Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 245

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Chu Vân cười lạnh, cô ta vội vàng gọi điện thoại cho một ông chủ cô ta quen trước kia. Cô ta quyết định lừa gạt cả Lăng Trí và ông ngoại mình lấy miếng đất, rồi cô ta lại cầm tiền chạy.
Lăng Trí ngồi trong xe nhìn thấy tất cả cảnh tượng này, trái tim đã trở nên nguội lạnh.
Ông nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Tim đau đến nỗi như có người cầm dao xẻo từng miếng thịt của mình vậy!
Ông tắt video đi, mắt không thấy tim không phiền.
Lăng Vi lập tức bảo Bạo Phong tiểu tam gọi điện thoại cho Vương Vinh Diệu nói, có thể trả ba mươi triệu mua mấy mảnh đất kia!
Vương Vinh Diệu lập tức gọi điện thoại cho Chu Vân, hỏi cô ta chuyện tiến triển như thế nào rồi.
Chu Vân cầm điện thoại, sốt ruột nói: “Hôm nay cháu và ông già kia vừa mới gặp mặt, có thể tiến triển được gì?! Nếu cháu nói thẳng chuyện mua đất, chẳng lẽ ông ta lại không nổi lòng nghi ngờ? Đợi thêm hai ngày nữa, cháu định đợi thêm hai ngày, chờ lần sau gặp mặt sẽ lại từ từ nói.”
Vương Vinh Diệu cúp điện thoại, híp đôi mắt sắc bén lại, ông ta cảm giác được cảm xúc của Chu Vân hơi chập chờn...
Trước đó, cô ta đặc biệt mâu thuẫn với chuyện này, bảo cô ta đi gặp Lăng Trí, giống như treo ngược cô ta lên vậy, vậy mà bây giờ cô ta lại chủ động nói... lần sau gặp mặt?
Vương Vinh Diệu là con cáo già trên thương trường, ông ta lập tức bén nhạy phát hiện ra trong chuyện này có điều gì đó không đúng.
Ông ta tỉnh bơ, giả vờ đáp ứng, rồi lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Minh, bảo ông ta hẹn Lăng Trí ra ngoài, nói muốn tiếp tục ký hợp đồng thuê hai mảnh đất kia. Sau đó, mượn cơ hội này lấy giá thấp mua hai thổ đất này vào tay, rồi lại chuyển bán cho thằng ngốc nhị thế tổ kia!
Con nhóc Chu Vân này, có thể đã phát sinh dị tâm, để tránh đêm dài lắm mộng, ông ta quyết định vẫn tự mình ra tay thì tốt hơn.
Được phí trung gian hơn mấy triệu... lại không phí nhiều sức! Có kẻ ngu mới không làm!
Trịnh Minh lập tức gọi điện thoại cho Lăng Trí.
Lăng Trí nhận được điện thoại, liền đồng ý hẹn gặp mặt ở một tiệm trà.
Trong phòng trà yên tĩnh, Trịnh Minh khai môn kiến sơn(*) nói: “Lăng tiên sinh, tôi còn muốn thuê mảnh đất lần trước ông cho tôi thuê thêm năm năm nữa.”
(*)Khai môn kiến sơn: có thể nhìn thấy ngọn núi bằng cách mở cửa. Ẩn dụ để chỉ chuyện nói chuyện hay viết bài đi thẳng vào vấn đề không vòng vo.
Vừa nói, ông ta vừa châm mổ tách Lư Sơn Vân Vụ(*) cho Lăng Trí.
(*)Tên một loại trà xanh nổi tiếng của TQ
Lăng Trí vừa thưởng thức trà vừa nói: “Tạm thời tôi không muốn tiếp tục cho thuê mảnh đất kia nữa, gần đây con gái tôi gặp phải một số khó khăn, tôi muốn bán mảnh đất đó đi, đưa tiền cho con bé vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“À? Ông muốn bán hai miếng đất thổ địa kia đi?” Ánh mắt của Trịnh Minh lập tức sáng lên, không ngờ rằng kẻ ngốc này lại chủ động ᴆụng vào giữa họng súng của ông ta!
Mặc dù ông ta kích động đến nỗi hai mắt sáng lên, nhưng vẫn cố đè nén cơn mừng như điên trong lòng xuống, trầm ngâm rồi nói: “Nếu ông muốn bán hai mảnh đất đó đi, tôi... có thể mua lại, chỉ là về giá tiền... ông có thể ưu đãi cho tôi hay không?”
Lăng Trí nói: “Anh Trịnh, tôi... vừa mới từ trong ra... nên không biết nhiều về giá thị trường bây giờ. Anh muốn mua, cứ xem đi. Chúng ta đều là người quen biết đã lâu, tôi cũng không lấy của anh giá quá cao đâu.”
“Ai nha! Nếu ông anh đã nể mặt tôi như vậy, tôi sẽ bảo kế toán làm một bản dự toán cho tôi. Anh chờ tôi một lúc tôi đi gọi điện thoại.”
“Được, xin anh cứ tự nhiên.”
Trịnh Minh khẽ gật đầu với ông, ông ta đi tới bên cửa sổ giả vờ đi gọi điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, ông ta ‘nói chuyện điện thoại xong’ trở lại nói: “Ông anh, đại khái tôi đã nắm được giá cả bên kia rồi, mặc dù diện tích của hai miếng đất kia rất lớn, nhưng vị trí của nó lại không phải nằm trong khu buôn bán, vì vậy... có lẽ chúng tôi có thể ra giá...” Ông ta dùng tay trái giơ bốn ngón tay lên: “Bốn triệu, ông anh thấy thế nào?”
Lăng Trí nhíu mày lại: “Hôm qua con gái tôi nói, chỗ bạn nó có thể ra giá năm triệu...”
Trịnh Minh chợt cảm thấy rét lạnh!
Không phải bởi vì giá tiền này... Mà là, Lăng Trí vừa mới nói: “Con gái ông nói... cô ta có người bạn có thể ra giá năm triệu!” Trịnh Minh khẽ giật mình, không phải hôm qua Chu Vân nói... cô ta còn chưa nói giá tiền với Lăng Trí sao? Còn nói chờ lần sau gặp lại, rồi nói tiếp?
Cái con nhóc láo toét này, rõ ràng là nói dối lừa gạt bọn họ!
Trịnh Minh nghĩ vẫn nên nói rõ chuyện này với anh rể của mình trước thì hơn, ông ta nói với Lăng Trí: “Ông anh này, chắc người nói với ông anh kahs xong xênh, một triệu với người ta chẳng thấm vào đâu cả, nhưng… với tiểu đệ… vẫn hơi… ha ha...”
Ông ta nói xong, hơi dừng lại, rồi giữ lại đường sống cho mình nói: “Ông anh, nếu không thì như thế này đi... Tôi đi về trước thương lượng xem thế nào, ngày mai tôi sẽ cho ông anh câu trả lời chính xác. Nếu bên ông anh có gì thay đổi, ông anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi vẫn rất có thành ý mua mảnh đất này.”
“Ừ, được! anh cứ đi về thương lượng trước đi, có chuyện gì, chúng ta sẽ liên lạc lại sau.”
Sau khi Lăng Trí đi, Trịnh Minh lập tức đi gặp Vương Vinh Diệu.
“Cái gì? Tiểu Vân đã nói với cậu ta?”
“Thiên chân vạn xác!” Trịnh Minh kể lại nguyên văn lời nói của Lăng Trí một lần.
Vương Vinh Diệu cười nhạt, được lắm! Đúng là nuôi một con sói mắt trắng!
Con nhóc láo toét này! Cho nó ăn, cho nó ở, thế mà lúc mấu chốt như thế này, lại dám đâm sau lưng ông ta!
Vương Vinh Diệu dặn dò Trịnh Minh: “Cậu cứ coi như là không biết chuyện này. Bây giờ nó chưa cầm được tiền bán đất, cũng không tìm ra người đầu tư cho nó đâu.” Trịnh Minh gật đầu nói: “Anh rể, anh không cần quá lo lắng chỗ Chu Vân bên kia đâu, chúng ta vẫn nên lấy mảnh đất đó trước, để tránh đêm dài lắm mộng!”
“Ừ, cậu đi tìm Lăng Trí ép giá trước, tránh cho cậu ta cho rằng bán năm triệu là tiện nghi, không chịu bán cho chúng ta nữa.”
“Được!”
...
Lăng Trí trở lại biệt thự nhà gỗ nhỏ ở trang viện, bầu không khí trong phòng cực kỳ ấm áp. Ông ấy đứng ở ngoài cửa nhìn Lăng Vi và Diệp Đình, còn cả tiểu Tiêu đang ngồi ở bên cạnh lò sưởi cùng tiểu Đông Ni làm chong chóng gió, trong phòng còn phát ra tiếng nhạc êm ái.
Ngọn lửa trong lò sưởi, chiếu lên gương mặt của bọn họ, tiểu Vi dịu dàng xinh đẹp động lòng người, Diệp Đình đẹp trai anh tuấn, nhỏ Tiêu trầm tĩnh, tiểu Đông Ni ngây thơ đáng yêu. Tiểu Vi và Diệp Đình vừa nói vừa cười, tiểu Tiêu và tiểu Đông Ni ngồi ở bên cạnh cũng sẽ chen vào mấy lời, bốn người đều vui vẻ cười đùa, mang đến hình ảnh đặc biệt ấm áp.
Lăng Trí nhìn chằm chằm vào bọn họ, làm thế nào cũng không dời mắt đi được. Tiểu Vi cầm sợi dây chuyền bằng giấy đeo vào cổ tiểu Đông Ni, là sợi dây chuyền mặt chong chóng gió lúc trước cô vẽ, sợi dây chuyền này được làm bằng giấy, nhưng tiểu Đông Ni đặc biệt vui vẻ, lại chủ động ôm Lăng Vi, hôn lên má cô.
Diệp Đình vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, tiểu Vi cười cực kỳ dịu dàng. Ánh mắt của Diệp Đình vừa dịu dàng lại vừa cưng chiều, giống như say như mê...
Diệp Đình rõ ràng là một người cao ngạo, nhưng lúc ở trước mặt tiểu Vi, anh lại như biến thành một người khác, dịu dàng lại biết quan tâm chăm sóc...
Nếu đây là con rể của ông thì tốt biết bao nhiêu... Lăng Trí chợt giật mình, tại sao ông lại sinh ra cái ý tưởng này? Mặc dù Tiểu Vi là cháu gái của ông, nhưng... ông ấy thật sự coi cô đối đãi với cô như con gái ruột, đặc biệt là từ sau khi anh chị qua đời, ông lại càng coi cô là con ruột của mình hơn.
Ông vỗ trán, lắc đầu. Mình đúng là lão hồ đồ, cháu gái có thể móc tim móc phổi ra dưỡng lão cho ông ta, nhưng con gái... lại muốn thuê người Gi*t ông.
“Haizzz...” Trong lòng chua chát đến lợi hại.
Lăng Trí thở dài, Lăng Vi và Diệp Đình mới phát hiện ra ông đang đứng ở cửa không đi vào. Lăng Tiêu cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
“Chú —— “
“Cha...”
“Ông nội.”
Tiếng gọi này làm ông cảm thấy cực kỳ ấm áp. Lăng Trí mở cửa đi vào, cười vui vẻ nói: “Các con đều ở đây sao...”
Lăng Vi vui vẻ đứng lên, kéo lấy tay Lăng Tiêu và tiểu Đông Ni, đi tới cửa.
Lăng Vi đi ϲởí áօ khoác dài giúp Lăng Trí, Lăng Tiêu cũng đi theo cô cùng đưa tay ra. Lăng Trí nhanh chóng cảm giác được ấm áp bao vây lấy mình, cái loại ấm áp đó là sự ấm áp của gia đình đã lâu lắm rồi ông không được cảm nhận... làm ông chợt cảm động đến nỗi ngay cả cử động cũng không thể.
“Chú, bên ngoài lạnh lắm, chú mau qua bên cạnh lò sưởi sưởi ấm đi.” Lăng Vi nhận lấy áo khoác dài của Lăng Trí, đưa cho Lăng Tiêu, tỏ ý bảo anh ta hỗ trợ treo lên.
Lăng Tiêu cầm lấy áo khoác dài, run run tay, treo ở trên kệ áo bên cửa.
Lăng Trí vui vẻ mỉm cười, đôi mắt chứa đựng những thằng trầm của cuộc đời dần tràn đầy ánh sáng. Ông đưa tay ra đặt lên bả vai của Lăng Tiêu, lăng tiêu cúi đầu xuống mỉm cười.
“Chú, chú mau vào bên trong sưởi ấm đi, ngoài cửa lạnh lắm.” Lăng Vi gọi bọn họ đi vào. Lăng Trí gật đầu rồi đi vào trong.
Thật ra thì Diệp Đình có lắp máy điều hòa không khí ở trong phòng, căn phòng không lạnh tý nào, đã là tháng tư rồi, còn lại cái gì nữa? Bọn họ lắp lò sưởi để tạo cảm giác ấm cúng mà thôi. Trái tim của Lăng Trí dần trở nên ấm áp, mọi phiền muộn vừa nãy cũng đều bị ánh lửa này xua tan.
Ông kéo tay Lăng Tiêu và tiểu Đông Ni, mỉm cười đi tới bên cạnh lò sưởi, hỏi Diệp Đình: “Gần đây công việc của cháu thế nào? Đầu mùa xuân, đặc biệt bận bịu phải không?”
Diệp Đình đứng lên, cầm một cái đệm dày, Lăng Trí nhận lấy, cùng ngồi chung ở trên thảm len với bọn họ. Lửa trong lò sưởi rất vượng, bên cạnh còn bày nhiều loại chong chóng gió, đặc biệt có bầu không khí.
Diệp Đình nói: “Đúng là hơi bận rộn. Vì vậy khoảng thời gian này cháu rất ít khi sang đây thăm chú.”
“Ừ, người trẻ tuổi phải lấy sự nghiệp làm trọng! Chú ở đây rất tốt, chỉ là đáng tiếc cho mấy khóm hoa kia...”
Diệp Đình thấy ông có vẻ cực kỳ phiền muộn, anh mỉm cười nói: “Chú, cháu biết chú có tình cảm đặc biệt với những bông hoa kia, nhưng xin chú đừng khổ sở, lần trước vườn hoa xảy ra chuyện, mặc dù chậu hoa bị đánh vỡ nát, nhưng có rất nhiều cây hoa không bị làm sao, cháu đã cho người chăm sóc lại rồi, vẫn còn hơn phân nửa vườn hoa không sao.”
“Thật?” Lăng Trí cực kỳ kinh ngạc, ngày đó đầu ông bị thương rất nghiêm trọng, không chú ý được tình hình trong vườn hoa. Ông nằm viện mất mấy ngày, sau đó cũng chưa trở về qua đó.
Diệp Đình gật đầu nói: “Cháu đã cho người chuyển mấy cây hoa này đến vườn kính trong trang viên rồi, khi nào chú rảnh rỗi có thể đi xem.”
Lăng Trí nhanh chóng đứng lên: “Vậy bây giờ chú đi qua!”
“Chú —— vất vả lắm anh tiểu Tiêu mới tới đây, chú ở cùng với anh ấy trước đi!” Lăng Vi kéo Lăng Trí lại.
Lăng Trí vỗ trán, cười ha ha: “Đúng đúng đúng, nhìn chú này... đúng là lão hồ đồ mà!”
Lăng Vi còn nói: “Bên ngoài lạnh lắm, trưa mai lúc mặt trời lên cao, chú đi qua cũng được.”
“Ừ...” Tâm tình của Lăng Trí nhanh chóng khá hơn rất nhiều.
Diệp Đình pha một bình trà thơm, đưa cho Lăng Trí một ly, Lăng Trí nhận lấy, nhanh chóng cảm thấy nhiệt độ ấm áp từ ly trà truyền tới những ngón tay sần sùi, đã bao nhiêu lâu rồi... ông không được cảm thụ cảm giác ấm áp này?
Lăng Trí thưởng thức ly trà, đèn nén ngọn lửa trong mắt xuống...
Diệp Đình lại châm một ly trà giúp ông, thành khẩn nói: “Chú, bây giờ cháu có một ý nghĩ...”
Lăng Trí thấy anh nói chuyện rất trịnh trọng, ông đặt ly trà xuống, cẩn thận nghe anh nói chuyện.
Diệp Đình nói: “Sau khi chuyện này xảy ra, cháu đã suy nghĩ rất nhiều. Chú, thật ra thì nếu chú muốn làm vườn, cũng không nhất định phải đi ra bên ngoài thuê một khu đất làm vườn, trong trang viên này của cháu, có rất nhiều khoảng đất trống, không bằng, chú cứ ở chỗ này làm một vườn hoa, chú thấy thế nào?”
“Hả?” Lăng Trí hơi sửng sốt.
Lăng Vi cũng ngước mắt lên, nhìn Diệp Đình.
Vẻ mặt của Diệp Đình cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt của anh tràn đầy chân thành: “Mặc dù vườn hoa bên ngoài đã được xây sửa xong, nhưng không ai có thể bảo đảm Vương Vinh Diệu và Chu Vân có còn lại tìm người gây phiền toái cho chú nữa hay không...”
Lăng Trí chần chừ rồi gật đầu.
Diệp Đình còn nói: “Nếu chú cảm thấy dùng đất của cháu không thoải mái, chú có thể đóng tiền thuê đất cho cháu. Nhưng cháu sẽ không động vào số tiền này, cháu có thể giúp chú làm một quỹ cho vườn hoa, coi như là chú dùng số tiền thuê đất này quyên tặng cho những người thật sự cần nó.”
“...”
Lăng Trí ngạc nhiên, trái tim ông như vừa bị thứ gì đó chạm vào, những lời nói cỉa Diệp Đình làm ông cảm thấy cực kỳ xúc động!
Đứa nhỏ này... thật sự rất quan tâm đến ông!
Lăng Trí bị anh thuyết phục, cho thuê vườn hoa bên ngoài, Diệp Đình khẳng định sẽ phải cử nhiều người bảo vệ trong bóng tối... Nói không chừng sẽ còn gặp phải nguy hiểm gì.
Nếu ông làm vườn chăm sóc hoa ở trong trang viên này, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Lăng Trí động tâm, nhưng ông không đồng ý ngay lập tức, ông ấy nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Vi.
Lăng Vi mỉm cười, nói bằng giọng khẳng định: “Chú, anh ấy là chồng cháu, chúng cháu biếu chú là phải! Chú cũng đừng khách khí với chúng cháu, ngày mai cháu sẽ giúp chú chọn một khoảng đất lớn.”
“Được!” Lăng Trí thống khoái đáp ứng.
Lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên cúi đầu, nói: “Anh muốn về nhà một chuyến...” Tầm mắt của anh ta rơi vào ngày mùng năm tháng tư trên tờ lịch.
“Cái gì?”
Về nhà?
Lăng Tiêu muốn về nhà nào?
Lăng Vi, Diệp Đình, Lăng Trí, tất cả đều nhìn về phía anh ta, anh ta nói nhà... Là... ngôi nhà đã bị thiêu hủy ở quần đảo Avery đó sao?
Ba người liếc mắt nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn về Lăng Tiêu, không biết tại sao anh ta lại đột nhiên nói muốn trở về “Nhà”?
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào ngày mùng năm tháng tư, trong mắt tràn đầy bi thương...
Anh ta nói: “Đã lâu lắm rồi... hoa nhà anh không được tưới nước...”
Trong lòng anh ta rất khó chịu, anh ta từ từ ngước mắt lên nhìn về phía Lăng Trí, rồi nhìn về phía Lăng Vi, rồi lại nhìn về phía Diệp Đình, sau đó bi thương cúi đầu.
Lăng Vi đưa tay nắm lấy tay anh ta, cô biết... ngày mùng năm tháng tư là tiết thanh minh... Lăng Vi nhẹ giọng nói: “Anh tiểu Tiêu, anh muốn trở về, thì cứ trở về đi. Em sẽ trở về cùng anh.”
Lăng Trí cũng nói: “Cha cũng cùng đi...”
Con dâu và cháu gái của ông còn lẻ loi ngoài đó, ông còn chưa đi tế bái bọn họ...
Tiểu Đông Ni thấy Lăng Tiêu đột nhiên buồn bã, bé chu cái miệng nhỏ nhắn, leo vào trong иgự¢ Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ôm lấy bé, tiểu Đông Ni chớp chớp đôi mắt xanh biếc xinh đẹp, nói: “Đông Ni cũng đi với cha.”
“Ừ: “Lăng Tiêu hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé, Lăng Trí giơ tay lên, xoa xoa đầu nhỏ của tiểu Đông Ni, đúng là áo bông nhỏ vừa tri kỷ lại vừa đáng yêu là.
Ông rất hy vọng tiểu Tiêu và tiểu Đông Ni sẽ nhanh chóng khỏe lên. Khi đó, ngôi nhà này sẽ ấm áp biết bao.
Chuông điện thoại di động của Lăng Trí đột nhiên vang lên.
Ông lấy điện thoại ra nhìn, là Trịnh Minh.
Vẻ mặt của ông lập tức lạnh xuống, Trịnh Minh nói muốn mua đất, giá cả dễ thương lượng. Lăng Trí nói: “Hai ngày tới đây tôi có mấy chuyện phải làm, chờ qua hai ngày tới rồi nói tiếp.”
Cũng không chờ Trịnh Minh đáp lại, Lăng Trí đã trực tiếp tắt máy. Cả nhà bọn họ đều đang vui vẻ hạnh phúc, ông không muốn bị những người này khuấy động bầu không khí. Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, phớt lờ đám rùa đen này mấy ngày cũng được.
Hơn mười giờ tối, Diệp Đình và Lăng Vi vui vẻ tạm biệt bọn họ. Hai người ra khỏi nhà gỗ nhỏ, Lăng Vi trở về phòng của mình chuẩn bị hành trang cho chuyến đi đến quần đảo Avery ngày mai.
Cô vừa sắp xếp quần áo, Diệp Đình vừa nháo với cô: “Vợ bớt giận chưa?”
Lăng Vi xếp quần áo: “Chắc chắn là chưa tiêu! Chờ em cùng anh tiểu Tiêu đi bái tế chị dâu về, em sẽ thu thập đám rùa đen khốn kiếp này!”
Diệp Đình ôm lấy cô vào иgự¢: “Em đừng nóng giận, đừng nóng giận. Cứ từ từ rồi nói.”
Lăng Vi bị anh chọc cho cười phá lên, cái tên bại hoại này! Đột nhiên có người tới gõ cửa. Lăng Vi đi ra ngoài, nhìn thấy Angel mặc bộ đồ jeans, có vẻ như muốn ra ngoài.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Còn không đợi Lăng Vi hỏi mình, Angel đã chủ động nói: “Tiểu Vi, tôi muốn xin cô giúp tôi một chuyện.”
“Giúp cái gì? Cô cứ nói đi.”
Angel nhìn chằm chằm vào cô, đặc biệt nghiêm túc nói: “Tôi muốn lấy con chip ở trong đầu tôi ra.”
Cô ta nâng tay phải lên, chỉ chỉ vào đỉnh đầu của mình.
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào cô ta hỏi: “Cô nhất định phải lấy ra sao? Lý Ân đã bị bắt, con chip này không còn uy Hi*p gì lớn với cô nữa.”
Còn nhớ lần trước ở căn cứ của Quân Dương lúc, bác sỹ kia chẩn đoán cho cô ta đã nói, nếu ૮ưỡɳɠ éρ lấy con chip kia ra, cô ta có thể sẽ bị mù.
Angel mím môi, biểu tình phức tạp thấp giọng nói: “Ở trong mắt cô… vật này giống như một quả bom. Nhưng với tôi mà nói... nó là một vết nhơ không thể nào rửa sạch. Tôi muốn rửa sạch những vết nhơ này đi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn đi chuộc tội của chính mình... Nó ở trong đầu tôi, giống như một sợi dây vô ình trói buộc linh hồn tôi... vì vậy, tôi phải lấy nó ra.”
Lăng Vi gật đầu: “Nếu cô đã thật sự quyết định, vậy tôi sẽ liên lạc với Quân Dương, xem xem lúc nào thuận lợi sẽ đón cô qua.”
“Được, cám ơn cô.” Trạng thái của Angel bây giờ, rất giống với con nhím đã bị nhổ hết gai nhọn. Cô ta cảm kích nhìn Lăng Vi, rôi nói: “Xin cô đừng nói chuyện tôi muốn loại bỏ con chip này cho Tứ ca biết. Chờ khi nào tôi bình phục, tôi sẽ trở lại tìm anh ấy.”
“Được, chỉ là...” Lăng Vi dừng lại, rồi nói: “Cô không nói cho Tứ ca, anh ấy cũng sẽ đoán được... Nếu anh ấy tự đoán được, thì cô đừng trách tôi không giữ bí mật đấy nhé.”
Angel cười nói: “Lăng Vi, nhìn bên ngoài cô rất mạnh mẽ, nhưng thật ra lòng dạ của cô rất mềm.”
Lăng Vi cười nói: “Cô đang khen tôi đấy à?”
Angel mỉm cười: “Dĩ nhiên... là tôi thật lòng.”
Ngày hôm sau, người một nhà đều cùng Lăng Tiêu trở về quần đảo Avery, lúc Lăng Tiêu xuống máy bay, tâm trạng của anh ta hơi kích động.
Nhưng điều làm cho Lăng Vi bất ngờ là, bây giờ anh tiểu Tiêu đã biết cách kiềm chế tâm tình của mình!
Trước kia, anh ta rất sợ bị đả kích, anh ta của bây giờ, thật sự đã tốt hơn trước kia rất nhiều, rất nhiều. Hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục màu đen nhìn đặc biệt đẹp trai, tay xách hộp đàn violon.
Biểu tình trên mặt anh ta rất nghiêm túc, đôi mắt đen che giấu nỗi buồn khôn nguôi. Người không biết anh ta, sẽ hoàn toàn không ngờ rằng, anh ta đã từng có một đoạn hồi ức buồn đến nỗi khiến cho lòng người chua sót.
Lăng Tiêu mang bọn họ đi tới trước phế tích một căn nhà cũ đã bị thiêu hủy ở ngoại ô, nước dần trào ra khỏi khóe mắt của anh ta, làm thế nào cũng không kìm nén được...
Từng mảnh vụn trong đống đổ nát, đều chứa đựng những hồi ức đau đớn anh ta không muốn nhớ lại! Vợ và con gái của anh ta đã bị thiêu ૮ɦếƭ ở chỗ này, anh ta đau lòng ôm đầu! Anh ta hận mình bị đau đớn làm đánh mất tinh thần, ngay cả một tang lễ đàng hoàng cũng không cho bọn họ được... tro cốt của bọn họ… vẫn còn ở trong đống đổ nát này.
Lăng Tiêu đứng ở đó, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Anh ta đẩy cánh cửa gỗ đã bị thiêu đốt ra, đi vào phòng ngủ của mình và vợ, tro cốt của vợ và con gái anh ta đang được đặt ở trên bệ cạnh cửa.
Anh ta đưa tay ra, chạm vào hai hộp tro cốt màu xám xanh, nước mắt của anh ta đã rơi đầy mặt. Lăng Trí đi lên, ôm lấy bả vai của anh ta, Lăng Tiêu khó mà ức chế được nỗi đau trong lòng, anh ta run rẩy mở hộp đàn violon ra, cầm đàn violin đặt ở bả vai, anh ta ngậm lệ nóng, nhìn bức ảnh đen trắng của người vợ yêu và con gái ngoai của mình...
Emily xinh đẹp trẻ trung dịu dàng lại thiện lương tốt bụng... Bella đáng yêu… chỉ mới 3 tháng tuổi...
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống lăn qua gò má, anh ta cố chấp kéo dây đàn, từ từ trình diễn bản nhạc buồn “Linh hồn của trái tim” cho vợ yêu và con gái ngoan của mình...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc