Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 233

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng vi vô cùng kinh ngạc!
“Dây chuyền kia, anh cũng có một sợi sao? Em chưa bao giờ thấy anh mang lên người?”
Diệp đình cười nói: “Tín vật quang trọng như vậy, anh làm sao lại mang lên người, em nhìn An Kỳ Nhi cũng không có đeo lên cổ, cô ta hẳn là cất sợi dây chuyền ở đâu đó trên người cô ta. Lần trước, Vinh Phỉ lục soát người cô ta, cũng không có thấy sợi dây chuyền này. Rõ ràng là cô ta giấu rất kỹ sợi dây chuyền.”
Lăng vi vỗ trán, cười nói: “Thiên Mặc lại không biết vật này quan trọng, còn đeo nó trên người.”
Cô nói xong, đột nhiên ánh mắt lại là sáng lên: “Ông xã! Dây chuyền kia, anh cũng có! Vậy... Thiên Mặc, An Kỳ Nhi và anh...”
Diệp Đình nói: “Đừng kích động, nguồn gốc của sợi dây chuyền, anh đã điều tra qua.” Anh đưa tay ôm lấy cô, bế cô đi đến trên ghế ông chủ ngồi yên, anh mở máy vi tính xách tay ra, lấy sổ sách ghi chép số liệu.
Lăng Vi và anh nhìn vào màn hình máy vi tính, thấy bảy sợi dây chuyền giống nhau: “Xích (đỏ nhạt), chanh (cam), hoàng (vàng), lục (xanh lá cây), thanh (màu đen), lam (xanh da trời), tử (tím).”
Sợi dây của An Kỳ Nhi có màu đỏ nhạt, là “Xích“.
Còn Lý Thiên Mặc có màu đen đậm, là “Thanh“.
Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Ông xã, sợi của anh... là màu gì?”
Diệp Đình nói: “Sợi của anh... trong này không có.”
Anh gõ lên bàn phím, hiện ra một tổ số liệu, tiếp theo..., trên màn ảnh máy vi tính... Xuất hiện bảy kết quả dây chuyền “Song Kiếm Giao Thoa.”
Chân mày Lăng Vi chau lại: “Ôi..., nhìn hình dáng, sợi dây chuyền của anh hẳn là sợi cổ nhất?”
Ngón tay Diệp Đình ở trên càm vuốt ve, anh nói: “Mặc dù anh không nói với em, nhưng với sự thông minh của mình, hẳn em đã sớm đoán được. Thật ra..., anh đã kiểm tra qua... “Paul-Louis Tư” và anh không bất kỳ mối quan hệ ruột thịt... Nếu ông không phải là ba của anh... Vậy anh cũng không thể từ trong vách đá chui ra...”
Miệng Lăng Vi mở to hình chữ “O”: “Vậy ba ruột của anh... là ai?”
Diệp Đình nói: “Tạm thời vẫn chưa biết, so với anh, thân phận của mẹ anh còn phải bí mật hơn. Nhưng anh đoán, chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản...?
Lăng Vi đột nhiên đưa tay ôm cổ anh: “Ông xã! Vậy còn chờ gì nữa? Đợi khi tìm được mẹ, là có thể tìm được ba rồi!”
Diệp Đình giơ ngón tay lên gãy cái mũi nhỏ của cô: “Không sai. Hai ngày nay, sương mù vây kín núi Tần Lĩnh, không vào được trong núi. Ngày mai có thể vào được rồi.”
Lăng vi đột nhiên nắm chặt tóc nói: “Em cho An Kỳ Nhi và Lý Thiên Mặc làm xét nghiệm máu, hôm nay hẳn có thể có kết quả rồi. Chúng ta đi xem đi!”
Cô đứng lên, kéo tay anh.
Diệp Đình đình nói: “Người giám định còn chưa gọi điện thoại tới, chưa nói rõ kết quả, em gấp làm gì.”
Anh đột nhiên hỏi cô: “Ngày đó, em cho người tới lấy mẫu máu của anh, còn lấy vài cọng tóc của anh, là... vì cùng Thiên Mặc và An Kỳ Nhi cùng nhau xét nghiệm?”
“Không có!” Lăng Vi kinh ngạc nhìn anh, nói: “Em không cho người lấy mẫu máu của anh... Chuyện này, không liên quan gì đến anh! A... Nhất định là Thiên Mặc!”
Nói xong, Cô đột nhiên lại cảm giác không đúng! “Nha ——” vội vàng che môi lại: “Chuyện này... vẫn có thể có liên quan đến anh.”
Nàng đưa ngón tay chỉ vào sợi dây chuyền...
Dây chuyền này, Diệp Đình cũng có một sợi! Trời ơi... Thiên Mặc, An Kỳ Nhi và Diệp Đình... là gì... quan hệ gì?
Lăng Vi lập tức liền ngồi không yên, đưa tay kéo anh: “Đi đi đi”, đi đến phòng hóa nghiệm xem một chút! Em không chờ được rồi! Em phải đi kiểm tra! Trước tiên em phải biết kết quả!”
Không nghĩ tới, trời đất xui khiến... Lại đem mẫu máu của Diệp Đình, Lý Thiên Mặc và An Kỳ Nhi mang đi hóa nghiệm!
Lăng Vi vô cùng kích động, hai người đang đi đến phòng hóa nghiệm, đột nhiên có điện thoại của ông nội Diệp Lương Sơn.
Lăng Vi bất mãn bắt máy: “Ông nội! Ông bây giờ cùng lão Nhan đi đâu? Khi nào quay về?”
Từ buổi triển lãm ở nhà, không biết lúc nào lão gia tử và nhan lão gia tử đi chung hướng, hai người hẹn nhau cùng đi một vòng thế giới, chuyện này cũng đã mấy tháng! Vẫn chưa có trở lại...
Diệp lão gia tử cười “Haha”: “Chúng ta có thể tự do tự tại, con chớ lo lắng không đâu. Cái gì đó, ông gọi điện về là để báo tin bình an cho các con, cái lão quỷ đó còn chờ ông đây, Nói cho con cái này về “lão già kia”! Lại yêu cầu nhảy Bungee ở chỗ cao nhất —— ông ta cũng không sợ mắc phải bệnh tim, tính ra... Ông liều mình cùng ông ta một lần, ngày mai ông sẽ để cho ông ấy cùng ông leo đỉnh Everest, ha ha ha —— Ông để cho ông ấy vô cùng khó chịu, khó chịu! Chính là để ông ấy lọt bẫy của ông!”
Lão gia tử cúp điện thoại, Lăng Vi trong lòng thở dài! Lần trước triển lãm, nhan lão gia tử tới “lan mị” thảo luận chuyện hợp tác “Lão Niên Đại Bộ Xa “, Cô luôn muốn hỏi về chuyện sợi dây kia, kết quả, từ hôm đó về sau, Nhan lão gia tử liền bị ông nội lừa đi, lần đi này chính là hết mấy tháng.
Lăng Vi buồn buồn đi theo Diệp Đình hướng về phòng giám định. Diệp đình nắm bàn tay nhỏ bé của cô... làm cho tâm tình thấp thỏm của cô được thư giản không ít.
Đang lúc này, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền tới “Ầm ——” một tiếng nổ lớn! Lăng Vi cảm thấy sàn nhà dưới lòng bàn chân cũng đang rung chuyển.
Tiếp đến, tất cả báo động căn cứ cũng mãnh liệt kêu vang “ngao ngao”!
Lăng Vi và Diệp Đình hai mắt nhìn nhau, cô thấy tròng mắt đen của anh đột nhiên nguy hiểm híp lại.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ: “Hừ! Phải chăng có người đến đánh lén?”
Diệp Đình một cước đạp toang cửa phòng họp, anh kéo cô chạy vọt vào phòng họp, bọn họ tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài: “Là tổ chức sát thủ”
“Bọn họ đến tìm An Kỳ Nhi?” Tim của Lăng Vi như muốn nhảy tới cổ họng.
“Ầm------” lại là một tiếng nổ lớn! tựa như đất rung núi chuyển! Trước mắt bao phủ bởi một mảnh khói màu đen cuồn cuộn...Mùi khói súng lập tức xông vào mũi, Lăng Vi vội vàng ngừng thở, bịt mũi.!
“Lạch tạch, lạch tạc, lạch tạch-----” Bên ngoài có hai trực thăng quân sự, đang tập kích cuốn khói đen, hướng về phía phòng thí nghiệm bắn lạc đạn.
“Đi mau!” Diệp Đình bảo vệ đầu Lăng Vi, nhanh chóng dẫn cô rời phòng họp. Dưới chân là một trận rung động hỗn loạn, Lăng Vi đứng cũng không vững. Đột nhiên, Quân Dương la lớn: “Tất cả nhân viên trong căn cứ, toàn bộ đi đến phòng họp lớn số ba!”
Diệp Đình biết bên dưới phòng họp số ba có mật đạo.
Anh vừa rồi kéo Lăng Vi, chính là muốn đi đến phòng họp số ba.
Lăng Vi hỏi anh: “Tổ chức sát thủ làm sao biết An Kỳ Nhi tới nơi này? Là do trong đầu cô ấy có gắng tấm chip có hệ thống theo dõi sao?”
Diệp Đình lắc đầu: “Không hẳn là vậy, Trong đầu An Kỳ Nhi có gắng tấm chip thật, nhưng là lúc cô ấy sinh ra không lâu liền bị gắng tấm chip vào đầu, lúc đó công nghệ theo dõi không có mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa, An Kỳ Nhi sau khi bị chúng ta bắt, tất cả thiết bị theo dõi đều bị chúng ta lấy ra.”
“Đúng...anh nói có lý. Lăng Vi nói: “Hơn nữa, An Kỳ Nhi bây giờ cũng không có ở đây...Nếu như những sát thủ này theo dõi An Kỳ Nhi, thì không thể tới nơi này....Vậy bọn họ làm sao biết vị trí của căn cứ?”
Diệp Đình thanh âm thật thấp ở bên tai cô nói: “Trong căn cứ có nội gián, có người tiết lộ bí mật!”
“Có nội gián? Là ai?”
“Ầm...” mặt đất lại bị một trận rung chuyển kịch liệt.
Đột nhiên Lăng Vi khẩn trương: “Ông xã, có thể hay không liên quan đến hai sợi dây chuyền kia? Còn có anh, anh cũng có sợi dây chuyền kia! Nói như vậy...ông xã, anh và Lý Thiên Mặc cùng gặp nguy hiểm sao!”
Diệp Đình chớp mắt.
Anh đưa ta ôm cô, kiên nhẫn trấn an: “Đừng lo lắng, chúng ta rời khỏi nơi này trước, đã có một nhóm nhỏ trong bóng tối tiếp chiến, đừng sợ.”
Diệp Đình đưa cô đến cửa phòng họp lớn số ba, đột nhiên anh nói: “Em mau vào trong, anh phải đi lấy máy vi tính, trong máy có rất nhiều tài liệu quan trọng, không thể để bọn chúng lấy đi được.”
Lăng Vi biết, máy vi tính kia rất quan trọng, giống như mạng sống của anh vậy. Muốn vào thư phòng Quân Dương phải kiểm tra dấu vân tay mới có thể đi vào, người khác không có cách nào cầm giúp anh.
Nhưng là... máy tính ở đó, một lúc nữa bọn chúng nhất định sẽ đánh vỡ bức tường, đến lúc đó, bọn chúng sẽ tìm cách điều tra thông tin của Diệp Đình từ trong máy tính.
“Em đi cùng anh------” Lăng Vi kéo tay anh, muốn cùng đi với anh.
Diệp Đình đưa tay ngăn cô lại: “Em đi sẽ không tiện, ở đây chờ anh.”
Diệp Đình đưa cô đẩy tới cửa phòng họp lớn số ba, Quân Dương đã ở cửa nắm lấy tay Lăng Vi, Lúc này Diệp Đình mới xoay người trở về thư phòng Quân Dương.
Tuy nhiên, lúc này....Lăng Vi đột nhiên nhận ra một vấn đề lớn, đáng sợ------ kết quả xác định mẫu máu của Lý Thiên Mặc, An Kỳ Nhi, và Diệp Đình vẫn còn ở phòng hóa nghiệm! Kết quả này, nhất định không thể tiết lộ ra ngoài! Nếu không, tổ chức sát thủ, thậm chí toàn thế giới đều biết ba người bọn họ có mối quan hệ không thể tách rời!
Đầu Lăng Vi như tê dại, nếu để cho tổ chức sát thủ lấy được kết quả giám định thì Lý Thiên Mặc, An Kỳ Nhi và Diệp Đình sẽ không có ngày nào được an toàn!
Nhất Là Thiên Ma, sẽ bị dính vào vô vàng tai ương! An Kỳ Nhi đã là một sát thủ, Diệp Đình biết đối phó với kẻ thù. Mà Thiên Ma thì cái gì cũng không biết.
Tim Lăng Vi như đập loạn “đùng đùng“. Cô phải bảo vệ Thiên Mặc!
Cô phải đi lấy kết quả giám định, dù không lấy được nhất định cũng phải tiêu hủy nó!
Quân Dương đang kéo tay Lăng Vi, đột nhiên thấy sắc mặt của cô trở nên hoảng sợ khác thường, tiếp đến, cô hất tay anh ra, nhanh chân chạy, vừa chạy vừa nhìn về hướng anh nói lớn: “Tôi đi lấy kết quả giám định mẫu máu!”
Quân Dương lập tức đuổi theo cô: “Chị dâu-------chờ tôi!” Kết quả, còn chưa đuổi kịp cô, đột nhiên bị mấy tiểu phụ tá ᴆụng phải: “Lão đại, anh đi đâu? đi mau -------”
Quân Dương bị ấy tiểu phụ tá ép buộc chạy. Quân Dương liền nổi lên nóng giận, anh dùng sức kêu: “Mọi người đến phòng họp số ba trước, tôi phải đi tìm chị dâu! Anh tôi đã giao chị ấy cho tôi, tôi không thể để chị ấy một mình chạy ra ngoài! “
Mấy tiểu phụ tá hoàn toàn không để ý anh nói gì, mạnh tay kéo anh chạy về phòng họp số ba. Bên tai đều là tiếng nổ “ Ầm Ầm” Dưới chân mặt đất rung chuyển không ngừng. Bọn họ căn bản là không nghe được Quân Dương nói gì, cũng không để ý được nhiều như vậy. Một lòng chỉ nghĩ, nhanh đưa Quân Dương đến nơi an toàn.
Lăng Vi chạy nhanh tới phòng hóa nghiệm, đến cửa phòng cô từ cửa sổ nhìn lướt vào phòng, chỉ thấy bác sĩ đang giơ báo cáo hóa nghiệm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kết quả hóa nghiệm. Tên bác sĩ này đang rất hưng phấn vừa kêu vừa nhảy nhưng nét mặt hưng phấn của hắn có chút hung ác.
Lăng Vi ngay lập tức phát hiện có gì đó không đúng------
Tên bác sĩ có vấn đề, tại sao kết quả hóa nghệm lại làm hắn hưng phấn đến như vậy?
Lăng Vi một cước đạp mở cửa phòng: “Đưa kết quả hóa nghiệm cho tôi!” thanh âm của cô lạnh như băng.
Tên bác sĩ kia đang hưng phấn khua tay múa chân đột nhiên bị tiếng quát chói tai của Lăng Vi làm cho giật mình đứng tại chỗ.
Ánh mắt của hắn ta vẫn còn hưng phấn, thời điểm hắn nhìn Lăng Vi, trong mắt hắn sự hưng phấn vẫn còn hiện rõ.
Tên đó nhìn Lăng Vi rồi đột nhiên nhìn về phía trực thăng quân sự bên ngoài, hiển nhiên có chút nóng nảy.
Lăng Vi đột nhiên biết: “Anh chính là nội gián? Anh là người của tổ chức sát thủ?”
Tên bác sĩ đột nhiên” Hừ "" một tiếng: “Tôi không phải là người của bọn họ, tôi chẳng qua bán kết quả này cho bọn họ với giá cao hơn. Tuy nhiên, kết quả này vừa mới có, tôi còn chưa kịp cùng bọn họ trao đổi. Cô muốn ngăn cản tôi sao?”
Đột nhiên, tên bác cười một cách lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào bụng Lăng Vi: “Dựa vào cô, một phụ nữ đang mang thai sao? Cô tốt nhất là đi xa một chút, tôi không muốn sát hại một xác hai mạng người!”
Lăng Vi cười lạnh: “Anh có bản lĩnh đó sao?
Tên bác sĩ cũng cười lạnh nhìn cô, tay hắn nắm chặt kết quả giám định, nhanh chân chạy về phía cửa sổ. Cửa sổ của phòng hóa nghiệm cũng bị bể, hắn muốn cầm kết quả báo cáo này lao ra ngoài, sau đó leo lên trực thăng của tổ chức sát thủ, hắn có thể đem phần báo cáo này đổi lấy tiền xài cả đời không hết.
Lăng Vi thấy hắn chạy, lập tức hô to “Bạo Phong! Bắt hắn!” Đối phó với loại tiểu nhân này, có cần cô phải xuất thủ không?
“Nhóm bốn người."" Bạo Phong lập tức tiến vào phòng hóa nghiệm!
Tên bác sĩ thấy có bốn người tiến vào, hắn lặp lặp tức luống cuống....liền chạy một về phía cửa sổ.
Lăng Vi lập tức đẩy ngã một dụng cụ điện tử trên cao, dụng cụ điện rơi xuống đập vào đầu tên bác sĩ------
“Ầm-----” Một tiếng vang thật lớn, tên bác sĩ che đầu, hai mắt trợn lên, ngay lập tức bị bất tỉnh. Hắn ta lảo đảo ngã xuống đất...
Lăng Vi không nói gì....Đối phó với loại tiểu nhân này, quả nhiên cô cần phải như vậy...
Lăng Vi buông tay: “Không còn cách nào khác, chính xác là như vậy.”
Cô bước nhanh tiến về phía tên bác sĩ: “Mau đem báo cáo giám định đến cho tôi.” cô nói với bốn người Bạo Phong.
“Phu nhân...” Bạo Phong số bốn: “Thám tử Conan”, tiện tay nhặt lên báo cáo giám định, kết quả...
Anh giơ báo cáo giám định nói: “Báo cáo giám định đã bị hủy....bên trên chữ không thấy rõ.”
Anh đưa báo cáo lấy được đến trước mặt Lăng Vi, cô đi lên nhìn lướt qua....tại vị trí ghi kết quả giám định không biết bị nước thuốc gì làm cho cháy hỏng..
Tên bác sĩ này cũng thật đê tiện! Khi hắn nhìn thấy nhóm Bạo Phong bước vào đã len lén lấy thuốc làm hỏng kết quả báo cáo này!
Lăng Vi nói: “Đưa hắn và máy vi tính của hắn đi...”
Hắn ta phá hủy tờ giấy này thì có lợi ích gì? Không biết chồng cô làm cái gì? Thế giới mạnh nhất hắc đạo! Duy nhất!
Máy tính của anh cài đặt bao nhiêu mật mã, Diệp Đình nhất định có cách phá giải.
Lùi ngàn bước mà nói. Nếu như không lấy được kết quả, chúng ta có thể tiến hành hóa nghiệm lần nữa, Chỉ là...kết quả này nhất định không thể để lọt vào tay tổ chức sát thủ là được.
Lăng Vi cùng nhóm Bạo Phong chạy tới phòng họp lớn số ba, sau lưng đột nhiên truyền tới: “Ầm “ một tiếng súng vang lên. Lăng Vi hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy số hai Kim Trạch đang giơ súng bắn trúng một người phụ nữ mặc đồ đen.
“Có một bộ phận sát thủ xông vào, đi mau-----” Số một Chân Dung vác tên bác sĩ, bảo vệ Lăng Vi chạy về hướng phòng họp lớn số ba, ngoài ra ba người còn lại rối rít giơ súng, lui ngược lại bảo vệ cô.
Lăng Vi nhìn Kim Trạch, Tiểu Khải và Đan Quá, đột nhiên cô cảm thấy an tâm. Có bọn họ ở đây, cô không sợ.
Lăng Vi ôm chặt máy vi tính, lúc cô chạy đến cửa phòng họp lớn số ba đột nhiên thấy Diệp Đình trong tay xách máy vi tính bước nhanh tới.
Lăng Vi nhìn anh cười, nhưng Diệp Đình nhíu mày nói: “Không phải để em tới phòng họp số ba sao? Em đã chạy đi đâu thế?”
Lăng Vi hất càm, đắc ý: “Em bắt được nội gián! Chính là cái tên bác sĩ đã bán đứng chúng ta, anh ta muốn bán kết quả giám định cho tổ chức sát thủ.”
Chân mày Diệp Đình như cau lại, biểu tình phức tạp cười: “Em đó...”
Câu kia của anh: “Em đó....” Tràn đầy sự bất lực cùng trách phạt ngọt ngào.
Diệp Đình nắm tay Lăng Vi: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, bên ngoài giao cho nhóm bóng tối đối phó.”
Lúc Lăng Vi xuống trực thăng, cô lập tức bị mụ mị, bởi vì...cô phát hiện....Đây không phải là cái trụ sở mới vừa rồi kia sao?
Nhưng...tại sao không có bất kỳ dấu vết bị pháo súng tấn công?
Quân Dương nín cười, giới thiệu cho bọn họ: “Đây là căn cứ số hai của em...Cấu tạo bề ngoài và nội bộ hoàn toàn giống căn cứ số một.”
Lăng Vi kinh ngạc “Hả?”: “Quân Dương, chú thật có tiền...”
Quân Dương cười to thoải mái: “Bây giờ từ kia đến kia, giống như căn cứ này, em còn có ba cái.”
“Phốc ----” Đây không phải là có tiền, đây là có quá nhiều tiền a...
Quân Dương tranh thủ thời gian để cho mọi người làm việc, anh vốn không nghĩ tới cái tên bác sĩ lại bán đứng bọn họ.
Cái tên đó, nhưng… anh ta là bạn cùng trường thời đại học, lúc ấy nhân phẩm anh ta rất tốt, không thể nói là tốt hơn, tại sao đột nhiên lại biến thành loại người như thế này.
Quân Dương khó chịu đi đến phòng cứu thương, trong phòng cứu thương người bạn học kia đang nằm.
Đầu của người đó bị đập rách một mảng lớn, bác sỹ đang xử lý vết thương cho hắn ta, chuẩn bị kim khâu.
Lúc này, hắn ta đã tỉnh lại.
Quân Dương đi tới đứng cạnh hắn, trong người đầy phức tạp, ưu tư khó chịu.
Tên bác sĩ đó cười lạnh, làm bộ không để ý tới biểu tình của Quân Dương.
Quân Dương trong lòng khó chịu đến sắp hít thở không thông, hai mắt anh đỏ thẩm hỏi hắn: “Tại sao cậu lại bán đứng chúng tôi? Chỉ vì chút tiền đó sao? Dương Tình Minh! Tôi có bao giờ bạc đãi cậu chưa?”
Hoàn cảnh Dương Tình Minh đặc biệt khó khăn, lúc lên đại học chính là dựa vào sự tài trợ của Quân Dương, từ đó trở đi anh ta trở thành bạn thân nhất của Quân Dương, Quân Dương đem tiền cùng anh ta hợp chung một chỗ, Mỗi tháng, Quân Dương giành năm ngàn, Dương Tình Minh giành năm trăm.
Chính là loại quan hệ này, Quân Dương vốn dĩ không để bụng. Sau khi tốt nghiệp, Quân Dương bán độc quyền sáng chế, sáng lập căn cứ cho riêng mình. Dương Tình Minh tính cách có chút tự ti, anh ta vốn được một sở nghiên cứu nhìn trúng, nhưng anh ta và những đồng nghiệp khác tính cách bất hòa, anh ta chủ động từ chức. Sau đó, vẫn không tìm được đơn vị phù hợp.
Quân Dương liền đưa ra một mức giá cao, để cho anh ta tới căn cứ của mình.Trước đây, Dương Tình Minh ở bên ngoài sở nghiên cứu, lần cao nhất cộng cả tiền lương lẫn tiền thưởng, một tháng cũng chỉ nhận được mười tám ngàn. Quân Dương mời anh ta đến căn cứ, mỗi tháng cho anh ta năm chục ngàn. Một năm 12 tháng, 600 ngàn tiền lương.
Quân Dương thật không hiểu nỗi...Anh đối với anh ta hết lòng hết dạ...anh ta lại nhẫn tâm bán đứng anh?
Bạn bè của anh rất nhiều, giống như vậy cũng không phải số ít, anh cũng từng giúp đỡ không ít bạn bè. Nhưng là...không có ai giống như Dương tình Minh...
Quân Dương thật sự buồn...
Vết thương trên đầu Dương Tình Minh hẳn rất đau, anh ta cau mày nói với Quân Dương: “Tôi không muốn nhìn thấy cậu, phiền cậu ra ngoài trước.”
Quân Dương cực kỳ thất vọng nhìn anh ta: “Cậu không muốn thấy tôi? Thế tôi liền muốn nhìn thấy cậu sao? Tôi làm gì có lỗi với cậu, để cậu lại đối xử với tôi như thế này?”
Dương Tình Minh nhắm mắt, trên mặt bắp thịt cũng bởi vì chịu đựng mà run lên dữ dội.
Đột nhiên anh ta mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Dương: “Đừng đem ánh mắt thương xót của cậu để nhìn tôi! Lão tử hận nhất chính là điệu bộ “đại từ đại bi “của cậu. Hàng ngày cậu không giúp đỡ cái này thì là giúp đỡ cái khác! Cậu cho như vậy là vĩ đại lắm sao? Cậu có bao giờ nghĩ đến trong lòng của những người phải nhận sự giúp đỡ cảm thấy như thế nào không? Cuộc sống của tôi luôn phải núp dưới cái bóng của cậu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc