Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 234

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cậu biết tôi luôn cảm giác tự ti về bản thân, đều tại cậu chèn ép mà ra! Đều là từng ngày, từng ngày tích lũy mà thành! Vốn dĩ từ ngày đầu tiên lên đại học cậu anh liền mang hào quang là tâm điểm của tất cả, bất kỳ hạng mục thí nghiệm nào, cậu cũng luôn đứng nhất! Còn tôi ư...Vạn năm vẫn mãi mãi đứng thứ hai! Biết tại sao sau đó ngay cả vị trí thứ hai tôi cũng không cần không? Bởi vì, tôi chỉ muốn cách xa cậu một chút!
Quân Dương lòng như bị dao đâm một nhát...Môi anh run run, nhìn Dương Tình Minh: “Nếu cậu hận tôi như vậy, tại sao còn muốn kết bạn với tôi?”
Dương Tình Minh nhìn anh như một kẻ ngốc: “Bởi vì cậu có tiền! Bởi vì cậu có thể giúp tôi! Tôi chính là kể hèn mọn như vậy! Một bên hận cậu, môn bên dùng tiền của cậu! Nư vậy tôi mới cảm thấy thoải mái hơn! không lúc nào tôi không muốn trả thù cậu!”
Sắc mặt của Dương Tình Minh vì giận dữ mà đỏ!
Anh ta căm tức nhìn Quân Dương, thanh âm lạnh lẽo như băng: Đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng cậu đang toan tính những gì! Cậu đối tốt với chúng tôi, chính là muốn lợi dụng chúng tôi! Muốn lợi dụng đầu óc của chúng tôi! Muốn lợi dụng kiến tức của chúng tôi! Chính cậu là người sáng lập ra căn cứ, cậu cần người tài năng, chính cậu không có năng lực! Cho nên, cậu liền dùng mọi cách lấy lòng chúng tôi! Cho là chỉ cần chút tiền là có thể mua được chúng tôi sao? Cậu có phải quá ngu ngốc rồi hay không?
Lòng Quân Dương đau, rất đau....Đau đến nỗi đứng cũng không vững, tâm trí của anh như rơi vào một mảnh bóng tối.
Dương Tình Minh....là một cái tên đẹp, rất hay rất ý nghĩa, là bầu trời ánh sáng che phủ anh ta!
Chính Hiền từ ngoài cửa chạy vào thật nhanh, ôm lấy Quân Dương: “Anh... Đừng nghe anh ta nói bậy bạ! Anh là người tốt. Tiểu Ninh, Tiểu Quân bọn họ tới bây giờ không hề nghĩ như vậy.”
Ngoài cửa, bạn bè của Quân Dương rối rít đi tới an ủi anh: “Không phải tất cả mọi người đều giống như Dương Tình Minh, Quân Dương, Bọn tớ sẽ không phản bội bạn. Chúng tớ biết bạn là người tốt. Nói ra thì anh ta là tiểu phụ tá ở đây, cũng là bạn học chung thời đại học. Chính là vậy, mới vừa rồi còn cố gắng mang anh ta về phòng họp lớn số ba.”
Quân Dương biết, bọn họ đây đối tốt với anh là thật, Ngay cả khi dao kề ở cổ, bọn họ cũng sẽ không bán đứng anh.
Tuy nhiên, Quân Dương vẫn cảm thấy không hiểu, anh vốn tâm cơ hiền lành, một lòng chỉ muốn giúp đỡ người khác, lại không nghĩ rằng...anh ta lại hành động như vậy, không chỉ bị người phỉ nhổ mà còn tự biến mình thành kẻ phạm tội....
Chính Hiền đau lòng ôm Quân Dương: “Anh, không phải tất cả mọi người đều giống như anh ta...Anh, anh không thể vì Dương tình Minh như vậy mà để cuộc sống của mình tràn đầy bóng tối, em là ánh sấng của anh a!”
Quân Dương đưa mắt nhìn cô, Chính Hiền lo lắng chăm chú nhìn anh.
Cô còn nói: “Anh, anh có nhiều bằng hữu như vậy, bọn họ đều là mặt trời trong cuộc sống của anh...Trên thế giới này, cho dù thiếu ai...Trái đất cũng sẽ không thay đổi. Anh vẫn còn có mọi người a!
Các bằng hữu của Quân Dương vây quanh anh: “Đúng vậy, Quân Dương,cậu đừng đau lòng nữa. Vì loại người như anh thật không xứng đáng!”
Quân Dương bị đoàn người vây quanh, đi ra phòng cứu thương. Lúc anh đi ra, đã thấy Diệp Đình, Lăng Vi, Lôi Tuấn, Lôi Đình, Tần Sanh, Thẻ Nhã, Hàn Yến, Hoa Đào đều đang nhìn anh cười.
Diệp Đình đưa tay vỗ vai anh, trịnh trọng nói: “Nếu cậu không phải là người tốt, thì Diệp Đình tôi đây làm sao cùng cậu làm anh em?”
Quân Dương ngay lâp tức liền cười: “Tự đại cuồng!” (ý chỉ tự tự đề cao giá trị bản thân). Người này mở miệng sẽ để cho người phá công.
Lăng Vi cũng cười nói: “Ông xã ta, ngay cả nghiêm túc nói xằng bậy đều là để cho
“Ha ha----” tất cả mọi người đều cười lên, Lôi Tuấn vỗ vai Quân Dương, nói: “Tiểu thất a! cậu là người có tính cách tốt nhất trong mười người tiểu tổ chúng ta, tâm cơ hiền lành. Anh ngưỡng mộ cậu nhất.”
Hàn Yến cười ôn hòa nói: “nhanh làm việc đi, mạng của anh còn nằm trong tay tiểu tử nhà cậu đó”
Thẻ Nhã đưa tay tóm lấy gương mặt tuấn tú của Quân Dương: “Để ta nhìn tiểu đệ một chút, lòng chính là chân thực nha.”
Mọi người bên trái một câu, bên phải một câu ồn ào vây quanh Quân Dương.
Tần Sanh đột nhiên che chở vai, nói: “Tôi không nói, không có nghĩa là không tồn tại...Tóm lại, lời bọn họ nói chính là lời ta muốn nói...Tổng kết xong.”
Quân Dương ngà ngà say, cũng tốt....Anh có nhiều bạn bè như vậy, nhiều bằng hữu như vậy, hơn nữa, anh còn có một người vợ rất tốt...
Lòng Quân Dương tràn đầy ủy khuất và ấm áp dâng lên ***.
Anh đột nhiên vỗ ***, kêu lên: “Ồ...Tôi đột nhiên nghĩ tới một người, đã lâu không có nghiên cứu đề tài! Đi, đi thôi---- Thí nghiệm này nếu thành công, Mỗi người chúng ta có thể nhận được hai trăm ngàn!”
“WoW------cái này được nha!” “ Quân Dương và tất cả mọi người đều kích động!
“Quân Dương, Quân Dương...! Cậu muôn ngàn lần không thể không cần chúng tôi....Còn là hỗ trợ rất tốt ha ha....Chúng ta sẽ nổi tiếng, cạn ly… tay trắng xây dựng sự nghiệp, làm giàu kinh tế gia đình!”
Lăng Vi囧, đột nhiên nghĩ tới câu: “”Nông thôn làm sao mới có thể giàu đây? Ít sinh con trồng nhiều cây! Nông thôn làm sao mới bất tận, ít sinh con nuôi chó gấu...”
“Ha ha ha ——” cô vừa nói xong, mọi người đều vui vẻ tiền ngưỡng hậu hợp. Hoa Đào đại đại liệt liệt bổ xung một câu: “Tin Xuân ca, được sống mãi, sinh nam sinh nữ đều giống nhau...”
Ngoài cửa, cười cười nói nói. Bên trong, đầu Dương Tình Minh vô cùng đau đớn... Anh biết, tiền đồ của anh đã bị hủy hoại, Quân Dương nhất định tống anh vào tù...
Thanh xuân của anh không còn nữa, miếng ngon trong tay cũng mất rồi… Nếu như, Anh không tham lam... anh còn có thể cùng những người bạn kia như vậy hay không? Ngày ngày vui vẻ, ổn định kiếm tiền, chăm sóc gia đình, hiếu thuận với ba mẹ...
Tuy nhiên, anh không hối hận về những gì anh đã làm với Quân Dương, bởi vì, trong lòng anh, không cho phép mỗi ngày nhìn người khác mạnh hơn anh! Cho dù hôm nay anh không phản bội Quân Dương, ngày mai, ngày mốt, cuối cùng cũng có một ngày, anh vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy!
Mọi người lại bắt đầu bận rộn với công việc: “Nhóm bóng tối” nhanh chóng gửi tin tức tới: “Lão đại, tổ chức sát thủ đã bị chúng ta đánh lui, tất cả tài liệu quan trọng cũng không bị hư tổn gì.”
“Được! Tôi lập tức cho người mang tài liệu qua, sau này tôi sẽ báo cho các anh biết địa điểm.”
Kết quả này, không nằm ngoài suy đoán của Diệp Đình, căn cứ của Quân Dương chứa đựng rất nhiều thành quả thí nghiệm quan trọng, bọn họ không thể không đề phòng trước, trước là dời đi, chính xác là không muốn để cho tiểu Vi, Chính Hiền, Kaya, Hoa Đào các cô ấy bị thương.
Nếu như mấy anh em bọn họ bây giờ chưa có gia đình, bọn họ một chắc chắn sẽ ở lại căn cứ trực tiếp chiến đấu với tổ chức sát thủ. Bởi vì, bây giờ bên người bọn họ đều có thêm người bên cạnh... Cho nên, bọn họ làm chuyện gì, cũng phải đặt người mình yêu lên vị trí đầu tiên.
Lăng Vi ôm máy tính của Dương Tình Minh, thần thần bí bí kéo Diệp Đình vào phòng họp nhỏ.
Bên ngoài, Lôi Đình nói với Lôi Luấn: “Nhìn kìa, nhìn kìa. hai người họ... Em cũng không phải cố ý muốn nói bọn họ. Có cơ hội, liền chui vào phòng tối... Nghe thấy không, khóa cửa rồi, hai người cứ như vậy liệu sẽ có khỉ con không! Trời cũng chưa tối... Cũng đúng, ban ngày mới thấy rõ ràng được.”
Lôi Tuấn mặt đầy kinh hãi: “Tiểu Đình, từ lúc nào em trở nên không trong sáng như vậy?”
Lôi Đình “A” một tiếng: “Em nói gì sao? Sao lại em không trong sáng chứ?” Cô lập tức che miệng, ánh mắt không ngừng hướng về Lôi Tuấn nháy nháy nháy...
Lôi Tuấn chau mày, lắc đầu nói: “Phụ nữ đã lập gia đình thật là đáng sợ...”
Mỗi lần nghe Lăng Vi, Kaya, Hoa Đào nói chuyện phiếm, cũng có thể làm cho anh hộc ba lít máu, xem ra... Tiểu Đình và Chính Hiền liệu có bị ba vị “Đàn bà” ( ý là con gái đã lập gia đình) làm cho hư.
Lăng Vi và Diệp Đình ở trong phòng nhỏ, bí mật nghiên cứu làm thế nào để giải được mật mã. Lăng Vi ngồi trên đùi Diệp Đình đình cọ xát một cái: “Ông xã... Em có phải càng ngày càng nặng?”
Diệp Đình một tay gõ bàn phím, một tay ôm eo cô, tại hông cô nhéo một cái: “Tạm được... Cảm giác so với trước tốt hơn nhiều.”
Sau đó, tiến lại gần tai cô nói: “Tối hôm qua không phải đã nói rồi sao? Mập mạp một chút mới có cảm giác.”
Lăng Vi đánh cùi chỏ vào *** anh: “Giải mật mã nhanh lên! Trước kia đều là mấy giây liền tìm ra, bây giờ tại sao lại chậm như vậy?”
Diệp Đình bình tĩnh, cười nói: “Trước kia em không ngồi lên đùi anh...”
“Ơ... Chuyện này có thể trách em sao?” Lăng Vi cười cười xấu xa, cô còn cố ý ở trên trên đùi anh cọ cọ, Diệp Đình hít một hơi, hôn lên vành tai cô: “Em ngồi trong lòng anh, còn muốn anh phải làm việc, thật là không có nhân đạo.”
“Phải không?” Lăng Vi hôn lên môi anh một cái, vạch trần anh: “Anh không phải là không dám nhìn vào kết quả sao?”
Diệp Đình hôn cô, không để cho cô nói chuyện: “Em thông minh như vậy, sẽ dễ dàng thua thiệt, biết không?”
Lăng Vi hôn lên môi anh, nói: “Em đang ăn anh đó, anh là đang "Thua thiệt" sao?”
Diệp Đình nói: “Tối hôm qua em ăn cái đó chính là "Thua thiệt".”
“Vô lại!” Lăng Vi dùng sức cắn môi anh một chút, mặt cười gian xảo nói: “Không cùng anh làm náo nữa, mau mau giải mật mã, em muốn biết kết quả.”
Diệp Đình định tâm, hai tay gõ lên bàn phím: “lốp bốp” một hồi liền gõ ra một khung đối thoại —— “Mật khẩu đã được mở, Bạn có muốn mở file dữ liệu hay không?”
Lăng Vi đưa tay gõ một cái trở về files.
Trong file dữ liệu này, có chứa rất nhiều tài liệu. Có kết quả xét nghiệm mẫu máu của các loài “Súc vật”, có dữ liệu về sự thay đổi trong tế bào người.
Lăng Vi chỉ hai chữ “Súc vật”, nói: “Ông xã, Thông tin cá nhân của anh chắc chắn ở trong này.”
Diệp Đình: “...”
Lăng Vi nhìn anh toét miệng cười, đưa tay lên gương mặt đẹp trai của anh vỗ lên một cái: “Không tin anh mở ra xem thử. Không phải em nói anh là súc vật, về chuyện này, dựa vào trực giác của phụ nữ, em khẳng định Dương Tình Minh để thông tin của anh và Quân Dương ở trong này.”
Diệp Đình xem là thật, cầm chuột nhấp vào hai chữ “Súc vật“.
Xem kia! Là có thật!
Diệp Đình ngay lập tức thông báo với tiểu tổ bóng tối: “Nhanh chóng đưa tên súc sinh đó vào tù, đối với loại tiểu nhân này kiên quyết không thể giữ lại!”
Anh hiểu tính cách Quân Dương, không chừng người ta nói hai câu lời khen, anh lại không đành lòng.
Lần này anh trực tiếp thay Quân Dương làm chủ. Anh hiểu được loại người như Dương Tình Minh, anh bỏ qua cho anh ta lần này, đảm bảo anh ta sẽ có lần thứ hai! Vì nghĩ cho Quân Dương, anh kiên quyết không giữ lại quả bom hẹn giờ này!
Diệp Đình mở ra tài liệu, bên trong ghi chép kết quả hóa nghiệm của anh, An Kỳ Nhi và Lý Thiên Mặc ------
Diệp Đình đầu tiên nhìn vào kết quả của mình và An Kỳ Nhi.
Lăng Vi trợn to hai mắt nhìn chằm chằm hàng số: “Độ trùng khớp DNA là...99.99999%...” Cô ngay lập tức bỏ qua một đoạn, tầm mắt rơi vào chỗ cuối cùng, kết quả giám định...” Diệp Đình và An Kỳ Nhi sinh đôi cùng trứng.”
Lăng Vi bỗng giật mình! Cùng trứng sinh đôi! Lăng Vi trong nháy mắt lửa nóng bay lên! Máu trong người cô giống như lửa cháy, tựa như nóng bỏng!
Cô vốn là muốn biết An Kỳ Nhi cùng Thiên Mặc rốt cuộc có quan hệ gì... Không nghĩ tới trời xui đất khiến Diệp Đình và An Kỳ Nhi lại có quan hệ ruột thịt, An Kỳ Nhi cùng Diệp Đình... Lại là sinh đôi cùng trứng sao?
Lăng Vi lập tức liền nghĩ: “Tin được không? Cái tên Dương Tình Minh đó, nhân phẩm đã không ra gì... Số liệu làm giả, cũng không thể là không có khả năng!”
Lăng Vi vội vàng nói: “Ông xã, anh có muốn giám định lại một lần nữa hay không?”
Diệp Đình trấn an cô, nói: “Không vội, trước tiên chúng ta xem kết quả của Lý Thiên Mặc.”
Diệp Đình từ từ mở máy tính của anh và Lý Thiên Mặc ra.
Thấy kết quả giám định, Diệp Đình cười "hừ" một tiếng.
Lăng Vi nhìn màn hình, nhưng bên trong lại không viết gì.
Lăng Vi nhìn bộ dạng không nhanh không chậm của Diệp Đình, thật chán mà: “Chồng à, sao anh không nóng nảy gì hết vậy?”
Diệp Đình cười hỏi cô: “Vội cái gì?”
Lăng Vi đập bàn, la vội: “Có em gái sinh đôi anh còn không kích động?”
Diệp Đình giữ tay cô lại, cười nói: “Kích động cái gì? Còn chưa chắc là thật.”
“Ơ?” Lăng Vi nhíu mày, nói: “Vậy báo cáo là giả? Hừ! Em đã bảo là giả rồi, hóa ra là giả thật.”
“...” Diệp Đình nén cười hỏi cô: “Em biết là giả sao? Giả chỗ nào?”
Lăng Vi nhếch miệng cười: “Em không nói cho anh đâu, dù sao em cũng biết là giả...”
Diệp Đình gõ trán cô: “Đồ heo ngốc! Em nhìn này,“ anh chỉ vào màn hình máy tính: “Dương Tình Minh viết ở đây là sinh đôi cùng trứng, nhưng sinh đôi cùng trứng thì khi thụ tinh chia làm hai phôi thai, nên giới tính giống nhau, hơn nữa, lớn lên nhất định cũng phải rất giống nhau.”
“Chỉ có thể là cùng giới tính?”
Diệp Đình gật đầu: “Chỉ có thể là cùng giới, không thể nào là một nam một nữ được, nếu quả thật là long phượng thai, thì chỉ có thể là sinh đôi khác trứng. Chuyện này người có chút thường thức cũng biết, nhưng tại sao Dương Tình Minh lại cố ý viết sai?”
“...” Lăng Vi làm mặt quỷ với anh: “Anh là đang nói em không có thường thức đó à...”
Cô nhéo bên hông Diệp Đình, Diệp Đình cười nắm lấy bàn tảy nhỏ bé đang lộn xộn của cô.
Lăng Vi phát giận xong, không trách được người này nửa điểm nóng nảy cũng không có.
Cô hầm hừ nói: “Chuyện này không thể trách em, kể từ khi mang thai hai bảo bối, trí thông minh của em như bị chó ăn rồi, càng ngày càng không tốt. Có khi muốn nói với anh, vừa xong câu trước, câu sau đã quên rồi...
(Đại Bảo, Nhị Bảo mất hứng, bọn con không ăn trí thông minh của mẹ, mẹ à, trước mặt ba mẹ đã từng có lúc nào thông mình?)
Diệp Đình nói: “Em đang mang thai long phượng, ngay cả điều này cũng không biết, thật đáng đánh.”
Lăng Vi mếu máo ôm cổ anh làm nũng: “Người ta sai rồi, hoàng thượng tha mạng...”
Diệp Đình hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Tha cho em, buổi tối lo làm ấm giường cho trẫm.”
“Phụt haha ---- nô tì tiếp chỉ.” Cô cười hì hì hôn lên mặt anh: “Chồng này, tại sao Dương Tình Minh lại muốn báo cáo như vậy nhỉ? Muốn lừa anh sao?”
Diệp Đình cười nói: “Lừa em còn được, lừa anh thì...”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi nhéo anh: “Anh đừng nói nữa! Em ghét anh! Bình thường em là một người rất thông minh đấy... Chỉ là không biết chuyện này thôi!”
Diệp Đình hôn lên mặt cô, đặt cằm vào vai cô, suy nghĩ nói: “Chuyện này, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Anh cầm lấy Pu't bên cạnh máy tính, nhìn tờ giấy trắng, nói: “Dương Tình Minh này... biết rõ chúng ta chỉ cần nhìn là thấy kết quả này là giả, tại sao còn muốn làm ra một báo cáo như vậy? Kết quả giám định giả thế này cũng quá rõ ràng, cậu ta biết rõ anh có thể giải được mật khẩu máy tính mình...”
Ánh mắt Lăng Vi chợt sáng: “Báo cáo bị hủy, cấp trên viết gì chúng ta cũng không biết, em đoán cậu ta sẽ không đưa báo cáo giả cho tổ chức sát thủ xem đâu? Bọn họ không ngu ngốc đến thế...”
Cô nói xong, cũng tự nhận thức chính mình...
Diệp Đình nhìn cô cười, anh cười đến gió xuân lay động, Lăng Vi giận rồi!
Lăng Vi trừng mắt nhìn anh, nói: “Em còn tưởng rằng, trong máy tính cậu ta hẳn là sẽ gần sát chân tướng rồi, không nghĩ tới ở đây vẫn còn giả nữa.”
Đôi mắt Diệp Đình đen thẳm, híp lại nói: “Cậu ta viết cái này, là để cố tình cho chúng ta xem, vì trong trụ sở, trừ anh, không ai có thể mở được mật mã cậu ta đã thiết lập.”
Lăng Vi nhíu mi: “Làm sao cậu ta biết anh có thể giải được mật mã của mình? Thân phận hacker của anh, cũng không mấy người ngoài biết!”
Diệp Đình vẽ vòng tròn trên giấy, nói: “Trong trụ sở, việc anh là cao thủ máy tính không phải là bí mật... Em quên lần trước lúc ở trước phòng phẫu thuật, An Kỳ Nhi đã nói thiết lập mật mã két sắt thì có tác dụng gì, Diệp lão đại của các người chỉ mấy giây có thể mở được, An Kỳ Nhi làm sao mà biết anh là cao thủ máy tính, thân phận mà anh chưa từng tiết lộ qua.”
Trái tim Lăng Vi căng thẳng: “Cô ấy biết anh là cao thủ máy tính? Sao lại cố ý nói ra?”
Lăng Vi cảm thấy mình nghĩ mọi chuyện rất đơn giản.
Diệp Đình chưa trả lời, cô đột nhiên lấy điện thoại ra gọi cho nhóm bóng tối: “Trước tiên đừng động đến Dương Tình Minh!”
Anh nói với Lăng Vi: “Chờ đã, để anh suy nghĩ thật kỹ chuyện này.” Những ngày qua, anh bận quá nhiều việc, chuyện này anh chưa cẩn thận nghĩ.
Một lúc lâu sau, Diệp Đình nói: “An Kỳ Nhi cũng có một cái dây chuyền... Điều kiện tiên quyết để lấy dây chuyền ra là để Quân Dương làm phẫu thuật... Nhưng, em thử suy nghĩ xem, một sát thủ, biết trong đầu mình có chip, còn cố ý va chạm đầu, luôn vu cho Tứ ca làm gì đó trong đầu mình là sao?”
Lăng Vi cau mày, nghĩ không ra.
Diệp Đình nói: “Cô ta là cố ý muốn để chúng ta thấy dây chuyền. Sợi dây chuyền này rất có thể không phải của cô ấy... Mục đích lấy dây chuyền ra là để tìm người có dây chuyền khác... Trong chuyện này nhất định có bí mật! Hiện tại, mục đích của An Kỳ Nhi đã đạt được, thân phận của Thiên Mặc đã bị tổ chức sát thủ biết rồi...”
“Chồng, vậy Thiên Ma có bị nguy hiểm không?”
Diệp Đình nói: “Em không phát hiện, hai ngày nay em không gặp cậu ấy sao? Anh đã sớm phái người đưa cậu ấy đến tổng bộ của nhóm bóng tối. Tổ chức sát thủ đột nhiên đến tập kích chúng ta, rất có thể là vì sợi dây chuyền của Thiên Mặc.”
Lăng Vi khẩn trương: “Chồng, họ không biết a cũng có một sợi sao?”
Diệp Đình híp mắt nói: “Anh chưa từng tiết lộ thì sao họ biết, trên thế giới này, không phải ai cũng đơn thuần như Thiên Mặc.”
“Chồng, vậy dây chuyền cất giữ bí mật trọng yếu gì? Anh đã từng nghiên cứu qua chưa? Anh có muốn xem sợi dây chuyền Thiên Mặc đã hủy?”
Diệp Đình không nói gì, ánh mắt khó dò.
Anh tựa như không nghe thấy lời Lăng Vi hỏi: “An Kỳ Nhi lấy sợi dây chuyền ra, một mặt muốn tìm người giữ sợi dây khác, một mặt muốn chúng ta buông lỏng cảnh giác với mình... Cô ta còn cố ý tiết lộ anh là cao thủ máy tính.. Từ ngày bị chúng ta bắt được, cô ta đã bố trí một cái bẫy lớn rồi!”
Lăng Vi suy nghĩ tim đập càng nhanh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc