Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 231

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Quân Dương nghi hoặc nhìn về phía An Kỳ Nhi.
An Kỳ Nhi thản nhiên nói: “Tôi không phải là bạn của Vinh Phỉ, tôi là một sát thủ.”
Sắc mặt Quân Dương lập tức thay đổi: “Đuổi giết anh Đình, hại Yến Lục nằm hơn một tháng là cô?”
An Kỳ Nhi không phủ nhận, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Sắc mặt Quân Dương ngày càng kém: “Thật không sai, sát thủ quốc tế. Cố chủ cho cô thù lao bao nhiêu, tôi cho cô gất đôi, cô giết cố chủ của mình đi.”
An Kỳ Nhi cười lạnh, biết anh cố ý nói như vậy. Nhưng cô thừa nhận vụ ***, quả thật không có gì để nói dối.
Quân Dương "hừ" một tiếng không nói thêm gì nữa, anh Đình, anh Tứ đưa cô gái này trở lại, nhất định là có mục đích.
Nếu không, họ sẽ không dẫn cô ta đến trụ sở của anh.
Trong tay nữ sát thủ này, nhất định là bí mật cực kỳ trọng yếu!
Quân Dương cầm cuộn phim, chỉ vào điểm trắng, nói: “Chip bom cỡ nhỏ trong đầu cô ở vị trí đặc biệt nguy hiểm. Theo quan sát thì hẳn là từ khi sinh ra không lâu đã bị cài vào, hiện tại, chip này đã dính liền với vỏ đại não của cô, thậm chí, còn bị hơn phân nửa vỏ đại não bao trùm...”
“...” An Kỳ Nhi đã hiểu.
Chính là tổ chức sát thủ dùng để phòng kẻ phản bội, một khi có sát thủ phản bội tổ chức, tổ chức lập tức khởi động kíp nổ, sát thủ lập tức tử vong!
An Kỳ Nhi nói: “Tổ chức sát thủ truy sát tôi lâu như vậy, tại sao không cho nổ chip này ngay lập tức?”
Đoàn người cũng chứng kiến sự việc, Lăng Vi nói: “Có lẽ, cô biết bí mật trọng yếu gì đó, mà tổ chức sát thủ của cô muốn moi tin tức hữu dụng gì từ miệng cô?”
An Kỳ Nhi ánh mắt không đổi, thật ra, trong lòng cô cũng đã có đáp án này. lúc Lăng Vi nói ra những lời kia cũng khiến ánh mắt cô hơi run lên.
Quân Dương còn nói: “Vị trí chip trong đầu cô đặc biệt nguy hiểm, rất khó lấy ra. Trên thế giới này, kể cả là bác sĩ thần kinh giỏi nhất cũng không dám bảo đảm có thể thành công lấy chip ra được. Giờ, tôi có thể thử một chút. Nếu như tôi giúp cô lấy chip ra được, cô phải giúp tôi làm hai việc.”
An Kỳ Nhi nhìn anh, tỉnh tảo nói: “Anh nói xem.”
Quân Dương nói: “Thứ nhất, nói hết mọi chuyện cô biết là sở Paolo - Louis cho anh Đình nghe. Thứ hai, nói hết bí mật của cô cho chúng tôi biết, cũng chính là bí mật mà tổ chức sát thủ của cô muốn biết.”
An Kỳ Nhi cười lạnh nhìn anh: “Có thể, nhưng nếu anh không thành công thì sao?”
Quân Dương nói: “Không thành công thì cô sẽ ૮ɦếƭ ngay lập tức, tôi đảm bảo cô sẽ không phải chịu bất kì đau đớn nào. Nếu lấy ra được, cô sẽ thoát khỏi sự khống chế của tổ chức sát thủ. Tôi khuyên cô mau mau lấy ra, tôi nghĩ tổ chức sát thủ của cô cũng không nhẫn nại được lâu như vậy đâu. Hơn nữa, bây giờ cô đang ở trong tay anh Đình. Tổ chức của cô... sẽ phải lo lắng về việc cô tiết lộ bí mật đến mức nào, cô hẳn sẽ sớm ૮ɦếƭ thôi.”
An Kỳ Nhi vẫn cười lạnh như vậy: “Lấy đi. Dù sao cũng vẫn là ૮ɦếƭ...” Lúc này, ánh mắt cô lạnh như hầm băng ngàn năm.
Quân Dương nói: “Để bắt đầu, trước hết cô viết hết bí mật lên giấy, sau đó cho vào tủ sắt, tự cô lập mật mã, sau vào phòng giải phẫu có thể phá giải bằng ngoại lực, vì cho dù phẫu thuật thành công, cô cũng sẽ hôn mê trong thời gian ngắn. Tôi không muốn trong khoảng thời gian cô hôn mê bên anh Đình lại xuất hiện thêm sai lầm gì.”
An Kỳ Nhi nghĩ thầm, người này thật thông mình, còn ở mức độ cao nữa.
Bao nhiêu tiện nghi đều bị anh ta chiếm sạch.
Cô nói: “Vạn nhất tôi ૮ɦếƭ rồi, bí mật tôi đã viết xuống, với kỹ thuật của các anh mười mấy giây hẳn là có thể phá giải được, căn bản không cần chờ tôi tỉnh lại, các người biết được bí mật rồi còn muốn cứu tôi sao? A... đến lúc đó, các người giết tôi, so với tổ chức giết có khi còn nhanh hơn.”
Quân Dương nói: “Vậy thì cũng chỉ có thể xem xem tín nhiệm của cô với chúng ta là bao nhiều, bí mật, cô có thể viết một nửa, cũng có thể viết mấy chứ. Đợi phẫu thuật thành công hoàn toàn, chờ khi cô tỉnh táo lại, cô sẽ nói toàn bộ cho chúng tôi biết, nói cho cùng, vẫn là vấn đề tin hay không thôi.”
An Kỳ Nhi không nói nhiều nữa, cô sảng khoái gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Chính Hiền đột nhiên nắm chặt tay An Kỳ Nhi.
An Kỳ Nhi sợ hết hồn!
An Kỳ Nhi trừng mắt nhìn Chính Hiền.
Chính Hiền bị dọa sợ rút tay lại: “Thật không phải... Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên nghĩ muốn nắm tay cô...” An Kỳ Nhi quá đáng thương, Chính Hiền mềm lòng, muốn an ủi cô...
Các cô là những người cùng lứa tuổi, trong khi các cô đang sống một cuộc sống tốt đẹp thì An Kỳ Nhi lại... tựa như ở địa ngục. Mặc dù biết An Kỳ Nhi từng đuổi giết anh Đình nhưng cô cũng không biết tại sao mình cảm thấy như vậy...
Quân Dương kéo Chính Hiền ra, đại bảo nhà anh lại động lòng trắc ẩn rồi, tính cách cô luôn như vậy.
An Kỳ Nhi nói: “Khi nào có thể phẫu thuật?” Với chuyện phẫu thuật, không ai có thể gấp gáp hơn cô!
Chip này giống như một quả bom hẹn giờ, một giây chưa lấy ra thì cô còn phải sống trong sợ hãi một giây nữa.
Quân Dương nói: “Phẫu thuật tùy lúc có thể tiến hành, chủ yếu là ý kiến của cô.” Vừa nói xong, anh lấy một tờ giấy cùng cái Pu't máy đưa cho An Kỳ Nhi.
An Kỳ Nhi không nói nhiều nữa, cầm giấy Pu't đi tới trong góc, xoay người sang chỗ khác không biết đang làm gì.
Chính Hiền nhỏ giọng nói: “Cô ấy sẽ viết bí mật sao? Sẽ không làm giả cho chúng ta một cái chứ?”
Quân Dương nói: “Sẽ không, cô ấy nhất định sẽ nói bí mật thật. Giờ, không ai cần mạng sống hơn cô ấy! Từ khi mới sinh ra cho tới này, tín ngưỡng duy nhất của cô ấy là "sống sót"! Mạng sống, đối với cô ấy mà nói so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn. Cô ấy nếu biết bản lĩnh của anh Đình, hẳn sẽ viết chút tin tức có lợi với anh Đình, nếu không, chúng ta cầm tờ giấy của cô ấy phát hiện không dùng được chỗ nào cả... Thì có cứu cô ấy hay không, còn phụ thuộc vào suy nghĩ của chúng ta nữa.”
Chính Hiền nghe được thì sợ hãi vô cùng!
Rõ ràng là một cuộc đàm phán rất thực tế, vậy mà sao lòng cô lại đau như vậy?
An Kỳ Nhi thật đáng thương...
Chính Hiền rất khó chịu, nhà của cô là nơi trọng nam khinh nữ, dù từ nhỏ cô không được người nhà yêu quý, nhưng ít nhất cô còn có ba mẹ... An Kỳ Nhi không chỉ chưa từng nhìn thấy ba mẹ mà còn bị huấn luyện thành cỗ máy *** tàn nhẫn.
Trải nghiệm như vậy, Chính Hiền ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Lăng Vi phát hiện Chính Hiền có điểm gì đó là lạ, nắm chặt lấy tay cô, Chính Hiền nhìn Lăng Vi cười một chút.
Lúc này, An Kỳ Nhi viết xong tờ giấy, Quân Dương đưa cô tới chỗ tủ sắt, An Kỳ Nhi đặt lại mật mã, dù cô biết mật mã này với Diệp Đình mà nói... chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Quân Dương thấy An Kỳ Nhi thay mật mã xong lập tức nói: “Cô đi chuẩn bị đi, chúng ta tiến hành phẫu thuật.”
An Kỳ Nhi gật đầu, đi theo Quân Dương vào phòng phẩu thuật.
Đi được nửa đường, cửa phòng máy tính đột nhiên mở ra, Lý Thiên Mặc từ bên trong đi ra.
Anh nhìn thoáng qua An Kỳ Nhi, An Kỳ Nhi cũng ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau trong nháy mắt liền sửng sốt!
An Kỳ Nhi bị Quân Dương đưa vào phòng phẫu thuật, Quân Dương thuộc hàng những bác sỹ phẫu thuật tốt nhất.
Đối với việc phẫu thuật có thể thành công hay không, bác sỹ cũng không nắm chắc. Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức, việc giải phẫu không thành thì chỉ sợ trên thế giới này không còn nhiều người có thể cứu được An Kỳ Nhi nữa rồi.
Trên hành lang, Lý Thiên Mặc chăm chú nhìn An Kỳ Nhi đi vào phòng phẫu thuật.
Lăng Vi nhìn Lý Thiên Mặc hỏi: “Thiên Mặc, cậu làm sao mà sắc mặt kém vậy? Cậu biết cô ấy sao?”
Lý Thiên Mặc lắc đầu: “Tôi không nhận ra cô ấy.. Nhưng...” Anh từ từ đưa tay lên, che tim mình: “Không biết tại sao, dù chỉ nhìn thấy cô ấy trong chớp mắt... trong lòng tôi lại cảm thấy đau đớn, tim đập rất nhiều!”
Chính Hiền núp ở đằng sau Lăng Vi hỏi anh: “Anh nhìn thấy cô ấy rồi tim đập rộn lên sao? Anh thích cô ấy?”
Lý Thiên Mặc cau mày: “Không phải kiểu tim đập rộn lên như thế, tôi nhìn cô ấy, không giống với cảm giác lúc tôi nhìn cô, rất kỳ quái... nói không ra.”
Lăng Vi đột nhiên nhớ ra một bí mật...
Thiên Mặc... Cha mẹ anh... không phải là cha mẹ ruột... Thiên Mặc và An Kỳ Nhi liệu có thể có... quan hệ gì không?
Nhưng An Kỳ Nhi không hề giống Lý Thiên Mặc... Nhưng phản ứng này của Thiên Mặc.... làm cho cô không thể không suy nghĩ nhiều.
Lăng Vi để cho bọn họ đi nghỉ ngơi, chính cô cũng tới cửa phòng phẫu thuật, Quân Dương đi ra ngoài, Lăng Vi lập tức bảo anh lấy máu của An Kỳ Nhi.
Cô muốn biết An Kỳ Nhi có quan hệ máu mủ gì với Thiên Mặc hay không, chờ một lúc, bảo Thiên Mặc lấy máu, hai người xét nghiệm chẳng phải là sẽ biết kết quả sao?!
Để bảo đảm kiểm chứng, Lăng Vi bảo Quân Dương lấy ít tóc của An Kỳ Nhi lại, giám định đồng thời như vậy sẽ không sai được?
Sau khi Quân Dương vào phòng phẫu thuật, Lăng Vi lập tức bảo y tá lấy máu Lý Thiên Mặc, thuận tiện lấy vài sợi tóc nữa.
Lý Thiên Mặc hoàn toàn không biết chuyện, Lăng Vi lừa anh nói: “Lục ca và Đào Hoa bên kia muốn thí nghiệm máu, vừa lúc cậu là nhóm máu A.”
Lý Thiên Mặc cố ý trêu chọc cô: “Chồng cô cũng là nhóm máu A sao không lấy của anh ấy? Ai da... gả cho cô xong liền trọng sắc khinh bạn rồi! Hừ! Không được, cô lấy của tôi, cũng phải lấy của anh ấy nữa!”
Lăng Vi làm mặt quỷ: “Cậu trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, lại không có bạn gái, thận tốt, cái gì cũng tốt, lấy máu không sợ gì. Chồng tôi mỗi ngày đều hết lòng hết sức, thân thể trống rỗng...
“Phụt----” Lý Thiên Mặc bật cười: “Ầy, đây là Lăng Vi mà tôi biết sao? Bây giờ cô mở miệng ngậm miệng... tôi thiệt tình nhìn không ra đâu.”
Lăng Vi cả giận: “Tôi khác chỗ nào? Tại cậu hiểu sai lại còn trách tôi! Tôi nói chồng mình ngày ngày phải điều hành công ty lớn như vậy, còn phải ứng phó nhiều kẻ địch nữa! Mỗi ngày anh ấy phải nghĩ nhiều hơn chúng ta rất nhiều! Tôi nói gì đâu? Thiệt tình! Cậu đúng là muốn chọc tôi giận ૮ɦếƭ!”
Lý Thiên Mặc nghe cô nói đạo lý xong, trong lòng cảm thấy buồn cười, trong lúc đó, y tá đã lấy máu xong.
Lăng Vi đột nhiên nói: “Ầy... Thiên Mặc, gần đây cậu không ngủ ngon giấc sao? Sao nhiều tóc trắng vậy?” Vừa nói, cô vừa bứt vài sợi.
“Đau-----” Lý Thiên Mặc nghiêm mặt trừng cô: “Cô hạ thủ vậy cũng quá độc ác rồi, không nói không rằng cứ thế bứt, tưởng tôi là dê để lột da hay sao hả?”
Lăng Vi nhếch miệng cười, nghĩ thầm, tôi nói trước thì cậu có mà để cho tôi lấy ấy...
Trong tay có nắm tóc, cô chạy ra ngoài, y tá cầm máu cũng bước nhanh ra ngoài.
Lý Thiên Mặc không phục, đi theo y tá: “Cô đi lừa chồng cổ, bảo lấy máu đi! Đúng rồi, còn cả tóc nữa, tóc trắng, không được thiếu sợi nào so với tôi! Hừ -----”
Y tá kia gật đầu, thật sự đi lấy máu Diệp Đình, còn cả râu tóc...
Diệp Đình đang bận tối mắt tối mũi, y tá run rẩy nói: “Là Lý Thiên Mặc và phu nhân bảo tôi qua... phu nhân nói thí nghiệm này rất quan trọng...”
Diệp Đình cho rằng có thí nghiệm quan trọng, cho nên cũng không có phản đối.
Y tá cầm lấy máu hai người đi tới phòng thí nghiệm, cảm thấy thế giới này đúng là vi diệu!
Người mới rồi vậy mà lại là đại tổng tài của Đình Phong --- Diệp Đình!
Vừa rồi cô nhổ tóc người ta, anh ta hẳn không giết cô đi? Mặc dù do chính cổ nhổ nhưng quá trình này... chỉ có cô biết, bản thân đã kinh tâm động phách cỡ nào!
Mới rồi cô cũng sợ ૮ɦếƭ, chân còn run rẩy...
Y tá đi vào phòng thí nghiệm, Lăng Vi đã ở đó chờ cô.
Lăng Vi vội hỏi: “Sao cô châm vậy? Vừa đi đâu?” Vì khoảng cách hai người còn rất xa, Lăng Vi không nhìn thấy trong tay y tá là hai thanh máu.
Vẻ mặt y tá lúc này vẫn sợ hãi "Diệp đại tổng tài liệu có giết mình hay không", nên không nghe thấy lời Lăng Vi nói.
Lăng Vi lắc đầu: “Người của trụ sở này đều không bình thường cả.”
Chuyên gia xét nghiệm bên trong đột nhiên đen mặt...
Lăng Vi nhìn chuyên gia xét nghiệm cười nói: “Trừ cậu ra...”
Chuyên gia xét nghiệm hừ một tiếng, Lăng Vi hỏi: “Khoảng khi nào thì có thể có kết quả giám định?”
“Giám định DNA không đơn giản như xét nghiệm nhóm máu, phải thông qua quy trình xét nghiệm chặt chẽ, sau đó căn cứ vào gen, phân tích rồi mới có kết quả được.”
Lăng Vi nhìn bộ dạng thao thao bất tuyệt kia thì vội ngăn lại: “Tôi chỉ hỏi mấy ngày, cô không cần nói với tôi phải giám định thế nào đâu...”
Chuyên gia xét nghiệm "hừ" một tiếng, nói: “Nếu như cô đặc biệt gấp gáp như vậy thì hai ngày là có.”
“Gấp! Cực kỳ gấp!” Lăng Vi nói: “Hai ngày sao? Mau giúp tôi xét nghiệm.”
Chuyên gia xét nghiệm "ngạo kiều" đi làm việc, Lăng Vi nghĩ thầm: “Quả nhiên... không bình thường. Ngày ngày làm thí nghiệm, làm đến u mê rồi. Ai... đứa trẻ đáng thương.”
Sau khi An Kỳ Nhi vào phòng phẫu thuật, Quân Dương liền kêu Diệp Đình mở két sắt.
Quân Dương hiện giờ, rất gấp!
Anh đặc biệt muốn biết An Kỳ Nhi để gì trong đó! Nhất định là một bí mật thiên địa! Anh chỉ nghĩ tới cũng cảm thấy máu trong người sôi sục.
Lý Thiên Mặc cũng tham gia náo nhiệt này.
“Để tôi tới thử!” Lý Thiên Mặc với mấy chữ, số hiệu cũng đặc biệt thấy hứng thú.
Diệp Đình nhượng vị trí, để anh tới thử.
Lý Thiên Mặc nhìn hồi lâu.
Đây không phải là bảo mật bình thường, trên có LCD, bên cạnh có ba đạo khóa.
Lý Thiên Mặc ngồi trên ghế, tập trung tinh thần nghiên cứu khóa.
Lăng Vi bây giờ cực kỳ nóng lòng! So với ai bây giờ cô cũng đều nóng lòng hơn.
Cô vừa nóng lòng giám định kết quả, vừa nóng lòng chuyện phẫu thuật của An Kỳ Nhi, vừa muốn biết mật mã két sắt là gì, thật chịu đựng hết nổi à!
Lăng Vi gấp đến độ ruột gan lộn tùng phèo.
Cô gấp đến độ muốn đi nhà vệ sinh...
Không đợi cô đứng lên đi, Quân Dương đã chạy trước rồi.
Nhìn dáng dấp, có vẻ không chỉ có mình anh là gấp đâu?
Lý Thiên Mặc kiên nhẫn nghiên cứu khóa, ngay cả nước miệng cũng không nuốt, an vị nghiên cứu.
Quân Dương gấp gáp: “Anh Thiên Mặc, có được không? Không được thì tới em, anh Đình, gấp lắm muốn biết bí mật lắm rồi!”
Lý Thiên Mặc không nhịn được đưa tay lên: “Tôi không mở được thì cậu ta mở được? Mở mã khóa sao giỏi bằng tôi chứ!”
Quân Dương không phục, không đợi lời phản bác của anh, Lý Thiên Mặc đột nhiên kêu lớn: “Đừng cãi! Mở được ngay đây!”
Hơn bốn mươi phút đồng hồ, rốt cuộc --- két sắc "cạch" một tiếng mở ra.
Diệp Đình gật đầu nói: “Không tệ.”
Khóa này thực sự rất khó mở, muốn mở phải qua nhiều công thức toán, may mắn thì không thể nào mở được.
Tốc độ của Thiên Mặc cũng tương đối kinh ngạc rồi!
Quân Dương thấy tủ sắt mở ra thì một tay đẩy Lý Thiên Mặc sang một bên, tự tay đi lấy... móc ra một tờ giấy trắng và một cái dây chuyền.
Nhưng hận nhất là, trên tờ giấy trắng không viết gì cả!
Quân Dương trong nháy mắt cảm thấy bản thân bị chơi xỏ!
Nhưng khi nhìn thấy dây chuyền kia thì đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm trọng, thân thể không yên, lui về sau nửa bước.
Anh chỉ vào sợi dây chuyền, nói: “Sợi dây chuyền này... Tôi cũng có một cái...”
Lấy trong người ra một sợi dây chuyền giống nhau y đúc, trên mặt dây chuyền hình kiếm có khảm một viên kim cương không nhỏ.
Chỉ là màu sắc mặt chuôi kiếm khác nhau, của Lý Thiên Mặc là màu đen sẫm, còn của An Kỳ Nhi là màu đỏ sậm.
Trái tim Lý Thiên Mặc đập mạnh, anh hỏi Lăng Vi: “Thân phận của cô gái kia là gì?”
Ngày hôm qua anh chỉ nhìn cô gái đó một lần, cũng chưa hỏi thân phận của cô ấy.
Đoàn người nhìn dây chuyền, trong lúc nhất thời... không biết nên trả lời vấn đề của anh như thế nào.
Vì... hai dây chuyền giống nhau như thế.. chỉ có thể nói lên một điều...
Hoặc là, sợi dây chuyền này Lý Thiên Mặc nhặt được, hoặc là... anh và An Kỳ Nhi nhất định có quan hệ gì đó.
Mà An Kỳ Nhi là sát thủ... từ khi mới sinh ra đã bị huấn luyện thành một cỗ máy giệt người!
Sự thật này, Lý Thiên Mặc liệu có thể tiếp nhận?
Lý Thiên Mặc nhìn thấy vẻ mặt đoàn người ngưng trọng, lại hỏi: “Thân phận cô gái này là gì?”
Hôm qua lúc thấy cô gái này, người cô toàn vết xanh tím, mà ánh mắt lại đặc biệt bén nhọn! Cảm giác sát khí sắc bén này có giấu cũng không hết được!
Trái tim Lăng Vi đạp loạn, cô nuốt nước miếng, nghĩ thầm, chắc được tám chín phần rồi.
Thiên Mặc và An Kỳ Nhi... thật sự có khả năng là chị em ruột thịt!
Nhưng, cô không thể vội kết luận được, cô phải đợi hai ngày, nếu như kết quả giám định... thật sự chứng minh An Kỳ Nhi là chị của Thiên Mặc, khi đó cô sẽ quyết định xem có nói cho Lý Thiên Mặc chân tướng sự tình hay không.
Lăng Vi ổn định tâm tình, nói với Lý Thiên Mặc: “Cô ấy là An Kỳ Nhi, là bạn của Vinh tứ ca, gần đây cô ấy luôn bị nhức đầu, nên chúng ta mang cô ấy tới đây để Quân Dương giúp cô ấy phẫu thuật.”
Quân Dương thấy Lăng Vi cố ý không nói thân phận sát thủ của An Kỳ Nhi thì biết cô có toan tính, liền gật đầu: “Cô ấy vừa vào phòng phẫu thuật... có lẽ sẽ tiến hành trong hai ngày, cậu có lời gì, đợi sau khi cô ấy phẫu thuật xong hãy tự mình hỏi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc