Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 249

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trịnh Minh tức giận quát ầm lên
Lăng lão đệ, làm người sao có thể như vậy được?”
Trịnh Minh như sắp bốc lửa
Lăng lão đệ, ông vốn không muốn bán hai lô đất xây dựng kia, là tôi tận tình khuyên bảo, coi ông là tâm can. Bây giờ ông muốn bán đất, sao lại muốn bỏ qua tôi?”
Lăng Trí cũng chẳng thèm cho ông ta sắc mặt tốt. Hừ bằng giọng mũi nói: “Tôi làm người thế nào? Không phải bây giờ tôi đang thương lượng giá tiền với ông sao? Ông vẫn luôn không ra giá cụ thể, cứ lần chần với thế này, rốt cuộc là ông có ý gì? À... bây giờ ông nói tôi là tâm can", tôi phải bán đất rẻ cho ông sao? Theo thuyết pháp này của ông, chỉ cần bà mối nói con gái nhà ai là tâm can, cô gái đó sẽ phải gả cho bà mối? Cả đời bà mối mai mối cho không biết bao nhiêu người, phải cưới bấy nhiêu bà vợ, vậy không tiện nghi ૮ɦếƭ bà ta sao?”
Trịnh Minh bị chọc tức đến nỗi nói không ra lời, chó cùng đường bứt dậu, ông ta gân cổ lên nói lại
Ý tôi không phải như vậy! Ý tôi nói là, làm người phải có nguyên tắc...”
“Trịnh Minh! Rốt cuộc trong hai người chúng ta, ai mới là người không có nguyên tắc?”
Lăng Trí cầm ly trà
Bộp ——” đặt mạnh lên khay trà
Hôm nay tôi đi ra đây nói chuyện làm ăn với ông, đã coi như là bán mặt mũi cho một mình ông rồi, ông đừng có mà đạp lên mặt tôi!”
Trịnh Minh chợt bốc lửa giận lên đến tận đỉnh đầu, ông ta rất muốn mắng thẳng vào mặt ông: “Cái lão chó má bất tử này! Ông nói thế nào vậy?” Nhưng ông ta còn muốn mua đất... nếu mua được hai lô đất xây dựng kia, ông ta sẽ được hưởng chênh lệch mấy triệu!
Trịnh Minh cố gắng nhịn xuống, dù sao ông ta cũng lăn lộn trong xã hội bao nhiêu lâu rồi, ông ta cười to “Ha ha“...
Ông ta nói: “Ông xem này... vừa rồi còn vui vẻ nói chuyện với nhau, sao bây giờ đã tức giận rồi? Tới đây tới đây tới đây, chúng ta tiếp tục nói đến chuyện bán đất nào...”
Lăng Trí không nói gì cả.
Trịnh Minh đảo đảo tròng mắt, nói: “Nếu không... ông nói cho tôi biết xem, ông định bán hai lô đất xây dựng đó giá bao nhiêu tiền? Tôi cũng dễ... dự trù ở trong lòng, nếu không, bây giờ ông bảo tôi đưa ra giá, cũng khó cho tôi...”
Lăng Trí liếc nhìn ông ta, cười nói: “Thế này mới giống thái độ nói chuyện làm ăn chứ!”
Trịnh Minh thầm mắng Lăng Trí một ngàn tám trăm lần ở trong lòng! Lão quỷ bất tử này, sao ông ta đột nhiên như biến thành một người khác vậy?
Trong tai nghe bluetooth của Lăng Trí, giọng nói của Lăng Vi truyền tới, Lăng Vi nói: “Chú, chú cho ông ta nhìn dự toán giá cả do luật sư Chu làm đi.”
Lăng Trí lấy một túi giấy da trâu màu vàng từ trong túi xách màu đen ra. Ông từ từ mở túi giấy ra. Lăng Vi nói: “Chú để ông ta tự xem tài liệu, con số trên đó, chắc chắn có thể dọa ông ta sợ đến nỗi ngã nhào nhất!”
Lăng Trí hơi nâng tầm mắt, nhìn Trịnh Minh, ông làm ra vẻ cân nhắc túi giấy da trâu ở trong tay, sau đó tiện tay ném tài liệu lên trên bàn trà.
Ông hất hất cằm, tỏ ý bảo Trịnh Minh tự mở ra xem.
Trịnh Minh liếc mắt nhìn túi tài liệu, rồi lại liếc mắt nhìn Lăng Trí. Trạng thái của người này không còn giống như trước kia nữa... sao ông ta lại đột nhiên lợi hại như vậy?
“...” Trịnh Minh cầm cái túi giấy da trâu đó lên, híp mắt nhìn vào trong miệng túi, Lăng Trí nhìn biểu tình gian trá kia của ông ta, cũng không nhịn được muốn phun ra.
“Chú, bây giờ chú bưng ly trà lên uống, làm ra biểu tình khinh thường, nhìn ông ta bằng nửa con mắt.”
Lăng Trí nghe cô nói xong, liền bưng ly trà lên, liếc mắt nhìn Trịnh Minh.
Trịnh Minh nhìn về phía Lăng Trí, cái biểu tình này của Lăng Trí làm ông ta muốn đập ông một trận! Trịnh Minh dùng hai ngón tay, lấy tài liệu bên trong ra...
Là hai tờ giấy. Ông ta nhìn lướt qua tờ giấy lớn tờ giấy nhỏ trong tay, kết quả ——
Ông ta trợn to hai mắt!
“270 triệu?! Ông điên rồi hả?!” Trịnh Minh nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc lâu, sau đó đập tờ giấy lên trên bàn
Mặc dù hai lô đất này rất đáng tiền, nhưng cũng không có giá trị nhiều như vậy!”
Trịnh Minh thầm tính toán trong lòng, ông ta và Vương Vinh Diệu dự trù mua hai lô đất này, bởi vì nó có thể bán được 250 triệu trở lên. Nhưng đó là số tiền bọn họ bán được, chứ không phải là giá tiền bọn họ dự trù mua hai lô đất này!
Nếu bọn họ dùng 270 triệu mua lại hai lô đất này, lại chuyển tay bán đi, vậy bọn họ sẽ không có lãi lời gì!
Lăng Trí cười nói: “Đây là tài liệu tôi mời luật sư chuyên nghiệp đánh giá cho tôi, thấp hơn cái giá tiền này, tôi sẽ không cân nhắc.”
Trịnh Minh thầm mắng trong lòng: “Bây giờ lão già Lăng Trí này cũng học đòi làm gian! Còn học tìm luật sư thẩm định! Cái lão già này!”
Cục tức trong lòng Trịnh Minh dần phình to ra, nhưng ông ta lại không thể biểu hiện quá mức, vừa nãy ông ta chỉ có một suy nghĩ, mình phải mua được hai lô đất xây dựng này...
Nếu khách hàng bình thường nhìn thấy cái giá tiền này, có lẽ bọn họ sẽ kinh ngạc, nhưng tuyệt đối sẽ không thẹn quá hóa giận.
Trịnh Minh bật cười “Ha ha”
Lăng lão đệ... Cái giá tiền này quá cao, ông nhìn xem...”
Ông ta còn chưa nói hết lời, Lăng Trí đã vung tay lên, cắt đứt lời của ông ta —— “Là cài giá này, một đồng tiền cũng không thể thiếu! Ông không mua, sẽ có người khác ςướק lấy!”
Lăng Trí cầm tài liệu trên bàn lên, bỏ vào túi, đứng lên nói: “Trịnh lão ca, ông cứ từ từ suy nghĩ đi, tôi có thời gian, nhưng tôi cũng không thiếu khách hàng. Hôm nay chúng ta nói tới đây thôi.”
Trước khi ông đi ra ngoài, Trịnh Minh nói vọng theo: “Lão đệ, trước ông đừng có gấp. Tôi cũng chưa nói là tôi sẽ không mua, nhưng mà... đây là chuyện làm ăn, một mình tôi không thể làm chủ được. Tôi phải trở về thương lượng với đối tác của tôi.”
Lăng Trí nghiêng đầu, khinh thường nhìn ông ta nói
Ông cứ từ từ thương lượng. Nhưng đừng có chờ đến lúc ông thương lượng xong, tôi đã bán xong hai lô đất này rồi.”
Lăng Trí đi ra khỏi quán trà, Trịnh Minh giận đến mức cầm ly trà lên
Bộp” đập xuống đất!
Trịnh Minh trở về tìm Vương Vinh Diệu thương lượng chuyện mua đất, Trịnh Minh hơi sợ hãi nói
Anh rể, hai lô đất này... vốn là của Lăng Vi. Mặc dù người bán đất là Lăng Trí, nhưng... Lăng Vi không thể không biết người muốn mua đất là chúng ta, phải không? Cho dù cô ta không có đầu óc, thì chồng cô ta cũng không phải là nhân vật bình thường... Chúng ta mua đất phải chú ý cần thận vào, em lo lắng chuyệ trong này sẽ không đơn giản như vậy... Có phải là Diệp Đình thiết kế bẫy rập cho chúng ta nhảy vào hay không?”
Vương Vinh Diệu gật đầu nói
Cái con nhóc Lăng Vi thối tha này! Còn tưởng rằng tôi không biết Sở Minh Y bị người ta bắt đi! Cái đứa con hoang này, còn muốn lừa dối tôi! Nếu cô ta muốn dùng thân phận của Sở Minh Y đến tìm tôi, tôi sẽ "Chăm sóc" cô ta thật tốt!”
Vương Vinh Diệu nghĩ tới chuyện này, liền giận đến nhức đầu.
Trịnh Minh nói
Chúng ta có lá bài tẩy, không sợ cô ta làm ầm ĩ! Chúng ta vẫn nên suy nghĩ chuyện mua đất này đi.”
Vương Vinh Diệu hoàn hồn lại suy nghĩ rồi nói: “Lăng Vi biết cậu là em rể của tôi... cô ta cũng không thể không biết chuyện Lăng Trí trộm bán đất của cô ta được. Lần trước Chu Vân tìm người đánh Lăng Trí, còn muốn ra tay Gi*t người, sao Lăng Vi có thể không cảnh giác cho được?”
“Đúng vậy...” Trịnh Minh như có điều suy nghĩ nói: “Lần trước chúng ta mua đất, là hành động bất ngờ ngoài dự liệu của bọn họ, kết quả không mua được. Vậy bây giờ bọn họ chắc chắn là có phòng bị.”
Vương Vinh Diệu nói: “Mấy ngày nay tôi vẫn đang suy nghĩ về chuyện này... Nếu cậu cũng nghĩ đến, vậy chúng ta phải càng thêm cẩn thận. Bây giờ cậu đi điều tra ngay xem, Lăng Vi và Diệp Đình có biết chuyện Lăng Trí trộm bán đất của bọn họ hay không.”
“Được.” Trịnh Minh đáp lại, đi ra ngoài.
Trịnh Minh điều tra xong, ông ta háo hức đi tìm Vương Vinh Diệu. Trịnh Minh nói: “Mấy ngày gần đây Diệp Đình đều không ở Giang thành, có lẽ anh ta không có tâm tư để ý đến chuyện này. Xế chiều hôm nay, Lăng Vi và Lăng Trí đi đến thủy cung, bọn họ cãi nhau một trận ở thủy cung... cũng vì chuyện đất đai này.”
Vương Vinh Diệu sắc bén hỏi
Lăng Vi biết Lăng Trí muốn bán đất cho chúng ta?”
Trịnh Minh lắc đầu
Cô ta biết Lăng Trí muốn bán mảnh đất của cô ta, nhưng Lăng Trí không nói là muốn bán cho chúng ta. Anh rể, lão già Lăng Trí kia cố tình không nói chúng ta muốn mua đất, nói rõ lão già này vẫn muốn bán đất cho chúng ta.”
“Đừng nghĩ đơn giản như vậy...” Vương Vinh Diệu đa mưu túc trí, ông ta gian trá híp mắt lại
Cậu đi hỏi dò Long gia trước xem, nếu Lăng Trí muốn bán đất, ông ta không thể không liên lạc với Long gia được.”
“Được, em sẽ lập tức đi ngay.”
Trịnh Minh vừa muốn đi ra ngoài, ông ta bỗng quay người lại hỏi Vương Vinh Diệu
Anh rể, thằng nhóc là ở thủy cung còn cả thằng oắt con bé tý kia nữa, đều là người thân của Lăng Vi và Diệp Đình, chúng ta có nên ra tay từ chỗ hai thằng nhóc đó hay không?”
Vương Vinh Diệu trợn mắt nhìn ông ta
Đừng gây thêm rắc rối nữa! Nếu cậu muốn thu thập bọn họ, sau này sẽ có cơ hội, trong thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này, đừng để cho bọn họ lại nổi lên nghi ngờ!”
“Được, vậy bây giờ em sẽ đi tìm hiểu tin tức của Long gia.”
Trịnh Minh nhờ cháu trai của ông ta, hẹn thiếu gia Long gia ra ngoài, hai người uống rượu ở trong quầy bar. Cháu trai của Trịnh minh bắt đầu huyên thuyên nói chuyện với thiếu gia Long gia.
Hai người uống say trợn mắt nhìn, thằng nhóc này bắt đầu lải nhải, anh ta nói: “Qủa thật... hai ngày trước... ông già nhà tôi định mua đất, hình như là muốn mua... mảnh đất bên cạnh cao ốc Tinh Vân... Còn có một lô đất nữa... Hình như là ở khu biệt thự núi Vân Đính?”
Cháu trai Trịnh Tiểu Kiếm của Trịnh Minh hỏi anh ta
Không phải nhà anh mới mua hai lô đất sao? Còn muốn mua nữa?”
Thằng nhóc kia mơ mơ hồ hồ nhìn về phía anh ta, ợ ra hơi rượu
Ai biết đầu lão già đó bị trúng gió gì? Được rồi… không phải là bảo thằng nhóc Long Văn kia đi mua đất sao, ý của ông ta là, muốn để Long Văn làm chuyện gì đó. Anh cũng biết mà, thằng nhóc con Long Văn kia, là do vợ hai sinh ra, nếu ông già nhà tôi mặc kệ nó nữa, thì nó coi như xong rồi.”
Trịnh Tiểu Kiếm hỏi anh ta
Lão gia nhà anh để Long Văn mua đất, mà không để các anh mua, các anh cũng chịu sao?”
Thằng nhóc kia mở to hai mắt, nhìn anh ta nói
Anh đúng là thằng đần... bây giờ ông già nhà tôi mua đất, mới là chia cho mấy anh em chúng tôi! Anh đúng là thằng đần! Ông ta không cho chúng tôi mua, chúng tôi có thể làm gì? Chẳng lẽ ông ta muốn đuổi chúng tôi đi hả, không dễ vậy đâu!”
Trịnh Tiểu Kiếm cười lạnh, trợn mắt nhìn anh ta, muốn lấy chai rượu đập vào mặt anh ta!
Nhưng Trịnh Tiểu Kiếm nhịn được.
Trịnh Tiểu Kiếm về nhà báo cáo, thuật lại lời nói của thằng nhóc Long gia này lại một lần.
Trịnh Minh và Vương Vinh Diệu bí mật thương lượng với nhau ở trong thư phòng
Anh rể, nếu Long gia thật sự muốn mua đất, vậy chúng ta phải ra tay mua đất trước bọn họ. Nhưng cái giá này không được tốt cho lắm... Anh rể, nếu chúng ta còn muốn mua hai lô đất xây dựng này, lại không thể tự mình ra mặt, vậy chúng ta phải tìm người mua giúp chúng ta.”
Vương Vinh Diệu gật đầu, nói: “Không gấp... cứ để anh suy nghĩ chuyện này cho thật kỹ đã.”
Lăng Vi ở nhà, vào nhà kính tưới nước cho hoa với Lăng Trí
Chú, bây giờ trời ấm lên rồi, chúng ta chuyển những chậu hoa này qua viện dưỡng bệnh đi.”
“Được được, ngày hôm qua chú đã liên lạc với viện trưởng, ông ấy nói, hai ngày nay khí trời rất tốt, có thể chuyển hoa qua. Ngày mai tiểu Tiêu nghỉ, vừa vặn bảo nó và tiểu Đông Ni cùng đi chuyển hoa luôn.” Lăng Trí nở nụ cười vui vẻ, ông vất vả nửa năm, cuối cùng cũng đã có thành quả.
Mặc dù quá trình hơi trắc trở, nhưng cuối cùng là hữu kinh vô hiểm(*) đi qua.
(*) Hữu kinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm
“Được!” Lăng Vi vui vẻ nói: “Anh tiểu Tiêu và tiểu Đông Ni chắc chắn sẽ rất vui!”
Ngày hôm sau, Lăng Vi và Lăng Trí bận rộn mang hoa đi tặng viện dưỡng bệnh. Trong xe tải trở đầy hoa tặng, tài xế ngâm nga một bài hát cũ: “Hoa dại ven đường... bạn không muốn hái...”
Lăng Trí cười nói
Đây đều là hoa nhà chúng tôi trồng, không phải là hoa dại...”
Tài xế kia “ cười to “Ha ha, đổi một bài khác: “Đóa hoa nhài xinh đẹp...” Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, thằng ngốc Lôi Tuấn này sắp khó giữ được địa vị rồi, có người muốn tranh danh hiệu “Kho chứa bài hát Trung Hoa” với anh ta...
Lúc công nhân di chuyển các chậu hoa xuống, Lăng Trí hỏi Lăng Vi
Lão già Vương Vinh Diệu kia cũng không phải là thứ tốt gì, cháu nhớ phải phòng bị ông ta nhiều vào, nói không chừng, bây giờ ông ta đang cử người theo dõi chúng ta, nhìn xem có phải chúng ta đang thông đồng lừa gạt ông ta hay không.”
Lăng Vi mỉm cười cười đáp lại: “Không có chuyện gì, chú đừng lo lắng, cháu đều đã sắp xếp xong rồi.”
Vương Vinh Diệu nào chỉ theo dõi bọn họ, ngay cả Long gia lão cáo già này cũng cho người đi dò xét! Tuy nhiên... lão cáo già này càng đa nghi, ông ta sẽ vùi lấp càng sâu, bởi vì tất cả đều do chính ông ta điều tra được, cuối cùng ông ta thật sự bị lừa, thì đó cũng là do ông ta từng bước từng bước nhảy vào trong hố, ha ha...
Lăng Vi đã sớm tính đến chuyện Vương Vinh Diệu sẽ đi điều tra Long gia, vì vậy trước đó cô đã nhờ Diệp Đình giúp cô nói chuyện làm ăn, đó là để Diệp Đình đi tìm Long gia nói chuyện hợp tác.
Diệp Đình là ai, tổng tài quốc tế Đỉnh Phong!
Anh muốn tìm ai nói chuyện hợp tác, đối phương cũng đều phải nghìn ân vạn tạ! Có thể hợp tác với Diệp Đình, tổ tiên nhà người ta không thiêng chắc chắn sẽ không có cơ hội này! Mặc dù cô khen chồng mình như vậy, hơi không biết xấu hổ tự hào, nhưng Diệp Đình đã ngạo mạn hò hét muốn làm chuyện này.
Không chỉ khiến Long gia động tâm muốn mua đất của cô, cô còn ném chuyện tiểu Khải mua đất xuống trên đầu Long Văn. Cứ như vậy, Vương Vinh Diệu có đập vỡ đầu ra, cũng không ngờ rằng Long Văn đó là giả.
Lăng Vi ngâm nga điệu nhạc, đi tới viện dưỡng bệnh với Lăng Trí. Có thể làm thành chuyện Vương Vinh Diệu là tốt nhất, không làm được cô cũng không tổn thất gì, dù sao chỉ cần có thể làm cho lão già kia chịu ấm ức, là cô đã rất vui vẻ rồi. Huống chi, không làm được chuyện này, cô vẫn còn hậu chiêu! Vương vinh dự xe mới không phải muốn đưa ra thị trường sao...
Dù lão già kia đã biết chuyện Sở Minh Y bị bắt đi, nhưng ông ta không nghi ngờ gì về chuyện con chip, ông ta vẫn cho rằng con chip đó là thật. Bởi vì, ngoài Lăng Vi ra, không có bất cứ ai biết được bí ẩn trong con chip này.
Đây mới là con bài cuối cùng của Lăng Vi, cô để lộ chuyện của Sở Minh Y ra cho Vương Vinh Diệu biết, để tránh cho ông ta suy nghĩ bậy bạ, như vậy ông ta mới yên tâm sản xuất xe hơi!
Lúc Diệp Đình trở về từ trong núi, anh mang về một cái nút kim loại. Anh không vội vàng trở về công ty, mà đổi đường tới viện dưỡng bệnh, cùng trồng hoa với Lăng Vi và Lăng Trí. Hôm nay là ngày nghỉ của Lăng Tiêu, anh ta và tiểu Đông Ni cũng ở đây.
Mấy người chia nhau, người đào hố, người bê chậu hoa, người chuyển bầu hoa vào trong hố, lấp đất, tưới nước...
Tiếng cười nói vang vọng khắp khuôn viên viện dưỡng bệnh, bầu không khí cực kỳ hài hòa.
Mấy ông lão bà lão trong viện dưỡng bệnh đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ, sau khi những khóm hoa ngọn cỏ được trồng xuống, không gian xung quanh viện dưỡng bệnh đều trở nên tràn đầy sức sống.
Một cụ ông khoảng 80 tuổi, đi bộ cũng run run... còn giúp trồng hoa hả! Làm cả đoàn người vui vẻ... cười như nắc nẻ.
Tiểu Đông Ni cũng vui vẻ theo, Lăng Vi ôm lấy tiểu Đông Ni vào trong иgự¢. Trước kia, thằng bé chỉ cần nhìn thấy người cười to, hoặc là ầm ĩ, thằng bé cũng bị dọa sợ tránh về phía sau, hôm nay... thằng bé không lẩn tránh, còn cười đùa theo, mặc dù bé còn xấu hổ cúi thấp đầu, nhưng rõ ràng là đã tốt hơn so với trước kia rất nhiều.
Lăng Vi xoa xoa eo nói: “Ai nha... Không làm nổi nữa rồi, mọi người cứ tiếp tục làm đi.” Cô đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tay cầm nhánh cây, làm bộ hách dịch nói: “Đều làm tốt cho tôi! Ai không làm xong tôi cho người đó nghỉ!”
“Ha ha ha ——” cả đám người đều vui vẻ cười ầm trời...”Lão địa chủ... Tiểu Vi này!”
Lúc này, chuông điện thoại di động của Diệp Đình reo lên, anh nhận... Lăng Vi nhìn thấy anh hơi hóp mắt, cong môi cười.
Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu
Có chuyện vui! Chuyện vui lớn!” Bây giờ cô cực kỳ hiểu Diệp Đình, chỉ cần anh kéo ௱ôЛƓ xuống, cô cũng biết anh muốn kéo phân có màu gì...
Lăng Vi vui vẻ “Xì” ra tiếng, cô bị cái ý nghĩ này của mình, chọc cho... cười phun ra.
௱ôЛƓ gì chứ... phân gì chứ... có tốt không? Nó có ảnh hưởng đến hình tượng không?
Ngàn vạn lần không thể để cho Diệp Đình biết được... khụ!
Cô đang vui vẻ uy nghĩ, Diệp Đình chợt nghiêng đầu ang, nhìn về phía cô
Em cười gì vậy? Lại có ý tưởng xấu gì hả?”
“Không có!” Lăng Vi cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng nói!
Diệp Đình cong khóe môi, mỉm cười với cô, mang hàm ý là: “Chỉ bằng em... có thể lừa gạt được anh sao?”
Lăng Vi giả mù sa mưa hóm hỉnh hỏi anh: “Vậy con tiểu hồ ly tinh nào gọi điện thoại cho anh? Anh nuôi tiểu tam từ lúc nào? Nó làm gì khiến anh vui vẻ đến vậy?”
Diệp Đình còn chưa lên tiếng, đã thấy tiểu tam Bạo Phong nhìn về phía cô...
“Ha ha ha ——” Sao hình ảnh này... lại nóng mắt đến vậy! Diệp Đình bao... tiểu tam Bạo phong...
“Fuck! Tôi vừa mới nhìn thấy gian... tình?” Lôi Tuấn chạy tới, anh ta nhìn về phía tiểu Khải, rồi lại nhìn về phía Diệp Đình
Ha ha ha ha ha ha ha —— hai người chung một chỗ với nhau từ lúc nào?” Lôi Tuấn cười lăn ra đến nỗi đặt ௱ôЛƓ ngồi dưới đất.
“✓út ——” Diệp Đình tiện tay ném cái xẻng trong tay về phía Lôi Tuấn, Lôi Tuấn bị dọa sợ hét thảm “Ngao”, anh ta lăn một vòng ngay tại chỗ... tránh khỏi thảm cảnh nguy hiểm——
Lôi Tuấn bò dậy, vỗ vỗ trái tim bị kinh sợ
Ôi trời ơi... anh Đình, anh chơi đòn hiểm?”
Diệp Đình liếc nhìn anh ta nói: “Tôi thử thân thủ của cậu, xem cậu có phản ứng kịp hay không!”
ĐM... Lôi Tuấn hừ bằng giọng mũi, anh ta trốn vào góc tường nguyền rủa anh!
Lăng Vi đứng lên, đi tới ôm lấy eo của Diệp Đình
Chồng ơi, vừa rồi ai gọi điện thoại cho anh vậy? Nhìn anh vui vẻ thế này, là có tin tức tốt gì à?”
Bây giờ bụng của cô không nhỏ... cô... vốn muốn vòng tay ôm lấy cổ anh... Kết quả, bị bụng ngăn trở, cô không làm được...
Cô muốn vòng tay ôm lấy eo của anh, lại phát hiện... hai tay ôm không tới... Cuối cùng, cô chỉ có thể nghiêng người, ôm eo anh bằng một tay...
Cô ngướt mắt lên nhìn anh, Diệp Đình đứng ở dưới ánh mặt trời, đúng là đẹp trai không có thiên lý, ánh nắng chiếu vào trên khuôn mặt của anh, thật là... quyến rũ ૮ɦếƭ người...
Ánh mắt si mê chuyên chú của cô, làm Diệp Đình vô cùng hưởng thụ.
Diệp Đình đưa tay vuốt ve mặt cô, thấp giọng nói: “Cuối tháng này, dòng xe mới của Lan Mị sẽ được đưa ra thị trường, chương trình tiếp thị quảng bá do chúng ta làm có hiệu quả rất tốt. Anh đã sắp xếp thời gian đưa dòng xe mới ra ngoài thị trường là vào đợt nghỉ lễ dài hạn, anh tin tưởng, dòng xe mới này có thể phá vỡ kỷ lục tiêu thụ.”
Lăng Vi nhìn thấy dáng vẻ tự tin của anh, nụ cười như lóe kim quang, trong khoảng khắc, cô chợt cảm giác có rất nhiều tiền giấy từ trên trời rơi xuống, ha ha ha —— xấu hổ quá... nhưng ai bảo bây giờ cô đang thiếu tiền...
Đôi mắt của Lăng Vi sáng lên, cô toét miệng cười vui vẻ, cô trở thành người tham tiền như thế này từ lúc nào?
Diệp Đình nhìn dáng vẻ mê tiền của cô, anh bật cười, nhéo lên chóp mũi của cô nói: “Con mèo hoa nhỏ...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc