Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 246

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trong tiếng đàn, anh ta nhìn thấy vợ mình đang mỉm cười với mình, anh ta nhìn thấy con gái mình đang ê a tập nói.
Lăng Tiêu khóc không thành tiếng.
Lăng Vi nằm ở trong *** Diệp Đình, Diệp Đình cảm giác được cô đang run rẩy, cảm nhận được nỗi buồn của cô, cảm giác được nước mắt của cô thấm ướt áo anh.
Anh ôm lấy cô thật chặt, vuốt ve mái tóc của cô, hôn lên trán cô.
Lăng Tiêu trình diễn xong bản nhạc, cất đàn violon vào trong hộp, anh ta ôm hai hộp tro cốt, nói với Lăng Trí: “Con muốn mang bọn họ trở về an táng, sau này con có thể thường xuyên đến thăm bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cô đơn nữa.”
Lăng Trí giơ tay lau sạch nước mắt đang vương trên đôi mắt già nua: “Được, mang con dâu và cháu gái nhỏ của cha về nhà.”
Tiểu Đông Ni kéo vạt áo của Lăng Tiêu, bé đầy mắt ủy khuất... Nhưng bé không biết nên diễn tả thế nào.
Lăng Tiêu ngồi xổm người xuống, hôn lên trên trán bé...
Tất cả mọi người đều rất an tĩnh, không ai nói với ai câu gì, bọn họ rời khỏi quần đảo Avery, đưa Emily và Bella về nước. Bọn họ mua một mảnh đất ở một nghĩa trang công cộng, trong ngày tiết thanh minh đó, bọn họ mời bạn bè tới dự tang lễ, làm lễ hạ tang cho Emily và Bella. Tất cả mọi người đều lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng Emily và Bella có thể yên nghỉ ở trên thiên đường...
Sau khi tang lễ kết thúc, Lăng Vi sợ Lăng Tiêu sẽ gặm nhấm nỗi buồn một mình, như vậy đặc biệt không tốt với quá trình hồi phục của anh ta. Lăng Vi quyết định mang chú, anh tiểu Tiêu và tiểu Đông Ni ra ngoài chơi.
Diệp Đình vốn có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng anh vẫn ném tất cả công việc xuống, cùng đi dã ngoại với bọn họ.
Trên đời này, có bao nhiêu người có thể hiểu được có thứ còn quan trọng hơn so với tiền tài danh lợi, đó chính là là người nhà của mình. Quan trọng hơn tất cả những lời hỏi thăm sức khỏe, là thật lòng bầu bạn.
Diệp Đình tự lái xe, mang bọn họ đến thủy cung.
Lúc xem biểu diễn cá heo, huấn luyện viên thú chuyên nghiệp giới thiệu nói: “Cá heo là động vật đặc biệt thông minh, nghe nói, sóng siêu âm do cá heo phát ra có tác dụng kích hoạt não bộ cho những người bị chứng tự kỷ....”
Lăng Vi chợt cả kinh!
Sóng siêu âm do cá heo phát ra... có công hiệu này? Có thể mang tiểu Đông Ni thử xem thế nào!
Lăng Vi nhìn về phía Diệp Đình, mắt mắt của Diệp Đình lóe sáng, hiển nhiên anh cũng đang suy nghĩ chuyện này.
Lăng Vi nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thể mang tiểu Đông Ni thử một lần. Anh xem thằng bé thích cá heo như vậy, chúng ta có thể để thằng bé tiếp xúc nhiều với cá heo xem sao. Cho dù sóng siêu âm của cá heo không có tác dụng gì với thằng bé, nhưng lúc thằng bé nhìn thấy cá heo sẽ rất vui vẻ, rõ ràng có ảnh hưởng tích cực với bệnh này.”
Diệp Đình gật đầu, lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên nói: “Anh có thể tới đây xin việc làm, vậy thì tiểu Đông Ni có thể thường xuyên đến đây chơi.”
Lăng Vi suy nghĩ, cảm thấy cách này cực kỳ tốt. Nếu chữa trị cho tiểu Đông Ni bằng phương pháp chính quy đặc biệt an toàn, tiểu Đông Ni có thể sẽ kháng cự...
Nhưng nếu Lăng Tiêu tới đây làm việc, tiểu Đông Ni có thể tiếp xúc với càng nhiều người hơn, hơn nữa, huấn luyện viên thú chuyên nghiệp cũng cực kỳ có tính kiên nhẫn, nói không chừng tiểu Đông Ni có thể hòa hợp với bọn họ... Còn về vấn đề an toàn, cô chỉ cần sắp xếp người bảo vệ bọn họ là được.
Lăng Vi càng nghĩ càng cảm thấy có thể thử cách này xem thế nào.
Chỉ là... không biết được... quản lý của thủy cung có nguyện ý nhận Lăng Tiêu vào làm việc hay không. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Đình, chỉ thấy khóe miệng của Diệp Đình hơi cong lên, trong mắt anh tràn đầy ánh sáng, làm Lăng Vi biết, Diệp Đình chắc chắn sẽ sắp xếp xong tất cả chuyện này.
Cô ôm lấy cánh tay anh, kề sát khuôn mặt nhỏ ở bên gò má của anh, nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh nói: “Chồng, có anh thật tốt...”
Anh hơi nghiêng mặt sang, nở nụ cười đẹp trai, nói với cô: “Thể lực tốt?” Lăng Vi tức giận trừng anh.
Diệp Đình cười phá lên, nắm tay cô, nói ở bên tai cô: “Có thể tốt với em, là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này của anh.”
Sau khi chương trình biểu diễn cá heo kết thúc, Lăng Vi và Diệp Đình đi tìm quản lý thủy cung. Quản lý nhìn thấy Lăng Tiêu và tiểu Đông Ni, gật đầu nói: “Chỗ chúng tôi vừa vặn muốn thuê người, nhưng công việc này rất khô khan, vì vậy không người nào nguyện ý tới...”
Ông ta nhìn Lăng Tiêu nói: “Nếu cậu muốn tới nơi này làm việc, cậu có thể đến thử làm công việc này.”
Lăng Tiêu nghiêm túc gật đầu: “Được, mặc kệ là công việc gì, tôi đều sẽ cố gắng thích ứng.”
Quản lý nói: “Công việc của chúng tôi, chủ yếu là muốn cậu nói chuyện với cá heo... Ở chỗ chúng tôi, hàng ngày huấn luyện viên thú đều phải huấn luyện cho cá heo, nhưng cá heo rất hiếu động. Vì vậy, công việc của cậu là sau khi huấn luyện viên huấn luyện cá heo, cậu phải đi xoa dịu tâm trạng của cá heo. Nhưng... công việc này đòi hỏi cậu phải ở chung nói chuyện với cá heo trong khoảng thời gian rất dài, nên mấy người trẻ tuổi đến đây xin việc lúc trước, mới đầu còn cảm thấy mới mẻ sau đó không kiên trì nổi nữa, đều chê công việc này vừa khô khan lại vừa không bình thường, có người còn nói giống bệnh thần kinh...”
Lăng Tiêu trịnh trọng gật đầu, bày tỏ anh ta hoàn toàn hiểu tính chất của công việc này.
Quản lý còn nói: “Công việc của huấn luyện viên thú rất khổ cực, nếu cậu có thể tới chia sẻ công việc với bọn họ, bọn họ sẽ rất chào đón cậu gia nhập.”
Quản lý nghiêm túc nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghe hiểu, anh ta cười bảo đảm: “Tôi nhất định có thể làm tốt công việc này.”
Quản lý mang anh ta đến khu vực dành cho huấn luyện viên cá heo, Lăng Tiêu là một người có tính kiên nhẫn, hơn nữa trong lòng anh ta còn có đức tin, anh ta phải cố gắng chữa khỏi chứng tự bế cho tiểu Đông Ni!
Mặc dù mấy chú cá heo nhỏ rất bài xích người lạ, nhưng cứ từ từ tiếp xúc, mấy chú cá heo nhỏ sẽ dần quen thuộc.
Quản lý thấy Lăng Tiêu làm việc vừa nghiêm túc lại vừa cố gắng, quyết định để anh ta thử việc ở nơi này một thời gian.
Cứ như vậy, Lăng Tiêu và tiểu Đông Ni đều ở lại chỗ này. Diệp Đình sắp xếp nhân lực ở chỗ này bảo vệ bọn họ.
Ra khỏi thủy cung, bọn họ trở về nhà. Lúc về đến nhà, Lăng Vi nhìn thấy Vinh Phỉ đang ngưng trọng ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh ***.
Vinh Phỉ thấy có phụ nữ mang thai, trẻ con ở ngưỡng cửa, anh ta vội vàng dập tắt *** lá trong tay.
Diệp Đình nhướn mày, giống như đang hỏi anh ta “Sao vậy?”
Trong lòng Lăng Vi biết... chắc chắn Tứ ca tới đây để hỏi chuyện của Angel. Lăng Vi mỉm cười với anh ta.
Vinh Phỉ cau mày lại: “Em đưa cô ấy đến căn cứ?”
Lăng Vi cười khổ
Mình còn chưa nói gì...” Vừa rồi cô chỉ mới mỉm cười, Tứ ca đã có thể đoán ra được câu trả lời? Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, Angel này... tôi không có tiết lộ bí mật nha... là do Tứ ca quá thông minh.
Vinh tứ hỏa tốc chạy tới căn cứ số ba của Quân Dương.
Ngay sau đó, Quân Dương nói Angel không có ở căn cứ!
Quân Dương còn nói, Angel đã từng đến căn cứ, nhưng sau đó cô ta không phẫu thuật, mà trực tiếp rời đi mất... Quân Dương rất buồn bực, bác sỹ phẫu thuật đã chuẩn bị xong hết rồi, sao cô ta lại đi mất?
Chẳng lẽ, Angel coi anh ta là trạm xe chuyển giữa chặng?
Bây giờ, không biết người đi đâu mất... Quân Dương lấy phong thư đưa cho Vinh Phỉ, là Angel nhờ anh ta chuyển giúp. Vinh Phỉ xé phong bì bên ngoài, lấy bức thư ra đọc, bên trong chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: “Tứ ca, Em phải đi chuộc tội lỗi của mình, đừng mong ngóng em.”
Vinh Phỉ tức giận xé bức thư! Vung tay ném bức thư đi.
Anh ta tức giận đến phát điên lên!
Lăng Vi nhìn thấy Vinh Phỉ giận đến nỗi muốn *** ở trong video, cô nói: “Tứ ca, trước tiên anh cứ bình tĩnh đã, Angel nói đi chuộc tội, vậy chúng ta có thể điều tra xem, cô ta đã từng nhận những nhiệm vụ gì. Chúng ta thử tìm hiểu những người bị cô ấy ám sát... Nếu cô ta hoàn thành nhiệm vụ, người nhà của những người đó sẽ sống trong khốn cùng, nói không chừng cô ta đi trợ giúp bọn họ...”
Lăng Vi còn chưa nói hết lời, Vinh Phỉ đã tắt video đi, xông lên máy bay trực thăng đi mất.
“...”
Lăng Vi mỉm cười lắc đầu, tính tình của Tứ ca thật là hất tấp lại dễ nóng giận... Không ngờ rằng anh ta lại thua ở trong tay Angel.
Vinh Phỉ nhờ Diệp Đình giúp anh ta điều tra danh sách nhiệm vụ của Angel, Vinh Phỉ bắt đầu tìm cô ta trên khắp thế giới.
...
Hai người này đúng là... giáu diếm giỏi. Bình thường không nhìn ra được bọn họ quan tâm đến đối phương bao nhiêu, nhưng... một khi gặp phải chuyện, Tứ ca chắc chắn không bỏ được Angel, Angel cũng không bỏ được Tứ ca...
Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, đây chính là oan gia phải không?
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Lăng Tiêu, Lăng Vi chuẩn bị giỏ trái cây và hoa tươi lên núi lễ bái tế cha mẹ. Cha mẹ cô giỗ vào ngày 7 tháng 4, vì vậy, hàng năm cứ đến ngày này, cô đều lê núi tảo mộ cha mẹ.
Trước kia, lúc cha mẹ cô mới qua đời, là chú đưa cô tới. Sau này, chú cô bị đi tù, cô đều tới một mình.
Năm nay, người trong nhà tới đặc biệt đông đủ. Lăng Trí, Lăng Tiêu, tiểu Đông Ni, Diệp Đình, còn cả hai bảo bảo trong bụng cô cũng cùng tới với cô.
Diệp Đình và Lăng Tiêu nhổ sạch cỏ quanh mộ, Lăng Vi lấy nước lau mồ hôi giúp bọn họ.
Diệp Đình nắm lấy tay cô, nói: “Có nên đưa cha mẹ đến chỗ Emily và Bella không? Bọn họ ở nơi này cũng rất cô đơn.”
Lăng Vi suy nghĩ, cảm thấy Diệp Đình nói rất có đạo lý. Ngọn núi này thật sự quá vắng vẻ. Lăng Vi gật đầu rồi nhìn về phía Lăng Trí, Lăng Trí cũng gật đầu, nói: “Ừ, chú cũng nghĩ chuyển mộ bọn họ tới nghĩa trang công cộng thì tốt hơn. Nếu các cháu cảm thấy thích hợp, vậy chờ chú trở về tìm người xem ngày.”
“Vâng...”
Người một nhà dập đầu thắp hương ở trước mộ của Lăng Phong và Trầm Minh Nhược. Lăng Vi quỳ xuống đất, thầm nói với cha mẹ ở trong lòng: “Cha mẹ, con rất nhớ cha mẹ... Cha mẹ nhìn xem, con cũng sắp làm mẹ rồi.”
Cô vuốt ve bụng mình, thầm nói trong lòng: “Cha mẹ xem, con đang mang thai rồi, năm tháng nữa cháu trai cháu gái của cha mẹ sẽ ra đời. Chờ hai đứa ra đời, con sẽ đưa hai đứa đến dập đầu chào cha mẹ. Còn cả chồng con...”
Cô nhìn về phía Diệp Đình, Diệp Đình đang nhắm mắt, chắp hai tay, không biết đang cầu nguyện điều gì... Lăng Vi cũng nhắm mắt lại, lặng lẽ nói ở trong lòng: “Cha mẹ, cha mẹ nhìn Diệp Đình đi... anh ấy cực kỳ cực kỳ tốt với con. Anh ấy chưa bao giờ làm con tức giận, cực kỳ cưng chiều con... Cha mẹ cũng phải phù hộ cho anh ấy đấy nhé, để anh ấy được bình an.”
Lăng Vi dập đầu ba lần, chắp hai tay phía trước mặt, cô lại nhắm mắt lặng lẽ nói: “Còn cả anh tiểu Tiêu nữa, bệnh tình của anh ấy đã không còn nghiêm trọng như trước, qua vài này nữa con sẽ đưa cha mẹ đến chỗ vợ và con gái của anh tiểu Tiêu, cha mẹ nhớ phù hộ cho anh tiểu Tiêu sớm hỏi bệnh. Còn nữa, hy vọng tiểu Đông Ni cũng nhanh chóng tốt lên, mặc dù đứa nhỏ này mắc chứng tự bế, nhưng thằng bé thật sự là một thiên tài, thằng bé có thể làm những con robot nhỏ. Sau này, con sẽ mang tới cho cha mẹ nhìn.”
Lăng Vi lại miễn cưỡng dập đầu ba lần, bởi vì bụng đã bắt đầu vượt mặt, nên cô khom người rất khó khăn.
Cô đứng thẳng người, mắt nhìn về phía Lăng Trí, không biết Lăng Trí đang nghĩ tới điều gì, vẻ mặt cực kỳ bi thương... Lăng Vi biết chắc chắn chú lại đang tự trách...
Lăng Vi rủ mi mắt xuống, lặng lẽ nói với cha mẹ: “Cha mẹ, cả đời này... chú không có mấy ngày hạnh phúc... khi còn trẻ chú cưới dì Phương, sinh ra anh Lăng Tiêu, bọn họ vốn có gia đình cực kỳ hạnh phúc. Kết quả lại bị Vương Hân Bình phá hủy... Vương Hân Bình đã chuyển hết tất cả sản nghiệp của Lăng gia đến Vương gia, bây giờ, đứa con gái Vương Hân Bình ssinh ra kia còn thuê người muốn giết chú, đó là cha ruột của cô ta! Vậy mà cô ta cũng ra tay được?”
Lăng Vi cực kỳ khó chịu. Vừa nghĩ tới những chuyện Chu Vân đã làm, côn còn cảm thấy tức muốn ૮ɦếƭ, huống chi là chú...
Lăng Vi càng nghĩ càng giận, trong lòng lặng lẽ nói: “Cha mẹ, cha mẹ phải nhìn Chu Vân. Đứa con gái này của chú này đúng là không có tính người! Hung thủ hại ૮ɦếƭ cha mẹ năm đó chính là người nhà Vương gia, bây giờ bọn họ còn muốn giết chú, nói không chừng, bọn họ còn muốn giết cả con nữa, con sẽ không buông tha cho gia đình này đâu! Cha mẹ ở trên trời nhìn con, con sẽ từng bước từng bước đòi lại tất cả mọi thứ của cha mẹ.”
Hai ngày sau, rạng sáng ngày 9 tháng 4, bọn họ chuyển mộ của cha mẹ Lăng Vi đến chỗ Emily và Bella.
Lăng Tiêu còn trịnh trọng giới thiệu với bọn họ
Bác trai, bác gái, các bác nhìn sang bên cạnh, hàng xóm mới của hai bác là vợ và con gái yêu của cháu... cháu tin, mọi người sẽ sống chung với nhau rất tốt.”
Nước mắt của Lăng Tiêu đột nhiên rơi xuống, anh ta lặng lẽ nghĩ: “Năm đó ai đã hại ૮ɦếƭ vợ và con gái cháu? Là Sở Minh Y! Bây giờ cô ta bị trùm MT ở tam giác vàng bên kia bắt đi, bị bán sang biên giới làm gái ***! Nhưng... vợ và con gái cháu vĩnh viễn đều không về được.”
Lăng Trí đưa tay vuốt ve bức ảnh đen trắng của Lăng Phong và Trầm Minh Nhược, trong lòng lặng lẽ nói: “Anh, chị dâu... Em đã thiếu anh chị rất nhiều, cả đời này em cũng không trả hết được... sau này, tiểu Vi chính là con gái em. Anh chị nhớ phù hộ bọn nhỏ đều bình an... có tai nạn gì cứ để ông già em đây hứng chịu thay bọn họ.”
Chuyện dời mộ bận rộn đến giữa trưa mới xong. Từ nghĩa trang công cộng trở về, Lăng Vi cảm thấy cả người đều mệt mỏi.
Cố nén nước mắt hai ngày, rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa, cô lặng lẽ khóc ở trong thư phòng nhỏ của mình, lúc Diệp Đình tìm được cô, trên bàn sách trước mặt cô, đã chất cả đống khăn giấy.
Diệp Đình đi tới, ôm lấy cô vào ***.
Lăng Vi kìm nén khóc, vùi mặt vào *** anh. Diệp Đình ôm cô ngồi vào trên ghế sa lon, anh không nói gì, chỉ ngồi ôm cô, vuốt mái tóc của cô, hết lần này đến lần khác...
Một lúc lâu sau, Diệp Đình đi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, nước mắt của cô nhanh chóng thấm ướt khăn giấy.
Diệp Đình cầm từng tờ từng tờ khăn giấy một lau giúp cô, anh vuốt ve khuôn mặt cô, trái tim đau nhói như có người P0'p chặt lấy trái tim anh.
Nước mắt của cô, có thể khiến anh nghẹt thở!
Anh đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, dịu dàng hôn lên mi mắt của cô. Anh không nói câu gì, anh biết, bất cứ câu nói gì bây giờ cũng có thể khiến trái tim cô đau khổ hơn bất cứ lúc nao hết.
Diệp Đình không nói “Đừng khóc”, ngược lại, anh càng hy vọng cô khóc to lên. Thật ra thì khóc cũng là một loại phát tiết, anh hy vọng cô có thể phát tiết hết tất cả những cảm xúc tiêu cực trong trái tim cô ra. Bằng không, cô cứ đè nén như vậy, sẽ dễ ảnh hưởng đến sức khỏe. Lăng Vi khóc đến khi mệt lả, cô nằm ở trong *** Diệp Đình ngủ thiếp đi.
Diệp Đình không nhúc nhích, cứ như vậy ôm cô, thủ thỉ an ủi bên tai cô một lần lại một lần: “Tất cả đều sẽ ổn thôi, bảo bối thân yêu nhất của anh.”
Lại qua hai ngày, hai lão vương bát đản Trịnh Minh và Vương Vinh Diệu kia không nhẫn nại được nữa! Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, đúng lúc lắm!
Trịnh Minh gọi điện thoại cho Lăng Trí. Lăng Trí do do dự dự nói: “Nếu ông anh... có thành ý như vậy, vậy chúng ta gặp mặt rồi từ từ nói chuyện đi.”
Trong quán trà, Trịnh Minh nói vòng và vòng vèo, cuối cùng ông ta nói: “Liên quan tới chuyện mảnh đất này... tôi đã trở về thương lượng với đối tác, chúng tôi có thể ra giá đến năm trăm năm mươi vạn, ông thấy thế nào?”
Lăng Trí nói: “Giá tiền thì được rồi... nhưng chủ yếu là, tôi phải trở về thương lượng với con gái tôi nữa, tôi không biết con gái tôi và người mua đất bên kia thương lượng thế nào rồi, tôi phải trở về hỏi nó xem, nếu nó chưa đáp ứng người ta, tôi mới có thể bán cho ông được.”
Trịnh Minh vội vàng la lên: “Ai nha! Còn thương lượng cái gì nữa?! Ông không cần thương lượng lại đâu, cho dù con gái ông có đáp ứng người ta, người ta cũng không có khả năng ra giá cao như tôi đâu!”
Nhưng Lăng Trí khoát tay nói: “Làm người không thể như vậy được! Tôi vẫn nên trở về hỏi một câu xem thế nào, chờ lát nữa tôi sẽ trả lời ông!”
Cũng không chờ Trịnh Minh nói thêm gì nữa, Lăng Trí khoát quyết nhiên đứng lên, đi ra ngoài.
Trịnh Minh thầm nghĩ trong đầu, nếu không... bọn họ trực tiếp ra giá sáu triệu? Nhưng vừa nghĩ tới chuyện phải trả nhiều thêm năm trăm ngàn, ông ta lại không chịu.
Ông ta cứ ngồi yên do dự như vậy, Lăng Trí đã đi ra khỏi phòng bao.
Lăng Trí ra khỏi quán trà, trở về nhà. Lúc ông đi đến nhà kính mới mở, nhìn thấy Lăng Vi đang làm hoa cỏ giúp ông...
Tiểu Vi chuyển một cây lại một cây hoa vào trong chậu mới mua.
“Ai nha...” Lăng Trí lo lắng bước nhanh tới
Tiểu Vi, bây giờ cháu đang mang thai đấy, cháu không thể ngồi lâu được, mau đứng dậy đi.”
Lăng Vi mỉm cười nói
Không sao đâu chú, cháu cũng vừa mới qua.” Cô chống hai tay ở trên đầu gối, từ từ đứng lên, Lăng Trí vội vàng đưa tay đỡ cô dây.
Lăng Vi thật sự cảm thấy hơi đau hông... cô đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Lăng Trí bê chậu cây Nguyệt Qúy cô vừa mới chuyển chậu sang bên cạnh.
Đều làm Lăng Trí vui mừng là... đúng như Diệp Đình đã nói, có hơn phân nửa hoa cỏ đều tốt. Bởi vì lúc ấy các chậu hoa đều bị đập vỡ, nên nhìn cảnh tượng đó rất dọa người.
Lăng Trí đau lòng nâng những cây hoa nhỏ bé này, dè dặt đem dời chúng vào trong chậu.
Lăng Vi cầm ly lên, rót một ly nước đưa cho Lăng Trí
Chú uống nước đi, nghỉ ngơi đã rồi hãy làm.”
“Được...” Lăng Trí chà xát tay, đến bên cạnh rửa tay, sau đó mới quay lại nhận ly nước. Ông vừa uống nước, vừa nghe cô hỏi: “Chú, hôm nay chú và Trịnh Minh gặp mặt, hai người đã nói chuyện những chuyện gì?”
Lăng Trí nói: “Ông ta nói có thể tăng giá tiền lên năm trăm năm mươi vạn.”
Lăng Vi híp mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên. Lăng Trí vốn đang cho rằng cô sắp nói gì đó, lại thấy cô đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, biểu tình như đang suy nghĩ điều gi đó.
Lăng Trí sợ quấy rầy cô suy nghĩ, nên không đuổi theo hỏi.
Lăng Vi ra khỏi nhà kính, suy nghĩ kỹ càng lại tất cả mọi chuyện, sau đó lập tức gọi điện thoại cho tiểu tam Bạo Phong
Tiểu Khải, bây giờ anh lập tức tung tin tức ra ngoài, khiến Chu Vân biết anh muốn mua đất.”
Tiểu Khải làm theo.
Chu Vân bên kia đang bốc lửa giận lên đến tận đỉnh đầu, những gã nhà giàu cô ta quen biết, tất cả đều cực kỳ không đáng tin! Cô ta nói với bọn họ, cô muốn bán miếng đất, người ta trực tiếp mắng cô ta là đồ gái điếm, tiện nhân. Cái đám súc sinh này, mắt chó coi thường người! Vừa nhìn thấy khuôn mặt vừa sưng vừa tím bầm của cô ta, dám chó này đã bị hù chạy mất dép, ai cũng không chịu tin tưởng cô ta thật sự có đất muốn bán!
Chu Vân giận đến nỗi phát điên lên, hôm nay ông ngoại cô ta lại bảo Trịnh Minh hẹn Lăng Trí ra ngoài! Bọn họ nhất định có thể trả giá cao!
“Fucking ——” Cả người Chu Vân đều đang đau nhức, bây giờ cô ta lại tức giận đến nỗi đầu cũng muốn nổ tung.
Cô ta đang tức giận, đột nhiên nhận được điện thoại của một thiên kim danh môn cô ta quen trước kia, người phụ nữ kia hẹn cô ta đi dạo phố, Chu Vân càng tức giận hơn! Cô ta đang bị gãy chân, đi dạo phố cái đầu nó ấy!
Người phụ nữ kia liền than phiền nói: “Mấy ngày nay, ngày nào bạn trai tôi cũng mải mê chuyện mua đất! Chẳng ở cùng tôi gì cả, tức ૮ɦếƭ đi được!”
Đôi mắt của Chu Vân sáng lên!
Cô ta đảo đảo tròng mắt, vội vàng hỏi: “Bạn trai cô là ai? Vừa vặn tôi đang có hai miếng đất muốn bán, cô hỏi xem bạn trai cô có muốn mua hay không?”
“Cái gì?” Người phụ nữ kia hơi sửng sốt.
Chu vân vội vàng nói: “Bây giờ tôi đang cần tiền, cha tôi có hai miếng đất muốn bán! Cô giúp tôi hỏi xem bạn trai cô có muốn tới xem hai miếng đất của tôi hay không, tôi và cô là chỗ quen biết với nhau, tôi nhất định sẽ lấy giá ưu đãi cho anh ta!”
Người phụ nữ kia “A” lên, gọi: “Long văn —— có người tìm anh bán đất!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc