Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 242

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, tại sao đám phụ nữ này cứ thích đến khiêu khích cô? Chồng cô, anh tuấn tiêu sái, kim quang lòe lòe đang đứng ở bên kia, sao không có ai đi tìm anh nói chuyện?
Lăng Vi đang suy nghĩ, thì nhìn thấy một người phụ nữ bưng ly rượu vang, đạp đôi giày cao gót mười mấy centimét, lắc eo, đi về phía Diệp Đình. Lúc người phụ nữ đó đi gần đến chỗ Diệp Đình, Diệp Đình bất ngờ lạnh mắt liếc qua. Người phụ nữ kia bị dọa sợ thiếu chút nữa nhào xuống đất thành tư thế chó gặm cứt...
Người phụ nữ lảo đảo bước đi, lập tức đổi sang hướng khác...
Lăng Vi cười nói trong lòng: “Ánh mắt của chồng cô... có thể Gi*t người... lão đại hắc đạo Quốc tế còn gặp họa, thì con gái như cô có chọc nổi không?”
Tiệc rượu trôi quá nửa thời gian. Lăng Vi và đám chị em của mình mời rượu đám đàn ông. Lăng Vi nói với Diệp Đình: “Cục cưng, cám ơn anh anh minh thần vũ, bảo vệ em tốt thế này.” Cô vừa cười với Lôi Tuấn, Tần Sinh, Vinh Phỉ, Hoa Thiểu Kiền vừa nói: “Cám ơn anh rể em rể, đã thay bọn tôi ngăn cản khó khăn. Không có các anh, bọn tôi cũng sẽ không an toàn như bây giờ.”
Nếu không nhờ bọn họ giả bộ bị bắt cóc, sớm muộn gì người bị bắt cóc cũng sẽ là cô.
Mấy người đàn ông đều cười.
Các ống kính xung quanh đều chụp ảnh bọn họ, ánh đèn flash liên tục chớp lóe.
Cảnh tượng thế này, thật đúng là khó gặp!
Lúc yến tiệc sắp kết thúc, có một phóng viên đặc biệt khách khí đi tới bên cạnh Lăng Vi: “Diệp phu nhân, chào buổi tối. Tôi là phóng viên của Tân Ngu ALW, xin lỗi đã quấy rầy cô. Tôi có thể trò chuyện với cô về đề tài xe mới không?”
Lăng Vi hơi nhướn mày...”ALW...” cô đã từng nhìn thấy cái danh tự này ở trong máy vi tính của Diệp Đình... Hai ngày trước, Diệp Đình nói muốn giới thiệu các sản nghiệp và cách thức hoạt động của “Đỉnh phong“... lúc ấy, cô đã nhìn thấy cái danh tự này.
ALW... là công ty giải trí Diệp Đình mới thành lập. Nếu cô không hiểu sai, hẳn là có ý nghĩa “Yêu Lăng Vi “...
Trong lòng Lăng Vi dâng lên một tia ngọt ngào, cô gật đầu, nói với phóng viên kia: “Đến bên kia ngồi nói đi.”
Phóng viên kia rất bất ngờ, không ngờ rằng Lăng Vi lại là người dễ nói chuyện như vậy. Phóng viên đó vội vàng đi theo cô tới khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Phóng viên đó cầm 乃út và quyển sổ nhỏ, vừa nghiêm túc ghi chép, vừa hỏi cô: “Phu nhân, trước khi cô đi nước ngoài đã đáp ứng lời mời đến đài truyền hình Lan Mị tham gia phỏng vấn, có rất nhiều ký giả đã nói những lời nặng nề, nói thiết kế của cô là ăn cắp bản quyền, lúc ấy cô đã mạnh mẽ đáp lại. Rất nhiều người đam mê xe hơi trong nước và nước ngoài đều có lời khen cô, cũng đang mong đợi chiếc xe hơi mới của cô được đưa ra thị trường.”
Lăng Vi gật đầu, bày tỏ đang nghiêm túc lắng nghe.
Phóng viên kia lại nghiêm túc nói: “Rạng sáng hôm nay, tiên sinh nhà cô và bạn đã trợ giúp phá được vụ án quốc tế, điều này cũng làm cho rất nhiều người trẻ tuổi phấn chấn và đánh giá cao. Tôi tin tưởng sau khi mẫu xe hơi mới của cô được tung ra thị trường, chắc chắn có thể bán được nhiều. Nhưng có rất nhiều người lại đang lo lắng cho rằng, cô chỉ nghiên cứu ra động cơ, chứ... có vẻ như còn chưa đầu tư xây dựng hãng riêng của mình, cô muốn hợp tác sản xuất với công ty xe nào sao? Xin hỏi tiếp theo cô có động thái cụ thể nào không?”
Lăng Vi mỉm cười với đối phương, xác minh nói: “Xin các bạn cứ yên tâm, tôi sẽ không hợp tác với hãng xe hơi nào sản xuất mẫu xe hơi mới này, nó sẽ xuất hiện trên thị trường với thương hiệu hoàn toàn mới.”
Phóng viên đó kích động gật đầu nói: “Chúng tôi vạn phần mong đợi được nhìn thấy nó.”
Lúc yến tiệc kết thúc, Lăng Vi nhìn thấy Diệp Đình nhận một cuộc điện thoại, sau đó, chỉ thấy chân mày của anh dần nhíu chặt lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Trái tim của Lăng Vi nhanh chóng đập liên hồi.
Đã xảy ra chuyện gì? Diệp Đình vừa nhận cuộc điện thoại gì?
Trong lòng Lăng Vi bỗng dâng lên cảm giác không ổn! Vẻ mặt này của Diệp Đình... chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì?
Da đầu cô tê dại từng trận.
Lăng Vi bước nhanh tới bên cạnh Diệp Đình, cô nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Diệp Đình, thoáng bùng lên ngọn lửa giận.
Xung quanh Diệp Đình nhanh chóng trở lên yên lặng! Có mấy phóng viên vốn muốn chuẩn bị thêm nhiều tư liệu phỏng vấn, nhìn thấy sắc mặt của tổng tài Diệp kém tới cực điểm, tất cả bọn họ đều không tự chủ được lui về phía sau.
Mấy phóng viên vây ở xung quanh Diệp Đình nhường ra một con đường cho Lăng Vi, Lăng Vi đi tới bên cạnh Diệp Đình, nắm lấy tay anh, hỏi anh: “Sao vậy?”
Diệp Đình ôm Lăng Vi thoát khỏi đám người, bình tĩnh nói: “Chú nơi đó xảy ra chuyện.”
Lăng Vi chợt cả kinh!”Chú xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”
“Chú không nói tỉ mỉ, bên chỗ chú ấy cực kỳ ồn ào, anh không nghe rõ gì cả. Nhưng em đừng quá lo lắng, bên chỗ chú có người bảo vệ rồi. Em mau mặc áo khaác dài vào, chúng ta đi qua xem thế nào.”
Lăng Vi nhanh chóng đi mặc áo khoác vào, Vinh Phỉ và Lôi Tuấn cũng đi theo, Hoa Thiểu Kiền phụ trách đưa mấy người phụ nữ về nhà.
...
Diệp Đình lái xe đến cổng vườn hoa ở khu ngoại ô.
Dưới ánh đèn ở vườn hoa, có hơn chục người đang đánh nhau, trong đó có bốn người cầm dao bị tám người bên ngoài vây công! Bọn họ đều vỡ đầu chảy máu, cả người đều là vết thương.
Lăng Vi chưa từng nhìn thấy trận đánh thế này, rõ ràng là người tiểu đội bóng tối đang thu thập đám tới gây chuyện kia.
Cách rất xa, Lăng Vi nhìn thấy toàn bộ thủy tinh trong vườn hoa vỡ tung tóe. Bên trong bị đập tơi tả!
Xung quanh hỗn độn.
Bốn năm mươi người nằm ngổn ngang ngoài cửa, còn cả dao mã tấu rơi đầy đất! Bọn họ đều ôm đầu, ôm bụng: “Gào khóc”! Còn có một bộ phận người chạy trốn, hiển nhiên số người tới đập phá vườn hoa không chỉ có thể này! Nhìn có vẻ như phải lên đến trên một trăm.
Tiểu đội bóng tối có tổng cộng tám người, có mạnh thế nào đi nữa cũng không thể chống đỡ được hết!
Lúc xe của Diệp Đình đến gần, bọn họ nhìn thấy bốn người vừa mới bị vây công nhanh chóng bị toàn bộ đánh ngã, bộ âu phục màu đen trên người bọn họ đều đã rách rưới vương vãi vết máu.
Thành viên tiểu đội Bóng tối nhìn thấy xe của Diệp Đình đến gần, lập tức đứng thành một hàng, hành lễ với anh.
Lăng Vi thấy trên người bọn họ đều là vết thương, rõ ràng đối phương không phải là dạng hiền lành gì! Cô lại nhìn trong vườn hoa lần nữa, lửa giận lại chợt bay lên!
Hoa cỏ trong vườn hoa đều bị quật ngã, giẫm nát. Thủy tinh vương vãi khắp nơi, giống như vừa bị quái thú hung tợn càn quét qua!
Lăng Vi siết chặc quả đấm, đôi mắt dần trở nên đỏ ngầu: “ĐM! Ai làm?”
Có bản lĩnh thì hướng về phía cô đây này! Sao lại phá vườn hoa của chú, đúng là tiện!
Lăng Vi giận đến mức muốn Gi*t người!
Xe của Diệp Đình vẫn chưa hoàn toàn dừng lại, Lăng Vi đã mở cửa xe ra, Diệp Đình đạp gấp thắng xe, Lăng Vi nhanh chóng nhảy xuống xe. Tất cả mấy chiếc xe thương vụ đi phía sau chiếc MG của Diệp Đình đều đồng loạt dừng lại. Mấy chục người trong xe đều mở cửa xuống xe. Lăng Vi xuống xe, nóng lòng chạy vào trong vườn hoa, mới vừa chạy đến cổng vườn hoa, đã thấy Lăng Trí che đầu nằm ở cửa.
Trên mặt Lăng Trí bê bết máu, đôi mắt, lỗ mũi vừa xanh lại vừa tím, sưng như chiếc bánh bao đỏ!
Lăng Vi giống như hung thần, cả người đều tỏa ra sát khí!
“Ai đã làm chuyện này?”
Cô nghiến răng trèo trẹo hỏi.
Ánh mắt hung ác như muốn Gi*t người!
Ánh mắt lạnh lẽ, như thổi ra một tầng sương lạnh!
“Tiểu Vi...” Lăng Trí nhìn thấy Lăng Vi, tâm tình lo lắng lập tức được buông lỏng không ít. Ông ấy khó khăn ngồi dậy, mắt đã không thể thấy rõ mặt người, chỉ có thể nhìn được một bóng người mờ mờ ảo ảo.
Lăng Vi chay tới đỡ ông ấy: “Chú...”
Trán Lăng Trí bị rách một đoạn dài bảy tám cm!
Trên đầu, trên quần áo dính đầy máu!
Ông ấy đau đến nỗi không nhúc nhích được. Lăng Vi nhìn tháy vết máu be bét trên đầu ông ta, ngọn lửa trong mắt lại càng bùng lên dữ dỗi!
“Chú! Nhanh lên, cháu đưa chú đến bệnh viện!” Cô đỡ lấy Lăng Trí đang lảo đảo lắc lư, Vinh Phỉ và Lôi Tuấn vội vàng giúp cô đỡ lấy Lăng Trí.
Diệp Đình nhìn những chậu hoa bị đập nát cánh hoa rơi lả tả trên đất, ánh sáng trong mắt càng ngày càng lạnh.
“Tiên sinh...”
Thành viên tiểu đội bóng tối đứng hai bên cúi đầu xin nhận tội với Diệp Đình, đội trưởng tiểu đội—— Long Khôn nói: “Tiên sinh, chúng tôi không bảo vệ tốt Lăng lão tiên sinh, xin tiên sinh trách phạt.”
Diệp Đình liếc nhìn anh ta, cả người toát ra lệ khí! Anh lạnh như băng nói: “Tra rõ kẻ chủ mưu phía sau!”
Long khôn cúi đầu nói: “Dạ, tiên sinh!”
Chỉ đập một vườn hoa, mà phải cử trên trăm người! Còn mang cả dao kiếm mã tấu, đám người này tuyệt đối không phải là côn đồ bình thường!
Long Khôn đi tới bên cạnh một người trong số đang ngã lăn lộn trên mặt đất, nhấc chân đạp mạnh lên trên bụng người nọ, sau đó lại đạp vào mặt người đó hỏi: “Nói! Ai sai mấy người tới?”
Người nọ ôm lấy bắp đùi anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không biết... Chúng tôi thật sự không biết...”
Lăng Vi làm hành động tàn nhẫn, cô đi lên trước dùng gót giầy cao gót đạp ở trên mu bàn tay của người kia, di di mạnh, giọng nói lạnh như băng quát hỏi: “Rốt cuộc là ai?”
“A a a ——” người nọ kêu gào thảm thiết, người phụ nữ này hạ chân quá ác! Đau đến đến nỗi anh ta không nhấc mắt lên được!
Anh ta muốn đẩy ngã người phụ nữ này, kết quả иgự¢ lại bị người ta đá một cước: “Nói mau!” Vinh Phỉ nổi giận!
Người này đau đến mức gân xanh không ngừng nhảy, cầu khẩn nói: “Tôi thật sự không biết là ai thuê chúng tôi... Chúng tôi là côn đồ chuyên nghiệp... Ông chủ nhận việc, bảo chúng tôi thu thập ai, chúng tôi liền thu thập người đó...”
Lúc này, Lăng Trí đang lảo đảo lắc lư đi lên trên xe đột nhiên quay đầu nói: “Tôi chỉ là một ông già sắp xuống lỗ, chưa bao giờ đắc tội với ai cả, ai lại muốn làm khó tôi?”
Ông ấy vừa mới ra khỏi tù, cũng chỉ dùng mười đầ ngón tay để đếm số người đã gặp mà thôi.
Người nọ nằm trên đất ôm bụng kêu gào cầu xin tha thứ nói: “Chúng tôi thật sự không biết là ai bảo chúng tôi làm... mấy người có thế lực như vậy, muốn điều tra ra là ai ra tay với mấy người chắc không phải là việc khó gì... mấy người muốn biết... có thể liên lạc với ông chủ của chúng tôi.”
Vừa nói người nọ vừa lấy điện thoại di động ra ném đến bên chân của Lăng Vi: “Ông muốn biết là ai đối phó ông, có thể gọi điện thoại cho ông chủ của tôi Lương Bưu... Chúng tôi chỉ là côn đồ bình thường, thật sự không biết nội tình.”
Diệp Đình nhặt điện thoại lên, chụp mấy bức ảnh, gửi tới cho Lương Bưu.
“Tít ——” điện thoại vang lên. Đầu điện thoại bên kia kết nối, lạnh lùng mắng một tiếng: “Không phải bảo đập phá vườn hoa thôi sao? Sao lại vất vả như vậy? Sao các anh em đều bị đánh thành thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Đình cười lạnh.
Lương Bưu phát giác ra không đúng, mắng chửi: “Thằng nhóc nhà mày cười cái gì? Đừng có mà giả thần giả quỷ với ông đây!” Thấy đối phương im lặng nửa ngày trời không lên tiếng, Lương Bưu mắng: “Màu là ai? Nói chuyện với ông đây đi!”
Diệp Đình lạnh lùng không cười híp mắt lại nói: “Tao là ông cụ tổ nhà mày!”
Nói xong, anh lại lạnh như băng nói một cái tên: “Đã nghe thấy Bóng tối chưa?”
“Bộp ——” điện thoại di động của đối phương bị rơi xuống đất.
Điện thoại cúp.
Không đến mười giây sau, điện thoại di động trong tay Diệp Đình lại vang lên, là một dãy số khác, rõ ràng đối phương đoạt điện thoại di động của người khác gọi tới.
Diệp Đình nhấn nút nhận cuộc gọi, liền nghe thấy người ở đầu điện thoại bên kia run run rẩy rẩy khóc lóc nói: “Tiên sinh tha mạng —— anh đại nhân đừng chấp với tiểu nhân, chúng tôi không biết chuyện này có quan hệ với anh! Công việc của chúng tôi là nhận tiền tài làm việc ác thay người khác... chúng tôi không liên quan gì đến ân oán giữa hai bên!”
Diệp Đình lạnh giọng hừ: “Tôi cho anh gấp mười lần tiền, anh trả lại chuyện này gấp mười lần cho tôi!”
“Hả? Vâng —— dạ dạ dạ! Anh không hỏi... là ai bảo chúng tôi làm sao?”
Diệp Đình khinh thường nói: “Là ai làm đều sẽ ૮ɦếƭ, tôi lười so đo với người ૮ɦếƭ.”
“Dạ dạ dạ dạ!” Lương Bưu không dám thở mạnh: “Tất cả đều làm theo lời anh nói!”
Cúp điện thoại, Lương Bưu đổ mồ hôi đầy đầu.
Anh ta đã sợ đến nỗi sắp tè cả ra quần, đối phương là người của tổ chức “Bóng tối” đấy! Ôi mẹ ơi... Đây chính là tổ chức ám sát trong truyền thuyết! Hoàn toàn khác với đám lưu manh đầu đường xó chợ như bọn họ.
Lương Bưu run rẩy gọi điện thoại cho các anh em, lại chào hỏi chừng một trăm người.
Trong đầu thầm nghĩ, công việc lần này thật là tồi tệ... bây giờ mình phải làm thật tốt cho người ta! Không đền hai mạng người thì không xong!
Lăng Trí ở bên cạnh nghe mà bị doạn sợ hết hồn hết vía! Ông lấy tay che vết thương nhịn đau trở về, ông nhìn về phía Diệp Đình, cầm lấy chiếc điện thoại di động từ trong tay anh, nhấn gọi lại vào số điện thoại đó.
Lương Bưu thấy điện thoại reo, ý? Lại có điện thoại? Anh ta run rẩy ấn nút nghe, thấy đầu bên kia đã đổi thành giọng nói khác, giọng nói này già nua hơn và cũng thân thiện hơn so với giọng nói vừa nãy, dường như đối phương đang nhịn đau, ông rên lên “Hừ hừ “ rồi mới hỏi: “Ai là người thuê các anh?”
Lương Bưu đột nhiên nghĩ đến, thuận miệng nói ra khỏi miệng: “Là phụ nữ.”
Nói xong, anh ta lại “Ai nha “, giơ tay lên tát vào cái miệng rộng của mình! Làm nghề của bọn họ là không thể tùy tiện nói tên người thuê ra. Vừa rồi anh ta bị chập mạch, mới thuận mồm nói ra.
Lăng Trí giật cả mình!
Lại hỏi: “Người phụ nữ nào?” Ông ta không biết người phụ nữ nào cả.
Lương Bưu không nói thêm gì nữa.
Lăng Trí cau mày lại, ông nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi mình đã đắc tội với người phụ nữ nào. Ông nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói: “Dạy dỗ người đó thật tốt là được, đừng làm xảy ra án mạng.”
“À?” Lương Bưu hơi sửng sốt, không biết rốt cuộc mình phải nghe theo lời ai... Đợi nửa phút sau, không nghe thấy người bên phía đối phương phản đối, anh ta vội vàng cung kính đáp ứng: “Được được được! Dạ dạ dạ! Tất cả đều nghe theo ông!”
Lăng Vi không nói gì nữa, vừa rồi Diệp Đình cố nói cứng rắn, là muốn cho Lương Bưu biết phải nghe theo lời ai.
“Chú đừng quan tâm đến những chuyện này nữa, để cháu đưa chú đi bệnh viện trước đã!” Lăng Vi nóng lòng muốn ૮ɦếƭ, mặt chú đã bê bết máu, máu cũng đã chảy đầy xuống cằm ông rồi.
...
Đi tới bệnh viện, sau khi chụp X quang đầu, bác sỹ đề nghị ông nằm viện quan sát mấy ngày, bởi vì não có dấu hiệu bị chấn động nhẹ.
Lăng Trí phải nhập viện bệnh viện, Lăng Vi giận đến nhức cả đầu!
Diệp Đình ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc của cô nói: “Em đừng tức giận, chuyện này không kết thúc nhanh như vậy đâu. Em đừng xía vào, đừng làm bẩn tay mình.”
Lăng Vi nâng tầm mắt lên nhìn anh, vẻ mặt của anh cực kỳ âm trầm, đôi mắt đen chứa đầy sự tàn nhẫn.
Cô híp mắt lại, lắc đầu, dù tay cô có phải dính đầy máu, cô cũng phải thu thập đám tiện nhân này!
Buổi tối hôm đó, Lăng Vi bảo thành viên tiểu đội bóng tối theo dõi nhóm người Lương Bưu.
Lăng Vi ngồi ở trong xe, thành viên tiểu tổ bóng tối lên xe, báo cáo với cô: “Phu nhân, Lương Bưu đã hẹn người phụ nữ kia ra ngoài, cô xem ảnh đi.”
Lăng Vi nhận lấy điện thoại di động của anh ta, rũ mi mắt xuống nhìn lên màn hình điện thoại, Lăng Vi giận đến mức ngón tay run lẩy bẩy! Lại là Chu Vân? Cô ta còn chưa ૮ɦếƭ? Con tiện nhân này! Dám đánh cha ruột của mình!
Trong con hẻm nhỏ bên ngoài xe, truyền tới tiếng hét thất thanh của phụ nữ.
Rõ ràng là Lương Bưu đang thu thập Chu Vân, Lăng Vi ngồi ở trong xe, cô híp mắt nhìn chằm chằm vào hẻm nhỏ =. Chỉ chốc lát sau, Lăng Vi thấy Lương Bưu cho người mang Chu Vân ra ngoài, Lương Bưu hung ác mắng chửi: “ĐM, cái con đàn bà hạ tiện này, thiếu chút nữa là hại ૮ɦếƭ ông đây!” Lương Bưu vẫy tay ra hiệu cho đàn em: “Mang cô ta đến bệnh viện, đừng để cho cô ta ૮ɦếƭ nhanh như vậy. Chờ chữa xong, lại đánh tiếp!”
Chu Vân gãy mấy cái xương, cô ta bị cố định người ngay cả xuống giường cũng không xuống được. Cả người tím bầm, đầu bị đánh đến rách một mảng. Từ trán đến sau ót, tóc nửa bên đầu cô ta bị cạo sạch.
Chu Vân bị đánh gãy sống mũi, mũi vừa sưng lại vừa đen, cả khuôn mặt giống như cái bánh bao đen, làm cho ai nhìn cũng cảm thấy kinh tởm.
Lăng Vi nhìn ảnh, híp mắt lại nghĩ: Đáng đời! Cho cô nếm mùi này!
Cô cho rằng mình mạng lớn? Bà đây cho cô sống qua mùng một, nhưng không sống qua mười lăm được đâu!
Lăng Vi khoác chiếc áo khoác dài màu xám tro, mang theo bốn người Bạo Phong đi đến bệnh viện.
Bây giờ cô không đi làm nhục Chu Vân, thì đúng là có lỗi với tính cách của mình!
Xe chở Lăng Vi đỗ ở cổng bệnh viện tư nhân nơi Chu Vân nhập viện. Lăng Vi mang theo bốn người Bạo Phong lên tầng.
Trên hành lang của khu điều trị tự nguyện, Lăng Vi nhìn thấy hai người đứng gác ở cửa, cô hơi hất hất cằm, bốn người Bạo Phong lập tức ra tay đánh ngất xỉu hai người đang đứng gác kia.
Động tác của bốn người bọn họ cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, không gây ra bất cứ tiếng vang nào, sau khi quật ngã đối phương, bọn họ nhanh chóng kéo đối phương ra gầm cầu thang.
Lăng Vi chớp chớp mắt tán thưởng, bước về phía phòng bệnh.
Còn chưa đi vào phòng bệnh, Lăng Vi đã nghe được tiếng gào khóc thảm thiết: “Ông ngoại —— ông nhìn dáng vẻ của cháu này, sao sau này cháu có thể ra ngoài gặp người được...”
Vương Vinh Diệu nóng giận gầm thét: “Ông bảo cháu đi thu thập Lăng Trí, cháu tự ra mặt làm gì? Cháu không biết bảo cấp dưới ra mặt giúp mình hả? Chẳng lẽ cháu phải tự ra mặt liên lạc với bọn côn đồ hả? Cháu có bị thiếu não hay không đấy?”
Chu Vân giận đến mức phát điên lên: “Đám súc sinh này —— bà sẽ không bỏ qua cho bọn chúng đâu!”
Cô ta ôm cái đầu đau nhức của mình: “Ông ngoại! Cháu chưa từng làm những chuyện như thế này, sao cháu biết được đám người này sẽ quay ngược lại đánh cháu! Rốt cuộc là cái thằng đần Lương Bưu đó muốn làm gì vậy? Đâu phải cháu không trả tiền, sao bọn họ đánh ngược lại cháu? Mụ nội nhà nó... Đau ૮ɦếƭ mất!”
Vương Vinh Diệu híp mắt nói: “Có lẽ những người này bị bắt ngay tại trận.”
Lăng Vi đứng ở trên hành lang nghe rõ đoạn đối thoại của hai người bọn họ, đám người Lương Bưu đó... được Vương Vinh Diệu thuê tới? Mặc dù người ra mặt là Chu Vân, nhưng kẻ chủ mưu phía sau là Vương Vinh Diệu! Cái lão già ૮ɦếƭ tiệt này, chắc chắn là có âm mưu!
Xem ra chuyện này... không đơn giản như cô nghĩ.
Cô lại nghe thấy Vương Vinh Diệu mắng chửi: “Cháu đã không làm thành chuyện này còn muốn làm chuyện ngu xuẩn gì nữa! Bây giờ không Gi*t ૮ɦếƭ được Lăng Trí, thì lần tới không dễ ra tay đâu.”
Ánh mắt của Lăng Vi chợt trở nên rét lạnh, cái lão súc sinh Vương Vinh Diệu này, lại nổi lên sát tâm? Muốn ra tay Gi*t người?
Tại sao? Chú không có quyền cũng chẳng có tiền, nếu muốn dùng chú để uy Hi*p cô, không phải bắt cóc là cách tốt nhất sao? Tại sao bọn họ không bắt cóc chú cô, mà muốn ra tay Gi*t người?
Lăng Vi chợt cảm thấy, âm mưu của Vương Vinh Diệu không hề nhỏ chút nào.
Chu Vân tức giận hừ hừ nói: “Đều do cháu trai tốt Vương Tử Thần của ông! Cháu nói cử người của mình liên hệ, anh Tử Thần lại cứ khăng khăng nói những người này đáng tin, không cần phải sợ! Không phải anh ấy nói đám cấp dưới ngu đần không làm được chuyện, tự mình ra mặt còn nhanh hơn? Cháu nghe theo lời khuyên ngu xuẩn đó đấu! Ông nhìn gương mặt của cháu này—— cháu còn muốn tiến vào vòng giải trí lần nữa, bây giờ phải làm thế nào đây? Ông ngoại, ông có biết là cháu phải phá núi đào hầm mới trốn ra được không? Thiếu chút nữa cháu đã bị ૮ɦếƭ một trăm lần rồi!”
Vương Vinh Diệu bị mấy lời ầm ĩ này của cô ta làm cho nhức cả đầu: “Im miệng đi! Mình không có đầu óc, còn mở miệng ra trách người khác? Một hai đứa đều là phế vật!”
Chu Vân khóc lóc ầm ĩ. Cô ta lau nước mắt, nói: “Chúng ta đừng nói đến mấy chuyện vô bổ kia nữa! Bây giờ không Gi*t được lão già bấ tử kia, vậy coi như là chúng ta phải trả miếng đất lại cho ông ta! Đây là mấy trăm triệu đấy! Ông ngoại —— “
Trái tim của Lăng Vi hơi xoắn lại, mảnh đất mấy trăm triệu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc