ con làm gì? Hôm nào hẹn ra ăn cơm chung đi. Bình thường công việc của con có bận rộn hay không? các con quen biết như thế nào? Gửi một tấm hình tới cho chúng ta nhìn xem thử đi?”
Ninh Hạ đưa tay che màn hình của anh: “Anh cứ xem như không nhìn thấy đi....”
Giang Quân nói: “Như vậy sao được? Mẹ em hỏi anh, nếu anh không trả lời, như vậy thật không có lễ phép.”
Giang Quân đều trả lời hết. Vô cùng hiểu chuyện, vô cùng thành thật, hỏi cái gì thì nói cái đó. anh nói: “Ba mẹ con đều là nhân viên cán bộ, chờ có thời gian con an bài để cho mọi người gặp mặt một lần. Bình thường con bề bộn nhiều việc, thường xuyên không ăn cơm được. Cũng may, sau khi gặp Hạ Hạ xong, em ấy nói phải chăm sóc cái bụng của con. Con rất cảm ơn em ấy, cũng rất thích em ấy. Con quen biết với em ấy ở trong sân trường đại học. Vâng, lát nữa con sẽ chụp một tấm hình gửi cho mọi người.”
Ninh Hạ che mặt: “Anh như vậy là không được! bọn họ sẽ hiểu lầm anh thật là bạn trai của em, sau này phải làm sao đây?”
Giang Quân ngước mặt nhìn cô chăm chú nói: “Vậy cứ để cho bọn họ tiếp tục hiểu lầm đi.”
“...” Ánh mắt Ninh Hạ chớp chớp: “Tiếp tục hiểu lầm?”
Đột nhiên Giang Quân đưa tay xoa xoa đầu cô, vô cùng ôn nhu....
anh nói: “Đúng, để cho bọn họ tiếp tục hiểu lầm.”
Đột nhiên Ninh Hạ muốn chạy trốn, cô nóng quá! Má ơi! Đây là xảy ra chuyện gì? Cô không thể suy nghĩ nữa! Cô thật thích Giang Quân... thật rất thích, càng tiếp xúc lại càng thích...
anh tốt như vậy, làm thế nào đây? anh nói có ý gì nha? anh để cho cô tới nhà anh nuôi mèo, lại cho cô chìa khóa, cô kéo anh vào lộn nhóm, anh không có thoát ra ngoài, còn trò chuyện với ba mẹ cô rất tốt...
Cái này làm cho cô.... nghĩ như thế nào nha? Cô không muốn hiểu lầm, cũng không được nha!
Đột nhiên cô run run nhìn anh chằm chằm nói: “Có phải anh.... thích em không?”
Đôi mắt đen của Giang Quân nhìn cô chằm chú, anh đỏ mặt cười nói: “Em nghĩ sao?”
Ninh Hạ che mặt lắc đầu: “Không biết...”
Giang Quân đi đến bên cạnh cô ngồi, Ninh Hạ cảm giác cả người đều bốc cháy. Lại nghe anh nói: “Có một bao lì xì, em còn chưa có lấy.”
“À à à ----” Cô vội vàng cầm điện thoại lên, mở bao lì xì ra.
Đột nhiên Giang Quân hôn lên mặt cô “Chụt”, vô cùng nhẹ. Ninh Hạ ngây ngẩn, quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn cô chằm chằm, hơi thở nóng hổi phà lên mặt cô.
Cả người cô cũng run rẩy, Giang Quân xoa xoa đầu cô: “Đi ngủ đi, trễ quá rồi. Anh thay một tấm ga trải giường cho em, em ngủ trong phòng anh đi.”
Hôm nay anh chuẩn bị ngủ ghế sa lon.
Đột nhiên Ninh Hạ nói: “Hai ta đều ngủ trong phòng đi, em không có ý gì khác. Em tin tưởng nhân phẩm của anh, em không muốn anh ngủ ghế sa lon.”
Giang Quân nhìn cô chằm chằm, đột nhiên bật cười, trong đầu nghĩ, em tin tưởng anh, nhưng mà anh còn chưa chắc chắn tin tưởng chính mình... em cũng đừng xem thường đàn ông....
Ninh Hạ xấu hổ đỏ mặt chạy vào trong phòng của anh. thượng đế ơi! Lúc nãy cô vừa nói cái gì đó? Cô là con gái đứng đắn mà! Sao cô có thể mời một người đàn ông ngủ chung giường với mình chứ?
Ninh Hạ vừa tắm vừa che mặt. Cô thật là mắc cỡ ૮ɦếƭ đi được, nhưng mà, lại có chút vui mừng! Cô mâu thuẫn nha! quấn quít nha! Một cô gái lại không biết xấu hổ ở trong nhà của một người đàn ông, như vậy được không? Mới quen biết có mấy ngày.... gấp gáp muốn ngủ chung giường với người ta như vậy. Má ơi! Người lúc nãy nói lời này chắc chắn không phải là cô!
Lời như vậy, sao cô có thể nói ra được?
Nóng quá!
Mặt của Ninh Hạ thật là nóng! Cô vừa tắm vừa nghĩ, cái này có tính là dùng chung một phòng tắm với người đàn ông bên ngoài kia không?
Mặc dù cô đang đóng cửa, nhưng mà.... lị giống như người bên ngoài có thể nhìn thấy cô vậy, thật là xấu hổ ૮ɦếƭ được.... Lúc nãy đầu óc của cô bị vào nước, tại sao phải ở nhà anh?
Ở lại thì ở lại, tại sao còn phải tắm? Còn chầm chiếc quần sọt của anh.... chờ anh cô trở lại, cô lại về nhà rồi tắm không được sao? Căn bản là không phải đầu óc cô bị vào nước! Mà là đầu cô bị cánh cửa kẹp rồi...
“Ai nha...” Cô đang muốn gội đầu, đột nhiên phát hiện, nước quả thật là rất nóng! Ô ô.... cô chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi, sao lại đối xử với cô như vậy?
Cô chỉnh độ nóng thấp, chu miệng nghĩ. Cũng là bởi vì, hôm nay bọn họ ẵm mèo về, lúc ôm con mèo hoang nhỏ đi bệnh viện, cả người rất bẩn thỉu, cô và Giang Quân lại cùng tắm cho nó, phải giằng co đến mấy tiếng đồng hồ. Bây giờ cô quả thật... còn hôi hơn con mèo nhỏ lúc nãy nữa....
anh sẽ không suy nghĩ nhiếu chứ? Ngô.... thì ra thích một người lại quan tâm đến suy nghĩ của người khác như vậy sao? Trước kia cho tới giờ cô cũng không có như vậy...
Cô để vòi sen phun nước xuống, đột nhiên phát hiện một cây bàn chải đánh răng trên cái kệ rửa mặt bên cạnh, bàn chải đánh răng màu hồng.... còn để trong cái ly màu cam hồng, hiển nhiên cái ly cũng là mới.... Nháy mắt mặt của cô đỏ bừng, lúc nãy khi cô đi tới, Giang Quân lén lút đưa cho cô một cái khăn tắm mới.... cái khăn này cũng màu hồng nha....
Những thứ này của anh.... là chuẩn bị cho ai? Không biết có phải.... cố ý chuẩn bị cho cô không?
Chẳng lẽ anh đã tiên tri được trước, hôm nay cô phải ở nhà anh không đi? Hay là biết trước nhất định cô sẽ ở nhà anh?
Ninh Hạ hoàn toàn không đoán được... tâm tư của người này rất tinh tế. Cô lằng nhằng trong phòng tắm không muốn đi ra ngoài. Thật là bất tiện.... mặc dù cô cầm cái quần sọt của anh đi vào, nhưng cô lại không dám mặc.
Tắm xong, cô chà sơ nhà tắm một lần, bởi vì ở đó có rất nhiều tóc của cô.... Lát nữa anh còn phải vào tắm, để cho anh thấy nhiều tóc của cô như vậy, thật là lúng túng nha...
Ninh Hạ chẩn bị xong, lại tùy tiện xối nước một lần, lúc này mới lau khô mình, cô lại cầm quần jean của mình mặc lại, cũng còn tốt hơn mậc cái.... quần sọt đó của anh, mặc dù rất lớn, nhưng mà.... tóm lại là vẫn phải lộ ra rất nhiều.
Cô đang mặc quần đâu, đột nhiên cô kêu:A...“. Má ơi! Cô bị tới kinh nguyệt! Máy tới thì tới nha, sao lại không chào hỏi trước chứ nha?
Ô ô.... lại là ở nhà của một người đàn ông, cô nam quả nữ sống chung một phòng! Đây là muốn hại ૮ɦếƭ mình nha?
Giang Quân lập tức gõ cửa: “Sao vậy? Ngã xuống sao?” Giang Quân nghĩ, ngày mai phải mua một tấm đệm chống trơn.
Ninh Hạ thật là muốn điên lên! Lời này để cho cô nói như thế nào nha? Cô cô.... cô... cô xấu hổ đến muốn độn thổ, run rẩy nói: “Cái đó... anh quân, em em...”
Em không ra....
Giang Quân ở bên ngoài nói: “Em nói cái gì? Anh nghe không rõ?”
Ninh Hạ ném quần jean qua một bên, trùm khăn tắm lên mở cửa ra khe nhỏ, lộ ánh mắt ướt nhẹp, tội nghiệp nhìn Giang Quân.
Trên mặt Giang Quân tràn đầy vội vàng: “Sao vậy?”
Ninh Hạ nuốt nước miếng, ấp úng nói: “Người thân nhà em tới...”
“A?” Giang Quân nhìn ra bên ngoài: “Đã trễ thế này... là ba mẹ em đến sao? Anh đi đón bọn họ.”
“Phốc --- không phải!” Ninh Hạ muốn cười lăn, bị anh ngây ngô chọc như vậy, không còn xấu hổ nữa.... cô cắn răng, lấy can đảm nói: “Người thân mà một tháng tới một lần đó!”
Nếu là anh lại không hiểu nữa, cô cũng không biết nên nói như thế nào.... thật là muốn khóc lớn một trận.... là người nào thất đức viết kịch bản như vậy nha, bà muốn liều mạng với mi!
Lúc này, đột nhiên Giang Quân nghiên đầu nhìn cô.... cô nhìn ánh mắt cô chằm chằm, giống như đang tìm hỏi... Ninh Hạ gật đầu.
anh nhíu mày, không xác định hỏi: “Em đau bụng?”
“Đúng!” Ninh Hạ muốn khóc.
Giang Quân nhíu mày, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, như đang suy nghĩ gì đó....
Sau một hồi suy nghĩ, anh hỏi cô: “Em là muốn.... phải dùng cái đó.... ách.... là đi tiểu không ướt?”
“Phốc! Ha ha ha ---- Không phải đi tiểu không ướt!” Ninh Hạ muốn dein96 rồi, đi tiểu không ướt là cái quỷ quái gì?
“A... anh biết, anh nói sai rồi...” Giang Quân cũng sắp điên rồi: “Em chờ anh, anh lập tức đi mua.” anh là một người đàn ông, thật chưa từng mua vật kia bao giờ. Trong lúc nhất thời không nhớ nổi nó tên gì.
Giang Quân lập tức đi lấy ví tiền, chìa khóa. Trước khi anh ra cửa còn dặn dò cô: “Em đừng để bị lạnh, tắm thêm một hồi đi. Anh đi sẽ trở về rất nhanh.”
anh quả thật rất nhanh! Ninh Hạ cũng không quấn quít nữa, đang ở đó giật quần áo, nghịch nước đâu mà anh đã trở lại.
anh gõ cửa phòng tắm, Ninh Hạ mở ra cái khe nhỏ, thấy anh không có ở ngoài cửa, chỉ có một túi đồ lớn ở ngoài đó.
anh thật rất chu đáo... anh sợ cô lúng túng sao? Ninh Hạ vội vàng kéo túi đồ vào phòng tắm: “Oa....” anh mua nhiều đồ như vậy?
Nguyên một túi lớn.
Ninh Hạ lật ra xem, anh mua giúp cô mười mấy loại băng vệ sinh.... phẩm chất nào cũng có. Phốc ---- nghĩ cô bị băng huyết sao? Nhiều như vậy! Một năm cũng chưa dùng hết! Anh Quân, anh nghĩ như thế nào vậy?
Trong túi còn có một cái bọc nhỏ, anh còn mua..... áo *** cho cô.... còn là hai cái! Một bộ màu hồng một bộ màu trắng.
Che mặt.... Ninh Hạ xé túi đựng, bắt đầu mở áo *** ra, mặc kệ mình giặt nó lại chưa, bây giờ không phải lúc suy nghĩ cái đó, mặc vào trước rồi nói.
anh còn mua hai bộ áo ngủ cho cô.... đều là loại vải mềm mại cực kỳ thoải mái. Một bộ màu hồng in hình con gấu, một bộ màu trắng in hình con mèo nhỏ.
Cô cũng thật thích.
Sửa soạn xong rồi, Ninh Hạ chần chần chờ chờ mở cửa, cô đưa đầu nhỏ ra, nhìn xung quanh.... cũng may Giang Quân không có ở trong phòng khách, cô xách quần áo vừa thay ra khi nãy đi lên sân thượng. Loại nhà như của bọn họ đều có sân thượng riêng, bên trong để máy giặt quần áo mà giá phơi đồ, bình thường giặt quần áo xong có thể phơi nắng ở đây luôn.
Cô lặng lẽ đi vào, thấy quần áo cảnh sát của anh và.... cái gì đó....treo ở kia. Màu đen.... cô cẩn thận nhìn.... nhấy mắt Ninh Hạ mặt đỏ tim đập, vội vàng treo quần áo của mình lên bên cạnh. Khụ khụ ---- cũng là cách quần áo của anh.
Trên đầu cô còn quấn khăn lông, bởi vì mới gội đầu nên tóc còn mẩ ướt.
Cô trở về phòng lấy máy sấy tóc, máy sấy tóc cũng là anh mới mua.... bởi vì bình thường anh không cần! Biết cô có thể sử dụng, cho nên, lúc nãy khi đi mua đồ, đã mua hết lại sao?
Trái tim Ninh Hạ đập điên cuồng! Cả người cô, nháy mắt ấm áp giống như được gió xuân vuốt ve vậy, cô ngọt ngào nghĩ: “Anh.... nhất định rất thích mình.... nếu không, sẽ không chu đáo như vậy.” Ngô, thật là đẹp nha..... trong lòng ngọt ngào, mắc cỡ ૮ɦếƭ đi được...
“Lạnh không? Mau uống canh gừng đi.” Giang Quân từ trong phòng bếp đi ra, trong tay anh bưng một chén canh gừng nấu với nước đường.
Ninh Hạ từ từ ngước mặt, trong mắt long lanh giọt nước.... cô đưa tay ra cầm lấy chén: “Cám ơn....” Giọng cô nhỏ nhẹ rất dễ nghe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc