Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 230

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trong lòng Tiểu Bạch phiền muộn nhưng... anh lại không khống chế được muốn ở gần cô.
Không biết nói thế nào nhưng là kiểu anh đặc biệt muốn tìm hiểu cuộc sống của cô, muốn đi vào thế giới nội tâm của co, muốn xem xem trong lòng cô rốt cuộc là đắng hay chát?”
Vinh Phỉ rửa tay xong quay qua nhìn gương mặt trái xoan của cô: “Cho tới giời tôi chưa từng đề thứ gì ở đầu cô cả, sau này yên tâm mà ngủ đi.”
An Kỳ Nhi đột nhiên sửng sốt, nhưng căn bản là cô không tin!
Cô sờ vết sẹo sau gáy: “Anh không để thứ gì? Vết sẹo sau gáy tôi đây là vì sao chứ? Vì sao đầu tôi lúc nào cũng đau?”
Vinh Phỉ nói: “Đầu cô đau là do cô bị dập đầu khiên não bị chấn động. Về phần làm sao bị đập đầu thì cô phải hỏi mình chứ, hỏi tôi thì có ích gì?”
An Kỳ Nhi bán tín bán nghi, sau khi Vinh Phỉ đi, cô vẻ mặt nghiêm trọng rửa tay.
Tiểu Bạch nhích lại gần cô, nói: “Vinh Phỉ thật sự không để đồ ở đầu cô đâu.”
An Kỳ Nhi giật mình, gật đầu.
Lời của Tiểu Bạch... so ra còn có thể tin hơn so với Vinh Phỉ. Giờ cô tin khoảng tầm 10%.
An Kỳ Nhi không muốn tiếp xúc quá nhiều với Tiểu Bạch, người này tính tình trẻ con quá ngây thơ, cô không muốn anh đến gần mình quá. Chuyện của cô, cô cũng quá rõ ràng. Máu trên tay cô.. dù có là nước sống Hoàng Hà, Trường Giang, cũng không thể rửa sạch hết được.
An Kỳ Nhi né tránh Tiểu Bạch, cố ý ngồi cạnh Lăng Vi và Lôi Đình.
Ba cô gái ngồi cùng nhau, Lôi Đình đột nhiên hỏi An Kỳ Nhi: “Tiểu Bạch và anh Tứ, cô thích ai?”
An Kỳ Nhi kinh ngạc ngước mắt nhìn thẳng vào Lôi Đình.
Lăng Vi lập tức nói: “Cô ấy đùa thôi...”
An Kỳ Nhi cười nói: “Nếu bảo là thích thì khẳng định sẽ là anh Tư nha. Gia môn anh Tư như vậy, lại khí phách, phụ nữ ai chẳng thích? Tiểu Bạch thì.. còn nhỏ quá, non quá, không nỡ gây họa cho cậu ấy.”
Lôi Đình buồn bực: “Gây họa cho Tiểu Bạch không được nhưng cho anh Tư lại được đúng không?”
An Kỳ Nhi cười cười: “Chẳng phải anh Tư của cô mới là đại họa sao?”
Lăng Vi hỏi cô: “An Kỳ Nhi, cô nói những lời này, là vì muốn anh Tư lấy đồ ra khỏi đầu cô? Tôi thấy cô một mực lấy lòng anh Tư, cô sợ anh ấy sao?”
An Kỳ Nhi "hứ" một tiếng: “Sau này không phải sợ nữa, chính ảnh nói, không có gì trong đầu tôi cả.”
An Kỳ Nhi nói xong nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn nói nữa. Thật ra, tính cách cô rất lạnh lùng. Nhưng vì để sinh tồn, vì mạng sống, cô không thể không cùng hư tình giả ý với mấy người này, trả lời cho có lệ.
Nhiều lúc, trong lòng cô rất hận những người này nhưng lại không thể làm khác được.
An Kỳ Nhi quá mệt mỏi, một tháng gần đầy, căn bản cô không hề ngủ.
Đầu óc căng như dây đàn, cảm giác mệt mỏi xuất hiện khiến cô dần ngủ thiếp. Tiểu Bạch vội tiến đến bên cạnh, để cô dựa đầu vào vai mình mà ngủ.
Tiểu Bạch không phục: “Tôi nhỏ gì mà nhỏ? Non gì mà non? Vai người đàn ông là tôi bây giờ không phải để cô dựa vào sao?”
Lăng Vi và Lôi Đình để một chỗ trống cho Tiểu Bạch ngồi, sau khi ăn cỏ kia xong, bụng Lăng Vi rất nóng, đứng ngồi không yên, cả người như bị thiêu cháy.
Trong lòng cô thầm nghĩ: cỏ này... thật sự là có hiệu quả ngay lập tức sao?
Trong lòng cô thấp thỏm, mặc dù trong sách cũng ghi độc khô thảo có tác dụng an thai, nhưng.. hiện giờ cô thật sự rất khó chịu.
Cũng không biết có phải cơ thể cô không thích nghi được hay không?
Lỡ như.. hoàn toàn ngược lại thì sao?
Lồng *** Lăng Vi như muốn bốc cháy, cô ngồi không yên, đứng lên vịn vách khoang đi bộ.
Diệp Đình ôm cô, đỡ cô đi. Dù trong lòng anh lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.
Lăng Vi vừa nhìn anh, lo lắng trong lòng lập tức giảm đi không ít.
Chồng cô... thật luôn khiến cô an tâm.
Nếu anh mà cũng giống cô, cô nghĩ chắc giờ mình đã trực tiếp nhảy khỏi trực thăng rồi.
Diệp Đình vẻ mặt trấn định.
Anh ôm cô, đưa cô về chỗ ngồi xong: “Hay là ngồi một chút, máy bay xóc nảy, khéo lại ngã.”
Cả người Lăng Vi như muốn nổ tung!
Cô ngồi xuống, lo lắng hỏi anh: “Cỏ này... có phải dược tính quá mãnh liệt hay không? Đại Bảo, Nhị Bảo liệu có chịu được không?”
Cô giờ chỉ muốn *** áo, trực tiếp ngâm người vào nước lạnh! Có thêm khối băng lớn nữa thì tốt!
Diệp Đình trấn an cô: “Không sao đâu, em nằm một lát, giờ thuốc đang phát huy tác dụng, tốt nhất em nên nằm xuống.”
Lăng Vi vội nằm xuống ghế, gối đầu lên chân Diệp Đình.
Diệp Đình đặt tay lên trán cô, dịu dàng vuốt tóc cho cô. Anh đau lòng thay cô xoa P0'p huyệt thái dương... Tay anh đặt trên trán cô cũng cảm nhận được cơ thể cô đang cực kỳ nóng!
Gáy cô đã lấm tấm mồ hôi, chân cô cũng ướt đẫm.
Lăng Vi không sợ nóng, không sợ nhiệt.
Cô chỉ sợ dược tính của thảo dược này quá lớn, không tốt đối với con! Vừa rồi cô còn ăn mật rắn! Cô đột nhiên thiếu kiên nhẫn hỏi Diệp Đình: “Hai thứ này rốt cuộc có thể ăn được không? Nhỡ con có vấn đề gì!”
Cô gấp gáp nói!
Diệp Đình dịu dàng trấn an cô nói: “Đừng gấp, cứ từ từ nói.”
Lăng Vi phụt cười một tiếng: “Đáng ghét! Ài! Khó chịu muốn ૮ɦếƭ!”
Khó chịu cũng chỉ là khó chịu, chủ yếu là cô lo lắng thôi!
Diệp Đình không nói gì, chỉ nhẹ vỗ lên tay cô. Lăng Vi rất muốn nổi đóa nhưng Diệp Đình lúc nào cũng như vậy khiến cô không thể làm gì được.
Dần dần, tâm tình cô cũng bình ổn lại.
Diệp Đình phân phó cho trực thăng trực tiếp đi tới chỗ bác sỹ Chung. Cô được chính tai nghe lão tiên sinh chẩn đoán bệnh hẳn sẽ yên tâm hơn.
Dù anh chắc chắn thảo dược này không vấn đề gì, nhưng.. thực ra thì trong lòng anh vẫn có chút thấp thỏm.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, xoa lưng cho cô, cố gắng dời lực chú ý của cô, anh nói: Em thiết kế "Mustang" xong là muốn đưa ra thị trường ngay, còn có "Scooter dành cho người cao tuổi" cũng muốn phổ biến rộng rãi trong thành phố. Tiếp đây, em sẽ rất bận rộn rồi.”
Lăng Vi lập tức nở nụ cười.
Cô cầm tay anh: “Đúng! Còn có xe mới của em nữa, giờ trở về sẽ tiến hành thử nghiệm! Lần trước em nói đến nâng cấp toàn diện động cơ, thử nghiệm cũng hoàn thành cả rồi!”
Vừa nhắc tới xe, cô hứng phấn, hai mắt cũng sáng lên, cảm giác nóng cũng giảm bớt không ít.
Diệp Đình dịu dàng vỗ về khuôn mặt ửng hồng của cô.
Không gian yên tĩnh trên trực thăng.
An Kỳ Nhi vậy mà cũng có thể ngủ, Vinh Phỉ lạnh giọng cười nhạo: “Tính cảnh giác của sát thủ đâu rồi, nhỡ trong chúng ta có một người xấu thì cô ta cũng phải ૮ɦếƭ một trăm lần rồi.”
Lăng Vi cười nói: “Cô ấy biết chúng ta ở đây không có người xấu... Người ta là sát thủ, đặc biệt có thể phân biết ai tốt ai xấu, đơn thuần như chúng ta, người thiện lượng, trong mắt cô ấy cũng chỉ là giai đoạn nhà trẻ mà thôi.”
Vinh Phỉ cười nói: “Em cho rằng cô ta đẳng cấp cao sao? Diễn không ra, nhìn chút là người ta có thể nhìn ra ngay được.”
Lôi Đình đột nhiên xen vào nói: “Tôi không nhìn ra, tôi thấy cô ấy rất được.”
Vinh Phỉ hừ một tiếng: “Đó là bởi vì cô ngu, không phải vì cô ta tốt.”
An Kỳ Nhi mơ màng ngủ, giấc ngủ của cô không sâu, cô chưa bao giờ ngủ say. Từ lúc năm tuổi, lúc nào ngủ cô cũng phải đề phòng.
Những người bên cạnh nói gì cô cũng nghe được cả rồi, chỉ là do quá mệt mỏi, không muốn mở mắt, cũng không muốn mở miệng.
Vinh Phỉ đồ đầu heo, tùy lúc tùy chỗ thôi chứ, lại còn ở đây chửi bới cô! Cô làm sao? Cô cũng là người bị hại mà.
Cô từ khi sinh ra đã bị người ta huấn luyện làm cỗ máy ***! Đó là ý nguyện của cô chắc? Nhiệm vụ không thành chính là ăn đòn, là điện giật, lập tức làm mồi cho sư tử!
Cô phải chịu khổ hơn biết bao nhiêu so với người khác? Đó là chuyện cô tự nguyện sao?
Từ năm mười hai tuổi bắt đầu nhận nhiệm vụ, mỗi buổi tối cô đều tự mình vượt qua ђàภђ ђạ.
Rất nhiều người nói cô máu lạnh! Nhưng, máu của cô có thật sự lạnh không? Có biết tôi bề ngoài lạnh như băng chứ không phải nhu tình vạn chủng không? Sao anh biết tôi hèn hạ giấu tay chứ không phải trong lòng thiện tâm?
An Kỳ Nhi không muốn suy nghĩ... mặc dù giấc ngủ rất nông, nhưng thật sự là cô đang ngủ. Còn chưa tới năm phút đồng hồ mà cô lại lên cơn ác mộng!
Đầu cô đau muốn ૮ɦếƭ, cô dùng tay xoa lên vết sẹo...
Đột nhiên, cô nhíu chặt mày, trong đầu tất cả đều là rắn! Những con rắn kia há miệng to muốn cắn cô, "xoẹt", Vinh Phỉ vung dao chém hết toàn bộ lũ rắn! Trước mắt cô đều là máu ----
An Kỳ Nhi "a" một tiếng liền tỉnh!
Cô mở mắt, ảo não trừng mắt nhìn Vinh Phỉ: “Đầu tôi đau quá! Anh còn nói không để gì vào trong.”
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh cô, đột nhiên nói: “Anh ta…đang trồng… em biết anh ta đang trồng cái gì!” Tiểu Bạch nhìn Vinh Phỉ, lại nhìn An Kỳ Nhi.
Tiểu Bạch ưu thương nói: “Trong đầu cô, anh ta đã đặt chính mình vào đó, ngay cả nằm mơ cô cũng không quên anh ta được...”
Trong buồng máy bay, tất cả mọi người đều chấn động.
Thật không nghĩ tới, một khi Tiểu Bạch "triết lý" lên tiếng còn dọa người đến như vậy. Hơn nữa, An Kỳ Nhi giống như thực sự chấn động, một chút run rẩy ở cô vậy nhưng lại rất dễ nhận thấy được.
Vinh Phỉ nhìn An Kỳ Nhi, thấy sắc mặt của cô từ xanh mét chuyển sang đen.
An Kỳ Nhi nét mặt tràn đầy hận ý nhìn Vinh Phỉ, rồi thản nhiên cười: “Tứ gia... thật bản lĩnh...”
Vinh Phỉ khẽ hừ khinh thường, khóe môi nhếch lên cười lạnh: “Không cần phải diễn trò với tôi, vô dụng cả thôi.”
An Kỳ Nhi vẫn cười nhìn anh, nét mặt tươi như hoa, nhất thời làm cho người khác nhìn vào không biết là đang cười thật hay giả.
Máy bay bay thẳng đến trụ sở Quân Dương, Chung lão tiên sinh luôn sống ở trụ sở, mà ông giờ cũng thích ở đây, ngày ngày cùng lão Hồ, lão Trương nghiên cứu thảo luận...
Lúc Lăng Vi trở lại, cô lập tức trở thành ‘bánh bao nhỏ’
Ba vị lão nhân kia tựa như trẻ còn năm mươi tuổi, chạy "vèo vèo" đến trước mặt cô: “Lại đây, để ta xem mạch!” Lão Hồ trước nhất ςướק tay Lăng Vi.
Lão Chung gấp đến độ dậm chân: “Thuốc này là do tôi nói ra, phải để tôi xem mạch trước!” Ông lập tức đoạt lấy tay Lăng Vi.
Lão Trương tuổi hơn lớn... chạy không kịp...
Chờ đến lúc ông đến trước mặt Lăng Vi thì hai người kia đã hài lòng xem mạch cho cô xong.
Lão Trương đặt tay lên cổ tay Lăng Vi: “Ừm.. Không tệ... Có thể yên tâm dưỡng thai rồi.”
Lăng Vi trong nháy mắt liền kích động! Thấy vẻ mặt cao hứng của ba người, rõ ràng là thảo dược công hiệu tốt, rất rất hiệu quả!
Lăng Vi cười vui vẻ, Diệp Đình cũng vui mừng ôm lấy cô.
Lăng Vi đặc biệt vui vẻ, cốn còn muốn hỏi cặn kẽ công hiệu của dược.
Nhưng... ba vị lão nhân kia lại vội vàng lôi kéo hỏi hab Diệp Đình, Vinh Phỉ chuyện bọn họ sao tìm được thảo dược.
Lăng Vi cười lắc đầu.
sáng sớm ngày mai, Diệp Đình còn phải vào núi tìm trụ sở, cô cũng phải trở về sở nghiên cứu, cô phải xem xe mới thực nghiệm đến đâu rồi.
Không biết bên Quân Dương, Hàn Yến nghiên cứu tế bào chữa trị thế nào rồi?
Quân Dương, Hàn Yến, Đào Hoa, Chính Hiền đang trong phòng thí nghiệm đi ra thì vui mừng phát hiện Lăng Vi, Lôi Đình đã trở lại.
Bên cạnh Lăng Vi còn có một cô gái xinh đẹp nhưng phần cằm hơi xanh tím.
Lăng Vi giới thiệu với họ: “Đây là bạn của Vinh tứ ca, An Kỳ Nhi.”
An Kỳ Nhi lãnh đạm quay mặt qua.
Lăng Vi lập tức ôm lấy Đào Hoa và Chính Hiền, hỏi bọn họ: “Thế nào rồi? Có kết quả gì mới không?”
Đào Hoa cười ôm cô, nói: “Rất rất tốt! Giờ em đã hiểu hơn nhiều rồi!”
“Thật sao?” Lăng Vi vui vẻ hỏi cô: “Có tiến triển gì thế?”
“Chị dâu, qua bên kia ngồi nói đi.” Chính Hiền kéo các cô đi đến bên cạnh bàn tròn nhỏ ngồi xuống.
Đào Hoa cười nói: “Có! Nhất định là có!”
Cô mặt mày hớn hở, đặc biệt vui vẻ nói: “Giờ em hoàn toàn bị mê hoặc rồi! Tiểu Vi, Tiểu Đình, hai người chắc chắn không biết, trong cơ thể chúng ta tế bào nhỏ nhất là hồng cầu, tế bào lớn nhất là thần kinh! Nhưng những tế bào này phải dùng kính hiển vi mới có thể quan sát được, hơn nữa... tế bào thật sự rất rất nhỏ! Hai người biết trong cơ thể chúng ta là do bao nhiêu tế bào đó tạo thành không?”
Lăng Vi cố ý mở lớn hai mắt, hỏi cô: “Bao nhiêu?”
Đào Hoa kích động nói: “Năm trăm tỷ tế bào!”
“Oa! Nhiều vậy...”
Lôi Đình kinh ngạc: “Năm trăm tỷ.. Ai bảo chúng ta không có tiền! Hóa ra, mỗi người chúng ta ai cũng giàu có như vậy...”
Lăng Vi vỗ tay Lôi Đình nói: “Đàn ông còn giàu hơn chúng ta, mỗi ngày có thể hiến vài trăm triệu...”
“Phụt -----” Đào Hoa phụt cười... Chính Hiền ôm mặt, tôi cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy.
Đào Hoa ngửa đầu haha vui mừng: “Tiểu Vi, đó là do chồng chị lợi hại...”
Lăng Vi hỏi cô: “Chồng em không lợi hại sao?”
“Khụ khụ -----” Hàn Yến ra vẻ chồng cô còn đứng ngay bên đây...
Mặt Đào Hoa hồng hồng: “Cũng không tệ lắm...”
Lăng Vi và Lôi Đình cười lớn, Lôi Đình nói: “Chồng tôi cũng không tồi.”
Hàn Yến định rời đi... “Tôi còn chút chuyện, tôi đi trước...” Đào Hoa lại kéo anh ngồi trên ghế, cô trực tiếp ngồi lên đù* anh.
Quân Dương: “....”
Anh nhìn Chính Hiền, nhướng mi mắt nhìn cô...
Chính Hiền mặt đỏ bừng, sao cô ấy không biết xấu hổ còn ngồi trên đù* ảnh thế... Quân Dương nhìn bộ dạng xấu hổ của cô thì trong lòng ngứa ngáy, trực tiếp kéo cô, ngồi xuống vị trí của cô, ôm cô vào ***.
Chính Hiền ngồi trên đù* Quân Dương, tựa như ngồi trên đinh, không thể ngồi yên được...
Quan Dương bá đạo ấn cô xuống, làm cho cô ngồi yên.
Lăng Vi cười vui vẻ hỏi Đào Hoa: “Nói tiếp đi.. 500 tỉ, sau đó thì sao?”
Đào Hoa cười một lúc lâu, rồi nói: “Lúc em mới phát hiện thì cũng hết hồn, năm trăm tỉ, nhiều như vậy, năm trăm vạn em còn chưa từng thấy! Sai rồi, năm mươi vạn còn chưa thấy ấy chứ, nếu là tiền thì còn tốt nữa...”
Cô ở đây mơ đẹp một hồi, nói tiếp: “Ai da... Giờ em ngày ngày quan sát tế bào trong cơ thể Hàn Yến, cảm thấy rất vui vẻ nha...”
Cô đột nhiên cảm thấy... nói như vậy quả thực không có được thục nữ lắm..
Hàn Yên ôm cô, ôn hòa cười cười, nói: “Không sao, anh cũng cảm thấy vui vẻ, hai chúng ta ở bên nhau là vui vẻ nhất rồi.”
“Ừm!” Đào Hoa gật mạnh đầu.
Rồi cô quay sang Lăng Vi nói: “Em nói với chị rồi.”
Cô đưa tay Hàn Yến ra trước mặt: “Cũng giống như chị nói, giờ thân thể Hàn Yến là một vương quốc các tế bào, trong thân thể anh ấy những tế bào ác tính là những "phần tử khủng pố", giờ những "phần tử khủng pố" đó bị tiêu diệt, nhưng... chiến trường bị hư hao sẽ biến thành phế tích, cái chúng ta muốn làm hiện giờ chính là gây dựng lại phế tích!”
Lăng Vi gật đầu.
Đào Hoa vừa nói: “Thật ra thì tế bào cũng có tuổi thọ, nhưng tuổi thọ không dài, ví dụ như bạch cầu chỉ có thể sống vài giờ, tràng tế bào thì có thể sống lâu hơn một chút.”
Lăng Vi gật đầu, Đào Hoa nói tiếp: “Tràng tế bào có thể sống được một, hai ngày.”
“Ồ...”
Lăng Vi hỏi cô: “Vậy hồng cầu thì sao?”
Đào Hoa nói: “Hồng cầu thường thì là 4 tháng.”
“Lợi hại vậy...”
“Ừm,“ Đào Hoa cười nói: “Vậy nên công việc khôi phục của chúng ta rất tốn thời gian, rất nghiêm trọng đó!”
Đoàn người cùng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu đại khái rồi.
Đào Hoa còn nói: “Mọi người biết trong cơ thể chúng ta, tế bào gì là sống được lâu nhất không?”
“Là gì?” Mọi người bị cô khơi gợi tò mò, Lăng Vi hỏi cô: “Không phải hồng cầu sao?”
“Ầm ĩ quá ---” Đào Hoa đưa một ngón tay lên, nói: “Tôi nói cho mọi người nghe đây! Sống được lâu nhất chính là tế bào xương! Chúng có thể sống được từ 15 đến 20 năm!”
“Lợi hại!” Lăng Vi không kiềm được khen một tiếng.
Đào Hoa cười "hì hì" một tiếng: “Em cũng thấy tế bào xương rất lợi hại! Các tế bào khác được có mấy giờ, vậy mà chúng lại có thể sống đến tận mười mấy năm.”
Lăng Vi lại nói: “Chị là đang nói em lợi hại à! Giờ mới thấy, mới mấy ngày, em đã hiểu biết nhiều đến vậy rồi.”
Nói xong, cô bật ngón cái cho Đào Hoa.
Đào Hoa xấu hổ đỏ mặt: “Cũng là do thầy dạy tốt...” Lời nói và việc làm của Hàn Yến mỗi ngày đều rất mẫu mực mà... Chỗ nào không nhớ rõ, chỗ nào nhớ lầm, lập tức bị xử phạt về thể xác đó...
Cô luôn lo lắng tình trạng cơ thể Hàn Yên, ai biết người này... sinh long hoạt hổ...
Lúc này, An Kỳ Nhi đứng một bên đột nhiên nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt An Kỳ Nhi đi một vòng, rồi nhìn Quân Dương cười nói: “Tiên sinh, trụ sở này, thật không tồi... Phương tiện ở đây hẳn rất đầy đủ phải không? Tôi là bạn của Vinh tứ... Anh có thể giúp tôi kiểm tra không?”
Thái độ của cô rất tốt, giọng nói ôn hòa, nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt cũng lộ ra thiện ý.
Quân Dương lại đặc biệt không thích bộ dạng này của cô, cũng không biết tại sao.
Anh nhìn thoáng qua Lăng Vi, Lăng Vi nói: “Cậu giúp cô ấy kiểm tra đi, trong đầu cô ấy luôn cảm giác như có gì đó, thường xuyên bị nhức đầu.”
Quân Dương gật đầu, đoàn người cũng đi theo để chụp ảnh.
Trụ sở Quân Dương này, quả thật là các loại nhân tài đều có.
Chụp xquang cho An Kỳ Nhi xong, kết quả... phát hiện kinh người, đầu cô thực sự chứa thứ gì đó... Là một miếng chip bom cỡ nhỏ.
Miếng chíp này rất nhỏ, chỉ bằng cỡ móng tay của ngón út, nhưng... đầu con người đâu phải là nơi chứa đồ đâu, kể cả có là hạt cát trong óc cũng đủ đau rồi...
Huống chi đây còn là... một miếng chip kim loại?!
Quân Dương hoài nghi nhìn An Kỳ Nhi... Thân phận của cô gái này là gì? Trong đầu sao có thể có một con chip tùy lúc có thể phát nổ như thế này? Là do ai đã đặt vào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc