Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 250

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Sau đó, cô thấy tất cả mọi người đều nhìn mình cười.
Lăng Vi lập tức phản ứng, cô chạy đến trước gương soi... cái tên gia hỏa này... tay đầy bùn đất của Diệp Đình... quệt lên đầy mặt cô!
Tên bại hoại này!
Cả đám người vừa cười, vừa làm việc. Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi thư giãn thế này, mỗi người bọn họ đều rất hưởng thụ.
Đặc biệt là người bận rộn như Diệp Đình, anh cực kỳ khó có thể trộm nghỉ nửa ngày nghỉ ngơi thư giãn thế này.
Bọn họ trồng hai cây hoa đào nhỏ ở trong viện dưỡng bệnh, còn cả hoa hướng dương, cúc vạn thọ và hoa cẩm chướng.... Lại trồng những chậu hoa nguyệt quý, hoa nhài, hoa giấy và lục thảo trố ở phòng âm nhạc và phòng đọc sách.
Sau khi trồng cây xong, viện dưỡng bệnh vốn ảm đạm u tối, lập tức tràn ngập màu sắc bừng lên sức sống.
Bọn họ đứng giữa vườn hoa, vừa cười vừa nháo...
Lão viện trưởng cực kỳ vui vẻ, ông ta nhìn Lăng Tiêu, vui mừng nói: “Xem ra tiểu Tiêu đã hồi phục lại rất tốt rồi, lúc cậu ấy mới tới, cậu ấy không dám nói chuyện với ai. Nhìn cậu ấy bây giờ xem, luôn miệng mỉm cười, hòa đồng vừa nói vừa cười với mọi người.”
Đã hơn nửa tháng nay Lăng Tiêu không trở lại đây, khoảng thời gian này, anh ta vẫn luôn ở tại trang viện, bây giờ trở lại, mấy người bạn của anh ta đều vây quanh bên cạnh. Lăng Tiêu đặc biệt mua quà tặng cho bọn họ, còn nói cho bọn họ biết, bây giờ anh ta đã đi làm.
Bọn họ trang hoàng lại viện dưỡng bệnh cực kỳ đẹp mắt, cảnh xuân tươi đẹp bừng bừng sức sống, khiến bất cứ ai nhìn đều cảm thấy thoải mái.
Sau khi ra khỏi viện dưỡng bệnh, Lôi Tuấn và Lăng Vi đi theo Diệp Đình tới công ty. Dòng xe mới sắp được tung ra thị trường, nhưng việc lựa chọn người phát ngôn quảng bá cho xe lại cảy ra chút vấn đề.
Bọn họ vốn đã ký hợp đồng quay quảng cáo với một nữ ngôi sao lớn, kết quả, lúc nữ ngôi sao lớn này đóng phim, vô tình bị trật chân. Nếu đổi lại là quảng cáo khác, cũng có thể tạm chụp, nhưng chiếc ngựa hoang này được Lăng Vi thiết kế theo kiểu dáng mạnh mẽ năng động!
Bộ phận quan trọng nhất trong quảng cáo này là chân! Trật chân, vậy sao được?
Đôi bên thương lượng với nhau cố gắng giải quyết ổn thỏa. Công ty đối phương giới thiệu mấy diễn viên người mẫu trực thuộc công ty bọn họ, nhưng mấy người này đều không thể làm Diệp Đình và những đồng nghiệp khác hài lòng.
Bọn họ yêu cầu người mẫu quay quảng cáo này rất cao, thứ nhất, phải có hình tượng thanh thuần, đôi mắt trong suốt, vừa giống như tiên nữ, nhưng lại phải mang theo một loại... yêu khí..., rất khó để diễn tả cảm giác đó thành lời.
Ví dụ như Lăng Vi, dáng dấp của cô nhìn rất thanh thuần, đôi mắt như nước, tinh khiết sạch sẽ, khí chất của cô cũng thuần khiết mang theo tiên khí, dù mang khí chất như vậy, nhưng đôi mắt của cô lại là đôi mắt đào hoa, khóe mắt hơi nhếch lên, mang điểm nghịch ngợm... đặc điểm đó rất khó có được, và đấy cũng chính là hiệu quả mà bọn họ mong muốn.
Nhưng bây giờ bụng của Lăng Vi đã rất lớn, không thích hợp để quay quảng cáo này, bởi vì trong cả quá trình quay đoạn quảng cáo này, đều phải lặp đi lặp lại những động tác chạy, nhảy, vượt chướng ngại vật, cuối cùng còn phải treo dây treo.
Nếu cứ theo y nguyên khuôn mẫu của Lăng Vi, chắc chắn sẽ không thể nào tìm được ai, cô muốn lên thử, nhưng Diệp Đình ngăn cản không cho! Con hổ lớn này không đồng ý, vậy ai dám nói đồng ý.
Trưởng thư ký Catherine của Diệp Đình cầm một xấp ảnh đi vào
Tổng tài, đây là ảnh của tất cả các nghệ sỹ trực thuộc công ty giải trí AX.”
Kiệt Sâm nhận lấy xấp ảnh, đặt trước bàn làm việc của Diệp Đình, Diệp Đình lật lật mấy bức ảnh, rồi ném ảnh qua một bên.
Thành thật mà nói, không có một bức ảnh nào khiến anh để tâm!
Diệp Đình nhìn Lăng Vi, bất đắc dĩ mỉm cười, không một người phụ nữ nào trong xấp ảnh này, có thể đuổi kịp được vợ anh.
Lăng Vi cũng đi tới, lật xem ảnh. Mấy người phụ nữ trong ảnh, không trang điểm quá đậm thì giải phẫu thẩm mỹ làm mất hết nét đặc sắc riêng của mình.
Cô lật từng bức ảnh lên xem... Quả thật không chọn được người bọn họ mong muốn.
Lôi Tuấn ở bên cạnh trêu ghẹo nói: “Chị dâu, nếu không chị tự mình ra trận đi!”
Lăng Vi chỉ chỉ vào bụng mình, nói: “Anh có thể biến bụng tôi trở về như cũ, là tôi có thể tự mình ra trận!”
Lôi Tuấn cười lắc đầu
Cái này thì chị tìm sai người rồi... Ai làm bụng của chị lớn, chị cứ tìm người đó... chứ cái này em không làm được, ha ha ha —— “
“Hừ ——” Một ánh mắt sắc như dao bắn về phía Lôi Tuấn, Lôi Tuấn cười nịnh hót, sau đó lại nói: “Nếu không, chúng ta đến trường đại học chọn... sinh viên đi, bọn họ khá là tự nhiên, không giống với mấy ngôi sao này, trước khi xuất đạo đã phải chỉnh cả người mình hết một lượt rồi.”
Lăng Vi chợt “A” lên
Em nghĩ tới một người!”
“Người nào?” Lôi Tuấn gấp gáp hỏi.
Lăng Vi vội vàng lục trong điện thoại di động! Vừa tìm, vừa nói: “Em nhớ đến một cô gái!” Cô ngẩng đầu suy nghĩ lại, cô nhớ Giang Quân đã gửi cho cô một bức ảnh, anh Quân còn nói, đó là bạn gái của anh ta ——
Lúc ấy, anh Quân đứng ở trong sân trường đại học chụp bức ảnh đó, cô gái kia mặc bộ váy trắng thuần, ngồi ở trên ghế dài, dưới ánh nắng… len lỏi qua tán cây, cô ta cầm một quyển sách, biểu tình điềm đạm, an tĩnh ngồi đọc sách...
Bức ảnh này đã để lại cho cô ấn tượng đặc biệt sâu sắc!
Bởi vì, khí chất tươi mới của cô gái đó cực kỳ hấp dẫn người khác. Với lại, cộng thêm nắng chiều rực rỡ, lại càng làm nổi bật sức cuốn hút của cô gái đó.
Lăng Vi tiếp tục tìm trong điện thoại di động, vừa tìm vừa nóng lòng nói
Đi đâu rồi? Đi đâu rồi?”
Cô gấp gáp tìm kiếm —— “A! Tìm được rồi!”
Cô mở bức ảnh ra, cẩn thận nhìn thật kỹ
Quá tuyệt vời!” Giống y chang với ấn tượng của cô, không khác gì cả!
Lôi Tuấn chụm đầu lại
Cho em nhìn với —— chị dâu! Xem ai có thể khiến chị kích động nào!”
Kiệt Sâm và Catherine cũng đến xem.
“Khụ ——” Diệp Đình hắng giọng, mấy người kia lại lui về vị trí cũ của mình. Lăng Vi không nhịn được cười, động tác của ba người này nhanh ghê... bọn họ sợ Diệp Đình đến vậy sao?
Cô tiện tay gửi bức ảnh vào máy vi tính, Diệp Đình in bức ảnh này ra.
Năm người trong phòng làm việc cùng xem.
“Oh ——” kiệt Sâm nói: “Xinh đẹp!” anh ta... thích cô gái này rồi đấy!
Lăng Vi đột nhiên nói: “Đừng đánh chủ ý lên người cô gái này! Cô ta là chị dâu tương lai của tôi đấy.”
Diệp Đình biết đây là bức ảnh Giang Quân gửi tới, nhưng lấy hiểu biết của anh với Giang Quân, lý do chủ yếu anh ta gửi bức ảnh này tới, là để tránh tiểu Vi cảm thấy gán*** trong lòng?
Nếu nói cô gái này và Giang Quân có quan hệ như thế nào đó, thì anh không quá tin tưởng.
Lăng Vi hỏi bọn họ: “Như thế nào? Khí chất của cô gái này được đấy chứ? Chúng ta có nên hẹn thử cô gái này một lần hay không?”
Kiệt Sâm nói: “Cô gái này không học ở học viện điện ảnh, không biết cô ta có nguyện ý đi quay quảng cáo không?”
Lôi Tuấn nói: “Gọi điện thoại hỏi thì chẳng phải sẽ biết sao, lỡ như người ta nguyện ý thì sao? Nếu đổi lại là tôi, tôi chắc chắn sẽ nguyện ý...”
Lăng Vi mỉm cười đâm anh ta một nhát
Cậu nguyện ý nhưng người quay quảng cáo lại không muốn dùng anh, vì mặt anh quá đen! Người ta phải chát lên mặt anh bao nhiêu tấn phấn, phải dùng đèn công xuất chiếu sáng bao nhiêu, mới có thể làm cho mặt anh sáng lên.”
“...” Lôi Tuấn che mặt
Làn da của em quyến rũ như thỏi soocola ngọt ngào vậy, bao nhiêu người đàn ông hâm mộ còn không được đâu, chị dâu hiểu gì chứ...”
Lăng Vi tiếp tục trêu ghẹo anh ta
Tôi mới chỉ nghe nói cơ bụng tám khối sô cô la ( ý là cơ bụng tám múi á) làm cho người ta hâm mộ, chứ chưa từng nghe thấy... làn da sô cô la làm cho người ta hâm mộ.”
Lôi Tuấn nóng nảy nói
Em cũng có cơ bụng sô cô la! Không tin chị cứ hỏi vợ em đi!”
“...” Kiệt Sâm nhìn trần nhà.
Catherine giả vờ xem ảnh.
Diệp Đình nói: “Gọi điện thoại hẹn cô gái kia đi.”
Lăng Vi vội vàng gọi điện thoại cho Giang Quân, Giang Quân bị cô hỏi đến sửng sốt
Cô gái nào?” Sau khi hỏi xong, anh ta mới phản ứng lại
À... Được, để anh hỏi cô ấy...”
Giang Quân cúp điện thoại, thầm nghĩ trong đầu... mình đi đâu tìm cô gái đó đây?
Ngày hôm đó, anh giúp đỡ cô gái đó một chuyện... Sau đó, bọn họ cũng không gặp lại nhau nữa, bây giờ Lăng Vi đột nhiên hỏi xin anh ta số điện thoại của cô gái đó... anh ta phải đi đâu tìm cô gái đó đây?
Giang Quân suy nghĩ, lần trước bọn họ gặp nhau ở sân trường đại học, nếu không... anh ta thử qua trường đó thử vận may xem thế nào?
Anh ta cảm thấy nhức đầu... sao mình lại tự đào một cái hố sâu cho mình như vậy?
Anh ta vốn định nói với Lăng Vi... anh ta và cô gái kia không thích hợp, sau đó không liên lạc với nhau nữa. Nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại không nói ra được... anh ta nghĩ, tiểu Vi muốn tìm cô gái đó như vậy, anh ta vẫn nên giúp cô đi tìm thì hơn...
Giang Quân xin nghỉ nửa này, đi tới trường đại học đó.
Hôm đó, anh ta ra khỏi phòng bệnh của Lăng Vi, hoảng hoảng hốt hốt đi lạc vào khuôn viên trường này, là cô gái đó giúp đỡ anh ta, theo lý anh ta nên cám ơn cô gái đó, nhưng sau đó vì quá bận rộn... anh ta đã ném chuyện này ra sau ót.
Giang Quân tìm được cái ghế dài kia, anh ta sửa sang lại chiếc áo khoác dài màu xám tro của mình, ngồi xuống trên ghế dài. Chạng vạng tối tháng tư, vẫn còn hơi lạnh. Cũng may, ánh tà dương vẫn còn dư lại hơi ấm. Khiến anh ta ngồi trong gió lạnh, cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Chẳng qua là hơi cô đơn...
Thời gian này, là thời gian sinh viên tan học, anh ta ngồi ở trên ghế dài, nhìn từng khuôn mặt không buồn không lo vui vẻ đi thoáng qua trước mắt anh ta.
Chỗ ngồi hiện tại của anh ta cách phòng học rất gần, vì vậy, chỉ cần cô gái kia đi ra sân trường, là chắc chắn có thể nhìn thấy anh ta.
Nhưng con gái nhà người ta... còn có thể nhớ anh ta không? Mặc dù anh ta chụp ảnh người ta, nhưng anh ta cũng quết mất xừ nó mặt người ta rồi...
Giang Quân ngồi chờ ở trên ghế dài đến khoảng sáu giờ chiều, vẫn không nhìn thấy cô gái đó. Mặt trời đã hoàn toàn ẩn vào đường chân trời, sắc trời dần dần tối.
Anh ta vẫn không có ý định đi. Mặc dù, đã rất đói, nhưng anh ta vẫn còn kiên trì. Anh ta không dễ dàng xin nghỉ được một lần, hôm nay không chờ được cô gái này, ngày mai cũng chưa chắc đã có thời gian đến đây.
Giang Quân ngồi cứng đờ ở trên ghế dài, chân cũng đã tê rần. Anh ta đứng lên chạy một vòng, lại ôm áo khoác dài ngồi xuống.
Anh ta cảm thấy mình hơi buồn cười, thằng đàn ông hai mươi mấy tuổi đầu rồi, còn giống như thằng nhóc đầu để chỏm, ngồi ở đây chờ...
Anh ta trực tiếp cầm ảnh đi đến phòng giáo vụ hỏi không được sao? Nhưng lại cảm thấy cách đó không được lịch sự cho lắm.
Anh ta quyết định chờ thêm một lát nữa, nếu đợi thêm không thấy, anh ta sẽ mang ảnh đi hỏi.
Anh ta ngồi đây hai tiếng đồng hồ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ: Nếu cô gái đó đi ngang qua nơi này, phát hiện ra anh ta đang ngồi ở chỗ này... Sau đó, cô ta bước chậm đi về phía anh ta... rồi mỉm cười nói với anh ta: “Tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hình ảnh này cũng cực kỳ đẹp. Giang quân tự giễu nói: “Ai nói mình không lãng mạn? Không phải là mình cũng có tế bào lãng mạn hay sao?”
Anh ta đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy có một cô gái nhẹ giọng nói ở sau lưng: “Xin hỏi, anh là cảnh sát Giam phải không? Hình như chúng ta đã gặp nhau rồi, tôi vẫn còn lưu ảnh của anh ở trong điện thoại di động.”
Vành tai của Giang Quân nóng lên, anh ta từ từ quay đầu lại nhìn về phía cô gái kia, anh ta mỉm cười, trong lòng thầm nói: “Tôi đã đợi cô lâu lắm rồi.”
Giang Quân đứng lên, nói với cô gái đó: “Đúng vậy, hôm nay tôi đến vì bức ảnh đó đây.”
Cô gái đó mặc áo khoác dài màu be, vạt áo bay bay trong gió lạnh, cô ta cười nói: “Tôi hơi đói, chúng ta đi ăn cơm trước rồi hãy nói.”
Giang Quân ngửi thấy mùi thơm của thức ăn... Kết quả, anh ta vừa mở mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm mơ...
Ngày hôm qua anh ta không đợi được người, về đến nhà vẫn còn suy nghĩ chuyện này... Không ngờ rằng, nằm mơ còn mơ thấy người ta... Nhưng mùi thơm này từ đâu bốc ra vậy? Anh ta đi ra ban công, nhìn sang phòng trọ cách vách.
Mùi thơm này bay ra từ căn phòng cách vách.
Phòng cách vách mới đổi khách trọ, là người thuê nhà mới dọn đến mấy ngày trước, cũng không biết người này có phải là đầu bếp khách sạn năm sao hay không... Nấu ăn cực kỳ giỏi... Mỗi lần đều đánh thức anh ta bằng đồ ăn.
Chiên trứng, còn có thể chiên thơm đến vậy, đúng là không có thiên lý mà!
Giang Quân buồn bực... Trong nhà anh, cái gì cũng không có... Anh muốn nấu gì ăn cũng không có cách nào...
Không có so sánh, sẽ không có tổn thương! Đáng thương...
Giang Quân bụng đói kêu vang chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo, đi làm.
Bữa sáng của anh... Trên cơ bản đều là giải quyết ở trên đường.
Anh vừa muốn xoay người, đột nhiên nhìn thấy ở ban công cách vách có một cô gái bước ra... Cô gái này mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, quần dài màu trắng bó sát người, cô buộc tóc đuôi ngựa, trong tay cầm hai mảnh vỏ trứng, hiển nhiên là ra ban công vứt rác.
Giang Quân nhìn thấy cô, giống như tiến vào giấc mộng của mình, ánh mắt anh sáng bừng, lập tức nhìn chằm chằm cô. Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi có được lại chẳng tốn công). Là cô ——
Cô gái đó cũng nhìn thấy trên ban công cách vách có một người đang đứng, cô lập tức nhìn qua chỗ anh. “A...” Cô gái đó đột nhiên nhìn thẳng vào anh, gương mặt tươi cười ửng đỏ, cũng không biết vì sao, cô đột nhiên lại rời khỏi ban công.
Hình như là thẹn thùng, chạy trốn, lại hình như là hoảng sợ.
Kim giây nhảy đến số 21, cô gái đó lại từ phòng bếp đi tới, cô đầu tiên là nghiêng nửa người nhìn sang ban công của Giang Quân bên này, phát hiện anh còn đứng đó...
Cô lập tức không biết làm gì. Trong tay còn cầm vỏ trứng... Hình như ngại đi tới, nhưng cũng muốn vứt rác...
Ban công nhà Giang Quân không phải loại khép kín, chỉ là một lan can nhỏ vây quanh. Cách vách cũng vậy, hai người đứng trong, mắt to trừng mắt nhỏ, lập tức thấy hơi ngốc nghếch...
Giang Quân đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Cô không nhớ ra tôi à? Lúc ở trường học các cô, tôi nhờ cô chụp ảnh ấy.”
Cô bé kia cười đến mặt đỏ bừng, cô tuy biết người ở cách vách, nhưng căn bản không thấy rõ mặt anh. Nghe anh hỏi như vậy, cô mới khé chớp chớp mắt, nhìn qua hướng anh.
Giang Quân mặt cũng chưa rửa... Tóc ngắn sát đầu còn dựng lên một dúm, cô gái đó lập tức vui vẻ: “Tôi nhận ra anh.” Nhưng là... cái tạo hình tùy tính hôm nay tuy rằng cũng đẹp trai, nhưng không thể so với lần trước anh tuấn tiêu sái như vậy...
Giang Quân đột nhiên phản ứng lại, anh còn chưa rửa mặt, râu cũng chưa cạo... Lập tức đỏ mặt. Anh vội vàng xoay người trở về, mới vừa đi hai bước, đột nhiên lại quay đầu lại, nhìn cô gái kia nói: “Ảnh của cô tôi còn chưa trả lại, ngày đó, tôi còn chưa kịp nói cảm ơn cô cô đã đi rồi. Tôi còn có một việc quan trọng muốn nói với cô, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm?”
“A, được...” Cô gái đó đỏ mặt, đi đến bên cạnh lan can, cô lấy từ túi quần ra di động của mình đưa cho anh: “Anh lưu số lại, tan học tôi gọi điện thoại cho anh.”
Giang Quân cũng đi đến cạnh lan can, anh vươn tay nhận lấy di động của cô, nhiệt độ trên đó còn ấm... Cô gái này, phòng bị tâm cũng quá kém đi? Cứ như vậy đưa di động cho một “ngườ đàn ông xa lạ”? Lỡ như anh là người xấu thì sao?
Cô gái đó dường như nhìn ra suy nghĩ của anh, đột nhiên khẽ cười, cô lấy tay che miệng, nói: “Tôi biết anh là cảnh sát, hơn nữa, anh còn ở cách vách nhà tôi, anh không chạy được!”
Giang Quân quẫn bách, đầu anh chắc chắn bị cửa ***ng rồi... Đường đường là cảnh sát trinh thám, khả năng quan sát, phán đoán, tự hỏi đột nhiên bị cẩu ăn hết rồi, không nghĩ được gì hết.
Anh cầm di động của cô, ấn dãy số của mình, lưu lại... Trong di động cô đã lưu số anh.
Anh trả di động về, chợt nghe phía sau cô gái đó có một người đàn ông gọi: “Bữa sáng xong rồi? Nói chuyện với ai vậy?”
Cô gái đó đỏ mặt, xấu hổ đút di động vào túi, tay kia của cô vẫn còn cầm vỏ trứng, vội vàng lên tiếng: “Được rồi, mau ăn đi, lát nữa anh còn phải đi làm, đừng đi muộn.”
“Vậy chúng ta trưa nay gặp: “ Cô gái đó nghiêng đầu, nhìn Giang Quân tươi cười. Vỏ trứng cuối cùng cũng rời tay, bị cô ném vào thùng rác.
Giang Quân nhìn thấy cô vui vẻ xoay người rời khỏi ban công...
Giang Quân yên lặng xoay người đi tắm rửa. Ngày hôm qua vì xin nghỉ nửa ngày, hôm nay anh cực kỳ bận, bữa sáng cũng không ăn, trực tiếp nhịn đến trưa, nhưng... Trưa rồi cũng không đợi được điện thoại.
Anh không lưu số cô gái kia, muốn gọi điện thoại đến hỏi cũng không được.
Chờ buổi tối về nhà rồi nói sau...
Anh đói bụng một ngày, công việc quá bận... Ngay cả thời gian gặm bánh mì cũng không có. Tăng ca đến mười giờ, anh xuống tiểu siêu thị dưới nhà mua hai gói mỳ, lên lầu, vào bếp.
Anh mở cửa ban công, đi đến ban công, chống lên lan can ngó sang nhà bên, nhà cô gái kia không sáng đèn... Anh nhìn đồng hồ, mười giờ mười lăm phút, cô không về? Hay đi ngủ rồi?
Giang Quân vừa muốn quay về, đột nhiên nghe được cách vách có tiếng bước chân: “Lẹp xẹp” chạy ra. Cô gái đó xõa tóc dài, mặc áo ngủ hình con gấu... Cô xin lỗi cười cười với anh, vội vã nói: “Thật xin lỗi... Sáng nay anh trai tôi cầm nhầm di động... Anh ấy cầm di động của tôi, trưa nay tôi không liên lạc với anh được. Tôi vốn định... gọi điện thoại cho anh ấy bảo anh ấy nhắn lại số anh cho tôi, nhưng sáng nay sau khi anh trả điện thoại tôi còn chưa kịp lưu tên, ta còn chưa kịp tồn tên (1)... Số điện thoại chưa lưu tên trong máy tôi không ít... Anh trai tôi tính tình không tốt, anh ấy không chịu tìm giúp. Thật xin lỗi... Anh ấy bây giờ vẫn chưa tan ca, tôi nghĩ chờ anh về sẽ giải thích với anh, không ngờ anh cũng về muộn như vậy.”
Giang Quân đột nhiên nở nụ cười: “Không có việc gì...”
Anh và cô gái này thật ra cũng không tính là quen biết gì... Cô ấy giải thích cho anh... Thật sự ấm lòng.
Giang Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười tràn đầy xin lỗi của cô, đột nhiên cảm giác rất đói, rất đói... Đói đến dạ dày cồn cào.
Giang Quân nói: “Cô cho tôi biết số cô đi... Không thì giờ tôi đọc lại số tôi cho cô.” Giang Quân nói với cô, em gái và em rể tôi muốn chụp quảng cáo nhưng vẫn không tìm được người thích hợp... Bọn họ thấy ảnh của cô, cảm thấy hình tượng của cô rất hợp, muốn mời cô thử xem có được hay không.
Giang Quân nói xong, lập tức muốn tát cho mình hai bạt tai... Anh nói lời này sao lại cảm thấy... Giống lừa đảo vậy nhỉ... Vừa mở miệng, chính là mấy lời không tin nổi được này...
Anh và cô gái này cũng đâu có quen thân gì, ngay cả quen biết cũng không tính, ngay cả người ta tên là gì cũng không biết...
Giang Quân thật muốn đập ૮ɦếƭ mình!
Sáng nay anh không rửa mặt, buổi tối lại là phong trần mệt mỏi, bụng đói kêu vang. Còn giống mấy tên lưu manh... Há miệng ra chính là muốn mời người ta chụp quảng cáo.
Với ấn tượng này, anh trai nhà bên chắc biến thành bố già rồi?
Cô gái kia lại nở nụ cười, nói: “Có thể, anh đề cử nhất định không tệ. Nhưng tôi hơi ngại ngùng chút... Nếu anh chịu đi cùng, tôi đại khái... Có thể thử.”
Đầu Giang Quân lập tức như bị thứ gì đập trúng...
Anh lung lay, nhìn chằm chằm cô, thật muốn hỏi cô: “Sao đề cử của tôi sẽ không tệ? Cô hiểu tôi được bao nhiêu? Cho dù tôi là cảnh sát... Cũng không nhất định nhân phẩm đáng tin!”
Cô gái kia đã giao số điện thoại cho anh, nhưng anh cơ bản không nghe được...
Chỉ nghe cô nói: “Tôi là Trữ Hạ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc